Vốn dĩ từ sau khi Chu Ung xưng đế, Quân Vũ chính là hoàng thái tử duy nhất, địa vị vững chắc. Nếu hắn chỉ tiêu tiền để kinh doanh mấy nhà xưởng truy nguyên, vậy bất luận hắn chơi đùa thế nào, tiền trong tay e rằng cũng là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn. Nhưng mà từ sau khi trải qua chiến loạn, nhìn thấy thảm kịch một lượng lớn thường dân bị giết vào trong dòng sông bên bờ Trường Giang, trong lòng người trẻ tuổi đã không thể nào chỉ lo thân mình. Tất nhiên hắn có thể học theo phụ thân làm thái tử nhàn tản, chỉ coi giữ một mảnh nhà xưởng truy nguyên Giang Ninh để chơi, nhưng phụ hoàng Chu Ung bản thân chính là một hoàng đế không rõ ràng, trên triều đường đầy rẫy vấn đề, chỉ nói tới những tướng lĩnh như Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, nếu bản thân không thể đứng ra chống đỡ mưa gió, chịu tiếng oan, bọn họ quá nửa cũng sẽ trở thành giống như những tướng lĩnh Vũ triều không thể đánh khi xưa đó.
Mà một khi đứng ra, đã không thể lui xuống được nữa.
Những chuyện vụn vặt linh tinh, áp lực triền miên dai dẳng từ các khía cạnh ép tới. Trong thời gian hai năm gần đây, Quân Vũ ở lại Lâm An, đều không thể dành thời gian qua nhà xưởng ở Giang Ninh thêm mấy lần, còn về khí cầu kia tuy rằng đã có thể bay lên trời, nhưng vẫn chưa có đột phá lớn về việc chở người chở đồ, rất khó hình thành ưu thế chiến lược giống như đại chiến Tây Bắc. Mà ngay cả như vậy, rất nhiều vấn đề hắn cũng không thể giải quyết một cách thuận lợi, trên triều đường, hắn không ưa sự nhu nhược của phái chủ hòa, nhưng mà đánh trận thật sự có thể thành sao? Muốn cải cách, phải làm thế nào, hắn cũng không tìm được điểm cân bằng tốt nhất. Nạn dân trốn chạy từ mặt bắc tới tất nhiên phải tiếp nhận, nhưng mâu thuẫn sinh ra khi tiếp nhận, bản thân có năng lực giải quyết không? Cũng vẫn không có.
Trong thời gian hai năm này, tỷ tỷ Chu Bội thao túng lực lượng của trưởng công chúa phủ, đã trở nên ngày càng đáng sợ, nàng lôi kéo mạng lưới quan hệ khổng lồ ở hai mặt chính trị, kinh tế, tích trữ sức ảnh hưởng vô hình, trong âm thầm cũng là các loại âm mưu, bon chen đấu đá không ngừng. Thái tử phủ gánh vác trên bề ngoài, mà trưởng công chúa phủ làm việc trong bóng tối. Rất nhiều việc, tuy rằng Quân Vũ chưa từng bắt chuyện, nhưng trong lòng hắn lại hiểu trưởng công chúa phủ vẫn luôn truyền máu cho bên mình này, thậm chí có mấy lần trên triều đường nổi phong ba, quan viên đối đầu với Quân Vũ bị vạch tội, bôi nhọ thậm chí vu vạ, cũng đều là mấy trò thủ đoạn cực đoan lén lút của Chu Bội và đám người phụ tá Thành Chu Hải.
Trưởng công chúa Chu Bội ngoài mặt đã trở nên giao du rộng rãi, ôn nhu đoan chính, nhưng trong không nhiều lần chạm mặt riêng tư, tỷ tỷ mình đều là nghiêm túc và lạnh lẽo. Trong mắt nàng là sự ủng hộ vô tư và cảm giác bức bách, cảm giác bức bách như vậy bọn họ đôi bên đều có, thâm tâm lẫn nhau đều lờ mờ hiểu rõ, nhưng không hề chính miệng nói ra.
Bọn họ đều biết đó là gì.
Hai năm trước, Ninh Nghị đã chết.
