Một đời này của Quân Vũ, trong thân tộc người tốt với hắn nhất, cũng chính là gia gia nãi nãi này, hiện giờ Chu Huyên đã tạ thế, Khang Hiền trước mặt ý chí hiển nhiên cũng cực kỳ kiên quyết, không bằng lòng đi nữa, hắn nhất thời bi thương, không thể ức chế, nghẹn ngào hồi lâu, Khang Hiền mới cất tiếng lần nữa.
- Hầy, lúc còn trẻ cũng đã từng có con đường của mình, ta, Tần gia gia của ngươi, Tả Đoan Hữu, Vương Kỳ Tùng......những người này, từng người từng người một, muốn vì thiên hạ này mà mở ra một con đường tốt. Quân Vũ à, chúng ta thất bại rồi, xem ra có chút kinh nghiệm, nhưng chẳng qua là kinh nghiệm của kẻ bại, thứ nên dạy cho ngươi, thực ra đều đã dạy cả rồi, ngươi không cần mù quáng vào những điều này, cách nhìn của lão nhân gia, cách nhìn của kẻ thất bại, chỉ có thể tham khảo, không đủ để dựa vào.
Ông ta trầm mặc một lúc, lại nói:
- Duy nhất một kẻ không bằng lòng thừa nhận thất bại, giết chết hoàng đế......
Ông ta nhắc đến Ninh Nghị, lại xem đối phương như người ngang hàng.
Trong căn phòng này, Khang Hiền không nói thêm gì nữa, ông ta nắm tay thê tử, dường như đang cảm nhận sự ấm áp cuối cùng trên tay đối phương, nhưng cơ thể Chu Huyên đã không thể khống chế mà trở nên lạnh giá, sau khi trời sáng rất lâu, ông ta cuối cùng bỏ bàn tay đó ra, bình tĩnh đi ra ngoài, gọi người vào xử lý những chuyện sau đó.
Đến trưa, Khang Hiền thúc giục Quân Vũ lên đường rời khỏi, Quân Vũ lần cuối khuyên Khang Hiền đồng hành, Khang Hiền quay đầu nhìn sân viện và gian nhà cắm đầy hoa trắng, chậm rãi và kiên định lắc đầu, rồi cười cười:
- Ta biết cách nghĩ của ngươi, nhưng Khang gia gia ngươi cũng đã già rồi, theo ngươi rời đi khẳng định sẽ chết trên đường......ngươi nhẫn tâm nhìn nãi nãi ngươi vẫn luôn ở Giang Ninh, còn ta lại chết nơi đất khách quê người, từ đây không thể đoàn tụ sao? Được rồi, các ngươi nhanh chóng rời khỏi đi.
Mấy người Quân Vũ lúc này mới chuẩn bị ngựa rời đi, đến lúc từ biệt, Khang Hiền nhìn về hướng trong thành Hàng Châu, cuối cùng nói rằng:
- Những năm này, duy nhất lão sư của ngươi, trong một trận chiến Tây Bắc đó là khiến người ta phấn chấn nhất, ta thật sự hy vọng, chúng ta cũng có thể đánh được một trận như vậy......Ta đại khái không thể gặp lại hắn rồi, tương lai nếu ngươi gặp được hắn, thay ta nói với hắn......
Có lẽ ông ta có không ít lời muốn nói, nhưng trầm mặc và đắn đo hồi lâu, cuối cùng chỉ nói:
- ......Hắn đánh rất hay, rất không dễ dàng. Nhưng câu nệ chuyện thế tục quá nhiều, nếu đánh cờ, sợ không còn là đối thủ của ta được nữa.
