Lá cây rơi rụng, gió thổi qua núi mang theo hơi mát nhẹ, báo hiệu hơi thở của mùa đông sắp đến. Trong dãy núi trập trùng, nước sông Tiểu Thương Hà lặng lẽ trôi, guồng nước vẫn quay như thế, đám trẻ con đi qua con đường xuống núi, trên đường xá trong cốc không nhiều cư dân đang đi lại. Bởi sự xuất quân của đại đội, chiến cục tiếp diễn gay cấn của Tây Bắc, trên sân luyện binh trong cốc có vẻ trống vắng, bầu không khí cũng không sôi nổi, mấy ngày nay đều yên lặng.
Mỗi một người trong cốc, cũng đều đang quan tâm đến sự phát triển của chiến cục bên ngoài.
Ninh Nghị đi trên sườn núi, nhìn xuống tình hình bên dưới.
Sau khi đại chiến bùng phát, đây là ngày thứ mười một, tin tức truyền tới có độ trễ nhất định, nhưng Ninh Nghị biết, mỗi một ngày trước đó, cuộc chiến đấu của Hoa Hạ quân và quân đội Nữ Chân đều diễn ra ở mức độ khốc liệt nhất. Bức chiến báo có tính quyết định đầu tiên truyền tới không lâu trước khiến hắn hơi bất ngờ, sau khi xác nhận, tâm tình lại càng trở nên phức tạp hơn.
Trong trận chiến trước, do tình hình chiến sự ác liệt và thế cục hỗn loạn, dẫn đến việc không ít binh sĩ của Hoa Hạ quân đã bị tách khỏi đại đội, trong tình huống như vậy, đêm tối mùng bốn tháng chín, một nhánh tiểu đội do hơn hai mươi người hợp thành trong quá trình tìm kiếm chủ lực đã phục kích bản trận Nữ Chân tại một dải thung lũng Tuyên Gia Khánh Châu, bất ngờ lập được công lao. Hơn hai mươi người này phát động tập kích vào nơi đóng quân tạm thời của Nữ Chân vào nửa đêm, dường như đã giết chết chủ tướng Hoàn Nhan Lâu Thất của quân tây lộ Nữ Chân.
Tin tức ngay từ đầu truyền đến vẫn là hư hư thực thực, bởi vì chủ thể của tin tức vẫn đang chiến đấu.
Đêm tối mùng bốn tháng chín, rạng sáng mùng năm tháng chín, với sự đột kích của hơn hai mươi người như ngòi nổ, giao tranh ở một dải thung lũng Tuyên Gia đã nổ ra đến mức kinh hoàng, sự va chạm và tranh đấu dai dẳng vô cùng khốc liệt là điều không ai có thể nghĩ tới. Trong chín ngày qua, vốn dĩ cuộc chiến mỗi ngày đều không dễ dàng, nhưng va chạm và sống mái quy mô lớn nhất trước sau cũng chỉ nổ ra hai lần, mà trong đêm này, hai nhánh quân đã triển khai giao chiến toàn diện lần thứ ba.
Ban đầu tiếp địch là trung đoàn số Bốn của Hoa Hạ quân phụ trách tập kích vào ban đêm, nhưng phản ứng sau đó của người Nữ Chân bèn khiến binh sĩ Hoa Hạ quân gần khu vực thung lũng Tuyên Gia cũng bị huy động. Sau đó không lâu, là tiếp địch toàn diện với khung cảnh hỗn loạn, kỵ binh của người Nữ Chân dốc hết sức mạnh cuối cùng, vậy mà phát động được cuộc tấn công quy mô lớn trong đêm, mà đám người Lưu Hiến Tông lần nữa đẩy trận pháo lên phía trước.
