Mùa thu, lá chuyển dần sang màu vàng.
Năm Thiên Hội thứ chín, dưới sự dốc sức vì nước của hoàng đế đời thứ hai Ngô Khất Mãi, Kim quốc, quốc lực đang phát triển không ngừng, trở thành quốc gia mạnh nhất của thiên hạ này, đạt được quyền lực cao nhất.
Tây Kinh Đại Đồng, lúc này là trung tâm quân sự nằm ở mặt tây nam của Kim quốc, Nguyên Soái phủ của Hoàn Nhan Tông Hàn tọa lạc ở đây. Nếu nói về một mức độ nào đó, lúc này hầu như đã là thế lực có thể đối chọi với mặt bắc rồi.
Nhưng mà, tuy rằng địa vị của Hoàn Nhan Tông Hàn tại Kim quốc rất cao quý, thế lực vô cùng lớn mạnh, sau khi nhị thái tử cũ của Kim quốc Hoàn Nhan Tông Vọng qua đời vì bệnh, trong đám đích tử của A Cốt Đả, bèn khó có thêm người nào có thể đối chọi chính diện với hắn, bên ngoài cũng thường có lời đồn Nam Bắc hai triều đình. Nhưng giữa triều đường Nữ Chân và Nguyên Soái phủ, trên thực tế chưa từng xuất hiện bao nhiêu va chạm lớn, là bởi vì trên triều đường này, vẫn còn rất đông khai quốc công thần Nữ Chân trấn áp cục diện.
Đặc biệt là vị hoàng đế từng bộc lộ tài năng lúc còn dưới trướng A Cốt Đả kia, sau khi kế vị đã thu lại bớt tính khí, đối nội ôn hòa đối ngoại mạnh mẽ, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi, lúc này vẫn là ngôi sao sáng ngời nhất trong tất cả trăng sao. Vị hoàng đế trên chiến trường có thể một địch một trăm, tay không vật hổ gấu này, trước mặt người mình thực ra lại vô cùng đôn hậu, buổi đầu kế vị bởi vì uống trộm rượu ngon, bị một đám thần tử cường thế kéo xuống đánh hai mươi đại côn, hắn cũng chưa từng phản kháng.
Sau khi kế vị, tuy rằng quân đội Nữ Chân không ngừng nam hạ chinh phạt, nhưng thi hành biện pháp chính trị bên trong nước Nữ Chân lại ổn trọng trung hậu. Ngô Khất Mãi một mặt khích lệ nông tang*, một mặt cải cách chế độ trong nước, tiến hành rất nhiều nỗ lực bỏ đi chế độ nô lệ và hoàn thiện hệ thống kinh tế. Trong khoảng thời gian phạt Vũ lần thứ ba, hắn đã bắt đầu thúc đẩy chế độ lấy lại nô lệ trong nước, bảo vệ an toàn tính mạng của nô lệ trên một mức độ nhất định, đồng thời bắt đầu phát triển chính sách đàn áp thôn tính đất đai. Tuy rằng bên ngoài đánh trận hung ác khắc nghiệt, nhưng bên trong lãnh thổ Kim quốc khoảng thời gian này, đích thực có vẻ thái bình ổn định, thân là chủ giữ thành, Ngô Khất Mãi đã không thẹn với ngôi vị hoàng đế trên người.
*Nông tang: nghĩa rộng là chỉ sản xuất nông nghiệp, trồng trọt và trồng dâu nuôi tằm.
Có sự trấn giữ của hắn, con đường phía trước của Nữ Chân hiện lên bình ổn, cho dù bướng bỉnh bất tuân như Tông Hàn, cũng có đủ sự tôn trọng và kính sợ đối với hắn.
Nhưng mà, những năm quốc gia bình định này, đích xác cũng có từng vị anh hùng Nữ Chân sáng chói lần lượt ngã xuống trong cuộc chinh phạt không ngừng.
Quân thần (một loại xưng hô với người dùng binh như thần) Nữ Chân trước đây, nhị thái tử Tông Vọng, bệnh nặng qua đời trong thời gian ba lần Nữ Chân phạt Vũ.
Chiến thần Hoàn Nhan Lâu Thất, hy sinh trong đại chiến tấn công Tây Bắc bốn năm trước.
Năm Thiên Hội thứ tám, Am Ban Bột Cực Liệt (hoàng trữ trong chế độ Bột Cực Liệt Nữ Chân)*, đồng thời cũng là đệ đệ ruột của A Cốt Đả, Ngô Khất Mãi là Hoàn Nhan Tà Dã cũng bệnh chết, tuy rằng trong đám đông Tà Dã không có được danh tiếng như Tông Hàn, không có chiến công hiển hách gần như trăm trận trăm thắng như Lâu Thất, nhưng hắn tính cách thận trọng vững vàng cũng là danh tướng thân gánh hy vọng chung của mọi người, địa vị cao quý. Hai lần phạt Vũ ban đầu của Kim quốc, tuy rằng Tông Hàn, Tông Vọng mỗi người là nguyên soái một quân, nhưng trên thực tế người gánh danh nghĩa tổng soái trấn giữ là Tà Dã. Nếu hắn không chết, hẳn sẽ là hoàng đế Kim quốc đời tiếp theo.
