Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 943 - Chương 943: Gió Nổi Mây Tụ, Thiên Hạ Trạch Châu 4

Chương 943: Gió nổi mây tụ, thiên hạ Trạch Châu 4 Chương 943: Gió nổi mây tụ, thiên hạ Trạch Châu 4

- Từ chiều tới giờ, ta vẫn luôn suy nghĩ về chuyện thích khách gặp được lúc trưa đó. Quân đội hộ tống chó Kim chính là người Hán chúng ta, nhưng lúc thích khách ra tay, người Hán kia vậy mà dùng cơ thể đỡ tên cho chó Kim. Trước nay ta nghe người ta nói, quân đội người Hán chiến lực tệ thế nào, đầu hàng người Kim, lại càng tham sống sợ chết, chuyện thế này, thực sự không nghĩ ra là tại sao......

Từ khách điếm Lương An ra ngoài, con đường bên ngoài là một ngõ hẻm không có nhiều người đi lại, Du Hồng Trác vừa đi, vừa thấp giọng nói. Nói xong lời này, Triệu tiên sinh đó nghiêng đầu nhìn hắn, đại khái không nghĩ tới hắn lại vì chuyện này mà phiền não, nhưng lập tức cũng khẽ cười khổ mà cất tiếng, hắn đè thấp giọng xuống một chút, nhưng đạo lý lại quả thực quá đơn giản.

- Chuyện này à......có gì kỳ lạ đâu, hiện giờ Đại Tề được người Nữ Chân giúp sức, bọn họ là người thượng đẳng chân chính, mấy năm vừa qua, phản kháng lớn công khai đã không nhiều nữa, ám sát ngấm ngầm thì vẫn luôn có. Nhưng chuyện liên quan đến người Nữ Chân, hình phạt nghiêm khắc nhất, một khi gia quyến của những người Nữ Chân này xảy ra chuyện, binh sĩ sẽ chịu liên đới, người nhà của họ phải chịu liên lụy, ngươi xem người trên con đường hôm nay đó, nếu người Nữ Chân truy cứu, sẽ giết sạch toàn bộ, cũng không phải là chuyện gì lớn......mấy năm vừa qua, chuyện này đều đã từng xảy ra.

Triệu tiên sinh nói tới chuyện này, giọng điệu bình thản chỉ là trần thuật một thực tế đương nhiên, trong nhất thời Du Hồng Trác lại không biết nên nói gì cho phải.

- Người kia chắn một tên cho quý nhân Nữ Chân, bèn là cứu tính mạng của mọi người, nếu không người Nữ Chân mà chết, người Hán ít nhất phải trăm người đền mạng, ngươi nói bọn họ có thể làm gì?

Triệu tiên sinh nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa:

- Ngoài ra, đây có thể vẫn không phải nguyên nhân chủ yếu nhất.

Đèn đuốc phía trước sáng dần, hai người đã ra khỏi con hẻm, ra tới đầu đường có người đi lại.

- Chiến tranh cũng tốt, năm tháng thái bình cũng được, nhìn xem nơi này, người đều phải sống sót, phải sinh sống. Vũ triều rời khỏi Trung Nguyên mới có thời gian mấy năm, mọi người vẫn còn nghĩ tới phản kháng, nhưng trên thực tế, đã không còn con đường đi lên nữa, kẻ làm lính muốn làm tướng quân, cho dù không thể, cũng muốn kiếm thêm ít ngân lượng, phụ cấp gia đình, kẻ buôn bán muốn làm tài chủ, nông dân muốn làm địa chủ......

Triệu tiên sinh vừa nói vừa chỉ vào hàng người tốp năm tốp ba trên con đường này:

- Ta biết cách nghĩ của Du tiểu huynh đệ ngươi, cho dù không có sức thay đổi, chí ít cũng không nên làm ác, cho dù bất đắc dĩ làm ác, đối diện với những người Nữ Chân này, chí ít cũng không thể thật lòng nương nhờ bọn họ, cho dù nương nhờ bọn họ, thấy bọn họ sắp chết, cũng nên cố gắng hết sức khoanh tay đứng nhìn......nhưng mà, thời gian năm ba năm, thời gian năm năm mười năm, đối với một người mà nói là rất dài, đối với một gia đình, càng thêm gian nan. Mỗi ngày đều không làm trái lương tâm, sống mà căng thẳng, chờ đợi người Vũ triều trở về? Nữ nhân trong nhà ngươi phải ăn, hài tử phải uống, ngươi có thể giương mắt nhìn trong bao lâu? Nói một câu thực lòng, cho dù Vũ triều thật sự có thể đánh trở lại, mười hai mươi năm sau đó, rất nhiều người nửa đời người đều phải sinh sống ở nơi này, mà thời gian nửa đời người, có thể sẽ quyết định cả một đời của hai thế hệ. Người Nữ Chân là con đường trèo lên cao tốt nhất, cho nên binh lính tham sống sợ chết trên chiến trường lại liều mình bảo vệ cho người Nữ Chân, thực ra không có gì là lạ.

