Mùa hạ Vũ triều Kiến Sóc năm thứ tám, hai năm sau khi Hắc Kỳ quân bại lui ở Tây Bắc, những vấn đề còn sót lại tồn tại bởi Hắc Kỳ quân ban đầu, đã đến lúc không thể không làm rõ, không thể không giải quyết.
Trong này, vấn đề rất nhiều gian tế Hắc Kỳ quân thâm nhập vào thế lực các phương của Đại Tề trong đại chiến ba năm và thời gian mở rộng quân đội, đương nhiên là vô cùng quan trọng. Mà trong cùng thời gian này, một vấn đề nghiêm trọng song song với nó, lại thật sự có thể nói lớn cũng được mà nói nhỏ cũng được, đó chính là: Tin về cái chết liên quan đến Hắc Kỳ Ninh Nghị, liệu có thật không.
Đại chiến ba năm, trong lúc Kim quốc như mặt trời ban trưa tổn thất hai viên đại tướng ở Tây Bắc, Đại Tề ở Trung Nguyên khởi binh trăm vạn, cuối cùng chém chết Ninh Nghị, khiến Hắc Kỳ tan tác chạy khỏi Tây Bắc. Chuyện đến lúc được dẹp yên, đám đông chỉ là đắm chìm trong cảm giác thả lỏng sau khi dày vò ba năm rốt cục đã qua đi, đối với toàn bộ câu chuyện, không có bao nhiêu người dám làm ngược lại, nói chuyện gian nan khốn khó. Dù sao Ninh Nghị đã chết, Hắc Kỳ diệt vong, đây chính là kết cục tốt nhất.
Sau đó, càng nhiều tin tức liên quan tới Hắc Kỳ quân mới từ từ nổi lên mặt nước. Tàn bộ Hắc Kỳ tan tác chạy khỏi Tây Bắc vẫn chưa diệt vong, bọn họ chọn khu vực giáp giới với ba bên Thổ Phiên, Đại Lý, Vũ triều làm căn cứ địa tạm thời, nghỉ ngơi lấy sức, mà sau đó lực lượng còn lờ mờ vươn tới các nơi như Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, Tương Nam, dần dần đứng vững.
Đối với nhánh đội ngũ này, Vũ triều đã chịu mọi quả đắng không dám tùy tiện chọc vào, các nơi Thổ Phiên, Đại Lý thực ra cũng không có bao nhiêu thế lực có thể thật sự đối đầu chính diện với họ, mà sau đại chiến ở Tây Bắc, Hắc Kỳ quân cũng càng nghiêng về việc kín đáo liếm láp vết thương, đối ngoại chỉ là mấy nhánh thương đội bôn ba ở một góc của trời nam, tình hình thế lực nội bộ, trong nhất thời khó có ai nói được rõ ràng.
Liên quan đến tin tức về cái chết của Ninh Nghị, trong thời gian đầu tiên, không có bao nhiêu người nghi ngờ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là mọi người đều có xu hướng tiếp nhận cái chết của hắn, huống hồ đầu người xác minh thân phận còn được đưa tới phương bắc còn gì. Tuy nhiên Hắc Kỳ quân vẫn tồn tại, trong bóng tối nó rốt cục hoạt động thế nào, mọi người một phen tò mò tìm hiểu, lời đồn về việc Ninh Nghị chưa chết mới càng được truyền ra nhiều hơn.
Hắc Kỳ quân hiện giờ, tuy rằng rất khó tìm hiểu sâu hơn, nhưng suy cho cùng không phải bền chắc như thép, nó cũng là do con người hợp thành. Khi người tìm hiểu nhiều dần lên, một số tin tức trên bề mặt dần dần trở nên rõ ràng. Đầu tiên, việc phát triển và củng cố Hắc Kỳ quân hiện giờ, tuy rằng kín tiếng, nhưng vẫn có vẻ rất trật tự, hơn nữa cũng không rơi vào sự hỗn loạn sau khi mất đi người lãnh đạo, tiếp theo, sau khi đám người Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm vắng mặt, mấy vị quả phụ Ninh gia đứng ra gánh vác trách nhiệm, cũng là bọn họ đưa tin ra bên ngoài, tuyên bố Ninh Nghị chưa chết, chỉ là ngoại địch dòm ngó gắt gao, tạm thời buộc phải ẩn náu —— đây ngược lại cũng không phải lời nói dối, nếu như thật sự xác nhận Ninh Nghị vẫn còn sống, Kim quốc sớm bị vả mặt nói không chừng sẽ lập tức xua quân nam hạ.
