Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 951 - Chương 951: Xông Vào Giữa 3

Chương 951: Xông vào giữa 3 Chương 951: Xông vào giữa 3

Trong bóng tối, thân ảnh khoác áo choàng của Sư Sư tựa như bóng cắt, Lục An Dân nghiêng đầu nhìn nàng, rất lâu sau, cuối cùng vẫn cười hà hà:

- Cho nên, biết được ta lên tường thành, nàng chung quy vẫn lo lắng ta sẽ nhảy xuống dưới......

Sư Sư muốn nói, Lục An Dân phất phất tay:

- Bỏ đi, giờ nàng chối sạch hay thừa nhận, đã chẳng còn quan hệ nữa, hiện giờ thế cục trong thành này, Hắc Kỳ sau lưng nàng......rốt cuộc có động thủ hay không?

- Ta không biết, bọn họ chỉ bảo vệ ta, không nói với ta những chuyện khác......

Sư Sư lắc đầu nói.

- Cũng phải.

Lục An Dân gật đầu.

- Nhưng có một số chuyện, bọn họ có lẽ biết, có lẽ không biết. Chuyện lần này, không chỉ ảnh hưởng tới một nơi Trạch Châu, nó là một cái bẫy lớn, quan trọng nhất là, kẻ tham dự còn không chỉ có một nhánh Hổ Vương......

Tiếng gió về đêm thật yên tĩnh, ngọn lửa lờ mờ trên tường thành đung đưa trong gió, nhưng lại không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, đèn đuốc trong thành thị kéo dài, tắt ngấm, lốm đa lốm đốm đan xen ra một quang cảnh âm thanh đám người tụ tập. Lục An Dân đứng trên đầu thành nói rất nhiều chuyện, Sư Sư chỉ yên lặng lắng nghe, đợi khi đêm đã khuya, Lục An Dân dừng lại, nàng mới đối diện với Lục An Dân, vái chào vô cùng nặng nề, đây không phải lễ tiết của nữ tử, trong lúc này lại giống như có hàm nghĩa đặc biệt.

- Lục đại nhân, ngài như vậy, có lẽ sẽ......

Sư Sư cân nhắc câu từ, Lục An Dân phất tay ngắt lời nàng.

- Sư Sư cô nương, không cần nói những lời này nữa. Nếu ta vì thế mà chết, nàng ít nhiều sẽ bất an, nhưng nàng chỉ có thể làm như vậy, đây chính là sự thực. Nói ra thì, nàng khó cả đôi đường như vậy, ta mới cảm thấy nàng là người tốt, nhưng cũng vì nàng là người tốt, ta ngược lại hy vọng, nàng không cần khó cả đôi đường là tốt nhất. Nếu nàng thật sự chỉ là lợi dụng người khác, ngược lại sẽ khá hạnh phúc.

- Lục đại nhân......

Lục An Dân lắc đầu:

- Ta không biết như vậy là đúng hay sai, Tôn Kỳ tới rồi, Trạch Châu sẽ loạn, Hắc Kỳ tới rồi, Trạch Châu cũng sẽ loạn. Nói hay ho cỡ nào đi nữa, người Trạch Châu chung quy sắp không còn nhà rồi, nhưng mà......Sư Sư cô nương, giống như ta nói lúc đầu, trên đời này không chỉ có nàng là người tốt. Nàng có lẽ chỉ suy nghĩ cho mấy mạng người của Trạch Châu, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nhưng ta thật sự hy vọng, Trạch Châu sẽ không loạn......nếu đã hy vọng như vậy, kỳ thực chung quy có một số chuyện, có thể đi làm......

Trong mấy lời này của hắn, đã nghĩ thông gì đó, không lâu sau, hai người mới rời khỏi tường thành. Lúc chỉ còn một mình, Lục An Dân bình tĩnh lại ngẫm nghĩ kỹ, mới ý thức được một số chuyện, từ sau khi bị tát một cái bên ngoài đại sảnh, Tôn Kỳ không thể nào không phái người theo dõi mình, mà bản thân vừa nãy lại có thể trò chuyện với Sư Sư cô nương trên tường thành lâu như vậy......Hắc Kỳ này, sự thâm nhập vào hệ thống quyền lực của Hổ Vương, đã đến một mức độ thế nào rồi?

....................