*Bột cực liệt, hay Bojilie, là chế độ thống trị quốc gia của nhà Kim, cải biến từ chế độ liên minh các bộ lạc của người Nữ Chân, dựa trên hình thức tập trung quyền lực vào tay một nhóm nhỏ các thủ lĩnh cao cấp nhất của liên minh các bộ lạc - những người mang tước hiệu Bojilie - từ đó trở thành tên chung của chế độ cai trị này.
Cùng năm đó, đại tướng Từ Bất Thất sau khi trúng gian kế, bị bắt rồi chặt đầu trong đại chiến Diên Châu Tây Bắc.
Tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ thập niên quy*, sự ngã xuống của từng vị tướng tinh không khiến bước chân tiến về phía trước của Nữ Chân dừng lại, thảo nguyên Mông Cổ ở tuyến bắc, Thuật Liệt Tốc suất lĩnh mấy ngàn kỵ binh chinh chiến với bộ lạc Mông Cổ nổi dậy hơi gặp khó khăn, một nhánh quân đội tham dự chinh phạt đã từ mặt nam khải hoàn trở về.
*Trăm trận tướng quân chết, mười năm tráng sĩ về - trích từ Mộc Lan thi/Mộc Lan từ (Bài ca về nàng Mộc Lan), là bài quân ca nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc.
Bọn họ vào từ cửa nam, dâng lên chiến lợi phẩm cho tướng lĩnh, có điều, lần này đại quân trở về, chiến lợi phẩm mang về không nhiều, quy mô của nó suy cho cùng không bằng được phạt Vũ, nhưng mà, trận chiến Tây Bắc liên tục kéo lại bước chân chinh chiến của Nữ Chân trong thời gian bốn năm, trước sau khiến Nữ Chân tổn thất hai vị danh tướng trong trận đại chiến, cũng đích thực thu hút không ít ánh mắt của những người quan tâm.
Kẻ đại nghịch sau khi giết vua ở mặt nam ấy, ma đầu chiếm cứ Tây Bắc, đội quân Hắc Kỳ cường hãn, giờ cuối cùng cũng đã bị nghiền nát trong cuộc chinh chiến đầy kiên cường và lòng hy sinh của Nữ Chân rồi.
Một lá quân kỳ nhuộm đầy máu cũ nát được quân đội Nữ Chân xem như chiến lợi phẩm dâng lên trước tọa của Tông Hàn, các tướng quân của Nguyên Soái phủ tuyên bố sự thực Ninh phỉ đã bị chém bêu đầu, Hắc Kỳ quân toàn quân diệt sạch. Thế là trên đường phố, quảng trường phụ cận bèn truyền đi tiếng hoan hô. Đối với nhánh quân đội đó, thái độ của người Nữ Chân biết được nội tình trong Kim quốc khá phức tạp, một mặt, hai đại tướng Lâu Thất, Từ Bất Thất của Kim quốc chết tại Tây Bắc, có người bằng lòng thừa nhận sự mạnh mẽ của hắn, một mặt khác, lại có một số người Nữ Chân cho rằng, chiến tích như vậy thể hiện Kim quốc đã xuất hiện vấn đề, không còn đánh đâu thắng đó như dĩ vãng, đương nhiên, bất luận là cách nhìn nào, đều đã tạm thời nhạt dần sau khi Hắc Kỳ quân bị diệt.
Trần Văn Quân đứng trong đám đông nhìn cảnh tượng quân đội trở về một lúc, trong thành một mảnh náo nhiệt. Trở về phủ, Hi Doãn đang luyện chữ trong thư phòng, thấy nàng đi tới, gác bút cười cười:
- Nàng đi xem điều quân trở về? Vốn dĩ có chút tẻ nhạt.
Trần Văn Quân lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía vị trí nổi bật nhất trong thư phòng, trong thư phòng của Hi Doãn đa phần là thư họa cổ tích danh gia lấy từ mặt nam về, mà thứ được treo ở giữa lúc này, đã là một bức chữ ít nhiều còn chưa xứng được gọi là danh gia.
Quần thần cam khuỵu gối, chỉ một người bi thương.
Chuyện Tây Xuyên đã cũ, oai thay Bắc Địa Vương
Quyên thân giữ liệt tổ, ngửa đầu khóc với trời.
Nếu người hiên ngang còn, ai nói Hán đã mất!