Nói đến cùng, tại Trung Nguyên hiện giờ, việc sống chết của Ninh Nghị đã trở thành truyền thuyết như ma quỷ, chưa ai từng thấy, không ai có thể xác định. Mà chủ yếu nhất vẫn là vì cho dù Ninh Nghị đã thoát ly khỏi bề mặt, thế lực của Hắc Kỳ quân dường như vẫn vận hành bình thường, cho dù hắn đã chết, đám đông vẫn không thể nào thiếu cảnh giác, nhưng nếu như hắn còn sống, vậy toàn bộ chuyện này đã đủ để khiến thế lực của cả Trung Nguyên đều cảm thấy sợ hãi.
Trong chuyện luận chứng về sự sống chết của Ninh Nghị, cái tên Lý Sư Sư này đột nhiên xuất hiện, chỉ có thể nói là một sự bất ngờ. Vị danh kỹ kinh thành lúc xưa này vốn dĩ cũng chẳng thể coi là thiên hạ đều biết, đặc biệt là trong thời gian mấy năm chiến loạn, nàng sớm đã phai nhạt khỏi tầm mắt của đám đông, nhưng mà lúc đám đông bắt đầu tìm hiểu về chân tướng sống chết của Ninh Nghị, một vị từng là tổng bộ của Lục Phiến Môn, cao thủ ít ỏi trong võ lâm, Thiết Thiên Ưng đang truy tìm tung tích của vị nữ tử này, đã bày tỏ với người khác rằng việc sống chết của Ninh Nghị rất có thể sẽ tìm được trên người Lý Sư Sư.
Lý do là vì, con người Ninh Nghị tuy rằng ác độc tàn nhẫn, nhưng lại rất chiếu cố đến người nhà và những người xung quanh, mà vị Lý cô nương đây, vừa khéo từng là hồng nhan tri kỷ có giao tình với hắn. Sau khi tin về cái chết của Ninh Nghị truyền ra, vị nữ tử ẩn cư tại Vân Nam để tóc tu hành một đường lên phía bắc, nếu như nàng gặp phải nguy hiểm, vậy thì hiển nhiên, Ninh Nghị sẽ không thờ ơ.
Rất khó nói suy đoán như vậy được Thiết Thiên Ưng tiết lộ ra dưới hoàn cảnh thế nào, nhưng bất luận ra sao, chung quy đã có người để tâm. Năm ngoái, Lý Sư Sư đã rời đi sau khi viếng thăm căn cứ của Hắc Kỳ quân ở Thổ Phiên, lần ám sát đầu tiên vây quanh nàng đã bắt đầu, mà sau đó là lần thứ hai, lần thứ ba, đến sáu tháng trước, người lục lâm chết vì nàng đoán chừng đã vượt qua ba chữ số. Nhưng phía bảo vệ nàng rốt cuộc là Ninh Nghị tự mình hạ lệnh, hay là gia quyến của Ninh Nghị cố tình bày nghi trận, ai có thể nói cho rõ đây.
