Tháng sáu Vũ triều năm Kiến Sóc thứ tám, một tin tức khiến người ta phấn chấn đang truyền tới mạn nam Trường Giang.
Chuyện bắt đầu vào nửa năm đầu của năm Kiến Sóc thứ bảy, hai bên Vũ, Tề bùng nổ mấy trận đại chiến tại vùng Trung Nguyên của mạn bắc Tương Dương và khu vực giao giới Giang Nam. Lúc này Hắc Kỳ quân đã biến mất tại Tây Bắc một năm, Lưu Dự tuy dời đô về Biện Lương, nhưng cái gọi là “Đại Tề”, chẳng qua là một con chó dưới cửa của Nữ Chân, trong tình huống trong nước dân chúng lầm than, quân đội không có chút chiến ý nào, một đám tướng lĩnh do trấn phủ sứ Vũ triều Lý Hoành dẫn đầu nắm bắt cơ hội, hưng binh bắc phạt, liên tiếp thu hồi mười mấy châu trấn, một lần đẩy chiến tuyến trở về đến cố đô Biện Lương. Lý Hoành truyền hịch chư quân, cùng đánh Biện Lương, trong nhất thời danh tiếng mạnh mẽ.
Trong tình huống như vậy, Lưu Dự mấy lần cứu viện phương bắc, rốt cục khiến cho Kim quốc xuất binh. Mùa thu năm này, Hoàn Nhan Tông Hàn lệnh cho tứ thái tử Ngột Truật suất quân tới miền nam, dưới sự phối hợp của tướng lĩnh Lý Thành dưới trướng Lưu Dự, quét sạch đại quân Lý Hoành ở phụ cận Biện Lương. Sau khi đánh bại quân đội các nơi, lại một đường tiến về nam, lần lượt công chiếm yếu địa chiến lược Giang Hán vốn dĩ vẫn thuộc về Vũ triều như Tương Dương, Đặng Châu, Tùy Châu, Dĩnh Châu, rồi mới bắt đầu rời khỏi.
Loại chiến tranh chán chường này đối với Vũ triều mà nói, cũng không phải là lần đầu tiên nữa. Nhưng mà, mấy năm tĩnh dưỡng khi đối mặt với quân đội Nữ Chân vẫn không thể chịu nổi một đòn như cũ, cuộc chiến của hai bên Vũ triều, Ngụy Tề, tuy rằng hưng binh mấy chục vạn, hiện trạng trước mặt quân đội Nữ Chân vẫn hệt như trò chơi trẻ con chung quy khiến người ta chán nản.
So với Kim quốc hung hãn, sự ngoan cường của Hắc Kỳ từng cứng rắn chống đỡ Kim quốc ở Tây Bắc, sự phản kháng to lớn của Vũ triều trước những sức mạnh này vậy mà xem ra bất lực như đứa trẻ con. Nhưng lực lượng như trò trẻ con, mà cái giá phải gánh chịu lại không vì thế mà bớt xén đi chút nào, những binh sĩ bỏ mình trong chiến trận sẽ không dễ chịu chút nào, cảnh ngộ của những lê dân bá tánh ở chỗ rơi vào tay giặc sẽ không được giảm bớt chút nào, áp lực của tầng tầng lớp lớp Nữ Chân nam hạ cũng sẽ không có chút nào suy yếu. Mạn bắc Trường Giang, mọi người mang theo đau đớn tứ tán khắp nơi, thảm kịch, chết chóc do chiến tranh mang lại, và cả nạn đói, áp bức kèm theo, thậm chí là chém giết tranh cướp trên đường lưu vong, hoặc thậm chí là bóng tối và gian khó khi bán con lấy thức ăn, đã kéo dài mấy năm, hậu quả xấu sau khi trật tự này mất đi, dường như cũng sắp tiếp tục kéo dài thêm......
Đến mùa xuân năm Kiến Sóc thứ tám, Nhạc Phi Nhạc Bằng Cử suất ba vạn quân Bối Ngôi lần nữa xuất binh bắc thảo, đánh chớp nhoáng Dĩnh Châu do trọng binh Đại Tề phòng thủ, sau dọa lui đại quân Lý Thành, không đánh mà thắng lấy được Tương Dương, sau đó dùng kỳ binh đột kích Đặng Châu, đánh tan liên quân Tề, Kim hơn mười vạn người phản công mà tới, thành công thu phục được sáu quận Tương Dương, gửi tin chiến thắng về kinh thành.
