- Kết bái! Chỉ có tuổi trẻ nông nổi như ngươi mới tin đó là kết bái, ha ha, huynh đệ bảy người, không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Ngươi có biết bọn người Loan Phi, Tần Tương là ai không, cướp của người giàu chia cho người nghèo, bạc cướp được đều đi đâu hết cả? Ranh con mười sáu mười bảy tuổi, nghe diễn kịch giang hồ cho lắm vào, cho rằng mọi người một đường cùng ngươi xông pha giang hồ, làm đại hiệp cơ đấy. Hôm nay ta sẽ khiến ngươi chết được rõ ràng!
Lời nói của Huống Văn Bách từ bên kia ngõ nhỏ truyền tới, khiến Du Hồng Trác hơi ngạc nhiên.
- Đôi cẩu nam nữ Loan Phi, Tần Tương này, bọn hắn chính là thuộc hạ của loạn sư Vương Cự Vân. Thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo? Ha! Ngươi không biết đâu nhỉ, tiền chúng ta cướp được, toàn bộ đều dùng cho người khác tạo phản cả! Người như bọn họ ở mấy vùng Trung Nguyên này, ngươi tưởng là ít sao? Kết nghĩa? Đó là muốn ngươi bỏ sức, kiếm tiền cho người khác! Giang hồ hào kiệt? Ngươi lên phố xem thử, những kẻ lưng đeo đao đó, có mấy người sau lưng không có ai, trên tay không dính máu. Thiết Tí Bàng Chu Đồng, năm đó cũng là quyền sư của ngự quyền quán, thuộc sự chỉ huy của triều đình!
Mấy nhóm thế lực lớn có thể đứng vững ở mạn bắc Hoàng Hà hiện giờ, đầu tiên phải kể đến Hổ Vương Điền Hổ, tiếp đó là Bình Đông tướng quân Lý Tế Chi, hai nhóm này trên danh nghĩa đều thần phục Đại Tề. Mà ngoài bọn họ ra, Vương Cự Vân tụ tập đám đông trăm vạn thực lực không thể xem thường, tạo thế chân vạc với Điền Hổ, Lý Tế Chi, bởi hắn phản Đại Tề, Nữ Chân, do vậy trên danh nghĩa càng đứng vững hơn, đa phần mọi người xưng hắn là nghĩa sư, cũng chỉ có như Huống Văn Bá mới gọi hắn là loạn sư.
Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Du Hồng Trác, Huống Văn Bách đắc ý giơ tay lên.
- Tiểu bằng hữu, ngươi xem, ngươi mười mấy tuổi đã mất cha mẹ, ra giang hồ coi họ như huynh đệ, bọn họ có xem ngươi là huynh đệ không? Đương nhiên ngươi hy vọng điều đó là thật, đáng tiếc......Ngươi tưởng rằng ngươi đang vì đạo nghĩa giang hồ, tình kết nghĩa, không có cái thứ này, ngươi tưởng rằng hôm nay ngươi tới báo huyết hải thâm thù, làm gì có loại thù đó? Vương Cự Nhân ngoài miệng xưng là nghĩa sư, nhưng ngấm ngầm để những người này giết người cướp của, mua quân giới quân lương, dưới sự quản lý của hắn trai trộm cắp gái bán dâm, lão tử chính là ngứa mắt! Cướp thì cướp giết thì giết, còn nói thay trời hành đạo cái gì! Ta nhổ vào ——
- Muốn ta bán mạng cũng được, hoặc là mọi người thật sự là huynh đệ, những thứ cướp được chia đều hết. Hoặc là bỏ tiền mua cái mạng của ta, nhưng Loan đại ca của chúng ta, hắn lừa chúng ta, muốn chúng ta bỏ sức bán mạng, còn không mất một đồng bạc nào. Lừa ta bán mạng, vậy ta sẽ lấy mạng hắn! Du Hồng Trác, thế giới này ngươi nhìn thấu được không? Làm gì có anh hùng hào kiệt, đều là lời nói cho các ngươi nghe cả......
- Vậy ta biết rồi......
