Đây vẫn chưa phải chuyện đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là, trong quân đội Đại Tề hiện giờ, không biết có bao nhiêu người vẫn đang ẩn nấp trong đó, bọn họ có người đã trở thành tướng lĩnh cao tầng, có người vẫn đang phát triển thành viên của Hắc Kỳ quân, thậm chí có người, có lẽ đã được phá lệ đề bạt lên thành cấm vệ trong cung bên cạnh Lưu Dự.
Những ngày này, mỗi một quân nhân mà Lưu Dự nhìn thấy, đều giống như thành viên Hắc Kỳ đang ẩn nấp.
Mấy ngày liên tiếp như thế, tinh thần của hắn đều đã suy yếu.
Gió đêm đang thổi, cuốn chiếc lá bay, dưới mái hiên như có giọt nước đang nhỏ xuống.
Tí tách, tí tách, tí tách......âm thanh nho nhỏ linh tinh.
Lưu Dự hoảng hốt tỉnh dậy từ trong giấc mộng, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy dường như đã nhìn thấy bóng đen cạnh giường, sau đó......cạnh giường thật sự có bóng đen.
Hắc y nhân đó tới gần, một cánh tay như gọng sắt, kẹp chặt miệng hắn lại, đôi mắt đó đang nhìn hắn, mặt đối mặt.
- Hoàng đế......
Âm thanh vang lên, người đó rút ra một con dao găm, kê lên cổ hắn, ra dấu một chút, bắt đầu chĩa thẳng dao găm vào mắt hắn, chậm rãi đâm xuống.
- ......Lại giết thêm một hoàng đế nữa......
Lưu Dự vùng vẫy, nhưng sức lực trên cánh tay đó càng nặng, xương gò má hắn đều đang kêu lộp cộp, dưới đệm chăn truyền ra cảm giác ấm nóng, hắn đã bị dọa đến không thể kiểm soát được bài tiết, mắt nhắm chặt lại.
Cánh tay kẹp trên miệng đột nhiên thả ra, sau đó một đòn mạnh gõ xuống, Lưu Dự ngất đi.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, dấu đỏ trên mặt Lưu Dự vẫn chưa tan, hỗn loạn cực lớn đã xuất hiện trong cung.
Lời đồn liên quan đến Tâm Ma, Hắc Kỳ, bắt đầu lưu truyền trong dân gian......
....................
Ảnh hưởng vẫn đang tiếp diễn. Giang Nam, tin về cái chết của Ninh Nghị và sự tan vỡ của Hắc Kỳ quân đã được truyền đi một lượt trong miệng của mọi người, ngoại trừ một số ít thư sinh bắt đầu truy điệu cho Chu Triết đã chết, cảm thán “Bình định loạn cục, khôi phục trật tự”, lần này, tiếng nghị luận của dân gian có vẻ yên tĩnh.
Ngoại ô phía nam thành Giang Ninh, sân viện rộng lớn được xây dựng giữa những ngọn đồi vốn dĩ sông nước tuyệt đẹp, phụ cận cũng có quân đội của Vũ Liệt Doanh đóng quân. Nơi này, là biệt viện mà thái tử Quân Vũ nghiên cứu truy nguyên, một lượng lớn mộc du pháo, thiết pháo hiện giờ là được chế tạo từ chỗ này, phân phát cho quân đội các nơi, bản thân thái tử cũng thường xuyên trấn giữ ở đây.
Cuối thu, một người gãy tay gõ vào cửa gỗ một sân viện, người này thân hình cao lớn, dáng đứng trầm ổn vững vàng, trên mặt có mấy vết thương của đao, vừa nhìn đã biết là lão binh kinh nghiệm sa trường. Sau khi báo ra vài ám hiệu nào đó, người ra đón hắn là đại tổng quản Lục A Quý của thái tử phủ hiện giờ. Lão binh này mang tới tin tức liên quan đến Tiểu Thương Hà, liên quan tới đại chiến ba năm Tây Bắc, hắn là nội ứng được đích thân Lục A Quý cài cắm trong quân đội Tiểu Thương Hà.
