Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 927 - Chương 927: Đất Trời Dằng Dặc, Dạo Đầu Chiến Tranh 3

Chương 927: Đất trời dằng dặc, dạo đầu chiến tranh 3 Chương 927: Đất trời dằng dặc, dạo đầu chiến tranh 3

Tuyết chảy băng tan, sông lớn cuộn trào mãnh liệt, một dải Giang Nam, hoa dương đã rụng hết, vô số hài cốt đang dần thối rữa cùng với bùn mùa xuân trên đất hoang hai bên bờ sông Trường Giang và dọc theo con đường chuyển công văn thư tín. Sau khi người Kim đến, chiến hỏa không ngủ, nhưng đến cuối xuân đầu hạ năm nay, quân đội Nữ Chân vẫn chưa bắt được đám người Chu Ung như dự định, cuối cùng vẫn phải thu binh.

Quân đông lộ Nữ Chân nam hạ, tổng số có khoảng mười vạn, mà đội quân Kim binh vượt qua Trường Giang tàn phá bừa bãi mấy tháng, lại là hơn một vạn tám ngàn người chia binh ba đường do Kim Ngột Truật dẫn đầu. Ban đầu dựa vào cách nhìn của Kim Ngột Truật, khinh thường Vũ triều:

- Năm ngàn binh hổ sói đủ để diệt chúng.

Nhưng do hoàng tộc Vũ triều chạy quá quả quyết, người Kim vẫn đồng thời xuất binh ba đường, công thành đoạt đất ở mạn nam Trường Giang.

Đầu tháng tư, đội quân ba đường điều quân trở về tập kết về hướng Trấn Giang.

Trong thời gian nửa năm vừa qua, người Nữ Chân thế như bẻ cành khô, bất luận là mạn nam hay mạn bắc Trường Giang, quân đội tập kết lại cơ bản đều khó đỡ nổi một hiệp trong tác chiến chính diện với Nữ Chân, mà đến sau này, nghe đến quân đội Nữ Chân là đã sợ mất mật, cũng không ít người thấy đối phương giết tới bèn quỳ xuống đầu hàng, rất nhiều thành trì cứ thế mà mở cửa đón địch, sau đó chịu sự cướp bóc đốt giết của người Nữ Chân. Cho đến thời khắc người Nữ Chân chuẩn bị về bắc, một số quân đội gần đó lại im lặng tập kết tới.

Thái tử Quân Vũ đã lặng lẽ lẻn vào phụ cận Trấn Giang, khi nhìn thấy dấu vết của người Nữ Chân từ xa trên con đường của vùng nông thôn, trong mắt hắn cũng có sự sợ hãi và thấp thỏm khó nén được.

Nhưng cái gọi là nam nhân, “chỉ có tự mình kiên cường gắng gượng.” Đây là câu đùa mà nhiều năm trước Ninh Nghị đã từng nói với tâm thế bỡn cợn. Mà giờ, hắn cũng chỉ có thể liều mạng thôi.

Trường Giang đang ở vào mùa lũ, mỗi một bến đò bên sông, lúc này đều đã bị quân đội Vũ triều do Hàn Thế Trung suất lĩnh phá hỏng, thiêu hủy, các thuyền gỗ có thể tập kết đã bị phá hủy với số lượng lớn ở lối vào của con kênh dẫn vào Trường Giang, chặn đường hàng hải trở về phía bắc. Trong thời gian nửa năm đã qua, một vùng Giang Nam dưới sự tàn phá bừa bãi của Kim binh đã có trăm vạn người chết, tuy nhiên, nơi duy nhất họ thất bại là khi lái một con tàu lớn xuất binh ra biển nỗ lực lùng bắt Chu Ung.

Người bắc không sở trường thủy chiến, đối với người Vũ triều mà nói, đây cũng là điểm yếu duy nhất mà hiện tại có thể tìm ra được.

Quân đội do Hàn Thế Trung suất lĩnh sớm đã tập kết bố trí ổn thỏa trên hơn mười chiếc chiến thuyền lớn chuẩn bị trên sông, bên bờ Trường Giang, thuộc hạ tàn dư sau đó khuếch trương chiêu mộ thêm của Nhạc Phi, và cả một số quân đội vốn được Quân Vũ ngấm ngầm hỗ trợ khác, cũng đã lặng lẽ chuẩn bị hoàn tất ở gần đó. Không lâu sau, trận chiến ở Trấn Giang đã khai hỏa.

