Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 922 - Chương 922: Lẫm Phong 13

Chương 922: Lẫm phong 13 Chương 922: Lẫm phong 13

Khi Tây Bắc đang rơi vào đại chiến kịch liệt do sự xuất binh của Hắc Kỳ quân, Phạm Hoằng Tế mới nam hạ qua Hoàng Hà không lâu, đang bôn ba vì chuyện quan trọng hơn, nên tạm thời vứt hết chuyện của Tiểu Thương Hà ra khỏi đầu.

Mảnh đất Trung Nguyên, chiến hỏa cháy lan tràn, một sự rung chuyển với quy mô lớn nhất đang cuộn trào mãnh liệt lan rộng từ bắc tới nam.

Lần lượt hàng chục vạn người va chạm, trăm vạn người chết đi, ngàn vạn người di tản. Sự hỗn loạn và bi thương trong đó, khó mà dùng một hai nét bút đơn giản để mô tả được rõ ràng. Từ Nhạn Môn Quan đến Thái Nguyên, tiếp đó từ Thái Nguyên đến Hoàng Hà, rồi từ Hoàng Hà đến mảnh đất Trung Nguyên của Từ Châu, quân đội Nữ Chân tung hoành tàn phá bừa bãi, bọn chúng đốt cháy thành trì, bắt phụ nữ, cướp nô lệ, giết tù binh.

Rất rất nhiều người đã chết, những người mất đi gia đình, thân tộc lưu lạc tứ tán khắp nơi, đối với bọn họ mà nói, vết tích do khói lửa chiến tranh in xuống, sự trống rỗng trong linh hồn khi người thân đột ngột mất đi có lẽ cả đời này đều không thể xóa bỏ.

Từ sau khi Chu Ung xuôi nam, Tông Trạch qua đời, sự kháng cự của nghĩa quân bắt đầu trở nên vô lực, từng nhóm thế lực hai mạn Hoàng Hà đã bắt đầu thần phục Nữ Chân, mà sự hỗn loạn quy mô nhỏ đang càng lúc càng kịch liệt. Hương dân, thổ phỉ, vì không muốn thần phục mà trốn vào trong núi, hiệp khách, hào cường giữa phố phường tiến hành phản kháng bằng mọi cách ở bất cứ chỗ nào mà họ có thể tiếp cận.

Sự săn giết đối với nhóm nhỏ người Nữ Chân lạc đàn đều đang diễn ra mỗi ngày, nhưng mỗi một ngày, cũng có càng nhiều người phản kháng bị giết chết trong loại xung đột kịch liệt này. Phụ cận thành trì bị người Nữ Chân công chiếm đều xơ xác hoang liêu, trên tường thành treo đầy đầu người gây rối, phương pháp thống trị hiệu quả nhất mà cũng ít tốn sức nhất lúc này, vẫn là tàn sát.

Đây là thời đại thuộc về người Nữ Chân, đối với bọn họ mà nói, đây là thời thế rối ren hỗn loạn mới hiện ra bản sắc anh hùng, mỗi một lần xung phong, mỗi một lần rút đao đều đang chứng minh sức mạnh sức mạnh của họ. Mà một nửa Vũ triều, cả mảnh đất Trung Nguyên đã từng phồn hoa thịnh thế, đều đang sụp đổ, bong tróc trong sự tàn sát và giẫm đạp như vậy.

Trong thời gian hơn nửa năm, cửa thành bị người Nữ Chân đập mở đã ngày càng nhiều, kẻ thần phục càng ngày càng nhiều. Đám đông chạy nạn chen chúc trên con đường mà người Nữ Chân vẫn chưa chú ý đến, mỗi ngày đều có người chết đi trong đói khát, cướp bóc và tàn sát.

Trong đại thời đại mênh mông cuồn cuộn, Phạm Hoằng Tế cũng sớm đã thích ứng với tất cả những gì phát sinh trong cuộc chinh phạt hùng vĩ này. Lúc ở Tiểu Thương Hà, do nhiệm vụ của bản thân, hắn từng có lúc ngắn ngủi cảm thấy bất ngờ với lựa chọn của Tiểu Thương Hà, tuy nhiên sau khi rời khỏi đó, một đường đến thẳng Trịnh Châu hồi đáp nhiệm vụ với Hoàn Nhan Hi Doãn, hắn bèn được phái tiếp vào nhiệm vụ chiêu hàng Sử Bân, đây là một phần nhỏ trong chiến lược rộng lớn của cả Trung Nguyên.