Đại chiến ba năm oanh liệt ở Tây Bắc, bọn họ ở phương nam che mắt lại, giả vờ chưa từng nhìn thấy, nhưng mà khi nó rốt cục đã kết thúc, thứ khiến người ta chấn động vẫn khuấy cho đáy lòng bọn họ đến long trời lở đất. Đối mặt với cục diện nguy khốn đất trời đổi sắc, thiên hạ đại loạn này, cho dù là người hùng mạnh đến như vậy, sau khi chống đỡ ở phía trước ba năm, cuối cùng vẫn đã chết rồi. Trước lúc đó, hai tỷ đệ dường như đều chưa từng nghĩ tới có thể xảy ra chuyện này.
Nhưng mà khi nó rốt cục xuất hiện, hai tỷ đệ dường như vẫn là đột nhiên hiểu ra, giữa đất trời này, không thể dựa vào người khác được nữa.
Sau vài năm, nếu Kim quốc lại đánh tới, phải làm thế nào?
Bọn họ đã không thể lùi về sau, chỉ đành đứng ra, nhưng một khi đứng ra, thế gian mới lại trở nên càng phức tạp và khiến người tuyệt vọng hơn.
Đó là bế tắc tiếp nối nhau, phức tạp đến mức căn bản không thể phá giải. Ai cũng đều muốn tốt cho Vũ triều, vì sao đến cuối cùng lại trở thành nguyên nhân của sự suy yếu. Ai nấy đều sục sôi chí khí, vì sao đến cuối cùng đều trở nên không chịu nổi một đòn. Tiếp nhận thần dân Vũ triều bị mất đi quê hương là chuyện bắt buộc phải làm, vì sao chuyện đến nơi rồi, ai nấy lại chỉ có thể quan tâm đến lợi ích trước mắt. Rõ ràng đều biết phải có quân đội có thể đánh, vậy làm sao để đảm bảo rằng những quân đội này không trở thành quân phiệt? Chiến thắng người Nữ Chân là cần thiết, nhưng chẳng lẽ những phái chủ hòa kia thật sự là gian thần, không có lý lẽ gì sao?
Hùng ưng trưởng thành đã rời khỏi, chim ưng con chỉ có thể tự mình học cách bay lượn. Tần Tự Nguyên xưa kia có lẽ cũng từng tiếp lấy gánh vác mang tên trách nhiệm từ một hình bóng cao lớn hơn, sau khi Tần Tự Nguyên ra đi, đám hậu bối dùng một phương thức mới nhận lấy gánh nặng của thiên hạ. Thời gian mười bốn năm đã qua, người trẻ tuổi từng xuất hiện lần đầu tiên trước mặt chúng ta khi vẫn còn là đứa trẻ, cũng chỉ có thể dùng bờ vai vẫn non nớt, thử gánh vác sức nặng đè xuống đó.
Bờ vai của bọn họ tự nhiên sẽ vỡ nát, mọi người cũng chỉ có thể mong chờ, sau khi bờ vai kia vỡ nát, sẽ trở nên kiên cố và rắn chắc hơn.
- Mấy năm nay, cuối cùng ta đã hiểu, ta không phải là người thông minh......
Đứng cạnh cửa sổ thư phòng, ngón tay Quân Vũ gõ nhẹ, ánh nắng chiếu rọi từ bên ngoài vào, thế cục thiên hạ cũng nóng bức như một buổi chiều mùa hạ không có gió này, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.
- Văn Nhân tiên sinh, ngươi nói nếu sư phụ còn sống, người sẽ làm thế nào đây?
Thái tử thở dài như vậy, để tế lễ cho một hình bóng nào đó đã từng khiến hắn kính ngưỡng, hắn cũng không đến nỗi vì thế mà dừng lại. Văn Nhân Bất Nhị trong phòng chắp chắp tay, bèn cũng chỉ cất tiếng an ủi đôi câu, không lâu sau, gió từ ngoài sân lướt qua, mang theo chút mát mẻ, thổi tan mấy lời nói rời rạc này vào trong gió.
