Vòng về gian phòng trong khách điếm, Du Hồng Trác hơi kích động hồi báo những tin tức nghe ngóng được cho Triệu tiên sinh đang uống trà đọc sách, nhưng rất rõ ràng, hai vị tiền bối đã sớm biết được những tin tức này. Vị Triệu tin sinh đó chỉ mỉm cười nghe hết, hơi gật đầu, Du Hồng Trác không nhịn được mà hỏi:
- Vậy......hai vị tiền bối cũng vì vị nghĩa sĩ Vương Sư Đồng kia mà tới Trạch Châu sao?
Đối phương chỉ khẽ lắc đầu:
- Những chuyện đại loại như giang hồ tụ nghĩa, phu phụ chúng ta không tham dự vào, đi qua Trạch Châu xem náo nhiệt thì được. Ngươi có hứng thú như vậy, cũng có thể tiện đường ngó qua, chẳng qua Trạch Châu là phân đà của Đại Quang Minh giáo, đà chủ chính là tên Đàm Chính kia, nếu tứ ca đó của ngươi thật là người bán đứng huynh đệ, nói không chừng cũng sẽ xuất hiện, phải cẩn thận một chút.
- Ừm.
Trong lòng Du Hồng Trác hơi bình tĩnh lại, gật gật đầu, qua một lúc sau, thâm tâm bất giác lại cuồn cuộn lên:
- Hắc Kỳ quân đó mấy năm trước uy chấn thiên hạ, chỉ có bọn họ có thể chống đỡ chó Kim mà không bại, nếu có thể xuất hiện tại Trạch Châu lần nữa, thì thật sự là một chuyện lớn......
- Đại chiến ba năm ở Tiểu Thương Hà, Trung Nguyên hao tổn nguyên khí, Hoa Hạ quân sao có thể may mắn thoát khỏi. Hai năm trước Tâm Ma chết trận, Hắc Kỳ rút về nam, sau đó dư bộ cắm rễ ở Thổ Phiên, Xuyên Thục, một dải giao giới với Đại Lý, nếu ngươi có hứng thú, tương lai du ngoạn, có thể đi tới nơi đó xem thử.
Triệu tiên sinh nói rồi, lật trang sách trong tay:
- Còn về Vương Sư Đồng, hắn có phải tàn bộ Hắc Kỳ hay không vẫn khó nói, Trung Nguyên thế cục rối loạn khó có thể khôi phục, Hắc Kỳ quân khó khăn lắm mới giữ lại được chút lực lượng, hẳn sẽ không vì chuyện này mà bại lộ.
- ......Tại sao chứ?
Du Hồng Trác chần chừ một chút.
- Bại lộ thì có được bao nhiêu lợi ích? Vũ triều lui về đóng tại Giang Nam, cái gọi là Đại Tề ở Trung Nguyên chỉ là một cái vỏ rỗng, người Kim sớm muộn sẽ đến phía nam lần nữa. Hai năm trước Hắc Kỳ bại vong, những người còn lại co cụm vào một góc của tây nam, Vũ triều, Thổ Phiên, Đại Lý trong nhất thời đều không dám động vào nó, không ai biết được nó còn bao nhiêu lực lượng, nhưng mà......một khi nó ra ngoài, tất nhiên sẽ đánh một đòn dữ dội vào Kim quốc, lực lượng lưu lại Trung Nguyên đương nhiên đến lúc đó mới hữu dụng. Lúc này, đừng nói là một số thế lực đã ẩn nấp, cho dù thế lực Hắc Kỳ đại chiếm Trung Nguyên, chẳng qua cũng là xông pha đi đầu cho đại chiến tương lai mà thôi......
Triệu tiên sinh nói tới đây bèn ngừng lại, lắc lắc đầu:
- Những chuyện này cũng không chắc chắn, đợi đến lúc đó xem thế nào......ngươi đi đi, luyện đao pháp rồi nghỉ ngơi sớm một chút.