Cho dù đã ở trước mặt Hoàn Nhan Hi Doãn kể hết một lượt những điều nghe thấy ở Tiểu Thương Hà một cách trung thực nhất có thể, thì cuối cùng cách nhìn của Hoàn Nhan Hi Doãn đối với nơi đó cũng chỉ là nâng lấy bài thơ của Ninh Lập Hằng gật đầu đắc ý:

- Lẫm lẫm nhân như tại, thùy vân hán dĩ vong (Nếu người hiên ngang còn, ai nói Hán đã mất)......Thơ hay!

Đối với vùng đất Tiểu Thương Hà này hắn không hề xem thường, nhưng trong cả đại chiến cục trước mắt, cũng thực sự không quá cần thiết phải chú ý.

Ninh Lập Hằng cố nhiên là nhân kiệt, nhưng những kẻ thượng vị của Nữ Chân lúc này, có ai không phải là hào hùng ngạo nghễ thiên hạ. Từ đầu năm khai chiến đến nay, đám người Tông Hàn, Tông Phụ, Tông Bật, Hi Doãn, Lâu Thất, Ngân Thuật Khả, Từ Bất Thất, Bạt Ly Tốc công thành đoạt đất, như bẻ cành khô cơ hồ không ngừng một khắc nào. Chỉ là một đất Tây Bắc, có danh tướng như Hoàn Nhan Lâu Thất trấn giữ, đối đầu với ai đều không tính là khinh địch. Mà mảnh đất Trung Nguyên, tiền tuyến của đại chiến đang lao đến Từ Châu.

Từ sau khi quân đông lộ công hãm Ứng Thiên, quân đông lộ đoạt lấy Biện Lương, lực lượng chính của cả Trung Nguyên đang dần thất thủ trong cuộc chém giết sôi sục, nếu người Nữ Chân muốn chiếm đất cai trị, khu vực Trung Nguyên rộng lớn này tiếp theo sẽ cần người Nữ Chân hao phí một khoảng thời gian rất dài để tiêu hóa, mà cho dù muốn tiếp tục đánh, binh tuyến nam hạ cũng đã bị kéo giãn ngày càng dài.

Trọng trấn Từ Châu, đã là cửa ngõ từ Trung Nguyên đi tới Giang Nam, ở mạn bắc Từ Châu, không ít nơi người Nữ Chân vẫn chưa bình định và công hãm. Phản kháng các nơi cũng vẫn đang tiếp diễn, mọi người dự đoán người Nữ Chân tạm thời sẽ không xuôi nam, Hoàn Nhan Tông Bật dùng binh cấp tiến trong quân đông lộ, đã dẫn tiên phong của đội quân đến, trước là chiêu hàng, mà sau đó triển khai bao vây và công kích Từ Châu.

Một lượng lớn nạn dân nam hạ bị vây khốn trong thành Từ Châu, chờ đợi bản tuyên án của sự sống và cái chết.

Mà sau khi từ chối chiêu hàng, tri phủ Vương Phục một mặt phái người xuống nam cầu viện, một mặt ngày ngày bôn ba lên thành, cật lực chống trả sự tiến công của nhánh quân Nữ Chân này.

Sự công thành không hề mãnh liệt này, là sự bắt đầu của đại chiến lược “Dò núi khuấy biển” của người Nữ Chân, khi Kim Ngột Truật suất quân công phá Từ Châu, quân trung lộ cùng lúc phái đi một lượng lớn người du thuyết như Phạm Hoằng Tế, ra sức chiêu hàng và củng cố thế cục phía sau, mà một lượng lớn quân đội Nữ Chân đang công thành đoạt đất xung quanh, cũng đã tràn tới Từ Châu như những đốm lửa.