Đám người trẻ tuổi không thể chạy trốn mà bước chân lên vũ đài, trong vài nơi nào đó trên đời này, có lẽ cũng có đám lão nhân một lần nữa rời núi. Một buổi sáng sớm tại mạn bắc Hoàng Hà, Du Hồng Trác thoát thân từ trong tay truy binh của Đại Quang Minh giáo đang biểu diễn đao pháp Du gia của hắn cho người ta xem giữa dãy núi, đao thép gào thét sinh ra gió trong nắng sớm, mà trên sườn dốc không xa, một trong hai ân nhân cứu mạng của hắn đang chậm rì rì đánh một bộ quyền pháp cổ quái, quyền pháp đó chậm rãi, đẹp đẽ, nhưng khiến người ta có chút xem không hiểu: Du Hồng Trác không thể nào nghĩ ra quyền pháp như vậy nên đánh người thế nào.
Trong lòng đang có nghi vấn, nữ ân nhân đứng không xa nhíu mày, đã cất tiếng mắng:
- Đây là đao pháp gì chứ!?
Tiếng quát này còn chưa dứt, Du Hồng Trác chỉ cảm thấy bên cạnh sát khí lạnh thấu xương, lông tơ sau đầu đều đã dựng đứng, nữ ân nhân kia vung tay bổ xuống một đao.
Đao phong đó tưởng nhanh thực ra là chậm, Du Hồng Trác theo bản năng vung đao chống đỡ, nhưng tiếp đó phịch một tiếng bay ra ngoài, vai ngực đau đớn. Hắn lồm cồm bò dậy, mới ý thức được trong tay nữ ân nhân đó đang vung một cây gậy gỗ. Tuy rằng đeo mạng che mặt, nhưng vị nữ ân nhân này mắt hạnh trợn lên, hiển nhiên khá là tức giận. Du Hồng Trác tuy rằng kiêu ngạo, nhưng trước mặt hai người này, không biết tại sao lại không dám lỗ mãng, đứng dậy bối rối xin lỗi.
- Ta, ta thấy ân công đánh quyền, trong lòng có nghi hoặc, xin, xin lỗi......
- Ngươi xin lỗi cái gì? Luyện đao như vậy, chết rồi là có lỗi với bản thân ngươi, có lỗi với phụ mẫu đã sinh ngươi dưỡng ngươi!
Nữ ân nhân đó nói xong, dừng lại:
- Ngoài ra, ta mắng không phải vì ngươi phân tâm, ta hỏi ngươi, đao pháp này của ngươi, lúc truyền lại đã là thế này rồi sao?
- Ta......ta......
- Hừ! Tùy tiện sửa đổi, ngươi thì tính là cao thủ gì chứ! Luyện mười lần theo nguyên trạng cho ta!
Đợi khi Du Hồng Trác gật đầu luyện một cách quy củ, nữ ân nhân đó mới ôm một đống củi cây đi tới chỗ không xa.
Du Hồng Trác luyện đao, trong lòng lại có chút chấn động. Từ nhỏ hắn khổ luyện đao pháp Du gia theo bài bản, từ sau khi cảm ngộ giữa lần sinh tử đó, hiểu được đạo lý đao pháp thực chiến không phân thắng thua theo chiêu thức cứng nhắc, mà phải xử lý linh hoạt, trong mấy tháng luyện đao sau đó, trong lòng bèn tồn tại nghi ngờ, mỗi lần đều cảm thấy chiêu này có thể hơi sửa đổi một chút, chiêu kia có thể nhanh hơn một chút, trước đó sau khi hắn và sáu vị huynh tỷ kết bái, thỉnh giáo võ nghệ với sáu người, họ còn vì thế mà tán thưởng ngộ tính của hắn, nói hắn tương lai tất sẽ có thành tựu. Ai biết được lần này luyện đao, hắn cũng chưa từng nói gì, đối phương chỉ liếc nhìn, đã biết được hắn từng sửa đổi đao pháp, lại muốn hắn phải luyện theo nguyên trạng, cái này thì không biết là tại vì sao.
Nhưng mà, từ sáng qua nữ ân nhân nhẹ nhàng giết chết tám người Đàm Nghiêm của Đại Quang Minh giáo, sau một ngày đồng hành, Du Hồng Trác bèn hiểu, hai người trước mắt có lẽ là kiểu tiền bối cao thủ chân chính không xuất thế trong giang hồ. Vị nam ân công tính tình hiền hòa, nhưng học thức uyên bác, thâm sâu như biển, nữ ân công là thê tử của hắn, thường ngày tuy rằng không hay nói, nhưng cứu hắn lại là chủ ý của nữ ân công, chính bởi vì nàng cảm thấy đao pháp của mình “thú vị”, tối qua và sáng nay mới bảo hắn biểu diễn chỉ điểm một phen.