Ngữ khí Du Hồng Trác trầm thấp, lẩm bẩm than một tiếng. Tuổi tác hắn không lớn, cơ thể không tính là cao, lúc này khẽ cong người, bởi vì thần sắc ủ rũ, càng giống như thấp đi mấy phần, nhưng mà cũng chính sau câu nói này, hắn lật tay rút ra một thanh đao thép quấn trong y phục sau lưng ra.
- A ——
- Ngươi dám!
Tiếng gầm rú của thiếu niên đột nhiên vang lên, xen lẫn tiếng sự giận giữ như sấm sét của võ giả phía sau, trong ba người phía sau đó, một người vươn tay xuất trảo, bào phục trên người Du Hồng Trác “xoạc —— roẹt ——“ bị xé rách giữa không trung, người kia tóm được y phục sau lưng Du Hồng Trác, kéo căng ra rồi xé rách, trong đó một nửa y phục dính liền với bào phục bị Du Hồng Trác vung đao chém đứt.
Trong tiếng gầm thét, thiếu niên lao vọt đến như hổ báo, xông thẳng vào Huống Văn Bách, Huống Văn Bách đã là kẻ từng trải ngoài ba mươi, sớm có đề phòng, sao phải sợ ngữ trẻ tuổi này, roi thép vung lên, chặn ngay Du Hồng Trác, thiếu niên vừa giơ trường đao, ép sát trước mặt, mở rộng vòng tay, vừa vặn lao thẳng đến!
Đồng quy vu tận!
Huống Văn Bách vốn là người cẩn thận, sau khi hắn bán đứng đám người Loan Phi, cho dù chỉ có mình Du Hồng Trác chạy thoát, trong lòng cũng sẽ không vì thế mà yên tâm được, ngược lại còn phát động nhân thủ, lúc nào cũng cảnh giác. Chỉ vì hắn hiểu, kiểu như thiếu niên này coi trọng nghĩa khí nhất, nếu chạy rồi thì cũng thôi, nhưng nếu không chạy, vậy chỉ có giết chết cho sớm, mới khiến người ta yên tâm nhất.
Hắn đã chuẩn bị kỹ, trước đó còn dùng ngôn ngữ đả kích đối phương, khiến đối phương khó lòng còn có nhiệt huyết khảng khái báo thù được nữa. Nhưng trước sau vẫn không ngờ tới, lúc này thiếu niên bất ngờ ra tay, vậy mà vẫn có thể hung hãn bạo liệt như vậy, chiêu thứ nhất xuống bèn là muốn lấy mạng đổi mạng!
Trong mấy ngày ngày, cũng bởi mấy phen đàm đạo cùng Triệu tiên sinh kia, thiếu niên đã suy nghĩ càng nhiều chuyện hơn, chuyện sợ hãi cũng nhiều dần lên, nhưng mà những lo lắng và sợ hãi ấy, phần nhiều là bởi vì lý trí. Đến giờ khắc này, thiếu niên chung quy vẫn là cái người thiếu niên liều cả tính mạng ban đầu đó, hai mắt hắn đỏ ngầu, lao vọt tới, đón lấy chiêu thức của Huống Văn Bách, không đỡ không tránh, xoẹt một đao đâm thẳng!
Hoặc là tránh ra, hoặc là cùng chết!
Chiêu thức của Huống Văn Bách nghiêng sang một bên, Du Hồng Trác lao vọt qua sát người hắn, sau khi roi sắt đó né qua, lại thuận thế vung đập. Lần này vút một phát đánh xuống bả vai của Du Hồng Trác, cả người hắn mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước. Ngõ hẻm tối tăm lạnh lẽo, trên đường chảy ra nước thải đen ngòm, còn cả cống rãnh đang chảy nước bẩn, Du Hồng Trác nhất thời cũng khó xác định rõ vết thương trên người có nghiêm trọng không, hắn theo đó mà bay về phía trước, ngã bịch một cái vào nước bẩn, một cú lộn nhào, trong nước đen bắn tung tóe lẫn cả bùn đất trong cống, ào ào hắt về phía đám người Huống Văn Bách.
