Tất cánh Tây Hồ lục nguyệt trung, phong quang bất dữ tứ thì đồng.
Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.*
*Bài thơ: Buổi sớm ra chùa Tĩnh Từ tiễn Lâm Tử Phương
Tháng sáu Tây Hồ một cảnh chung,
Bốn mùa khác hẳn vẻ sáng trong.
Lá sen xanh biếc liền trời thẳm,
Nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng. (Bản dịch của Viên Thông Đường)
Nam triều.
Đó là một mùa hè cực kỳ nóng bức, Giang Nam lại sắp đón chào một mùa thu hái sen. Trong tiếng ve kêu não ruột, Chu Bội tỉnh lại từ trong giấc mơ, trong đầu lờ mờ vẫn còn ít dấu vết của cơn ác mộng, sự xung đột của hàng ngàn vạn người hội tụ thành thủy triều giận dữ khó tả xiết trong bóng tối, hơi thở của máu tanh từ nơi rất xa bay tới.
Sau trận đại chiến như cơn ác mộng đó, đã qua thời gian bao lâu rồi nhỉ?
Người Nữ Chân dò núi khuấy biển, tàn sát bừa bãi ở Giang Nam.
Nàng và phụ hoàng trôi dại trên biển nửa năm, để lại đệ đệ, chạy trốn vùng vẫy ở một vùng Giang Nam này nửa năm.
Thời gian, đã trôi qua rất lâu trong ký ức. Nhưng nếu suy nghĩ tỉ mỉ, dường như lại chỉ là quá khứ gần ngay trước mắt.
Tỳ nữ thân cận Y Nhân bưng nước ô mai ướp lạnh đi vào. Nàng hơi tỉnh táo một chút, xua đám mây mờ ra khỏi đầu, không lâu sau nàng thay y phục chỉnh tề, đi ra khỏi phòng, trên hành lang, mái hiên của công chúa phủ rợp bóng mát, phía trước có lối đi, rừng cây, một hồ sen rộng, sóng nước trong hồ rực rỡ dưới ánh nắng.
Thời tiết quá nóng bức, các lối đi, đình đài dựng trên hồ đều không có người, chỉ thỉnh thoảng thấy những vệ sĩ trong phiên trực dưới mái hiên, trong tiếng ve kêu mơ hồ truyền đến tiếng cãi vã vọng ra từ sân sân viện sát vách bên đầu hành lang bên kia.
Chu Bội chau mày đi về hướng đó, qua hành lang thật dài, tiếng nói bên kia cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng, cũng chính âm thanh rõ ràng này khiến tâm trạng Chu Bội càng trầm xuống.
Sân viện nơi nàng ở này đối diện với hồ sen lớn kia là rộng rãi nhất, hơn mười gian phòng được kê bên bờ hồ, đối diện với hồ nước hoặc lâm viên, đình đài trên nước, coi như là trung tâm của công chúa phủ, Chu Bội sống ở đây, mỗi ngày cũng đều xử lý đủ mọi chuyện ở nơi này. Sân viện bên cạnh nhỏ hơn một chút, một cây hòe lớn trong sân tỏa bóng mát dưới ánh nắng độc, lúc Chu Bội qua đó, nhìn thấy hai nam tử dường như đang giằng co —— trên thực tế chỉ có một người gây chuyện —— phò mã Cừ Tông Tuệ đang hùng hùng hổ hổ làm ầm ĩ với Thành Chu Hải đã được một lúc, thấy Thành Chu Hải từ đầu đến cuối không thèm đếm xỉa, lúc này còn xông qua đẩy hắn một cái.
- ......Làm sao, khinh không thèm nói chuyện với ta hả? Ngươi cho rằng làm một tên mặt trắng (được bao nuôi) thì thật sự ghê gớm rồi à? Cũng không xem thử tuổi tác của ngươi, ngươi có thể làm cha nàng rồi đấy......
Đối mặt với Cừ Tông Tuệ, Thành Chu Hải chỉ cúi mày rũ mắt, không nói một lời, lúc phò mã xông tới hai tay đẩy mạnh, hắn lùi về sau hai bước, khiến một cái đẩy này của Cừ Tông Tuệ rơi vào không trung, xông về phía trước hai bước gần như té ngã. Điều này khiến hắn càng xấu hổ tức giận:
- Ngươi còn dám né......
- Đủ rồi!
