Từ khi bị Đại Quang Minh giáo truy sát, mấy ngày liền Du Hồng Trác đều trải qua đói khát và thương thế, từ sau hôm qua gặp được hai vị tiền bối này mới ăn được một bữa no. Sáng sớm hôm nay vừa húp cháo vừa nghe Triệu tiền bối kia giảng mấy đạo lý võ học, chỉ cảm thấy trong lòng yên ổn bình tĩnh, không còn gì vướng bận.
Hắn biết hai vị tiền bối này võ nghệ cao cường, nếu như đi cùng bọn họ, dù có gặp phải “Hà Sóc Thiên Đao” Đàm Chính kia có lẽ cũng không cần sợ hãi. Nhưng ý nghĩ như vậy trong nhất thời cũng chỉ xoay chuyển trong lòng, hai vị tiền bối tự nhiên võ nghệ cao cường, nhưng cứu mình đã là đại ân, sao có thể vì chuyện của mình mà liên lụy hai vị ân công nữa.
Đợi đến khi dùng xong bữa sáng, Du Hồng Trác bèn chắp tay cáo từ. Vị Triệu tiên sinh đó cười nhìn hắn một cái:
- Tiểu huynh đệ chuẩn bị đi đâu thế?
Du Hồng Trác ngẫm nghĩ:
- Ta......ta vẫn chưa suy nghĩ kỹ, nghĩ tới võ nghệ ta thấp kém, Đại Quang Minh giáo cũng không đến nỗi bỏ quá nhiều sức lực tìm kiếm, nếu mấy vị huynh tỷ kia của ta vẫn còn người sống sót, kiểu gì cũng phải đi tìm bọn họ......còn nữa, hôm ấy bị phục giết, đại ca từng nói tứ ca ăn cây táo rào cây sung, nếu thật như vậy, ta dù sao vẫn phải tìm được tứ ca, trả món nợ máu này.
Lúc này hắn cũng đã nghĩ rõ ràng mọi chuyện, so với Đại Quang Minh giáo, mình và sáu vị huynh tỷ kia e là vẫn chưa được coi như tâm phúc đại họa gì. Hôm qua gặp phải huynh đệ ruột của “Hà Sóc Thiên Đao” Đàm Chính, có lẽ cũng chỉ là ngoài ý muốn. Lúc này thế cục bên ngoài khốn đốn, lục lâm càng hỗn loạn, bản thân chỉ cần biết điều một chút, chung quy có thể tránh được đoạn tình thế này, sau đó điều tra kỹ món nợ máu của mấy vị huynh tỷ kết nghĩa kia.
- Nếu là như vậy, cũng có thể đồng hành cùng chúng ta mấy ngày.
Du Hồng Trác nói xong, đối phương cười cười:
- Thương thế ngươi chưa lành, lại không có nơi nào bắt buộc phải đi, đồng hành một chặng cũng coi như có người bầu bạn. Giang hồ nhi nữ, chuyện này không cần thấy ngại ngùng, hai người phu thê chúng ta đi xuống phía nam, đang muốn qua thành Trạch Châu, đó là chỗ của phân đà Đại Quang Minh giáo, có lẽ có thể điều tra được chút tin tức, tương lai võ nghệ ngươi cao cường hơn một chút, rồi hẵng đi tìm Đàm Chính báo thù, cũng coi như đến nơi đến chốn.
- Tạ......
Nghe Triệu tiên sinh nói mấy lời ấy, Du Hồng Trác không khăng khăng thêm nữa, chắp tay tạ ơn, chữ thứ nhất mới ra khỏi, trong cổ họng đã có chút nghẹn ngào không gọi được tên, cũng may Triệu tiên sinh kia đã quay người đi tới con la đen chỗ không xa, dường như không hề nghe thấy lời nói này.
Thực ra năm này Du Hồng Trác chẳng qua cũng chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tuy rằng từng gặp qua sống chết, nhưng sau lưng không còn người nhà nữa, làm sao hắn có thể tránh được mùi vị của đói khát, nỗi sợ hãi bị thương và thậm chí bị giết? Đưa ra lời cáo từ là bởi sự giáo dưỡng từ nhỏ và một phần ngạo khí còn lại trong lòng, hắn tự biết sau khi nói ra lời này đôi bên sẽ không còn duyên phận nữa, ai biết được đối phương còn có thể mở miệng níu giữ, thâm tâm cảm kích khó có lời nào tả được.
