Gió đang thổi, Lục An Dân đi trên tường thành, nhìn ánh sáng yếu ớt từ phương nam xa xa chiếu tới, trong bóng đêm, hắn tưởng tượng có bao nhiêu người đang chờ đợi và chịu giày vò ở đó.
Tâm trạng của hắn hỗn loạn, trong ngày hôm nay vậy mà nảy sinh ý nghĩ mất hết niềm tin, may mà từ lâu đã trải qua biến loạn lớn, lúc này mới không đến nỗi tung mình nhảy từ trên đầu thành xuống. Chẳng qua cảm thấy thành Trạch Châu trong đêm tối giống hệt như lao tù.
Trong thời gian mấy ngày này bôn ba xuôi ngược, rất khó nói trong đó có bao nhiêu phần là bởi Lý Sư Sư cầu xin thương tình ngày hôm đó. Hắn đã trải qua rất nhiều, từng cảm nhận thê tử ly tán, sớm đã qua tuổi tác bị mỹ sắc mê hoặc. Những ngày này thật sự thúc giục hắn ra mặt, chung quy vẫn là lý trí và chút nhân tâm văn nhân còn sót lại cuối cùng, chỉ là chưa từng ngờ tới, sẽ va vào vách đá nghiêm trọng như vậy.
Trong thời loạn thế này, mỗi lần vận động lớn của bất cứ thế lực nào, đều là tranh đấu quyền lực một cách trần trụi, đều sẽ bao gồm sự lên xuống của quyền lực —— đây mới là thứ trực quan nhất. Nhưng bởi trật tự đã mất đi, đấu tranh quyền lực lúc này, cũng sớm trở nên đơn giản và thô bạo, không chỉ như thế, đằng sau đơn giản và thô bạo, là thấy được hiệu quả càng thêm mau chóng, chỉ cần có thể sai sử được người, bất kể là vàng bạc, nữ nhân, vinh hoa phú quý, đều sẽ nhanh chóng thực hiện trong một hai ngày. Sớm đã không giống với những rắc rối phức tạp lúc Vũ triều vẫn còn, cho dù một người rớt đài, lạc đà gầy chết dù sao cũng to hơn ngựa.
Quân đội ở nơi này, có được ưu thế tự nhiên. Chỉ cần rút đao khỏi vỏ, tri châu thì thế nào? Chẳng qua là tên thư sinh trói gà không chặt.
Một cái tát lúc ban ngày, xóa sạch quyền uy hắn khổ sở tích lũy, cũng khiến những kẻ phụ thuộc vào hắn kia, nhanh chóng rút lui tìm đường thoát thân. Trong thời cuộc như vậy, dưới sự ngầm ưng thuận của Tôn Kỳ, muốn phản kháng là rất khó —— thậm chí căn bản là không thể nào, đối phương căn bản không ngại giết người. Lục An Dân có thể nhìn thấy những điều này, bèn chỉ có thể nuốt xuống răng và máu, chỉ là phẫn uất và bất đắc dĩ trong lòng lại càng chất chồng thêm mà thôi.
Đối phó Hắc Kỳ, thanh lý tai họa bên trọng, có thể giết nhầm, tuyệt không bỏ sót......nói thì hay lắm, trên thực tế, ai mà chẳng đang thâu tóm quyền lực của mình! Tôn Kỳ tiếp quản Trạch Châu, sau này Trạch Châu sẽ phải trở thành thế lực dưới tay hắn. Mấy tốp người của triều đường Hổ Vương: Văn thần, hoàng thân, võ tướng. Ngoại trừ một tốp người có dấu vết văn thần khổ sở gây dựng dân sinh, hai tốp còn lại kia, có ai hiểu được trị đất an dân đâu?