Đây là xung đột xoay quanh tin về cái chết của Ninh Nghị, lại khiến một nữ tử sớm đã phai nhạt lần nữa rơi vào trong mắt của người thiên hạ. Tháng sáu, Bộc Dương lũ lụt, hồng thủy ảnh hưởng đến các nơi như Đại Danh, Ký Châu, Ân Châu, Thâm Châu. Lúc này triều đình đã mất đi năng lực cứu tế, nạn dân lưu lạc mất nhà cửa, khổ không sao nói hết. Vị nữ ni để tóc tu hành này bôn ba khắp nơi khẩn cầu, khiến cho đa số nhà giàu cùng nhau cứu tế thiên tai, lập tức khiến cho tiếng tăm của nàng truyền đi rất xa, thật giống như Quan Âm tại thế, vạn gia sinh phật*.
*Thời xưa chỉ quan lại địa phương được bách tính yêu mến, vạn nhà đều dùng hương hỏa lễ bái, chúc người đó sớm thăng thành Phật, dùng để miêu tả một người ân trạch to lớn, là bồ tát sống của mọi người.
Từ sau đó, vây quanh cái tên Lý Sư Sư này, không chỉ có thế lực Hắc Kỳ bảo vệ nàng, còn có không ít người lục lâm tổ chức tự phát. Đương nhiên, vì để không ảnh hưởng đến quá nhiều người, vị cô nương này sau đó dường như cũng tìm được phương pháp ẩn giấu hành tung, thỉnh thoảng xuất hiện ở một nơi nào đó, rồi lại biến mất.
Cứ như vậy, đến bây giờ, nàng xuất hiện tại Trạch Châu, mới là chuyện thật sự khiến Lục An Dân cảm thấy nan giải. Đầu tiên nữ nhân này không thể lộ mặt —— ai biết nàng có phải là người của vị Ninh ma đầu đó không, tiếp theo nữ nhân này còn không thể chết —— cho dù Ninh Nghị thật sự đã chết, sự trả thù của Hắc Kỳ quân e rằng cũng không phải thứ hắn có thể nhận lấy, tiếp nữa thỉnh cầu của nàng còn không tiện từ chối trực tiếp —— điều này lại là vì người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình, đối với Lý Sư Sư, lòng hắn thật sự có hảo cảm, thậm chí có lòng kính phục với những chuyện nàng đã làm.
Chẳng qua hắn thật sự bất lực mà thôi.
- Chuyện của Trạch Châu, như Lục mỗ đã nói, không đơn giản như vậy.
Lục An Dân cân nhắc một lúc:
- Lý cô nương, sinh phải thời loạn lạc, là bất hạnh của tất cả mọi người. Ah, ta bây giờ, nói là coi giữ một phương, nhưng mà thời cuộc như vậy, thường là người cầm đao nói chuyện. Một vùng Trạch Châu lần này, người có tiếng nói thật sự, Lý cô nương cũng nên hiểu, ấy là Tôn tướng quân Tôn Kỳ, chuyện lớn như đóng cửa thành cho dù lòng ta thấy bất nhẫn, nhưng có thể làm thế nào. Nàng đi khuyên ta, chẳng bẳng thử khuyên những người đến......vô ích thôi, bảy vạn đại quân, huống hồ đằng sau đó......
Hắn nói tới đây, nhìn Lý Sư Sư, muốn nói lại thôi:
- Lý cô nương, nội tình trong này, ta không thể nói quá nhiều. Nhưng......nếu nàng đã đến đây thì cứ ở lại chỗ này, ta thế nào cũng phải bảo vệ nàng chu toàn, nói một câu thực lòng, nếu hành tung của nàng bại lộ, thực sự khó có thể bình an......
Vẫn chưa dứt lời, Sư Sư nhìn hắn, đẩy ghế ra đứng dậy, tiếp đó nhẹ nhàng quỳ gối về phía hắn. Lục An Dân cũng vội vàng đẩy ghế đứng dậy, chau mày nói:
- Lý cô nương, như vậy là không tốt rồi.
- Ta cũng biết như vậy không tốt.
