Mưa gió sắp tới.
Thôn Thạch Tân Hạp phụ cận thành Trạch Châu, các thôn dân đang tụ tập trên sân đập lúa, nhìn theo binh sĩ tiến vào một tòa nhà lớn trên sườn núi, âm thanh huyên náo nhất thời không ngơi nghỉ, đó là thê tử của đại địa chủ đang gào khóc.
- ......Các ngươi đây là vu khống người tốt......các ngươi đây là vu khống ——
- ......Thẩm Lăng của Thẩm gia giúp đỡ nghịch phỉ Hắc Kỳ trong trường tư thục, lén lút cất giấu sách cấm, rõ ràng có quan hệ với nghịch phỉ! Một nhà này đều là kẻ hiềm nghi, bắt hết toàn bộ bọn họ, hỏi rõ rồi nói ——
Hành động của quân đội, dẫn tới tiếng gào khóc trên quy mô lớn, mấy ngày gần đây, chuyện tương tự thế này ở phụ cận Trạch Châu đã không phải lần đầu tiên. Thôn dân trên sân đập lúa nơm nớp lo sợ, nhưng mà, người liên quan đều là đại hộ, trong nhất thời cũng không gây ra quá nhiều khủng hoảng.
- Thời cuộc Trạch Châu không yên ổn! Kẻ xấu tụ tập, mấy ngày tới đây sợ sẽ gây chuyện, chư vị hương thân không phải sợ, chúng ta bắt người trừ nghịch, chỉ để ổn định thời thế. Mấy ngày này có lẽ sẽ có chuyện lớn, gây ra bất tiện cho cuộc sống của chư vị, nhưng Tôn tướng quân đảm bảo với các vị, chỉ đợi nghịch tặc Vương Sư Đồng bị chém đầu, thế cục này tự sẽ trở nên thái bình!
Binh sĩ phụ trách tuyên truyền đang lớn tiếng thông báo ở phía trước sân đập lúa, sau đó lại liệt ra tội chứng của Thẩm gia. Công tử của Thẩm gia Thẩm Lăng vốn phụ trách trường tư thục hương học trong thôn, thích nói mấy chuyện tình hình chính trị đương thời, thỉnh thoảng nói tốt mấy câu về Hắc Kỳ quân, hương dân nghe thấy cảm giác cũng không có gì lạ, nhưng khoảng thời gian gần đây, sự yên bình của Trạch Châu bị Ngạ Quỷ phá vỡ, thế lực Ngạ Quỷ nghe nói lại có quan hệ với Hắc Kỳ, nên hành động truy bắt Hắc Kỳ của binh sĩ, ngược lại đám đông cũng vì thế mà tiếp nhận. Tuy rằng thường ngày có lẽ cũng có hảo cảm với Thẩm Lăng, nhưng ai khiến ngươi thông đồng với nghịch phỉ chứ.
Tâm lý thôn dân chung quy chất phác, đánh Nữ Chân quy về đánh Nữ Chân, nhưng bản thân chỉ muốn sống tốt ngày tháng của mình, nếu Hắc Kỳ quân dẫn ngọn lửa đốt cháy tới chỗ này, vậy tự nhiên chính là kẻ xấu tội ác tày trời rồi.
Binh sĩ áp giải cả nhà Thẩm gia, một đường xô đẩy đi tới thành Trạch Châu. Các thôn dân nhìn cảnh tượng này, nhưng không có ai ý thức được, bọn họ có thể sẽ không quay về được nữa.
Hai ngày sau chính là ngày chém đầu Quỷ Vương, chỉ cần qua hai ngày, hết thảy đều sẽ tốt lên......
Trong phủ nha của Trạch Châu, Lục An Dân sắc mặt phức tạp sốt ruột đi qua hành lang dài, lúc bước xuống bậc thềm, suýt chút nữa vấp ngã một cái.
