Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 942 - Chương 942: Gió Nổi Mây Tụ, Thiên Hạ Trạch Châu 3

Chương 942: Gió nổi mây tụ, thiên hạ Trạch Châu 3 Chương 942: Gió nổi mây tụ, thiên hạ Trạch Châu 3

Sắc trời đã tối, từ Thiên Cực cung trang nghiêm nguy nga nhìn ra ngoài, ráng hồng đang dần dần tan đi, trong không khí không cảm nhận được gió. Nằm ở trung tâm quyền lực quan trọng của Trung Nguyên này, mỗi một lần quyền lực lên xuống, thực ra cũng đều có khí tức tương tự.

Tốc độ nói của Hổ Vương không nhanh, dặn dò đại thần Hồ Anh mấy câu, sau một lúc yên lặng, lại nói:

- Vì chuyện này, trẫm đã hạ ngục cả Lâu khanh......

Trong lời nói không hề thoải mái.

Hồ Anh hành lễ, lên trước một bước, cất tiếng:

- Lâu Thư Uyển không đáng tin.

- Nàng và Tâm Ma, suy cho cùng là có thù giết cha.

- Nhưng mà Lâu Thư Uyển cũng là kẻ liên lạc với ma đầu kia sớm nhất, trong chuyện lớn này, thù cha có gì không thể nhẫn nhịn? Huống hồ, với tâm tính thường ngày của Lâu Thư Uyển......nàng ta có hiềm nghi rất lớn.

Điền Hổ trầm mặc một lúc:

- ......Lòng trẫm tự có tính toán.

Kết thúc cuộc đối thoại này, Điền Hồ phất phất tay, Hồ Anh lúc này mới cáo từ rời đi, một đường rời khỏi Thiên Cực cung. Lúc này trong thành Uy Thắng dòng người như mắc cửi, Thiên Cực cung xây dựa vào núi, từ cửa sổ nhìn ra, bèn có thể nhìn thấy đường nét thành trì và dãy núi trập trùng đằng xa hơn nữa, kinh doanh mười mấy năm, lúc nam nhân đứng giữa trung tâm quyền lực dõi mắt nhìn ra xa, ở trong thành Uy Thắng, nơi mắt thường không nhìn thấy, cũng có những chuyện thuộc về mỗi người, đang diễn ra xen kẽ.

Thiên lao.

Trong bất kỳ chính quyền nào vào thời điểm này, một nơi với cái tên như vậy đều là vực thẳm tăm tối ẩn giấu trong trung tâm quyền lực nhưng không thể nào khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Chính quyền Đại Tấn được tạo nên từ sơn phỉ tạo phản, luật pháp ban đầu lộn xộn không thể tả, các loại đấu tranh chỉ dựa vào tâm cơ và thế lực, trong lao ngục của nó, cũng đầy ắp vô số quá khứ tối tăm và máu tanh. Ngay cả đến lúc này, cái tên Đại Tấn so xuống dưới đã không ai bằng, nhưng cái sườn trật tự vẫn chưa thể tạo lập một cách thuận lợi, thiên lao nằm ở thành đông, trên một loại ý nghĩa nào đó mà nói, vẫn là một địa ngục Tu La có thể dọa trẻ thôi khóc đêm.

Bên trong hơi thở ngột ngạt và tanh tưởi, tiếng kêu thảm thỉnh thoảng sẽ vang lên từ đằng xa, vang vọng âm ỷ trong lao ngục. Tại nơi sâu nhất của lao ngục, là nơi bố trí cho một số đại nhân vật, trong một căn nhà lao đơn giản tại nơi sâu nhất hiện giờ, nữ tử áo xám đang ngồi nghiêm chỉnh bên mép chiếc giường đơn sơ, phủ rơm rạ, thân hình nàng đơn bạc, mười ngón tay thon dài đặt lên đầu gối, sắc mặt tuy rằng có vẻ nhợt nhạt sau nhiều ngày không thấy ánh mặt trời, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt, duy nhất có đôi môi mím chặt, hơi có vẻ dùng sức.

