Ánh mặt trời hôm đó xẹt qua bầu trời rồi dần dần lặn về tây, thành Trạch Châu chìm trong ánh hoàng hôn vẫn hỗn loạn không nghỉ. Trong chùa miếu của Đại Quang Minh giáo, khói hương nghi ngút xen lẫn tiếng tụng kinh của các hòa thượng, tín chúng quỳ bái vẫn sôi động, Du Hồng Trác theo một lớp tín đồ đệ tử ra khỏi cửa, trong tay cầm một cái màn thầu, ăn đôi ba miếng, đây là “đồ từ thiện” xin được từ trong chùa, dùng để lấp đầy bụng, cũng coi như có còn hơn không.
Đường hẻm gần chùa miếu có rất nhiều cây lớn, lúc chập tối gió xào xạc thổi đến, không khí oi bức cũng dường như mát mẻ hơn. Trong đường hẻm dòng người như mắc cửi, cũng có rất nhiều tốp năm tốp ba kẻ mang theo người nhà, hài tử do phụ mẫu dẫn theo chạy nhảy ngược xuôi ra ngoài, nếu như gia cảnh sung túc, sẽ mua một xâu hồ lô ngào đường ở lối rẽ trên đường, bèn nghe thấy tiếng cười đùa vô lo vô nghĩ của hài tử truyền đến, khiến Du Hồng Trác cảm nhận được một luồng yên tĩnh khó tả trong sự ồn ào náo động này.
Hiện giờ vì chuyện của Ngạ Quỷ, việc giam giữ Vương Sư Đồng và sự xuất hiện của đại quân Tôn Kỳ, tình hình trong thành Trạch Châu rất căng thẳng, cho dù là dân chúng thông thường, cũng có thể cảm nhận một cách rõ ràng hơi thở của mưa gió sắp đến. Đại Quang Minh giáo tuyên truyền thế gian có ba mươi ba nạn, Phật Quang Minh cứu thế, đến tình cảnh này, các tín chúng tâm thần bất an tới tụ tập càng nhiều.
Đám địa chủ phú thân gia cảnh sung túc đến nghe ngóng nội tình với các thiền sư Đại Quang Minh giáo, còn tín chúng bình thường ôm tâm lý cầu may tới cầu bái Bồ Tát, thần phật, hoặc hy vọng đừng có vận rủi giáng xuống Trạch Châu, hoặc cầu khẩn dù cho có chuyện gì, mọi người trong nhà mình cũng có thể bình an vượt qua. Sau khi bái phật thì bỏ một hoặc vài tiền đồng vào trong hòm công đức, nhận lấy một phần đồ ăn từ thiện từ các tăng chúng, đợi đến khi rời khỏi, tâm tình cũng có thể thư thái hơn rất nhiều, trong nhất thời, xung quanh chùa miếu của Đại Quang Minh giáo này, cũng thật sự đã trở thành một nơi thái bình an tường nhất trong thành trì, khiến tâm tình người ta thả lỏng.
Vũ triều vốn dĩ phồn hoa giàu có, nếu ngược về trước mấy năm, cảnh tượng phồn hoa an lành thế này của khu vực Trung Nguyên cũng coi như khắp nơi đều có thể thấy được. Cũng là mấy năm chiến loạn xảy ra bên cạnh mọi người, hơi thở thái bình trong mấy thành lớn trên địa bàn Hổ Vương mới thật sự lộ ra vẻ quý giá, khiến người ta vô cùng quý trọng.
Đưa mắt nhìn quanh, trong đám đông thỉnh thoảng cũng có thể thấy được một số nam nữ phong trần mệt mỏi, ăn vận hoặc cũ nát hoặc già dặn.
Những người này vừa nhìn bèn có không ít đều là nhân vật lục lâm trong đám người từ bên ngoài tới, người lục lâm hạ cửu lưu* liếm máu trên lưỡi đao, rất nhiều kẻ dáng vẻ giản dị, có nhiều thủ đoạn ẩn nấp, lẫn trong đám đông không dễ phân biệt. Chỉ có những người phục sức không tệ trên người có mang theo binh khí kia mới là người tập võ tương đối dễ nhận ra. Bất luận là thời loạn hay tháng năm thái bình, nghèo học văn giàu học võ đều là trạng thái bình thường, những người võ lâm này hoặc là cường hào ác bá của một vùng, hoặc xuất thân từ phú thân địa chủ, trong thời loạn này, mỗi người cũng có cảnh ngộ riêng mình, trong đó không ít người thần thái lão luyện trầm ổn, đến Đại Quang Minh giáo đưa ra ám ngữ giang hồ với các tăng lữ bên này, sau đó cũng mỗi người mỗi ngả.
