Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 946 - Chương 946: Gió Nổi Mây Tụ, Thiên Hạ Trạch Châu 7

Chương 946: Gió nổi mây tụ, thiên hạ Trạch Châu 7 Chương 946: Gió nổi mây tụ, thiên hạ Trạch Châu 7

Mặt trăng xẹt qua bầu trời trong đêm tĩnh mịch, trong thành trì trên mặt đất, đèn đuốc dần tắt, đi qua màn đêm thâm trầm nhất, ánh bạc mới hơi hé ra từ chân trời mùa đông.

Gà trống gáy ba hồi, trong thành Trạch Châu bắt đầu náo nhiệt trở lại, gánh hàng nhỏ dậy sớm vội vã vào thành, nhưng hôm nay họ không còn tâm trạng cao giọng hét to nữa, hầu hết đều lộ vẻ lo lắng, bất an. Nha dịch, bổ khoái tuần tra xếp thành hàng đi qua những con đường trong thành thị, Du Hồng Trác đã thức dậy, nhìn thấy một tiểu đội binh sĩ lạnh lùng ngang qua ở đầu đường, mà sau đó là đội ngũ quân nhân đang áp giải kẻ phỉ.

Trên người kẻ phỉ bị binh sĩ áp giải vào thành này đều có vết thương, có người thậm chí toàn thân đầy vết máu, không giống với những phạm nhân hét to mười tám năm sau lại là một hảo hán mà hôm qua nhìn thấy, tốp người trước mắt này thỉnh thoảng mở miệng, cũng mang theo một tia khí tức tuyệt vọng tiêu điều. Nếu như nói những người hôm qua bị phơi nắng cho chết càng muốn biểu hiện rằng “gia gia là một hảo hán”, thì tốp kẻ phỉ hôm nay này, càng giống như ma quỷ bò ra trong tuyệt cảnh thảm thương, giận dữ, mà lại khiến người ta cảm thấy thê lương.

- Các người nhìn đi —— có báo ứng đấy ——

Một hán tử toàn thân đầy máu bị trói bằng dây thừng, hơi thở thoi thóp bị nhốt trong xe tù đẩy đi, đột nhiên hét lên một tiếng ra bên ngoài, binh sĩ bên cạnh vung vẩy chuôi đao giáng mạnh xuống, đập ngay vào miệng hắn, hắn từ đó ngã xuống, miệng đầy máu tươi, đoán chừng nửa hàm răng đều bị đập gãy một cách tàn bạo.

Trong đám đông dâng lên tiếng nghị luận, lo lắng bất an:

- Ngạ Quỷ......là Ngạ Quỷ......

- Mấy chục vạn người bị đánh tan ở bờ Hoàng Hà......Tới sáng nay......

- Không tới được phía nam......thì muốn tới ăn chúng ta......

- Tạo nghiệt......

Sáng sớm hôm nay, mấy ngàn Ngạ Quỷ đã từ phía nam tới. Giống như đám đông đã nói, bọn họ không qua được Hoàng Hà, nên muốn quay đầu lại ăn người, Trạch Châu, chính là nơi đầu sóng ngọn gió.

Trong sự nghị luận của đám đông, Du Hồng Trác nhìn đội người này đi qua, thình lình, phía trước đã xảy ra chuyện gì, một quan binh quát lớn. Du Hồng Trác quay đầu nhìn, chỉ thấy phía trên một chiếc xe tù, một người giơ cánh tay ra, giơ cao một mảnh vải đen. Quân quan bên cạnh đã nhìn thấy, quát lớn ra tiếng, một binh sĩ xông lên vung ngọn đao thép, một đao chém đứt cánh tay đó.

Máu tươi tung tóe, trong thanh âm ầm ĩ, kẻ bị thương hét lớn:

- Không sống nổi nữa, người muốn tới phía nam đã làm sai chuyện gì, làm sai chuyện gì —— các người lại muốn bọn họ chết đói......

Tiếng la hét dữ dội của hắn kèm theo sự đau đớn của cánh tay bị đứt, xen lẫn trong tiếng kêu la của đám đông, cực kỳ đau thương, mà binh sĩ, quân quan xung quanh cũng đang hét lớn, một người vung trường đao lên, đâm vào miệng hắn. Lúc này trong đám đông cũng có một số người phản ứng lại được, nghĩ tới một chuyện khác, chỉ nghe thấy có người thấp giọng nói:

- Hắc Kỳ, Hắc Kỳ......