Tháng chín, Ngân Thuật Khả đến Từ Châu, trong lồng ngực có tâm trạng như lửa đốt. Đồng thời, đại quân của Kim Ngột Truật đã thực sự triển khai thế tiến công mãnh liệt nhất đối với Từ Châu, ba ngày sau, hắn suất lĩnh đại quân bước vào phòng thủ thành trì đầm đìa máu tươi, lưỡi đao lan vào thành trì nơi mấy chục vạn người đang tụ tập.

Mà bên ngoài thành, Ngân Thuật Khả suất lĩnh năm ngàn tinh kỵ dưới trướng, bắt đầu nhổ trại xuôi nam, gót sắt cuộn trào mãnh liệt lao xuống Dương Châu với tốc độ nhanh nhất.

Dò núi khuấy biển bắt Chu Ung!

Mục đích quân đông lộ nam hạ, từ lúc bắt đầu đã không chỉ là để đập nát một Trung Nguyên, bọn họ muốn bắt mỗi một kẻ người nhà họ Chu dám xưng đế mang về Bắc quốc.

Đồng dạng tháng chín, Tây Bắc Khánh Châu, sự chém giết liều chết của hai nhánh quân đã đến trạng thái gay cấn, trong cuộc đối kháng và chém giết kịch liệt, hai bên đều đã là trạng thái người kiệt sức ngựa hết hơi, nhưng cho dù đến trạng thái mệt lử như vậy, đối kháng và chém giết của hai bên cũng đã trở nên càng lúc càng kịch liệt.

Tối mùng bốn tháng chín, tại phụ cận một nơi có tên là thung lũng Tuyên Gia, hai nhánh quân trước sau gắt gao cắn chặt đối phương đã duy trì sự yên bình ngắn ngủi tại một khoảng cách không được tính là xa, mà cho dù trong sự nghỉ ngơi bình tĩnh như vậy, hai bên từ đầu đến cuối đều vẫn duy trì trạng thái có thể lao đến đối phương bất cứ lúc nào. Binh sĩ trung đoàn số Bốn sau khi trung đoàn trưởng Tôn Nghiệp hy sinh đang mài binh khí dưới màn đêm, chuẩn bị phát động một lần giả vờ tiến công đối với người Nữ Chân trong đêm —— giả vờ biến thành tiến công thực sự cũng không sao cả, nói chung là khiến đối phương không thể yên tâm ngon giấc. Lúc này, mặt đất còn vũng bùn, ánh sao như nước chảy.

Đêm tối mùng bốn tháng chín, trong hầm ngầm thôn hoang phế của thung lũng Tuyên Gia, một nhánh tiểu đội hơn hai mươi người đang lặng lẽ chờ đợi sự yên tĩnh của tiếng bước chân bên trên, chờ đợi không khí dần loãng, bọn họ chuẩn bị phát động một lần tập kích vào đối phương trong thời gian binh sĩ Nữ Chân của vùng phụ cận không nhiều, nhưng mà không khí đầu tiên đã không chống đỡ nổi.

Đêm nay, bọn họ xông ra đó, xông tới quân quan Nữ Chân địa vị cao nhất mà họ nhìn thấy đầu tiên ở gần đó.

Tướng lĩnh Nữ Chân nọ và binh sĩ bên cạnh hắn cũng đã nhìn thấy bọn họ.

Xung đột trong nháy mắt bùng phát!

Trác Vĩnh Thanh cầm đao bằng tay phải, loạng choạng lao ra. Trên người hắn quấn đầy băng, tay trái vẫn đang chảy máu, miệng đang đầy bọt máu, hắn gần như tham lam mà hít đầy một hơi không khí của trời đêm, ánh sao dịu dàng rót xuống, hắn biết, đây có lẽ là hơi thở cuối cùng rồi.

- Cha, mẹ, hài nhi bất hiếu......

Cảm giác đau đớn và mệt mỏi lại trào lên, trên người giống như mang theo sức nặng ngàn cân, nhưng trong thời khắc này, hắn chỉ gánh lấy sức nặng đó, ra sức tiến về phía trước.

- Xông lên ——

Đám người Hầu Ngũ và Mao Nhất Sơn hợp khiên chắn lại, La Nghiệp xông lên phía trước:

- Đám chó hoang Nữ Chân! Gia gia tới đây ——

Bình Luận (0)
Comment