Lâm An tháng sáu, nóng bức không chịu nổi. Trong thư phòng của thái tử phủ, một vòng nghị sự vừa kết thúc không lâu, các phụ tá lần lượt ra khỏi phòng. Văn Nhân Bất Nhị được giữ lại, nhìn thái tử Quân Vũ đi lại trong phòng, mở hết cửa sổ trước sau.
Nhưng mà không có gió.
Những phụ tá khác đã lục tục đi xa, hạ nhân thu dọn chén đĩa đựng nước đường ướp lạnh, vị này lúc chúng ta gặp lần đầu tiên mới mười một tuổi, nhưng lúc này đã để râu, mang theo thần sắc phiền muộn chỉ lộ ra ở người thanh niên uy nghiêm, nhìn ra ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, có vẻ mệt mỏi.
- Mấy ngày gần đây, ta lúc nào cũng nhớ tới, trận thiếu lương thực của năm Cảnh Hàn thứ mười một đó......lúc đó ta ở Giang Ninh, thấy hoàng tỷ và một đám thương nhân Giang Ninh vận chuyển lương thực cứu trợ thiên tai, sục sôi chí khí, sau đó biết được tình hình thực tế, mới phát giác ra mấy phần cảm nhận không giống nhau. Văn Nhân tiên sinh là người từng trải nghiệm qua, cảm thấy thế nào?
- ......Thế sự liên tục khó khăn, đích thực có chỗ tương tự.
- Thế sự liên tục khó khăn......
Ngón tay Quân Vũ gõ xuống bệ cửa sổ, lặp lại câu nói này.
Năm Cảnh Hàn thứ mười một, nhiều nơi của Vũ triều gặp phải nạn thiếu lương thực, Tả tướng phủ Tần Tự Nguyên phụ trách cứu tế, lúc đó Ninh Nghị tấn công thương hộ, thân sĩ địa phương lũng đoạn giá lương thực với lực lượng đến từ bên ngoài của các phía, sau khi kết thù vô số mới khiến nạn thiếu lương thực lúc đó được vượt qua một cách gian nan. Lúc này nhớ lại, sự cảm khái của Quân Vũ cũng vì lẽ đó.
Hiện tại tin tức Nhạc Phi thu phục Tương Dương, đại bại liên quân Kim, Tề đã truyền tới Lâm An, ngôn luận công khai bên ngoài tất nhiên là khảng khái, nhưng trên triều đường lại có nhiều cách nhìn khác nhau, những ngày này tranh luận cãi vã không thể ngừng nghỉ.
Từ sau khi Vũ triều mất đi Trung Nguyên dời về nam, ngôn luận chủ hòa trong triều đường đã chiếm phần lớn. Chiến tranh của hai nước Kim Vũ phát triển đến lúc này, rất nhiều hiện trạng đã bày ra rõ ràng, không cho phép nghi ngờ, đối với người Nữ Chân như mặt trời ban trưa, Vũ triều là không có lực đối địch với bọn họ. Chiến tranh nhiều năm lại đây đã sớm chứng minh được chuyện này. Có người cảm thấy sau nhiều năm rút kinh nghiệm xương máu, vẫn phải thu phục đất mất, bắc phạt Trung Nguyên, nhưng mà năm Kiến Sóc thứ bảy, sự thực đám người Lý Hoành trấn phủ sứ của Tương Dương đánh tới Biện Lương, lại chỉ chứng minh được thời cơ như vậy vẫn chưa tới.
Cho dù có thể phân cao thấp với quân đội của Ngụy Tề, cho dù có thể một đường như bẻ cành khô đánh tới dưới thành Biện Lương, nhưng chủ lực của Kim quân vừa tới, còn chẳng phải đánh cho mấy chục vạn đại quân phải quay trở về, thậm chí ngược lại còn mất đi các nơi như Tương Dương. Vậy thì tới lúc này, thắng lợi của quân đội Nhạc Phi đối với Ngụy Tề, sao có thể chứng minh nó sẽ không phải là khúc nhạc dạo dẫn tới sự trả thù lớn hơn của Kim quốc, ban đầu đánh tới Biện Lương, ngược lại mất đi yếu địa Giang Hán như Tương Dương, mà giờ thu phục Tương Dương, tiếp theo liệu có phải sẽ bị đánh qua Trường Giang lần nữa?
Nghi vấn và lo âu như vậy không phải không có lý, cũng khiến cho chiến thắng lần này của quân đội Nhạc Phi khi lên triều đường trở nên nhạt nhẽo vô vị, thậm chí có thể còn phải chịu khiển trách nhất định. Mà Quân Vũ tự nhiên là đứng về phía Nhạc Phi, đối với trận đại chiến này, phái chủ chiến cũng có vài lý do.
