Khi bóng tối đến nơi sâu nhất, những ký ức và cảm xúc của quá khứ tuôn trào như đê vỡ, mang theo xúc cảm ngột ngạt khiến người ta không thể nào thở nổi.
Mùa hạ, hình ảnh nóng bức, hoa sen từng mảng tô điểm trên hồ.
Vũ, Kiến Sóc mùa thu năm thứ ba, với việc hai mươi vạn đại quân của Cơ Văn Khang thuộc Ngụy Tề (nước Tề bất hợp pháp, không được dân ủng hộ) bị Hoa Hạ Hắc Kỳ quân đánh bại như một màn dạo đầu, đội quân liên hợp của Kim quốc, Ngụy Tề đã triển khai cuộc vây đánh dài dằng dặc liên tục ba năm nhắm vào các nơi Lữ Lương, Tiểu Thương Hà, Diên Châu.
Chiến hỏa của Tây Bắc, bắt đầu từ lúc đó đã chưa từng ngừng nghỉ.
Dưới tình huống cuộc nam chinh của người Nữ Chân kết thúc chưa lâu, sự tiến công ban đầu trên cơ bản do chính quyền Lưu Dự làm chủ đạo. Dưới sự giám sát của chính quyền Nữ Chân, sự tiến công và phong tỏa lượt thứ hai rất nhanh đã được tổ chức, sau khi hai mươi vạn người thất bại, đội quân nhiều đến sáu mươi vạn người, đánh bước nào củng cố bước ấy, tiến tới biên giới Lữ Lương.
Lần này, trên danh nghĩa quy về dưới trướng Lưu Dự, nhưng thực tế các thế lực lớn đã đầu hàng Nữ Chân như Điền Hổ, Tào Hưng Nông, Lữ Chính cũng đã theo đó xuất binh. Cuối thu năm đó, một lượng lớn quân đội mênh mông cuồn cuộn tiến về các nơi Lữ Lương, Tây Bắc dưới sự giám quân của người Kim, cùng với sự tiến lên của nhóm đại quân đầu tiên này, viện quân vẫn đang tập kết, giết tới tại các nơi của Trung Nguyên. Tây Bắc, dưới sự phát động của đại tướng Nữ Chân Từ Bất Thất, Chiết gia đã bắt đầu lên đường, các thế lực đầu hàng còn lại trước đó đã thất bại trong lần binh phạt Tây Bắc như Ngôn Chấn Quốc, cũng mượn thanh thế to lớn này mà tham dự vào đó.
Hưng binh mênh mông cuồn cuộn này, uy thế như trời phạt. Trung Nguyên lúc này tuy rằng đã rơi vào tay Nữ Chân, nhưng Tây Bắc vẫn còn vài nhánh thế lực phản kháng, nhưng hoặc là hiểu được sự nghiêm túc báo thù cho Hoàn Nhan Lâu Thất của người Nữ Chân, hoặc là kiêng dè thân phận giết vua phản nghịch của Hoa Hạ quân, mà sự phản kháng chân chính dưới binh uy hùng dũng này, chỉ có hai nhánh quân chưa đến mười vạn người của Hoa Hạ quân và Chủng gia quân.
Tây Bắc, Chủng gia quân giữ thành cố thủ, mà trong núi của các nơi như Lữ Lương, Tiểu Thương Hà, Hoa Hạ quân đã triển khai thế tiến công mãnh liệt đối với mấy chục vạn đại quân.
Dựa vào thế núi liên miên hiểm trở, địa hình phức tạp của những nơi này, Hoa Hạ quân áp dụng thế tiến công linh hoạt và hay thay đổi, binh mai phục, cạm bẫy, khí cầu bay lên không trung, trận pháp được sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ cho địa hình......Lúc này mùa đông chưa đến, mấy chục vạn đại quân chia thành từng đợt vào núi, thường thì sau khi bị Hắc Kỳ quân đánh đòn phủ đầu, quân đội Ngụy Tề bị trận pháo mãnh liệt cắt đứt đường núi, Hắc Kỳ quân lao lên sườn núi đẩy dầu hỏa và đống cỏ khô xuống, trên các sườn đồi và thung lũng, biển người xô đẩy bỏ chạy, bị thiêu rụi bởi những đám lửa lớn trong quá trình đám cháy lan rộng.