Nữ nhân tên Lâu Thư Uyển này đã từng là dị số lớn nhất trong hệ thống quyền lực Đại Tấn, với thân phận nữ tử, rất được Hổ Vương tín nhiệm, trong việc quản lý nội chính của Đại Tấn, gánh vác nửa bầu trời của cả thế lực.

Nàng độc ác tàn nhẫn, quản lý thủ hạ nghiêm khắc, trên triều đường việc công làm theo phép công, chưa từng nể mặt bất cứ ai. Khi người Kim mấy bận nam chinh, Trung Nguyên hỗn loạn, dân sinh khó khăn, mà trong chính quyền Đại Tề lại có một lượng lớn kẻ thờ phụng chủ nghĩa hưởng lạc, trong cục diện hoàng thân quốc thích yêu cầu đặc quyền, dưới sự ủng hộ của Hổ Vương, nàng tử thủ việc vận hành hệ thống trồng trọt, thương nghiệp của mấy nơi châu huyện trọng yếu, để những nơi này có thể tiếp máu cho toàn bộ chính quyền Hổ Vương. Trong thời gian mấy năm, đi tới chỗ cao nhất trong chính quyền Hổ Vương.

Hiện giờ, có người gọi nàng là “Nữ tể tướng”, cũng có người lén lút mắng nàng là “Hắc quả phụ”, vì để duy trì hoạt động bình thường của các châu huyện dưới tay, nàng cũng có mấy lần tự mình ra mặt, dùng thủ đoạn ác liệt và máu tanh nhổ tận gốc kẻ gây sự, quấy rối và thậm chí cả những thế lực đằng sau trong châu huyện, trong miệng của một số người ở dân gian, nàng cũng từng có thanh danh tốt đẹp là “Nữ thanh thiên”. Nhưng đến bây giờ, hết thảy những thứ này đều trở thành hư ảo.

Trong địa ngục u ám, tiếng người, tiếng bước chân nhanh chóng đi tới phía này, một lúc sau, ánh sáng của ngọn đuốc đi cùng với âm thanh đó tràn tới từ chỗ rẽ của thông đạo. Kẻ đi đầu là Hình bộ thị lang Thái Trạch gần đây thường giao thiệp với Lâu Thư Uyển, hắn dẫn theo mấy binh sĩ thiên lao, xách theo một nam tử cao gầy thảm hại trên người đầy máu tới, vừa đi, nam tử vừa rên rỉ, cầu xin, các binh sĩ đưa hắn tới trước nhà lao.

Lâu Thư Uyển ngồi trong ngục, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.

- Lâu đại nhân.

Thái Trạch chắp tay:

- Ngài xem hôm nay ta dẫn ai tới?

Ánh mắt Lâu Thư Uyển nhìn chằm chằm vào nam tử tóc tai lộn xộn, thân hình gầy gò và nhếch nhác đó, yên tĩnh hồi lâu:

- Phế vật.

Thái Trạch mỉm cười:

- Lệnh huynh trưởng nói muốn đối chất với ngài.

- Huynh trưởng của ta là cái thứ gì, Hổ Vương biết rất rõ.

Lâu Thư Uyển trả lời lạnh nhạt, Thái Trạch dường như cũng không thể giải thích, hắn khẽ mím môi, ra hiệu cho bên cạnh:

- Mở cửa, cho hắn đi vào.

Người bị đưa tới trước mắt đây chính là huynh trưởng Lâu Thư Hằng của Lâu Thư Uyển, lúc còn trẻ hắn vốn là người có tướng mạo tuấn mỹ, chỉ là mấy năm nay tửu sắc quá độ, móc rỗng cơ thể nên có vẻ gầy gò, lúc này hiển nhiên đã trải qua tra tấn, mấy chỗ bầm tím trên mặt, môi cũng bị đánh rách, thê thảm không tả nổi. Đối mặt với muội muội trong nhà giam, Lâu Thư Hằng lại có chút rụt rè, lúc bị đẩy vào trong còn có chút không tình nguyện —— có lẽ là áy náy —— nhưng rốt cục vẫn bị đẩy vào trong nhà giam, vừa chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Lâu Thư Uyển, lại hoảng hốt nhìn ra chỗ khác.