Giọng nói của Sư Sư cực kỳ thấp:
- Tại Phàn Lâu, việc gì cũng đều nói tới chừng mực, dù là cầu người, cũng không thể hùng hổ dọa người, đó là để đôi bên đều dễ chịu, cho dù không thành, bản thân cũng để lại ấn tượng tốt trong lòng đối phương. Nhưng Sư Sư quả thực là nữ tử yếu đuối vô năng, lòng ta có bất nhẫn, lại là sức trói gà không chặt, dẫu muốn cầm đao xông trận giết địch, nghĩ tất cũng không địch lại được nửa tên nam nhân, Lục tiên sinh ngài là tri châu tôn quý, cho dù không có sức lực thay đổi một số chuyện, nhưng chỉ cần có lòng trắc ẩn, một ý niệm khác nhau cũng có thể cứu được hàng chục hàng trăm người......
Nàng dừng lại:
- Hôm nay Sư Sư không hề muốn ép Lục tiên sinh tỏ thái độ. Nhưng Lục tiên sinh cũng là người có thiện tâm......
- Vậy cũng chưa chắc!
Lục An Dân phất phất tay.
- ......Chỉ hy vọng tiên sinh có thể giữ chút nhân tâm, Sư Sư cảm tạ trước vì những người có thể sống sót. Thời gian sau này, cũng nhất định sẽ khắc ghi trong tim, ngày ngày cầu phúc cho tiên sinh......
- Ầy......nàng......ầy, nàng......
Lục An Dân có chút rối loạn nhìn nàng đang khấu đầu ba cái với hắn dưới đất, trong nhất thời đỡ thì không phải mà nhận cũng không phải, sau khi bái lạy xong, đối phương lại chủ động đứng dậy. Đôi mắt linh động của nàng không thay đổi, trên trán đã có một vệt hơi đỏ, biểu cảm có chút thẹn thùng, hiển nhiên, quỳ lạy thế này đối với nàng mà nói cũng không tự nhiên.
- Thực ra, ta chẳng có gì cả, chỗ mà người khác có thể ra sức, ta thân là nữ tử, bèn chỉ có thể cầu xin quỳ lạy, lúc đánh trận như thế, lúc cứu tế cũng như thế. Ta biết rõ rằng như vậy không tốt, nhưng có lúc sau khi khổ sở quỳ lạy, vậy mà cũng có thể có chút tác dụng......ta vốn đã cho rằng không còn tác dụng gì nữa rồi. Thực ra nghĩ lại, một đời này của ta lòng không thể yên, tâm nguyện không thể hoàn thành, xuất gia lại không thể thật sự xuất gia, đến cuối cùng, thực ra cũng là dùng sắc đẹp mua vua cho người, dùng tình cảm liên lụy người. Thực sự là......xin lỗi. Ta biết Lục tiên sinh cũng khó xử.
- Sư Sư cô nương......sao có thể chà đạp bản thân như vậy......ây dà, thế đạo này......
- Sư Sư xin cáo từ trước.
- Nàng thực sự không cần phải đi......
Lục An Dân nói:
- Ta không có ý gì khác, nhưng thành Trạch Châu này......thực sự không thái bình.
- Sư Sư cũng có biện pháp tự bảo vệ.
- Ta không phải nói đến bất ổn bình thường......
Nói đến mấy câu như vậy, đối phương vẫn ra khỏi phòng, Lục An Dân kỳ thực cũng sợ liên lụy, đưa nàng đến cửa sau, mắt thấy bóng dáng đối phương dần dần rời đi trong màn đêm, có một số lời rốt cục vẫn không nói ra. Nhưng nàng tuy mặc tăng y, vẫn tự xưng Sư Sư, tuy thành tâm muốn nhờ, nhưng lại nói ra sự áy náy, mâu thuẫn và ý định trong đó, hắn chung quy là hiểu rõ.
Chẳng qua, bản thân trong này lại có thể làm được mấy phần......