Đôi mắt xinh đẹp của Chu Bội kìm nén cơn giận, xuất hiện ngay cửa sân, trưởng công chúa một thân phục sức cung đình lúc này tự có sự uy nghiêm của nàng, vừa mới xuất hiện, trong sân đều trở nên yên tĩnh. Nàng nhìn vào nam tử trên danh nghĩa là trượng phu đang ở trong sân đó, trong mắt có sự thất vọng không có cách nào che giấu —— nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên nữa. Sau hai hơi thở cố đè nén, nàng nghiêng nghiêng đầu:
- Phò mã quá thất lễ rồi. Đưa hắn xuống.
Câu này là nàng nói với tỳ nữ thân cận Cung Y Nhân bên cạnh, Cung Y Nhân hành lễ nhận lệnh, sau đó thấp giọng gọi hai thị vệ bên cạnh lên trước, lúc đến gần Cừ Tông Tuệ cũng thấp giọng xin lỗi, thị vệ bước qua, Cừ Tông Tuệ ngẩng đầu lên phất phất tay với Chu Bội, không cho thị vệ đến gần.
- Ta sẽ đi!
Nói xong lời ngạo nghễ này, hắn lại nhìn Thành Chu Hải một cái, quay người rời khỏi sân viện.
Nếu chỉ nhìn bóng lưng rời đi, Cừ Tông Tuệ dáng người cao, thắt lưng bay bay, bước chân hiên ngang, quả thực là nam nhân có thể khiến nhiều nữ tử ngưỡng mộ —— những năm gần đây, hắn cũng đích thực dựa vào dáng vẻ này, lấy được rất nhiều trái tim nữ tử trong thành Lâm An. Mà mỗi lần hắn rời khỏi trước mặt Chu Bội, cũng đích thực đều duy trì phong độ như vậy, có lẽ là hy vọng sau khi nhìn thấy sự ngạo nghễ của hắn, ít nhiều có thể thay đổi chút tâm tư.
Nhưng trước giờ hắn chưa từng biết, đối với một mặt này của nam nhân, nữ tử trước mắt xưa nay chưa từng có quá nhiều ao ước, hoặc có lẽ nàng đã sớm gặp qua quá nhiều thứ, hoặc mấy năm này thứ mà nàng gánh vác, là đủ loại cục diện quá phức tạp. Mỗi một lần cố gắng vãn hồi tình cảm của Cừ Tông Tuệ, thường sẽ kéo dài mấy ngày, kéo dài nửa tháng, mà sau đó thẹn quá hóa giận khi Chu Bội không hề có bất cứ phản ứng nào, bắt đầu lao vào lòng những nữ tử khác với lý do “cam chịu”.
Đối với Chu Bội hiện giờ mà nói, sự cố gắng như thế, quá giống với trò trẻ con. Cừ Tông Tuệ không hề hiểu, “cố gắng” của hắn, cũng quả thật đã châm biếm một cách ngạo nghễ nỗ lực của người làm việc trong thiên hạ, mỗi một chuyện của công chúa phủ, quan hệ đến sinh kế của hàng trăm hàng ngàn thậm chí hàng ngàn hàng vạn người, nếu như trong đó có chỗ cho hai từ “từ bỏ” này tồn tại, vậy thế giới này, thật sự quá dễ sống rồi.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy.* Năm này, Chu Bội hai mươi lăm tuổi, trong khoảng thời gian đến bản thân nàng còn không ý thức đến, đã trở thành người lớn.
*Câu này trích từ bài thơ thứ tư trong tác phẩm “Ly Tư Ngũ Thủ” (Năm bài thơ về nỗi nhớ xa cách) của Nguyên Chẩn - một nhà thơ lớn thời Đường. Dịch nghĩa: Đã từng đi qua biển lớn mênh mông rồi thì không có nước nơi nào khác đáng chú ý nữa; phía sau vẫn còn một vế: Trừ khước Vu Sơn bất thị vân - trừ mây rực rỡ ở núi Vu Sơn ra thì chẳng có gì đáng gọi là mây; hai câu thơ trên sau đã trở thành một thành ngữ tiếng Trung, hàm ý rằng những ai đã từng trải nghiệm thế giới rộng lớn sẽ không bị khuất phục bởi những điều nhỏ nhoi.
- Phò mã thất thố, khiến tiên sinh chịu ấm ức rồi.
- Không hề gì, phò mã hắn......cũng bởi yêu thích công chúa, nên có chút đố kỵ không cần thiết.
