- Vậy chiến tranh là gì, hai người, mỗi người cầm một thanh đao, liều cả mạng sống, liều cả thời gian mấy chục năm sau này, liều mạng trên một thanh đao, ngươi chết ta sống, trên thân người chết có một cái màn thầu, có một túi gạo, người sống lấy đi. Chính vì một túi gạo, một cái màn thầu này mà giết người, cướp bóc! Trong quá trình này, có sáng tạo không?
- Hai ba năm gần đây, chúng ta đã đánh thắng mấy trận, có một số người —— người trẻ tuổi, rất kiêu ngạo, cho rằng đánh thắng trận rồi là chuyện lợi hại nhất, chuyện này vốn dĩ cũng không có gì. Nhưng mà, bọn họ dùng đánh trận để đánh giá tất cả mọi chuyện, nói đến người Nữ Chân, nói bọn họ là anh hùng hào kiệt, người tài yêu quý người tài, cảm thấy bản thân mình cũng là anh hùng hào kiệt. Khoảng thời gian gần đây, Ninh tiên sinh đặc biệt nhắc tới chuyện này, các người sai hoàn toàn rồi!
- Người Nữ Chân là giết hết toàn bộ thiên hạ, bọn họ tới Trung Nguyên, tới Giang Nam, cướp hết mọi thứ có thể cướp, giết người, bắt người làm nô lệ, trong chuyện này, bọn họ có tạo ra gì không? Trồng trọt? Dệt vải? Không có, chỉ là người khác làm những chuyện này, bọn họ đi cướp lấy, bọn họ đã quen với sự sắc bén của đao thương, bọn họ muốn tất cả mọi thứ đều có thể cướp, có một ngày bọn họ cướp hết cả thiên hạ, giết hết cả thiên hạ, vậy thiên hạ này còn có thể còn lại gì đây?
- Khi bọn họ chỉ nhớ đến đao trên tay mình, bọn họ đã không phải là người nữa rồi. Vì để giữ lấy thứ chúng ta tạo ra mà đi liều mạng với súc sinh, đây là anh hùng hào kiệt. Chỉ tạo ra đồ vật, mà không có sức lực để gìn giữ, giống như con người gặp phải một con hổ ở đất hoang, ngươi đánh không lại nó, nói với ông trời ngươi là người lương thiện, vậy cũng vô ích, đây là chết chưa hết tội. Mà kẻ chỉ biết giết người, cướp màn thầu của người khác, đó là súc sinh! Các ngươi muốn ngang hàng với súc sinh sao!?
Trong phòng thỉnh thoảng có giọng nói hùng hồn truyền ra. Cừ Khánh vốn xuất thân là tướng lĩnh, sau đó cơ bản là sử dụng như tham mưu, chính ủy. Một trận chiến ở thung lũng Tuyên Gia, tay trái hắn mất đi ba ngón, trên đùi cũng trúng một đao, lúc chạy bộ có đôi chút bất tiện, sau khi trở về, bèn tạm thời dẫn binh giảng dạy, không tham dự vào huấn luyện nặng nhọc nữa. Khoảng thời gian gần đây, việc hun đúc tư tưởng về sự khác biệt giữa Tiểu Thương Hà và người Nữ Chân vẫn luôn được tiến hành, chủ yếu tiến hành trong một số binh sĩ trẻ tuổi hoặc nhân viên mới vào trong quân ngũ.
Để Ninh Nghị nói tự nhiên sẽ có tính cổ động nhất, nhưng tham gia một thời gian, Cừ Khánh cũng đã dần trở nên thuần thục.
Giảng bài xong, đang là chập tối, hắn đi ra khỏi phòng, trong thung lũng, một số huấn luyện vừa mới kết thúc, binh sĩ đầy khắp núi đồi, cờ sao trên nền đen đang bay phấp phới không xa lắm, khói bếp đã dâng cao trên bầu trời, lúc Cừ Khánh và binh sĩ chào tạm biệt, Mao Nhất Sơn và Trác Vĩnh Thanh đi từ chỗ không xa tới, đợi cho hắn chào từ biệt với mọi người xong.