Du Hồng Trác lúc này mới cáo từ rời khỏi, hắn quay về phòng mình, ánh mắt vẫn còn có chút ngơ ngẩn. Khách điếm này không nhỏ, nhưng đã hơi cũ nát, trên dưới lầu đều có tiếng người truyền tới, không khí ngột ngạt, Du Hồng Trác ngồi một lúc rồi hơi luyện tập trong phòng, trong khoảng thời gian sau đó, trong lòng hắn đều không yên tĩnh lắm.
Thực ra, thật sự khiến hắn cảm thấy xúc động trong lúc đột ngột không phải vì mấy lời liên quan đến Hắc Kỳ của Triệu tiên sinh, mà là một câu nói đơn giản “người Kim sớm muộn sẽ đến phía nam lần nữa”.
Có rất nhiều chuyện, tuổi tác hắn còn nhỏ, ngày thường cũng chưa từng nghĩ tới quá nhiều. Sau khi nhà tan người mất, hắn giết đám hòa thượng đó, bước chân ra thế giới bên ngoài, hắn vẫn có thể dùng ánh mắt mới lạ để nhìn xem mảnh giang hồ này, tưởng tượng về tương lai hành hiệp trượng nghĩa trở thành một đời đại hiệp, được người giang hồ kính ngưỡng. Sau đó bị truy sát, đói khát, hắn tự nhiên cũng không có quá nhiều suy nghĩ, chẳng qua hai ngày đồng hành này, hôm nay nghe được mấy lời của Triệu tiên sinh, đột nhiên, trong lòng hắn vậy mà có chút cảm giác hư ảo.
Đợi khi người Kim tới lần nữa với quy mô lớn, tự nhiên sẽ có chinh phạt mới nổi lên.
—— Hết thảy những thứ này, tương lai đều sẽ không còn nữa.
Hắn là người tập rõ, đối với mấy chuyện đánh giết, thậm chí là người chết, ngược lại cũng không có gì kiêng kỵ, thường ngày nhìn thấy người chết trên đường, ruộng đất khô cằn, nhìn thấy những đứa trẻ ăn mày kia, và cả chuyện mình đói bụng đến sắp chết, hắn cũng không có quá nhiều cảm xúc. Thế đạo chính là như vậy, không có gì kỳ lạ, nhưng mà, nghĩ tới lúc những thứ trước mắt này đều sẽ không còn nữa, đột nhiên cảm thấy, thực ra đã thảm lắm rồi.
Hắn suy nghĩ những điều này, lúc đêm tối luyện đao, dần dần trở nên càng nỗ lực, nghĩ tới tương lai nếu có đại loạn nữa, chẳng qua là chết mà thôi. Đến sáng sớm ngày thứ hai, khi trời tờ mờ sáng, hắn lại thức dậy sớm, luyện đi luyện lại mười lần đao pháp trong mảnh sân của khách điếm.
Hôm nay dùng xong bữa sáng, ba người bèn tiếp tục khởi hành, bước lên con đường tới Trạch Châu. Ngày hè nắng chói chang, quan đạo lâu năm không tu sửa cũng không được coi là dễ đi, xung quanh cỏ cây thấp bé, sơn cốc thấp lè tè ngang dọc lởm chởm, thỉnh thoảng nhìn thấy thôn trang, cũng đều có vẻ hoang vu tĩnh mịch, đây là bầu không khí bình thường trong thời loạn thế, đoàn người trên đường tụm năm tụm ba, nhiều hơn kha khá so với hôm qua, hiển nhiên đều là lữ khách đi tới Trạch Châu, trong đó cũng gặp được khá nhiều người lục lâm thân mang theo binh khí, cũng có kẻ đeo thắt lưng vải vàng đặc chế ngang hông, đó là ký hiệu của đệ tử tục thế, hộ pháp trong Đại Quang Minh giáo.
Ngày hôm đó đi tới lúc trưa, lại nhìn thấy một đội xe ngựa, binh sĩ hùng dũng đi tới trên đường.