Những cuộc tấn công dữ dội bằng hỏa lực và những cuộc tấn công vào ban đêm, đặc biệt là khi đường núi khó đi, là những đòn dữ dội đối với đội quân lương thảo vào núi, trong thời gian hơn một tháng ban đầu, mấy vạn người gần như chết hết giữa ngọn núi lớn kia như đưa tang vậy, sự khốc liệt của tình hình khiến người ta không thể nào nhìn thẳng.
Tuy rằng tham dự tiến công lúc này đều là quân đội người Hán, nhưng Hắc Kỳ quân chưa từng lưu tình —— bọn họ cũng không thể lưu tình. Mà đối với người Nữ Chân, quân đội người Hán không tồn tại bất cứ ý nghĩa nào. Chính quyền của Lưu Dự tại Trung Nguyên không ngừng trưng binh, một lượng nhỏ quân đội Nữ Chân canh giữ phía sau khu vực núi, đốc thúc đội quân vào núi tiến lên phía trước, mà do đòn đánh phủ đầu ban đầu, đội quân chinh phạt vào núi đã bắt đầu dùng phương thức ổn trọng hơn để tiến lên, bọn họ đào đường, đốn hạ cây cối của từng ngọn núi một, dưới tình huống lấy mười công một, chặt chẽ thành nhóm, từ từ thẳng tiến.
Mùa xuân Kiến Sóc năm thứ tư, quân đội Ngụy Tề trước tiên tiến vào vòng ngoài của trại Thanh Mộc, tiến công và phòng thủ xung quanh trại Thanh Mộc đã bắt đầu, mùa thu năm này, cùng với sự tăng cường viện quân Nữ Chân, đại quân tiến công ép gần đến Tiểu Thương Hà, đến mùa đông, hoàn thành bao vây và chia cắt trại Thanh Mộc, Tiểu Thương Hà. Còn về mấy thành trì mà Chủng gia quân kiểm soát ở Tây Bắc, đã giết thành một mảnh đất máu, Chủng gia quân trước sau mất đi sự kiểm soát đối với các nơi như Khánh Châu, Bảo An quân, Hoàn Châu, chỉ còn lại một vùng Diên Châu là khổ sở chống đỡ.
Một năm này, tiến độ liên quân của Kim Tề hóa thành chiến báo, có lẽ là rất đơn giản. Nhưng trong quá trình Kim quân và quân đội Ngụy Tề thẳng tiến, cường độ chống chọi mà Hoa Hạ quân biểu hiện ra là kinh người, thậm chí là khủng khiếp, giữa vùng núi phụ cận trại Thanh Mộc, Tiểu Thương Hà, sự thẳng tiến của quân đội tiến công hầu như là một tấc đất một tấc máu, trong quá trình tiến lên, thậm chí bởi vì chủ tướng bị chém chết, doanh trại bị tập kích, nổ trại nửa đêm, dẫn tới mấy lần tháo chạy tan tác quy mô lớn. Quân đội Ngụy Tề đa phần là đám ô hợp, nếu không phải quân đội Nữ Chân giám sát canh giữ phía sau lần lượt chém chết đến vạn binh đào ngũ, đầu người dựng trên đất xây thành rừng kéo dài liên miên, thì trận đại chiến này đoán chừng sớm đã không có đường nào để đánh rồi.
Tháng ba năm thứ tư, chiến hỏa vẫn chưa vây quanh trại Thanh Mộc, trong sự tiến lên từng tấc từng tấc của Ngụy Tề, Hoa Hạ quân đột nhiên xông ra Tiểu Thương Hà, đột kích đánh tan liên quân của Ngôn Chấn Quốc và Chiết gia tại Sát Lang Lĩnh Tây Bắc, chém chết Ngôn Chấn Quốc và đội cận vệ của hắn, đồng thời đánh tan đại quân Chiết gia, giết cho Chiết Khả Cầu liều mạng tháo chạy hơn ba mươi dặm, mấy tên con cháu Chiết gia bị Hắc Kỳ quân giết chết trong một trận chiến này.