Lâu Thư Uyển quan sát hắn một lúc, ánh mắt nhìn sang Thái Trạch:

- Các ngươi đã gọi thế này là tra tấn rồi à? Thái đại nhân, thủ hạ của ngươi không ăn cơm sao?

Ánh mắt nàng chuyển sáng đám nha dịch:

- Triều đình không cho các ngươi cơm ăn sao? Các ngươi gọi thế này là thiên lao à? Hắn đều không cần bó thuốc!

- Lâu đại nhân, lệnh huynh chứng minh ngài và Hắc Kỳ quân có qua lại.

- Hắn là phế vật.

- Lâu công tử, ngươi nói đi.

Cơ thể Lâu Thư Hằng run run, một tên nha dịch vung vỏ đao lên, gõ rầm lên cây cột trong nhà giam, ánh mắt Lâu Thư Uyển nhìn sang đó, trong nhà giam, Lâu Thư Hằng lại đột nhiên bật khóc:

- Bọn họ, bọn họ sẽ đánh chết ta......

Ánh mắt Lâu Thư Uyển bi ai, nhìn sang nam tử là huynh trưởng của nàng này, bên ngoài nhà giam, Thái Trạch hừ một tiếng:

- Lâu công tử!

- Ngươi và Ninh Lập Hằng có giao tình!

Lâu Thư Hằng nói câu này, khẽ dừng lại, rồi bật khóc tiếp:

- Ngươi, ngươi cứ thừa nhận đi mà......

Lâu Thư Uyển chỉ nhìn hắn, nghiêng nghiêng đầu:

- Ngươi xem, hắn là tên phế vật......

- Ngươi, các ngươi có giao tình......các ngươi có cấu kết......

- Phế vật.

- Ta không phải phế vật!

Lâu Thư Hằng dừng chân lại, ngước đôi mắt đã sưng đỏ lên:

- Ngươi có biết đây là nơi nào không, ngươi cứ ngồi trong này......bọn họ sẽ đánh chết ta. Ngươi có biết bên ngoài, bên ngoài là dáng vẻ gì không, bọn họ là đánh ta, không phải đánh ngươi, ngươi, ngươi......ngươi là muội muội của ta, ngươi......

Trong giọng nói của Lâu Thư Hằng mang theo tiếng khóc nức nở, lúc nói tới đây, chỉ thấy thân hình của Lâu Thư Uyển đã xông tới, một cái tát kêu “bốp”, nặng nề và giòn giã, âm thanh truyền đi xa xa, đánh rách khóe miệng của Lâu Thư Hằng, máu tươi và nước bọt chảy cả xuống.

Nữ tử đứng trước mặt huynh trưởng, lồng ngực phập phồng vì giận dữ:

- Phế! Vật! Ta còn sống, ngươi sẽ có một tia hy vọng sống, nếu ta chết, ngươi nhất định cũng chết, đạo lý đơn giản thế này, ngươi nghĩ không thông. Phế vật.

- Ta cũng biết......

Lâu Thư Hằng tránh sang một bên, Lâu Thư Uyển lại tát bốp thêm một cái nữa, cái tát này đánh cho hắn loạng choạng lùi một bước về sau.

- Ta cũng biết......

- Phế vật.

- Người ra ngoài chịu hình không phải là ngươi!

Lâu Thư Hằng gào lên một tiếng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn sang Lâu Thư Uyển:

- Ta chịu không nổi nữa! Ngươi đã không biết bên ngoài là dáng vẻ gì nữa rồi ——

- Rút móng tay, cắt ngón tay, đánh nát xương ngươi, lột da ngươi. Thiên lao ta còn đến nhiều hơn ngươi ——

- Nhưng người chịu hình là ta!