Thuyền lớn trên sông đã phong tỏa ý đồ qua sông của đội thuyền nhỏ Nữ Chân, mai phục ở một dải Trấn Giang khiến cho Kim binh nhất thời không kịp đề phòng, Kim Ngột Truật biết được đã trúng mai phục không hề hoảng loạn, nhưng hắn cũng không muốn trực tiếp triển khai tác chiến chính diện với quân đội Vũ triều mai phục ở đây, cả một đường đội quân và đội thuyền vừa đánh vừa lui, tử thương hơn hai trăm người, men theo đường thủy đi vào trong đầm lầy vũng nước gần Kiến Khang.

Nơi này được người ta gọi là: Hoàng Thiên Đãng.*

*Trận chiến Hoàng Thiên Đãng là trận thủy chiến nổi tiếng do quân Tống đánh chặn đường trở về của quân Kim tại Hoàng Thiên Đãng Trường Giang vào năm 1130 (Tống Kiến Viêm năm thứ tư, Kim Thiên Hội năm thứ chín).

Vì để qua sông, người Nữ Chân không thể nào từ bỏ đội thuyền dưới trướng phần lớn được tạo thành từ thuyền nhỏ, tập kết vào trong đầm nước này, thuyền lớn của Vũ triều không thể tiến vào công kích, sau đó đội quân phía nam chặn giữ lối ra của Hoàng Thiên Đãng, mà trên sông phía bắc, đội tàu Vũ triều tử thủ Trường Giang, đôi bên mấy bận giao chiến, thuyền nhỏ của Ngột Truật rốt cuộc vẫn không thể đột phá được phong tỏa của thuyền lớn.

Mạn bắc Trường Giang, vì để tiếp ứng Ngột Truật về bắc, Hoàn Nhan Xương lệnh cho quân đông lộ lúc này vẫn còn ở mạn bắc Trường Giang đoạt lấy Dương Châu lần nữa, sau khi thất bại quay sang lấy Chân Châu, sau khi đoạt thành thử qua sông, nhưng cuối cùng vẫn bị thủy sư Vũ triều tập kết lại chặn ngay trên sông.

Quân đội của Ngột Truật bị vây tại Hoàng Thiên Đãng hơn bốn mươi ngày, gần như cạn kiệt lương thực, trong khoảng thời gian đó mấy lần khuyên hàng Hàn Thế Trung, đều bị cự tuyệt. Mãi cho đến hạ tuần tháng năm, người Kim mới được hai kẻ hàng người Vũ triều trao kế, đào một con kênh cũ thông đến phụ cận Kiến Khang, rồi chèo thuyền xuất kích vào một ngày lặng gió. Lúc này thuyền lớn trên sông đều cần cánh buồm mượn lực, nhưng thuyền nhỏ có thể dùng mái chèo, trong trận đại chiến, tên lửa bắn ra từ thuyền nhỏ đốt cháy toàn bộ thuyền lớn. Quân đội Vũ triều đại bại, kẻ chết cháy, chết chìm vô số, Hàn Thế Trung suất lĩnh một ít thuộc hạ trốn về Trấn Giang.

Hoa lau lãng đãng, nước sông lững lờ. Trên mặt sông khi thi thể và xác tàu trôi qua, Quân Vũ ngồi trên bờ sông Trấn Giang, đờ đẫn xuất thần hồi lâu. Trong thời gian hơn bốn mươi ngày đã qua, từng có một khoảnh khắc như thế, hắn lờ mờ cảm thấy, mình đã có thể dùng một trận thắng để an ủi phò mã gia gia đã mất, nhưng mà, hết thảy những thứ này cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.

Nhưng không lâu sau đó, quân tâm, sĩ khí của phía nam bèn trở nên phấn chấn, lời nói hùng hồn của người Nữ Chân khi dò sông khuấy biển, cuối cùng vẫn chưa từng thực hiện trong nửa năm kéo dài, tuy rằng nơi người Nữ Chân đi qua hầu như đều máu chảy thành sông, nhưng bọn họ chung quy vẫn không thể chiếm lĩnh mảnh đất này trên thực chất, không lâu sau, Chu Ung bèn có thể quay về kiểm soát đại cục, huống hồ trong tận mấy năm thảm kịch và khuất nhục này, rốt cục vào lúc cuối cùng, người ta vẫn đã cho người Nữ Chân một lần xấu hổ bị vây khốn trong hơn bốn mươi ngày đấy thôi?

Dân chúng Vũ triều hơi khôi phục lại tâm trạng bắt đầu truyền hịch thiên hạ, trắng trợn tuyên truyền trận “đại thắng Hoàng Thiên Đãng” này. Trong lòng Quân Vũ bi thương khó đè nén, nhưng trên thực tế, từ năm ngoái đến giờ, áp lực ngập đầu từ đầu đến cuối bao phủ Vũ triều ở một vùng Giang Nam, lúc này cuối cùng đã được ngơi nghỉ, đối với tương lai, lúc này cũng chỉ có thể bắt đầu đi từ đầu thôi.

