Thành Chu Hải cười cười, trên thực tế, chuyện hôm qua hắn và Lý Tần nói tới, tầng lớp liên quan khá sâu, rất nhiều là thảo luận trên gốc rễ của Nho đạo, mà Chu Bội mấy năm nay đuổi theo bóng lưng của một nam nhân nào đó, dần dần đã trở nên thiết thực. Nếu Thành Chu Hải thuật lại hết chuyện mà bọn họ đã nói, sợ rằng Chu Bội sẽ chỉ cảm thấy vô vị và lãng phí thời gian, hắn cố gắng nói một cách đơn giản hiện trạng của Lý Tần, Chu Bội thở dài một tiếng, rồi cũng không để ý nữa.
Cuộc trò chuyện của hai người đến đây kết thúc, lúc sắp rời khỏi, Thành Chu Hải nói:
- Nghe người ta nói, hôm nay thái tử sẽ tới.
Chu Bội gật gật đầu:
- Ừm, nói là buổi chiều tới. Tiên sinh muốn gặp hắn?
- Cũng không phải.
Thành Chu Hải lắc đầu, do dự một chút, mới nói:
- Chuyện thái tử muốn làm, trở ngại rất lớn.
- Hắn say mê vào việc truy nguyên, đối với chuyện này, dù sao cũng không kiên quyết lắm.
Thành Chu Hải cười khổ:
- Chỉ sợ là, thái tử rất kiên quyết ấy......
Nói dứt lời, Thành Chu Hải cáo từ rời đi, Chu Bội khẽ cười, trong nụ cười lại có vài phần cay đắng. Sau khi nàng tiễn Thành Chu Hải đi, quay về tiếp tục xử lý công vụ, không bao lâu, thái tử Quân Vũ cũng tới, xuyên qua công chúa phủ, đi thẳng vào trong.
So với thân phận thái tử hiển hách, Quân Vũ trước mắt hai mươi ba tuổi nhìn qua có cách ăn vận quá mức đơn giản, một thân áo mũ xanh nhạt mộc mạc, dưới cằm lún phún râu, ánh mắt sắc bén nhưng hơi có vẻ mất tập trung —— đây là vì trong đầu có quá nhiều chuyện, hơn nữa còn quá mức chăm chú vào một phương diện nào đó. Sau khi chào hỏi xong, hắn nói:
- Hôm nay Cừ Tông Tuệ đến gây chuyện.
- Ngươi không cần thiết phải sắp xếp người bên cạnh hắn.
Chu Bội thở dài một tiếng, lắc lắc đầu.
- Hắn còn làm loạn nữa, sớm muộn gì ta cũng đánh gãy chân hắn.
- Trước kia các ngươi còn là bằng hữu đấy.
Chu Bội cười cười, một lát sau:
- Ý của ta là, người nên dùng vào chỗ thích hợp, hắn là người không quan trọng, thực sự không đáng.
Từ sau khi Tần Tự Nguyên mất đi, Ninh Nghị tạo phản, nền tảng cũ của Tả tướng phủ bị đánh tan, cho đến sau khi Khang Vương kế vị mới tập hợp lại, chủ yếu vẫn tập trung về hai tỷ đệ Chu Bội, Quân Vũ này. Trong đó, Thành Chu Hải, Giác Minh hòa thượng theo chân Chu Bội xử lý chuyện của hai phương diện thương nghiệp và chính trị, mấy người Văn Nhân Bất Nhị, Nhạc Phi, Vương Sơn Nguyệt nương nhờ thái tử Quân Vũ, đôi bên thỉnh thoảng bù đắp, tương trợ lẫn nhau.
Nhưng về tính cách, Quân Vũ tương đối tùy hứng lại khá có khác biệt với tỷ tỷ nghiêm cẩn cứng nhắc, đôi bên tuy là tỷ đệ tình thâm, nhưng mỗi lần gặp nhau lại khó tránh chỉ trích cãi cọ, sinh ra chia rẽ. Chủ yếu là vì Quân Vũ chung quy say mê truy nguyên, Chu Bội khiển trách hắn không làm việc đàng hoàng, mà Quân Vũ lại cho rằng tỷ tỷ ngày càng “chu toàn đại cục”, sắp sửa trở nên giống với những quan viên triều đình kia rồi. Vì vậy, những năm này số lần gặp mặt của đôi bên ngược lại càng trở nên ít dần.