Tháng sáu, một nhánh đội ngũ đặc chủng khoảng ngàn người hướng về bắc lẻn vào bên trong lãnh thổ Kim quốc, đột nhập giữa vùng núi Sóc Châu, hơn ngàn người này chiếm huyện thành, đánh chiếm một trại ngựa có Kim binh canh giữ gần đó, cướp đi mấy trăm chiến mã, sau khi đốt lửa thì nghênh ngang rời đi, khi quân đội Nữ Chân đuổi tới, trại ngựa, huyện nha đều bị thiêu rụi trong ngọn lửa cháy rừng rực, tất cả quan viên Nữ Chân đều bị chém giết đầu thành, treo đầu thị chúng.
Trên tảng đá lớn của đường núi trở về Lữ Lương, quân đội đã để lại chữ lớn bằng tiếng Nữ Chân: Đừng mong sống sót.
—— Đừng nghĩ có thể sống sót trở về.
Đây là sự khốc liệt chưa có ai từng nghĩ tới, mấy năm trở lại đây, người Nữ Chân tung hoành thiên hạ chưa từng gặp được địch thủ, trong quá trình quân đội tiến công vào Tiểu Thương Hà, tiến công vào Tây Bắc, tuy rằng có sự giám sát của quân đội Nữ Chân, nhưng nhắc tới bên trong đất nước Nữ Chân, bọn họ vẫn đang tiêu hóa thành quả chiến tranh của lần nam hạ thứ ba, lúc này vẫn chỉ giống như một con rắn lớn lười biếng, không ai bằng lòng đối mặt với sự điều động toàn diện của quân chính quy Nữ Chân, nhưng Hắc Kỳ quân vậy mà ngang nhiên ra tay như thế, hung hăng cắt một đao lên người đối phương.
Sự công kích như vậy không đến nỗi khiến người Nữ Chân đau đớn, nhưng mất hết mặt mũi, lại là cảm giác đã rất lâu chưa từng có.
Cùng với hành động này, càng có nhiều quân đội Nữ Chân hơn, bắt đầu lục tục xuôi nam.
Nhưng mà, đối mặt với sự tiến công của hỏa pháo mãnh liệt của Hắc Kỳ quân, quân đội Nữ Chân lúc này vẫn chưa tiến thẳng đến tiền tuyến, chỉ dùng một lượng lớn quân đội người Hán sung làm bia đỡ đạn, dùng bọn họ thăm dò uy lực của đại pháo, uy lực của thuốc nổ, dần dần tìm kiếm phương pháp khắc chế.
Tuy nhiên đến tháng chín, cũng là nhánh quân này, nhân lúc một lần tiến công của Hắc Kỳ quân xé ra tuyến phong tỏa, giết ra vùng núi của tuyến đông, quấy nhiễu một vòng giữa nơi trú quân đóng giữ của Nữ Chân, nếu không phải tướng lĩnh Na Cổ của Nữ Chân trấn thủ tuyến đông lần này may mắn thoát chết trong sự công kích, thế tiến công phía trước sợ là sẽ phải tan rã trong đợt đột kích này. Nhưng cùng với sự phản ứng thần tốc của quân đội Nữ Chân, một ngàn người này bị bao vây chặn đánh thảm khốc trên đường trở về Tiểu Thương Hà, tổn thất nặng nề.
Mùa xuân Kiến Sóc năm thứ năm, đại tướng Nữ Chân Từ Bất Thất suất lĩnh ba vạn đại quân Nữ Chân nam hạ Tây Bắc, bước qua bia đá “Đừng mong sống sót”, Thuật Liệt Tốc suất lĩnh ba vạn quân tiến vào Trung Nguyên. Tháng hai, nhận được tin tức này, một nửa quân Tiểu Thương Hà hung hãn phá vòng vây ra ngoài, bắt đầu trận huyết chiến gần một tháng trời, bọn họ quấy rối đội quân vây hãm giữa dãy núi đến mức hỗn loạn không thể tả, tạm thời mở ra được cục diện bị vây khốn. Đây là một lần đại chiến khốc liệt từ sau khi đại quân từ từ tiến vào, trong khoảng thời gian đó, giới cao tầng như đại tướng của Ngụy Tề Cơ Văn Khang, đệ đệ ruột của Lưu Dự - Lưu Ích đều bị Hắc Kỳ quân xác định vị trí đột phá chém giết.
Máu chảy thành sông, thây chất đầy cốc.
Tháng ba, Diên Châu đã thất thủ, Chủng Liệt chống cự đến cuối cùng trong thành Diên Châu, bỏ mình trong chiến trận, từ đó không còn có Chủng gia quân nữa.