Trong sắc đêm tương tự như vậy, không biết có bao nhiêu người đang hành động một cách bí hiểm trong bóng tối. Nửa đêm gió hè thổi qua, sáng hôm sau là một ngày trời đầy mây, mai đã là ngày xử tử Vương Sư Đồng. Sáng sớm, phía trước mảnh sân đổ nát của hẻm Nhị Tùng trong thành, hai người đang ngồi xổm trước bậc cửa bên đường ăn mì, hai người này một vị là hán tử trung niên tầm khoảng bốn mươi, một vị là người trẻ hơn hai mươi tuổi.

Hai người đều được coi như người bản địa Trạch Châu rồi, hán tử trung niên tướng mạo đôn hậu, dáng vẻ khi ngồi hơi ổn trọng hơn chút, hắn tên Triển Ngũ, là một thợ mộc cũng được coi có chút tiếng tăm xa gần, dựa vào việc làm mộc cho láng giềng sống qua ngày, danh tiếng cũng không tệ. Còn về người trẻ hơn hai mươi tuổi kia, tướng mạo lại có chút khó coi, một thân lưu manh xấu xí. Hắn tên Phương Thừa Nghiệp, tuy rằng tên họ đoan chính, nhưng lúc thiếu thời lại là hỗn thế ma vương khiến láng giềng gần đó phải đau đầu, sau đó theo chân phụ mẫu đi xa, gặp phải sơn phỉ, phụ mẫu qua đời, cho nên mấy năm trước lại trở về Trạch Châu.

Hỗn thế ma vương trước kia giờ cũng là lưu manh, hắn một thân một mình, ở phụ cận đánh nhau ẩu đả cho đến thu phí bảo kê không gì không làm, nhưng theo như tác phong giang hồ, thỏ không ăn cỏ gần hang, tại mảnh phụ cận này, Phương Thừa Nghiệp cũng không đến nỗi khiến người người đều oán trách, thậm chí nếu có người xứ khác đến gây sự kiếm chuyện, mọi người vẫn đều tìm hắn ra mặt.

Hắn mỗi ngày đều lang thang thơ thẩn, hôm nay đại khái là thấy trong nhà Triển Ngũ thúc đang ăn mì, nên ghé vào ăn ké. Lúc này đang bưng một bát lớn ăn ở cạnh cửa, hết sức không có hình tượng, Triển Ngũ ngồi xổm bên bậc cửa, câu được câu chăng nói chuyện với hắn.

Đây là tình cảnh mà mấy vạn người Trạch Châu thường thấy nhất mỗi ngày, nhưng mà chuyện hai người nói, lại có thể là đoạn đối thoại không thể để người khác nghe thấy nhất.

- ......Tin tức đêm qua, ta đã thông báo cho huynh đệ hành động, để đảm bảo không có chút sai sót nào. Còn về người liên lạc đột nhiên tới, ngươi cũng phải bình tĩnh, vị đến lần này đó, biệt hiệu là “Hắc Kiếm”......

- Khục......

Sợi mì của Phương Thừa Nghiệp suýt nữa sặc lên lỗ mũi:

- ......Ớ......Làm sao......Cái gì......

- Có thể là vị đó, nếu ngươi đi gặp thì chuẩn bị cho tốt......

Tin tức lọt ra trong cuộc trò chuyện khiến Phương Thừa Nghiệp cực kỳ thất thố, qua một lúc lâu sau hắn mới hồi phục lại, hắn kìm nén tâm trạng, một đường thẳng về nhà, đảo đi đảo lại trong gian phòng cũ nát —— phận lưu manh giang hồ như hắn, quá nửa là nghèo khó túng thiếu, nhà chỉ có bốn bức tường, hắn muốn tìm được mấy thứ tốt, nhưng lúc này lại vò đầu bứt tai không biết tìm ở đâu. Rất lâu sau, mới lôi ra một cái bọc nhỏ dưới tường gạch trong phòng, bên trong vậy mà gói một tảng thịt khô, trong đó phần nhiều là thịt mỡ.

Hắn hay lang thang gần đó, tự nhiên cũng có một số tên lưu manh thường xuyên qua lại, thông thường thì thịt khô phải treo lên bếp hong gió mới dễ bảo quản, nhưng cuộc sống mọi người đều khó khăn, nếu như treo ra ngoài, đoán chừng tảng thịt này đã mất từ lâu rồi. Cũng may hắn chôn xuống vẫn chưa lâu, thịt khô xem ra lên màu cũng không tệ.

