Trong thời gian hơn một tháng sau đó, một đoàn bảy người bươn chải mấy trăm dặm, tỉ mỉ nghiên cứu địa hình sau đó chọn được hai cứ điểm của Quang Minh giáo. Mỗi ngày lúc không có chuyện gì, bảy người tụ tập cùng nói một vài chuyện giang hồ, chuyện thiên hạ, lão ngũ Nhạc Chính hiểu rõ nhất mà cũng thích nói mấy chuyện này nhất, trong lúc đối phương thao thao bất tuyệt, Du Hồng Trác mới dần dần hiểu được rất nhiều thế cục thiên hạ và truyền thuyết võ lâm.
Có lúc, Nhạc Chính sẽ nói tới nguồn gốc của Đại Quang Minh giáo, nói tới lần khởi nghĩa khuấy động thiên nam đó. Truyền thuyết đời trước của anh hùng lục lâm lớp lớp xuất hiện, Thánh công Phương Lạp, ân oán tình thù của mấy người Thánh nữ ma giáo Tư Không Nam, Phương Bách Hoa, đến cuối cùng còn lại mấy người may mắn sống sót, thu dọn đống đổ nát, mới có Đại Quang Minh giáo của ngày hôm nay.
Có lúc, hắn sẽ nói tới truyền thuyết tung hoành bất bại của “Thiết Tí Bàng” Chu Đồng, người đã từng xứng đáng là thiên hạ đệ nhất, khi Nữ Chân nam hạ, ông ta suất lĩnh quần hào lên phía bắc chém giết, một cây thương thép “Thương Long Phục”, gần như tiêu diệt Niêm Hãn dưới thương. Khi nói tới lúc lão anh hùng cuối cùng đã bỏ mình trong quân trận, Du Hồng Trác cũng sẽ không tránh khỏi đỏ cả vành mắt, thanh âm nghẹn ngào.
Đôi khi, đám người sẽ nói tới khi người Kim tàn phá bừa bãi, truyền thuyết của đa số nghĩa quân, nói tới trận chiến Hoàng Thiên Đãng khiến lòng người thổn thức kia. Cũng có lúc, bọn họ nhắc tới đại tông sư “Tâm Ma” Ninh Nghị phức tạp thần bí nhất đó, sự bạo liệt khi hắn giết vua tạo phản, sự hào hùng khi Hắc Kỳ tung hoành Tây Bắc, đè ép Nữ Chân mấy năm trước, và khiến lòng người hả hê khi hắn để lại cục diện rối ren làm cho Đại Tề sứt đầu mẻ trán. Hai năm gần đây, tuy thỉnh thoảng có xuất hiện lời đồn Tâm Ma chưa chết, nhưng phần lớn người đời vẫn nghiêng về việc Tâm Ma đã chết rồi.
Nói tới sau trận đại chiến đó, hành vi tàn bạo của người Nữ Chân gần như tàn sát Tây Bắc thành một vùng đất trống, Du Hồng Trác cũng sẽ không nén được mà cùng chửi ầm lên theo mấy người rằng chó Kim bất nhân, hận không thể cầm đao chém chết người Kim.
Mà đến lúc này, rất nhiều anh hùng đã không còn, thế lực lớn nhất chiếm cứ mạn bắc Hoàng Hà hiện giờ, e rằng phải kể tới Hổ Vương Điền Hổ cát cứ một phương, Bình Đông tướng quân Lý Tế Chi trấn thủ một dải Hà Bắc, Sơn Đông, đám đông trăm vạn của nghĩa sư Vương Cự, cũng như Đại Quang Minh giáo thừa cơ lan rộng ở dân gian, tín đồ vô số do thiên hạ đệ nhất cao thủ Lâm Tông Ngô trấn giữ. Còn về thế lực nghĩa quân của mấy chục vạn “Ngạ Quỷ” (quỷ đói) do Vương Sư Đồng suất lĩnh lưu dân kết nhóm xuôi nam, hay Bát Tí Long Vương, lại đều vì căn cơ không được xem là vững chắc, khó có thể so sánh cùng những người này.
Những chuyện này từng thứ một, đã khai mở tầm mắt của Du Hồng Trác đến chỗ mà trước kia hắn còn chưa từng nghĩ tới. Trong lòng hắn tưởng tượng cùng những người này rong ruổi giang hồ, tương lai có một ngày tạo dựng danh tiếng to lớn khó có thể tưởng tượng, nhưng mà không lâu sau đó, sự phức tạp của giang hồ cũng nhanh chóng ép tới trước mắt.