Mấy năm nay, hoàng thân quốc thích xung quanh Hổ Vương, hầu như không hề kiêng kỵ phân đất chiếm cứ, sống những ngày tháng tốt đẹp coi tất cả mọi thứ xung quanh đều là tài sản riêng, tùy tiện cướp bóc đánh giết. Nhìn thấy thứ tốt đẹp thì cướp, thấy cô nương vừa mắt thì bắt về phủ đều là chuyện thường, có kẻ cực kỳ tàn bạo tàn phá huyện thành cai trị dưới tay trở nên trống vắng tiêu điều, thực sự không còn người nữa thì chạy tới nơi khác dòm ngó, muốn đại thần các nơi hiếu kính, cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Mà võ tướng có trọng binh trong tay, chỉ biết cướp đoạt gom đất không biết cai quản, cũng đều là trạng thái bình thường. Tôn Kỳ từng tham gia chinh phạt đối với Tiểu Thương Hà mấy năm đầu, quân đội bị Hắc Kỳ đánh cho gào khóc thảm thiết, bản thân hắn lúc tháo chạy hỗn loạn còn bị binh sĩ đối phương chém một bên tai, từ đó đối với thành viên Hắc Kỳ cực kỳ tàn bạo, kẻ là thành viên Hắc Kỳ hoặc nghi ngờ là thành viên Hắc Kỳ chết trong tay hắn không ít, đều chết đau đớn không gì tả nổi.
Trong tin đồn sợ bóng sợ gió đâu đâu cũng đều có thể là gian tế Hắc Kỳ hai năm nay, hắn ngược lại vì thế mà được trọng dụng, từ đó một đường thăng tiến. Trạch Châu lần này là Tôn Kỳ làm chủ, thủ đoạn của hắn tàn bạo ác liệt, trong âm thầm chẳng lẽ lại không trắng trợn kiếm chác lợi riêng. Nuôi binh cần tiền và lương thực, có binh rồi, thì có thể đào ra càng nhiều tiền và lương thực hơn, quân đội mấy năm nay phần lớn đều vận hành như vậy. Nhưng mà Lục An Dân gây dựng mấy năm, thóc lúa cứ vậy mà cắt sạch không nghĩ tới hậu quả, thành Trạch Châu, bèn khó có thể khôi phục như cũ rồi.
Trước mắt chết một nhóm người, có thể thường dân còn chưa thể phản ứng lại ngay được. Sau khi một nhóm thân sĩ thượng tầng chết cả, hoạt động trong thành sẽ xảy ra vấn đề lớn, chỗ trống quyền lực sẽ dẫn tới hung hăng ẩu đả, lại chết thêm một nhóm, đến lúc đó Trạch Châu đã quen với đao binh sẽ dùng vũ lực nói chuyện, lưu manh hoành hành. Cả thành Trạch Châu, cũng sẽ thật sự trở nên hỗn loạn, sụp đổ.
Hắn có thể có cách gì đây?
Thành Trạch Châu hiện giờ đối với hắn mà nói, tựa như lao tù, nhìn thấy hết thảy những thứ này, cũng đã bất lực. Có điều, khi nhìn thấy bóng dáng xuất hiện trên tường thành u ám kia, Lục An Dân vẫn nở nụ cười chua xót trong lòng.
- Tri châu đại nhân.
- Mấy năm không gặp, nàng thật sự là......thần thông quảng đại rồi.
- Ngay lúc ở kinh thành, Sư Sư tìm chút quan hệ, cũng có thể đi lên tường thành trong đêm một chuyến. Lục đại nhân, mấy ngày này ngài bôn ba, thực sự không dễ dàng, ngài tận sức rồi, không cần phải......
- Không cần phải cái gì? A, ta không phải vì các người, các người không phải là người duy nhất quan tâm con dân trong tòa thành này, các người......à, ta nói sai rồi, các người thực ra cũng không quan tâm con dân trong thành này, ta mới là người duy nhất quan tâm......Sư Sư cô nương, nàng đến an ủi ta, lại muốn từ chỗ ta biết được những chuyện gì?
Nhìn nữ tử khoác áo choàng mũ mỏng, xuất hiện trong đêm tối, tâm tình Lục An Dân trong nhất thời khuấy động, giọng điệu châm chọc. Chỉ thấy Sư Sư khẽ cúi đầu, trong mắt lóe qua một tia có lỗi:
- Ta......ừm......chỉ là tới đa tạ Lục tri châu......