Năm ngoái khi mùa đông tới, người Nữ Chân nam hạ như thế bẻ cành khô, không ai có thể chống nổi một hiệp. Duy chỉ có chiến báo Tây Bắc truyền tới, Hắc Kỳ quân chính diện đánh tan đại quân tây lộ Nữ Chân, chém chết chiến thần Nữ Chân Hoàn Nhan Lâu Thất, đối với một số nhân sĩ cao tầng biết chuyện mà nói, mới là tin tức phấn chấn chấn động và duy nhất thật sự, nhưng mà trong thời khắc thiên hạ vỡ loạn này, người có thể biết được tin tức này chung quy không nhiều, mà Ninh Nghị đã giết chết Chu Triết, cũng không thể trở thành tấm gương phấn chấn sĩ khí để tuyên truyền ở Trung Nguyên và Giang Ninh, đối với Khang Hiền mà nói, người duy nhất có thể bày tỏ đôi câu, e là cũng chỉ có người trẻ tuổi tương tự lòng vẫn còn chút thiện ý đối với Ninh Nghị trước mặt này mà thôi.
Đây vừa là niềm tự hào, mà cũng là tiếc nuối của ông ta. Năm đó Chu Triết và Vũ triều thối rữa mục nát quá sâu, hào kiệt như Ninh Nghị, rốt cuộc Chu gia cũng không dùng được, cho tới bây giờ chỉ có thể nhìn thiên hạ sụp đổ, mà nhánh quân đang ở Tây Bắc kia, sau khi giết chết Lâu Thất, cuối cùng sẽ lâm vào cảnh cô lập, bất lực......
Sau đó, đám người Quân Vũ đi về phía tây nam, nhưng cứ vài bước lại quay đầu, mà chập tối hôm đó, Khang Hiền và quan tài của Thành Quốc công chúa cùng trở lại Giang Ninh. Ông ta đã già rồi, già đến mức lòng không còn vướng bận, cho nên cũng không còn sợ hãi những kẻ địch xâm lược vào nhà.
Không lâu sau, người Nữ Chân binh ép Giang Ninh, chỉ huy sứ của Võ Liệt Doanh Doãn Đồ dẫn người đầu hàng, mở cửa nghênh đón người Nữ Chân vào thành, bởi biểu hiện của người giữ thành “khá tốt”, người Nữ Chân chưa từng triển khai tàn sát trắng trợn tại Giang Ninh, chỉ cướp bóc một lượng lớn phú hộ, vơ vét vàng bạc vật báu trong thành, nhưng đương nhiên, trong thời gian này cũng đã xảy ra đủ loại chuyện cưỡng dâm tàn sát quy mô nhỏ.
Khang Hiền giải tán người nhà, chỉ còn lại hơn hai mươi thân tộc và nô bộc trung thành canh giữ trong nhà, thực hiện sự kháng cự cuối cùng. Trước khi người Nữ Chân tới, một người kể chuyện đến cửa cầu kiến, Khang Hiền hơi ngạc nhiên mừng rỡ tiếp đón hắn, ông ta hỏi trực tiếp người kể chuyện về tình hình Tây Bắc một cách tỉ mỉ, cuối cùng tiễn người này đi. Nhiều năm sau khi tự mình giết vua, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng Ninh Nghị và Khang Hiền gián tiếp trao đổi với nhau, Ninh Nghị khuyên ông ta rời khỏi, nhưng Khang Hiền đã từ chối.
Quân Vũ xa tận tây nam đã không thể nào biết được khúc nhạc đệm nho nhỏ này, hắn và Ninh Nghị gặp lại lần nữa, cũng đã là trong tuyệt địa của nhiều năm sau rồi. Không lâu sau, lão nhân tên Khang Hiền đã vĩnh viễn rời xa nhân thế tại Giang Ninh.
....................
Đất bắc, khí trời rét lạnh đang kéo dài, phồn hoa nhân gian và thảm kịch nhân gian đều xảy ra đồng thời, chưa từng đứt đoạn.
Tĩnh Bình hoàng đế Chu Ký, vị hoàng đế Vũ triều cả đời thích cầu thần bói toán, sau khi đăng cơ không lâu bèn sử dụng thiên sư Quách Kinh kháng Kim, mà sau đó bị bắt tới đất bắc này, giờ đang sống cuộc sống bi thảm khó kể xiết ở đây. Chu Ký từ sau khi bị bắt tới phương bắc bèn được Ngô Khất Mãi “phong” làm Hôn Đức Công, lúc này là nô lệ đặc biệt được các quý tộc Nữ Chân dùng để tiêu khiển, hắn bị nhốt trong một khu nhà nhỏ gần hoàng thành, mỗi ngày cung cấp một ít cơm canh khó nuốt, mỗi lần Nữ Chân tụ hội, hắn đều bị lôi ra chịu vũ nhục một phen, để thể hiện võ công (công tích về mặt quân sự) của Đại Kim.