Vào một ngày sau hơn một tháng kết bái, một đoàn bảy người bọn họ đang nghỉ ngơi trong núi, lúc Du Hồng Trác luyện công, bèn nghe thấy tứ ca Huống Văn Bách và đại ca đang tranh cãi ở chỗ không xa, không lâu sau, Tần Tương vào khuyên giải, Lư Quảng Trực cũng qua đó, tiếng nói chuyện của mấy người càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng kịch liệt, Du Hồng Trác còn chưa làm rõ được đã xảy ra chuyện gì, từ khu rừng đằng xa đã có người đánh bọc sườn tới.
Hắn chỉ nghe được đại ca Loan Phi giận dữ quát lên một câu:
- Ngươi ăn cây táo rào cây sung ——
Sau đó bèn là một trận chém giết hỗn loạn, cao thủ phân đà của Đại Quang Minh giáo giết tới, Du Hồng Trác chỉ kịp nhìn thấy đại ca Loan Phi và tứ ca Huống Văn Bách lao vào chém giết lẫn nhau, sau đó trước mắt chỉ còn máu tanh.
Đà chủ của Đại Quang Minh giáo, Đàm Chính biệt hiệu là “Hà Sóc Thiên Đao” đích thân dẫn quân tới, căn bản không phải mấy người lục lâm tùy tiện kết bái trên giang hồ có thể chống đỡ, Du Hồng Trác nhìn thấy tam tỷ Tần Tương bị đối phương chém một đao đứt cánh tay, rồi một đao nữa chém xuống đầu, hắn ra sức chém giết, đến cuối cùng, thậm chí đều không biết bản thân đã tắm máu thoát ra như thế nào, đợi khi tạm thời thoát khỏi sự truy sát, hắn lại cô đơn lẻ loi một thân một mình.
Nhiều năm sau đó nhớ lại, có lẽ vì đại ca và tứ ca chia của không đều dẫn tới chuyện đó, hoặc có lẽ vì cao thủ của Đại Quang Minh giáo đều đặt hết sự chú ý lên người mấy vị huynh tỷ, mới khiến hắn may mắn thoát khỏi sự bao vây. Nhưng đối với hắn của lúc đó mà nói, sự phức tạp của giang hồ khó có thể tưởng tượng và đánh giá, hắn băng bó vết thương cho mình, ngơ ngẩn chạy trốn.
Vàng bạc và lương thực trên người hắn lúc này rốt cục đã không còn, ăn hết chút lương khô cuối cùng, xung quanh toàn là nơi cằn cỗi khó tả, một số lúa mạch trong ruộng sớm đã bị châu chấu gặm sạch, trái cây trong núi cũng khó tìm được. Thỉnh thoảng hắn lấy châu chấu làm thức ăn, bởi ngũ ca Nhạc Chính nói với hắn không ít câu chuyện anh hùng, tuy hắn có mang theo đao, gần đó thỉnh thoảng cũng có người ở, nhưng rốt cục hắn cũng không cầm đao đi cướp.
Tín đồ của Đại Quang Minh giáo khắp nơi, hắn âm thầm ẩn nấp, không dám để lộ quá mức, một ngày này, đã liên tiếp nhịn đói bốn năm ngày, hắn đói đến ngất đi dưới mái hiên của một hộ gia đình, trong lòng tự biết chết chắc, nhưng trong lúc hấp hối, lại có người từ trong phòng đi ra, cẩn thận từng tí một đút cho hắn uống một bát nước cơm.
Vì thế nên hắn may mắn không chết, sau khi tỉnh lại, muốn nói lời cảm tạ, nhưng hộ gia đình đó chỉ ở trong nhà khóa chặt cửa sổ, không chịu ra ngoài, cũng không nói chuyện. Du Hồng Trác loạng choạng đi ra xa, trong núi không xa đó, cuối cùng lại may mắn đào được chút rễ cây, rau dại lót dạ.