- Ồ!
Chu Bội gật đầu, cười hiền hòa:
- Tiên sinh đi theo ta.
- Ừm.
Trong tiếng ve kêu dưới ánh nắng chói chang, hai người một trước một sau, đi vào thư phòng nghị sự trong sân viện lớn. Đây là nơi hai người ở riêng theo lệ trong rất nhiều ngày qua, như người ngoài nhìn vào, cũng khó trách có chút mập mờ, nhưng Chu Bội chưa từng biện giải, vị trí phụ tá hàng đầu của Thành Chu Hải trong công chúa phủ cũng chưa từng bị lay động.
Sau khi kế thừa y bát của Thành Quốc công chúa phủ, trong thời gian mấy năm của Nam triều, trưởng công chúa phủ ở đất Giang Nam hiện giờ đã là một con quái vật khổng lồ ngày càng bàng trướng so với trước kia. Sau cuộc dò núi khuấy biển của người Nữ Chân, Vũ triều trên thực tế đã mất đi cả vùng Trung Nguyên. Các quan viên đối mặt với loạn cục rút kinh nghiệm xương máu, thu thập cục diện, đám người Chu Bội sắp xếp lại lực lượng của công chúa phủ trong một mảnh hỗn loạn này, cũng bắt đầu lần nữa với tâm thế đi vào đường cụt.
Trong thời gian mấy năm, dựa vào sự phò trợ của mấy người Thành Chu Hải, Chu Bội lại cố gắng và cẩn thận học hỏi phương pháp phát triển Trúc Ký của Ninh Nghị ban đầu, chấn hưng công thương nghiệp. Trong khoảng thời gian ảm đạm, một lượng lớn dân Hán mất đi quê nhà từ đất bắc tới, xã hội hỗn loạn dân sinh khốn khổ, rất nhiều người áo không đủ mặc ăn không đủ no, vì để giải quyết những vấn đề này, với lực lượng của công chúa phủ trong tối, pháp lệnh triều đình ngoài sáng bắt đầu phát triển thương nghiệp nhà xưởng với biên độ lớn, thử cho những người này việc làm, sau khi hỗn loạn và quẫn bách cực lớn ban đầu qua đi, đợi đến khi tỉnh táo lại, mọi người mới đột nhiên phát hiện, tài lực, sức ảnh hưởng của công chúa phủ đã dần bành trướng trong mọi tầng lớp của xã hội.
Chênh lệch giàu nghèo trên xã hội ngày càng lớn, nhưng mà sự chấn hưng của thương nghiệp vẫn khiến một lượng lớn người có được cơ hội để sinh tồn, sau khi hỗn loạn của một hai năm qua đi, cả vùng đất Giang Nam lại trở nên phồn hoa chưa từng có khiến người ta ngạc nhiên —— đây là hiện trạng mà tất cả mọi người đều không thể nào hiểu được —— những người trong công chúa phủ và triều đình chỉ có thể quy kết về sự hợp tác chân thành và không biết xấu hổ, sau đó là lòng dũng cảm về mọi mặt, quy kết về nỗ lực không ngừng của họ.
Đối với một số người trong giới mà nói, sự phát triển của các loại sự nghiệp trong hệ thống công chúa phủ, thậm chí lờ mờ đã vượt qua hệ thống Trúc Ký ban đầu không thể nhắc tới đó —— bọn họ cuối cùng đã học được một cách trọn vẹn bản lĩnh về phương diện nào đó của kẻ phản nghịch kia, thậm chí còn hơn thế nữa. Mà sau sự hỗn loạn cực lớn như thế, bọn họ cuối cùng đã lại nhìn thấy hy vọng.
Quả nhiên, không có tai nạn cực lớn như vậy, những người sinh tồn tại một mảnh phồn hoa sẽ không biết thức tỉnh, đây là người Nữ Chân ba lần nam hạ đánh thức người Vũ triều. Chỉ cần cứ tiếp tục như vậy, Vũ triều, sớm muộn sẽ trở nên mạnh mẽ.
Đây là cách nói đã dần dần bắt đầu lưu hành tại không ít hội thơ hội văn, mà trên vẻ ngoài, nỗi nhục to lớn của Tĩnh Bình đế chưa đi, nhưng những tiếng hô hào đối với việc muốn rửa sạch nỗi nhục cũng đang dần có nhiều, đây có lẽ là tượng trưng cho việc xã hội dần bắt đầu ổn định với một hình thức nào đó —— đương nhiên, nguyên cả quá trình, có thể còn phải kéo dài rất lâu rất lâu, nhưng có thể có được thành quả như vậy, trong lòng mỗi người tham dự ít nhiều cũng đều tự hào.