- Các người huấn luyện xong rồi, đi ăn thôi.
Cừ Khánh nói với hai người họ.
- Hầu Ngũ bảo chúng ta đến gọi ngươi, hôm nay nương tử hắn làm một bữa thịnh soạn, đến chỗ hắn dùng bữa.
Mao Nhất Sơn cười nói:
- La Phong Tử lát nữa cũng qua đó.
- Ha, cũng tốt.
- Môn học này......giảng dạy thế nào rồi?
Mao Nhất Sơn nhìn vào phòng học, đối với nơi này, hắn ít nhiều có chút e ngại, kẻ thô lỗ không chịu nổi nhất chính là môn giáo dục tư tưởng.
- Cũng kha khá rồi, cứ từ từ làm thôi.
- Thực ra ta cảm thấy, Ninh tiên sinh nói không sai.
Trác Vĩnh Thanh do giết được Hoàn Nhan Lâu Thất, trở thành anh hùng chiến đấu, hiện tại đã được thăng chức tiểu đội trưởng, nhưng phần lớn thời gian, hắn ít nhiều vẫn có vẻ bẽn lẽn:
- Lúc vừa mới giết người, ta cũng từng nghĩ, nói không chừng người Nữ Chân như thế kia, chính là anh hùng hào kiệt thật sự. Nhưng suy ngẫm tỉ mỉ, chung quy vẫn là khác nhau.
- Lúc bọn hắn vừa khởi sự, nói là anh hùng hào kiệt cũng không sai, nhưng giờ......bọn hắn dám tới, xử lý bọn hắn là được!
Ánh mắt Cừ Khánh lãnh đạm. Mấy ngày gần đây, thế cục Tiểu Thương Hà yên tĩnh đến đáng sợ, xung quanh Tiểu Thương Hà, trong tầm mắt có thể thấy, các loại công sự phòng ngự đang được xây dựng lên không ngừng một phút giây nào, thợ thủ công cũng chế tạo vũ khí không ngừng nghỉ, binh sĩ huấn luyện cũng không ngừng xen kẽ ở phụ cận Tiểu Thương Hà, kéo dài cho đến trong dãy núi của Lữ Lương Sơn. Tất cả đều là chuẩn bị cho sự va chạm tiếp theo đây.
Đêm trước bóng tối, rất nhiều người trong một góc lẻ loi này, cũng có ý chí ngang nhiên và bất khuất, có ước mơ hào hùng và vĩ đại. Bọn họ đi đến nhà Hầu Ngũ trong mấy câu chuyện phiếm như vậy, tuy rằng nói ra mỗi một người trong sơn cốc đều là huynh đệ, nhưng sau khi có được trải nghiệm ở thung lũng Tuyên Gia, năm người này cũng trở thành bằng hữu tốt cực kỳ thân thiết, thỉnh thoảng sẽ tụ tập ăn uống, tăng cường tình cảm, hơn nữa La Nghiệp còn thu nhận nhi tử của Hầu Ngũ là Hầu Nguyên Ngung làm đệ tử, dạy văn, truyền võ.
Ánh chiều tà nhuộm sơn cốc thành một mảnh vàng cam, quân nhân từng tốp hai ba người hoặc từng đội một có sự huyên náo của riêng mình. Trên sườn núi, Ninh Nghị đi về phía sân, chạng vạng tối gió lớn, chăn đệm phơi nắng trong sân bị thổi bay phấp phới, Vân Trúc mặc y phục màu trắng vừa thu chăn, vừa cười với tiểu Ninh Kỵ đang chạy tới chạy lui, tiếng cười trong ánh tà dương có vẻ ấm áp.
Từ sau khi đánh bại Hoàn Nhan Lâu Thất vào năm ngoái, Hồng Đề và Cẩm Nhi lần lượt mang thai, hiện giờ mọi người đều sống ở đây —— ngoại trừ Tây Qua vẫn luôn suất lĩnh Bá Đao Doanh làm việc ở một nơi nào đó —— sau khi chuyện trong cốc được thực hiện từng bước một, Ninh Nghị cũng không quá bận rộn nữa, hắn có thể thường xuyên trở về, ở cùng người nhà và đám trẻ, trò chuyện, nói mấy chuyện linh tinh vụn vặt, trong mùa hè này, đêm tối có ánh sao, bọn họ cũng sẽ trải chiếu dưới chân núi, vừa hóng gió, vừa nhàn rỗi vui đùa.