Cứ vậy lại trốn được hai ngày, chập tối này, hắn tình cờ gặp được mấy lữ nhân trong một ngôi miếu đổ nát —— lúc này lưu dân tứ tán, thỉnh thoảng gặp được người như vậy cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Ngôi miếu trong núi đó vẫn còn mái che đỉnh, đại khái tụ tập hai hộ gia đình, một nhà trong đó khoảng chừng bảy người, là đội ngũ người lớn dẫn theo người nhà, hài tử xuôi nam chạy nạn, có tay nải cũng có chút gạo lương, bèn nhóm củi lửa nấu cơm trong miếu. Một bên khác lại là một nam một nữ đi xa, đoán chừng là phu thê, thê tử đeo mạng che mặt, chiếm một góc ăn chút lương khô, bọn họ vậy mà còn dắt theo một con la đen.
Du Hồng Trác đang nhìn một nhà do bảy người hợp thành kia, nhớ tới bản thân mình vốn cũng là huynh đệ tỷ muội bảy người, bất giác trong lòng thấy bi thương, ngồi trong góc hốc mắt đỏ hoe, một nhà đó thấy hắn đeo song đao, lại khá cảnh giác, nam chủ nhân vóc người đôn hậu cầm một cây gậy, lúc nào cũng phòng bị về bên này. Du Hồng Trác nhìn thấy bọn họ ăn cơm húp cháo, cũng không quấy rầy bọn họ, chỉ ở trong góc ăn từng miếng nhỏ rễ cây rau dại đắng chát kia cố cho qua cơn đói.
Đêm ấy trời có mưa, ba bên gặp gỡ tình cờ cùng trọ lại một tối trong miếu rách. Sáng sớm ngày thứ hai, một đoàn bảy người thức dậy, thu dọn chuẩn bị lên đường, người trượng phu trong đôi phu thê đó dùng củi cây thu được tối qua trong miếu nhóm lửa, lấy ra một chiếc nồi sắt nấu một nồi cháo nhỏ. Mùi gạo đưa tới, trong bụng Du Hồng Trác trống rỗng, nấp trong góc giả vờ ngủ, nhưng nhịn không được móc một ít rễ củ cuối cùng để dành trong người ra ăn.
Vẫn còn đang len lén ăn, nam nhân đó cầm một bát cháo tới, đặt bên cạnh hắn, nói:
- Bèo nước gặp nhau, chính là duyên phận, ăn một bát đi.
Nam nhân bưng hai bát cháo còn lại, ra đằng kia chia cho thê tử.
Du Hồng Trác theo bản năng ngồi dậy, ý niệm đầu tiên vốn là muốn dứt khoát từ chối, nhưng bụng đã đói đến mức không thể chịu nổi, lời từ chối rốt cục không thể nói ra được. Hắn bưng bát cháo lên, nghiêm mặt cố gắng hết sức húp một cách chậm rãi, lúc trả bát về cho đôi phu thê kia, cũng chỉ nghiêm mặt khẽ cúi người gật đầu. Nếu hắn ra giang hồ lâu hơn một chút, lúc đó có lẽ sẽ nói mấy lời cảm ơn, nhưng lúc này lại không thể nói ra được lời nào.
Không lâu trước khi hắn sắp phải chết đói đã có được một bát nước cơm dưới mái hiên nhà kia, lúc này lại có một bát cháo, dường như đang nói với hắn, thế đạo này vẫn chưa tệ đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Nhưng chỉ một lúc sau, tuyệt vọng đã tới. Có ba nam tử đến từ đằng xa, hai người cưỡi ngựa, sáu người đi bộ, tới miếu đổ nát bên này, lên trước chạm mặt Du Hồng Trác, một người trên ngựa trong đám đó bèn nhận ra hắn —— tám người này đều là giáo chúng của Đại Quang Minh giáo, cũng là cao thủ trước đó đi theo bên cạnh Hà Sóc Thiên Đao Đàm Chính kia. Nam tử dẫn đầu lúc này hơn bốn mươi tuổi, đồng dạng lưng đeo trường đao, khẽ phất tay, bao vây lấy miếu đổ nát.
- Đại Quang Minh giáo tróc nã hung đồ, kẻ này giết chết giáo chúng ta, chính là phường cùng hung cực ác, các ngươi là người nào, sao lại đi cùng hắn? Nếu không có liên quan, mau chóng đi khỏi cho ta!
Một nhà bảy người trước đó đã ăn uống một ít, lúc này thu dọn xong hết, mắt thấy tám người ai nấy cầm binh đao canh giữ phía trước, bèn vội vàng rời khỏi. Đôi phu thê bên cạnh nọ cũng thu dọn nồi sắt, cho nồi sắt vào túi vải, giắt lên lưng con la. Một nhà đi trước lúc này tới giữa miếu, một tên lâu la trong tám người bèn chặn họ lại, quát hỏi mấy câu:
- Có quan văn (công văn do quan viên cấp) không?