Trong công chúa phủ cũng không nhắc tới những việc này, nhưng trong việc trao đổi từng số liệu, trong báo cáo người của từng nơi tránh được đói khát, đám người Chu Bội hoặc Thành Chu Hải, ít nhiều gì cũng có thể cảm nhận được sự ổn định trên một phương diện nào đó trong lòng.
- ......Bên phía Tuyền Châu, đất của tám nông trang đó không thể thu về được rồi, nhưng ta đã bàn xong với Mục viên ngoại, lần này sau khi thu lương, giá cả không được phép cao hơn giá bình quân của thị trường nữa. Hắn sợ chúng ta cưỡng ép thu lại nông trang, chắc sẽ không dám giở trò gì. Phường sợi bông ở Bồ Khánh, lần này nhận hai trăm người, đoán chừng sẽ dùng không hết, có chút phiền phức, nhưng Nhậm phường chủ nói với ta, hắn có vài cách nghĩ mới......bất kể làm thế nào, ta cảm thấy để cho mọi người có cơm ăn trước là được. Bên phía Dương Châu, lương thực cứu trợ thiên tai đã không đủ nữa, chúng ta có một số sắp xếp......
Ngữ điệu bình tĩnh từng chút một, Thành Chu Hải thân là đại quản gia nói những việc này cho Chu Bội nghe, thỉnh thoảng, Chu Bội cũng sẽ cất tiếng dò hỏi mấy câu. Trong cả quá trình như vậy, Thành Chu Hải nhìn vào nữ tử đằng sau bàn sách, thỉnh thoảng trong lòng cũng có một chút cảm thán. Hắn là người cực kỳ trọng nam khinh nữ —— hoặc không hẳn chỉ là trọng nam khinh nữ —— một mặt hiệu quả và lợi ích thiết thực của hắn khiến hắn không thể tin tưởng vô điều kiện đối với bất kỳ ai, trong những ngày tháng trước đây, chỉ có một số ít người có thể nhận được sự tin tưởng của hắn.
Nữ tử trước mặt không phải là bậc kinh tài tuyệt diễm, lúc gặp gỡ ban đầu nàng vẫn là một tiểu cô nương chưa hiểu chuyện. Sau khi Tần lão ra đi, Ninh Nghị tạo phản, đất trời sụp đổ, đi theo Chu Bội chỉ có thể coi như sự tạm thích nghi nhất thời của Thành Chu Hải —— nàng càng ngây thơ, vậy sẽ càng dễ đánh lừa và thao túng —— nhưng những năm gần đây, sự nỗ lực gian khó và thận trọng dè dặt của nữ tử, Thành Chu Hải đều chứng kiến hết. Trong rất nhiều đêm nàng gần như không ngủ không nghỉ so sánh và xử lý chuyện của các nơi, cực kỳ kiên nhẫn hỏi han, học tập; bôn ba và cứu trợ thiên tai bên ngoài, đối mặt với một lượng lớn nạn dân, nàng xông lên tuyến đầu xử lý và động viên, đối mặt với sự bức cung và chống đối của thế lực địa phương, nàng cũng vất vả học tập các loại thủ đoạn ứng phó và phân hóa, trong hoàn cảnh cực đoan khó xử lý, thậm chí có một lần còn chính tay rút đao giết người, mạnh mẽ trấn áp mâu thuẫn, đợi sau khi hòa hoãn, lại không ngừng bôn ba vỗ về các nơi.
Những thủ đoạn này, có rất nhiều đều đến từ kiến nghị và sự dạy bảo của Thành Chu Hải. Đến tận bây giờ, Thành Chu Hải chưa chắc kính phục nữ tử trước mắt, nhưng ít nhiều gì vẫn có thể đối đãi với nàng như đồng bạn kề vai sát cánh. Cũng chính vì vậy, cùng lúc với việc hắn nhìn vị “trưởng công chúa” này đang dần trở nên bình tĩnh và khoan thai trong vô số chuyện phiền não, cũng sẽ nảy sinh tâm trạng thương tiếc và đồng tình với nàng.