Tên của người này là Lâm Quang Liệt, mấy năm ở Tiểu Thương Hà, hắn gia nhập vào Hắc Kỳ quân anh dũng chiến đấu, một lần thăng tới bên cạnh nghịch phỉ Ninh Lập Hằng đó, hắn bị bắt trong mấy trận đại chiến hỗn loạn cuối cùng của Tây Bắc, chịu tra tấn cực kỳ tàn ác, mà trong lúc giam giữ, hắn cùng mấy tướng sĩ Hắc Kỳ quân vượt ngục, tự tay chặt đứt cánh tay của mình, thập tử nhất sinh mới chạy thoát, lúc này về nam hồi báo tin tức.
Tự nhiên, hắn cũng nhận được đãi ngộ như anh hùng, sau khi nghe được thông tin tương đối quan trọng, Lục A Quý bố trí ổn thỏa cho hắn, đồng thời phái người thông báo cho thái tử lúc này vẫn đang ở kinh thành.
Lâm Quang Liệt được sắp xếp vào trong trạch viện tốt nhất, nhận được sự đối đãi tốt nhất, ngày hôm nay, hắn ra ngoài đi dạo ở Giang Ninh, cắt đuôi hai tên thị vệ được sắp xếp phụ trách bảo vệ hắn, sau khi rời thành đi men theo đường nhỏ, đi không xa nữa thì nhìn thấy Lục A Quý và một đội binh sĩ đang chờ phía trước.
Ánh mắt Lục A Quý nghi hoặc, người trước mắt là nhân tài hắn đã dày công lựa chọn, võ nghệ cao cường tính cách trung trực, mẫu thân hắn vẫn còn ở mặt nam, bản thân thậm chí đã từng cứu mạng hắn.......giữa đường núi của ngày này, Lâm Quang Liệt quỳ xuống, dập đầu tạ lỗi với Lục A Quý, sau đó nói về chuyện hắn ở Tây Bắc lúc cuối cùng.
Đại chiến ba năm của Tây Bắc, kẻ địch không ngừng tới, cho dù Ninh Nghị sớm đã có rất nhiều sự bố trí, phải chịu đựng, nhưng tình hình chiến sự vẫn vô cùng khốc liệt. Thế tiến công của người Nữ Chân trong một năm cuối đã được tăng cường, đám đông chạy ngược chạy xuôi, Ninh Nghị dẫn theo bộ đội trực hệ cũng tham gia chiến đấu, Lâm Quang Liệt lúc đó đã là người của nhánh đội ngũ này.
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, tuy rằng có sự bảo vệ của mọi người, nhưng Ninh Nghị cũng đã bị thương vài lần, trong hoàn cảnh như tuyệt cảnh đó, hắn và đám đông cùng giết ra, cũng đã từng nói, một ngày nào đó, bản thân có thể sẽ có kết cục giống như Hoàn Nhan Lâu Thất. Trong những thời gian đó, Ninh Nghị thích nói chuyện với mọi người, rất nhiều cách nghĩ cũng không đề phòng ai, nói tới cách nhìn đối với chiến tranh, cách nhìn đối với thế đạo, mọi người chưa chắc đều có thể nghe hiểu, nhưng lâu dần, lại biết đó là tấm lòng chân thành như thế nào.
- ......Ta......trận đại chiến bị bắt đó, là xảy ra vào mấy trận đánh cuối cùng, một ngày trước khi đánh, ta còn nhớ, thời tiết rất nóng, chúng ta đều trốn trong núi, lúc trời sắp tối, ngồi bên cạnh núi hóng mát. Ta còn nhớ, mặt trời đỏ như máu, Ninh tiên sinh đi thăm người bị thương trở về, nói với chúng ta là ai đó chết rồi......
Lâm Quang Liệt nói tới đây, đã đứng dậy:
- Hắn ngồi với chúng ta một lúc, những lời nói sau đó, cả đời này ta đều ghi nhớ......
