- Ta......chung quy là không tin hắn không hề có đường rút, bỗng nhiên chết rồi, chung quy là......
Trầm mặc một lúc, Vu Ngọc Lân mới cất lời lần nữa. Lâu Thư Uyển đối diện từ đầu đến cuối nhìn về hồ nước kia, bỗng nhiên lắc lắc bình rượu, ánh mắt khẽ nhướng lên:
- Ta cũng không tin.
Ngữ điệu của nàng không cao, dừng một lúc, mới khẽ cất tiếng:
- Đường rút......kéo theo mấy trăm vạn người, đánh một trận đại chiến ba năm, một bước không lùi, là vì cái gì? Chính là vì khẩu khí đó? Ta nghĩ không ra......Ninh Lập Hằng mười bước một tính toán, hắn nói chung quy là phẫn uất khó nguôi ngoai, giết hoàng đế đều vẫn còn đường để đi, lần này chính là vì muốn người Nữ Chân không vui? Hắn một là vì danh tiếng, cái tiếng giết vua sớm đã khó xoay chuyển, hắn lấy cái danh Hoa Hạ, nói người Hoa Hạ không cúi đầu trước ngoại bang, đây là giới hạn, đây đương nhiên là giới hạn, người ngoài có thể làm được, hắn sớm đã không thể làm, nếu như có một chút thỏa hiệp với Nữ Chân, địa vị của hắn chớp mắt sẽ sụp đổ. Nhưng mà, đánh chính diện ba năm, cuối cùng sẽ có người bằng lòng theo hắn, hắn chính diện giết ra một con đường......
- Vì danh tiếng, mạo hiểm có thể mất hết gia sản của mình ở đây, không khỏi quá khó rồi......
Lâu Thư Uyển trầm mặc hồi lâu:
- Đại chiến ba năm, sau khi vào núi, đánh cho rối tinh rối mù, người Nữ Chân chỉ lệnh cho người xông lên phía trước, không quan tâm sống chết, những tướng quân đó chỉ lo chạy thoát thân, đánh đến sau này mười lần tám lần nổ doanh trại, rốt cuộc chết bao nhiêu người, Vu tướng quân, ngươi có biết không?
Vu Ngọc Lân chau mày:
- Ý của ngươi là......
Ánh mắt Lâu Thư Uyển mơ màng:
- Tháng tư năm ngoái, Sơn Sĩ Kỳ đại bại quay về, sau đó bị hỏi tội, ta đi thẩm vấn hắn, tịch thu vàng bạc trong nhà hắn, hỏi đến tình hình chiến sự trong núi, trong lúc vô ý, Sơn Sĩ Kỳ nhắc tới một chuyện, trong lòng ta vẫn luôn suy nghĩ. Nhưng đối với chuyện chiến trường, ta không quen thuộc, vì vậy khó có thể truy cứu sâu thêm, chuyện này, cũng chỉ đành chôn trong lòng......
- ......
Lúc này gió đêm nhẹ nhàng, hồ quang trong veo, đằng xa bên mé, đèn đuốc trong đại điện vẫn đang lờ mờ truyền tới, Lâu Thư Uyển nói đến suy đoán của nàng, cân nhắc từng câu từng chữ, chậm rãi cất tiếng.
- Sau khi Sơn Sĩ Kỳ bại trận, liều mạng chạy trốn cùng một đám thân binh, sau nương nhờ tướng lĩnh Tô Cai dưới trướng Lưu Dự. Một tối của nhiều ngày sau đó, quân đội Tô Cai thốt nhiên bị tập kích, hai vạn người nổ doanh trại, chạy loạn không rõ nguyên do, sau khi người Nữ Chân đến mới ổn định được thế trận, Sơn Sĩ Kỳ nói, trong đêm đó, hắn mơ hồ nhìn thấy một tướng lĩnh xông tới đội quân của Tô Cai, vốn là phó tướng dưới trướng của hắn.
Vu Ngọc Lân hơi hé miệng:
- Đại chiến ba năm này, trong đó người đầu hàng Hắc Kỳ quân, đích thực là có, nhưng mà, ngươi muốn nói......
- Mấy năm gần đây, vì để vây chết Hắc Kỳ quân trong núi, người Nữ Chân đích thực rất coi trọng lương thảo, bộ đội quân nhu. Tuy nhiên, lương thảo tích trữ của Hắc Kỳ quân trong núi có bao nhiêu, không ai có thể nói rõ, cướp được bao nhiêu, cũng không ai biết, chúng ta chỉ cảm thấy, bên ngoài đều sống khó khăn như vậy, trong trận đại chiến, Hắc Kỳ quân tất nhiên không thể mua chuộc được quá nhiều tù binh, bọn họ căn bản không thể nuôi sống được. Nhưng......nếu như có thể thì sao?