Làm người, đặc biệt là một nữ tử, nàng chưa từng vui vẻ, những năm này đè lên người nàng đều là trách nhiệm của thân làm hoàng thất, dưới tiền đề có một phụ thân không đáng tin tưởng, trách nhiệm đối với lê dân thiên hạ, đây vốn dĩ không nên là trách nhiệm của một nữ tử, bởi vì nếu thân là nam tử, có lẽ còn có thể nhận được cảm giác thỏa mãn khi kiến công lập nghiệp, tuy nhiên trên người đứa trẻ trước mặt này, chỉ có sức nặng và gông xiềng thật sâu mà thôi.
Có lúc Thành Chu Hải thậm chí sẽ cảm thấy, nếu nàng từ bỏ sự nghiêm túc, tiếp nhận vị phò mã Cừ Tông Tuệ kia, có lẽ nàng sẽ có được chút ít hạnh phúc. Vị phò mã này bản tính chưa hẳn là xấu, hắn chỉ là trẻ tuổi, tự kiêu, yếu đuối, mỗi lần trong lòng hắn tràn đầy mong mỏi tiếp cận lại đây, sau mười ngày nửa tháng tự cảm thấy bị xem nhẹ, lại chạy đi tìm kiếm nữ tử khác —— thực ra nếu thái độ của Chu Bội đối với hắn có thể tốt hơn một chút, có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không làm ra loại chuyện đó.
Suy cho cùng, vị trưởng công chúa này hiện giờ, nếu lấy thân nữ tử mà nói thì cực kỳ xinh đẹp và có khí chất, quyền lực to lớn và ở một mình trong thời gian dài khiến nàng có được hào quang bí ẩn cao không thể với tới, mà sau khi trải qua rất nhiều chuyện, nàng lại có sự tu dưỡng và khí chất trầm tĩnh, cũng chẳng trách được nam tử nông cạn như Cừ Tông Tuệ, sau từng lần bị chọc tức bỏ đi lại hết lần này đến lần khác không cam tâm mà chạy trở về.
Mỗi một lần hắn vô tình nghĩ đến như vậy, mỗi một lần, sâu thẳm trong nội tâm của hắn cũng có lời than thở càng giấu kín hơn. Lời than thở này đến bản thân hắn cũng không muốn nghĩ nhiều —— đó là chuyện không thể nào nghĩ tới —— ở một số phương diện nào đó, có lẽ hắn còn rõ hơn bất cứ ai về thứ tận sâu thẳm trong lòng vị trưởng công chúa này, đó là một bí mật đen tối mà hắn vô tình nhìn thấy nhiều năm về trước. Nhiều năm trước trong sân viện tại Biện Lương, một lễ thật sâu của Chu Bội đối với nam tử kia......thứ như vậy, thật sự chết người.
Hắn chôn giấu những suy nghĩ này đi.
- ......Ngoài ra, chiều qua ta gặp được Đức Tân, hai năm nay hắn du lãm bên ngoài, khá khác rồi......
Chuyện chính nói xong, lúc tán gẫu, Thành Chu Hải nhắc đến chuyện hôm qua trùng phùng với một vị bằng hữu nào đó. Chu Bội nhướng mắt lên:
- Lý Tần Lý Đức Tân? Mấy năm nay thường nghe người ta nhắc đến tài học của hắn, hắn dạo chơi thiên hạ, là để mở mang tầm nhìn?
- Không giống lắm, hắn nói với ta, trong lòng vẫn còn nghi vấn.
Thành Chu Hải nhìn nhìn Chu Bội, lại mỉm cười:
- Ta đề cập với hắn chuyện ra làm quan, hoặc dứt khoát đến công chúa phủ giúp đỡ, hắn đã từ chối. Nhưng mà, hôm qua hắn có đưa ra một số lo lắng, ta cảm thấy khá có lý, hai năm trở lại đây, các loại cửa tiệm dưới tay chúng ta đều phát triển rất nhanh, nhưng đây là vì lưu dân phương bắc không ngừng xuôi nam, chúng ta binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn, tiếp theo đây cũng có thể sẽ xảy ra vấn đề......
- Nếu có ngày nào không có vấn đề nữa, ta mới thấy kỳ lạ......
Chu Bội hai tay nắm lấy nhau, tựa vào một bên mặt, ánh mắt nhìn về phía hồ sơ giấy Tuyên xếp chồng trên bàn bên cạnh, thở dài thật sâu.