Trước đó, vì để tránh né trận pháo của Hoa Hạ quân, mỗi lần dùng binh của Lâu Thất đều vô cùng cẩn thận. Nhưng lần này sự tiến công của người Nữ Chân hầu như xông lên đón lấy trận pháo, sau phút kinh ngạc ban đầu, đám người Tần Thiệu Khiêm ý thức được sự thực hệ thống chỉ huy đối diện đã mất hiệu lực, bắt đầu bình tĩnh ứng phó. Sự điên cuồng và cường hãn của người Nữ Chân trong đêm này vẫn phát huy được sức phá hoại cực lớn, sau khi đại chiến hỗn loạn và bi thảm kết thúc, đại đội Nữ Chân tan tác rút về sau, tử thương không đếm xuể, một dải phế thôn thung lũng Tuyên Gia trở thành ngòi nổ và nơi tranh đoạt ác liệt nhất, xác chết do hai bên lưu lại chất đống thành núi.
Dựa vào tin tức thu thập bước đầu sau cuộc đại chiến, sự tình chỉ đến phương hướng rằng Hoàn Nhan Lâu Thất đã bị hơn hai mươi binh sĩ tập kích giết chết trong phế thôn của thung lũng Tuyên Gia. Mà không lâu sau, bên kia chiến trường truyền đến tin tức thứ hai, cơ bản xác định được chuyện này.
Tin tức của chiến trường thưa thớt lẻ tẻ, rất khó tưởng tượng người ở tiền tuyến đã trải qua khó khăn đến mức nào. Đối với việc chiến thần Hoàn Nhan Lâu Thất tung hoành trên chiến trường mấy chục năm đột nhiên bị giết chết, Ninh Nghị ít nhiều cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không phải không thể hiểu được, trong tám chín ngày đối đầu kịch liệt trước đó, sự chém giết và va chạm trong mỗi mắt xích, có một loại tinh thần lực nâng cao đến cực hạn, Hoa Hạ quân đã không thua kém bất cứ đội quân nào. Và có những binh sĩ cho dù đã tách khỏi đại đội sau đại chiến bi thảm cũng phải trở về, dốc hết sức lực cũng phải hung hăng chém cho đối phương một đao, mỗi một người bọn họ, cũng không hề thấp kém hơn Hoàn Nhan Lâu Thất bao nhiêu.
Chỉ có điều nếu như Hoàn Nhan Lâu Thất thật sự chết đi, rất nhiều chuyện của sau này, có thể đều sẽ có thay đổi so với những dự tính trước đây.
Đánh một trận, trì hoãn, đàm phán rồi lại đánh một trận, suy cho cùng vẫn khác với tiến công dốc hết toàn lực của người Nữ Chân.
Sơn cốc Tây Bắc sau khi ngày thu qua đi, màu lá rụng luôn hiện lên một màu vàng xám nhợt nhạt và héo úa trang nghiêm. Ninh Nghị nghiền ngẫm những thứ này trong lòng, cũng chỉ là cảm khái thôi, từ sau khi Nữ Chân nam hạ, thế sự như dòng nước sắt xuôi chảy, đến bây giờ Trung Nguyên thất thủ, trăm ngàn vạn người di tản lưu vong, ai cũng không từng chỉ lo thân mình, nếu thân đã nằm trong trung tâm dòng nước xoáy, sớm đã không còn đường lui nữa, tuy rằng hắn cảm khái, nhưng cũng không đến nỗi cảm thấy sợ hãi.
Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn trở về phòng, đưa ra hồi đáp với tin tức tiền phương:
Thứ nhất, lệnh cho thành viên Trúc Ký lập tức tuyên truyền tin tức chết trận của Hoàn Nhan Lâu Thất.
Thứ hai, kiến nghị tiền tuyến duy trì thận trọng, đề phòng có bẫy, đồng thời, nếu việc Lâu Thất chết trận là thật, sẽ không cân nhắc đến bất cứ chuyện đàm phán nào, trên chiến trường tận hết sức đánh tan đại bộ đội Nữ Chân là chính, chỉ cần vẫn còn sức lực, không được để bất cứ người Nữ Chân nào chạy thoát, đối với người Nữ Chân không đầu hàng, đuổi cùng giết tận ở một vùng Tây Bắc, nhất định phải để chúng hiểu được thực lực cường đại của Hoa Hạ quân.
Thứ ba, ......