- Hắn nói......cả ngày ta đều lải nhải với các người, có một số người nói thẳng trước mặt ta, phiền chết được, ta đều biết......Ninh tiên sinh nói, thực ra ta là một người sợ chết, không muốn chết cũng không muốn đau, đều không dễ chịu......hắn nói, hôm nay ta không muốn nói tại sao chúng ta nhất định phải đi chết, nhất định phải đau đớn, nhưng mà, có thể đánh trận cùng các ngươi, cùng xông lên, ta cảm thấy rất vinh hạnh, bởi vì các ngươi là người, có thứ cao quý, cao thượng, không phải là rác rưởi lộn xộn gì, các ngươi nỗ lực hết sức cho chuyện tốt đẹp nhất......cho nên, nếu như có một ngày thật sự xảy ra chuyện gì, ta thật sự, xem như không uổng phí một lần gặp gỡ......
Hán tử này đứng đó, trong mắt đã có lệ.
- Ta bị bọn chúng bắt đi, không bao lâu, bọn họ nói Ninh tiên sinh chết rồi, bởi vì như vậy ta mới không bị giết. Đêm đó ta chặt đứt tay mình, giết được ba người, cùng mọi người xông ra ngoài. Ta không biết Ninh tiên sinh có phải thật sự chết rồi không, nhưng lúc hắn nói những lời đó, ta thật sự cảm thấy, bản thân là một con người, một người không hề thấp kém so với bất cứ ai, thậm chí so với hoàng đế......
- Hỗn xược!
Nghe đối phương nói ra câu này, ánh mắt Lục A Quý lạnh lẽo, gầm lên một tiếng, một đội binh sĩ bên cạnh đồng thời rút đao, trong nhất thời, giữa đường núi này ánh đao lạnh thấu xương. Lâm Quang Liệt hít sâu một hơi, dùng cánh tay phải còn lại rút đao thép từ bên hông ra.
- Lục quản sự, ta nhận ơn cứu mạng của ngài, cũng tôn trọng ngài, ta chặt đứt tay, chỉ nghĩ tới, cho dù là trước khi chết, ta cũng phải trả cái mạng này cho ngài. Ta mang về cho ngài tin tức của Tiểu Thương Hà. Tiểu Thương Hà đường đường chính chính, không có gì không thể nói với người khác! Nhưng ta đã nói xong tin tức rồi, Lục tiên sinh, ta phải gửi cái mạng này về cho Hoa Hạ quân, ngài muốn cản ta, hôm nay có thể giữ mạng ta lại. Nhưng có một chuyện, ta phải nói rõ với mọi người, ba năm chiến trận chém giết, chỉ còn một cánh tay, ta vẫn có thể giết người, các ngươi cẩn thận.
Thân hình hắn khẽ thấp xuống, dựng ngang thanh đao, ánh mắt nheo lại. Khoảng cách thế này, hắn chỉ có một người, nếu như xông ra sợ là sẽ bị bắn chết tại chỗ, nhưng cho dù như vậy, cảm giác áp bức lúc này hắn tạo cho người ta cũng không giảm xuống chút nào, đây là mãnh hổ trở về từ trong địa ngục Tây Bắc.
Lục A Quý trầm mặc một lúc:
- Nếu như......Ninh Lập Hằng thật sự chết rồi, ngươi trở về còn có ích gì?
- Những lời Ninh tiên sinh đã nói với chúng ta đó......
Lâm Quang Liệt nói:
- Nếu hắn thật sự đã chết, Hoa Hạ quân đều sẽ truyền lại nó. Lục quản sự, dựa vào các ngươi, không cứu nổi thiên hạ này.
Lá thu đã vàng úa, rơi xuống gốc cây trong gió, trên bầu trời, chim nhạn bay về nam xếp thành hàng. Trong sự giằng co của đôi bên trên đường núi, Lục A Quý ngẩng đầu lên, yên lặng mà thở dài một hơi.
Nơi này cũng đã từng là cố hương của vị thư sinh đó.
Hiện giờ hồng nhạn đã trở về, rất rất nhiều người, đã không trở về nữa. Hoặc người không còn, hoặc tâm không còn......
....................
Tây nam Đại Lý, Phật giáo hưng thịnh, đây là một đất nước yên tĩnh và thanh bình.