- Có quan hệ gì với kẻ phỉ kia?
- Có giúp hắn mang thứ gì đi không?
Bảy người vội vã biện giải, nhưng không tránh được bị lục soát một phen.
Trên người Du Hồng Trác vết thương chưa lành, tự biết không may, vừa nãy hắn mới húp hết bát cháo, lúc này lồng ngực nóng lên, lại không muốn liên lụy thêm người nào nữa. Rút đao thẳng đứng, nói:
- Đại Quang Minh giáo gì chứ, rặt một đám thổ phỉ. Người các ngươi muốn giết là ta, liên quan gì đến bực nghèo túng này, có giỏi thì đấu với tiểu gia đây!
Đao khách Đại Quang Minh giáo cầm đầu kia ánh mắt lạnh lẽo:
- Đứa trẻ ranh vô tri như ngươi, lúc huynh đệ Đàm mỗ thành danh, ngươi vẫn còn đang bú sữa đấy. Đao còn không cầm vững, chết tới nơi rồi còn dám ra vẻ anh hùng......
Hắn ngừng lại một lúc, nhưng đã bước lên trước:
- Cũng tốt, ngươi có gan xuất đao, Đàm mỗ bèn chém tay trái của ngươi trước!
Trong lúc đao khách họ Đàm này nói chuyện, Du Hồng Trác đã tay cầm song đao mạnh mẽ lao lên. Từ sau khi giữa sống chết lĩnh ngộ được đánh nhau phải dùng mọi thủ đoạn, hắn bèn tự nhiên đơn giản hóa tất cả mọi chiêu thức đao pháp đã học, lúc này song đao vừa đi, đao pháp hung ác mãnh liệt, vồ thẳng tới, lời nói của đối phương đã thuận thế nói ra mấy chữ “chém tay trái của ngươi”, đao quang trong không trung lóe lên, tay trái của Du Hồng Trác vụt né tránh, chỉ thấy huyết quang bay lên, tay trái của hắn đã bị bổ một đao mạnh mẽ, thanh trường đao cũ nát mang theo người kia cũng bay ra ngoài.
Đao khách họ Đàm kia thuận thế nói:
- Lại đá vào mặt ngươi.
Trên mặt Du Hồng Trác lập tức như có sấm chớp nổ tung, cả người bị đá bay ra ngoài, đầu óc hắn kêu ong ong, trong miệng bị đá đến đầy máu tươi, lưng đập vào bức tường mới dừng lại. Đao khách này chính là đệ đệ ruột của “Hà Sóc Thiên Đao” Đàm Chính, tuy rằng danh tiếng không vang xa như “Hà Sóc Thiên Đao” bên kia, nhưng nếu so với Du Hồng Trác cũng thực sự là một trời một vực. Hắn từng bước tới chỗ Du Hồng Trác, chỗ không xa có một âm thanh vang lên:
- Đao pháp này cũng được.
Đao khách họ Đàm kia lại nói:
- Đao pháp này của ngươi quá kém, đi chết đi!
Hai âm thanh hội tụ vào nhau, lộ ra có chút không hài hòa. Du Hồng Trác dùng sức nhảy lên một cái, miệng phun máu tươi lăn lộn dưới đất, đao khách họ Đàm vung một đao lên tường đất của miếu đổ, kéo ra vết đao nặng nề. Lúc này, một nhà bảy người trước đó đang bị giáo chúng của Đại Quang Minh giáo kiểm tra ở phía cửa, trên người phụ nhân trong đó bị xét mấy lần, cũng chỉ tức giận mà không dám nói gì. Đôi phu thê kia cũng đang dắt con la đen đi tới, ánh mắt của họ hướng về phía đánh nhau, người vừa mở miệng dường như là thê tử đeo mạng che mặt, đao khách họ Đàm quay đầu liếc nhìn, một tên giáo chúng đã đi tới, nghe thấy câu nói “đao pháp này cũng được”, bèn quát:
- Các ngươi là ai!?
Bèn giơ tay về phía nữ tử.