Hai người một đường đi lên phía trước, đợi Triệu tiên sinh nói hết những điều này một cách đơn giản và bình thản, Du Hồng Trác lại ngập ngừng mở miệng, đối phương nói về hình phạt ở nửa đoạn đầu hắn tất nhiên có thể nghĩ tới, nhưng với phần sau, ít nhiều có hơi mê muội. Hắn vẫn là người trẻ tuổi, tự nhiên không thể hiểu được các tầng lớp của sinh tồn, cũng không thể hiểu được lợi ích và tầm quan trọng của việc dựa vào người Nữ Chân.

Hắn mê muội một lúc lâu:

- Vậy......ý của tiền bối là, bọn họ không phải người xấu......

Triệu tiên sinh vỗ vỗ vai hắn:

- Ngươi hỏi ta chuyện này là tại sao, cho nên ta nói cho ngươi lý do. Nếu ngươi hỏi ta người Kim tại sao phải đánh xuống, tương tự ta cũng có thể nói cho ngươi lý do. Chẳng qua lý do không liên quan gì đến tốt xấu. Đối với chúng ta mà nói, bọn họ chính là kẻ xấu không hơn không kém, điểm này là không sai đâu.

- Vậy chúng ta phải thế nào......

- Chúng ta phải giết chết người của họ, ép chết thê tử họ, ném chết con cái họ.

Ngữ khí của Triệu tiên sinh ôn hòa, Du Hồng Trác nghiêng đầu qua nhìn hắn ta, cũng chỉ thấy được biểu cảm tùy tiện và đương nhiên.

- Bởi vì có một điểm khẳng định, người như vậy nếu nhiều lên, bất kể là vì lý do gì, người Nữ Chân đều sẽ thống trị Trung Nguyên nhanh hơn, đến lúc đó, người Hán đều chỉ có thể như con chó, dùng mạng đi lấy lòng mua vui cho kẻ khác. Cho nên, bất kể bọn họ có lý do gì, giết chết bọn họ, sẽ không sai.

- Vâng.

Du Hồng Trác nói.

Một đường này đi tới, ba ngày đồng hành, Triệu tiên sinh và Du Hồng Trác nói không ít chuyện, mỗi lần trong lòng hắn có nghi ngờ, Triệu tiên sinh giải thích một phen, quá nửa có thể khiến hắn sáng tỏ thông suốt. Đối với Hán binh liều mạng vì người Kim nhìn thấy trên đường kia, Du Hồng Trác tâm tính thiếu niên, tự nhiên cũng cảm thấy giết chết hắn cho hả hê, nhưng hiện tại Triệu tiên sinh nói những lời ôn hòa mà ẩn chứa sát khí này, không biết tại sao khiến đáy lòng hắn cảm thấy có chút ngơ ngẩn.

Sau đó hai người đi thẳng dọc theo con đường trong thành Trạch Châu, tìm một quán trà ở phố xá náo nhiệt nhất, sau khi gọi trà và điểm tâm ở cửa sổ hướng ra đường trên tầng hai, Triệu tiên sinh nói:

- Ta có chút chuyện, ngươi ở đây đợi ta một chút.

Bèn lập tức rời khỏi. Sự phồn hoa của thành Trạch Châu không sánh được với thành thị lớn của Trung Nguyên, Giang Nam ban đầu, nhưng điểm tâm ngọt ngào, giọng hát véo von của ca nữ trên quán trà đối với Du Hồng Trác mà nói lại là sự hưởng thụ hiếm thấy. Hắn ăn hai miếng bánh ngọt, nhìn một mảnh đèn đuốc chập chờn xung quanh, trong đầu không kìm được lại trở về chuyện làm hắn mê muội.