Mắt Lâu Thư Hằng đỏ lên, vô thức ngoảnh đầu lại nhìn Thái Trạch, rồi quay lại nói:

- Ngươi, ngươi......ngươi cứ nhận đi, ngươi có nhiều cách ngươi đưa ta ra ngoài, ta là ca ca của ngươi! Hoặc là ngươi bảo Thái đại nhân thủ hạ lưu tình......Thái đại nhân, Hổ Vương coi trọng muội muội ta......muội muội, ngươi có quan hệ, ngươi khẳng định còn có quan hệ, ngươi dùng quan hệ bảo đảm cho ta ra ngoài......

Thêm một cái tát “bốp” nặng nề, Lâu Thư Uyển nghiến chặt răng, dường như không thể nhịn được nữa, lần này Lâu Thư Hằng bị đánh đến mắt nổi đom đóm, đập vào cánh cửa phòng giam, hắn hơi tỉnh táo một chút, đột nhiên “a” một tiếng đẩy tới Lâu Thư Uyển, đẩy cho Lâu Thư Uyển loạng choạng lùi về sau, ngã xuống góc phòng giam.

- Ta là ca ca của ngươi! Ngươi đánh ta! Có bản lĩnh ngươi ra ngoài đi! Ngươi là đồ đê tiện ——

Lâu Thư Hằng gần như hét lên điên cuồng. Mấy năm nay hắn cậy vào thế lực của muội muội ăn uống chơi gái đánh bạc, cũng từng làm ra một số chuyện ghê tởm không phải của con người, Lâu Thư Uyển không thể nào tưởng tượng nổi, nàng không chỉ một lần đánh hắn, những lúc đó Lâu Thư Hằng không dám phản kháng, nhưng lúc này suy cho cùng đã khác, áp lực của lao ngục khiến hắn bùng phát.

- Ngươi giả vờ băng thanh ngọc khiết gì chứ! Hả? Ngươi giả vờ chí công vô tư gì chứ! Ngươi là đồ đê tiện! Là tiện nhân ngàn vạn người cưỡi! Trên triều đường có bao nhiêu người ngủ với ngươi rồi, ngươi nói đi! Hôm nay lão tử phải dạy dỗ ngươi!

Lâu Thư Hằng mắng rồi xông tới bên đó, giơ tay ra muốn tóm lấy muội muội mình, Lâu Thư Uyển đã vịn vào tường đứng dậy, ánh mắt nàng lạnh lùng, dựa vào tường thấp giọng nói một câu:

- Một kẻ cũng không.

Rồi đột ngột vươn tay ra, bắt lấy ngón tay đang vươn tới của Lâu Thư Hằng, hướng về phía dưới dùng sức vung tay!

Rắc ——

- Oa a a a a a a a ——

Một tiếng kêu thảm khiến người ta rợn cả tóc gáy vang vọng trong nhà giam, một phát này của Lâu Thư Uyển đã trực tiếp bẻ gã ngón tay của huynh trưởng, sau một khắc, nàng xông tới đá một cước dưới hông Lâu Thư Hằng, tay đánh tới tấp lên mặt đối phương, trong tiếng kêu thảm thiết, túm lấy tóc của Lâu Thư Hằng, kéo hắn tới vách tường của nhà giam, lại binh một phát nữa, đập thái dương của hắn lên tường đến nỗi vỡ đầu chảy máu.

Lâu Thư Hằng ôm lấy thân dưới tru tréo trên đất, Lâu Thư Uyển đá thêm mấy phát nữa, cất tiếng nói:

- Ngươi có biết, tại sao bọn họ không tra tấn ta, chỉ tra tấn ngươi, bởi vì ngươi là phế vật! Bởi vì ta có ích! Bởi vì bọn họ sợ ta! Bọn họ không sợ ngươi! Ngươi là tên phế vật, ngươi bị tra tấn là đáng kiếp! Ngươi đáng kiếp! Ngươi đáng kiếp......