Ninh Nghị mỗi lần nhớ đến sân thượng nhỏ của lầu trúc Giang Ninh nọ, Đàn Nhi chưa từng trải qua tháng ngày như thế, trong khoảng thời gian đó, nàng luôn bận rộn, bận rộn quán xuyến chuyện làm ăn trong nhà, xử lý quan hệ của nhị phòng và tam phòng, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Ninh Nghị trong đêm ở trong sân là thời khắc duy nhất nàng thả lỏng, lúc này nghe Ninh Nghị nhắc tới những chuyện ấy, nàng có chút đố kỵ, Vân Trúc bèn ở bên cạnh tiếp tục gảy đàn cho mọi người nghe, chỉ là Cẩm Nhi mang thai, đã không thể nhảy múa được.
Ánh trăng trong vắt, dưới ánh trăng, tiếng đàn của Vân Trúc càng dịu dàng và ấm áp hơn so với năm đó, khiến tâm trạng người ta thoải mái. Hắn nói với các nàng về chuyện năm xưa, nói tới tương lai, rất nhiều thứ đại để đều nói qua một chút. Từ khi tin tức thành Giang Ninh bị phá truyền tới, mấy người có cùng chung ký ức ít nhiều đều khó tránh sinh ra chút tình cảm thương tiếc, sự chứng kiến trong một đoạn ký ức nào đó, chung quy đã rời xa, thiên hạ thay đổi lớn, đời người cũng thay đổi lớn, cho dù bọn họ vẫn ở bên cạnh nhau, nhưng mà......chia cách, có lẽ sẽ tới không lâu sau đó.
Hồng Đề sau khi mang thai thỉnh thoảng sẽ có vẻ lo lắng, Ninh Nghị thường ra ngoài đi dạo với nàng, nhắc đến Lữ Lương xưa kia, nhắc tới Lương gia gia, nhắc tới Phúc Đoan Vân, nhắc tới chuyện cũ thế này thế nọ, bọn họ quen nhau ở Giang Ninh, Vân Trúc đi ám sát vị tướng quân đó mà thân bị trọng thương, nhắc tới đêm hôm ấy, Ninh Nghị ép Hồng Đề ở lại, nói với nàng:
- Nàng muốn cái gì, ta đi lấy cái đó, kết một cái nơ lên trên, tặng vào tận tay nàng......
- Trước khi đến đây, vốn dĩ muốn chầm chậm mưu toan, nhưng giờ xem ra, khoảng cách đến thiên hạ thái bình, vẫn còn khoảng thời gian rất dài, hơn nữa......Lữ Lương quá nửa cũng sắp gặp họa rồi.
- Chúng ta là phu thê, sinh hài tử xong, ta sẽ có thể cùng ngươi đi......
- Khả năng chuyển biến là có, chuyện ta đã từng nói......lần này sẽ không nuốt lời.
Giống như trước đây mỗi lần đối mặt với cục diện khó khăn, Ninh Nghị cũng sẽ căng thẳng, cũng sẽ lo lắng, chỉ có điều so với người khác hắn càng hiểu rõ làm thế nào để đấu tranh ra một con đường có thể với thái độ và lựa chọn lý trí nhất, nhưng hắn không phải là thần tiên toàn năng.
Hắn thỉnh thoảng nhớ tới tòa thành nổi phảng phất như xây trên nước xưa kia, nhớ tới Đường Minh Viễn mà ký ức đã dần mơ hồ, nhớ tới Thanh Dật, A Khang, Nhược Bình. Hiện giờ trước mặt hắn, càng có những gương mặt, người nhà rõ ràng hơn.
Đàn Nhi sẽ làm ra dáng vẻ kiên cường trước mặt hắn, nhưng sau lưng lại cắn chặt răng, khẽ run rẩy.