Tháng sáu, dưới sự tham gia tấn công của quân đội Thuật Liệt Tốc, sau khi Tiểu Thương Hà trải qua hơn nửa năm vây khốn, vỡ đê đập nước, quân đội của trại Thanh Mộc và Tiểu Thương Hà hung hãn phá vòng vây, trong núi một mảnh hỗn loạn. Ninh Nghị suất lĩnh một nhánh quân hơn hai vạn người tập kích bất ngờ Diên Châu, Từ Bất Thất dẫn đại quân giằng co với hắn, mà Hắc Kỳ quân mượn mật đạo mà trước đó Chủng gia quân đã đào ra để lẻn vào trong thành Diên Châu, trong ngoài phối hợp phá thành, đại tướng Nữ Chân Từ Bất Thất bị bắt giữ trong chiến loạn, sau đó bị Hắc Kỳ quân chém đầu trên đầu thành.
Tần Thiệu Khiêm dẫn theo một nhánh Hắc Kỳ quân khác một lần xuôi nam, tiến đông, giết vào địa giới Trung Nguyên, sau khi đoạt liên tiếp mấy thành thì xông mãi vào đến phụ cận Thái Nguyên. Nghe nói Tần Thiệu Khiêm đã tế vong huynh dưới thành Thái Nguyên, sau đó lại xông về mặt tây.
Mà sau khi Hắc Kỳ quân đoạt lại Diên Châu lại lao thẳng đến địa giới Chiết gia, giả vờ tiến công Phủ Châu, sau khi vây điểm đánh viện binh đánh bại viện quân Chiết gia, dùng nội ứng phá thành lấy Lân Châu, sau đó, lại giết ngược lại trong núi lớn mặt đông, thoát khỏi sự truy kích theo đó mà tới của tinh kỵ Nữ Chân......
Lúc này, các nơi như miền tây Trung Nguyên, Tây Bắc, nơi Hắc Kỳ tung hoành qua lại, đã hoàn toàn biến thành một chiến trường giết chóc hỗn loạn.
Bất luận là tây, là nam, là bắc, mọi người theo dõi trận đại chiến này, lúc bắt đầu có lẽ vẫn chưa từng đặt quá nhiều tâm tư, nhưng đến tận bước này, sự xuất hiện và tiến triển của nó, đã không có bất cứ người nào có thể xem nhẹ. Vào năm thứ hai khi đại chiến xảy ra, Trung Nguyên đã điều động gần như toàn bộ lực lượng vào đó, sưu cao thuế nặng của chính quyền Lưu Dự tăng đột biến, dân Hán bỏ chạy về nam, dân chúng lầm than, quân đội khởi nghĩa lại lần nữa nổi lên.
Người Nữ Chân cũng bỏ ra một lượng lớn quân trấn áp, trên đường từ Trung Nguyên đến Tiểu Thương Hà, quân đội của Lưu Dự, quân đội của Điền Hổ phong tỏa tất cả tuyến đường, cho đến khi Tần Thiệu Khiêm dẫn quân giết ra, sự phong tỏa này mới tạm thời bị phá vỡ.
Không một ai biết, những người tham gia chiến tranh đã tuyệt vọng đến mức nào, quân nhân Hắc Kỳ bị bắt trên chiến trường sẽ bị ngược đãi tàn nhẫn đến chết, quân đội người Hán bị ép lên tiền tuyến sớm đã sợ vỡ mật, có lúc sẽ còn xuất hiện hiện tượng kẻ nhát gan quỳ trước quân trận xin Hắc Kỳ quân đầu hàng, khổ sở cầu xin Hắc Kỳ quân nhanh chóng đi chết —— bọn họ không nhìn thấy Hắc Kỳ quân vẫn còn khả năng sống sót, vì vậy cũng không dám đưa bản thân vào chỗ chết —— tương tự Hắc Kỳ quân cũng không hề thương xót đối với bọn họ.
Cho đến nửa cuối năm Kiến Sóc năm thứ năm, đại pháo của người Nữ Chân, cũng đã bắt đầu dần đưa vào sử dụng trong quân đội, bộ đội tinh nhuệ Nữ Chân lẫn trong quân, sẽ đột kích Hắc Kỳ quân sau khi đại pháo dừng lại —— lúc này, thuốc nổ của Hắc Kỳ quân đã không còn nhiều, mà Nữ Chân dựa vào nguồn cung ứng liên tục không dứt, vẫn có thể có một lượng lớn thuốc nổ để phung phí.