Lâu Thư Uyển nói một cách nhẹ nhàng:
- Mấy trăm vạn người lao vào trong núi, nói là đánh với mấy vạn Hắc Kỳ quân, rốt cuộc là mấy vạn? Ai biết được? Trận chiến ba năm này, quân đội năm đầu tiên vẫn còn chút ý chí chiến đấu, năm thứ hai, toàn là tráng đinh bị bắt về, phát cho một thanh đao, một cái xiên là lên chiến trường rồi, treo bên trong núi đó......Vu tướng quân, vốn dĩ không có bao nhiêu người bằng lòng gia nhập Hắc Kỳ quân cả, Hắc Kỳ giết vua, tiếng tăm không tốt, nhưng người Nữ Chân ép họ lên trước thử đạn pháo, nếu như có cơ hội chọn lại một lần, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ bằng lòng theo chân người Nữ Chân, hay là bằng lòng theo nhánh quân đội người Hán đó.......Vu tướng quân, phương pháp luyện binh của Ninh Lập Hằng, ngươi cũng biết mà.
Vu Ngọc Lân đã nhíu chặt mày, yên lặng như chết.
- Đại chiến ba năm, không lùi một bước chống đỡ chính diện, đặt mấy trăm vạn người lên chiến trường sinh tử, lúc lưỡi đao bổ xuống, hỏi bọn họ tham gia vào bên nào. Nếu như......ta chỉ nói nếu như, hắn nắm lấy cơ hội này......trong mảnh núi lớn đó, có khi nào cũng là một trường trưng binh mặc bọn họ lựa chọn. Ha ha, mấy trăm vạn người, sau khi chúng ta chọn xong, đến lượt bọn họ chọn......
Tiếng cười của Lâu Thư Uyển vang lên giữa đình đài rồi dừng lại, tiếng cười này quá lạnh lẽo, Vu Ngọc Lân nhất thời không dám tiếp lời, qua một lúc sau, mới nói:
- Chung quy......không dễ dàng bảo mật......
- ......Đúng vậy, sau đó ta cũng nghĩ, nếu thật sự như vậy, tại sao không có bao nhiêu người nhắc tới, có thể chung quy là do ta nghĩ lệch rồi......
Nàng dừng lại một lúc, nhấc bình rượu lên uống một hớp, ánh mắt mơ màng:
- Chuyện chiến tranh, ai có thể nói được chuẩn xác chứ, thời gian ba năm đánh cho vùng Trung Nguyên trở thành như vậy, bất kể hắn thật sự đã chết hay là giả chết, mọi người đều có thể diện, Vu tướng quân, việc gì phải truy cứu sâu thêm, nói không chừng lần sau đi lên tiền tuyến, là ngươi thì sao......
Vu Ngọc Lân uống một hớp rượu, gật gật đầu, qua một lúc sau, cũng không chào hỏi gì, chỉ lặng lẽ đi.
Lâu Thư Uyển dựa vào cạnh đình đài, vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng đung đưa bình rượu, miệng nàng ngân ra tiếng ca, nghe một lúc, tiếng ca mơ hồ như là:
- ......Yên liễu họa kiều, phong liêm thúy mạc, sâm si thập vạn nhân gia. Vân thụ nhiễu đê sa......Nộ đào quyển sương tuyết, thiên tiệm vô nhai......Trùng hồ điệp hoàn thanh gia. Hữu tam thu quế tử, thập lý hà hoa......Khương quản lộng tình, lăng ca phiếm dạ, hy hy điếu tẩu liên oa......Thiên kỵ ủng cao nha......*
*Trích từ bài thơ Vọng hải triều – Ngắm nước triều ở biển của Liễu Vĩnh sống vào thời Bắc Tống – Liêu, đây là đoạn ngân ngắt quãng, không đầy đủ:
……Liễu khói cầu sơn, màn xanh rèm gió, lô nhô mười vạn nóc nhà. Cây quanh bãi mây mờ……Sóng gầm tung tuyết trắng, hào rộng không bờ……Núi hồ trong đẹp bao la, có hoa sen mười dặm, hương quế ba thu……Tạnh trời sáo thổi, thuyền đêm hát ca, cô hái sen, lão câu cá cười ha ha……Nghìn quân đứng dưới cờ......
Bài này tác giả tả cảnh đẹp của vùng Giang Nam, từ thời Ngô đến năm triều đại tiếp theo đều đóng đô ở Kiến Khang (tức Nam Kinh ngày nay).
(Nguồn: Nguyễn Xuân Tảo, Tống từ, NXB Văn học, 1999)
Đây là thứ mà Ninh Nghị đã viết ở Hàng Châu vào rất nhiều năm trước, lúc ấy, đôi bên mới vừa quen biết, phụ thân và huynh trưởng của nàng vẫn còn, vùng sông nước Hàng Châu, giàu có phồn hoa, đó là cảnh đẹp mà không ai nghĩ tới có một ngày nó sẽ mất đi. Đó là sự tươi đẹp và hạnh phúc đến cỡ nào......Hết thảy đến bây giờ, cuối cùng là không trở về được nữa......