Giang Nam, dò núi khuấy biển của người Nữ Chân, lúc này đã bắt đầu.
....................
Sau trận đại chiến của thung lũng Tuyên Gia, chiến sự Tây Bắc không hề vì sự tan rã của đại quân Nữ Chân mà lắng lại, trong thời gian mấy ngày sau đó, cuộc chiến khốc liệt được triển khai giữa viện quân các bên, Chiết gia và Chủng gia trước sau có hai lần đại chiến, biên gới Khánh Châu, thế lực các bên lớn lớn nhỏ nhỏ chiến đấu không dứt.
Tin tức liên quan đến việc Lâu Thất bị giết, đội ngũ Nữ Chân sau khi chỉnh đốn lại quân thế từ đầu đến cuối chưa từng xác nhận với bên ngoài, nhưng trong đủ loại tin tức không ngừng lên men sau đó, mọi người cuối cùng dần dần ý thức được, Hoàn Nhan Lâu Thất, vị danh tướng Nữ Chân chinh chiến cả đời gần như vô địch này, đích thực đã bị đối phương giết chết trong một lần chiến đấu nào đó với Hoa Hạ quân.
Mùng bảy tháng chín, Chiết Khả Cầu bèn lờ mờ ý thức được điểm này, vào ngày chín tháng chín, một dải Trọng Cương Khánh Châu, quân đội Nữ Chân mất đi chỉ huy tối cao quyết chiến với Hoa Hạ quân, khí cầu có trang bị nỏ thủ trong Hoa Hạ quân xếp hàng bay lên cao, từ trên không trung ném gói thuốc nổ xuống, đồng thời, trận địa pháo binh triển khai oanh kích với quân đội Nữ Chân, sau khi quân đội Nữ Chân điên cuồng vòng qua, triển khai công kích toàn diện với Hoa Hạ quân dưới sự dẫn dắt của bộ đội thân vệ cũ của Hoàn Nhan Lâu Thất, nhưng đối với Hoa Hạ quân hiện giờ mà nói, công kích miễn cưỡng như vậy trên cơ bản không tồn tại quá nhiều ý nghĩa.
Sau trận chiến này, thân vệ của Lâu Thất thương vong hầu như không còn, quân đội Nữ Chân còn lại không còn chiến ý nữa, bắt đầu chạy tán loạn dưới sự suất lĩnh của tướng lĩnh Địch Cổ, Hoa Hạ quân theo sau đuổi giết, diệt địch mấy ngàn, sau đó càng là do Hàn Kính suất lĩnh kỵ binh, triển khai truy kích với quân đội Nữ Chân lưu vong trong biên giới Tây Bắc.
Trong tháo chạy và thương vong như thủy triều, đây có lẽ là trận chiến thảm hại nhất của quân đội Nữ Chân từ sau khi nam hạ. Đồng dạng mùng chín tháng chín, sau khi Hoàn Nhan Hi Doãn trấn giữ Trịnh Châu xác nhận tin tức Lâu Thất chết trận, một quyền đánh hỏng chiếc bàn trong thư phòng, sau khi tin quân tây lộ thảm bại truyền tới, hắn càng xem lại rất nhiều lần bức chữ mà Ninh Nghị bảo Phạm Hoằng Tế đưa đến.
- Nếu người hiên ngang còn, ai nói Hán đã mất!
Những năm gần đây, vị trí của Lâu Thất trong doanh trướng Tông Hàn thực sự quá quan trọng, trên triều đường Nữ Chân, còn là đại tướng có sức ảnh hưởng lớn, chiến công hiển hách. Hắn trên chiến trường công huân vô số, lại còn võ nghệ cao cường, những điều này đều là một đao một thương liều mạng mà có, hai năm trước công Bồ Châu, hắn thậm chí còn là một người dẫn theo ba tên giáp sĩ lên thành, bốn người liều mạng chém giết mở ra được một lỗ hổng ở đầu thành, chưa có ai từng nghĩ đến, hắn vậy mà sẽ đột nhiên chết trên chiến trường. Hắn gần như là anh hùng vô địch.