Trong tay hắn đang cầm một quyển hồ sơ giấy Tuyên, nội tâm lo lắng. Đi thẳng một mạch đến bên ngoài chính điện mà Tôn Kỳ làm việc, chỉ thấy rất nhiều quan viên đã đứng đợi ở nơi vốn là đại sảnh châu phủ, có tướng lĩnh trong quân đội, có văn chức trong châu phủ, ầm ĩ chờ đợi đại tướng quân tiếp kiến. Mắt thấy Lục An Dân tới, quan viên văn chức nhao nhao tràn lên, lần lượt nói với hắn sự vụ lúc này của Trạch Châu.
Hiện giờ Tôn Kỳ tọa trấn châu phủ, nắm bắt tất cả tình thế, nhưng lại ưu tiên triệu kiến tướng lĩnh quân đội trước, văn chức trong châu phủ đều bị chặn bên ngoài cửa rất lâu, trong tay có rất nhiều chuyện gấp gáp nhưng không thể được xử lý, trong này, cũng có rất nhiều là yêu cầu điều tra rõ án sai, cầu tình cho người khác, thường là bên này vẫn chưa gặp được Tôn Kỳ, quân đội bên đó đã xử lý xong người, hoặc là giải đến đại lao, hoặc là đã bắt đầu dùng hình ở quân doanh gần đó —— rất nhiều người này, sau hai ngày nữa sẽ bị xử trảm.
Khi Vũ triều vẫn kiểm soát Trung Nguyên, rất nhiều sự vụ trước giờ đều là văn thần cầm đầu. Lục An Dân canh giữ một vùng, lúc này đã là quan văn cao nhất của địa phương, nhưng mà trong nhất thời vẫn bị chặn bên ngoài cửa lớn. Mấy ngày này hắn xuôi ngược bôn ba, gặp phải sự lạnh nhạt cũng không phải một hai lần nữa, cho dù tình thế mạnh hơn người, nhưng phẫn uất trong lòng sớm đã tích tụ. Qua một hồi, mắt thấy mấy lượt tướng lĩnh trước sau ra vào, hắn đứng phắt dậy, đột ngột đi tới phía trước, binh sĩ muốn chặn hắn lại, bị hắn đẩy ra.
- Không được cản ta! Bản quan vẫn là tri châu Trạch Châu —— dù cho muốn gặp Hổ Vương! Cũng không đến mức bị coi thường như vậy ——
Trong đại sảnh, Tôn Kỳ đang nghị sự cùng mấy tướng lĩnh, nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới, dừng cuộc nói chuyện, gương mặt trở nên lạnh lẽo. Vóc dáng hắn cao gầy, cánh tay dài mà có lực, hai mắt lại hẹp dài nham hiểm, cuộc đời binh nghiệp trường kỳ khiến vị đại tướng này có vẻ cực kỳ nguy hiểm, người bình thường không dám tới gần. Vừa nhìn thấy Lục An Dân, hắn đập bốp xuống bàn.
- Hỗn xược! Hiện giờ quân đội đã hành động, nơi này chính là doanh trướng trong quân! Lục đại nhân, ngươi không biết nặng nhẹ thế à!?
- Tôn tướng quân, bản quan vẫn chưa bị cách chức, giờ chính là quan chức Trạch Châu. Có việc quan trọng gặp ngài, năm lần bảy lượt thông báo, rốt cuộc ta ngài ai mới không biết nặng nhẹ!
Trong mắt hắn đầy máu, trong mấy ngày giày vò, cũng đã tức giận đến đầu óc mê muội, tạm thời quên mất sự thực trước mắt này thực ra quân đội là lớn nhất. Nhìn thấy hắn đã bất chấp hậu quả, Tôn Kỳ cũng vung mạnh tay:
- Các ngươi lui xuống!
Người vẫn chưa đi, đã nhìn sang Lục An Dân:
- Lục đại nhân, lần này hành sự là Hổ Vương đích thân hạ lệnh, ngươi chỉ cần phối hợp với ta, ta không cần thiết phải giao phó với ngươi quá nhiều!
- Nhưng mà, sau chuyện này, Trạch Châu còn cần nữa không đây!
- Lục An Dân, ngươi biết hiện giờ bản tướng đang làm chuyện gì!
- Không cần phải làm đến mức đó chứ!
- Ngươi cho rằng bản tướng là ai? Bảy vạn đại quân! Ngươi cho rằng chính là đợi một vạn người sắp chết bên ngoài thành kia sao!?
- Không cần phải làm đến mức này!
Lục An Dân lớn tiếng nhấn mạnh một câu.
- Nhiều người như vậy, bọn họ hơn chín phần mười đều là người vô tội! Sau lưng bọn họ có thân tộc có người nhà —— Tan cửa nát nhà đó!
- Năm vạn quân đội của bản tướng đã đánh tan bốn mươi vạn Ngạ Quỷ! Nhưng hiện nay trong thành Trạch Châu này là bảy vạn người! Lục! Đại! Nhân!
Giọng nói của Tôn Kỳ ép tới, ép qua tiếng gió gào dưới sắc trời âm trầm bên ngoài đại sảnh.
- Ngươi! Rốt! Cuộc! Có! Biết! Hay! Không!? Ngươi cho rằng chúng ta là người gì —
Lục An Dân sững sờ nhìn hắn, sau đó từng chữ từng chữ một:
- Tan! Cửa! Nát! Nhà! A!
- Đánh trận mười năm rồi! Tan cửa nát nhà đó!
Lục An Dân chỉ ra bên ngoài.
- Bao nhiêu người tan cửa nát nhà, Tôn tướng quân, ta biết ngài có thủ đoạn, một vạn lưu dân bên ngoài ngài đánh ngài ép ngài giết, bọn họ không cách nào phản kháng, người trong thành còn cảm thấy yên tâm. Ta là một quan văn, nhưng ta biết, sau khi chuyện làm xong, thành Trạch Châu sẽ sụp đổ, sẽ phải loạn, mười năm rồi, khó khăn lắm mới có một nơi như vậy, ngài muốn làm nó loạn lên.
- Ngài có việc phải làm ta biết, ngài cho rằng ta không biết nặng nhẹ, nhưng không cần thiết làm tới mức độ này.
Lục An Dân vẫy tay.
- Ít người chết hơn, có thể chết ít người hơn. Ngài muốn vơ vét của cải, ngài muốn nắm quyền lực, nhưng làm đến bước này, sau này ngài cũng không còn gì có thể lấy nữa......
- Ngươi nói cái gì!
Bốp một tiếng, Tôn Kỳ đưa tay đập lên mặt bàn, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lục An Dân, giống như rắn hổ mang cắn người.
- Ngươi nói lại lần nữa cho ta, cái gì mà vơ vét của cải! Nắm quyền lực!
Lục An Dân nói tới đó, bản thân nghĩ lại cũng đã có chút sợ. Hắn trong nhất thời lấy hết dũng khí đối mặt với Tôn Kỳ, đầu óc cũng bị mê muội, lại nói ra những lời không thể nói. Chỉ thấy Tôn Kỳ giơ tay ra:
- Chín phần mười vô tội? Ngươi nói vô tội là vô tội à? Ngươi đảm bảo cho bọn chúng! Đảm bảo bọn chúng không phải là người của Hắc Kỳ!? Thả bọn chúng đi ngươi chịu trách nhiệm, ngươi gánh vác nổi không!? Ta vốn cho rằng nói với ngươi rồi, ngươi sẽ hiểu, bảy vạn đại quân của ta phòng thủ nghiêm ngặt ở Trạch Châu, ngươi lại coi như trò trẻ con —— ta thấy là ngươi mê muội rồi. Chín phần mười vô tội? Lúc ta ra đi Hổ Vương đã nói, đối với Hắc Kỳ, thà giết nhầm! Tuyệt không bỏ sót!
- Hừ! Người như ngươi, cũng xứng làm phụ mẫu một châu! Ngươi cho rằng ngươi chỉ là một tiểu lại nhỏ bé? Gặp mặt ngươi đúng là lãng phí tâm sức của bản tướng. Người đâu! Dẫn hắn ra ngoài, nếu còn dám gây sự trước mặt bản tướng, giết chết không bị luận tội!
Tôn Kỳ nói câu này, phó tướng bên cạnh hắn đã dẫn người vào, xách hai bên tay Lục An Dân đưa ra ngoài. Lục An Dân nhìn Tôn Kỳ, rốt cục không nén được vùng vẫy bảo:
- Các ngươi chuyện bé xé ra to! Tôn tướng quân! Các ngươi ——
Lúc này hắn đã bị kẹp ra ngoài cửa, trong lúc giằng co, hai binh sĩ ngược lại cũng không dám làm hắn quá bị thương, chỉ kẹp tay rồi đẩy hắn ra ngoài, sau đó, bèn nghe thấy một tiếng bốp vang lên, Lục An Dân đột nhiên lảo đảo bay ngược, ngã lăn xuống đất bên ngoài đại sảnh.
Âm thanh này đến đột ngột, bên ngoài không ít người đều nhìn thấy, không phản ứng lại kịp, hành lang gần đó nháy mắt đều trở nên yên tĩnh. Một lúc sau, mọi người mới ý thức được, ngay mới nãy, tên phó tướng trong quân kia vậy mà đã tát một cái vào mặt Lục An Dân, đánh cho hắn gần như bay ra ngoài.
Trong khoảnh khắc này Lục An Dân cũng đã ngơ ngác, sau khi ngã xuống đất hắn liền ngồi dậy, mới cảm thấy trên mặt đau rát, nhưng càng khó xử hơn, sợ rằng vẫn là sự vây xem của đám đông xung quanh.
Trong thời điểm mà trật tự đều sụp đổ, chuyện như thế này thực ra cũng không có gì là lạ. Phụ cận Trạch Châu ban đầu cũng đã từng hơi trải qua và cảm nhận được thời kỳ như thế, chỉ là thái bình mấy năm nay đã phai nhạt ký ức của mọi người, chỉ có cái tát của lúc này, mới khiến người ta nhớ lại lần nữa.
Ngay cả nơi thái bình ổn định nhất của Trung Nguyên mấy năm gần đây, Hổ Vương Điền Hổ, cũng từng chỉ là hộ săn tạo phản mà thôi. Đây là loạn thế, không phải Vũ triều nữa......
Lục An Dân ngồi đó, trong đầu cũng không biết đang xoay chuyển những ý nghĩ gì, chỉ là qua rất lâu, mới khó khăn đứng dậy, khuất nhục và phẫn nộ khiến toàn thân hắn đều đang run rẩy. Nhưng hắn không quay đầu dây dưa thêm nữa, trên mảnh đất này vào thời điểm loạn lạc nhất, phủ đệ quan viên lớn đến cỡ nào, cũng đã từng bị loạn dân xông vào, cho dù là gia quyến nhà tri châu tri phủ, cũng từng bị loạn dân thay phiên cưỡng dâm đến chết, thế này đã là gì? Hoàng tộc của quốc gia này cũng từng trải qua chuyện như vậy, những nữ tử bị bắt lên đất bắc kia, trong đó có hoàng hậu, quý phi, công chúa, quý nữ đại thần......
Thực ra hết thảy đều chưa từng thay đổi......
Phó tướng quay về đại sảnh, Tôn Kỳ nhìn ra bên ngoài, nghiến răng nghiến lợi chỉ trỏ:
- Nếu hắn có thể làm việc thì để hắn làm! Nếu như không thể, lột mũ ô sa của hắn xuống ——
Trong thành Trạch Châu, phần lớn mọi người, tâm trạng vẫn coi như yên ổn. Bọn họ chỉ cho rằng là loạn cục do việc tru sát Vương Sư Đồng dẫn tới, mà sự kiểm soát của Tôn Kỳ đối với cục diện ngoài thành, cũng khiến các thường dân tạm thời tìm được cảm giác ưu việt của thái bình. Một số người bởi vì trong nhà bị ảnh hưởng, ngược xuôi bôn ba, trong những tháng ngày đầu tiên, cũng không hề nhận được sự đồng tình của mọi người —— trên đầu sóng ngọn gió thì đừng làm loạn thêm nữa, giết chết Vương Sư Đồng, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Quân doanh, cửa ải bên ngoài thành, đường xá, tường cao trong thành, đại quân bảy vạn canh giữ nghiêm ngặt hết thảy mọi thứ, đồng thời trong nội bộ không ngừng quét sạch những bất thường có khả năng, chờ đợi kẻ địch có lẽ sẽ đến, mà cũng có lẽ sẽ không xuất hiện kia. Mà trên thực tế, phần lớn thành trì dưới trướng Hổ Vương hiện giờ, đều đã rơi vào bầu không khí khẩn trương như vậy, thanh tẩy đã được triển khai, chẳng qua quan trọng nhất, vẫn là Trạch Châu sắp sửa chém đầu Vương Sư Đồng và Uy Thắng nơi Hổ Vương trấn giữ mà thôi.
Trong đại lao, Du Hồng Trác ngồi trong đống cỏ, lặng lẽ cảm nhận sự hỗn loạn xung quanh và những “bạn tù” không ngừng tăng lên kia, đối với việc tiếp theo đây, hắn khó có được quá nhiều suy đoán, mà đối với tình thế bên ngoài lao ngục, có thể biết được cũng không nhiều. Hắn chỉ đang nghi hoặc trong lòng: Buổi tối trước đó, bản thân có phải thật sự đã thấy Triệu tiên sinh không, sao hắn lại biến thành đại phu vào trong nhà lao này chứ? Chẳng lẽ hắn là người của Hổ Vương? Mà nếu hắn vào đây rồi, tại sao lại không cứu mình ra?
Có lẽ là giả nhỉ......
Cuối cùng hắn nghĩ như vậy. Nếu như trong đại lao này, tứ ca Huống Văn Bách có thể vươn tay vào, mấy người Triệu tiên sinh cũng có thể tùy ý đi vào, chuyện này, há chẳng phải quá thành trò đùa trẻ con rồi sao......
Những việc trải qua mấy ngày này, thảm kịch nhìn thấy, ít nhiều khiến lòng hắn mất hết ý chí, nếu không phải như vậy, đầu óc hắn có lẽ vẫn sẽ xoay chuyển nhanh một chút, ý thức được một số thứ gì đó khác.
Trong thành Trạch Châu càng lúc càng căng thẳng, người lục lâm cũng đang tụ tập với đủ mọi phương thức khác nhau. Những người lục lâm tới gần đây có kẻ đã tìm được tổ chức, có kẻ tự do bốn phương, cũng có không ít kẻ bị quan binh vây giết hoặc bắt vào đại lao trong cuộc xung đột mấy ngày nay. Nhưng mà, mấy ngày liên tục, cũng có càng nhiều ý đồ hơn được người trong bóng tối ngấm ngầm bày ra xung quanh đại lao.
Đã đến chập tối, sắc trời không tốt, tuy nổi gió nhưng tạm thời không có dấu hiệu sẽ mưa, trong con hẻm cửa sau của đại lao, có mấy bóng dáng dìu đỡ lẫn nhau ra khỏi cửa nhà lao kia, mấy chiếc xe ngựa đang đợi sẵn ở đó, thấy đám đông ra ngoài, cũng có một tên hòa thượng dẫn theo mười mấy người, lên trước nghênh đón.
Người được thả ra có trẻ tuổi, cũng có lão nhân, chỉ có điều cách ăn vận trên người đều có khí tức của võ giả, trong số bọn họ có không ít kẻ thậm chí đều bị dùng hình, bị thương. Hòa thượng nghênh đón và mấy tùy tùng chắp tay chào hỏi theo kiểu giang hồ —— bọn họ cũng mang theo mấy đại phu.
- Đường anh hùng, Trịnh anh hùng, chư vị tiền bối, huynh đệ, chịu khổ rồi, lần này chuyện xảy ra gấp gáp, quan phủ gian xảo, chúng ta ứng cứu không kịp, thực là lỗi lớn......
Hòa thượng đó ngôn từ cung kính. Trong những người lục lâm được cứu ra, có lão giả phất phất tay:
- Không cần nói, không cần nói, chuyện này rồi sẽ có lúc trả lại. Quang Minh Giáo nhân nghĩa đại đức, chúng ta cũng đã ghi nhớ trong lòng. Chư vị, đây cũng không phải chuyện xấu gì, trong đại lao này, chúng ta cũng coi như đi một chuyến thăm dò rõ nội tình, lần rõ đường đi nước bước rồi......
- Đường tiền bối nói chí phải......
Đám đông phụ họa.
- Chuyện này chúng ta vẫn nên rời khỏi hẵng nói......
- Đúng thế, rời khỏi trước đã......
Trong tiếng nghị luận, đám đông lên xe ngựa, một đường rời xa. Con hẻm dần trống trải, mà không lâu sau đó, bèn có thêm xe ngựa tới, đón một lượt người lục lâm khác rời khỏi.
Trong một tiểu lâu yên tĩnh cách đó không xa, cao thủ của Đại Quang Minh giáo đang tụ tập, Hà Sóc Thiên Đao Đàm Chính mà ban đầu Du Hồng Trác chờ đợi nhiều ngày không thấy là một trong số này, hắn kiến thức rộng rãi, canh trước cửa sổ lặng yên nhìn mọi thứ qua khe cửa, sau đó quay sang, thấp giọng nói một số tin tức cho vị nam tử tướng mạo khoan thai tựa nhi Di Lặc đang ngồi trong phòng kia:
- Dẫn Hồn Đao Đường Giản, Long Quyền Trịnh Ngũ, một số bằng hữu của Sài Môn Quyền......được cứu ra rồi, lát nữa hẳn vẫn còn hảo hán của Ngũ Phụng Đao, anh hùng của Lôi Môn......
Do sự xuất hiện của quý nhân như Di Lặc, chuyện thế này đã tiến hành được một khoảng thời gian —— vốn dĩ là có tiểu lâu la khác ghi chép ở chỗ này. Nghe Đàm Chính hồi báo mấy lần, Lâm Tông Ngô bỏ chén trà xuống, gật gật đầu, ra hiệu ra bên ngoài:
- Đi đi.
Hắn nói xong một lúc, mới có người đến gõ cửa.
Đàm Chính qua đó mở cửa, nghe thuộc hạ đó hồi báo tình hình, lúc này mới quay lại:
- Giáo chủ, những người trước đó đã điều tra rõ lai lịch rồi.
- Ừm.
Lâm Tông Ngô gật gật đầu.
- Nghe nói chính là phe phái của “Bát Tí Long Vương”, hắn không làm nổi ở Xích Phong Sơn nữa, nhưng không nghĩ tới đến Trạch Châu lại phải kiếm chuyện với chúng ta, nghe nói trên Anh hùng hội ngày mai, hắn sẽ đối đầu với chúng ta.
- Ban đầu hắn gây dựng Xích Phong Sơn, bổn tọa còn cho rằng hắn có chút tiền đồ, không nghĩ tới lại trở về ngược xuôi giang hồ, thật là......tư duy hạn hẹp.
Lâm Tông Ngô thản nhiên nói, uống một hớp trà. Những ngày này, Đại Quang Minh giáo bày bố một ván cờ lớn trong thành Trạch Châu, gom được không ít lục lâm hào kiệt, nhưng đương nhiên cũng có kha khá người không bằng lòng đồng hành cùng họ, hai ngày gần đây, càng xuất hiện một đám người, âm thầm du thuyết các nơi, phá hỏng không ít chuyện tốt của Đại Quang Minh giáo, sau khi phát giác Đàm Chính phái người đi điều tra, giờ mới biết được vậy mà là Bát Tí Long Vương.
Bát Tí Long Vương này mấy năm gần đây vốn dĩ cũng coi như một hàng danh tiếng hùng mạnh nhất của vùng Trung Nguyên, quần hào Xích Phong Sơn trong thời kỳ hưng thịnh nhất tụ tập mười vạn anh hùng, nhưng mà đến nửa năm nay, tin tức liên quan đến tranh chấp nội bộ của Xích Phong Sơn truyền ra liên tục, đại khái là không lâu trước khi Ngạ Quỷ bị Tôn Kỳ đánh tan, lực lượng dưới trướng Bình Đông tướng quân Lý Tế Chi phá vỡ Xích Phong Sơn, Bát Tí Long Vương lưu lạc giang hồ, chẳng ngờ lại xuất hiện ở chỗ này.
Đàm Chính nhìn vào tư liệu được thu thập tới:
- Bát Tí Long Vương Sử Tiến này, nghe nói vốn là phỉ khấu Lương Sơn, ngoại hiệu Cửu Văn Long (chín con rồng xăm), sau khi Lương Sơn bị phá đã mất dấu vết, mấy năm nay mới nổi tiếng với danh Bát Tí Long Vương, hắn từng âm thầm đánh giết người Kim không tiếc sức lực. Nghe người ta nói, võ nghệ tương đối cao cường, có thông tin riêng nói, ban đầu Thiết Tí Bàng Chu Đồng ám sát Niêm Hãn, Sử Tiến từng cùng ông ta đồng hành, còn từng được Chu Đồng điểm hóa, truyền thụ y bát......
- Ha ha......
Nghe Đàm Chính nói, Lâm Tông Ngô bật cười, hắn đứng dậy đi tới cửa sổ, hai tay chắp sau lưng:
- Bát Tí Long Vương cũng được, Cửu Văn Long cũng được, võ nghệ của hắn, ban đầu bổn tọa có nghe nói tới. Năm đó bổn tọa quyền thí thiên hạ, vốn muốn gặp gỡ với hắn, nhưng lo ngại hắn là hào kiệt một phương, sợ tổn thương địa vị của hắn trong lòng thuộc hạ, nên mới bỏ qua. Như giờ cũng tốt, truyền thụ cuối cùng của Chu Đồng......ha ha ha ha......
Lâm Tông Ngô cười vui vẻ, Đàm Chính bước lên:
- Có cần tối nay đi thăm hỏi hắn không?
- Hà tất như vậy? Chúng ta đến Trạch Châu là để làm gì? Chỉ một tên Sử Tiến đều không thể chính diện đón lấy, làm sao để đối mặt với đại địch ở vũng nước đục phía sau? Chỉ cần chuẩn bị như bình thường, ngày mai trên Anh hùng hội, bổn tọa sẽ dùng song quyền, đích thân tiếp đón Bát Giác Hỗn Đồng Côn của hắn, rút da rồng gân rồng của hắn! Coi như ——
- —— Món khai vị của chuyến này!
Gió thổi qua thành thị, vô số ý chí khác nhau, đều đang hội tụ ở đây.
Vũ Kiến Sóc năm thứ tám, ngày hai mươi tám tháng sáu. Đêm tối buông xuống.