Ba người một đường đồng hành, sau đó dọc theo quan đạo (đường lớn do triều đình xây dựng) hướng từ Thấm Châu đến Trạch Châu một đường xuôi nam, con đường này vốn là thương đạo quan trọng lúc Vũ triều hưng thịnh, đến bây giờ dòng người đã giảm đi rất nhiều. Thứ nhất dĩ nhiên là vì thời tiết nóng bức, thứ hai là bởi chính sách nghiêm cấm cư dân tháo chạy về nam trong lãnh thổ Đại Tề, càng gần mặt nam, trị an hỗn loạn, thương lộ càng khó khăn.
Một mảnh này gần với nơi cai trị của Điền Hổ, cuối cùng cũng có một số người đi đường, tốp năm tốp ba khách thương, lữ nhân, thương nhân đường xa mặc quần áo rách rưới, đội tiêu đánh xe lớn, trên đường cũng có thể nhìn thấy hòa thượng của Đại Quang Minh giáo —— lúc này trong lãnh thổ Đại Tề giáo chúng của Đại Quang Minh giáo vô số, tuy Du Hồng Trác không có chút hảo cảm gì với họ, nhưng cũng biết tiếng tăm thiên hạ đệ nhất cao thủ này của giáo chủ Lâm Tông Ngô của Đại Quang Minh giáo, trên đường bèn cất tiếng hỏi thăm phu phụ ân công.
Sau đó từ trong miệng của Triệu tiên sinh, hắn mới biết được rất nhiều chuyện cũ liên quan đến Đại Quang Minh giáo, cũng mới hiểu ra, “Lâm Ác Thiền” trong miệng nữ ân công nói hôm qua, chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ hiện giờ.
Vào thời điểm này, vùng Trung Nguyên đã qua bao chiến loạn, việc tiếp tục truyền khẩu giữa lục lâm đã đứt đoạn từ lâu, duy chỉ có Lâm Tông Ngô hiện giờ đệ tử khắp thiên hạ và Chu Đồng những năm đầu được Trúc Ký ra sức tuyên truyền là vẫn còn được nhiều người biết đến. Trước đây Du Hồng Trác và sáu vị huynh tỷ đồng hành, tuy cũng từng nghe qua những lời đồn lục lâm này, nhưng thông tin nghe được từ miệng những người đó sao có thể chi tiết tường tận bằng được nghe bây giờ.
Những khúc mắc, ân oán giữa các cao thủ đời trước đến cả hai đời trước trên giang hồ như Thánh nữ ma giáo Tư Không Nam, Thánh công Phương Lạp, Bá Đao Lưu Đại Bưu, Phương Bách Hoa, Vân Long Cửu Hiện Phương Thất Phật, Thiết Tí Bàng Chu Đồng, Hồng Nhan Bạch Thủ Thôi Tiểu Lục, thậm chí cả Tâm Ma Ninh Lập Hằng kia, tất cả được diễn đạt một cách sinh động bất tận từ trong miệng Triệu tiên sinh đó, cảnh tượng Vũ triều phồn hoa, lục lâm hưng thịnh một thời mới càng trở nên rõ nét trong lòng Du Hồng Trác. Hiện giờ tất cả đều biến mất không còn thấy tung tích, chỉ còn lại Lâm Ác Thiền từng là tả hộ pháp giờ đã xưng bá giang hồ, mà Tâm Ma Ninh Nghị kia, đã tạ thế mấy năm trước vì chống trả với người Nữ Chân ở Tây Bắc.
Cái này có chuyện hắn từng nghe, có một số chuyện chưa nghe bao giờ, lúc này được kết nối một cách đơn giản từ trong miệng Triệu tiên sinh, càng khiến người ta thổn thức không ngớt.