Nàng nói xong câu này, đứng song song với Lục An Dân, thò đầu nhìn ra ngoài thành. Lục An Dân mỉm cười:
- Ha, nàng sẽ không cho rằng bản quan muốn nhảy tường thành, nên lên ngăn cản ta đấy chứ.
Sư Sư khẽ cúi đầu, không nói thêm gì nữa, Lục An Dân thần sắc cay đắng, tâm tư cực loạn, qua một lúc sau, dần dần lắng lại trong sự yên tĩnh. Hắn cũng không biết nữ tử này tới đây là muốn lợi dụng mình hay là thật sự để ngăn mình nhảy thành, nhưng có lẽ hai cái đều có —— trong mơ hồ, trong lòng hắn lại bằng lòng tin vào điểm này.
Những ngọn núi xa xa mờ ảo in bóng, gió thổi vi vu như những ngọn núi đang nói chuyện đằng xa. Không biết lúc nào, Lục An Dân lắc lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Người thời loạn không bằng chó thời bình, là ta thất thố rồi, ta chỉ là......quân tử tránh xa nhà bếp, nghe tiếng nó, không nhẫn tâm nhìn nó chết.* Có một số chuyện cho dù xem hiểu, chung quy vẫn có lòng trắc ẩn, tan cửa nát nhà, lần này rất nhiều người, có thể vẫn chưa phản ứng lại được thì đã phải tan cửa nát nhà rồi......
*Người quân tử đối với cầm thú, thấy chúng sống mà chẳng nỡ thấy chúng chết; nghe tiếng chúng mà chẳng nỡ ăn thịt chúng. Cho nên người quân tử xa lánh bếp núc là vậy. Là đoạn trích trong “Lương Huệ Vương chương cú thượng” của “Mạnh Tử” thời Chiến Quốc, Mạnh Tử khuyên Tề Tuyên Vương thực hành lòng nhân từ.
- Lục tri châu, ngài đã tận sức rồi.
- Tận sức......đối mặt với những kẻ làm lính đó, ta không có sức lực, tận sức gì chứ......
Hắn ngừng lại, bình tĩnh nói:
- Lý cô nương, nàng thẳng thắn nói, hôm nay tới đây, còn tâm tư lợi dụng ta nữa không? Mấy ngày trước thì sao?
Câu này nói ra, khung cảnh trở nên yên lặng, Sư Sư bên đó trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn:
- ......Có.
Lục An Dân mỉm cười nhìn ra bên ngoài tường thành:
- Dễ chịu không?
- Đa số thời gian không dễ chịu.
Sư Sư trả lời, qua một lúc, bổ sung thêm:
- Buổi tối nằm mơ, đều không dễ chịu.
- Vậy......nàng gia nhập bọn họ từ lúc nào?
Lục An Dân nhìn nàng, cân nhắc một lúc:
- Cái vị mà ta nói ấy, hắn thật sự vẫn còn sống sao?
Bên phía Sư Sư yên lặng một lúc lâu, nhìn gió núi thét gào thổi tới, lại thét gào thổi đi nơi xa, đằng xa tường thành, dường như lờ mờ có người nói chuyện, nàng mới thấp giọng cất tiếng:
- Năm Cảnh Hàn thứ mười bốn, người đó giết chết hoàng đế, lúc hắn quyết định giết hoàng đế, ta không hề biết, người đời đều cho rằng ta và hắn có quan hệ, thực ra là nói quá sự thật, có một số trong này, là lỗi của ta......
Giọng nói êm ái ngấm vào trong gió:
- Cái chuyện mà ta làm lúc còn ở Phàn Lâu đó, nói là hoa khôi, thực ra chẳng qua cũng chỉ là một nghề hầu người ta nói chuyện, cho người ta ngắm, nói nở mày nở mặt cũng có, nhưng thực ra thứ có được không nhiều......lúc ấy có mấy vị bằng hữu quen biết từ thuở nhỏ, đối với ta mà nói tự nhiên không tầm thường, kỳ thực cũng là trong lòng ta mong ngóng, đây thật sự không phải mối quan hệ thông thường.