Lén lén lút lút đổi một cái bọc gói khác, Phương Thừa Nghiệp giấu nó vào trong lòng, buổi trưa ăn qua loa mấy thứ, rồi ra ngoài hội họp với Triển Ngũ, lấy lý do là có người tìm Triển Ngũ làm việc. Hai người một đường đi về phía trước, Triển Ngũ dò hỏi, cả một buổi sáng, ngươi chuẩn bị được gì rồi. Phương Thừa Nghiệp lấy thịt khô ra cho hắn xem.

- Ặc......

Sắc mặt Triển Ngũ phức tạp.

- Thịt khô này xem ra không tệ, đủ béo rồi, nhưng mà, mang cái này đi có phải có chút......quá kỳ cục?

- Không mang theo cái này, ta còn có gì nữa? Trong nhà bị đám người đó tới tới lui lui, có thứ gì tốt sớm đã bị chà đạp hết rồi. Ta chỉ còn sót lại chút này......Vốn định để đến qua năm mới chia cho thúc một ít.

Phương Thừa Nghiệp cả gương mặt lưu manh, nói xong mấy cái này sắc mặt lại hơi trở nên nghiêm túc.

- Nếu thật sự là vị đó đến, ta......thực ra cũng không biết nên mang thứ gì tới, giống như Triển Ngũ thúc nói đó, chỉ là lễ nghi. Nhưng hai năm rồi......nếu lão sư không còn......vậy lễ nghi đối với sư nương, đây chính là lòng hiếu của ta......

Trước mặt Triển Ngũ, hắn cực ít khi nhắc tới hai chữ lão sư, nhưng mỗi lần nhắc tới, đều vô cùng cung kính, đây có thể là số lần cực ít hắn cung kính, trong nhất thời nói năng hơi lộn xộn. Triển Ngũ vỗ vỗ vai hắn:

- Chúng ta làm tốt mọi chuyện, gặp cũng đủ vui mừng rồi, có mang thứ gì hay không đều không quan trọng.

- Cũng phải, đương nhiên phải làm tốt mọi chuyện......nhưng mà, lễ nghi cũng quan trọng......

Phương Thừa Nghiệp lại trước sau bất nhất nói thêm một câu.

Hai người một đường đi về phía trước, đến cạnh một sân viện bình thường trong thành, gõ cửa, có người ra mở, lại nói ám ngữ, bọn họ xuyên qua khoảng sân bên ngoài, đi vào gian phòng bên trong. Đẩy cửa ra, trong phòng có ba người, một nam một nữ đang ở cạnh bàn trò chuyện, sâu bên trong một chút là một nam nhân đang đọc sách, thấy có người tới, bèn đứng dậy.

Phương Thừa Nghiệp lại đột nhiên ngơ ngẩn, bất động ở chỗ đó. Sau khi Triển Ngũ đi vào, trò chuyện như bình thường, hắn nhìn thấy nữ tử mặc y phục đen ánh mắt trong sáng dẫn đầu đang ở cạnh bàn kia, lờ mờ đoán được thân phận của đối phương, trong lòng cũng kích động, nhưng lúc quay đầu nhìn Phương Thừa Nghiệp, chỉ thấy thằng nhóc côn đồ một thân xấu xí thường ngày vậy mà lúc này không còn chút lưu manh nào nữa, hốc mắt hắn đỏ hoe, thần sắc nghiêm túc giống như muốn đi chém giết quyết tử.

- Lão sư......

Người trẻ tuổi nói một câu, rồi quỳ xuống. Thư sinh bên trong đã bước tới, đỡ lấy hắn.

- Triển Ngũ huynh, cả Phương Hầu Tử nữa, ngươi đang làm gì thế, trước đây trời đất còn chẳng quỳ, đừng có dở hơi như thế.

Thư sinh chào hỏi một tiếng với Triển Ngũ, Triển Ngũ sững sờ, sau đó vậy mà cũng thực hiện một cái quân lễ Hắc Kỳ không được tiêu chuẩn cho lắm —— thân phận của hắn trong Trúc Ký đặc biệt, lúc mới đầu chưa từng được gặp vị đông gia (ông chủ) trong truyền thuyết kia, sau đó tích công thăng lên cao, cũng vẫn luôn chưa từng gặp mặt Ninh Nghị.

Thư sinh đáp lại một lễ, sau đó nhìn Phương Thừa Nghiệp, giang tay ôm hắn một cái, vỗ vỗ sau lưng hắn, cười nói:

- Cao hơn trước đây rồi.