Sau khi nữ ni tên Lý Sư Sư rời khỏi tri châu phủ, dần biến mất tại đầu đường Trạch Châu, Lục tri châu cũng quay về phủ đệ, trong thành trì đằng xa, tiệc thành thân bên cạnh khách điếm Lương An vẫn đang tiến hành, trên con đường xa hơn nữa truyền tới tiếng ồn ào của nha dịch truy bắt kẻ phỉ. Một mé đông bắc thành thị, hiện giờ là quân doanh đèn đuốc sáng choang mà mấy vạn đại quân đang đóng quân, từ dịch đạo đông nam đi xuống, mấy ngàn lưu dân cũng đã cuồn cuộn tiến về Trạch Châu, bọn họ chính là tàn bộ của mấy vạn Ngạ Quỷ sau khi bị đánh tan, không còn binh khí và vật tư, thực ra chẳng khác gì kẻ ăn mày, một đường theo đại quân tới Trạch Châu dưới ý kiến của một số người, yêu cầu triều đình Hổ Vương thả Vương Sư Đồng ra.
Những người này nghèo khó khốn cùng, lại bụng đói cồn cào, lúc xuôi nam, đa số nhận ân huệ của Vương Sư Đồng, phen này kéo tới, ngoại trừ yêu cầu Hổ Vương khai ân, thực ra cũng hy vọng Trạch Châu thu nhận, nếu không phần lớn bọn họ đều sẽ không qua nổi mùa thu năm nay. Nếu như Trạch Châu không quản bọn họ, kiếm chuyện gây sự bị quan binh Trạch Châu giết chết, thực ra cũng chưa chắc là kết quả thảm nhất.
Trên một ngọn núi nhỏ bên ngoài cách thành Trạch Châu mười mấy dặm có một ngôi miếu nhỏ, một nhóm người khác vốn dĩ lệ thuộc dưới trướng Quỷ Vương đã tới đây trước. Lúc này đã thắp đuốc lên trong rừng cây, trên dưới trăm người đang cảnh giới trong khu rừng gần miếu.
Quỷ Vương xuôi nam, tụ tập đám đông lưu dân ba bốn mươi vạn người, trên đường cũng từng liên tục phá mấy thành, dưới trướng hắn cũng không phải không có quân đội thật sự có thể chiến đấu. Đội ngũ hơn trăm người này chính là dòng chính đi theo Vương Sư Đồng, từ sau khi chiến bại ở bờ bắc Hoàng Hà, chính những người này đã thu gom, giữ lại tính mạng, trong đó cũng có mấy kẻ thương tật, bởi vì không cam lòng nên lên phía bắc.
Trong chùa miếu, có sáu hán tử đang bàn bạc sự tình đối sách, bọn họ lần lượt là Lý Khuê Phương, Vu Cảnh, Đường Tứ Đức, Tiền Thu, Cổ Đại Hào và Phùng Dương Ba. Đội ngũ của Vương Sư Đồng được đồn là dư bộ của Hắc Kỳ, trong này, chỉ có hai người Lý Khuê Phương và Đường Tứ Đức là thật sự từng tham gia Hắc Kỳ quân, Lý Khuê Phương thân hình gầy gò, một bàn tay bị đứt, đó là lúc chiến đấu với người Nữ Chân ở Tiểu Thương Hà bị người ta một đao chặt đứt bàn tay, hắn là người bình tĩnh, vẫn coi như có chút mưu kế, trong đội ngũ Ngạ Quỷ thân phận chính là quân sư, Đường Tứ Đức thân hình cao lớn, võ nghệ khá, trên mặt có một vết sẹo đao, tai bị thiếu mất một miếng, là dũng tướng trong quân Ngạ Quỷ.
Đương nhiên, hiện giờ nói là đội quân, suy cho cùng cũng chỉ có từng này người trước mắt thôi.
- ......Nếu như không đoán sai, lần này qua đó, chỉ có tử cục, Tôn Kỳ bủa vây khắp nơi, muốn gây ra sóng gió, rất không dễ dàng.
- ......Chuyện này cuối cùng sẽ thế nào, trước tiên phải xem ngày mai bọn hắn có cho chúng ta vào thành không......