- Ninh Lập Hằng là một trong số này, hắn là người không tầm thường nhất, lúc mới đầu ta ngược lại cũng không rõ. Mấy vị bằng hữu tốt đó của ta, đa phần đều là tiểu lại kinh thành, thư sinh phóng khoáng, nếu Lý Sư Sư đã là hoa khôi kinh thành, lại là những hảo hữu không tầm thường như thế, thỉnh thoảng sẽ gặp gỡ với bọn họ, tự nhiên cũng có thể giúp đỡ bọn họ một chút......trong lòng ta có tâm tư công danh lợi lộc, giờ nghĩ lại, thực ra cũng không hề thuần túy. Giờ nghĩ lại, chung quy là ta tuổi trẻ vô tri, quá mức tự đại.
- Còn về Lập Hằng, trước giờ hắn chưa từng cần danh tiếng của ta, chỉ có điều ta đã mở miệng mời, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ tới. Thường xuyên qua lại, quan hệ này là ta làm ra cho người ta xem, trên thực tế đối với hắn mà nói, ta chưa hẳn là một người quá đặc biệt.
Trong bóng tối, Lục An Dân nhíu mày lắng nghe, trầm mặc không nói.
- ......Đến bước ngoặt hắn muốn giết hoàng đế, sắp xếp chuẩn bị đưa một số người có quan hệ rời đi, tâm tư hắn kín đáo, tính toán không bỏ sót, biết được sau khi hắn hành sự, ta tất bị liên lụy, cho nên mới tính toán cả ta trong đó. Ngày giết vua ấy, ta cũng là bị cưỡng ép đưa đi khỏi Phàn Lâu, sau đó cùng hắn đi tới Tây Bắc Tiểu Thương Hà, ở đó một khoảng thời gian.
- Ta lúc đó đã sớm quen với việc dùng lời nói động lòng người, hắn giết Cảnh Hàn đế, chính là vì chuyện của Hữu tướng phủ, những chuyện này, hiện giờ từ lâu đã không còn là cấm kỵ ở Trung Nguyên nữa. Một hệ Hữu tướng ban đầu trung trinh vì nước, tấm lòng thành khẩn có thể chứng giám, Cảnh Hàn đế làm điều ngang ngược, trong lòng ta cũng có căm phẫn, nhưng chỉ là nghĩ, không vì vậy mà ngươi có thể giết hoàng đế, muốn tạo phản. Phẫn nộ bất chấp tất cả như thế, ngươi có thể làm được gì chứ? Ta và hắn biện luận tranh chấp, nhưng mà, hắn cũng không hề nhường nhịn.
Trên mặt Sư Sư lộ ra một nụ cười phức tạp và tưởng nhớ, rồi sau đó biến mất trong nháy mắt.
- Thực ra, với tính cách của hắn, có thể làm ra loại chuyện như vậy, trong lòng sớm đã nghĩ tới đủ loại nguyên do vô số lần, làm gì có chuyện nữ tử nông cạn cả ngày đắm chìm trong phong hoa tuyết nguyệt như ta có thể tranh luận lại được. Đây là chuyện lớn trong lòng hắn, sẽ không nhượng bộ đối với một nữ tử, ta khuyên bảo không có kết quả, bèn rời khỏi Tiểu Thương Hà, đi tới Đại Lý dưới sự sắp xếp của hắn, sau đó, để tóc xuất gia.
Lời nói của nàng bình tĩnh, mà tâm trạng của Lục An Dân, kỳ thực cũng đã trở nên yên lặng, lúc này nói:
- Nàng chọn xuất gia, chưa chắc đã không phải vì hắn nhỉ?
- Có lẽ là có.
Sư Sư cười cười.