Bức chữ do Ninh Nghị viết này, từ sau khi về bắc Hi Doãn đã treo trong thư phòng, lúc đầu treo tại một góc, từ khi bắt đầu đại chiến Tây Bắc, bèn không ngừng đổi chỗ, sau khi Từ Bất Thất chết trận, một bận Hi Doãn từng lấy xuống, nhưng sau đó vẫn treo ở chỗ gần trung tâm. Đến hôm nay, cuối cùng đã dịch chuyển vào chính giữa rồi.
- Nếu người hiên ngang còn, ai nói Hán đã mất......
Trần Văn Quân ngẩng đầu nhìn chữ này, khẽ khàng đọc thành tiếng. Ngày thường nàng cũng tới xem chữ này, hiện giờ đến xem lần nữa, sự phức tạp trong lòng đã không thể để người ngoài biết được.
Hi Doãn tới gần:
- Đúng vậy, nếu người hiên ngang còn......Ninh Lập Hằng này, lúc ở Vũ triều vẫn chưa giết vua, chính là bằng hữu tốt của Tần Tự Nguyên, ta nhớ lại chuyện năm đó, Tần Tự Nguyên của Vũ triều ngọn nguồn của Nho học, trưởng tử Tần gia chết ở Thái Nguyên, sau khi Tần Tự Nguyên bị đày đi đã chết dưới tay kẻ gian, con thứ Tần gia khởi sự cùng Ninh Lập Hằng. Tây Bắc ba năm nay, đã xứng với câu nói này, ta xem thường hắn rồi, đáng tiếc, không thể trò chuyện với hắn một lần lúc sinh thời.
Hi Doãn hơi cảm thán, Trần Văn Quân có thể hiểu được nhiều hàm ý sâu xa hơn trong lời nói của hắn. Ba năm Tây Bắc, người Nữ Chân phía sau, cho quân đội Ngụy Tề lên trước là chủ ý của Hi Doãn, nguyên nhân là vì hỏa khí của Hắc Kỳ quân lợi hại, Nữ Chân không thể tìm được biện pháp khắc chế tốt, bèn dùng quân đội Ngụy Tề làm tiên phong thử pháo trước, nội bộ Kim quốc cũng không ngừng theo sát chiến sự để hoàn thiện đại pháo.
Ai biết được một lần dây dưa này, chiến sự gần như kéo dài vô tận, năm ngoái Từ Bất Thất bị chém chết ở đầu thành Diên Châu, Hi Doãn cực kỳ áy náy. Sau đó quân đội Nữ Chân mới càng tăng cường tiến công, hiện giờ tuy đã nắm được kỹ thuật hỏa pháo, đồng thời chế tạo được cung nỏ siêu mạnh chuyên để bắn hạ khí cầu, nhưng đối với chuyện Từ Bất Thất bị giết và nhân lực vật lực Nữ Chân đưa vào trong ba năm nay, Hi Doãn vẫn luôn cảm thấy, có một phần trách nhiệm của bản thân.
Trần Văn Quân trầm mặc một lúc, nghiêng đầu nói:
- Ta lại nghe có người nói, Ninh Nghị đó đầy rẫy quỷ kế, lần này có thể là giả chết thoát thân. Lão gia xem qua đầu của hắn rồi à?
Trên mặt nàng nhìn không ra được cảm xúc gì, Hi Doãn nhìn nàng, sau đó sắc mặt phức tạp cười cười:
- Đích thực có người nghĩ như vậy, thực ra thứ như đầu người không đủ làm bằng chứng, thứ trên chiến trường chặt xuống, để người ta phân biệt rồi đưa tới, làm giả không khó, ngược lại Phạm Hoằng Tế có qua lại với hắn đã nói, đích thực là đầu của Ninh Nghị, nhưng cũng có thể nhìn nhầm.
Hắn lắc lắc đầu, nhìn vào chữ phía trước, thở dài một tiếng:
- Triều đình thu binh, không phải là chuyện nông cạn như vậy, thực ra, Hắc Kỳ quân chưa mất......
Hi Doãn nói tới đây thì dừng lại, nhìn thấy một tia sáng lóe qua trong mắt Trần Văn Quân —— chuyện lòng nàng lo lắng cho Nam triều, khá đồng tình với Hắc Kỳ quân, Hi Doãn vốn đã biết, Trần Văn Quân cũng không hề tị hiềm —— bèn cũng nhìn nàng cười cười:
- Trận chiến Tây Bắc đánh cực kỳ loạn, Lưu Dự vô năng nên giết. Rất nhiều chuyện hiện tại mới có thể làm rõ, Hắc Kỳ quân đúng là có một bộ phận đã tháo chạy khỏi Tây Bắc, bọn họ thậm chí còn làm ra chuyện lợi hại hơn, giờ chúng ta vẫn đang tra xét. Dư bộ Hắc Kỳ quân giờ đã chuyển sang tây nam, Ninh Nghị kim thiền thoát xác, vốn dĩ có thể cũng là chuyện sắp xếp sẵn, nhưng mà, chuyện gì cũng sẽ có ngoài ý muốn.