Tình báo gửi đến mặt nam luôn có vẻ đơn giản, nhưng mỗi lần tấn công trong những dãy núi này, có thể đều khốc liệt đến mức khiến người ta không thể nào thở nổi. Trong tàn sát quy mô lớn cũng có chống cự quy mô nhỏ, có từng tiểu đội Hắc Kỳ quân bị vây khốn trong núi cho đến khi chết đói, có tiểu đội sau khi bị quân đội mai phục đã tàn sát đến người cuối cùng trong tuyệt địa, mọi người sẽ phát hiện cờ xí màu đen vẫn đang dựng thẳng trong đống thi thể được chất thành núi, trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, trong tử địa tuyệt vọng nhất, mỗi một lần xung phong của quân nhân Hắc Kỳ, đều khiến người ta sợ hãi......
Những người chưa từng trải qua, làm sao có thể tưởng tượng được chứ?
Trong khoảng thời gian như vậy, Giang Nam đã ổn định thế cục, đang không ngừng phát triển, nhờ vào lưu dân tháo chạy từ đất bắc tới, các nhà xưởng lớn nhỏ đều có nhân lực dư dả, bọn họ đã chẳng còn gì, chỉ cầu có thể ăn được một bữa no, các thương hộ của một vùng Giang Nam bèn có được số lượng lớn sức lao động giá rẻ. Các quan viên bắt đầu ca tụng công đức trên triều đường, cho rằng là do bản thân rút kinh nghiệm xương máu, là tượng trưng cho Vũ triều quật khởi. Mà đối với chiến sự mặt bắc, không ai nói, cũng không ai dám nói, cũng không một người nào có thể nói.
Chiếu thư và ca tụng công đức đối với Kim đế của Tĩnh Bình đế đang bị giam ở mặt bắc như chó lợn vẫn đến đều đặn mỗi năm, hoàng thất cũng không ngừng phong tỏa tin tức của tình hình chiến sự Tây Bắc. Cao tầng biết những chuyện này không thể nào mở miệng, Chu Bội cũng chưa từng nói, từng nghĩ, nàng chỉ là nhận được từng tin tức tàn khốc liên quan đến mặt bắc, khiển trách vui buồn đều lộ hết ra ngoài của đệ đệ Quân Vũ. Đối với từng dòng tin khiến nàng khiếp sợ kia, Chu Bội đều cố gắng yên lặng dằn xuống.
Những tâm trạng này đè nén lâu rồi, cũng sẽ biến thành phản ứng tự nhiên, cho nên nàng không còn quá chấn động đối với những tin tức thảm khốc đó nữa —— dù sao mỗi một tin đều thảm khốc —— trong bầu không khí yên bình phồn hoa của Giang Nam này, có lúc nàng sẽ giật mình cảm thấy, những tin tức ấy đều là giả. Nàng lặng lẽ đọc hết chúng, lặng lẽ sắp xếp lưu trữ chúng, lặng lẽ......chỉ có thời khắc thả lỏng nhất vào lúc nửa đêm mơ về, ác mộng sẽ đột nhiên tới, khiến nàng nhớ đến xác chết như núi kia, máu tươi chảy như sông kia, cờ xí phần phật và sự chống cự và tiếng hò hét mãnh liệt nhất kia.
Trong bối cảnh Nữ Chân nam hạ, hàng ngàn vạn cho đến vạn vạn người đều không thể chống trả, thì nghịch tặc giận dữ giết vua ấy, trong hoàn cảnh gian khó nhất vẫn gắt gao bám riết trên tuyệt địa tuyệt đối không thể đặt chân lên, đối mặt với sự công kích như dời non lấp biển, vững vàng chặn lại yết hầu của cường địch gần như không thể đánh bại, trong sự chém giết thảm khốc của ba năm, chưa từng dao động.
Thời gian ba năm, Chu Bội có thể hiểu được tâm trạng của đệ đệ, nàng thậm chí hoàn toàn có thể tưởng tượng, sau khi nhận được từng dòng tin tức đó, sau khi nhận được từng tin tức Chủng Liệt hy sinh vì nước ở Diên Châu, Hắc Kỳ quân chém chết Từ Bất Thất ở đầu thành, Tần Thiệu Khiêm xông mạnh Thái Nguyên, những tướng quân đã từng quen biết với ma đầu kia như Nhạc Phi sẽ có tâm trạng như thế nào.