- Phàm là nữ tử, ngưỡng mộ anh hùng hào kiệt là chuyện thường tình của đời người, như ta lớn lên ở Phàn Lâu, cũng coi như gặp nhiều rồng phượng trong loài người trong miệng người khác. Nhưng mà, ngoại trừ giết vua, tất cả những chuyện Ninh Lập Hằng đã làm, đều hợp với đánh giá hai chữ anh hùng nhất. Ta......không hề có tình cảm thân mật gì với hắn, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ tới, hắn chính là bằng hữu tốt của ta, ta đã không thể giúp hắn, cũng không thể khuyên, bèn chỉ đành đi tới chùa miếu, tụng kinh cầu phúc cho hắn, chuộc đi tội nghiệt. Có tâm tư như thế, cũng giống như......giống như chúng ta thật sự có chút quan hệ không thể nói được.
- Cho nên......nàng rốt cuộc vẫn chọn giúp hắn. Bởi vì hắn đích thực là anh hùng.
Sư Sư lắc lắc đầu, trong mắt dâng tràn sự cay đắng và bi thương, nàng nhắm mắt lại, sau đó mở ra, tựa như đang nói mê:
- Sau đó Tây Bắc đại chiến, Nữ Chân lại nam hạ, nỗi nhục Tĩnh Bình, hắn ở Tây Bắc đối đầu Tây Hạ, rồi chống cự Nữ Chân, ba năm Tiểu Thương Hà đại chiến, ta ở Đại Lý cũng bị chấn động......thiên hạ lật đổ, trăm vạn người của Biện Lương, dùng một tên lừa đảo thủ thành, Trung Nguyên thất bại thảm hại. Có ai đã từng làm được chuyện như hắn, dùng mấy thành cằn cỗi của Tây Bắc, chống lại sự vây đánh của cả thiên hạ, đến chết không hàng......
Nàng nói đến chuyện này, nhìn Lục An Dân một cái, trong mắt như có ngọn lửa đang bốc cháy. Lục An Dân cũng không kìm được mà gật gật đầu:
- Không sai, không ai làm được.
Đại chiến Tiểu Thương Hà ba năm, Tiểu Thương Hà đánh bại sự tiến công của Đại Tề đâu chỉ trăm vạn người, ngay cả tinh nhuệ Nữ Chân, trước mặt Hắc Kỳ đó cũng khó nói sẽ tất thắng, sau đó tuy rằng tin tức gian tế còn sót lại của Tiểu Thương Hà khiến thế lực các phương của Trung Nguyên khoanh tay bó gối, khổ không thể tả, nhưng chỉ cần nói tới những cái tên Ninh Nghị, Hắc Kỳ này, trong lòng rất nhiều người, chung quy vẫn phải bật ngón tay cái lên, hoặc cảm thán hoặc nghĩ vẫn thấy sợ, không thể không phục.
- Sau đại chiến Tiểu Thương Hà, tin về cái chết của hắn truyền tới, lòng ta khó có thể yên bình được nữa, có lúc lại nghĩ tới tranh luận với hắn lúc ở Tiểu Thương Hà, ta......chung quy không chịu tin rằng hắn đã chết, cho nên một đường lên phía bắc. Ta gặp được thê tử của hắn ở Thổ Phiên, nhưng thủy chung......lại chưa từng gặp được Ninh Nghị.
Nàng cúi đầu, trong bóng tối không nhìn rõ được biểu cảm, nhưng nghĩ cũng biết, e rằng là chua xót và phức tạp, chỉ là qua lâu vậy rồi, sau đó trong giọng điệu cũng không nghe ra cái gì:
- Đối nội bọn họ nói Lập Hằng chưa chết, nhưng không bao nhiêu người biết thật giả, ta cũng không biết, sau khi rời khỏi Thổ Phiên, bọn họ lo lắng cho an nguy của ta, sắp xếp người đi theo bảo vệ, a, thực ra......chỉ là kế nghi binh làm cho người thiên hạ xem.
- ......Mấy vị thiếp thất đó của Tâm Ma Ninh Nghị, nghe nói có một hai người, thủ đoạn rất cứng rắn.
- Đàn Nhi cô nương......
Sư Sư cười phức tạp:
- Có lẽ đích thực là rất lợi hại......
