Âm thanh đao khiên tấn công vút lên tới đỉnh điểm, một tên vệ sĩ Nữ Chân vung chùy nặng lên, vang lên trong đêm tối như tiếng giáng vào mặt trống sắt lớn. Ánh lửa bay tung tóe trong bầu trời đêm, đao quang xen lẫn, máu tươi bắn ra, cánh tay người bay lên, thân người cũng bay lên, trong thời gian ngắn ngủi, những bóng người đan xen lao ra một cách mãnh liệt.
Hàng chục bóng người xung phong liều chết thành một mảnh. Trác Vĩnh Thanh lao tới lưỡi đao của một tên binh sĩ Nữ Chân, chỗ cứng rắn của giáp trụ chặn lưỡi đao sắc của đối phương lại. Hai người lăn lộn trên đất, đao của Trác Vĩnh Thanh xẻ bụng đối phương ra. Ruột gan sền sệt cuộn trào ra ngoài, Trác Vĩnh Thanh cười ha hả, hắn định bò dậy nhưng lại ngã lăn ra đất, sau đó mới thật sự đứng dậy, lảo đảo xông tới hai bước. Phía trước, đám người La Nghiệp, Mao Nhất Sơn và tướng lĩnh Nữ Chân đó đang chém giết một chỗ, hắn nhìn thấy tướng lĩnh Nữ Chân đó thân hình cao lớn, hơi gầy, thương lớn trong tay vung mạnh một phát, cùng lúc ép lui La Nghiệp, Mao Nhất Sơn.
Hầu Ngũ đang chém giết với người Nữ Chân bên cạnh bị một thương của hắn quét ngang đùi, cả người ngã nhào xuống đất, đồng bạn bên cạnh xông lên, La Nghiệp lần nữa lao tới tướng lĩnh Nữ Chân đó, tướng lĩnh kia đâm một thương tới, xuyên thủng bả vai La Nghiệp, La Nghiệp hét lớn:
- Làm thịt hắn!
Giơ tay ra bèn muốn dùng thân thể khóa chặt trường thương, nhưng đối phương đã rút mũi thương ra, hai binh sĩ xông lên một kẻ bị đánh bay, kẻ còn lại trực tiếp bị đâm xuyên cổ họng.
Tướng lĩnh Nữ Chân đó rống lên một tiếng, âm thanh hào hùng phóng khoáng, cầm thương giết tới. Bả vai La Nghiệp đã bị đâm xuyên, lảo đà lảo đảo muốn cắn răng lên trước, Mao Nhất Sơn cầm khiên xông tới, chặn đứng một thương của đối phương, một binh sĩ Hắc Kỳ vọt tới bị thương lớn đó đập rầm vào đầu, não vỡ ra ngã sang một bên, Trác Vĩnh Thanh đang muốn vung đao lên tiếp, phía sau có đồng bạn hét lên một tiếng:
- Cẩn thận!
Đoạn đẩy hắn ra, Trác Vĩnh Thanh ngã xuống đất, lúc quay đầu nhìn lại, binh sĩ vừa nãy đẩy hắn ra đó đã bị thương lớn kia đâm thủng bụng, mũi thương nhô ra từ sau lưng, nhanh gọn dứt khoát ngoáy một cái.
Máu thịt bắn tung tóe trong không khí như nổ tung.
Chém giết lẫn nhau trong đêm, không ngừng có người ngã xuống, tướng lĩnh Nữ Chân đó vung vẩy cây thương lớn, hệt như chiến thần trong màn đêm, đập bay, đánh ngã, lấy mạng người trong nháy mắt. Đám người Mao Nhất Sơn, La Nghiệp, Cừ Khánh anh dũng tiến lên, trong một chốc lát này, chiến đấu ác liệt không sợ hãi cũng từng chém trúng hắn một đao, nhưng coong một tiếng trực tiếp bị thiết giáp trên người đối phương gỡ ra, bóng người và máu tươi mãnh liệt tỏa ra.