*Cách gọi để phân loại các nghề nghiệp trong xã hội, trên có thượng cửu lưu và trung cửu lưu, đề cập cụ thể đến những người làm nhiều nghề khác nhau có địa vị xã hội thấp, bao gồm: sư gia (người hầu ghi chép án từ hoặc cố vấn, tham mưu cho quan lại), sai nha, lái buôn, bà mối, đầy tớ sai vặt, đồng cốt phù thủy, trộm cắp, lừa đảo, kỹ nữ.
Du Hồng Trác ở lại trong chùa miếu bên này hơn nửa ngày, phát hiện tuy rằng cũng không ít người lục lâm tới đây, không ít người đều bị tăng lữ của Đại Quang Minh giáo từ chối, chỉ đành nghi hoặc rời khỏi —— trước đó trên đường tới Trạch Châu, Triệu tiên sinh từng nói sự tụ hội của lục lâm tại Trạch Châu là do Đại Quang Minh giáo cố ý khởi xướng, nhưng nghĩ tới vì để tránh bị quan phủ thăm dò, chuyện này không đến nỗi làm tới mức quá gióng trống khua chiêng như thế, trong đó tất có vấn đề.
Trước đó hắn từng bị Đại Quang Minh giáo truy nã, lúc này lại không dám chủ động thăm dò tình hình với tăng chúng trong miếu, đối với những võ giả bị rời đi sau khi bị từ chối kia, trong nhất thời cũng không tùy tiện theo dõi.
Chuyện của Trạch Châu náo loạn xôn xao ầm ĩ như thế, một mặt đại quân vào thành, một mặt khác lời đồn liên quan đến dư nghiệt Hắc Kỳ gia tăng, Đại Quang Minh giáo vừa đặt bẫy tại thành Trạch Châu, vừa tụ tập người lục lâm lên tiếng ủng hộ cho phe “Quỷ Vương”, cho dù hiện giờ thiên hạ đã loạn, thế lực các bên rối rắm phức tạp, chuyện này xem ra quả thực có chút kỳ lạ.
Tuy rằng lúc tới cũng từng muốn xem cuộc náo nhiệt này, nhưng đó là có Triệu tiên sinh Triệu phu nhân ổn định cục diện. Bây giờ hai vị tiền bối đã rời khỏi, hắn chẳng qua là tay mơ lần đầu bước vào giang hồ, dù có thật muốn nhúng tay vào tất cả mọi chuyện, nhưng đã không còn can đảm vậy nữa. Đối với hắn mà nói chuyện quan trọng thật sự là tìm được tung tích của “tứ ca”, tìm hiểu tin tức của mấy vị huynh tỷ còn lại, sau đó hoặc là báo thù, hoặc tùy thời cứu người, đều không dễ lỗ mãng hành sự.
Tận đáy lòng hắn, chung quy hy vọng mấy vị huynh tỷ vẫn bình an, cũng hy vọng tứ ca không phải kẻ phản đồ, bên trong có nội tình khác —— tuy rằng khả năng không lớn, võ nghệ của Đàm Chính kia, thế lực của Đại Quang Minh giáo, so với bảy người huynh đệ ban đầu thực sự lớn hơn rất nhiều, bản thân chạy thoát chỉ do may mắn —— nhưng bất luận thế nào, chuyện vẫn chưa xác định, trong lòng luôn có một phần mong mỏi.
Mong muốn trong lòng hắn ít đi, chuyện cần làm cũng theo đó mà bớt đi rất nhiều. Một ngày trời chờ đợi, đoàn người Đàm Chính cũng không hề xuất hiện trong miếu, Du Hồng Trác cũng không sốt ruột, theo dòng người đi khỏi, xuyên qua thành thị hỗn loạn. Lúc này trời chiều ngả về tây, trên đầu đường dòng người qua lại thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một đội binh sĩ ngang qua, lữ nhân, ăn mày từ nơi khác tới đều có vẻ nhiều hơn một số nơi hắn đã đi qua.