- Lão sư, người chưa chết......

- Vốn đã nói là chưa chết, chẳng qua Hoàn Nhan Hi Doãn theo dõi gắt gao, ra mặt phải cẩn thận. Ta rảnh rỗi quá buồn chán, lần này cùng Tây Qua sư nương của ngươi đi Tây Hạ, lượn một vòng lớn trở về, vừa hay gặp dịp, đến gặp mặt các người. Thực ra nếu có chuyện quan trọng, cũng không cần lo lắng cho bọn ta.

Phương Thừa Nghiệp tâm tình hăm hở:

- Lão sư người yên tâm, tất cả mọi chuyện đều đã sắp xếp xong, người và sư nương chỉ cần xem cuộc vui. Ồ, không đúng......lão sư, ta giới thiệu tình hình với người và sư nương, chuyện lần này, có nhị lão hai người tọa trấn......

- Cái gì mà nhị lão, ngươi không có quy củ rồi hả?

Ninh Nghị bật cười.

- Chuyện lần này, sư nương ngươi từng tham gia kế hoạch, cũng là nàng muốn hỏi thêm một chút, còn ta, chủ yếu phụ trách công tác hậu cần và xem kịch, ừm, công tác hậu cần chính là pha trà cho mọi người, cũng không có gì để chọn lựa, mỗi người một chén. Phương Hầu Tử tâm trạng ngươi không ổn, không cần giao phó công việc, Triển Ngũ huynh, phiền ngươi nói qua với Hắc Kiếm lão đại, ta và Hầu Tử ôn chuyện cũ.

Lúc hắn nói tới cái tên “Hắc Kiếm lão đại”, hơi có chút châm chọc, bị Tây Qua một thân y phục đen lườm một cái. Lúc này một nam tử còn lại trong phòng chắp tay đi ra ngoài, cũng không hề chào hỏi —— trong những khâu này rất nhiều người thực ra cũng không cần biết thân phận của đối phương.

....................

Từ sau ba năm đại chiến Tiểu Thương Hà, một vùng Trung Nguyên đúng như lời đồn, đích thực đã lưu lại một lượng lớn thành viên Hắc Kỳ đang âm thầm hành động, chỉ có điều, thời gian hai năm, tin về cái chết của Ninh Nghị truyền ra, các thế lực của một vùng Trung Nguyên cũng không tiếc sức lực tấn công gián điệp trong nội bộ, đối với đám người Triển Ngũ, Phương Thừa Nghiệp mà nói, ngày tháng kỳ thực không hề dễ dàng.

Đặc biệt vào thời điểm tin về cái chết của Ninh Nghị đồn tới mức vô cùng kỳ diệu, thành viên ẩn náu cảm thấy Hắc Kỳ không còn tiền đồ nữa, chọn lựa đầu quân cho địch hoặc cắt đứt quan hệ, cũng có không ít. Nhưng cũng may lý niệm tuyên truyền, phương thức tổ chức của Trúc Ký ban đầu vốn đã cao hơn thời đại này một đoạn dài, cho nên đến bây giờ, đám đông ẩn nấp vẫn có thể duy trì sự vận hành đủ hiệu quả tại mảnh đất Trung Nguyên, nhưng nếu qua thêm vài năm nữa, sợ rằng hết thảy đều sẽ thật sự sụp đổ tan tành.

Trước mắt hai người xuất hiện ở Trạch Châu này, bất luận là đối với Triển Ngũ hay Phương Thừa Nghiệp, đều là một liều thuốc trợ tim hiệu quả nhất. Triển Ngũ kìm nén tâm trạng báo cáo sự sắp xếp lần này cho “Hắc Kiếm”, Phương Thừa Nghiệp rõ ràng quá kích động lại được Ninh Nghị kéo sang một bên ôn lại chuyện cũ, trong lúc nói chuyện, Phương Thừa Nghiệp còn đột nhiên phản ứng lại, lấy ra tảng thịt khô đó làm quà, Ninh Nghị bật cười khanh khách.

- ......Nói ra thì, lần này dùng cái biệt danh Hắc Kiếm này cũng coi như cố ý, lần sau không thể dùng nữa, tránh cho các ngươi có thể đoán được, sau khi tin tức lộ ra, người khác cũng có thể đoán được.

- Nghe nói vị sư nương này đao pháp lợi hại nhất.