Tại phía nam, cùng lúc với việc bắt đầu khua chiêng gõ trống tuyên truyền “đại thắng Hoàng Thiên Đãng”, mạn bắc Trường Giang, một số lượng lớn nô lệ, vàng bạc bị người Nữ Chân cướp đi lúc này vẫn đang cuồn cuộn vận chuyển tới lãnh thổ Kim quốc, sự rung chuyển của Giang Nam đang rút đi theo sự rời khỏi của người Nữ Chân, mà một vùng Trung Nguyên, xúc tu của người Nữ Chân đã bắt đầu miên man dày đặc khóa chặt một vùng đất rộng lớn này.

Phản kháng vẫn còn tồn tại, nhưng nghĩa quân thành quy mô đã bắt đầu bị các loại lực lượng vũ trang đầu hàng không ngừng chèn ép không gian sinh tồn, phản kháng quy mô nhỏ tiến hành ở mỗi nơi, nhưng cùng với trấn áp và tàn sát không ngừng nghỉ trong gần một năm, máu tươi và đầu người cuồn cuộn cũng đã bắt đầu từ từ dạy cho người ta biết hiện thực tình thế mạnh hơn người.

Mùa hè này, tri phủ Lưu Dự chủ động bán đứng Tế Nam đã đăng cơ tại Đại Danh Phủ, dưới danh nghĩa “chính thống” của Chu Ký, trở thành hoàng đế “Đại Tề” thay Kim quốc canh giữ phương nam, tất cả thế lực của mạn nam Nhạn Môn Quan, đều thuộc quyền chỉ huy của hắn. Trung Nguyên, một lượng lớn thế lực bao gồm cả Điền Hổ đưa biểu xưng thần đối với hắn.

Đối với một vùng Tây Bắc giết chết Lâu Thất, đánh bại quân tây lộ Nữ Chân, trên triều đường Nữ Chân ngoại trừ mấy lần phát ngôn đơn giản ra —— chẳng hạn như để Chu Ký viết chiếu thư lên tiếng phê phán —— còn lại chưa từng có thêm lời nào. Nhưng ở đất Trung Nguyên, ý chí của Kim quốc, từng ngày một đều đang bóp chặt, khóa chết chỗ này......

Trung Nguyên, chính quyền Đại Tề dưới sự trợ giúp của người Nữ Chân, không ngừng xuất kích, san bằng lực lượng phản kháng trong lãnh thổ, đồng thời, với sự kiên quyết thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, lùng bắt tông thất Vũ triều vẫn còn sống sót, bắt đầu trưng binh số lượng lớn, một tờ giấy chiếu thư của Lưu Dự, buộc tất cả nam tử trưởng thành trong lãnh thổ “Đại Tề” làm nguồn cung cấp cho quân đội, cùng lúc đó, thuế má cao gấp mấy lần trước đây ép xuống. Vì cầu tiền tài, dưới sự chỉ dẫn của Lưu Dự, quân đội bắt đầu khai quật lăng mộ của tông thân Vũ triều một cách trắng trợn, từ Hà Nam tới Biện Lương, lăng mộ của hoàng đế Vũ triều, phần mộ tổ tiên tất cả đều bị đào vét hết sạch......

Giang Nam, chính quyền Vũ triều có được khe hở để ngơi nghỉ, trong quá trình đi ngược lại ở mặt bắc, liều mạng bắt đầu củng cố trận tuyến của chính mình.

Mà ở Tây Bắc, quang cảnh thái bình vẫn đang tiếp diễn, xuân qua rồi hè tới, sau đó mùa hè lại dần dần qua đi. Trong thung lũng của Tiểu Thương Hà, vào buổi chiều, trên bảng đen trong phòng học, Cừ Khánh đang viết xuống hai chữ “chiến tranh” có phần gượng gạo cho một đám người trẻ tuổi:

- ......Muốn thảo luận chiến tranh, đầu tiên chúng ta phải thảo luận chữ “người” này, là thứ gì!

- Từ xưa tới nay, người tại sao lại là người, có khác gì với động vật? Khác biệt ở chỗ, con người thông minh, có trí tuệ, người biết trồng trọt, người biết chăn dê, người biết dệt vải, người biết làm ra thứ mình muốn, nhưng động vật thì không, dê nhìn thấy cỏ sẽ đi ăn, hổ nhìn thấy dê sẽ chạy đến bắt, nếu không còn thì sao? Không còn cách nào. Đây là khác biệt giữa người và động vật, con người biết......sáng tạo.

Bình Luận (0)
Comment