Cứ vậy đợi đến lúc phản ứng lại, Triệu tiên sinh đã trở về, ngồi xuống đối diện, đang uống trà:

- Thấy ngươi đang suy nghĩ chuyện, trong lòng ngươi có vấn đề, đây là chuyện tốt.

- Triệu tiền bối......

Triệu tiên sinh cầm chén trà, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, biểu cảm lại trở nên nghiêm túc —— trước đó khi hắn nói tới chuyện giết cả nhà người ta, đều chưa từng có vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lúc này không giống:

- Người giang hồ có mấy loại, theo người ta kiếm sống gặp sao hay vậy, loại người này là lưu manh trong lục lâm, không có tiền đồ gì. Người một đường chỉ hỏi đao thép trong tay, trực tiếp thẳng thắn, dứt khoát có ân báo ân, có oán báo oán, có một ngày có thể trở thành một đời đại hiệp. Cũng có kẻ nhát gan chuyện gì cũng cân nhắc, đúng sai tiến lui đều khó, có lẽ sẽ trở thành phú ông con cháu đầy đàn. Người tập võ, đa số đều là ba con đường này.

Hắn uống một ngụm trà, dừng lại một chút:

- Nhưng chỉ có đi con đường thứ tư, có thể trở thành đại tông sư chân chính.

Du Hồng Trác đứng dậy:

- Triệu tiền bối, ta......

Vừa chắp tay, bèn muốn quỳ xuống, đây là đại lễ muốn bái sư, nhưng người đối diện giơ tay ra, giữ hắn lại một chút, đẩy về trên ghế:

- Ta có một câu chuyện, nếu ngươi muốn nghe, nghe xong hẵng nói chuyện khác.

Du Hồng Trác vội vàng gật đầu. Triệu tiên sinh đó cười cười:

- Đây là một chuyện mà trong lục lâm không nhiều người biết được, kẻ võ nghệ cao cường nhất của đời trước, Thiết Tí Bàng Chu Đồng và Tâm Ma Ninh Nghị đó, từng có hai lần đối mặt. Chu Đồng tính cách chính trực, Tâm Ma Ninh Nghị ác độc tàn nhẫn, hai lần đối mặt đều không được coi là vui vẻ......Nghe nói, lần thứ nhất chính là sau khi thủy bạc Lương Sơn bị tiêu diệt, Thiết Tí Bàng vì cứu đệ tử Lâm Xung mà ra mặt, đồng thời nhận mệnh lệnh của thái úy phủ, phải giết Tâm Ma......

Trên đường dòng người qua lại, trên quán trà là đèn đuốc chập chờn, trong tiếng hát của ca nữ và tiếng nhị hồ của lão tẩu, Du Hồng Trác đang lắng nghe tiền bối trước mặt kể về chuyện ít người biết đến của võ lâm nhiều năm về trước, sự gặp gỡ của Chu Đồng và Tâm Ma đó ở Sơn Đông, rồi đến sau nữa, lũ lụt hung dữ, sự bôn ba của lão nhân trong nạn thiếu lương, mà Tâm Ma cố gắng xoay chuyển tình thế ở kinh thành, rồi khi người giang hồ và Tâm Ma đối đầu, Chu Đồng xông pha ngàn dặm thay Tâm Ma biện bạch, mà sau đó lại vì Tâm Ma thủ đoạn tàn độc nên chia tay không vui vẻ......

Hai người truyền kỳ một chính một tà trong lục lâm, sau lần hội tụ này bèn không đối mặt lần nào nữa, lão nhân tuổi quá bát tuần (tám mươi tuổi) vì ám sát nguyên soái Nữ Chân Niêm Hãn mà chết trận oanh liệt ở Hân Châu, mấy năm sau, Tâm Ma Ninh Nghị cuốn lên binh lực tráng liệt, sau khi chém giết chính diện ở Tây Bắc đã hy sinh trong trận đại chiến đó. Hai người với thủ đoạn khác nhau, cuối cùng đã đi trên con đường tương tự......

Chỉ là nghe đến những chuyện này, Du Hồng Trác bèn cảm thấy trong lòng mình đang cuồn cuộn thiêu đốt.