- Cái gì?
Trần Văn Quân quay đầu lại.
- Trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, hắn dẫn quân mấy bận qua lại từ trong tử địa, rất có thể......giả chết thành chết thật, giống như Lâu Thất, đột nhiên gặp phải bất trắc, không ai có thể tính tới.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói tới chuyện này, ánh mắt phức tạp, thở dài:
- Nội bộ Hắc Kỳ quân hiện giờ cũng không tìm được hắn......nếu không phải xác định chuyện này, cho dù có chiến tranh ở tuyến bắc, ta sao có thể cho phép họ rút binh. Chỉ cần hắn chết rồi, Hắc Kỳ quân cho dù tồn binh trăm vạn, cũng chỉ là ý nghĩ, đi thì cứ để đi thôi......
Trần Văn Quân sửng sốt một lát, cũng chỉ sau giây lát này, rồi khẽ cười khổ.
- Vậy......chuyện lợi hại hơn mà lão gia nói, là gì?
- Vốn cũng là ta tính sai, nếu Ninh Lập Hằng đó vẫn còn sống, sẽ có chút phiền phức, nhưng mà......nếu chết rồi, thì cứ để bọn người Lưu Dự phía nam đó đau đầu đi, đây là tin tức gần đây mới được biết......
Hi Doãn lần nữa nhìn vào bức chữ đó, rồi tùy tiện tán gẫu với thê tử......
....................
Mặt nam, tin tức liên quan đến Hắc Kỳ quân toàn quân bị diệt, phản tặc giết vua Ninh Lập Hằng bị chém đầu, đang dần được truyền khắp thiên hạ.
Trung Nguyên, chiến sự tuy rằng đã dừng lại, nhưng quả được gieo xuống mảnh đất này vì trận đại chiến đó, vẫn đắng chát đến mức khó mà nuốt xuống.
Một số tin tức mới dần xuất hiện sau khi hỗn loạn của đại chiến qua đi, sau khi được một số người biết đã trở thành cục diện càng hỗn loạn hơn.
Trong hoàng cung Đại Danh Phủ, trong mùa thu sau khi đại chiến kết thúc này, Lưu Dự bắt đầu trở nên đa nghi, vô cùng khiếp sợ, nhiều ngày gần đây, hắn đã liên tiếp giết chết mười mấy thị vệ trong cung.
Lời đồn từ tầng lớp thấp truyền tới, đang được truyền bá, mở rộng từ miệng tai của mọi người.
Tương truyền, trong chiến tranh Tây Bắc ba năm, trong trận đại chiến đó, Hắc Kỳ quân đã ép hàng được rất nhiều tù binh, mà ép hàng này, không chỉ đơn giản là đầu hàng như thế, có lời đồn nói, trước khi đại chiến Tây Bắc bắt đầu, sau khi Hắc Kỳ quân chém chết Lâu Thất, ma đầu Ninh Nghị đó đã tích cực bày binh bố trận, hắn cử đi một lượng lớn binh sĩ Hắc Kỳ, phân tán ở các nơi, các chỗ tụ tập đông người ở Trung Nguyên.
Khi đại chiến Tây Bắc bắt đầu, Nữ Chân thúc ép Đại Tề xuất binh, sự cưỡng chế trưng binh của Lưu Dự đã triển khai ở những nơi này. Trung Nguyên lúc này đã trải qua ba lần thử thách chiến đấu, trật tự vốn dĩ đã hỗn loạn, chỉ dựa vào hộ tịch quan viên đã không thể nào phán xét ai là lương dân, ai là người địa phương, trong loại cưỡng chế trưng binh kiểu bụng đói vơ quàng này, hầu như tất cả binh sĩ Hắc Kỳ đều đã thâm nhập vào trong quân đội Đại Tề.
Bọn họ vốn là quân nhân, trong quân đội biểu hiện tự nhiên xuất sắc, chuyện thăng chức dẫn đầu thì khỏi phải nói, những người này thông đồng với người bên cạnh, chọn những người thân thể cường tráng khỏe mạnh, cách nghĩ nghiêng về Hắc Kỳ quân, để đầu hàng Hắc Kỳ quân trên chiến trường, truyền đạt tình báo cho Hắc Kỳ quân trong mỗi trận đại chiến, trong trận đại chiến đó, một lượng lớn người cứ như vậy mà yên lặng biến mất trên chiến trường, trở thành chất dinh dưỡng cho Hắc Kỳ quân lớn mạnh.