- ......Một đường này nếu đi về phía tây, đến giờ đều vẫn là địa ngục trần gian. Vì đại chiến ba năm của Tiểu Thương Hà, người Nữ Chân để báo thù mà đã đồ thành, gần như giết Tây Bắc thành đất trống, trong những người may mắn sống sót nổi lên ôn dịch, hiện giờ chẳng còn lại mấy người nữa. Đi thêm về phía tây bắc......Tây Hạ, năm kia người Mông Cổ từ phía bắc giết xuống, tiến qua Hạ Lan Sơn, sau khi công hạ Ngân Châu lại đồ thành, hiện giờ đội mã của Mông Cổ đã cắm rễ bên đó, cũng đã máu chảy thành sông......thiên hạ đại loạn, Lâm Ác Thiền thừa cơ loạn lạc nổi dậy, mê hoặc mấy kẻ ngu muội, nhìn qua thanh thế to lớn, trên thực tế, thành tựu có hạn......
Nghe Triệu tiên sinh nói xong những điều này, trong lòng Du Hồng Trác đột nhiên nhớ tới, hôm qua Triệu phu nhân nói rằng “Lâm Ác Thiền cũng không dám nói chuyện với ta như vậy”, hai vị ân công này, ban đầu trên giang hồ lại là địa vị như thế nào? Hôm qua hắn vẫn chưa biết Lâm Ác Thiền là ai, vẫn chưa ý thức được điểm này, giờ lại nghĩ, hai vị ân công này chỉ là tiện tay cứu mình, trước đó bọn họ từ đâu đến, sau này lại muốn đi làm những gì, những chuyện này, bản thân không hề biết rõ một chuyện nào cả.
Hắn cũng không tiện mở miệng dò hỏi. Một ngày này đồng hành, Triệu tiên sinh thỉnh thoảng nói với hắn một số lời đồn đại giang hồ trước kia, thỉnh thoảng chỉ bảo hắn mấy câu võ nghệ, chuyện cần chú ý trên đao pháp. Đao pháp Du gia kỳ thực bản thân chính là nội gia đao khá hoàn thiện, Du Hồng Trác trên cơ bản đã đánh rất khá, chỉ là đã từng không hiểu thực chiến, mà giờ quá coi trọng thực chiến, hai phu phụ chỉ điểm cho hắn một phen, cũng không thể khiến đao pháp của hắn nhờ vậy mà tăng nhanh như gió, chỉ là khiến hắn càng thêm vững vàng mà thôi.
Đến chập tối ngày này, ba người dừng lại nghỉ ngơi ở tạm tại một khách điếm của phố chợ trên đường. Bên này vẫn còn cách Trạch Châu một ngày đi đường, nhưng có lẽ bởi vì khách thương gần đây đa số đều dừng chân ở chỗ này, mấy khách điếm trong phố chợ người đi đường không ít, trong đó lại có không ít kẻ đều là lục lâm hào khách mang theo binh khí, cảnh giác lẫn nhau, mặt mũi không hiền lành. Triệu thị phu phụ có tiếng tăm Hắc Phong Song Sát không hề bận tâm, Du Hồng Trác đi lại giang hồ chưa được hai tháng, cũng không rõ tình huống thế này có bất thường gì không, đến lúc dùng cơm tối, mới cẩn thận đưa ra ý kiến, Triệu tiên sinh kia gật gật đầu:
- Hẳn đều là vùng phụ cận đi tới Trạch Châu.
- Trạch Châu xảy ra chuyện gì lớn rồi sao?
- Hành tẩu giang hồ cần mắt nhìn tám phương, tai nghe sáu hướng.
Triệu tiên sinh mỉm cười:
- Nếu ngươi tò mò, nhân lúc mặt trời vẫn chưa xuống núi, ra ngoài dạo quanh, nghe thử bọn họ đang nói những gì, hoặc dứt khoát mời một người uống vài chén rượu, chẳng phải sẽ làm rõ được rồi sao.
Trong lòng Du Hồng Trác rùng mình, biết được đối phương đang dạy hắn phương pháp hành tẩu giang hồ, vội vàng ăn hết cơm và thức ăn trong bát, rồi chắp tay ra ngoài.
Thời gian trước hắn lo lắng Đại Quang Minh giáo truy sát, đều không dám tới gần mấy phố chợ này. Hiện giờ trong khách điếm có hai vị tiền bối nọ trấn giữ, bèn không sợ hãi rụt rè gì nữa, đi lại một hồi gần quanh khách điếm, nghe người ta trò chuyện tán gẫu, đại khái qua một canh giờ, sau khi mặt trời đỏ rực từ đường chân trời ở phía tây phố chợ lặn xuống núi, mới đại khái chắp vá được câu chuyện từ trong mấy lời vụn vặt của người khác.