Đối với thân phận của hai vị ân công, tối qua Du Hồng Trác cũng hơi biết được một ít. Lúc hắn dò hỏi, vị nam ân công đó đã nói thế này:
- Mỗ họ Triệu, hai mươi năm trước cùng thê tử ngang dọc giang hồ, cũng coi như tạo dựng được chút tiếng tăm, người giang hồ tặng phỉ hào (biệt danh của thổ phỉ), Hắc Phong Song Sát, sư phụ ngươi có từng nhắc với ngươi về biệt hiệu này không?
Du Hồng Trác từ nhỏ chỉ luyện võ cùng phụ thân, không nghe nhiều đến truyền thuyết lục lâm hay câu chuyện giang hồ, trong nhất thời thấy khá hổ thẹn, đối phương cũng không trách hắn, chỉ có chút cảm khái:
- Người trẻ tuổi hiện giờ......bỏ đi, ta và ngươi nếu đã có thể gặp gỡ cũng coi như có duyên, sau này trên giang hồ nếu gặp phải cục diện khó gỡ gì, có thể báo ra danh hiệu của phu thê ta, có lẽ sẽ có chút tác dụng.
Du Hồng Trác chỉ gật đầu, trong lòng lại nghĩ, bản thân tuy rằng võ nghệ thấp kém, nhưng được hai vị ân công cứu mạng đã là đại ân, không thể tùy ý làm mất thanh danh của hai vị ân công. Sau này cho dù gặp phải sinh tử sát cục trong lục lâm, cũng chưa từng nói ra danh hiệu của hai người, cuối cùng có thể vượt mọi chông gai, trở thành đại hiệp một đời.
Đương nhiên, những chuyện này hiện giờ chỉ là một suy nghĩ trong lòng. Hắn luyện mười lần đao pháp một cách quy củ trên sườn núi, vị Triệu ân công đó đã luyện xong quyền pháp, gọi hắn tới ăn cháo, Du Hồng Trác nghe được hắn thuận miệng nói:
- Thái cực, sinh ra từ không có giới hạn, thời cơ chuyển đổi động và tĩnh, mẹ của âm dương, ta đang luyện gọi là Thái cực quyền, bây giờ ngươi xem không hiểu, đó cũng là chuyện thường tình, không cần ép buộc......
Lúc sau khi đang ăn cơm, mới nói với hắn lý do mà nữ ân công muốn hắn luyện đao một cách quy củ.
- Đao pháp khi thực chiến, chú trọng vào linh động ứng biến, điều này không tệ. Nhưng kết cấu đao pháp qua nhiều lần gọt giũa có cái lý của nó, chiêu này tại sao lại đánh như vậy, trong đó cân nhắc đến việc xuất chiêu, ứng biến của đối thủ, thường phải tùy cơ ứng biến đến cực hạn mới có thể hiểu rõ một chiêu......đương nhiên, quan trọng nhất là, ngươi mới mười mấy tuổi, ngộ ra đạo lý trong đạo pháp, tương lai lúc ngươi đối nhân xử thế là sẽ có ảnh hưởng. Đao pháp nếu lâu không có ràng buộc, lúc bắt đầu có lẽ vẫn chưa có cảm giác, dần dà khó tránh sẽ cảm thấy đời người cũng nên không có ràng buộc gì. Thực ra người trẻ tuổi, cần học quy củ trước, biết được quy củ tại sao mà đến, tương lai mới lại phá vỡ quy củ, nếu như ngay từ đầu đã cảm thấy thế gian không có quy củ, người sẽ trở nên xấu xa......
Trong dãy núi, tiền bối võ lâm tái xuất giang hồ nói chuyện liên miên dông dài, Du Hồng Trác từ nhỏ do phụ thân vụng về dạy dỗ tập võ, nhưng chưa từng có một khắc nào cảm thấy đạo lý thế gian được người ta nói ra một cách rõ ràng thế này, vẻ mặt kính ngưỡng cung kính lắng nghe. Ở chỗ không xa, Triệu phu nhân trong Hắc Phong Song Sát yên tĩnh ngồi trên tảng đá húp cháo, trong ánh mắt, thỉnh thoảng có ý cười......