Đánh một lúc như vậy, dù sao nàng cũng là nữ nhân, thở dốc lùi về chiếc giường rách đó ngồi xuống, ánh mắt nhìn vào huynh trưởng đang phát ra tiếng rên rỉ trên đất, ánh mắt lạnh lùng, lại mang theo thương tâm, cứ yên lặng như vậy rất lâu.

- Lâu Thư Hằng.....ngươi quên mất trước đây ngươi là dáng vẻ thế nào rồi. Ở thành Hàng Châu, có phụ thân và huynh trưởng......ngươi cảm thấy bản thân là người có năng lực, ngươi khí thế bừng bừng......tài tử phong lưu, gọi bạn gọi bè tới đâu cũng đều là cả đám người, có gì mà ngươi không làm được, ngươi còn dám quang minh chính đại cướp vợ người......ngươi xem thử giờ ngươi đã là bộ dạng gì rồi. Thiên hạ đã đại loạn! Ngươi như vậy......là đáng chết, ngươi vốn dĩ là đáng chết, ngươi có hiểu không......

Nhà giam có chút u ám, nàng nói đến sau đó, hốc mắt không nhịn được mà cay xè, nhưng nàng nghiêng đầu vào trong, không thể người ta nhìn thấy. Vị thị lang Thái Trạch kia chứng kiến một cảnh tượng như vậy, trong nhất thời cũng có chút lúng túng, phất tay sang bên cạnh, để binh sĩ đỡ Lâu Thư Hằng ra ngoài, miệng phát ra tiếng:

- Khụ.

Lâu Thư Uyển nhìn hắn:

- Thái đại nhân.

- Ây......Lâu đại nhân, ngài cũng......khụ, không nên đánh phạm nhân như vậy......

- Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương.*

*Biển lớn dung nạp trăm nghìn dòng sông, tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại, vách núi cao thẳng sừng sững vì chúng không có dục vọng phàm tục mưu đồ đấu đá.

Lâu Thư Uyển khẽ nói:

- Bệ hạ xem trọng ta, là bởi vì ta là nữ nhân, ta không có người nhà, không có trượng phu không có hài tử, ta không sợ đắc tội ai, cho nên ta có ích.

- ......

Thái Trạch liếm môi.

- Ta vẫn chưa bị xử chém, có lẽ sẽ vẫn còn có ích.

Lâu Thư Uyển nói:

- Ca ca ta là một tên phế vật, hắn cũng là người thân và sự liên lụy duy nhất của ta, nếu ngươi có lòng tốt thì cứu hắn, giữ một mạng của hắn, ta ghi nhớ ân tình này của ngươi.

- Ây......

Thái Trạch cân nhắc ngôn từ:

- ......chuyện trong phận sự.

- ......Đa tạ ngươi.

Các binh sĩ kéo Lâu Thư Hằng ra ngoài, ngọn đuốc cũng dần dần rời xa, nhà giam hồi phục lại sự tăm tối, Lâu Thư Uyển ngồi trên giường, lưng tựa vào tường, khá mệt mỏi, nhưng qua một lúc sau, nàng lại cố gắng, cố gắng hết sức để ánh mắt mình trở nên tỉnh táo......

Sự đan xen của quyền lực, sự thăng trầm của hàng ngàn vạn con người, sự tàn khốc trong đó, trò hề vừa xảy ra trong thiên lao này không thể tóm tắt một phần vạn của nó. Đa số người cũng không thể hiểu được sự tác động và ảnh hưởng của rất nhiều chuyện này, cho dù là số ít người trong vòng ở đỉnh cao nhất, đương nhiên cũng không thể dự đoán được liệu đống sự kiện này sẽ lắng xuống trong im lặng, hay sẽ đột ngột trở thành một cơn sóng lớn.