Thứ nhất, cho dù hiện giờ có đánh lại hay không, tương lai muốn có khả năng đánh bại Nữ Chân thì việc luyện binh bắt buộc phải có.
Thứ hai, người Kim đã lấy được sáu quận Tương Dương, đây chính là bàn đạp để Kim quốc, Ngụy Tề xâm lược phía nam, nếu để bọn họ củng cố phòng tuyến, lần tiếp theo đến, Vũ triều sẽ chỉ mất đi nhiều địa bàn hơn. Lúc này lấy Tương Dương về, cho dù người Kim nam hạ với quân chủ lực, về cơ bản có thể trì hoãn kéo dài bước tiến tấn công của họ.
Thứ ba, người Kim tấn công phía nam, tuyến hậu cần dài dằng dặc, kiểu gì cũng mất sức hơn Vũ triều. Nếu như đợi bọn hắn nghỉ ngơi xong mới chủ động tiến công, Vũ triều tất nhiên sẽ khó chống đỡ, vì vậy tốt nhất là làm rối loạn nhịp điệu của đối phương, chủ động xuất kích, tiêu hao quốc lực của người Kim trong sự giằng co qua lại, đây mới là sách lược tự vệ tốt nhất.
Bám vào những lý do trên, hai bên chủ chiến chủ hòa đôi co tranh chấp trên triều đường, là chủ tướng một phương, nếu chỉ là những chuyện như thế, Quân Vũ có lẽ sẽ không cảm khái đến vậy, tuy nhiên thêm vào đó, nhiều chuyện rắc rối hơn đang thực sự chất chồng lên đôi vai của thái tử trẻ tuổi này.
Vũ triều dời về nam tới giờ đã được thời gian mấy năm, sau khi phồn hoa và gắn kết ban đầu qua đi, rất nhiều chuyện phiền toái đều đang lộ ra manh mối của nó. Một chuyện trong đó chính là sự đối lập của hai bên văn võ, trong những năm tháng thái bình Vũ triều vốn đã trọng văn khinh võ, sau khi người Kim xâm lược xuống phía nam, nước mất nhà tan, tuy rằng trong nhất thời thể chế khó sửa, nhưng rất nhiều phương diện coi như có được kế sách tạm thời, địa vị của võ tướng được nâng cao.
Đến khi Quân Vũ làm thái tử, người trẻ tuổi có tính cách nóng nảy của hắn, sau khi hiểu được những rắc rối phức tạp của nội bộ triều đường, hắn đã dùng thủ pháp thô bạo và ôm đồm để bảo vệ những võ tướng khá có tiền đồ như Hàn Thế Trung, Nhạc Phi dưới đôi cánh của mình, để bọn họ tạo dựng thế lực, củng cố sức mạnh tại mạn bắc Trường Giang, chờ thời cơ bắc phạt, tình huống như vậy lúc mới đầu còn không có ai dám nói gì, nhưng đến hiện giờ, xung đột giữa hai bên rốt cục đã bắt đầu lộ ra đầu mối, trong thời gian gần một năm, trong triều đường không ngừng hạch tội mấy nhánh quân đội võ tướng của mặt bắc, phần lớn nói là bọn họ chiêu mộ tư binh, không nghe quan văn sai sử, cứ như vậy mãi, tất gây ra đại họa.
Sự áp chế đối với quân công của Nhạc Phi lần này, chính là tiếp diễn sự tranh cãi của đôi bên gần một năm nay.
Mà một mặt khác, khi người phương bắc tới miền nam với quy mô lớn, sau khi lợi nhuận kinh tế ban đầu qua đi, những mâu thuẫn và xung đột giữa người miền nam và người miền bắc cũng bắt đầu nung nấu và bùng phát.
Lúc này vùng Trung Nguyên đã hoàn toàn thất thủ, nạn dân phương bắc tháo chạy tới phía nam, nghèo khổ khốn cùng, một mặt, bọn họ làm thuê với giá rẻ đã thúc đẩy sự phát triển kinh tế, một mặt khác, bọn họ cũng cướp đi cơ hội làm việc của một lượng lớn người phương nam. Mà sau khi thế cục của Giang Nam vững chắc, sự kỳ thị thuộc về hai miền đã được hình thành.