Nàng dừng lại, một lúc sau mới nói:
- Lòng ta khó yên bình, khó trở về Đại Lý làm bộ niệm kinh được nữa, thế nên một đường lên phía bắc, tình hình của Trung Nguyên thấy được trên đường, càng gian nan hơn ban đầu nhiều. Lục đại nhân, Ninh Lập Hằng hắn ban đầu có thể lấy Hắc Kỳ chống đối toàn thiên hạ, cho dù giết hoàng đế, chịu tiếng mắng cũng chưa từng lung lay, một nữ lưu như ta, có thể làm được những gì đây? Ngài nói có phải ta lợi dụng ngài không, Lục đại nhân, một đường này tới đây......ta lợi dụng tất cả mọi người.
Câu nói cuối cùng đó của Sư Sư, nói ra cực kỳ khó khăn, Lục An Dân không biết tiếp lời thế nào, cũng may sau đó nàng lại nói tiếp.
- Ngay cả trong tình huống như vậy, người nhiệt huyết chung quy vẫn có, một đường của ta, cầu người phát lương, cầu người hành thiện, cầu người giúp đỡ, ngẫm nghĩ kỹ, đều chưa từng bỏ ra cái gì. Nhưng mà trong thế đạo này, muốn làm chuyện tốt là phải chịu thiệt thòi lớn, Lục đại nhân ngài đã làm chuyện tốt, có lẽ không phải vì ta, nhưng thiệt thòi này, đích thực đã bày ra trước mắt, trên một đường của ta, đã lợi dụng đâu phải chỉ mỗi Lục đại nhân......
- Nhưng có thể thế nào đây? Lục đại nhân, cái ta cầu không phải là thiên hạ này trong một đêm trở nên tốt đẹp, ta cũng không làm được, mấy ngày trước ta cầu Lục đại nhân, cũng không nghĩ Lục đại nhân ra tay là có thể cứu được Trạch Châu, hoặc là cứu được những lưu dân sắp chết đó. Nhưng nếu Lục đại nhân đã có thân phận như vậy, trong lòng có thêm một phần trắc ẩn, có lẽ có thể tiện tay cứu được mấy người, mấy gia đình......mấy ngày này, Lục đại nhân bôn ba ngược xuôi, nói đã bất lực, nhưng trên thực tế, trong khoảng thời gian này, Lục đại nhân gác lại mấy chục vụ án, mấy chục người được cứu này, chung quy cũng chính là mấy chục gia đình, mấy trăm người may mắn tránh khỏi đại nạn.
Sư Sư nhìn Lục An Dân, trên mặt nở nụ cười:
- Buổi loạn thế này, bọn họ sau đây có lẽ vẫn sẽ gặp phải bất hạnh, nhưng mà chúng ta, tự nhiên cũng chỉ có thể đi cứu từng người một như vậy, lẽ nào như thế thì không được coi là nhân thiện nữa sao?
Nhìn nụ cười đó, Lục An Dân sững sờ. Lúc sau, Sư Sư mới nhìn về phía trước, không cười nữa.
- Một đường này của ta, nói là cứu người, chung quy là lấy thiện tâm của người khác, lấy sức mạnh của người khác để làm. Có lúc có được kết quả tốt, cũng có lúc, người thiện tâm gặp phải vận rủi, lũ lụt ở Bộc Dương qua đi, trong lòng ta còn đắc ý, nghĩ rằng bản thân rốt cục có thể làm một số chuyện, sau đó......có người bị ta thuyết phục đi cứu người, cuối cùng, cả nhà đều bị người Nữ Chân giết chết, Lục đại nhân, tội nghiệt này đến cùng là rơi xuống trên người ta, hay lên người ai đây? Ta chưa từng đích thân cầm đao lên trận giết người, nhưng lại để người khác đi, ta chưa từng tự mình cứu người, nhưng lại kích động Lục đại nhân ngài đi, ta còn làm bộ làm tịch dập đầu với ngài, thực ra dập đầu có là gì, Lục đại nhân, lúc đó ta cũng chỉ là nghĩ......lợi dụng ngài nhiều hơn một chút......