Hiện giờ gặp mặt, hai người lúc bắt đầu đều theo bản năng mà tránh né những chủ đề có thể gây ra tranh cãi, nói về mấy chuyện vụn vặt trong nhà. Qua một lúc sau, Quân Vũ mới nhắc tới chuyện liên quan đến mặt bắc:
- ......Vì chuyện của tháng tư, Vương Trung Kỳ vạch tội Nhạc Phi liều lĩnh làm bừa, ta đã nhịn rồi, phạt bổng lộc là được. Càng ngày càng được nước lấn tới là thế nào. Nếu như không gây ra chuyện như vậy, ta cũng không muốn đi một chuyến này. Dáng vẻ đó của phụ hoàng......ta thực sự là......
Hắn nói tới chuyện này bèn là một bụng tức giận, lúc người Nữ Chân dò núi khuấy biển, phụ thân Chu Ung chỉ lo đến việc chạy trốn, sau khi phụ tử trao đổi, quân đội ít nhiều cũng có chút tôn trọng đối với phụ thân, nhưng mà lúc thiên hạ mới ổn định được một chút, hoàng đế này vĩnh viễn là dáng vẻ ba phải, qua loa lấy lệ khi nghe mọi người nói chuyện, bất cứ chuyện gì khi Quân Vũ tìm tới, đối phương đều biểu hiện ra rằng “Ngươi là con trai của ta” chứ không phải “Ngươi có lý”, thật sự khiến cho người ta có chút phẫn uất.
Đối với sự tức giận của hắn, Chu Bội trầm mặc một lúc:
- Ngươi biết chuyện là như thế nào......
- Đúng vậy, mọi người đều biết chuyện là như thế nào......còn có thể đem ra khoe khoang được sao!?
- Chuẩn bị còn chưa đủ, không ai muốn chọc tới người Nữ Chân lần nữa.
- Không đánh trận nào, thì có thể chuẩn bị tốt sao?
- Ý của triều đường......là muốn cẩn thận một chút, chầm chậm mưu toan......
Chu Bội nói cũng có chút nhẹ nhàng.
Quân Vũ bèn đập một cái xuống bàn trà bên cạnh.
- Đương nhiên, nếu ngươi đã tới, bọn họ cũng sẽ nhượng bộ......
- Thiên hạ này, làm ra kiểu như vậy, chung quy vẫn là không cứu nổi......
Quân Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Chu Bội lắc lắc đầu, ngữ khí nhẹ nhàng:
- Suy cho cùng vẫn chưa đứng vững, những ngày này, dáng vẻ bên ngoài nhìn thì phồn hoa, trên thực tế lưu dân không ngừng xuôi nam, chúng ta vẫn chưa từng giữ vững thế cục. Gốc rễ bên dưới không vững, không phải mấy câu khẳng khái là có thể giải quyết, các đại nhân trong triều đường cũng không phải không muốn hướng về bắc, nhưng đại thế muốn hòa, bọn họ cũng chỉ có thể duy trì cục diện trước......
- Đại thế muốn hòa......người tới từ mặt bắc đều muốn đánh trở lại, đại thế muốn chiến mới là thật, cơ hội tốt như vậy mà không có ai nắm bắt......
- Nếu người Nữ Chân tới lần nữa, toàn bộ Giang Nam sẽ sụp đổ. Quân Vũ, mấy người Nhạc tướng quân, Hàn tướng quân, có thể cho đám đông triều đường niềm tin chặn đứng Nữ Chân một lần không? Chúng ta chí ít phải có khả năng chặn đứng một lần chứ, chặn thế nào? Để phụ hoàng ra biển lần nữa à?
- Chuyện trên đời không có gì nhất định có thể.
Quân Vũ nhìn vào tỷ tỷ trước mặt, nhưng một lúc sau, vẫn dời ánh mắt đi chỗ khác, hắn biết người mình cần nhìn không phải tỷ tỷ, Chu Bội chẳng qua chỉ trần thuật lại lý do của người khác mà thôi, mà trong này, còn có thêm rất nhiều nguyên nhân phức tạp hơn, có thể nói và không thể nói, hai người thực ra trong lòng đều hiểu rõ, không mở miệng cũng đều hiểu.
Sân viện vào buổi chiều, ánh nắng đã không gắt gao như giữa trưa, trong phòng bắt đầu có gió mát, đệ đệ đứng dậy, bắt đầu đứng bên cửa sổ nhìn ra hồ sen long lanh bên ngoài, ve đang không ngừng kêu. Hai người lại tùy ý nói mấy câu, Quân Vũ đột nhiên nói:
- ......Ta nhận được tin tức thời gian trước của Tây Bắc.
- Ta không muốn nghe.
Chu Bội trả lời ngay lập tức.
- Đánh quá thảm rồi.