Đội ngũ binh sĩ đó khoảng chừng năm ba trăm người, bảo vệ đội xe ngựa của mấy vị quý nhân Kim quốc, đến chỗ nào bèn khiến người đi đường chỗ đó quỳ xuống cúi đầu, ba người Du Hồng Trác đang nghỉ ngơi trên sườn dốc gần dịch đạo*, chỉ nhìn thấy cảnh tượng này từ xa, lúc đội xe đi qua, cũng đã thấy rèm chiếc xe ngựa chính giữa đội ngũ kia bị gió thổi tung, bên trong lờ mờ có thiếu nữ ăn vận đẹp đẽ thò đầu ra, tuy rằng là người Kim, nhưng xem ra cũng không dữ dằn gì cho lắm.
*Đường chuyển công văn thư tín thời xưa, dọc hai bên đường có xây dựng các trạm dịch.
- Nếu ta ở dưới kia, lúc này nếu phát động bạo loạn, quá nửa có thể một đao chém đầu chó của nàng ta......
Du Hồng Trác tâm tính thiếu niên, nhìn thấy người ở dọc đường đội xe ngựa này đi qua đều bị ép quỳ bái, lòng cực kỳ căm phẫn. Trong lòng suy nghĩ như thế, bèn thấy trong đám đông đột nhiên có người vọt lên, một cây ám tiễn (mũi tên giấu trong tay áo để bắn lén) bắn về phía nữ tử trên xe. Người này thình lình đứng dậy, rất nhiều người vẫn chưa phản ứng lại được, một khắc sau, lại là một binh sĩ cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa đó vừa vặn vồ tới, dùng thân thể đỡ lấy ám tiễn, binh sĩ kia ngã lăn dưới đất, người xung quanh phản ứng lại, bèn xông tới tên thích khách nọ.
Thích khách bắn một mũi ám tiễn không trúng, mượn sự yểm hộ của đám đông xung quanh, lập tức thoát ra bỏ chạy. Binh sĩ hộ vệ lao tới, trong nhất thời đám đông như nổ tung vậy, thường dân quỳ ở đó chặn đường đi của binh sĩ, bị va đập trong vũng máu. Thích khách kia phi trốn trên sườn núi, phía sau có một lượng lớn binh sĩ giương cung bắn tên, mũi tên vun vút bắn hai lượt, một số người bị ảnh hưởng bắn chết, sau lưng thích khách bị trúng hai mũi tên, ngã xuống giữa đá vụn của sườn núi rồi chết.
Sự ám sát đột ngột khiến cho bầu không khí xung quanh dịch đạo vì thế mà thay đổi, dân chúng trên con đường quanh đó đều không tránh khỏi nơm nớp lo sợ, binh sĩ chạy nhanh bốn phía, cắt đầu thích khách xuống, đồng thời lùng bắt đồng đảng của thích khách trong những người lục lâm xung quanh. Binh sĩ xả thân đỡ tên cho người Kim đó vẫn chưa chết, sau khi hơi kiểm tra thấy không có gì đáng ngại, binh sĩ vây quanh đều phát ra tiếng hoan hô.
Đội binh sĩ này đều là người Hán.
Trên con đường của ngày hôm đó, cũng chỉ xảy ra một khúc nhạc đệm nho nhỏ như vậy. Ba người không hề bị ảnh hưởng, đến khoảng chừng giờ Thân, phía trước của quan đạo uốn lượn, một tòa thành cổ màu vàng đất có dòng sông bao quanh đã xuất hiện trong tầm mắt, đến Trạch Châu rồi.
Trạch Châu là nơi xung yếu địa lý của một dải Thái Hành, Hà Sóc của vùng Trung Nguyên, Kỳ Nam hùng trấn, bốn mặt có nước bao quanh, thành trì kiên cố. Từ sau khi Điền Hổ chiếm cứ, vẫn luôn dốc lòng kinh doanh, lúc này đã là yếu địa biên thùy của địa bàn Hổ Vương. Khoảng thời gian này, bởi vì Vương Sư Đồng bị giam giữ tại đây, quân đội dưới trướng Điền Hổ, nhân sĩ lục lâm quanh đó đều tập trung về phía này, thành Trạch Châu cũng tăng cường phòng thủ, cảnh giới, trong nhất thời, bầu không khí bên ngoài thành có vẻ khá náo nhiệt.