Lúc mới đầu, Chu Ký quen sống trong nhung lụa tự nhiên không thể nào thích ứng, nhưng mọi việc là đơn giản như vậy, chỉ cần đói vài ngày, những thứ thức ăn như đồ ăn cho heo đó cũng có thể nuốt xuống được. Người Nữ Chân phong hắn là “Công”, thực tế coi như chó lợn, thị vệ canh giữ cũng có thể tùy ý đánh mắng hắn, mỗi lần đưa cơm tới, hắn đều phải quỳ rạp xuống đất lạy tạ cảm ơn đối với đám tiểu binh canh giữ này.
Những điều này cũng không phải khó nhẫn nhịn nhất. Nữ tử hoàng tộc bị bắt tới Bắc quốc, có người là tẩu tẩu, chất nữ của hắn —— chính là thê tử và nữ nhi của Cảnh Hàn đế Chu Triết —— có người là con gái ruột, và cả thê thiếp của hắn, những nữ tử này, sẽ bị bắt đến trước mặt hắn cưỡng hiếp lăng nhục, đương nhiên, không thể khoan nhượng thì có thể làm gì, nếu không dám chết, thì chỉ có thể nhịn xuống.
Ngày đông giá rét của Bắc quốc, khi mùa đông đến, người Nữ Chân cũng không cho hắn đủ lửa than, y phục vật dụng chống rét, Chu Ký chỉ có thể ôm lấy hoàng hậu bên cạnh cùng nhau sưởi ấm, có lúc tâm trạng của thị vệ tốt, hoàng hậu dùng thân xác hoặc hắn đi dập đầu, cầu được một ít than củi, y phục vật dụng. Còn về lúc yến tiệc của Nữ Chân, Chu Ký bị gọi ra ngoài, lần nào cũng quỳ dưới đất ca tụng một lượt Đại Kim quốc, thậm chí còn làm một bài thơ, tán thưởng chính trị và quân sự của Kim quốc, bản thân gây tội thì phải chịu, nếu đối phương vui vẻ, có lẽ có thể đổi được một bữa ăn bình thường, nếu biểu hiện không đủ vui lòng phục tùng, có lẽ sẽ phải chịu một trận đòn hoặc nhịn đói mấy bữa.
Chúng ta không thể đánh giá liệu vị hoàng đế mới lên ngôi không lâu này có nên gánh chịu nỗi nhục nhã lớn đến thế cho Vũ triều hay không, chúng ta cũng không thể đánh giá, liệu kết cục Ninh Nghị không giết Chu Triết, để hắn gánh chịu hết thảy những chuyện này mới công đạo hơn không. Giữa các quốc gia, phàm là kẻ bại trước giờ chỉ có thể nhận lấy bi thảm, tuyệt không có công đạo để nói, mà tại Bắc quốc này, kẻ sống thảm thương nhất cũng chưa chắc chỉ có vị hoàng đế này, những nữ tử quý tộc, hoàng tộc bị đày vào Hoán Y phường (phường giặt giũ) bị lạnh đói đến chết trong ngày đông như vậy có gần một nửa, mà nô lệ bị bắt về, phần lớn càng sống những ngày tháng sống không bằng chết, trong một năm đầu tiên, đã có hơn một nửa người chết một cách bi thảm.
Người Nữ Chân không bận tâm đến cái chết của nô lệ, bởi sẽ còn càng nhiều người hơn lần lượt bị bắt từ phía nam tới.