Trở về chỗ con hẻm của khách điếm Lương An, mùi thơm của thức ăn trong các gian phòng xung quanh đã thoang thoảng, xa xa có thể thấy được lão bản đang tụ tập trò chuyện với mấy người đồng hương ở cửa khách điếm, một hán tử đậm người vung vẩy cánh tay, âm thanh nói chuyện khá lớn, lúc Du Hồng Trác đi tới, nghe thấy người đó nói rằng:
- ......Mặc bọn hắn là người ở đâu, chính là đáng chết, tốt nhất là cứ thế phơi nắng cho đến chết, theo ta thấy, những người này còn chết chưa đủ thảm! Chết thảm bọn hắn, chết thảm bọn hắn......ở đâu không được, cứ phải đến Trạch Châu gây thêm phiền phức......
Theo lời của hán tử, mấy người xung quanh liên tục gật đầu, có người nói:
- Theo ta thấy, gần đây trong thành không yên bình, ta còn muốn để muội muội về quê......
- ......Người xứ khác dám gây chuyện, cầm đao đâm chết bọn hắn......
Trong lúc trò chuyện, lão bản của khách điếm Lương An đó thấy Du Hồng Trác đi vào, bèn nói:
- Các người đừng chặn trước cửa chỗ ta nữa, có để ta làm ăn không, được rồi được rồi......
Đám đông lúc này mới ngậm miệng, nhìn vào Du Hồng Trác đang tới, một người trừng mắt nhìn hắn, Du Hồng Trác gật gật đầu coi như chào hỏi với bọn họ, rồi đi vào trong khách điếm.
Nghe ý này của bọn họ, đám kẻ phỉ bị bắt thị chúng sáng sớm kia, quá nửa là bị phơi nắng đến chết trên quảng trường rồi, cũng không biết có ai đến giải cứu không.
Hắn chỉ là người bình thường, đến Trạch Châu không phải để chuốc phiền phức, cũng không quản được chuyện lớn thiên hạ, đối với một số địch ý của người địa phương, cũng không đến nỗi quá lưu tâm. Sau khi trở về phòng lại suy nghĩ một hồi chuyện ngày hôm nay, sau đó mua một phần thức ăn từ chỗ lão bản khách điếm, bưng lên cạnh hàng lang lầu hai ngồi ăn.
Hoàng hôn rực đỏ rồi khuất dần, từ lầu hai nhìn ra, là một bức tường đất ngói xám, hết lớp này đến lớp khác. Chỗ không xa trong sân vườn có trồng cây ngô đồng thấp đã đèn đuốc sáng trưng, người người nhốn nháo, còn có tiếng kèn và tiếng hát hí khúc truyền tới, có người đang thành thân bày tiệc rượu.
Du Hồng Trác ăn cơm, nhìn vào cảnh tượng an lành như thế, lại nghĩ tới tâm trạng lo lắng của đám đông ở trước cửa khách điếm cũng như trong thành thị, và đội xe người Kim gặp được lúc mình và phu phụ Triệu thị tới —— bọn họ lại từ thành Trạch Châu rời đi, có lẽ cũng là cảm nhận được mảnh đất này không thái bình. Một nhà này kết thân tại đây, cũng không biết có phải muốn tranh thủ chút thời gian thanh bình trước mắt, muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này hay không.
Mấy năm nay, Trung Nguyên rối ren, cái gọi là không thái bình, từ lâu đã chẳng phải trò đùa không nhìn thấy không sờ tới nữa rồi.
Chạng vạng chìm xuống, trong khách điếm cũng đã thắp đèn, không khí vẫn còn chút khô nóng, Du Hồng Trác nhìn vào mảnh đèn đuốc vạn nhà trước mặt trong ánh sáng mờ ảo, tự hỏi liệu đó có phải là ngày tháng yên bình cuối cùng của tòa thành này không.
Lòng có trắc ẩn, nhưng cũng sẽ không bận tâm quá nhiều.
Hắn đã trải qua điều này từ lâu rồi.
....................
Sau khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc vạn nhà phản chiếu không khí sôi động trên bầu trời đêm của thành phố, với Trạch Châu là trung tâm, kéo dài lốm đa lốm đốm, các doanh trại, dịch trạm, thôn trang, lối đi và rừng núi vốn ít người qua lại trước đây cũng bừng sáng với ánh đèn thưa thớt vào ban đêm.