- ......Một mẻ tóm gọn thì có thể thế nào, giờ chúng ta còn có đường để đi. Nhìn xem những người đằng sau kia, năm nay bọn họ sẽ phải bị bỏ đói tới chết......
- ......Sau khi vào thành thì đốt thành!
- ......Vậy phải chết bao nhiêu người.
- ......Ngươi nghĩ Tôn Kỳ sẽ không đề phòng sao......Tôn Kỳ không bận tâm......
- ......Không thể bôi nhọ Hoa Hạ quân......
- ......Hoa Hạ quân đó là các ngươi, nếu thật sự còn có, vị Ninh tiên sinh kia sao không ra cứu chúng ta......
- ......Ngươi không biết tự cứu à!?
- ......Ta cứu thế nào, ta chết không có gì đáng tiếc ——
Tiếng nghị luận trong miếu đứt quãng, khi thì trầm thấp khi thì kịch liệt, đến lúc sau, đám người Tiền Thu, Đường Tứ Đức, Cổ Đại Hào liền cãi vã, đám đông đều biết đã đến bước đường cùng, tranh cãi vô ích, nhưng lại không thể không cãi. Lý Khuê Phương đứng trong một góc bên cạnh, sắc mặt thay đổi bất thường:
- Được rồi, giờ là lúc để cãi nhau?
- Ta không muốn cãi vã!
Đường Tứ Đức nói:
- Nhưng bọn họ sao có thể sỉ nhục Hoa Hạ quân!
- Chỉ còn hơn một trăm người này thôi.
Vu Cảnh bên cạnh nói:
- Còn cãi nhau nữa không bằng giải tán, ai muốn đi cứ đi là được!
Lời này của hắn có thể là ý niệm đều từng lướt qua trong lòng đám đông, nói ra rồi, mọi người đều không lên tiếng nữa, trong căn phòng trầm mặc một lúc, Tiền Thu trên người vẫn còn vết thương thở dài nói:
- Ta không đi.
- Đi đâu bây giờ, nhiều người chết như vậy......
Cổ Đại Hào nghiến răng:
- Cùng lắm là chết ở thành Trạch Châu thôi......
- Không ai muốn đi......
- ......Ta không đi.
- ......Không phải nói Hắc Kỳ quân vẫn còn sao, nếu như lần này bọn họ thật sự chịu ra tay, vậy thì tốt biết mấy.
Một lúc sau, Vu Cảnh thở dài một tiếng, hắn nói xong câu này, Lý Khuê Phương lắc lắc đầu, đang định nói chuyện. Ngay lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng cười truyền tới.
- Ha ha ha ha —— Ninh Lập Hằng giả nhân giả nghĩa, làm sao cứu được các ngươi ——
Tiếng cười này điếc tai, đột nhiên vang vọng trong màn đêm, sáu người trong miếu giật mình sợ hãi. Trong khoảnh khắc này, Đường Tứ Đức rút đao, Vu Cảnh cầm lấy một cây đột hỏa thương* bên cạnh, cùng lúc đó, thân hình to lớn phá tan mảnh ngói, từ trên trời rơi xuống.
*Đột hỏa thương (hỏa thương) theo cách gọi của thời Tống, hình dạng cơ bản là: phần trước là một ống tre dày, phần mở rộng ở giữa là buồng chứa thuốc nổ, trên thành ngoài có một lỗ đánh lửa nhỏ; phần sau là một thanh gỗ cầm tay, phát ra tiếng động lớn và bắn đá hoặc mảnh đạn. Đạn có tầm bắn tối đa ba trăm mét và tầm bắn hiệu quả một trăm mét.
Sức gió và đá sỏi lấn át ngọn lửa trong miếu, trong nhất thời, bóng tối khổng lồ đẩy ra xung quanh, âm thanh đó như sấm sét:
- Để bổn tọa tới cứu vớt các ngươi ——
Vu Cảnh lúc này vừa mới quay người, tiếng xé gió đã tới.