Mùa đông thứ hai đi qua, đối với Chu Ký mà nói, trải qua càng thêm gian nan. Dò sông khuấy bể của người Nữ Chân ở phía nam cũng không thuận lợi mà bắt được tân hoàng đế của Vũ triều, mà từ khi tình hình chiến đấu của Tây Bắc truyền tới, thái độ của người Nữ Chân đối với Chu Ký càng thêm tồi tệ. Cuối năm này, bọn họ triệu Chu Ký lên yến tiệc, sau khi để Chu Ký viết mấy bản thơ từ ca tụng công đức của Nữ Chân, bèn lệnh cho hắn viết tiếp mấy phần chiếu thư.
Trong đó có một phần, là hắn dùng thân phận hoàng đế Vũ triều, khuyên nhủ người Nam triều thần phục đại thống Kim quốc, chửi rủa một lượt những quân đội kháng cự, những nghịch dân bị mắng nhiếc là không bằng cầm thú đó, đồng thời khẩn thiết dạy bảo Chu Ung, khuyên hắn ta không nên ẩn náu nữa, mà hãy đến phía bắc, cùng tắm trong thiên ân của bệ hạ Kim quốc.
Phần thứ hai, hắn lần nữa lên tiếng phê phán hành vi mưu nghịch giết vua của Võ Thụy Doanh cũ ở Tây Bắc, hiệu triệu dân chúng Vũ triều cùng thảo phạt kẻ địch chung của thiên hạ sau khi giết vua đã tháo chạy đó.
Phần thứ ba, là hắn truyền ngôi cho tri phủ đã mở cửa thành Tế Nam đầu hàng, kẻ sĩ có đức Lưu Dự, lệnh Lưu Dự xây dựng chính quyền Đại Tề ở mạn nam Nhạn Môn Quan, tôn Kim quốc làm huynh, canh giữ biên giới, an dân thảo nghịch cho họ.
Sau đó, Kim quốc lệnh cho người tập trung văn chương, thơ từ, chiếu thư của Chu Ký đóng thành quyển, phát miễn phí cho phía nam hệt như năm ngoái......
....................
Tây Bắc, hòa bình ngắn ngủi vẫn đang tiếp tục.
Sau khi khai xuân, Ninh Nghị đến thành Diên Châu thăm hỏi Chủng Liệt. Lúc này, người của mảnh đất này đang ở trong sĩ khí ngang nhiên, thế lực phụ cận phàm là đi lại thân thiết với Nữ Chân giống như Chiết gia đa phần đều đang rụt cổ lại, ngày tháng không dễ dàng gì.
Rất nhiều người đều lựa chọn gia nhập Hoa Hạ quân hoặc Chủng gia quân, hai nhánh quân đội này giờ đã kết minh.
- Tinh thần quần chúng sục sôi này!
Ninh Nghị và Chủng Liệt đứng trên tường thành, nhìn cảnh tượng báo danh tham gia quân ngũ bên dưới.
Đây là sự náo nhiệt cuối cùng rồi.
Trung Nguyên thất thủ đã thành sự thực, Tây Bắc đã trở thành tuyệt địa bị cô lập.
- Không còn đường lui nữa.
Chủng Liệt áp hai tay lên tường thành, trên thân hình cao lớn có khí phách hào hùng đặc trưng của hán tử Tây Bắc,
- Vậy thì giết ra một con đường!
Sau trận chiến cuối cùng với quân tây lộ Nữ Chân đó, cả sinh mệnh của hắn dường như đều đang thiêu đốt. Ninh Nghị đứng nhìn bên cạnh, không nói gì.
Hai mươi chín tháng một, Giang Ninh bị chiếm đóng.
Hắn nhớ lại tòa thành thị đó.
Có rất nhiều thứ, đều đã vỡ nát và rời xa, ánh sáng hắc ám đang nghiền nát và đè sập hết thảy, hơn nữa sắp sửa ép tới, đây là bóng tối khó chống lại hơn bao giờ hết, chỉ có điều giờ vẫn rất khó nói trước nó sẽ đến với hình thức như thế nào.
Vũ triều Kiến Sóc năm thứ ba, Tây Bắc hóa thành đêm trước của tuyệt địa khốc liệt.