Nữ nhi của Liêm Nghĩa Hầu Đoạn Bảo Thăng là Đoạn Hiểu Tình năm nay mười ba tuổi, tuy chưa tới tuổi cập kê, nhưng Đoạn Hiểu Tình từ nhỏ thuộc lòng thi thư, tập nữ công, thông âm luật, tuổi tác còn nhỏ nhưng đã trở thành tài nữ có tiếng trong thành Đại Lý, hai năm gần đây, người đến cửa đề thân càng là giẫm nát ngưỡng cửa hầu phủ, khiến hầu phủ cực kỳ có thể diện.
Có một nữ nhi giỏi như vậy, Đoạn Bảo Thăng xưa nay cực kỳ tự hào, nhưng hắn đương nhiên cũng biết, sở dĩ nữ nhi có thể thu hút sự chú ý của người khác như vậy, nguyên nhân chủ yếu không chỉ vì nữ nhi từ nhỏ đã xinh đẹp, cái chính vẫn là vị nữ tiên sinh tìm cho nàng nhiều năm trước đó, vị nữ cư sĩ tên gọi Vương Tĩnh Mai này không những học thức uyên bác, tinh thông nữ công, âm luật, quan trọng nhất là nàng rất thông hiểu Phật pháp, được sự tiến cử của Tĩnh Tín đại sư Thiên Long tự, cuối cùng mới được vào hầu phủ dạy học. Đối với việc này, Đoạn Bảo Thăng vẫn luôn cảm kích trong lòng.
Đối với vị nữ cư sĩ mà tướng mạo, khí chất, học thức đều vô cùng xuất chúng này, Đoạn Bảo Thăng cũng thường đem lòng cảm mến, hắn cũng đã từng nghĩ nạp đối phương làm thiếp, đồng thời cho người cất tiếng đề thân, nhưng đối phương đã khéo léo từ chối, nên đã hết cách. Đại Lý Phật giáo hưng thịnh, tuy rằng Đoạn Bảo Thanh yêu thích đối phương, nhưng cũng không đến mức phải ép cưới. Vì để có được hảo cảm của đối phương, hắn cũng vẫn luôn duy trì chừng mực, mấy năm nay, ngoại trừ thỉnh thoảng chạm mặt lúc đối phương đang dạy dỗ nữ nhi, những lúc còn lại, số lần gặp mặt của Đoạn Bảo Thăng và vị Vương cư sĩ này cũng không nhiều.
Mấy năm này, thế cục bên ngoài gió giục mây vần, Vũ triều vốn dĩ là thượng quốc thiên triều đột nhiên bị đánh rớt xuống đáy vực, Trung Nguyên, Tây Bắc chém giết không ngừng, Đại Lý cũng dần trở nên căng thẳng. Hôm nay, Đoạn Bảo Thăng tiễn một vị khách từ trong sân viện tiếp khách đi, trên đường bèn gặp được Vương Tĩnh Mai đang dẫn nữ nhi đi dạo trong hoa viên.
Trong mắt hắn đang chú ý đến người ấy, bước chân chậm lại, vẫn đang nói chuyện. Vương cư sĩ kia chưa hề nhìn sang bên này, Đoạn Bảo Thăng chỉ đang nhìn góc nghiêng gương mặt nàng, một khắc nào đó, nàng quay đầu nhìn sang bên này, Đoạn Bảo Thăng mới nhìn thấy, trên mặt đối phương, đã là một mảnh nhợt nhạt.
Xảy ra chuyện gì rồi......
Đoạn Bảo Thăng không hiểu.
Ngày hôm đó, nữ tử từng tên Lý Sư Sư, hiện giờ đổi thành Vương Tĩnh Mai, ở một góc tây nam nghe được tin về cái chết của Ninh Nghị.
Trước lúc đó, đội quân trong sơn cốc nhỏ bé mà nàng từng ở, trực diện với người Nữ Chân hung tàn, kéo chân bọn họ, đánh một trận chiến lớn tận đến ba năm......
Nàng từng cho rằng, cuộc chiến này sẽ cứ đánh mãi không ngừng không nghỉ, cho dù là như vậy, nỗi đau đớn đó cũng sẽ không dâng trào một cách dời non lấp bể như trong khoảnh khắc này.
