Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 925 - Chương 925: Đất Trời Dằng Dặc, Dạo Đầu Chiến Tranh 1

Chương 925: Đất trời dằng dặc, dạo đầu chiến tranh 1 Chương 925: Đất trời dằng dặc, dạo đầu chiến tranh 1

Từ khoảng thời gian hưng thịnh phồn hoa kéo dài hằng hai trăm năm của Vũ triều đến giờ, thời gian ước chừng bốn năm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà đằng đẵng này, người ta đã bắt đầu dần quen với khói lửa chiến tranh, quen với sống lưu lạc, quen với chết chóc, quen với sự thực rơi từ trên trời xuống. Đầu xuân Vũ triều Kiến Sóc năm thứ ba, Giang Nam tan vào một mảnh xám trắng ảm đạm. Dò núi khuấy biển của người Nữ Chân, vẫn đang tiếp tục.

Giang Ninh, tuyết đọng trắng xóa vẫn đang bao phủ trên thành trì, nhưng sự hỗn loạn cực lớn đã đang ấp ủ.

Rất rất nhiều thân hào và phú hộ đang lục đục tháo chạy khỏi tòa thành trì này, sản nghiệp của Thành Quốc công chúa phủ đang chuyển đi, Bộc Dương gia từng được xưng tụng là đệ nhất phú thương Giang Ninh, một lượng lớn kim ngân được chuyển lên từng chiếc xe lớn, các gia quyến trong từng dinh thự cũng chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi, gia chủ Bộc Dương Dật không muốn bỏ chạy đầu tiên, hắn bôn ba giữa quan phủ và quân đội, bày tỏ bằng lòng quyên ra một lượng lớn vàng bạc, sản nghiệp dùng để chống cự và xây dựng quân đội, nhưng mà càng có nhiều người đã đi trên con đường bỏ chạy khỏi thành.

Nếu mọi người vẫn còn có thể nhớ, đây là thành trì mà Ninh Nghị tiếp xúc đầu tiên trong thời đại này, nó đã trở nên trầm tĩnh và ung dung qua hàng trăm năm lắng đọng, với những bức tường thành cao chót vót uy nghiêm cùng những khoảng sân cổ kính loang lổ. Dinh thự trước kia của Tô gia giờ vẫn còn đó, chỉ có điều đã bị quan phủ niêm phong lại, trong từng khoảnh sân ban đầu đó giờ đã mọc đầy cây cối và cỏ dại, những vật dụng có giá trị trong phòng từ lâu đã được dọn đi hết, song cửa sổ đã trở nên cũ nát, những bức tường và cột nhà đã phai màu sơn cũ, lốm đốm loang lổ.

Sân viện mà Ninh Nghị và Đàn Nhi từng ở, trong phòng giăng đầy mạng nhện, mèo và chó hoang coi nơi này thành chốn an cư, chúng tìm kiếm thức ăn và đi qua những bức tường sân phủ đầy tuyết. Có lẽ chúng ta vẫn còn nhớ, gần mười năm trước, Ninh Nghị và một nữ tử tên Tô Đàn Nhi từng trò chuyện, sinh sống trong gian phòng của sân viện bên này, dần dần quen thuộc, dần dần trở thành một đôi phu thê đơn giản trong mưa xuân và sương thu, trước kia nơi này có hai tòa lầu nhỏ, sau đó bị Đàn Nhi đốt rụi một tòa, bọn họ mới ở cùng nhau.

Lúc đó, lão nhân và đám hài tử đều vẫn còn ở đây, đám thiếu niên công tử bột mỗi ngày làm mấy chuyện có hạn như chọi gà đấu chó, người lớn ở các phòng lại bon chen đấu đá lẫn nhau dưới sự điều khiển của lợi ích nho nhỏ. Đã từng, cũng có dông tố như thế đến, kẻ mạnh hung ác giết vào sân viện này, có người ngã xuống trong vũng máu, có người phản kháng trong cuồng loạn, không lâu sau đó, chuyện ở đây dẫn đến sự hủy diệt của phỉ trại có tên Lương Sơn Thủy Bạc kia.