Trác Vĩnh Thanh xông lên trước trong mùi máu tanh, trong ánh đao binh khí đan xen, tướng lĩnh Nữ Chân đó lại đâm chết một quân nhân Hắc Kỳ trên đất, Trác Vĩnh Thanh chỉ có tay phải có thể vung được đao, hắn quét ngang trường đao đến cực hạn, lao vào trong phạm vi vòng chiến, tướng lĩnh Nữ Chân đó đột ngột nhìn sang, trong ánh mắt này, Trác Vĩnh Thanh nhìn thấy sát ý bình tĩnh mà mãnh liệt, đó là loại cảm giác áp bức cực lớn tích tụ sau thời gian dài chém giết trên chiến trường, giết chết vô số kẻ địch. Trường thương tựa cự long vẫy đuôi, ầm ầm đập tới, trong tích tắc, Trác Vĩnh Thanh vội vàng vung đao.
Trường đao căn bản không với tới được đối phương bị ném ra, dưới chân hắn giẫm trúng máu thịt trơn trượt, trượt về bên cạnh một cái, thương sắt quét ngang bay qua đỉnh đầu hắn, Trác Vĩnh Thanh ngã xuống đất, hai tay tiếp xúc đều là máu thịt sền sệt của xác chết, hắn bò dậy, cảm thấy nhục nhã với khoảnh khắc hèn yếu của mình vừa rồi, sự nhục nhã này khiến hắn lần nữa xông lên phía trước, hắn biết bản thân sẽ bị đối phương đâm chết, nhưng hắn không sợ chút nào.
Nhưng mà mũi thương không đâm tới, hắn vọt qua đó, vật ngã tướng lĩnh Nữ Chân cao gầy đó xuống đất, đối phương thò một cánh tay tóm lấy vạt áo hắn phản kháng một chút, Trác Vĩnh Thanh vớ được một cục gạch, liều mạng đập xuống đầu đối phương, binh binh binh hết lần này đến lần khác, giữa cổ họng của tướng lĩnh đó, máu tươi đang cuồn cuộn chảy ra.
Trường đao mà Trác Vĩnh Thanh ném đi trong một tích tắc trượt xuống, hoảng sợ đó, cắt đứt cổ họng đối phương.
Đám người Mao Nhất Sơn cầm theo khiên thuẫn xông tới, tạo thành một trận thế phòng ngự nhỏ, xung quanh, kèn chiến của Nữ Chân đã vang lên, binh sĩ cuồn cuộn lao tới như thủy triều. Bọn họ ra sức chém giết, bọn họ bị giết chết trong lúc ra sức chém giết, trong chớp mắt, máu tươi đã nhuộm đỏ hết thảy, xác chết chất đống lên xung quanh.
Cùng lúc đó, Hoa Hạ quân triển khai tấn công trong màn đêm......
Tháng chín, khi Từ Châu đã mất, trên triều đường Dương Châu vẫn đang lờ mờ vô tri đối với việc này. Vào ngày mùng bảy tháng chín, tin tức đột nhiên truyền vào trong cung, năm ngàn tinh kỵ của Ngân Thuật Khả đã thẳng đến Thiên Thủy quân, Chu Ung đang tìm mua vui trong cung đều bối rối cả người.
Thiên Thủy quân cách Dương Châu chỉ có lộ trình chưa đến một ngày đường, nếu người truyền tin đã tới, nói rõ đối phương đã đang trên đường, hoặc có lẽ sắp sửa tới đây rồi.
Chu Ung xỏ vội áo quần mà chạy, trên đường hắn lệnh cho thái giám bên cạnh đi thông báo cho đôi nhi nữ Quân Vũ, Chu Bội, sau đó đến bến đò của thành Dương Châu với tốc độ nhanh nhất, lên thuyền lớn chạy nạn đã chuẩn bị sẵn từ lâu, không lâu sau, Chu Bội và một bộ phận quan viên cũng đã tới, nhưng mà, đám thái giám lúc này vẫn chưa tìm thấy Quân Vũ đang thăm dò địa hình nghiên cứu bố phòng ở phía bắc thành Dương Châu.
Một canh giờ sau, Chu Ung đã hạ lệnh cho thuyền chạy trong sự lo lắng.
Dương Châu vào tháng chín, mang theo màu xám mờ mịt đặc trưng sau ngày thu qua đi, chập tối này, quân đội của Ngân Thuật Khả đã đến nơi đây. Lúc này, quan viên phú hộ trong thành đang lần lượt tháo chạy, quân đội trong thành hầu như không có chút ý chí chống cự nào, sau khi năm ngàn tinh kỵ vào thành lùng bắt, mới biết được tin tức hoàng đế đã bỏ chạy.
Đêm tối, cả thành Dương Châu cháy lên ngọn lửa hừng hực, chém giết thiêu đốt mang tính báo thù đã bắt đầu.