Âm thanh này lan ra trong đám người như gợn sóng, Du Hồng Trác cách khá xa, không nhìn rõ, nhưng lúc này đã cũng hiểu, thứ người kia cầm trong tay, rất có thể chính là cờ xí của Hắc Kỳ quân.

Đám người nghị luận một hồi, bèn nghe thấy có người quát:

- Hắc Kỳ thì đã sao!

Chính là quân quan dẫn đầu ấy, hắn xuống ngựa, nắm lấy mảnh vải màu đen dưới đất kia, giơ lên cao.

- Bất luận kẻ khác thế nào, bách tính Trạch Châu ta, an cư lạc nghiệp, trước giờ không tranh giành với người. Mấy chục vạn Ngạ Quỷ xuôi nam, tàn sát liên tiếp mấy thành, sinh linh đồ thán, đại quân ta mới lên đường, thay trời hành đạo! Hiện giờ chúng ta chỉ diệt kẻ thủ ác của một bè phái Vương Sư Đồng, chưa từng ảnh hưởng tới người khác, còn có lời gì để nói! Các vị huynh đệ tỷ muội, quân nhân chúng ta ở đây, là để bảo vệ nước nhà, bảo vệ mọi người, hôm nay đến Trạch Châu, bất kể là Ngạ Quỷ hay là Hắc Kỳ gì đó, chỉ cần gây sự, chúng ta nhất định sẽ liều mạng, bảo vệ Trạch Châu, quyết không mập mờ! Các vị chỉ cần sống cho tốt như thường ngày, tuân theo pháp luật, vậy thái bình của Trạch Châu sẽ không ai có thể lay chuyển ——

Lời của vị tướng lĩnh đó dõng dạc hùng hồn, nói năng mạnh mẽ, lúc nói xong, rút đao thép ra, xoẹt xoẹt mấy phát chém lá cờ đen kia thành mảnh vụn. Trong đám đông, bất chợt phát ra một tràng tiếng thét lớn:

- Tốt——

Có người bắt đầu hét lên:

- Nói không sai ——

- Người Trạch Châu chúng ta, cũng chưa từng chọc vào ngươi ——

- Nếu các ngươi sắp chết đói bèn tới làm loạn, vậy người bị các ngươi giết sẽ thế nào ——

- Phì —— đám súc sinh các ngươi, nếu như thật sự dám tới, chúng ta giết chết các ngươi ——

- Cặn bã!

Tâm trạng của đám đông đã có chỗ phát tiết, trong tiếng quát mắng, có người nhặt hòn đá đập lên xe tù ấy, trong nhất thời tiếng đánh mắng sôi sục trên đường, rào rào như cơn mưa không dứt.

Ngoài thành Trạch Châu, quân đội đang di chuyển tới phía nam thành thị như trường long, canh giữ yếu đạo ngoài thành, chờ đợi sóng người Ngạ Quỷ vẫn đang bên ngoài mấy chục dặm xuất hiện. Cho dù cục diện hiện tại, cổng thành Trạch Châu vẫn chưa đóng, quân đội một mặt vỗ về lòng dân, một mặt đã tăng cường phòng thủ ở các nơi trong thành thị. Đại tướng Tôn Kỳ dẫn theo thân vệ tiến vào chiếm giữ châu phủ, bắt đầu trấn giữ ở giữa thật sự.

Các phú thân, hộ nhà giàu trong thành càng trở nên hoảng loạn, đêm qua bọn họ mới kết bọn thăm viếng Lục An Dân tương đối dễ nói chuyện, hôm nay nhìn điệu bộ này của quân đội, hiển nhiên là không muốn bị lưu dân ép phải đóng cửa thành, các nhà tăng cường phòng thủ, mới vừa móc nối trong nơm nớp lo sợ, thảo luận xem có cần gom góp ra tài vật, đi cầu đại tướng quân đó nghiêm túc đối đãi, hoặc là, tăng cường binh sĩ canh giữ trong nhà mọi người.

Trước đó khi Vũ triều hưng thịnh, đến mùa đông thỉnh thoảng cũng sẽ có làn sóng lưu dân, làn sóng dân đói, các thành phố thị khi đó có đóng cửa thành không là đều có cân nhắc, cho dù không đóng cửa thành, dưới sự cứu trợ thiên tai trấn an, cũng không đến nỗi xảy ra đại loạn. Nhưng hiện giờ thế cục đã khác, những dân đói này cũng là từng lên chiến trường từng giết người thậm chí từng tàn sát thành, nếu như bí quá hóa liều, dẫu quân đội có thể trấn áp, mấy người mình đây chỉ cần không cẩn thận chút há không bị chôn theo cùng.