Việc canh gác và kiểm tra ở cổng thành nơi binh lính tập trung khá rắc rối, nhóm ba người phải mất một khoảng thời gian mới vào được trong thành. Trạch Châu vị trí địa lý quan trọng, lịch sử lâu đời, phòng ốc kiến trúc trong thành đều có thể nhìn ra được đã khá nhiều năm, chợ phiên bừa bộn cũ kỹ, nhưng không ít người đi đường, mà lúc này xuất hiện trước mắt nhiều nhất vẫn là binh sĩ đã cởi bỏ giáp trụ nhưng vẫn mặc quân trang, bọn họ tụm năm tụm ba dạo quanh giữa các đường phố thành thị, lớn tiếng huyên náo.
Một nhóm ba người tìm được một khách điếm trong thành nghỉ lại, Du Hồng Trác hơi nghe ngóng một chút, mới biết được tiến triển của sự tình, nhưng trong nhất thời ít nhiều có chút ngây ngốc.
—— Phản tặc Vương Sư Đồng và cả một ngàn vây cánh hôm trước vừa bị giải tới Trạch Châu, chuẩn bị sáu ngày sau xử chém. Người phụ trách áp giải phản tặc tới chính là đại tướng Tôn Kỳ dưới trướng Hổ Vương, hắn suất lĩnh đại quân năm vạn dưới trướng, thêm vào hai vạn quân đội vốn đóng giữ ở nơi này, lúc này đều đang đóng quân ở Trạch Châu, trấn giữ quanh đó.
Hiện giờ chỉ riêng một Trạch Châu, đã có bảy vạn quân đội dưới trướng Hổ Vương tụ tập, những quân đội này tuy rằng đa số đều được sắp xếp đóng quân trong quân doanh bên ngoài thành, nhưng vừa trải qua một trận đại thắng sau trận chiến với “Ngạ Quỷ”, kỷ luật của quân đội cũng không được tốt lắm, mỗi ngày đều có một lượng lớn binh sĩ vào thành, hoặc chơi gái hoặc uống rượu hoặc gây sự. Càng thêm vào mấy phần náo nhiệt cho Trạch Châu hiện giờ.
Chỉ là, bảy vạn đại quân trấn giữ, bất kể là người lục lâm tụ tập tới, hoặc giả là dư bộ Hắc Kỳ trong lời đồn đó, lúc này sao có thể tạo ra được bao nhiêu sóng lớn ở đây?
Trời chiều ngả về tây, chiếu xuống lầu đất cũ của khách điếm nhỏ trong thành Trạch Châu, trong nhất thời khiến cho Du Hồng Trác mới tới lần đầu có chút bối rối. Mà trên lầu, Triệu thị phu phụ Hắc Phong Song Sát đẩy cửa sổ ra, nhìn vào thành thị cổ kính ẩn hiện trong ánh chiều tà màu máu yên tĩnh này.
Sự náo nhiệt trong thành trì, cũng đại diện cho phồn vinh hiếm thấy, đây là thời khắc an lành hiếm thấy.
....................
Vạn vật đều có nhân quả, sự sinh diệt của một chuyện, tất nhiên đều kèm theo sự náo động của một nguyên nhân khác, trong thế gian này nếu có sự tồn tại chí cao, trong mắt hắn, thế giới này có lẽ chính là vô số đường nét vận hành, chúng xuất hiện, phát triển, va chạm, chia nhánh, khúc khuỷu, mai một, theo thời gian mà không ngừng tiếp diễn......
Trung Nguyên của Vũ triều năm Kiến Sóc thứ tám, năm Đại Tề thứ sáu là một mảnh đất hỗn loạn và mất đi phần lớn trật tự, trên vùng đất này, sự nổi dậy và biến mất của thế lực, thành công và thất bại của những nhà dã tâm, hội tụ và phân tán của đám đông, bất kể có ly kỳ và đột ngột thế nào đều sẽ không khiến người ta cảm thấy kinh ngạc nữa.