Thành Trạch Châu đã rất lâu rồi không có cảnh tượng náo nhiệt như thế, trong thành ngoài thành, bầu không khí đều có vẻ khẩn trương.
Bầu không khí khẩn trương, các loại chuyện sẽ nhiều lên. Phủ đệ của tri châu Trạch Châu, các hương thân phụ lão kéo tới thỉnh cầu quan phủ đóng cửa thành không cho người ngoài tiến vào vừa mới rời đi, tri châu Lục An Dân dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán, tâm trạng lo lắng đi lại mấy vòng trong sảnh, rồi ngồi xuống ghế.
Yêu cầu của các hương thân phụ lão khó có thể đạt được, cho dù là từ chối cũng không dễ dàng, nhưng suy cho cùng người đã đi khỏi, theo lý mà nói tâm trạng hắn cũng nên ổn định lại. Nhưng hiện giờ, vị Lục tri châu này hiển nhiên vẫn có chuyện khó xử khác, hắn ngồi trên ghế ánh mắt không yên tĩnh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn vỗ vỗ vào ghế, đứng dậy, ra cửa đi tới một gian phòng khách khác.
Cửa phòng có hai thị vệ và một thị nữ canh chừng. Lục An Dân đi qua đó, cúi đầu dò hỏi thị nữ:
- Vị cô nương đó đã ăn gì chưa?
Thị nữ lắc lắc đầu:
- Bẩm lão gia, vẫn chưa.
Lục An Dân nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng giơ tay ra, đẩy cửa đi vào.
Vũ triều sụp đổ, thiên hạ hỗn loạn, Lục An Dân đi tới vị trí ngày hôm nay, đã từng là tiến sĩ của năm Cảnh Hàn thứ sáu, trải qua ghi tên bảng vàng, cưỡi ngựa dạo phố, cũng từng trải qua vạn người loạn ly, nạn đói và hỗn chiến. Đến bây giờ, là thủ hạ của Hổ Vương, phòng thủ một thành, rất nhiều quy củ đều đã hủy hoại, rất nhiều chuyện hỗn loạn, hắn đều đã tận mắt chứng kiến, nhưng đến hiện tại thế cục Trạch Châu căng thẳng, người hôm nay đến viếng thăm hắn đây, lại quả thực khiến hắn cảm thấy có chút bất ngờ và nan giải.
Cửa phòng đẩy ra, trong đèn đuốc sáng bừng, có một bàn thức ăn đã nguội từ lâu, dưới ánh đèn một bên gian phòng là một nữ ni tăng y như nước đang ngồi, nữ ni để tóc tu hành này xõa mái tóc dài xuống, đang khẽ cúi đầu, ngón tay lần tràng hạt. Nghe thấy tiếng mở cửa, nữ ni ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn sang Lục An Dân, trong lòng Lục An Dân thở dài một tiếng.
Thời buổi hỗn loạn, tất cả mọi người đều thân bất do kỷ. Sự uy hiếp của tính mệnh, sa ngã của quyền lực, con người đều sẽ thay đổi, Lục An Dân đã nhìn thấy quá nhiều. Nhưng chỉ trong đôi mắt này, hắn vẫn có thể phát giác ra được, trong ánh mắt của nữ ni, một số thứ nào đó vẫn đang tồn tại một cách quật cường, đó là thứ hắn muốn nhìn thấy, nhưng lại không muốn nhìn thấy ở chỗ này cho lắm.
Thế nên hắn thở dài một tiếng, giang tay ra bên cạnh:
- Lý cô nương......
Hắn dừng lại:
- ......Đã ăn chưa?
Đối diện với vị từng có tên Lý Sư Sư, hiện giờ có thể là nữ nhân phiền phức và gai góc nhất cả thiên hạ này, Lục An Dân thốt ra lời chào hỏi không có chút gì mới mẻ hay sáng tạo.
Nữ ni đứng dậy, nhẹ nhàng thi lễ với hắn. Lục An Dân lại thở dài một tiếng trong lòng.
Đáng tiếc nàng cũng không chỉ đến để dùng cơm......
....................
Đèn đuốc, thức ăn chay, ánh sáng thưa thớt, có tiếng nói chuyện.