Đó là một quyền nặng nề như Giang Hà (Trường Giang và Hoàng Hà, hoặc sông lớn) vỡ đê, đột hỏa thương vỡ nát từ đoạn giữa, cơ thể của hắn bị quyền phong quét qua, cả lồng ngực đã bắt đầu lõm xuống, cơ thể như đạn pháo bay ra phía sau, lướt qua bên cạnh đám người Đường Tứ Đức, Tiền Thu, bay đập ra ngoài tường miếu.
Đám đông trong khu rừng cũng đã phản ứng lại, lúc bọn họ nhìn về phía ngôi miếu, chỉ thấy mái ngôi miếu đó đột nhiên đổ sập, sau một khắc, tường đất mặt bên cũng đổ xuống ầm ầm, cơ thể bay ra cùng với đất đá đã không còn hình dạng, trong khói bụi mù mịt, đám đông nhìn thấy Cổ Đại Hào rất có võ dũng bị thân hình đến tấn công đó đánh một quyền xuống đầu, cả cổ đều bị vặn vẹo bay về phía sau.
Bên ngoài khu rừng, tên lửa bay lên.
- Nghênh địch ——
Có người hò hét ——
Mảnh vỡ bay tung tóe trong miếu, Đường Tứ Đức vung vẩy đao thép, vừa vặn xông lên, thân hình kia vung ngang một quyền, đập bay đao thép của hắn ra ngoài, hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) vỡ toang phun máu, hắn còn không kịp dừng bước, quyền phong trái phải ập tới, ầm một tiếng, đồng thời nổ tung trên đầu hắn, Đường Tứ Đức ngã gục xuống đất, đã chết.
- Đại Quang Minh giáo thay trời hành đạo ——
Trong màn đêm có người la hét.
Thân hình đột nhiên lao tới như ma thần, sau khi đánh ngã Đường Tự Đức, thân hình đó một trảo nắm lấy cổ Tiền Thu, bóp nát yết hầu hắn như đang bóp một chú gà con. Hỗn loạn cực lớn chớp mắt đã rơi xuống nơi này, cũng trong khoảnh khắc đó, Lý Khuê Phương đứng trong góc đột nhiên hiểu rõ thân phận của người tới.
Thân trên chiến trường, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ đối mặt với một người như vậy trước mắt.
Đại Quang Minh giáo chủ, Lâm Tông Ngô.
Đánh khắp thiên hạ không địch thủ, hiện giờ được công nhận là võ nghệ đệ nhất thiên hạ!
Mười mấy năm trước, lúc Thánh Công Phương Lạp vẫn còn, mấy năm trước, lúc Thiết Tí Bàng Chu Đồng vẫn còn, bao gồm hai năm trước, lúc Ninh tiên sinh dùng cái tên Tâm Ma lấn át thiên hạ, đám người của Hắc Kỳ quân đều không coi người này ra gì. Nhưng trước mắt chung quy vẫn đã khác rồi.
Thân hình của ma thần tiến tới, một quyền đánh chết Phùng Dương Ba, hiên ngang bước tới. Lý Khuê Phương dùng một cánh tay còn lại của hắn túm lấy gói thuốc nổ mang theo người, vươn tay ra đốt kíp nổ trong chậu than bên cạnh. Hắn ôm gói thuốc nổ vào lòng, không ngừng đi về phía Lâm Tông Ngô.
Ánh sáng lay động, trên hình bóng mạnh mẽ, gương mặt uy nghiêm lẫm liệt đó đột nhiên lộ ra một tia giận dữ và lúng túng, bởi vì khi hắn vươn tay ra để nắm lấy, không có thứ gì trong tầm tay có thể dùng làm vật ném, nên hắn đã lùi lại một bước.
Lý Khuê Phương bật cười, nụ cười này là vết tích cuối cùng hắn lưu lại trên đời, bởi vì một khắc sau, hắn bị tảng đá mà Lâm Tông Ngô dùng toàn lực ném ra đánh bay ra ngoài, bùng nổ thành một mảng lửa ở một mặt bên miếu......