Bởi vì hợp tan không biết đường nào, hết thảy chuyện lớn, ngược lại đều có vẻ trở nên tầm thường, đương nhiên, có lẽ chỉ có những người tham dự trong mỗi cuộc hợp tan, mới có thể cảm nhận được loại nặng nề khiến người ta nghẹt thở và đau đớn khắc cốt ghi tâm kia.
Trung Nguyên, Uy Thắng, hiện giờ đã là nơi hết sức quan trọng của đất Trung Nguyên.
Bởi vì Tấn Vương Điền Hổ định đô ở nơi này.
Tấn Vương, còn thường được gọi là Hổ Vương, ban đầu xuất thân từ hộ săn bắn, từ lúc Vũ triều vẫn còn hưng thịnh đã khởi nghĩa vũ trang, chiếm đất làm vua. Nói một cách công bằng, sách lược của hắn không được coi là thâm sâu, một đường đi tới, bất kể là tạo phản, chiếm đất hay xưng đế đều không thể hiện sự thông minh, nhưng mà thời gian dài dằng dặc, chớp mắt mười mấy năm trôi qua, phản tặc hay kiêu hùng cùng thời đại với hắn đều đã rời khỏi vũ đài lịch sử, vị Hổ Vương này lại mượn thời cơ Kim quốc xâm lược, dựa vào sự vụng về đó của hắn mà xê dịch và ngấm ngầm chịu đựng, dựng nên một mảnh giang sơn to lớn, hơn nữa căn cơ càng lúc càng thâm hậu.
Thời gian mười mấy năm, tuy rằng trên danh nghĩa vẫn là thần tử dưới trướng Lưu Dự Đại Tề, nhưng thủ lĩnh rất nhiều thế lực Trung Nguyên đều hiểu, chỉ bàn về thực lực, sức mạnh dưới trướng Hổ Vương từ lâu đã cao hơn rất nhiều triều đình Đại Tề hữu danh vô thực kia rồi. Mấy năm nay sau khi Đại Tề thành lập, hắn chiếm cứ một mảnh lớn của mạn bắc Hoàng Hà, vùi đầu phát triển, trong cục diện của thiên hạ hỗn loạn này, duy trì được một khu vực bình an nhất của mạn bắc Hoàng Hà thậm chí cả mạn bắc Trường Giang, chỉ riêng nội tình bên trong, nếu so với Lưu Dự chỉ mới lập nước vỏn vẹn sáu năm và cả rất nhiều thế lực nổi dậy với thời gian ngắn hơn, hắn đã là một nhánh “danh môn vọng tộc” sâu xa nhất.
Đương nhiên, cho dù là vậy, trên dưới triều đường của Tấn Vương cũng sẽ có tranh đấu.
“Lập nước” hơn mười năm, trên triều đường của Tấn Vương, đã trải qua mười mấy cho đến mấy chục lần đấu tranh chính trị lớn có nhỏ có, từng nhân tài kiệt xuất mới trỗi dậy trong hệ thống của Hổ Vương lần lượt ngã xuống, từng tốp từng tốp người tâm phúc triều đường đắc thế rồi thất thế, đây cũng là thử thách mà một chính quyền thô nhám tất nhiên phải có. Tháng năm năm Kiến Sóc thứ tám của Vũ triều, triều đường Uy Thắng lại trải qua một lần nghiêng ngả, một vị “lão nhân” từng khá được trọng dụng dưới trướng Hổ Vương ngã xuống. Đối với đám người trên triều đường mà nói, đây là một chuyện không lớn cũng chẳng nhỏ.
Song song với chuyện này, là sự di tản và xâm phạm biên giới của mấy chục vạn Ngạ Quỷ tại biên giới địa bàn Hổ Vương, cho nên cuối tháng năm, Hổ Vương hạ lệnh cho đại quân lên đường —— đến bây giờ, chuyện này cũng đã có kết quả.