Triệu tiên sinh dùng chén trà gõ xuống mặt bàn một cái:

- ......Chu Đồng là nhất đại tông sư, nếu nói ra, hẳn ông ta không thích Ninh Lập Hằng, nhưng ông ta vẫn vì Ninh Nghị xông pha ngàn dặm, sau khi ông ta mất, đầu do đệ tử Phúc Lộc mang ra, chỗ chôn xương cốt được Phúc Lộc nói cho Ninh Lập Hằng biết, hiện giờ có thể đã chẳng còn ai biết nữa rồi. Mà Tâm Ma Ninh Nghị, cũng không thích Chu Đồng, nhưng sau khi Chu Đồng mất, hắn vì hành động của Chu Đồng vẫn không tiếc sức lực tuyên truyền. Nói đến cùng, Chu Đồng không phải loại người vui buồn tùy tâm, dứt khoát có ân báo ân, có oán báo oán, đương nhiên cũng tuyệt đối không phải kẻ nhát gan......

- Ông ta biết được Ninh Lập Hằng làm những chuyện gì, ông ta cũng biết, trong chuyện cứu tế lương thực, ông ta đánh từng cái sơn trại một, tác dụng phát huy ra được e rằng cũng không sánh nổi thủ đoạn của Ninh Nghị, nhưng ông ta vẫn làm tất cả những chuyện mình có thể làm. Tại Hân Châu, ông ta không phải không biết việc ám sát thập tử nhất sinh, có thể hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng ông ta không lo trước lo sau, ông ta đã tận hết sức mạnh của mình. Ngươi nói xem, ông ta rốt cuộc là người như thế nào?

Du Hồng Trác nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận, Triệu tiên sinh bật cười:

- Đầu tiên, ông ta là một người biết suy nghĩ, giống như ngươi bây giờ, nghĩ là chuyện tốt, đắn đo là chuyện tốt, mâu thuẫn là chuyện tốt, nghĩ không thông, cũng là chuyện tốt. Ngẫm nghĩ về vị lão nhân gia đó, ông ta gặp phải bất cứ chuyện gì đều thẳng tiến không lùi, người thường nói ông ta tính cách cương trực, cương trực này là cương trực một cách máy móc sao? Không phải, ngay cả loại thủ đoạn cực đoan đó của Tâm Ma Ninh Nghị, ông ta cũng có thể chấp nhận, điều này chứng tỏ cái gì ông ta cũng đều thấy qua hết, đều hiểu hết, nhưng cho dù như vậy, gặp phải chuyện xấu, chuyện ác, cho dù không thể thay đổi, cho dù có vì nó mà chết, ông ta vẫn thẳng tiến về phía trước......

- Người bình thường khi bắt đầu suy nghĩ chuyện, rất nhanh sẽ cảm thấy khó khăn, ngươi sẽ cảm thấy mâu thuẫn —— kẻ tầm thường luôn thích nói, ta chính là một người bình thường, ta không lo được cái này, không lo được cái kia, nói đã tận sức rồi, nói cho dù ta thế này thế kia, có thể thay đổi cái gì chứ, thế gian sao vẹn cả đôi đường, nghĩ đến đau đầu......nhưng thế sự vốn là khó khăn, người đi trong khe hẹp, mới gọi là hiệp.

- Buổi trưa hôm nay ngươi cảm thấy, chó Hán đỡ tên cho người Kim đó đáng chết, buổi tối có thể cảm thấy, hắn có lý do của hắn, nhưng mà, nếu hắn có lý do thì ngươi không giết hắn nữa sao? Ngươi giết hắn rồi, có cần giết người nhà hắn không? Nếu như ngươi không giết, người khác muốn giết, khi ta muốn ép chết thê tử hắn, ném chết hài tử hắn, ngươi có ngăn ta không? Ngươi làm thế nào để ngăn ta. Lúc ngươi giết hắn, chẳng lẽ nghĩ rằng người chịu khổ trên mảnh đất này đều đáng chết? Những chuyện này, nếu đều có thể nghĩ thông suốt, đao ngươi vung ra sẽ có sức mạnh rất lớn.