Không xa đường cống này chính là một cái chợ rau nhỏ, nước bẩn tích tụ lâu ngày, nước đen phía trên còn đỡ hơn một chút, bùn đất tạp chất phía dưới lắng đọng đã khá lâu, vừa bị khoắng lên, mùi hôi thối nồng nặc khiến người ta buồn nôn, nước thải màu đen cũng khiến người ta vô thức mà tránh né. Nhưng ngay cả như vậy, không ít nước bẩn vẫn hắt tới tấp lên y phục của Huống Văn Bách, trong dòng nước thải bắn tung tóe, một kẻ tóm được ám khí phóng ra, cũng không biết có đánh trúng Du Hồng Trác không, thiếu niên xông ra từ trong nước bẩn kia, bộp bộp mấy phát vượt qua đống lộn xộn phía trước ngõ hẻm, băng qua tường viện bên cạnh.
Bên này một võ giả mà Huống Văn Bách dẫn tới cũng đã dậm chân mấy lần mượn lực, nhảy từ tường viện qua đó.
Bên đó cũng chỉ là khoảng sân của một nhà bình thường, Du Hồng Trác rơi vào trong ổ gà, lộn vòng một cú rồi loạng choạng lao ra, húc tung hàng rào tre trúc vây lên phía trước. Lông gà, rơm rạ, mảnh tre bay tứ tung, đám người Huống Văn Bách truy đuổi tới, nhặt hòn đá ném qua, Du Hồng Trác vung một chiếc thùng gỗ lên quăng lại, bị roi thép đánh nát trên không trung, chủ nhân mảnh sân từ trong phòng xông ra ngoài, sau đó lại có tiếng nữ nhân hét lên thất thanh.
Cảnh tượng bốn đuổi một chạy này, chớp mắt trở thành một đống hỗn loạn, Du Hồng Trác một đường chạy băng băng, lại vượt qua khoảng sân phía trước, đám người Huống Văn Bách cũng đã đuổi tới ngày càng gần. Hắn vượt qua một bức tường viện nữa, phía trước đã là đường phố trong thành, bên ngoài tường viện có dựng lều vải, Du Hồng Trác nhất thời không kịp phản ứng, lăn từ trên lều vải xuống, hắn ngã lên một cái rương, lều vải cũng rầm rầm đổ xuống. Ở chỗ không xa, Huống Văn Bách nhảy qua tường viện, giận dữ hét lớn:
- Chạy đi đâu!
Vung roi sắt lên phóng ra, roi sắt đó sượt qua đầu Du Hồng Trác, đập trúng một con ngựa cột bên đường.
Trong phút chốc, sự hỗn loạn to lớn tràn ra đầu đường này, con ngựa giật mình đạp vào con ngựa bên cạnh, vùng vẫy, lại đá nát gian hàng bên cạnh, Du Hồng Trác ngã xuống đất giữa sự hỗn loạn, hai cao thủ phía sau đã phi thân tới, một người giơ chân đá lên lưng hắn, Du Hồng Trác chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, nghiến răng nghiến lợi, vẫn ra sức chạy lao đi, con ngựa giật mình giãy thoát khỏi cái cột, chạy nhanh ngay mé sau hắn, trong đầu Du Hồng Trác đang vang lên ong ong, hắn theo bản năng muốn kéo dây cương của nó, lần thứ nhất vươn tay chụp vào không khí, lúc vươn tay lần thứ hai, trước mặt hắn không xa đó có một bé trai đang đứng giữa đường, đã bị người ngựa chạy đến dọa cho ngây người.
Không nghĩ được quá nhiều, trong tích tắc này, hắn tung người nhảy ra, vươn tay đẩy đứa bé trai đó một cái vào sọt rau bên cạnh, một khắc sau, con ngựa phi nước đại lao thẳng vào người hắn.
Du Hồng Trác bay ra ngoài.
Trong khoảnh khắc thân thể bay lên không trung ấy, trong đám đông cũng có tiếng kêu gào, cao thủ truy sát đằng sau đã đuổi tới, nhưng bên đường cũng có một thân ảnh ép sát như bão tố, người đó một tay ôm lấy hài tử, tay kia dường như chộp lấy một thanh gỗ quét rầm ra một cái, con ngựa đang lao tới kia chớp mắt lăn ra bên đường.