Hoàn toàn thắng lợi.
Trời sắp tối, trong cả tòa thành Uy Thắng nhìn qua phồn vinh, nhưng lại có từng đội binh sĩ không ngừng tuần tra qua lại trên đường phố trong thành, trị an cực kỳ nghiêm ngặt. Chỗ ở của Hổ Vương, trong “Thiên Cực cung” trải qua mười mấy năm xây dựng mà thành, tương tự cũng phòng bị nghiêm ngặt. Quyền thần Hồ Anh sau khi xuyên qua hành lang trùng điệp của Thiên Cực cung, một đường được thị vệ thông báo, đã gặp được Hổ Vương Điền Hổ đang ngồi trong cung.
Hắn đến báo cáo một loạt những chuyện quan trọng nhất gần đây, trong đó bao gồm cả tiến triển của Trạch Châu. “Quỷ Vương” Vương Sư Đồng, chính là một khâu then chốt nhất trong một loạt hành động dưới tay Tấn Vương lần này.
- ......Trước mắt đã có thể xác nhận, Vương Sư Đồng này, năm đó đích thực là dư nghiệt Hắc Kỳ trong Tiểu Thương Hà, hiện giờ một dải Trạch Châu chưa thấy tàn bộ Hắc Kỳ có hành động gì rõ rệt, người lục lâm dưới sự xui khiến của Đại Quang Minh giáo ngược lại tới không ít, nhưng không đáng lo ngại. Những nơi khác, đều đã giám sát chặt chẽ......
Hồ Anh lần lượt báo cáo tình hình, Điền Hổ bên đó yên lặng nghe xong, thân hình to lớn đứng dậy, ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn Hồ Anh một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi đi tới bên cửa sổ.
- Tâm Ma Ninh Nghị, đích thực là ma đầu trong lòng người, Hồ khanh, trẫm vì chuyện này đã chuẩn bị hai năm, Hắc Kỳ không diệt trừ, ta ở Trung Nguyên sẽ khó có được hành động gì lớn. Chuyện này ngươi theo dõi cho kỹ, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi.
- Thần vì chuyện này cũng đã chuẩn bị hai năm, tất thịt nát xương tan, không phụ sự ủy thác của hệ hạ!
Lúc Hồ Anh biểu thị lòng trung thành, Điền Hổ đang nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, ánh mắt hung ác. Hai năm trước, cái chết của Tâm Ma Ninh Nghị khiến người cả thiên hạ kinh ngạc, nhưng rất nhiều tin tức tới tiếp đó, cũng khiến cho thế lực nhiều phương ở khu vực Trung Nguyên tiến thoái lưỡng nan, như nghẹn ở cổ họng, thời gian hai năm nay, tuy khu vực Trung Nguyên đã không nhắc nhiều đến chuyện của Hắc Kỳ, Ninh Nghị nữa, nhưng tất cả thế lực nổi dậy ở nơi này đều đang thấp thỏm, không ai biết được, bắt đầu từ năm năm trước, có bao nhiêu quân cờ của Hắc Kỳ đang lặng yên không tiếng động mà thâm nhập vào nội bộ của mỗi nhóm thế lực.
Tuy nhiên có thể rõ ràng rằng, những chuyện này cũng chẳng phải hoàn toàn không có nguyên nhân. Thời gian hai năm, bất kể là triều đình Đại Tề của Lưu Dự, hay trong triều đường của Hổ Vương, kỳ thực ít nhiều đều bắt được hoặc phát hiện được bóng dáng dư nghiệt Hắc Kỳ, thân là vương giả, đối với chuyện lo sợ hão huyền như vậy sao có thể khoan nhượng.
Sau hai năm thái bình và hỗn loạn này, Tấn Vương Điền Hổ kiểm soát sâu sắc nhất lực lượng của chính mình, rốt cục bắt đầu ra tay, phải một lần rút hết gai độc cắm trong người ra!
Gió thổi báo giông tố sắp đến. Trên cả địa bàn của Hổ Vương, thực tế đều đã trở nên tiêu điều yên ắng ——