Trong sự thấp thỏm của đám đông, thường dân bản địa trong thành thị, tinh thần quần chúng đã trở nên cuộn trào mãnh liệt, đối với người xứ khác không mấy thân thiện nữa. Đến buổi chiều hôm đó, phía nam thành thị, đội ngũ ăn xin và di tản hỗn loạn tốp năm tốp ba đến gần điểm phong tỏa của binh sĩ, tiếp đó, nhìn thấy đầu, thi thể trên cột cờ cắm phía trước, đây là thi thể thuộc về đám người Cổ Đại Hào, Đường Tứ Đức, còn có thi thể bị nổ tới đen sì nát bét của Lý Khuê Phương —— đám đông không nhận ra hắn, nhưng ít nhiều gì có thể nhận ra hai vị còn lại.

Đám đông tụ tập dần nhiều lên, bọn họ ăn mặc rách rưới, thân hình gầy còm, tóc tai bù xù, có một số người đang đẩy xe cút kít, có một số người sau lưng đang đeo bọc đồ thế này thế kia, trong mắt đa số đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng —— phần lớn bọn họ không phải kẻ ăn xin, có người lúc khởi hành xuôi nam thậm chí gia cảnh sung túc, nhưng mà đến bây giờ, lại đã trở nên không khác ăn mày mấy rồi.

Đám người này bắt đầu trở nên luống cuống trước mặt quân đội và thi thể, qua một lúc lâu, mới có lão nhân đầu tóc trắng xóa dẫn theo một đám người quỳ xuống trước mặt quân đội, dập đầu bái lạy, trong đám người bắt đầu khóc lớn. Bức tường người do quân đội lập thành không hề nhúc nhích, đến lúc chập tối, quân quan dẫn đầu mới phất tay, xe đựng cháo trắng và màn thầu được đẩy ra, mới bắt đầu để dân đói xếp hàng lĩnh lương thực.

Có thức ăn rồi, từng mảng lớn dân đói đều bắt đầu nghe theo sự chỉ huy của quân đội, quân quan phía trước nhìn vào hết thảy cảnh này, mặt lộ ra thần sắc đắc ý —— trên thực tế, không còn thủ lĩnh, phần lớn bọn họ cũng là thường dân không gây ra được quá nhiều tổn hại.

Uy hiếp, kích động, đả kích, phân hóa......Trong đêm này, những việc quân đội đã làm ngoài thành bèn được truyền vào bên trong thành Trạch Châu, tinh thần quần chúng trong thành sục sôi, đối với chuyện Tôn Kỳ đã làm, đều say sưa bàn tán. Không có mấy ngàn mấy vạn lưu dân đó, cho dù là người xấu, cũng đã không thể gây nên sóng gió gì, đám dân chúng vốn dĩ cảm thấy đại quân Tôn Kỳ không nên đánh tan Ngạ Quỷ bên bờ Hoàng Hà, dẫn tai họa đến phía bắc, trong nhất thời bèn cảm thấy Tôn đại tướng quân thật sự là Vũ Hầu tái thế, thần cơ diệu toán.

Ngày hôm đó, cho dù ở trong chùa miếu của Đại Quang Minh giáo, Du Hồng Trác cũng cảm nhận một cách rõ ràng tâm trạng xao động đó trong đám người. Mọi người chửi rủa Ngạ Quỷ, mắng nhiếc Hắc Kỳ quân, mắng nhiếc thế đạo này, cũng nhỏ tiếng mắng nhiếc người Nữ Chân, dùng hình thức như vậy để cân bằng cảm xúc. Có một số nhóm kẻ ác bị quân đội tra ra được trong thành, bèn xảy ra đủ loại chém giết quy mô nhỏ, một nhóm trong đó ở gần ngay chùa Đại Quang Minh, Du Hồng Trác cũng im lặng qua đó xem náo nhiệt, kẻ phỉ chống đối quan binh bị chặn trong phòng, để quân đội lấy cung tiễn bắn chết toàn bộ.