Bên ngoài sân viện, đường xá thành thị thẳng tiến về phía trước, sông Tần Hoài nức tiếng với phong nguyệt chảy xuyên qua mảnh thành trì này, trong khoảng thời gian hai trăm năm, từng tòa thanh lâu sở quán mở ra tại hai bên bờ của nó, từng vị hoa khôi, tài nữ dần dần có tiếng tăm, rồi dần dần cũng bị mưa tạt gió thổi rơi vào quên lãng. Kim Phong Lâu từng xếp hạng đầu trong thành Giang Ninh mười mấy năm trước đã sụp đổ vào mấy năm trước, chủ sự của Kim Phong Lâu tên Dương Tú Hồng, tính tình cũng có chỗ giống với Lý Uẩn Lý ma ma của Phàn Lâu tại Biện Lương.

Nhưng khác với Lý Uẩn ở chỗ, khi Kim binh phá Biện Lương, dưới áp lực cực lớn của triều đường lùng bắt nữ tử xinh đẹp trong thành cống cho Kim binh dâm lạc, ma ma Lý Uẩn và mấy vị hoa khôi Phàn Lâu vì giữ trinh tiết đã uống thuốc độc tự vẫn. Mà Dương Tú Hồng mấy năm trước đã tan hết gia tài dưới sự uy hiếp bắt chẹt của quan lại các nơi, sau đó cuộc sống lại trở nên thanh tịnh, hiện giờ vị nữ tử tuổi xuân tươi đẹp đã từ từ tàn lụi này bước lên con đường rời thành, trong ngày tuyết lạnh giá, nàng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ đến Kim Phong Lâu xưa kia, nhớ đến vị cô nương từng gieo mình xuống sông Tần Hoài vào ngày mưa gió đó, nhớ đến Nhiếp Vân Trúc đã từng gìn giữ trinh tiết, cuối cùng tự mình chuộc thân rời đi.

Men theo sông Tần Hoài đi lên, ở một nơi hẻo lánh bên bờ sông, gian tướng Tần Tự Nguyên xưa kia từng bày ván cờ dưới cây ven đường, thỉnh thoảng sẽ có người này người nọ đến xem ông ấy, tiếp ông ấy một ván, hiện giờ con đường xa tắp, cây cối vẫn vậy, nhưng người đã không còn nữa.

Đi lên tiếp, tòa lầu nhỏ bên sông nơi Ninh Nghị từng chạy bộ ngang qua kia, đã đổ sụp vì tuyết đọng và không được tu sửa vào hai năm trước, đã từng có cô nương tên Nhiếp Vân Trúc mỗi sáng sớm đều đợi ở đây, cười với hắn một cái, sau khi Nguyên Cẩm Nhi đến ở, ríu ra ríu rít kiếm chuyện, có lúc, bọn họ cũng từng ngồi trên sân thượng bên sông chuyện trò ca hát, ngắm chiều tà xuống, ngắm lá thu bay bay và tuyết mùa đông mênh mang.

Giờ đây, giữa căn lầu bỏ hoang mục nát cũng đã rơi đầy tuyết đọng, chất đầy cỏ dại.

Ô gia từng đứng đầu trong tam đại gia tộc buôn vải của Giang Ninh, Ô Khải Long đã kế thừa gia chủ của một nhà này, trước kia trong sự kiện tranh đoạt hoàng thương, hắn bị Ninh Nghị và Tô gia chơi một vố cay cú, sau đó Ô Khải Long rút kinh nghiệm xương máu, trong thời gian mấy năm trở nên càng trầm ổn, thành thục, quan hệ với quan phủ cũng ngày càng chặt chẽ, cuối cùng đưa chuyện làm ăn của Ô gia trở lại quy mô như xưa, thậm chí còn hơn thế nữa. Trong mấy năm đầu tiên, hắn nghĩ sau khi quật khởi sẽ tìm đến Tô gia đòi lại thể diện, nhưng không lâu sau đó, hắn đã mất đi cơ hội này.