Triệu tiên sinh rót một tách trà cho mình:

- Gặp gỡ dọc đường, một đường này đồng hành, hai ta đích thực cũng coi như có duyên phận. Nhưng nói thực, thê tử ta, nàng bằng lòng chỉ bảo ngươi, là nhìn trúng ngộ tính trên đao pháp của ngươi, mà cái ta nhìn trúng, là năng lực học một biết mười của ngươi. Ngươi từ nhỏ chỉ biết luyện đao máy móc, lĩnh ngộ trong một lần sống chết đã có thể thâm nhập vào trong đao pháp, đây là chuyện tốt, nhưng cũng không tốt, đao pháp khó tránh sẽ ngấm vào cuộc đời ngươi sau này, vậy thì đáng tiếc. Muốn phá vỡ khuôn sáo, quyết chí tiến lên, trước tiên phải lĩnh hội rõ ràng tất cả khuôn sáo, loại người còn trẻ kia mà đã cảm thấy tất cả quy củ trên đời này đều vô căn cứ, đều là rác rưởi và kẻ tầm thường không có thuốc chữa. Ngươi phải cảnh giác, không được biến thành người như vậy.

Du Hồng Trác ngẫm nghĩ một lúc:

- Tiền bối, nhưng ta không biết nên thế nào......

- Nhìn và nghĩ, từ từ nghĩ, ở đây chỉ là nói, đi lại phải cẩn thận, vung đao phải kiên quyết. Chu tiền bối quyết chí không lùi, thực ra là người cực kỳ cẩn thận, ông ta nhìn thấy nhiều, suy nghĩ nhiều, nhìn thấu rồi, mói có thể thẳng tiến không lùi thực sự. Nếu ngươi ba bốn mươi tuổi có thành tựu, đã cực kỳ khá rồi.

Triệu tiên sinh cười cười:

- Mấy năm nay ta làm lão sư quen rồi, dạy nhiều học sinh, khó tránh thích càm ràm, giữa hai ta hoặc giả có mấy phần duyên phận, cũng không cần thiết phải bái nữa, lòng hiểu là được. Điều tốt nhất ta có thể nói với ngươi, có thể chính là câu chuyện này......mấy ngày tiếp theo đây phu phụ chúng ta có một số chuyện phải làm ở Trạch Châu, ngươi cũng có chuyện của ngươi, từ chỗ này đi qua nửa con đường, chính là chỗ phân đà của Đại Quang Minh giáo, nếu ngươi có hứng thú, có thể qua đó xem thử.

Ánh mắt Du Hồng Trác nhìn về bên đó.

Triệu tiên sinh uống trà:

- Hà Sóc Thiên Đao Đàm Chính võ nghệ không tồi, hiện giờ ngươi vẫn chưa phải đối thủ, nhìn nhiều nghĩ nhiều, trong năm ba năm nữa, chưa chắc không thể giết hắn. Còn về vị tứ ca đó của ngươi, nếu có thể tìm được, không ngại hỏi rõ ràng mọi chuyện một chút, là giết hay chạy, không thẹn với lương tâm là được.

Trong lòng Du Hồng Trác vẫn đang hỗn loạn, chuyện mà đối phương nói với hắn, suy cho cùng là quá lớn. Ngày hôm đó trở về, Du Hồng Trác lại nghĩ tới một số nghi ngờ, cất tiếng hỏi, Triệu tiên sinh bèn trả lời rõ ràng, không nói những lời khiến hắn hoang mang nữa. Buổi tối luyện võ nghệ xong, hắn ngồi trong gian phòng của khách điếm, cảm xúc trập trùng, mà nhiều hơn là vì nghe được câu chuyện của Chu tông sư mà sôi sục —— thiếu niên mười bảy tuổi dẫu đã ghi nhớ lời đối phương, nhưng nhiều hơn vẫn là tưởng tượng dáng vẻ tương lai, mơ ước được trở thành đại hiệp giống như Chu tông sư vậy.

Cứ như thế, thâm tâm hắn đột nhiên lướt qua một chuyện, khiến hắn hơi thất thần.

Hắn nhớ lại cái đêm rời khỏi thôn đó, hắn vung đao giết chết rất nhiều hòa thượng của Đại Quang Minh giáo, lại giết chết mấy nữ tử kia, cuối cùng khi vung đao giết tới thiếu nữ vốn là vị hôn thê của hắn, đối phương cầu xin, nàng nói:

- Cẩu Tử, ngươi đừng giết ta, chúng ta cùng lớn lên, ta làm thê tử của ngươi......