Nạn dân tới từ mặt bắc cũng đã từng là thần dân Vũ triều giàu có đông đúc, đến bên này đột nhiên kém người ta một bậc. Mà người miền nam sau khi tâm tình yêu nước ban đầu nhạt đi, bèn cũng dần bắt đầu cảm thấy đám thân thích nghèo mặt bắc này mặt mũi đáng ghét, người nghèo khó khốn cùng đa phần vẫn tuân thủ kỷ cương phép nước, nhưng kẻ bí quá hóa liều vào rừng làm cướp cũng không ít, hoặc cũng có người hành khất, kẻ lừa đảo, không còn cơm ăn nữa đều có thể làm ra bất cứ chuyện gì —— những kẻ này cả ngày phàn nàn, còn nhiễu loạn trị an, đồng thời bọn họ cả ngày nói tới bắc phạt, bắc phạt, cũng có thể lần nữa phá vỡ thế giằng co giữa Kim Vũ, khiến người Nữ Chân một lần nữa nam chinh —— đủ loại như trên kết hợp với nhau, dẫn tới va chạm và xung đột tại đủ mọi phương diện trong xã hội.
Trên phương diện thường dân, sự kỳ thị lẫn nhau giữa nam và bắc đã lờ mờ hình thành nên phong trào, mà tại quan trường, giữa quan viên phía nam ban đầu xa rời trung tâm chính trị và quan viên phía bắc cũng hình thành thế đối lập nhất định. Bắt đầu từ năm kia, mấy lần nạn dân tụ nghĩa lớn bùng phát tại mạn nam Trường Giang, trong mấy châu huyện, nạn dân phương bắc móc nối với nhau cầm theo đao bổng, vây chặn đánh giết cường hào, ác bá, thậm chí cả quan viên bản địa, hành vi xung đột, tranh đoạt địa bàn giữa các bang phái lục lâm địa phương càng ngày càng nghiêm trọng, người miền nam vốn là tay anh chị, thế lực to lớn hương tộc rất nhiều, mà nạn dân trốn từ phương bắc đến đã nghèo đói khốn cùng, trải qua chiến loạn, hung hãn không sợ chết. Mấy lần sự kiện quy mô lớn là trong vô số sự va chạm quy mô nhỏ, triều đường cũng bắt buộc phải ngày càng nghiêm túc nhìn nhận những vấn đề này.
Cho đến năm ngoái, trong triều đường đã bắt đầu có người đề xuất ý kiến “người nam về nam, người bắc về bắc”, không tiếp nhận nạn dân phương bắc nữa. Cách nói này vừa đề ra đã nhận được sự bác bỏ trên quy mô lớn, Quân Vũ cũng là trẻ tuổi nóng tính, hiện giờ nước mất nhà tan, vùng Trung Nguyên vốn đã rơi vào tay giặc, nạn dân đã không còn con đường sống, bọn họ đi tới phía nam mà bên mình còn muốn đẩy đi? Vậy quốc gia này còn có ý nghĩa tồn tại gì nữa? Hắn lòng đầy căm phẫn, bác bỏ ngay trên triều, sau đó, vấn đề làm thế nào để tiếp nhận nạn dân phương bắc cũng rơi xuống vai hắn.
Đến năm nay, hậu quả của chuyện này chính là, thân sĩ, phú thương vốn có quan hệ mật thiết với trưởng công chúa phủ bắt đầu tạo sức ép về bên này, các loại mệnh lệnh mà thái tử phủ đề ra dĩ nhiên không ai dám không tuân thủ, nhưng trong quá trình thực hiện mệnh lệnh, không ngừng có vấn đề xích mích, lợi nhuận tiền bạc mà thái tử phủ, trưởng công chúa phủ thu được từ quốc khố trực tiếp giảm ba phần mười.
Thân sĩ hào tộc phương nam cũng phải bảo vệ lợi ích của bản thân, ngươi nhận tiền rồi, nếu ra mặt cho ta, ngay cả thay ta bóc lột một chút những nạn dân đến từ mặt bắc đó, thì tự nhiên ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt. Ngươi không giúp đỡ, còn ai bằng lòng cam tâm tình nguyện hầu hạ ngươi chứ, mọi người không đối đầu với ngươi, cũng không chơi với ngươi, hoặc lúc chơi với ngươi không tập trung, kiểu gì cũng có thể làm được.
Nhưng mà bên phía Quân Vũ, nạn dân từ phía bắc tới đã mất đi tất cả, nếu hắn lại nghiêng về thế lực phía nam một chút, vậy những người này có thể thật sự sẽ không còn đường sống rồi.