- ......Lúc còn trẻ, hăng hái hăm hở, sau khi ghi tên bảng vàng, đến vùng đất Phần Châu đó làm huyện lệnh. Huyện thành nhỏ, cai trị vẫn ổn, chẳng qua rất nhiều chuyện nhìn không quen, không buông ra được, ba năm khảo thí, cuối cùng ngược lại bị liên lụy......hồi đấy ta tính tình cương trực, tự thấy thân phận tiến sĩ, đọc sách thánh hiền, chưa từng hổ thẹn với ai, cớ gì phải chịu nỗi bực dọc không rõ ràng như vậy, dù cho bên trên có phương pháp, nhưng lúc ấy cũng cứng đầu không chịu đi khai thông, trong mấy năm va chạm đến đầu rơi máu chảy, bèn dứt khoát từ quan không làm nữa. Cũng may trong nhà dư dả, danh tiếng của ta cũng không tệ, trải qua ngày tháng tốt lành trong một khoảng thời gian.
- ......Sau đó người Kim nam hạ, theo người nhà trốn đông trốn tây, ta còn từng nghĩ tới tụ tập một đám người chống cự, người đúng là tụ tập được rồi, làm ầm ĩ chẳng bao lâu lại tan hết. Người bình thường hiểu gì chứ, nước mất nhà tan, nghèo khó khốn cùng rồi, tập trung một chỗ, phải ăn chứ, ở đâu có đây? Chỉ đành đi cướp, trên tay mình có đao, đối với người bên cạnh......xuống tay cực kỳ dễ dàng, ha ha, cũng chẳng khác gì với người Kim......
- ......Cứ như thế, người tan cũng tan rồi, sau đó lại bôn ba, nào trốn nào nấp, thê tử nguyên phối của ta dẫn theo con trai lớn......chết trong chiến loạn rồi, phụ thân cũng chết, ta có hai lần sắp chết đói. Thiếp thất vứt bỏ con gái, cũng chạy theo người khác......
Trong ánh đèn, Lục An Dân đang nói chuyện cầm lấy ly rượu, trên mặt có nụ cười, dừng một lúc lâu, cười có chút tự giễu:
- Lúc đó ta nghĩ, có lẽ nếu người không tan, ngược lại tốt hơn một chút......
Nữ ni đối diện gắp thức ăn cho hắn, Lục An Dân nhìn một chút, tuổi hắn gần bốn mươi, khí chất nho nhã, chính là giai đoạn nam nhân lắng đọng có sức quyến rũ nhất. Giơ tay ra:
- Lý cô nương không cần khách khí.
Hắn nói rồi lại khẽ mỉm cười:
- Bây giờ nghĩ lại, lần đầu tiên gặp Lý cô nương, là hơn mười năm trước rồi nhỉ. Lúc ấy Biện Lương vẫn còn, Phàn Lâu vẫn còn, lúc ta sinh sống bên cạnh ngự nhai*, thích ăn mỳ nước, bò viên ở một quán mỳ nước Lão Chu. Năm đó tuyết lớn, ngày đông ta qua đó, đợi mãi cho đến năm sau......
*Ngự nhai: đường dành cho hoàng đế xuất hành trong kinh thành.
Nữ ni đối diện cũng cười cười nhớ lại:
- Lúc Lục tri châu nhìn thấy, vẫn là một tiểu cô nương nhỉ.
Lục An Dân nhìn vào gương mặt của Lý Sư Sư:
- Lúc đó Lý cô nương khoảng chừng mười mấy tuổi, đã là lứa đứng đầu của Phàn Lâu đó rồi. Trong các cô nương lúc ấy, tính tình của Lý cô nương khác với những người xung quanh nhất, siêu phàm thoát tục, có lẽ cũng chính vì vậy, hiện giờ mọi người đã lúc mờ lúc tỏ, chỉ có duy nhất Lý cô nương vẫn vang danh thiên hạ.
Sư Sư cúi đầu:
- Ta có thể xưng tụng là vang danh thiên hạ gì chứ......
Lục An Dân nghiêm túc:
- Tháng sáu năm ngoái, Bộc Dương lũ lụt, Lý cô nương ngược xuôi bôn ba, thuyết phục phú hộ xung quanh xuất lương, phát cháo cứu tế, cứu sống vô số người, phần ân tình này, người thiên hạ đều sẽ ghi nhớ.
- Cái đó cũng không tính là ta làm.