Trong lòng Du Hồng Trác cũng khó tránh trở nên lo lắng, trong thế cục như vậy, cá nhân là vô lực. Lão giang hồ từng trải qua hồng trần có nhiều thủ đoạn ẩn nấp, cũng có đủ loại phương thức qua lại với thế lực bang hội, lục lâm, Du Hồng Trác lúc này căn bản lại không quen thuộc với những điều này. Hắn ở trong sơn thôn nhỏ, người nhà bị Đại Quang Minh giáo ép chết, hắn có thể bò ra từ trong đống người chết, giết hết toàn bộ nam nữ trong miếu nhỏ, lúc đó hắn bỏ mặc sống chết, liều mạng, có thể cầu lấy một phần cơ hội thắng.

Nhưng mà liều mạng với những quân đội này không có ý nghĩa gì cả, kết cục chỉ có chết.

Lúc hắn vào thành Trạch Châu, Triệu tiên sinh từng làm cho hắn một tờ chỉ đường, nhưng đến lúc này, Du Hồng Trác cũng không biết tờ chỉ đường này có ích thật không, nếu như đó là giả, bị phát hiện ra —— có lẽ hắn nên sớm rời khỏi đây.

Hắn đang cân nhắc chuyện này, lại cảm thấy loại tâm trạng như vậy quả thực quá nhát gan. Vẫn chưa quyết định, trong đêm tối bèn có quân đội đến khách điếm Lương An, bắt đầu kiểm tra từng phòng một, Du Hồng Trác đã chuẩn bị sẵn sàng để liều mạng, nhưng cũng may tờ chỉ đường đó phát huy tác dụng, đối phương dò hỏi mấy câu, cuối cùng cũng đi.

Trải qua khúc nhạc dạo này, hắn mới cảm thấy cũng không cần thiết phải lập tức rời khỏi.

Hôm đó là ngày hai mươi bảy tháng sáu của năm Kiến Sóc thứ tám, còn bốn ngày đến lúc Vương Sư Đồng bị xử chém. Ban ngày, Du Hồng Trác tiếp tục đi tới chùa Đại Quang Minh, chờ đợi đám người Đàm Chính xuất hiện. Hắn nghe thấy tin tức trong đám người, biết được đêm qua lại có người cướp ngục bị bắt, có thêm mấy đợt mấy đợt hỗn loạn xảy ra, đầu thành đông thậm chí còn có một số người chết. Đến buổi chiều, đám người Đàm Chính vẫn không xuất hiện, hắn nhìn mặt trời đang dần ngả về tây, biết hôm nay có thể lại không có kết quả, cho nên rời khỏi chùa.

Đi qua mấy con đường, hắn phát hiện bản thân đã bị ngắm tới.

Đường phố chạng vạng tối dòng người không nhiều, khi một hán tử lưng đeo đao ở đối diện ép thẳng tới, phía sau cũng có hai người bao vây lên, ép Du Hồng Trác vào một con hẻm nhỏ bên cạnh. Ba người này võ nghệ xem ra đều không thấp, Du Hồng Trác hít sâu một hơi, trong lòng tính toán nên nói chuyện thế nào, đầu bên kia con hẻm, một bóng dáng phản chiếu vào tầm mắt hắn.

- ......tứ ca.

Du Hồng Trác khẽ lẩm bẩm một câu, phía đối diện chính là Huống Văn Bách đã từng là “tứ ca” kia, hắn mặc bộ y phục trắng, lưng đeo roi đơn, nhìn Du Hồng Trác, trong mắt lờ mờ có một tia thần sắc đắc ý.

Du Hồng Trác định thần, cười cười:

- Tứ ca, sao huynh tìm được ta vậy?

- Ngũ đệ dạy ta một đạo lý, chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm, ta làm ra chuyện như vậy, lại để ngươi chạy mất, cũng không thể giờ cứ vô lo vô nghĩ đi uống rượu thanh lâu, tìm kỹ nữ. Cho nên, vì đợi ngươi, ta cũng mất nhiều công sức.

Ta làm ra chuyện như vậy......nghe thấy câu nói này, trong lòng Du Hồng Trác đã thở dài.

- Vậy......tứ ca......

Trong lòng hắn nặng nề, lúc này cất tiếng đều có chút khó khăn:

- Mấy vị huynh tỷ, còn sống không?

Huống Văn Bách nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên bật cười:

- Ngươi cảm thấy, sao có thể chứ.

Hắn giơ tay sờ vào roi đơn:

- Hôm nay ngươi chết rồi, ta sẽ thật sự yên tâm.

- Nhưng......tại sao chứ?

Du Hồng Trác nói lớn:

- Chúng ta đã từng kết bái mà!

Bình Luận (0)
Comment