Rất nhiều rất nhiều chuyện, bỗng nhiên lại hiện ra, bóng dáng kia, những đoạn trích đơn giản từ thời thơ ấu, cuộc trùng phùng tại Giang Ninh đó, nàng vẫn luôn đầy sự hiểu lầm đối với hắn, người nọ giết mấy vạn người tại Lương Sơn, mưu cầu lợi ích, thao túng tính người lúc cứu trợ thiên tai, người Nữ Chân tới, hắn chống cự ở ngoài thành, lúc Tả tướng phủ ngã xuống, hắn không ngừng bôn ba, hắn giết chết hoàng đế, bắt cóc nàng vào núi ở Tây Bắc, để nàng sắp xếp những giấy tờ đó.
Một khắc nào đó nàng nhớ tới hắn, nhớ rằng bản thân đã từng thích hắn, nhưng sau khi giết chết hoàng đế, nàng đã không thể nào thích hắn được nữa, cuộc tranh luận của bọn họ, hắn cũng sẽ không cố tình nhượng bộ. Sau đó, nàng tới trời nam, hắn chặn tại đất bắc......
Một người cứng rắn, cố chấp, kiên cường như vậy, nàng gần như......sắp sửa quên mất hắn rồi......
Một ngày này, Đoạn Hiểu Tình nhìn thấy vị nữ tiên sinh xinh đẹp tài trí đó không biết tại sao lại thất thố, nàng ấy trốn trong phòng nhỏ bên mé khuê phòng của Đoạn Hiểu Tình, khóc rất lâu, rất lâu......
Ngày thứ hai, Vương Tĩnh Mai chào từ giã Đoạn Bảo Thăng.
....................
Chim nhạn về nam bay qua bầu trời của Vũ triều.
Trung Nguyên, chính quyền của Lưu Dự bắt đầu chuẩn bị dời đô về Biện Lương.
Nhạc Phi suất lĩnh quân đội của hắn, tiến gần đến chiến trường tuyến bắc, sau khi đánh bại hai nhánh quân đội, thu phục châu huyện một nơi, lần nữa bị kinh thành khiển trách. Hắc Kỳ quân đã mất, Nữ Chân không còn trở ngại khi nam hạ, không thể lại bắt đầu xung đột biên giới nữa.
Thái tử Quân Vũ trở về Giang Ninh, nghe Lục A Quý nói chuyện của Lâm Quang Liệt xong, khẽ thở dài một hơi, bên ngoài, trong nhà xưởng lại vận chuyển ra một loạt thiết pháo và thuốc nổ, cải tiến liên quan đến các loại hỏa khí, đang tiến hành một cách rùm beng.
Mặt nam, Lý Sư Sư cắt đi mái tóc, rời khỏi Đại Lý, bắt đầu hành trình lên phía bắc.
Lâm Quang Liệt đi trên con đường về phía tây, giống như chặng đường hắn xuôi nam, băng qua con đường phía trước khúc khuỷu gian khó cao vút hiểm trở.
Tây Hạ, sau khi Tiểu Thương Hà chiến bại, Hoa Hạ quân bị tiêu diệt, Lý Càn Thuận bắt đầu chỉnh đốn lại thương lộ, chuẩn bị tung hết sức lực làm một trận lớn khi sang xuân. Sau đó đã vào xuân......
Thiết kỵ màu đen gầm thét như gió, trong thế tấn công lớn mạnh mẽ như bão táp, nó đập tan vùng đồng bằng rộng lớn của Hắc Thủy Tây Hạ, và ngay sau đó, tiến vào phòng tuyến dọc theo Hạ Lan Sơn. Khói lửa thiêu đốt tới, đây là sự mở đầu chưa từng có người nào được biết.
—— Mông Cổ, Thành Cát Tư Hãn Thiết Mộc Chân, bước lên vũ đài to lớn.
Ở phía đầu Thổ Phiên, một khu tụ cư bộ lạc không hùng mạnh có tên là Đạt Ương, lúc này đã dần phát triển, bắt đầu có một chút dáng vẻ khu định cư của người Hán. Một nhánh quân đội đã từng chấn động thiên hạ, đang tụ tập, chờ đợi ở đây. Chờ đợi thời cơ đến, chờ đợi một người nào đó trở về......
Những dãy núi như tập hợp lại, những con sóng lớn như cuồng nộ. Thời điểm tranh giành đã tới.
***Hết tập tám***