Tương tự, sau khi biết được tin Lâu Thất chết trận, quân tây lộ tan tác, thế tiến công tại Giang Nam của đám người Ngột Truật đang như bẻ cành khô thẳng tiến không lùi, Ngân Thuật Khả công hạ Minh Châu, hắn vốn dĩ được coi như tướng quân có thiện tâm, sau khi phá thành đều hơi có ràng buộc đối với thuộc hạ, biết được tin tức Lâu Thất bỏ mình, hắn đưa ra mệnh lệnh mười ngày không phong đao đối với binh sĩ, sau đó trong thời gian người Nữ Chân tàn sát Minh Châu, lại dùng lửa lớn thiêu trụi thành trì.
- Món nợ này, tính lên đầu kẻ ở Tây Bắc đó.
Ngân Thuật Khả đã nói như vậy.
Sau đó, quân đông lộ Nữ Chân tàn sát mấy tòa thành, lưu vực Trường Giang hài cốt chất đống.
....................
Máu vẫn đang lan tràn, trong sắc máu đó, hắn vung thứ cầm trong tay, đập cho tướng lĩnh Nữ Chân ấn phía dưới mặt mũi biến dạng, sau đó hắn cắt đầu người nọ xuống, nâng trên tay rồi ném vào không trung.
- Tới đây ——
Hắn gầm lên.
Đồng bạn xung quanh đều tiến lại, bọn họ kết thành trận thế, phía trước, vô số người Nữ Chân xông tới, đao thương đâm đến nỗi bọn họ phải lùi thẳng về sau, chiến mã ập vào, hắn vung đao chém chết kẻ địch, đồng bạn xung quanh từng người một bị đâm thủng, bị chém ngã, xác chết bắt đầu chất đống như một ngọn núi nhỏ. Hắn cũng đã ngã xuống, máu tươi dần dần sắp nhấn chìm tất cả......
Lúc hắn mở bừng mắt, phía trước là sắc trời màu trắng.
Trác Vĩnh Thanh mất một thời gian rất lâu mới ý thức được bản thân vẫn chưa chết, hắn nằm trong một gian phòng sắp đặt cho thương binh nào đó, giường bên cạnh có người, băng gạc bó lấy nửa bên mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra là tiểu đội trưởng Mao Nhất Sơn.
- Hầy, tiểu tử tỉnh lại rồi?
Mao Nhất Sơn đang cười.
Hắn lại mất thêm một lúc nữa, mới làm rõ được chuyện đã xảy ra.
Tối đó tại thung lũng Tuyên Gia, bọn họ gặp phải Hoàn Nhan Lâu Thất —— hắn đã giết chết Hoàn Nhan Lâu Thất. Lúc Mao Nhất Sơn nói đến, Trác Vĩnh Thanh vẫn chưa tin, nhưng không lâu sau, mấy người Ninh tiên sinh đến thăm qua hắn, hắn mới biết đây là thật.
Trận huyết chiến tối đó ở thung lũng Tuyên Gia, trong phế thôn tử thương vô số, nhưng cuối cùng người chiếm thế thượng phong lại là Hoa Hạ quân giết tới. Một nhóm hơn hai mươi người này bọn họ, cuối cùng đoàn kết lại với nhau, cứu ra bảy người trọng thương, trong đó có hai người đã chết không lâu trước, cuối cùng còn lại năm người sống sót, giờ bọn họ tạm thời đều được bố trí trong gian phòng này.
Năm người này là: Trác Vĩnh Thanh, La Nghiệp, Cừ Khánh, Hầu Ngũ, Mao Nhất Sơn.
Trong thời gian sau, năm người đã lần lượt tỉnh lại. Mùa đông, bên ngoài tuyết đã rơi, bọn họ dưỡng thương gần hai ba tháng, chiến sự bên ngoài sớm đã đánh xong, Chiết gia trở về địa bàn của mình dựa vào thành phòng thủ, Chủng gia quân dưới sự ủng hộ của Hoa Hạ quân, ảnh hưởng ngày càng lớn mạnh, quân đội Nữ Chân vẫn đang không ngừng chém giết ở Trung Nguyên và Giang Nam, nhưng tóm lại, Tây Bắc đã tạm thời được thái bình.