Thiếu niên ngã xuống đất, vùng vẫy một chút, nhưng khó có thể đứng lên lại, trong sự mơ hồ, lay động của ánh mắt, hắn nhìn thấy đám người Huống Văn Bách đã đuổi tới gần, muốn bắt hắn dậy, hán tử ôm lấy đứa trẻ tay cầm trường côn kia bèn chặn mấy người lại:
- Các ngươi làm gì đó! Ban ngày ban mặt......Ta chính là tuần bộ Liêu Châu......
Nếu như Du Hồng Trác vẫn còn tỉnh táo, có lẽ có thể phân biệt được, hán tử tới đột ngột này võ nghệ cao cường, chỉ một lực đạo vừa nãy tiện tay một côn đã đánh bay con ngựa kia, so với đám người Huống Văn Bách không biết cao hơn bao nhiệu. Chẳng qua tuy võ nghệ hắn cao, nhưng trong lời nói không giống như có quá nhiều tự tin, trong sự giằng co của đám đông, binh sĩ đi tuần trong thành đã vội vã chạy tới......
....................
Lúc tỉnh lại, màn đêm đã chìm sâu, xung quanh là đủ loại âm thanh, mơ mơ hồ hồ, tiếng chửi mắng, kêu thảm, nguyền rủa, rên rỉ......nền bằng cỏ tranh, hơi thở của máu và thịt thối trộn lẫn, song cửa nho nhỏ đằng sau nói cho hắn biết thời gian và cả vị trí hắn đang ở.
Đại lao Trạch Châu.
Chạy trốn trên khắp con phố của Trạch Châu, trên người Du Hồng Trác đã quấn một lớp các thứ như nước thải, bùn đất, lông gà, rơm rạ, ô uế khó tả, lúc lôi hắn vào, đã có bộ khoái dội mấy thùng nước lên người hắn, lúc đó Du Hồng Trác tỉnh táo đôi chút, biết rằng mình bị coi là dư nghiệt Hắc Kỳ mà bắt vào đây.
Những cuộc gặp gỡ của đời người, trong mấy ngày này, loạn đến mức không lời nào tả xiết, tâm tư Du Hồng Trác vẫn hơi đờ đẫn, không thể nghĩ được quá nhiều từ trong hoàn cảnh trước mắt này, quá khứ và tương lai đều có vẻ hơi hão huyền. Bên kia nhà lao vẫn còn một người nữa, người đó quần áo lam lũ, toàn thân đầy máu, đang phát ra tiếng rên rỉ khiến người ta buốt hết cả chân răng. Du Hồng Trác ngây ngốc nhìn một lúc lâu, ý thức được người này có thể là thành viên Ngạ Quỷ, hoặc là dư nghiệt Hắc Kỳ bị bắt vào đây hôm qua hoặc hôm nào đó.
Hắn tựa trên đất suy nghĩ một hồi lâu, đầu óc khó mà xoay chuyển một cách bình thường. Cũng không biết qua được bao lâu, trong nhà lao tăm tối, có hai tên ngục tốt đi vào.
Một kẻ trong đó đứng bên ngoài nhìn Du Hồng Trác một lúc, xác định hắn đã tỉnh, bèn cùng đồng bạn mở cửa nhà lao.
- Tỉnh rồi à?
Du Hồng Trác khẽ gật đầu.
- Lúc ngươi vào đây, đúng là hôi chết lão tử mà! Thế nào? Trong nhà còn có những ai? Có ai có thể nói giúp ngươi không......Có thứ gì?
Ngục tốt miết ba ngón tay vào nhau một chút, ra hiệu:
- Muốn nói với quan gia ta không?
Du Hồng Trác ngẫm nghĩ:
- ......Ta không phải là dư nghiệt Hắc Kỳ sao......mấy ngày nữa là bị giết rồi......làm sao nói giúp được......
- Được! Quan gia thấy bộ dạng ngươi gian xảo, quả nhiên là kẻ khó đối phó! Xem ra không cho ngươi nếm thử một trận uy phong là không được!
Ngục tốt nói rồi, một phát kéo Du Hồng Trác dậy, cũng một đường y hệt lôi hắn ra ngoài, Du Hồng Trác thương thế chưa khỏi, tối nay lại bị đánh một trận thương tích khắp người, lúc ném trở về phòng, người đã hôn mê......