Người ngoài vòng đương nhiên càng không thể hiểu được rồi. Thành Trạch Châu, Du Hồng Trác năm nay mười bảy tuổi mới vừa bước vào giang hồ phức tạp này, và không hề biết không lâu sau đó hắn sẽ phải trải qua và chứng kiến một phần của cơn thủy triều khổng lồ, dời núi lấp biển. Ngay lúc này, hắn đang đi lại ở một góc của khách điếm Lương An, tùy ý quan sát tình hình trong khách điếm.

Khách điếm Lương An mà ba người dừng chân lúc này không lớn cũng chẳng nhỏ, mọi người ở tại một sân hai lối vào được bao quanh bởi một tòa nhà hai tầng hình chữ “nhật” (日). Sân viện trước sau đều có một cây hòe lớn, lá cây xanh um tươi tốt như chiếc ô. Người trọ trong khách điếm nhiều, lúc này thời tiết nóng bức, tiếng người cũng huyên náo, trẻ nhỏ chạy lăng xăng, phu thê ầm ĩ, gà vịt mang từ dưới quê lên chạy loạn khắp sân dưới sự truy đuổi của chủ nhân.

Đối với cảnh tượng này Du Hồng Trác cũng không có gì là không thích ứng, tin tức liên quan đến Vương Sư Đồng, liên quan đến việc đại tướng Tôn Kỳ dẫn trọng binh tới trước đó, chính là do nghe thấy thương lữ lớn tiếng trao đổi trong sân viện mới biết được, lúc này trong khách điếm có thể vẫn còn hai ba người giang hồ, Du Hồng Trác âm thầm dò xét đánh giá, cũng không tùy tiện lên trước bắt chuyện.

Là thiếu niên từ nông thôn tới, thực ra hắn thích loại cảm giác hỗn loạn và huyên náo này, đương nhiên, trong lòng hắn cũng có chuyện riêng đang suy nghĩ. Lúc này đã vào đêm, thành Trạch Châu gần xa cũng đều có ánh lửa đang thắp sáng, qua một lúc sau, Triệu tiên sinh từ trên lầu bước xuống, vỗ vỗ vai hắn:

- Đã nghe thấy thứ muốn nghe chưa?

Du Hồng Trác bèn nói một lượt chuyện của Vương Sư Đồng, Tôn Kỳ. Triệu tiên sinh cười rồi gật đầu:

- Cũng khó trách, ngươi xem chỗ cổng thành, tuy rằng có tra xét, nhưng cũng không nghiêm cấm người lục lâm ra vào, thì biết bọn họ không sợ. Nếu thật xảy ra chuyện lớn, thành vừa phong tỏa, không ai có thể đi được.

Hắn nhìn Du Hồng Trác, lại cất tiếng an ủi:

- Ngươi cũng không cần lo lắng như vậy sẽ không xem được náo nhiệt, nhiều người đến như thế, kiểu gì cũng sẽ ra tay. Người lục lâm ấy mà, không có tổ chức không có kỷ luật, tuy rằng Đại Quang Minh giáo âm thầm dẫn dắt, nhưng người thông minh thật sự, quá nửa sẽ không dám cùng hành động với bọn họ. Nếu có kẻ lỗ mãng tài cao gan lớn, nói không chừng mấy tối nay sẽ có người cướp ngục, nếu ngươi muốn xem......ừm, có thể đến thuê phòng ở gần thiên lao.

Triệu tiên sinh suy bụng ta ra bụng người, cho rằng tiểu bằng hữu là tiếc nuối không được xem náo nhiệt, nhưng không nói bản thân mình thực ra cũng rất thích xem náo nhiệt. Nói xong lời này, Du Hồng Trác vâng một tiếng, qua một lúc sau, lại thấy hắn nhíu mày nói:

- Triệu tiền bối, trong lòng ta có chuyện nghĩ không thông.

- Người trẻ tuổi, biết mình nghĩ không thông, chính là chuyện tốt.

Triệu tiên sinh nhìn ngó xung quanh:

- Chúng ta ra ngoài đi dạo, có chuyện gì, vừa đi vừa nói.

- Ừm.

Du Hồng Trác gật đầu, theo đối phương ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment