Đêm qua đi rồi ngày lại đến, ngày đầu tiên bên ngoài trời đổ mưa, nước mưa chảy dọc theo vách tường làm ướt cái phòng giam vốn đã hôi thối, ẩm ướt. Xa xa gần gần, tiếng la mắng, tiếng nói chuyện, tiếng rên rỉ, như một âm thanh ma quái.
Ngục tốt gõ vào phòng giam, lớn tiếng quát tháo, được một lúc thì lôi tên hung phạm gây rối hung hăng nhất ra tra tấn, không biết lúc nào lại có một tù nhân mới được đưa vào.
Kẻ bị thương cùng phòng đó rên rỉ một hồi trong buổi chiều, lăn lộn một cách vô lực trên đống rơm, trong tiếng rên rỉ còn có tiếng khóc nức nở. Du Hồng Trác toàn thân đau đớn không có sức, chỉ là bị âm thanh này làm ồn rất lâu, ngẩng đầu lên nhìn tướng mạo của người bị thương đó, chỉ thấy người nọ khắp mặt đều là vết đao, mũi cũng bị cắt mất một đoạn, đại khái là trong lao ngục này bị ngục tốt mặc ý tra tấn. Đây là thành viên của Ngạ Quỷ, hoặc trước kia còn từng có thân phận Hắc Kỳ, nhưng từ một số manh mối mà đánh giá tuổi tác, Du Hồng Trác đoán chừng đó cũng chẳng qua là một người trẻ tuổi ngoài hai mươi.
Du Hồng Trác còn chưa tới hai mươi tuổi, đối với tuổi tác người trước mắt này, cũng không sinh ra quá nhiều cảm khái, hắn chỉ ngồi ngơ ngẩn trầm lặng trong một góc, nhìn người này chịu khổ —— thương thế quá nặng, đối phương sớm muộn cũng chết, người trong nhà giam cũng không quản đến hắn nữa, những dư nghiệt Hắc Kỳ trước mắt này, qua mấy ngày tới chắc chắn sẽ phải xử chém cùng Vương Sư Đồng, khác nhau chẳng qua là chết sớm hay muộn thôi.
Du Hồng Trác vẫn nghĩ không thông tại sao bản thân lại bị coi như dư nghiệt Hắc Kỳ mà bắt vào đây, cũng nghĩ không thông tại sao vị cao thủ ban đầu nhìn thấy ở đầu đường đó lại không cứu mình —— nhưng mà, giờ hắn cũng đã biết rồi, thân trong giang hồ này, đại hiệp chưa chắc sẽ hành hiệp trượng nghĩa, giải quyết nguy nan cho người khác.
Hắn cảm thấy bản thân e rằng sắp phải chết rồi.
Thiếu niên sống trên đời này vẫn chưa được mười tám tuổi, nửa năm cuối cùng đây, lại thực sự đã nếm qua quá nhiều mùi vị chua ngọt. Cả nhà chết hết, liều mạng với người ta, giết người, bị chém bị thương, suýt nữa chết đói, đến bây giờ lại bị bắt nhốt, dùng hình tra tấn. Một đường long đong lận đận, nếu như nói từ lúc bắt đầu vẫn khá có nhuệ khí, thì đến lúc này bị giam trong nhà lao, trong lòng lại dần dần có một tia cảm giác tuyệt vọng.
Bởi vì trong nhất thời không nghĩ ra làm thế nào để phản kháng, tâm trạng phản kháng trong lòng ngược lại cũng đã nguội lạnh.
Đến đêm đó, trong miệng kẻ bị thương cùng phòng nọ bắt đầu nói mê, lầm bà lầm bầm, phần lớn đều không biết là đang nói những gì, đến đêm khuya, Du Hồng Trác tỉnh lại từ trong giấc mơ hỗn độn, mới nghe thấy tiếng khóc kia:
- Đau quá......ta đau quá......
- Cha ơi......mẹ ơi......
Kẻ bị thương đó đang khóc:
- Con đau quá......
Thì ra những dư nghiệt Hắc Kỳ này cũng sẽ khóc thành như vậy, thậm chí còn kêu cha gọi mẹ.
Du Hồng Trác thầm nghĩ. Kẻ bị thương đó rên rỉ rất lâu, thống khổ khó tả, trong phòng giam đối diện có người hô:
- Này, ngươi......ngươi cho hắn chết một cách thoải mái! Ngươi cho hắn chết một cách thoải mái đi......
Là hán tử đối diện đang gọi Du Hồng Trác, Du Hồng Trác nằm trong bóng tối, đờ đẫn không muốn nhúc nhích, nhưng nước mắt không kìm được mà lăn xuống. Thì ra hắn không nhịn được mà nghĩ tới, cái người hơn hai mươi tuổi này sắp chết rồi, bản thân mình lại chỉ có mười mấy tuổi, tại sao nhất định cứ phải chết ở đây chứ?
Nằm như thế rất lâu, hắn mới lăn ra khỏi đó, tới gần người bị thương kia, giơ tay ra định bóp vào cổ hắn ta, tay giơ ra lưng chừng, hắn nhìn thấy vết thương trên người, trên mặt kẻ đó, trong tai nghe thấy tiếng kẻ đó đang khóc nói:
- Cha, mẹ......ca ca......không muốn chết......
Nghĩ tới bản thân, nước mắt đột nhiên không ngăn được mà rơi xuống. Hán tử trong phòng giam đối diện không hiểu:
- Này, ngươi giết hắn là giúp hắn!
Du Hồng Trác rốt cục lại quay trở về, ẩn thân vào trong bóng tối đó, đáp một câu:
- Ta không xuống tay được.
- Đồ rùa con nhà ngươi, thấy hắn như thế rồi......nếu có thể ra ngoài lão tử đánh chết ngươi ——
- Có giỏi thì tới giết chết ta đi ——
Du Hồng Trác gào thét.
....................
Sự phát tác đột ngột của thiếu niên đè nộ ý bên phía đối diện xuống, trước mắt người trong nhà giam hoặc là sắp chết, hoặc mấy ngày nữa cũng phải bị xử quyết, đa phần đều là tâm trạng tuyệt vọng. Nhưng ngay cả khi Du Hồng Trác thể hiện rõ không sợ chết, dưới tình huống kẻ đối diện không thể nào thật sự xông tới, nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Qua thêm một buổi ban ngày nữa, kẻ bị thương đó thoi thóp, chỉ thỉnh thoảng nói mấy lời mê sảng. Trong lòng Du Hồng Trác thấy thương hại, kéo lê cơ thể đồng dạng đầy vết thương mang nước tới, cho hắn nhấp mấy hớp, mỗi lần như thế, đối phương dường như đỡ hơn kha khá, nói chuyện cũng rõ ràng hơn, sau khi chắp vá, Du Hồng Trác biết được trước đây hắn ta chí ít có một huynh trưởng, có phụ mẫu, nhưng giờ không biết có còn hay không.
Đến chập tối, hai ngục tốt hôm qua tới, lại xách Du Hồng Trác ra ngoài, tra tấn một phen. Trong lúc tra tấn, bổ khoái cầm đầu nói:
- Cũng không ngại nói cho ngươi biết, có vị Huống gia nào đó bỏ ra bạc, để huynh đệ chúng ta xử lý ngươi thật tốt. Há, nếu bên ngoài ngươi có người có hiếu kính, quan gia cũng có thể để ngươi dễ chịu hơn một chút.
Du Hồng Trác không thân không thích, một thân một mình, trong trời đất này làm gì còn có người thân mà tìm, trong khách điếm Lương An ngược lại còn có chút bạc lúc Triệu tiên sinh rời đi để lại cho, nhưng đêm qua lòng hắn chua xót rơi lệ là một chuyện, đối diện với những ác nhân này, thiếu niên lại vẫn là tính cách cứng rắn, không hề mở miệng.
Hai tên bổ khoái đánh cho hắn trầy da tróc thịt máu me đầy người, sau đó mới ném hắn về trong phòng giam. Bọn chúng tra tấn cũng có chừng mực, tuy rằng vô cùng đau đớn, nhưng thủy chung không có thương tích lớn động vào gân cốt, đây là để Du Hồng Trác duy trì sự tỉnh táo lớn nhất, có thể chịu dày vò nhiều hơn —— bọn chúng đương nhiên biết Du Hồng Trác là bị người khác hãm hại vào đây, nếu đã không phải dư nghiệt Hắc Kỳ, vậy có lẽ vẫn còn chút bạc tiền tài vật. Bọn chúng hành hạ Du Hồng Trác tuy rằng đã nhận tiền, nhưng có thể kiếm thêm một chút ngoài chỗ này, cũng là một chuyện tốt.
Bị ném trở lại nhà giam, Du Hồng Trác trong nhất thời cũng đã không còn sức lực, hắn nằm trên đống rơm một hồi lâu, không biết lúc nào, mới đột nhiên ý thức được, vị bạn tù bị thương nặng bên cạnh đã không rên rỉ nữa.
Hắn khó khăn ngồi dậy, người bên cạnh đang mở trừng mắt, vậy mà giống như đang nhìn hắn, chỉ có điều trong đôi mắt đó gần trắng dã, thần sắc mê man, lâu lắm mới khẽ nhúc nhích một chút, đối phương đang thấp giọng nói:
- Tại sao......Tại sao......
- Người Nữ Chân......kẻ xấu......cẩu quan......mã phỉ......ác bá......quân đội......Điền Hổ......
Kẻ bị thương đó lẩm bẩm, dường như muốn nguyền rủa một lượt từng kẻ ác nhân trong ký ức trong lúc hấp hối. Một lát lại nói:
- Cha......mẹ......đừng ăn, đừng ăn đất sét trắng......chúng ta không đưa lương thực cho người khác, chúng ta......
- Đợi đến khi đại ca đánh bại người Nữ Chân......đánh bại người Nữ Chân......
- Tại sao người mình lại đánh người mình......đánh người Nữ Chân đi chứ......
Tiếng lẩm bẩm này lúc cao lúc thấp, có lúc còn mang theo tiếng khóc. Du Hồng Trác lúc này đau đớn khó tả, chỉ có điều hờ hững lắng nghe, hán tử ở phòng giám đối diện kia giơ tay ra:
- Ngươi cho hắn được chết thoải mái, ngươi cho hắn được chết thoải mái, ta xin ngươi, ta nợ ngươi một ân tình......
Du Hồng Trác ngơ ngẩn không có động tác gì, hán tử kia nói đến mấy lần, âm thanh dần cao lên:
- Coi như ta xin ngươi! Ngươi có biết không? Ngươi có biết không? Ca ca của người này năm đó tòng quân đánh Nữ Chân bỏ mạng, nhà hắn vốn dĩ là phú hộ một vùng, trong lúc đói khát đã mở kho phát lương cho người, sau đó lại gặp mã phỉ, phát lương đến mức trong nhà mình không còn gì ăn, cha mẹ hắn là ăn đất sét trắng mà chết! Ngươi động lòng thương, xin ngươi cho hắn chết một cách thoải mái ——
Du Hồng Trác muốn giơ tay ra, nhưng cũng không biết tại sao, trước mắt thủy chung lại không nhấc nổi tay lên được, qua một lúc sau, mở miệng, phát ra âm thanh khàn đặc khó nghe:
- Ha ha, các ngươi thảm, ai mà chưa từng thấy qua kẻ thảm hơn? Các ngươi thảm, người bị các ngươi giết rồi thì thế nào, rất nhiều người cũng không chọc ghẹo dây vào các ngươi, khụ khụ khụ......người của Trạch Châu ——
Một câu nói của hắn nghẹn trong cổ họng. Người đối diện sững sờ, giận tím mặt:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi có từng thấy người sống sờ sờ phải bị chết đói chưa!
- Ta suýt nữa thì chết đói khụ khụ ——
- Có từng thấy mấy ngàn mấy vạn người không có thức ăn là dáng vẻ thế nào không!? Bọn họ chỉ là muốn đi tới phía nam ——
- Muốn đi tới phía nam các ngươi cũng đã giết người ——
- Vậy......còn có cách gì nữa, người sắp phải chết đói rồi ——
Hai bên rống lên vài câu, Du Hồng Trác chỉ vì tranh cãi:
- ......Nếu Trạch Châu đại loạn, vậy người Trạch Châu lại trách ai?
- ......Nếu như ở bên ngoài, lão tử giết chết ngươi!
- Ha ha, ngươi tới đi!
- Con mẹ nhà ngươi! Ngươi không được chết tử tế đâu ——
Trong tiếng cười khô khốc của Du Hồng Trác, xung quanh cũng có tiếng mắng chửi vang lên, sau một lúc, bèn đón lấy sự trấn áp của ngục tốt. Trong bóng tối Du Hồng Trác lau đi nước mắt trên mặt —— những giọt nước mắt đó rơi vào vết thương, thật sự rất đau rất đau, những lời ấy cũng không phải những lời hắn thật sự muốn nói, chỉ có điều trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, ác ý trong lòng hắn thật sự không thể nào đè xuống nổi, sau khi nói xong, hắn lại cảm thấy, bản thân thật sự là kẻ ác rồi.
Sau đó ký ức trở nên mơ hồ, cơ thể hắn không chống đỡ nổi tâm trạng kích động, sau khi phát tiết, cơn buồn ngủ ập tới như thủy triều. Trong ác mộng thứ gì cũng có, hắn cũng có thể nhìn thấy phụ mẫu mình trong mảnh rời rạc, mẫu thân phát điên sau khi bị làm nhục, phụ thân bị khuất nhục giết chết, hắn lờ mờ nhìn thấy một nhà ba người lúc còn nhỏ, có lúc ký ức vụn vỡ, hắn nhìn thấy phụ mẫu ăn đất sét trắng trong cơn đói khát mà chết, mẫu thân đút cháo cho hắn, vừa đút vừa nói:
- Ăn nhanh chút, ăn nhanh chút, mẹ không đói, ăn no lắm rồi......
Bụng của mẫu thân khẽ phình lên, nhưng mà trong giấc mơ, sự tỉnh táo đáng sợ khiến hắn hiểu trong bụng đó đều là đất sét, trong lòng hắn muốn hét to, nhưng không thể hét ra được, Du Hồng Trác nhỏ bé vui vẻ húp hết bát cháo.
Rốt cục có thế giới như thế nào giống như giấc mộng này đây. Trong mảnh vụn của giấc mơ, hắn cũng từng mơ thấy những người tốt với hắn đó, mấy vị huynh tỷ tàn sát lẫn nhau trong giấc mơ, máu tươi đầy đất. Bóng dáng của phu phụ Triệu tiên sinh lại lóe lên, trong sự hỗn độn, có cảm giác ấm áp dâng trào, hắn mở mắt ra, không biết bản thân đang trong giấc mộng hay là hiện thực, vẫn là ánh sáng tăm tối mơ hồ, trên người không còn đau đớn như thế nữa, lờ mờ như có cảm giác được băng bó.
Trước khi xử trảm, không được để bọn họ đều chết cả......
Dường như có lời nói như vậy truyền tới, Du Hồng Trác khẽ nghiêng đầu, mơ hồ cảm thấy, dường như đang ở trong ác mộng.
—— Đầu kia của nhà giam, một bóng dáng ngồi trên đất, không giống như người nhìn thấy trong lao ngục, người đó vậy mà có chút giống như Triệu tiên sinh. Hắn mặc trường sam, bên cạnh đang đặt một chiếc rương nhỏ, ngồi tại đó, đang lẳng lặng nắm lấy tay người trẻ tuổi bị thương nặng đó.
Người trẻ tuổi lúc hấp hối, trong bóng tối đang thấp giọng nói mấy lời gì, Du Hồng Trác vô thức muốn nghe, nghe không rõ, sau đó Triệu tiên sinh kia cũng nói một số lời, ý thức của Du Hồng Trác lúc rõ ràng, lúc mông lung, không biết đến lúc nào, âm thanh nói chuyện không còn nữa, Triệu tiên sinh ấn một cái lên người kẻ bị thương kia, đứng dậy rời khỏi, kẻ bị thương đó cũng vĩnh viễn trở nên yên tĩnh, rời xa khỏi đau đớn khó tả......
Bên trong lao ngục ồn ào một trận rồi lại yên tĩnh, Du Hồng Trác không thể nào hoàn toàn tỉnh táo, cuối cùng lại rơi vào giấc ngủ sâu, một số lời hắn dường như nghe thấy mà dường như chưa từng nghe thấy, nổi lên trong bóng đêm, lại chìm xuống, đợi đến lúc hắn tỉnh lại, bèn dường như hoàn toàn chìm vào chỗ sâu trong ý thức của hắn, không cách nào nhớ được rõ ràng nữa.
—— Ngươi giống huynh trưởng của ngươi vậy, là người vĩ đại, khiến người ta kính phục......
—— Ta rất vinh hạnh từng cùng những người như các ngươi, cùng tồn tại trong thế giới này.
....................
Cửa đại lao Trạch Châu, Ninh Nghị giang tay ra, lại tiếp nhận một lượt ngục tốt xét người như những đại phu khác. Có một số ngục tốt ngang qua, nghi hoặc nhìn vào cảnh tượng này, không hiểu cấp trên tại sao lại đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn tổ chức đại phu trị thương cho mấy kẻ bị trọng thương trong đại lao.
Lúc ra tới đường phố, chính là thời khắc bóng đêm thâm trầm nhất, cuối tháng sáu, bầu trời không có ánh trăng. Qua một lúc, một thân ảnh lặng yên tới, bước sóng đôi cùng hắn trên con đường này:
- Có cảm thấy, chỗ này giống với Hàng Châu?
- Nơi nào loạn nàng đều cảm thấy giống Hàng Châu.
Ninh Nghị mỉm cười, nữ nhân tên Lưu Tây Qua bên cạnh khẽ quay người, nụ cười của nàng trong veo, giống như ánh mắt của nàng vậy, cho dù sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, vẫn trong trẻo và kiên định như thế.
Bọn họ bước đi trên con đường của bóng đêm, canh phu (phu đi tuần và báo canh) và quân đội tuần tra đi tới, nhưng không hề phát hiện thấy bóng dáng của họ. Ngay cả trong một đêm như vậy, trong thành thị đèn đuốc mờ ảo, vẫn có đủ loại lực lượng và mưu đồ không ngừng nghỉ, mọi người sắp đặt, thử nghênh đón va chạm theo ý mình. Trong mảnh yên tĩnh rợn người nhìn như thái bình này, đã sắp đẩy tới thời gian tiếp xúc.
Ánh ban mai mờ nhạt, một ngày như lửa sẽ lại thay thế màn đêm......