Thì ra, ngay trong khoảng thời gian hắn bị Đại Quang Minh giáo truy sát, mấy chục vạn “Ngạ Quỷ” bị quân đội của Hổ Vương đánh tan ở bờ bắc Hoàng Hà, thủ lĩnh của “Ngạ Quỷ” Vương Sư Đồng lúc này đang bị giải tới Trạch Châu.
Cái tên “Ngạ Quỷ” này tuy rằng không dễ nghe, nhưng trong mắt người lục lâm, nhóm thế lực này lại không phải kẻ xấu, ngược lại, đây còn là một nhánh nghĩa quân có tiếng tăm khá lớn.
Sự xuất hiện của “Ngạ Quỷ”, có nguyên nhân quang minh chính đại của nó. Lại nói từ sau khi Lưu Dự thành lập Đại Tề dưới sự nâng đỡ của người Kim, mảnh đất Trung Nguyên thế cục vẫn luôn hỗn loạn, phần lớn các nơi dân chúng lầm than, Đại Tề trước là khai chiến với Tiểu Thương Hà, mặt khác lại vẫn luôn chém giết giằng co với Nam Vũ, Lưu Dự tài tình có hạn, sau khi xưng đế không hề coi trọng dân sinh, một tờ thánh chỉ của hắn, triệu tập toàn bộ nam nhân đủ tuổi của cả Đại Tề làm quân nhân, vì để thu gom tiền tài, vô số lần phát sưu cao thuế nặng ở dân gian, vì để hỗ trợ chiến tranh, trong dân gian không ngừng thu lương thậm chí cướp lương thực.
Trong nhân họa như vậy, thiên tai cũng không ngừng kéo đến. Thời buổi này Hoàng Hà vốn đã dễ lan tràn, sau khi chính thể (hình thức cơ cấu của chính quyền nhà nước) tê liệt, đê điều Hoàng Hà khó được bảo vệ thêm nữa, dẫn tới mỗi năm lũ định kỳ tất nhiên sẽ vỡ đê. Lũ lụt, thêm vào hạn hán, nạn châu chấu ở mặt bắc, những năm này, tất cả nền tảng của Trung Nguyên đều đã tiêu hao sạch sẽ, một lượng lớn dân chúng di tản về nam.
Chính quyền Lưu Dự mất công sức rất lớn đi ngăn cản loại di tản này, một mặt canh giữ nghiêm ngặt biên giới, mặt khác không tiếp tục hỗ trợ và bảo vệ bất cứ sự qua lại đường dài nào. Nếu không có chỗ dựa đằng sau, không có triều đình và đầu sỏ các nơi liên kết phát giấy thông hành, người bình thường muốn đi xa sẽ phải chịu tầng tầng lớp lớp bóc lột của mã phỉ, dân chạy trốn, hắc điếm, các quan phủ tiểu lại, ở những nơi trị an không tốt, quan phủ thư lại địa phương coi khách thương lữ nhân từ bên ngoài đến là dê béo bắt giết nửa đêm, đều là chuyện thường xảy ra.
Những nguy hiểm này không thể nào ngăn cản đám người cùng đường mạt lộ, mỗi một năm, một lượng lớn lưu dân tìm đủ mọi cách đi về nam, trên đường gặp phải vô số thảm kịch vợ con chia lìa, để lại vô số thi thể. Rất nhiều người căn bản không thể nào tới được Vũ triều, kẻ có thể sống sót, hoặc là vào rừng làm cướp, hoặc là gia nhập vào một nhánh quân đội nào đó, nữ nhân có chút nhan sắc hoặc hài tử khỏe mạnh có lúc sẽ bị bọn buôn người bắt rồi bán đi.
Đến một năm này, Vương Sư Đồng tụ tập một lượng lớn lưu dân lại, thử đánh ra một con đường dưới sự phong tỏa chồng chất của thế lực các nơi, nhóm thế lực này nhanh chóng nổi dậy, trong thời gian mấy tháng đã bành trướng thành quy mô mấy chục vạn, đồng thời cũng chịu sự chú ý khắp nơi.