Hắn và thiếu nữ tuy rằng đính ước từ nhỏ, nhưng nếu nói tình cảm, lại không được coi là quá khắc cốt ghi tâm. Ngày đó hắn một đường chém qua, lúc giết tới cuối cùng, hơi có chút chần chừ, nhưng lập tức vẫn là một đao chém xuống, trong lòng dĩ nhiên có lý do, nhưng nhiều hơn vẫn là vì như vậy càng đơn giản và thoải mái hơn, không cần xem xét nhiều nữa. Nhưng tới lúc này, hắn mới đột nhiên nghĩ tới, thiếu nữ tuy rằng bị đưa vào miếu hòa thượng, nhưng cũng chưa chắc là nàng cam tâm tình nguyện, hơn nữa, lúc đó thiếu nữ gia cảnh nghèo khó, trong nhà mình cũng sớm đã không thể tiếp tế, trong nhà nàng không như vậy, có thể tìm được bao nhiêu đường sống chứ, vậy chung quy là cùng đường mạt lộ, hơn nữa, so với cùng đường mạt lộ của binh sĩ người Hán hôm nay, lại không giống nhau.

Chính mình lúc ấy, vốn dĩ có lẽ là có thể trì hoãn một đao kia.

Hắn tuổi còn trẻ, phụ mẫu đều mất hết, hắn lại trải qua quá nhiều quẫn cảnh chém giết, nơm nớp lo sợ và cả sắp chết đói. Mấy tháng qua nhìn thấy con đường giang hồ duy nhất trước mắt, dùng ý chí bừng bừng che giấu tất cả, lúc này quay đầu nghĩ lại, hắn đẩy mở cửa sổ khách điếm, nhìn thấy ánh trăng sao nhàn nhạt trên bầu trời, trong nhất thời lòng đau như cắt. Trong lòng người trẻ tuổi, bèn thật sự cảm nhận được sự phức tạp khó nói của đời người.

Nhưng hắn không biết, lúc này, trong gian phòng trên lầu của khách điếm, Triệu tiên sinh đang phàn nàn với thê tử “tiểu hài tử thật phiền phức”, thu dọn sẵn hành lý rời khỏi.

Ngày hôm sau Du Hồng Trác tỉnh dậy từ trên giường, bèn nhìn thấy lương khô và ngân lượng để lại trên bàn, và cả một quyển đao pháp tâm đắc thật mỏng, lúc đi lên lầu, căn phòng của phu phụ Triệu thị đã trống không —— đối phương cũng có chuyện quan trọng, lần này chính là cáo biệt rồi. Hắn ổn định tâm trạng, xuống dưới luyện hai lượt võ nghệ, ăn sáng xong mới lặng lẽ ra ngoài, đi về phía phân đà Đại Quang Minh giáo.

Phải nhìn cho kỹ, nghĩ từ từ, lúc vung đao mới có thể quyết chí không lùi —— hắn chỉ là ghi tạc chuyện này trong lòng.

Lúc này vẫn là sáng sớm, một đường vẫn chưa đi tới quán trà hôm qua, bèn thấy đầu đường phía trước vang lên âm thanh náo động, binh sĩ của Hổ Vương đang xếp thành hàng đi phía trước, lớn tiếng tuyên cáo gì đó. Du Hồng Trác chạy lên trên, chỉ thấy binh sĩ đang áp giải mười mấy người lục lâm trên mình có vết thương đang đi tới quảng trường cổng chợ phía trước, từ trong tiếng tuyên cáo của bọn họ, có thể biết được những người này chính là kẻ phỉ hôm qua định cướp ngục, đương nhiên cũng có thể là dư nghiệt Hắc Kỳ, hôm nay sẽ bị giữ ở quảng trường, liên tục thị chúng mấy ngày.

Lúc này vẫn đang là tháng nóng nhất trong hè, trong thời tiết nóng bức như vậy, thị chúng nhiều ngày, vậy chính là phơi nắng những người này cho tới chết, e rằng cũng vì muốn nhử vây cánh đối phương ra tay. Du Hồng Trác đi theo một hồi, nghe thấy những người lục lâm đó một đường ngoác mồm mắng chửi, có người nói:

- Có giỏi thì một chọi một với gia gia......

Có người nói:

- Mười tám năm sau lại là một hảo hán ——

- Điền Hổ, Tôn Kỳ, con mẹ nhà ngươi ——

Trên đường cũng có dân chúng cầm đá ném tới, có người chen qua nhổ nước bọt —— trên vùng đất Trung Nguyên hỗn loạn này, bọn họ khó khăn lắm mới có thể sống được mấy ngày an ổn hơn những nơi khác, cảm nhận đối với những người lục lâm hoặc dư nghiệt Hắc Kỳ này, lại không giống nhau.

Bình Luận (0)
Comment