Những năm gần đây, Tiết Tiến từng là công tử bột của Tiết gia đã đến tuổi nhi lập (ba mươi tuổi), hắn vẫn không có công tích gì lớn, chỉ là đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, thê nhi đầy nhà. Hắn của lúc này có lẽ vẫn còn có thể nhớ được viên gạch từng đập lúc tuổi trẻ ngông cuồng ấy, nam nhân ở rể từng chịu một gạch của hắn kia, sau này giết chết hoàng đế, đến tận lúc này, vẫn đang ở một nơi nào đó tiến hành đại sự tạo phản kinh thiên động địa như vậy. Thỉnh thoảng hắn muốn coi chuyện này như đề tài câu chuyện để nói với người khác, nhưng trên thực tế, chuyện này bị đè nén trong lòng hắn, cũng chưa từng nói ra một lần.

Người Nữ Chân sắp tới rồi.

Trong quá trình bọn họ dò núi khuấy biển, một đường đốt giết, tiên phong của người Nữ Chân lúc này đã sắp gần Giang Ninh, Võ Liệt Doanh đóng quân chỗ này đã bày ra trận thế chống cự, nhưng đối với kết quả chống cự của bọn họ, không có bao nhiêu người ôm lấy thái độ lạc quan. Trong sự đốt giết kéo dài mấy tháng này, người Nữ Chân ngoại trừ lúc xuống biển lùng bắt hơi gặp thất bại, còn lại bọn họ công thành đoạt đất trên đất liền, hầu như hoàn toàn dễ như trở bàn tay. Mọi người đã ý thức được sự thực quân đội triều đình của mình không hề có chút chiến lực, mà cũng bởi trên biển truy bắt Chu Ung thất bại, thế tiến công của đối phương trên đất liền lại càng trở nên hung hãn.

Mấy tháng trước, thái tử Chu Quân Vũ từng trở về Giang Ninh, tổ chức kháng cự, sau đó vì để không liên lụy Giang Ninh, Quân Vũ mang theo một bộ phận binh sĩ và thợ thủ công tháo chạy về phía tây nam, nhưng một bộ trong đó của người Nữ Chân vẫn men theo tuyến đường này mà giết tới.

Xe ngựa của Thành Quốc công chúa phủ cũng ra khỏi thành trong sự hỗn loạn như vậy, Thành Quốc công chúa Chu Huyên tuổi tác đã cao không có ý rời khỏi, phò mã Khang Hiền tương tự cũng không bằng lòng đi, nói rằng há có lý nào để phụ nhân hy sinh vì nước. Đôi phu phụ này cuối cùng chịu vì đôi bên mà thỏa hiệp, nhưng mà vào đêm sau khi ra khỏi thành, Thành Quốc công chúa Chu Huyên đã đổ bệnh ngay trong biệt viện bên ngoài thành Giang Ninh.

Bọn họ ở lại biệt viện hai ngày, bệnh tình của Chu Huyên ngày càng trầm trọng, Khang Hiền không định đi nữa. Trong đêm này, có người từ bên ngoài phong trần mệt mỏi trở về, là thái tử Quân Vũ vội vã ngày đêm trở về cùng với Lục A Quý, hắn thăm hỏi Chu Huyên bệnh tình đã nguy kịch trong biệt viện, lúc dò hỏi Khang Hiền về bệnh tình ở trong sân, Khang Hiền lắc lắc đầu.

Lão nhân tóc cũng đã bạc trắng, mấy ngày trời đi cùng lo lắng, trong mắt đã đầy tia máu, nhưng trong nét mặt đã có chút hiểu rõ, ông ta nói:

- Bà ấy đã sống ở Giang Ninh cả một đời, mấy ngày trước lúc thương nghị có nên đi hay không, ta từng nghĩ qua, có lẽ là không nên đi, chỉ có điều......việc đã đến nước này, trong lòng chung quy khó tránh có một tia may mắn.

Sau đó nói tiếp:

- Ngươi không nên trở về, trời hửng sáng thì mau đi thôi.

Quân Vũ trong mắt rướm lệ:

- Con vốn cho rằng, con đi rồi, người Nữ Chân chí ít sẽ tha cho Giang Ninh......

- Chỗ mà phụ hoàng ngươi đã sống nửa đời người, người Nữ Chân sao có thể bỏ qua. Ngoài ra, cũng không cần nói những lời nản lòng, Võ Liệt Doanh mấy vạn người ở đây, chưa chắc đã không thể chống cự.