Quân Vũ bám vào khung cửa, nhìn ra bên ngoài, thấp giọng nói một câu. Qua một lúc sau, quay đầu nói:
- Lát nữa ta sẽ nhập cung, có thể sẽ dùng bữa trong cung.
Chu Bội gật gật đầu:
- Buổi tối Hứa phủ có yến tiệc, Hứa phu nhân đến mời nhiều lần, ta đã nhận lời qua đó.
Quân Vũ gật đầu, trầm mặc một lúc:
- Ta đi trước đây.
- Ta tiễn ngươi.
Tỷ tỷ tiễn đệ đệ ra đến cửa phủ, lúc từ biệt, Chu Bội nói một câu:
- Nếu ngươi đã tới, phụ hoàng sẽ nhận lời ngươi.
Quân Vũ cười cười:
- Chỉ đáng tiếc, ông ấy sẽ không nhận lời đánh về phía bắc.
Trong nụ cười đó có chút châm biếm:
- ......Ông ấy sợ.
Chu Bội không nói gì, dò núi khuấy biển của mấy năm trước, thế như bẻ cành khô của người Nữ Chân lâu hơn trước đó, đã in dấu trong đầu tất cả mọi người, mà trong khoảng thời gian này, một số tướng lĩnh như Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Trương Tuấn, Lưu Thế Quang một mặt luyện binh một mặt tiếp cận khu vực hỗn loạn của mạn bắc Tần Hoài, cũng từng đánh qua mấy trận, thu phục được mấy châu huyện, nhưng mỗi lần có thành quả chiến đấu lớn, lực lượng chủ hòa trong triều đường tất nhiên sẽ bắt đầu kêu dừng lại, mà nguyên nhân cốt lõi của nó, rốt cuộc là gì đây......
......Ông ấy sợ.
Đây là......thứ không thể nào nói công khai được.
Chu Ung có thể ba phải một cách không có nguyên tắc, có thể giúp nhi tử hoặc nữ nhi làm điều ngược lại một cách công khai, nhưng truy cứu gốc rễ của nó, trong sâu thẳm trong lòng, ông ta sợ hãi. Lúc người Nữ Chân nam hạ lần thứ ba, ông ta đã từng soạn chiếu thư cầu hòa với Kim Ngột Truật, đến mức khi Thuật Liệt Tốc tập kích Dương Châu, Chu Ung còn chưa đợi được nhi tử đến, cuối cùng vẫn lái thuyền đi trước một bước. Sâu thẳm trong lòng, ông ta chung quy không phải là một hoàng đế kiên cường, thậm chí cũng không có nhiều chủ kiến.
Tiễn đệ đệ đi rồi, Chu Bội một đường trở về thư phòng, gió chiều đã bắt đầu trở nên dịu dàng, nàng yên lặng rồi trước bàn một lúc, đưa tay ra, mở một ngăn kéo ở dưới cùng bàn sách, không ít giấy tờ ghi chép thông tin tình báo được nàng cất vào đó, nàng lật mở ra, những tình báo này trời nam bể bắc, vẫn chưa lưu hồ sơ, có một phần tình báo dừng ở giữa, nàng rút nó ra, rút được một nửa lại dừng lại.
Đó là tin tức không lâu trước từ Tây Bắc truyền về, nàng đã xem qua một lần rồi. Đặt ở đây, nàng không muốn phân loại đặc biệt cho nó, lúc này, thậm chí còn kháng cự nhìn nó thêm lần nữa, đấy không phải là tình báo kỳ lạ gì, những năm này, tin tức tương tự vẫn thường xuyên, thường xuyên truyền về.
Nàng ngồi đấy, cúi đầu xuống, nhắm mắt cố gắng để tất cả tâm trạng này trở nên bình thường. Không lâu sau, Chu Bội thu xếp lại tâm trạng, cũng sắp xếp gọn gàng những tình báo này, đặt chúng về lại ngăn kéo.
Chẳng qua là tình báo bình thường, đây là một ngày bình thường, bản thân cũng chưa từng nghĩ tới chuyện gì cực kỳ đặc biệt......sau những suy nghĩ như vậy, sự chú ý của nàng đã đặt lên hiện thực, cho nên đã gọi tỳ nữ Y Nhân đến, sửa soạn một chút rồi lên xe ngựa ra ngoài.
Đội xe của công chúa phủ đi qua đầu đường Hàng Châu cũ đã được gọi là Lâm An, xuyên qua dòng người dày đặc, đi tới dinh thự của Hữu tướng Hứa Liên hiện giờ. Nhà mẹ đẻ của thê tử Hứa Liên chính là hào tộc Giang Nam, ruộng đất rộng rãi, người làm quan trong tộc rất nhiều, ảnh hưởng cực sâu, sau khi kết giao quan hệ với trưởng công chúa Chu Bội, đã mời nhiều lần, Chu Bội cuối cùng mới đồng ý đến tham gia buổi gặp gỡ nữ quyến lần này của Hứa phủ.