Một khắc ấy, Du Hồng Trác chỉ cho rằng mình sắp chết rồi, đầu óc hắn vang lên ong ong, cảnh tượng trước mắt cũng không thấy được quá chi tiết, trên thực tế, nếu có nhìn thấy rõ ràng, e rằng cũng rất khó để hình dung cảnh tượng vi diệu của một khắc đó.
Lúc giáo chúng giơ tay ra, nữ tử nọ bèn cũng giơ tay, nàng bắt lấy chuôi đao ngang hông đối phương.
Chuyện này, tùy ý mà lại quỷ dị, bởi vì trong chớp mắt đó, giáo chúng Đại Quang Minh giáo cũng đã đang giơ tay rút đao, động tác nắm vào chuôi đao của hắn chậm hơn một tích tắc, tay nữ tử đó đã tùy ý rút đao kia ra, đao quang vừa chuyển, lên trên, lướt qua má người này, sau đó chém xuống mặt người bên trái, cùng lúc đao quang chém xuống, nữ tử bước một bước, đưa tay kéo kiếm trong tay một tên giáo chúng khác, xoẹt một tiếng xoay một vòng, lại thuận tay cắm vào cổ một người, thân hình nàng tiến lên, trong tay kỳ dị lại đoạt lấy hai thanh đao, một trước một sau cắm xuống, lại xoẹt một phát, trước quay ra sau sau quay về trước, một thanh đao cắm vào yết hầu người, một thanh đao chui vào trong ngực người.
Du Hồng Trác chỉ xem được một chút khung cảnh này, trước kia hắn vung đao, chém người, đều luôn có âm thanh xé gió gào thét, càng là xuất đao nhanh chóng mãnh liệt, càng có đao quang tàn phá bừa bãi, nhưng mấy động tác đơn giản trong chốc lát của nữ tử này, đều không có đao quang và tiếng gào thét, nàng dùng trường đao cắt phía trước chém phía sau, thậm chí đâm vào lồng ngực người, đều giống như không có bất cứ tiếng vang nào, trường đao kia hệt như im lặng trở vào vỏ, đợi đến khi dừng lại, thì đã cắm thật sâu vào trong ngực.
Một thanh trường đao bay tới đao khách họ Đàm, đao khách kia gần như tránh né theo bản năng, lại vô thức mà cất tiếng:
- Ta chính là Hà Sóc Đao Vương Đàm Nghiêm, gia huynh Hà Sóc Thiên Đao Đàm Chính, thần thánh phương nào dám đối địch với Đại Quang Minh giáo ——
Lời này của hắn nói ra vừa cấp bách vừa sốt ruột, trong mắt Du Hồng Trác chỉ thấy thân hình của nữ tử theo lên như cái bóng, đôi bên mấy lần xê dịch, đã ra ngoài mấy trượng, đao phong trong tay Đàm Nghiêm bay lượn, nhưng trong không trung không có tiếng sắt thép va đập. Lời kia nói xong, Đàm Nghiêm ổn định lại bên ngoài mấy trượng, nữ tử rút một thanh đao nhỏ từ giữa cổ họng đối phương ra.
Trong cổ họng con người tự nhiên không thể nào tự dưng rút ra được một thanh đao, tuy nhiên trong khoảnh khắc này, nữ tử vậy mà giống như không có quá trình vung đao, chỉ là tự dưng rút ra một đao, Du Hồng Trác nghe nàng lẩm bẩm nói:
- Lâm Ác Thiền cũng không dám nói chuyện với ta như vậy......
Một bên khác, gia đình bảy người sững sờ đứng tại đó. Người trượng phu trong đôi phu thê này còn đang dắt con la đen đứng đấy, bảy thành viên Đại Quang Minh giáo đều đã chết, hoặc giữa cổ họng, hoặc ngay mặt, hoặc ngực trúng đao, cứ vậy ngã xuống, máu tươi bắn đầy đất quanh đó, gió núi thổi tới, tạo thành một hình ảnh máu tanh và quỷ dị.
Nữ tử đeo mạng che mặt nọ đi tới, nói với Du Hồng Trác:
- Đao pháp của ngươi cũng có chút thú vị, học từ ai vậy?
Người trong giang hồ, sẽ gặp được rất nhiều rất nhiều người, nhưng cho dù nhiều năm sau nữa, khi Du Hồng Trác đã là tông sư đao đạo danh chấn thiên hạ, hắn cũng sẽ thủy chung ghi nhớ một cảnh tượng của ngày hôm nay. Đây chính là lần đầu gặp gỡ của hắn với đôi phu thê này.