Sư Sư thấp giọng nói một câu
- Người xuất lương không phải ta, người chịu khổ cũng không phải ta, chuyện ta đã làm là gì chứ, chẳng qua là trưng bộ mặt ra, đến các nhà các hộ, quỳ xuống dập đầu mà thôi. Nói là xuất gia, để tóc tu hành, trên thực tế, vẫn là chuyện dùng sắc đẹp mua vui cho người. Đến cuối cùng, ta lại nhận lấy cái hư danh này, mỗi ngày đều sợ hãi.
Nữ tử nói rất bình tĩnh, nhưng trong nhất thời Lục An Dân khẽ sững sờ, sau đó mới lẩm bẩm nói:
- Lý cô nương......làm đến mức độ này rồi à.
- Mỗi người đều có cảnh ngộ.
Sư Sư thấp giọng nói.
- Đúng vậy.
Lục An Dân cúi đầu ăn một miếng thức ăn, sau đó uống thêm ly rượu, trong phòng im lặng hồi lâu, chỉ nghe Sư Sư nói:
- Lục tri châu, hôm nay Sư Sư tới, cũng là bởi có chuyện, mặt dày nhờ vả......
Lục An Dân chỉ yên lặng gật gật đầu.
- Xin Lục tri châu có thể nghĩ cách đóng cổng thành, cứu lấy những người sắp chết kia.
Lục An Dân lắc đầu:
- ......Chuyện không đơn giản như Sư Sư cô nương nghĩ.
- Nhưng thế nào cũng có cách để người vô tội chết ít hơn một chút.
Nữ tử nói xong, Lục An Dân cũng không trả lời, một lúc sau, nàng tiếp tục cất tiếng:
- Bờ bắc Hoàng Hà, Quỷ Vương bị bắt, bốn mươi vạn Ngạ Quỷ bị đánh tan, đã bị giết tới máu chảy thành sông. Hiện giờ các người bắt vị Vương Sư Đồng đó tới chỗ này, muốn gióng trống khua chiêng xử trí, răn đe người khác cũng thôi đi, cần gì phải liên lụy người vô tội chứ. Ngoài thành Trạch Châu, mấy ngàn Ngạ Quỷ đang tiến đến phía này để xin các người thả Vương Sư Đồng ra, ít ngày nữa sẽ tới. Nếu những người này tới Trạch Châu, khó có thể may mắn sống sót, Trạch Châu cũng khó được an bình, các người có quân đội, đánh tan bọn họ đuổi bọn họ đi đều được, hà tất cứ phải giết người chứ......
Lục An Dân ngồi ngay ngắn:
- Vậy Sư Sư cô nương có biết, hiện nay nàng tới Trạch Châu cũng rất nguy hiểm không?
Nữ nhân nhìn hắn:
- Ta chỉ muốn cứu người.
- Tình hình trong này phức tạp, Sư Sư nàng không hiểu được.
Lục An Dân dừng lại:
- Nếu nàng muốn cứu người, tại sao không đi cầu xin vị đó?
Sư Sư mê muội một lúc:
- Vị nào?
- ......Cái vị của Hắc Kỳ đó.
Nàng đã hiểu, nhìn vào Lục An Dân:
- Nhưng mà......hắn đã chết rồi mà.
Lục An Dân đặt đũa xuống bàn cộp một tiếng, nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm, muốn làm rõ thật giả trong đó.
Sở dĩ Lục An Dân không muốn gặp Lý Sư Sư cho lắm, cũng chẳng phải vì sự tồn tại của nàng đại diện cho một số ký ức về thời khắc tươi đẹp nào đó đã từng có. Sở dĩ nàng khiến người ta cảm thấy phiền phức và nan giải, cho tới mục đích hôm nay nàng đến, thậm chí thế cục của cả Trạch Châu hiện giờ, nếu phải dẫn ra từng ly từng tí đến cùng, quá nửa không tránh khỏi liên quan với sự tồn tại của “vị kia” mà hắn nói. Tuy rằng trước đó đã từng không ít lần nghe được lời đồn vị tiên sinh đó đã chết, nhưng lúc này nghe được câu trả lời dứt khoát đến như thế từ miệng đối phương, trong nhất thời, cũng khiến Lục An Dân cảm thấy suy nghĩ có chút rối loạn.
Đây rốt cuộc là thật hay giả, hắn nhất thời cũng không thể phân biệt rõ ràng......