Cuối hè Vũ Kiến Sóc năm thứ sáu, một vùng Giang Nam bao gồm cả thành Hàng Châu đang hiện ra sức sống phồn hoa tràn trề, trong lúc giật mình thậm chí khiến người ta cảm thấy, vùng Trung Nguyên thất thủ, liệu có thể là một chuyện tốt?
Bên trong Hứa phủ, rất nhiều quan thần nữ quyến cung nghênh trưởng công chúa đến. Lúc trời chiều ngả về tây, trong đài hương của hậu viện Hứa phủ, yến tiệc đã bắt đầu, đối với Chu Bội mà nói, đây là cảnh tượng xã giao đơn giản hơn bao giờ hết, nàng thành thục trò chuyện với các phụ nhân xung quanh, quan sát biểu diễn với một vẻ tao nhã và có chút xa cách, thỉnh thoảng cất tiếng, dẫn dắt một vài chủ đề trên yến tiệc. Đa số nữ tử ở đây đang nhìn vào công chúa một nước chẳng qua mới hai mươi lăm tuổi phía trước, muốn thân cận, nhưng đều kính nể nơm nớp lo sợ.
Vị trước mặt này, cũng không phải là nữ tử hoàng thất không thông hiểu sự vụ của thế tục, trong tay nàng đang nắm giữ nửa nhà của hoàng tộc, phần lớn thời gian, thủ đoạn của nàng dịu dàng, trên danh nghĩa không can thiệp bất cứ chuyện triều chính gì, nhưng trong đủ loại nạn đói, loạn cục của hai ba năm trước, cũng có những dẫn chứng tương đối ác liệt về sự ra tay của công chúa phủ.
Một đám quý phụ nhân đã quen với bon chen đấu đá chốn hậu viện cửa lớn đại hộ, khi đối mặt với nữ tử như vậy, có sự yếu thế và ham muốn tự nhiên. Dù rằng cũng có không ít người ngấm ngầm oán thán vị trưởng công chúa này trong nhà quá ư mạnh mẽ, thậm chí ép đến mức phò mã tự sa ngã, có hành vi phóng túng trong thành Lâm An, nhưng khi đối phương từ trước tới giờ không thèm bận tâm đến mấy lời đồn này, bọn họ lại càng thêm mấy phần e sợ đối với Chu Bội.
Một nữ tử ngay cả nhà và danh tiếng đều không quá cần đến, nếu thật sự lên cơn giận, có chuyện gì mà nàng không làm ra được?
Cho nên, oán thầm cũng chỉ dừng lại ở oán thầm mà thôi.
Trên yến tiệc ăn uống linh đình, các nữ tử bàn về chuyện thơ văn, tài tử, nói đến nhạc khúc, sau đó cũng nói đến chuyện lễ hội Khất xảo* thất tịch của hơn một tháng sau đó, có thể mời trưởng công chúa cùng đến không. Chu Bội đều tham dự một cách đúng mực vào trong đó, khi yến tiệc đang tiến hành, một vị quan viên phụ nhân thể chất yếu ớt vì cảm nắng mà ngất xỉu, Chu Bội còn qua đó xem một chút, nhanh chóng quyết đoán lệnh cho người dìu nữ tử đó đi nghỉ ngơi.
* Theo truyền thuyết, đêm thất tịch chim ô thước sẽ chắp cánh làm thành cây cầu bắc ngang sông Ngân để Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau. Chức Nữ có tài dệt lụa nên đêm đó, phụ nữ lập bàn thờ ở sân trước, dâng lễ vật gồm trái cây, các vật lạ kết bằng chỉ bảy màu, đeo trâm ngọc bảy lỗ, hoặc trâm vàng, mặc xiêm y màu hồng để cầu xin tài khéo tay. Vì vậy, đêm này gọi là lễ hội Khất xảo (xin được khéo léo).
Khi tới giờ Tuất, trời vừa trở tối, yến tiệc diễn ra được hơn nửa, lúc ca cơ trong Hứa phủ tiến hành biểu diễn, Chu Bội ngồi đó, đã bắt đầu nhàn rỗi vô sự để hồn trên mây, trong lúc vô thức, nàng nhớ lại giấc mộng ban trưa.