Mặt khác, quân đội dưới trướng Nhạc Phi dẫn theo Quân Vũ hốt hoảng chạy trốn, phía sau, nạn dân và một phần kỵ binh Nữ Chân biết được có một vị tiểu vương gia chưa kịp lên thuyền đã đuổi theo tới, lúc này, thuyền bè quanh bờ Trường Giang cơ bản đã bị người khác chiếm mất, cuối cùng Nhạc Phi tìm được một chiếc thuyền nhỏ, lệnh mấy tên cận vệ đưa Quân Vũ qua sông, còn hắn suất lĩnh binh sĩ huấn luyện chưa được nửa năm dưới trướng triển khai chém giết với kỵ binh Nữ Chân bên bờ sông.
Thuyền nhỏ trôi qua giữa dòng Trường Giang, bên bờ, không ngừng có thường dân bị giết hại ép phải nhảy xuống sông, chém giết tiếp diễn, xác chết nổi lềnh phềnh trên sông, máu tươi dần dần nhuộm trên sông Trường Giang, Quân Vũ trên thuyền nhỏ nhìn thấy hết thảy, hắn khóc mà quỳ xuống về hướng đó.
Người vẫn đang không ngừng chết đi, Dương Châu thiêu đốt ba ngày trong ngọn lửa lớn, một nửa thành trì lụi tàn theo lửa, đối với một dải Giang Nam mà nói, đây mới là kiếp nạn vừa mới bắt đầu. Từ Châu, sau khi kết thúc một trận đồ thành, quân đông lộ Nữ Chân sắp sửa tràn xuống, trong thời gian mấy tháng sau đó, hoàn thành hành trình đốt phá, cướp bóc và giết chóc không thể ngăn cản ngang qua Giang Nam —— bởi vì cuối cùng bọn họ cũng không thể bắt được Chu Ung, đám người Hoàn Nhan Tông Phụ, Tông Bật bắt đầu một loạt các vụ đốt thành và thảm sát.
Cả Kiến Sóc năm thứ hai, mảnh đất Trung Nguyên, Giang Nam Vũ triều trầm luân trong một mảnh máu tươi và biển lửa, những chỗ bị chiến tranh ảnh hưởng đến đều tử thương đầy thành, tiếng kêu than khắp chốn, trong cuộc thịnh yến chém giết gần như xuyên suốt những nơi phồn hoa của Vũ triều này, duy nhất có tháng chín năm nay, tin tức từ Tây Bắc truyền tới, đưa đến cho đại quân Nữ Chân một quả đắng khó có thể nuốt xuống. Nó gần như một trận đánh gãy khí thế dâng trào lúc dò núi khuấy biển của người Nữ Chân, cũng gieo xuống căn nguyên sâu xa cho việc sau này Kim quốc tiến hành một trận báo thù cuồn cuộn ngất trời ngoài sức tưởng tượng đối với Tây Bắc.
Nhưng mà chiến tranh, nó chưa từng bởi vì sự hèn yếu và lùi về sau của con người mà dành bất cứ thương xót nào, trên sân khấu này, bất luận là kẻ mạnh mẽ hay yếu đuối, đều chỉ có thể không từ thủ đoạn tiếp tục tiến tới, nó sẽ không vì người ta cầu xin mà ban phát sự ngơi nghỉ dù chỉ trong giây lát, cũng sẽ không bởi vì người ta tự gọi vô tội mà dành một chút ấm áp nào. Sự ấm áp đến từ trật tự mà con người tự thiết lập.
Trật tự đã vỡ vụn, từ nay về sau, bèn chỉ có sắt và máu ngút trời, dũng khí đối mặt với lưỡi đao, đấu tranh và kêu gào mới có thể khiến người ta miễn cưỡng đứng thẳng bất khuất trong biển trời mưa gió này, cho đến khi một bên chết hết, cho đến khi người và non sông già cỗi, không chết, không thôi.
Vào ngày mùng sáu tháng chín Kiến Sóc năm thứ hai, Ninh Nghị cầm lấy tin tức vừa truyền đến, khoảnh khắc đó, hắn biết mảnh đất này, thật sự phải trở thành mồ chôn trăm vạn người rồi.
- Làm quá tốt rồi......
Hắn thậm chí cười cười, trong cuống họng dường như có tiếng thở dài rên lên khe khẽ.
- ......Kịch bản hẳn không phải viết thế này mà......