Trong đầu nghĩ tới người thân trong quá khứ, hiện giờ chỉ còn lại huynh trưởng duy nhất mỗi ngày sống được ngày nào hay ngày đấy, hoàn toàn không ra người, lại nhớ đến cái tên đó, Vu Ngọc Lân nói đúng, hắn đột nhiên chết đi, nàng sẽ không vui mừng, bởi vì nàng vẫn luôn nghĩ, phải chính tay giết chết hắn. Nhưng mà, Ninh Nghị......
- Ninh Lập Hằng ……
Cái tên này lướt qua đầu, trong mắt nàng cũng có thần sắc phức tạp và thống khổ xẹt qua, thế là nâng bình rượu lên uống một ngụm, đè hết những cảm xúc đó xuống.
- Ninh Lập Hằng, nếu ngươi cứ chết như vậy......cũng tốt......
Nàng cứ vậy mà thì thầm, và mong mỏi.
Trên mảnh đất đã chịu đủ mọi trắc trở này, bóng đêm đang bao phủ thật lâu, mặt tây, núi lớn sôi sục chưa từng có lúc nào ngơi nghỉ trong thời gian ba năm, cuối cùng cũng đã dần ngừng lại. Trên trại Thanh Mộc đã từng phồn hoa, hiện giờ ánh trăng như nước, trong sơn cốc từ lâu bị đốt cháy khét, kiến trúc bằng gỗ trước kia đã hóa thành bùn mới màu mỡ, nhành non mọc ra trên cây, chim chóc bay tới, hơi dừng lại trên mảnh đất vẫn hiện ra màu đen này, rồi bay về phương xa.
Tiểu Thương Hà, kiến trúc ngày cũ sớm đã bị tiêu hủy toàn bộ, nhà ở, đường xá, quảng trường, ruộng đất, guồng nước đã không còn thấy vết tích của ngày xưa, vết tích phòng ốc sau khi sụp đổ ngang dọc, sau khi đám người đi rồi, cũng như ma quỷ, mảnh đất này, cũng từng trải qua giết chóc thảm khốc, hầu như mỗi tấc đất đều từng bị máu tươi nhuộm đỏ. Guồng nước khổng lồ xưa kia đã sụp đổ từ lâu, dòng nước tràn vào trong sơn cốc như cũ, trong thung lũng trải qua sự gột rửa của dòng nước lớn và thi thể thối rữa, cỏ cây đã trở nên ngày càng xanh um tươi tốt, mà bên dưới cỏ cây, là xương trắng dày đặc.
Đại chiến tấn công và phòng thủ của Tiểu Thương Hà đã trôi qua hơn một năm, lúc này, cho dù là cực ít quân đội Nữ Chân, Đại Tề dừng lại ở đây cũng không dám đến nơi này, dưới ánh trăng của một ngày này, có bóng người sột soạt xuất hiện trên đồi, chỉ là lác đác mấy người, bí mật bước qua thung lũng vòng ngoài, từ miệng con đập đã sụp đổ đó đi vào trong sơn cốc.
Bọn họ cố hết sức cẩn thận cảnh giác với xung quanh, im lặng đi qua từng nơi đã từng quen thuộc, có vài người lướt ngón tay qua ngó vỡ tường đổ, bọn họ cũng tới trên sườn núi, nhìn thấy sân nhỏ kia sớm đã bị thiêu rụi, chỉ còn hình dạng nền đất, hiện giờ, trên nền đất cũng đã mọc lên cỏ dại.
- Đi thôi.
Có người thấp giọng nói, bọn họ có thể là đội ngũ Hắc Kỳ cuối cùng vẫn còn lưu lại nơi này rồi.
Trong cốc, bia đá vốn dĩ có viết ba chữ “Tiểu Thương Hà” sớm đã bị đập vỡ tan tành, hiện giờ chỉ còn lại dấu vết sau khi bị phá hoại, bọn họ vuốt ve nơi đó, dưới ánh trăng, quay đầu nhìn về sơn cốc này:
- Một ngày nào đó chúng ta sẽ trở lại.
- Không cần quá lâu đâu......
Có người nói.
Những bóng dáng này xuyên qua sơn cốc, băng qua dãy núi. Dưới ánh trăng, Tiểu Thương Hà chảy xuôi như trước, uốn lượn qua mảnh đất mai táng trăm vạn người này, mà những người từ nơi đây rời đi, có người một ngày nào đó trong tương lai sẽ trở lại, có người lại vĩnh viễn không quay về nữa, bọn họ có lẽ, đã tồn tại ở một nơi hạnh phúc nào đó rồi.
Mà chiến tranh.
Chiến tranh tạm thời lắng xuống, nhưng mà, dùng sự yếu đuối và ẩn náu làm chất dinh dưỡng, sớm muộn có một ngày, nó sẽ cháy lan tới với một tư thái mãnh liệt hơn sau khi lột xác.
Vũ triều Kiến Sóc năm thứ ba, cuối hạ đầu thu. Lịch sử của Tiểu Thương Hà, lại lật sang một trang.