Vân Trúc sẽ che đậy tình yêu cuồng nhiệt trong lòng vào trong sự bình tĩnh, ôm lấy hắn, mỉm cười nhưng lặng lẽ rơi lệ, đó là sự lo lắng của nàng.
Tiểu Thuyền sẽ nắm chặt nắm tay mang theo nước mắt vẫn luôn vẫn luôn cổ vũ cho hắn.
Cẩm Nhi sẽ không hề kiêng dè thẳng thắn khóc lớn cho hắn xem, cho đến khi hắn cảm thấy không thể trở về là tội ác khó chuộc.
Hồng Đề sẽ ở bên cạnh hắn, cùng hắn đối mặt với sống chết.
Còn về Tây Qua ở nơi xa, gương mặt bầu bĩnh có vẻ trẻ thơ kia đại khái sẽ cười một cách phóng khoáng, nói rằng sống có gì vui, chết có gì khổ, nhỉ.
Mà đám trẻ con, sẽ hỏi hắn chiến tranh là gì, hắn nói với bọn chúng về khác biệt giữa bảo vệ và hủy diệt, trong cái gật đầu hiểu mà như không hiểu của bọn trẻ, cam kết với chúng về thắng lợi chắc chắn......
Hắn nhớ tới những người đã chết, nhớ tới Tiền Hy Văn, nhớ tới lão Tần, Khang Hiền, nhớ tới thành Biện Lương, những dũng sĩ thức tỉnh trong mù mờ liều cả mạng sống đó. Hắn đã từng không hề bận tâm tới bất cứ ai của thời đại này, nhưng thân nhiễm hồng trần, cuối cùng lưu lại trọng lượng.
Ây dà, cái thời đại này......
....................
Giang Nam, triều đường mới đã dần có trật tự, từng tốp từng tốp kẻ sĩ có tri thức đang cố gắng ổn định tình hình của Giang Nam, cật lực hít thở trong quá trình Nữ Chân tiêu hóa Trung Nguyên, thực hiện cách tân rút kinh nghiệm xương máu. Một lượng lớn nạn dân vẫn đang tràn vào từ Trung Nguyên. Tháng thứ hai sau khi mùa thu tới, đám người Chu Bội và Quân Vũ, nhận được tin tức không thể được tuyên dương trắng trợn từ Trung Nguyên truyền tới.
Vũ Kiến Sóc năm thứ ba, mùng bảy tháng tám, Đại Tề quốc tụ tập quân đội hơn hai mươi vạn người, do đại tướng Cơ Văn Khang dẫn đầu, tiến tới Lữ Lương Sơn dưới sự điều động của người Nữ Chân.
Đây là chuyện mà thế lực các bên đều sớm dự đoán được, nó cuối cùng cũng xảy ra khiến cho đám đông đứng ngoài quan sát đều có những cảm xúc phức tạp, mà sự phát triển của sự việc sau đó, mới thật sự khiến tất cả người trong thiên hạ sau này đều chấn động, thảng thốt, sợ hãi thán phục và khiếp sợ, khiến cho sau này rất nhiều rất nhiều người một khi nhắc tới bèn cảm thấy kích động hùng hồn, cũng không thể nén được vì nó mà bi ai đau buồn......
Tối mùng mười tháng tám năm này, đại quân hai mươi vạn vẫn chưa tiếp cận được rìa của một dải Lữ Lương Sơn, Tiểu Thương Hà, một hồi chém giết hung hãn đã đột nhiên giáng xuống. Hắc Kỳ quân Hoa Hạ chạy gấp rút từ xa đến đã phát động công kích với hai mươi vạn người. Đêm này, đại quân của Cơ Văn Khang nổ trại, hơn hai mươi vạn người đâm quàng đâm xuyên, bị Hoa Hạ quân đuổi theo truy sát, chém địch hơn vạn, thủ cấp bị chất đống lên làm kinh quan ở cánh đồng ngoài núi. Cuộc xung đột hung hãn đến cực điểm này đã mở màn cho cuộc tấn công và phòng thủ bi thảm kéo dài ba năm ở một dải Tiểu Thương Hà......