Người Kim và Lưu Dự đều hạ lệnh tiến hành ngăn chặn họ, thế lực các nơi dọc đường thực ra cũng không thích nhìn thấy “Ngạ Quỷ” xuôi nam —— bọn họ nổi dậy vốn là bởi hiện trạng của địa phương, nếu mọi người đều đi hết, đại vương trong núi có thể ức hiếp được ai bây giờ.
Trong tình huống như vậy, mấy chục vạn “Ngạ Quỷ” bị chặn chết trên đường, sau khi đánh tan được sự phong tỏa của mấy nhánh quân đội Đại Tề, lưu dân mà việc ăn uống vốn đã thành vấn đề đương nhiên cũng cướp sạch thị trấn ven đường, lúc này, quân đội của Hổ Vương xuất hiện với khẩu hiệu thay trời hành đạo. Ngay mấy ngày trước, đội ngũ đến được bờ bắc Hoàng Hà bị đội quân Hổ Vương giết tới tàn sát đánh tan, Vương Sư Đồng bị bắt sống, bèn sắp áp giải về Trạch Châu xử chém.
Những người lục lâm này, đa số là đi tới Trạch Châu lên tiếng ủng hộ nghĩa sĩ dưới sự phát động của Đại Quang Minh giáo. Đương nhiên, nói là “lên tiếng ủng hộ”, lúc thích hợp tự nhiên cũng sẽ cân nhắc đến việc ra tay cứu người. Mà trong đó cũng có một bộ phận, dường như tới với một tâm trạng đứng ngoài quan sát nào dó, bởi vì trong miệng của cực ít một bộ phận người, chuyện của Vương Sư Đồng lần này, bên trong dường như còn có ẩn tình.
Nghe nói “Quỷ Vương” Vương Sư Đồng tụ tập mấy chục vạn người, thử dẫn theo bọn họ xuôi nam kia, đã từng là thành viên Hắc Kỳ của Hoa Hạ quân Tiểu Thương Hà. Hắc Kỳ quân từ ba năm kháng Kim đã trở thành truyền thuyết ở đất Trung Nguyên, sau khi người Kim đi khỏi, nghe nói Hắc Kỳ quân còn sót lại có một phần tương đối đã xé lẻ ra, thâm nhập vào các nơi của Trung Nguyên.
Lại nghe nói, Tâm Ma Ninh Nghị đó vẫn chưa chết, hắn vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối, chỉ là tạo ra hiện tượng giả đã chết đi, khiến người Kim rút quân mà thôi —— lời đồn như vậy dĩ nhiên giống như lời nói huênh hoang đơn phương tình nguyện của Hắc Kỳ quân, nhưng dường như thật sự có người muốn mượn chuyện của “Quỷ Vương” Vương Sư Đồng, dụ dư nghiệt Hắc Kỳ ra tay, hoặc giả thăm dò ra chân tướng sống chết của Tâm Ma đó.
Hắn tìm hiểu được những chuyện này, vội vàng trở về báo cáo với hai vị tiền bối nọ. Trên đường đột nhiên lại nghĩ tới, ngoại hiệu “Hắc Phong Song Sát” mang theo sát khí như vậy, nghe ra hiển nhiên không phải nhân sĩ lục lâm chính đạo gì, rất có thể hai vị ân công trước đây xuất thân tà phái, hiện giờ rõ ràng là đã tỉnh ngộ hoàn toàn, mới trở nên trầm ổn khí khái như vậy.
Qua một lúc sau, lại nghĩ, nhưng nhìn Triệu phu nhân ra tay, trong chớp mắt đã giết chết tám người Đàm Nghiêm như bổ dưa thái rau, uy phong sát khí như vậy, cũng đích thực có cảm giác “song sát”, hai vị ân công này có lẽ đã rất lâu chưa từng rời khỏi núi, hiện giờ thành Trạch Châu phong vân hội tụ, cũng không biết những tiểu bối kia nhìn thấy hai vị tiền bối sẽ có cảm giác như thế nào, hoặc giả Lâm Tông Ngô thiên hạ đệ nhất kia có xuất hiện không, gặp được hai vị tiền bối sẽ có cảm giác gì.
Những chuyện này chỉ là suy nghĩ, mà trong lòng đã là một trận kích động.
Đúng rồi, còn có Tâm Ma, Hắc Kỳ đó, liệu có thật sự xuất hiện tại thành Trạch Châu không......