Khoảng cách đến chiến loạn như cơn ác mộng đó, đã qua bao lâu rồi nhỉ? Mùa hè Kiến Sóc năm thứ ba, người Nữ Chân qua sông từ Hoàng Thiên Đãng, đến giờ là Kiến Sóc năm thứ sáu. Thời gian, đã trôi qua rất lâu trong ký ức. Nhưng ngẫm kỹ lại......cũng chẳng qua mới ba năm mà thôi.
Ba năm đấy......nàng nhìn vào cảnh tượng ca vũ thái bình này, gần như có cảm giác đã cách một đời.
Một tên người hầu từ bên ngoài vào, tỳ nữ Cung Y Nhân nhìn thấy, yên lặng đi qua đó, trao đổi với người hầu nọ vài câu, sau đó cầm thứ gì quay lại. Chu Bội đều để ý hết, bên cạnh, vị Hứa phu nhân kia đang tươi cười nói chuyện về bên này, Chu Bội cũng mỉm cười đáp lời, Cung Y Nhân lặng lẽ đưa một mảnh giấy lên. Chu Bội vừa nói chuyện, vừa liếc mắt nhìn.
Nụ cười của nàng biến mất một cách im lặng, dần dần trở nên không có biểu cảm.
Đó là sự trống rỗng không ai có thể hình dung được, xuất hiện trên mặt trưởng công chúa, đám đông đều đang lắng nghe nàng nói chuyện —— cho dù nó không bổ dưỡng gì —— nhưng giọng nói đó đột ngột dừng lại. Bọn họ nhìn thấy, Chu Bội ngồi trên vị trí trung tâm phía trước nhất của đài hoa, chậm rãi đứng dậy, trên mặt nàng không có bất cứ biểu cảm nào mà nhìn vào tờ giấy trong tay, tay phải khẽ khàng ấn xuống mặt bàn.
Không ai dám nói chuyện, biểu cảm trống rỗng ấy, cũng có thể là lạnh lẽo, là khủng bố, vị trưởng công chúa trước mặt này đã từng chỉ huy người giết người, thậm chí từng chính tay giết người —— trên người nàng không có cái gọi là khí thế, tuy nhiên tất cả cảm giác tiêu cực như lạnh lẽo, bài xích, không thân thiết, vẫn là lần đầu tiên dường như được biểu lộ ra một cách không hề kiêng kỵ —— nếu như nói trong tờ giấy kia là một vài thông tin nào đó nhắm tới Hứa gia, nếu như nói nàng đột nhiên muốn ra tay với Hứa gia, vậy có thể cũng chẳng có gì kỳ lại cả.
- Công chúa......
Cung Y Nhân thử đến gần dìu nàng, Chu Bội khẽ phất phất tay phải, tỳ nữ nghe nàng nói một tiếng:
- Là giả.
Hứa phu nhân bên cạnh cũng tới, vừa mở miệng dò hỏi, lại đón lấy một câu nói kịch liệt và ngắn gọn của Chu Bội:
- Đi ra!
Câu nói này dường như đã rút cạn tất cả sức lực của nàng, Hứa phu nhân trong lòng sợ hãi cả kinh, sắc mặt trắng bệch dừng bước chân lại.
Phía trước, thân thể đó lắc lư, bản thân nàng không có cảm giác, đôi mắt mở to, nước mắt đã trào ra, chảy xuống đầy mặt, nàng lùi về sau một bước, quét mắt nhìn phía trước, tay trái nắm chặt tờ giấy:
- Là giả.......
Âm thanh này phát ra không rõ ràng, bởi vì có máu tươi từ trong miệng chảy ra, nàng ngã ngồi ra phía sau.
Ba năm rồi......
Ánh mắt xuyên qua phía trên đài hương, trên bầu trời, bóng tối đang nuốt chửng một tia ráng chiều cuối cùng, mây màu cam xám, đang chầm chậm trôi. Ba năm rồi......thứ màu đen rơi xuống, tin tức bị nàng đè chặt nơi sâu thẳm tâm hồn đang trào ra mãnh liệt, đao thương kiếm kích, vạn người đối địch, sông băng ngựa sắt, tiếng hò hét mãnh liệt và máu tươi lan tràn kia, hài cốt chất đầy thành, biển lửa ngập trời, người khổng lồ đó, nắm giữ bầu trời và mặt đất với một thái độ kiên cường và mạnh mẽ......tràn về trước mắt nàng với thế dời non lấp biển như núi lửa bùng phát.
Giang Nam, một ngày bình thường và lại nóng bức, mây tía lững lờ.
Chu Bội ngồi trên ghế......
Cơn ác mộng lớn nhất, đã đến rồi......