Không riêng gì những cao tầng này, trong miệng của không ít thư sinh có thể tiếp xúc với tin tức của cao tầng, tin tức liên quan đến trận đại chiến Tây Bắc cũng sẽ là đề tài câu chuyện cao cấp khi mọi người trao đổi, mọi người một mặt chửi rủa ma đầu giết vua kia, một mặt nói tới những chuyện này, trong lòng có tâm trạng vô cùng vi diệu. Những điều này, thâm tâm Chu Bội sao có thể không hiểu, nàng chỉ là......không thể dao động.
Kiến Sóc năm thứ sáu, chiến tranh không ngừng tiếp diễn, đại quân Nữ Chân lại lục tục kéo đến, Tây Bắc là chiến cục càng lúc càng thê thảm. Người trên đất gần như bị đánh đến trống rỗng, Trung Nguyên ngày càng dân chúng lầm than, tổn thất của Hắc Kỳ quân cũng ngày càng lớn dần —— bọn họ làm thế nào để chống đỡ tiếp trên mảnh đất đó, Chu Bội rất khó để biết được. Nhưng......có lẽ hắn, sẽ có càng nhiều biện pháp hơn nhỉ.
Suy cho cùng, ma đầu giết vua đó......là ma đầu khiến người ta khiếp sợ thật sự.
Giang Nam ngày càng ổn định, nàng hầu như sắp sửa thích ứng với những chuyện này rồi.
Ngươi sẽ ngã xuống lúc nào đây? Nàng cũng từng nghĩ qua, mỗi một lần, đều không thể nào nghĩ tiếp được.
Vũ triều Kiến Sóc năm thứ sáu, mùng tám tháng sáu, Kim quốc và Ngụy Tề liên quân vây khốn chủ lực của Hắc Kỳ quân ở Hoàng Đầu Pha, ngày mười ba, giết chết thủ lĩnh Ninh Nghị của Hắc Kỳ quân và vô số lũ phỉ đi theo, sau khi nhân viên tòng quân xác nhận thi thể của Ninh Nghị rồi băm nát thành muôn mảnh, đầu được đưa đến đất bắc dâng lên trước tọa của hoàng đế Kim quốc.
Đấy là cảnh tượng đều chưa từng xuất hiện qua trong rất rất nhiều năm trở lại đây, ngay cả trong cơn ác mộng sâu nhất của nàng......
Người khổng lồ đó, bắt đầu từ bèo cỏ, dần dần phát triển trong khoảng thời gian nàng chứng kiến hắn, từng thấy sự nho nhã của hắn, từng thấy sự hài hước của hắn, từng thấy sự ngoan cường của hắn, từng thấy sự tàn khốc của hắn......bọn họ không có duyên phận, nàng vẫn còn nhớ năm mười lăm tuổi ấy, buổi tạm biệt trong sân viện kia, sao của đêm ấy gió của đêm ấy, nàng cho rằng bản thân đã đột nhiên trưởng thành trong một đêm đó rồi, nhưng không biết vì sao, cho dù chưa từng gặp mặt, hắn vẫn luôn xuất hiện trong sinh mệnh của nàng, khiến ánh mắt nàng không thể nào nhìn đi chỗ khác.
Trong lòng nàng đã từng có quá nhiều tình cảm, từng có quá nhiều ảo tưởng, chỉ có điều nàng chưa từng bao giờ nghĩ tới, có một ngày, hắn sẽ ngã xuống.
Sao có thể, hắn đã giết chết hoàng đế, cả hoàng đế hắn cũng giết rồi, không phải hắn muốn cứu cái thiên hạ này sao......
Trong sân viện, nóng bức như lao ngục, hết thảy phồn hoa và yên bình, đều là ảo giác.
Là giả......nàng nghĩ.
Tây Bắc, chiến hỏa hỗn loạn, vẫn đang cháy lan đến cuối cùng. Không lâu trước đó, ma đầu khơi lên hỗn loạn to lớn, lôi kéo mỗi nơi liên quan vào địa ngục, khiến mỗi một kẻ địch đều nếm được quả đắng cực lớn, dường như......cuối cùng đã ngã xuống......