Năm người lúc này được bố trí ổn thỏa ở thành Diên Châu, mấy người Ninh tiên sinh, Tần tướng quân cũng thỉnh thoảng đến thăm bọn họ. Thương thế của La Nghiệp khỏi nhanh nhất, Cừ Khánh chậm nhất, tay trái của hắn bị chặt đứt ba ngón, đùi cũng trúng một đao, nói không chừng sau này sẽ trở thành cà nhắc tập tễnh, Mao Nhất Sơn bị chém đến hỏng mặt, thương thế của Hầu Ngũ và Trác Vĩnh Thanh tương đương nhau, sau khi khỏi sẽ không để lại di chứng quá lớn —— Đương nhiên, chỗ bị đao đâm xuyên trên tay của Trác Vĩnh Thanh, sau khi đóng vảy cũng thỉnh thoảng đau nhức, hoặc là làm việc không thuận tiện, đây chỉ có thể coi như vết thương nhỏ vậy.
Bởi vì vết thương trên tay, Trác Vĩnh Thanh thỉnh thoảng sẽ nhớ đến nữ tử câm chết ngay trước mặt hắn kia.
Bởi vì người nhà của Trác Vĩnh Thanh ở Diên Châu, sau khi thương thế dần khỏi, hắn quay về ở vài ngày. Đón năm mới xong, năm người đều đã khỏi, hôm nay, bọn họ kết bạn ra ngoài, chúc mừng thân thể hồi phục, mấy người gọi một bàn tiệc trong tửu lầu, La Nghiệp nói với Trác Vĩnh Thanh:
- Tiểu tử, ta thật hâm mộ ngươi......vậy mà là ngươi giết được Lâu Thất.
Có điều, mấy lời tương tự vậy, hắn cũng không phải lần đầu mới nói.
Trác Vĩnh Thanh khá ngại ngùng:
- Ta, đến giờ ta vẫn không biết có phải không......
Bọn họ đổ rượu xuống đất, cúng tế những vong hồn đã chết, không lâu sau, La Nghiệp nâng ly rượu lên, ngừng một chút:
- Nếu như trong sách, năm người chúng ta sẽ gọi là đại nạn không chết, phải kết bái thành huynh đệ. Nhưng làm loại chuyện này, là bất kính đối với người đã chết và những người còn sống, bởi vì chúng ta, Hoa Hạ quân, tất cả mọi người......từ lâu chính là huynh đệ rồi.
Hắn mím mím môi, lắc lắc ly rượu.
- Cho nên, các vị ca ca đệ đệ, chúng ta cạn ly!
Trác Vĩnh Thanh nâng ly rượu:
- Cạn ly......huynh đệ!
Bọn họ không nói thêm mấy lời về việc năm người đặc biệt thế nào, bọn họ ai cũng đều không đặc biệt, cũng không hẳn vì vậy mà muốn kết thành một nhóm. Điều này là bất kính đối với người chết. Bọn họ đến từ các nơi khác nhau, tụ tập cùng nhau, đều giống với tất cả thành viên Hoa Hạ quân đã chết đi hoặc vẫn còn sống.
Nhưng mà, trong những năm tháng của nhiều năm sau này, Trác Vĩnh Thanh đều luôn nhớ tới ngày hôm nay, bất luận sau đó, bọn họ đã trải qua bao nhiêu chiến tranh, tan hợp, khổ nạn, đối chọi, hò hét và cả vĩnh biệt, hắn đều có thể thủy chung ghi nhớ, tình cảnh hắn và những người tầm thường nhưng không tầm thường như thế tụ tập cùng nhau vào rất nhiều năm trước.
Đó là mùa đông đầu tiên hắn đại nạn không chết trên chiến trường, Tây Bắc, đón lấy hòa bình ngắn ngủi.
Bên ngoài cửa sổ tuyết lớn bay đầy trời.
Và, hắn đã uống rất say.