Ông ta nói xong câu này, Quân Vũ nhìn ông ta, lắc lắc đầu, lời vẫn còn chưa nói ra, Khang Hiền ngược lại cười cười:

- Được rồi, là ta tự lừa mình, Võ Liệt Doanh......hẳn là không chống đỡ nổi, cho nên ấy mà, ngươi chỉ có thể đi.

- Vậy mọi người......

- Đồ của Thành Quốc công chúa phủ, đã giao cho ngươi và tỷ tỷ ngươi, chúng ta còn có gì không buông xuống được. Quốc gia suy nhược lâu ngày, là kết quả hai trăm năm gieo xuống, người trẻ tuổi các ngươi muốn tiến về phía trước, chỉ đành bước từ từ thôi. Quân Vũ à, chỗ này không cần ngươi khảng khái hy sinh vì đại nghĩa, ngươi phải trốn đi, phải chịu nhịn, không cần quản những người khác. Ai liều mạng ở chỗ này đều không có ý nghĩa gì cả, chỉ có ngươi sống sót, tương lai có lẽ có thể thắng.

Lão nhân trong lòng đã hiểu rõ, nói ra những lời này đều nhẹ nhàng như mây gió, Quân Vũ trong lòng sầu muộn khó tả, nhưng không biết nên nói từ đâu.

Nửa đêm này, ý thức của Chu Huyên trở nên minh mẫn, Khang Hiền vào phòng nói chuyện với thê tử, Quân Vũ đứng ngoài cửa đợi. Hắn cho rằng lão nhân cuối cùng sẽ gọi hắn vào trong, nhưng đợi rất lâu rất lâu, bên trong không có thêm động tĩnh gì. Trời tảng sáng, màn đêm đen nhất, ngọn nến trong phòng cũng tự nhiên dập tắt, Quân Vũ cẩn thận đẩy cửa bước vào, thắp đèn lên, Khang Hiền bên giường đang nắm tay thê tử, vẫn luôn yên lặng ngồi đó. Lệ trên mặt ông ta đã khô, ánh mắt lại trong suốt, Quân Vũ bước qua, Chu Huyên ôm lấy một tay Khang Hiền, ánh mắt nhắm lại đã vĩnh viễn, bình thản thiếp đi.

Quân Vũ nhịn không được quỳ rạp xuống đất, khóc lên, cho đến khi hắn khóc xong, Khang Hiền mới nhẹ nhàng cất tiếng:

- Bà ấy cuối cùng có nhắc đến các ngươi, không có quá nhiều dặn dò. Các ngươi là hoàng tự cuối cùng, bà ấy hy vọng các ngươi có thể giữ lấy huyết mạch của Chu gia. Các người còn, Chu gia sẽ vẫn còn.

Ông ta khẽ khàng vuốt ve bàn tay của thê tử đã mất, quay đầu nhìn gương mặt quen thuộc đó,

- Cho nên, mau chạy đi.

Chu Bội lúc này đang theo phụ thân trốn xa trôi dạt trên biển, Quân Vũ quỳ trên đất, cũng thay tỷ tỷ dập đầu trước giường. Qua một lúc lâu, hắn lau khô nước mắt, có chút nghẹn ngào:

- Khang gia gia, người đi cùng con đi......

Khang Hiền chỉ nhìn thê tử, lắc lắc đầu:

- Ta không đi đâu, bà ấy và ta một đời ở Giang Ninh, chết cũng ở Giang Ninh, nơi đây là nhà của chúng ta, hiện giờ, người ta sắp đánh vào trong nhà rồi, chúng ta vốn dĩ không nên đi, bà ấy còn sống, ta mới tiếc mệnh, bà ấy mất rồi, ta cũng cần làm chuyện bản thân nên làm.

- Nhưng tiếp theo đây không thể không có người, Khang gia gia......

- Đương nhiên có thể không có ta. Lão nhân đi rồi, tiểu hài tử mới có thể nhìn thấy thế sự tàn khốc, mới có thể trưởng thành tự mình đảm đương một mặt, tuy rằng có lúc hơi nhanh một chút, nhưng chuyện thế gian vốn chính là như vậy, cũng chẳng có gì đáng kén chọn. Quân Vũ à, tương lai là con đường các ngươi phải đi......

Bình Luận (0)
Comment