Ninh Nghị bật cười:

- Đúng vậy, ban đầu dùng biệt hiệu này, chính là phương pháp trái ngược. Nàng nói với ta: Nếu ta đã sở trường dùng đao nhất, vậy biệt hiệu sẽ dùng kiếm, mà một chữ phản nghĩa, chữ còn lại tốt nhất dùng đúng. Lúc đó ta nói, vậy chẳng lẽ gọi là Bá Kiếm? Nhưng sư nương ngươi nói, nàng thủ đoạn độc ác, khiến người ta sợ hãi, cho nên có thể gọi là Hắc Kiếm, ha ha ha ha hô hô hô hô......

Hắn nói đến lời này, chọc trúng điểm cười của mình, cười ha hả không ngớt. Tâm tình Phương Thừa Nghiệp đang kích động, đối với sư nương tôn kính không thôi, lại không thể phát hiện được sự hài hước trong đó, vẻ mặt đầy nghiêm túc. Ninh Nghị cười một hồi, bèn bị nữ tử thủ đoạn độc ác khiến người ta sợ hãi trừng mắt, Ninh Nghị vỗ vỗ vai Phương Thừa Nghiệp:

- Đi đi đi, chúng ta ra ngoài, ra ngoài rồi nói, có lẽ còn có thể xem được cuộc vui.

Hai người đi ra khỏi phòng, đến trong sân, lúc này đã là buổi chiều, Ninh Nghị nhìn vào sắc trời không được sáng sủa, nghiêm nghị nói:

- Chuyện lần này quan trọng nhất, ngươi và Triển Ngũ huynh hợp tác, hắn ở đây, nếu ngươi có việc thì không cần hầu ta, sau khi việc kết thúc, vẫn còn thời gian.

Phương Thừa Nghiệp lại lắc đầu:

- Chuyện đích thực đã sắp xếp xong rồi, nếu thật sự có thay đổi, tự nhiên cũng sẽ có người tìm đến. Ừm......

Hắn cũng nhìn sắc trời.

- Nếu như tính toán không sai, bên phía Uy Thắng kia, hẳn cũng đã phát động rồi.

Bên phía Uy Thắng kia, hẳn cũng đã phát động rồi.

Trong sân, câu nói này hời hợt, nhưng hai người đều đã ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. Một lúc sau, Ninh Nghị nói:

- Uy Thắng, nữ nhân đó đồng ý rồi?

- Đồng ý rồi. Nàng ta thế cưỡi trên lưng cọp, Vương Cự Vân cũng nhìn chằm chằm như hổ đói......có điều cho dù nàng ta không đồng ý, chúng ta cũng có người chọn lựa khác. Đúng rồi, theo như tin tức của chúng ta, Vương Cự Vân e rằng chính là thượng thư Vương Dần của Vĩnh Lạc triều ban đầu.

- Ừm, cái này ta biết rồi.

Ninh Nghị gật gật đầu.

- Khổng Tước Minh Vương kiếm, vẫn rất lợi hại.

Một lúc sau, Ninh Nghị nói:

- Trong thành thì sao?

- Trong thành cũng sắp......

Phương Thừa Nghiệp nói ra con số.

Ninh Nghị mỉm cười:

- Nếu vẫn còn thời gian, vậy chúng ta đi xem thứ khác đi.

- Hả?

- Cuộc tụ hội của Đại Quang Minh giáo không xa, hẳn cũng đánh nhau rồi, ta không muốn bỏ lỡ.

- Lão sư......thiên kim chi tử tọa bất thùy đường*......

*Người giàu có tích lũy ngàn vàng trong nhà, không nằm ngồi sát mái hiên, vì sợ mái ngói rơi xuống đập phải, có nghĩa không làm chuyện nguy hiểm.

- Yên tâm, đều sắp xếp ổn thỏa cả rồi.

Hắn nhìn sắc trời vẫn đang âm u.

- Vương Sư Đồng sắp bị chém đầu, trong ngoài thành, tất cả mọi người đều kìm nén vì chuyện này, chuẩn bị huýt còi một tiếng là va chạm tấn công. Trong đó, có bao nhiêu người là nhằm vào chúng ta mà đến, tuy rằng chúng ta là nhân vật phản diện đáng yêu mê người, nhưng mà vẫn có thể đi xem nỗ lực của bọn họ.

Uy Thắng, mưa lớn.

Lâu Thư Hằng nằm trong nhà lao, nhìn một đội người kỳ quái từ ngoài cửa đi tới, đội người này giống như nghi trượng (đội cầm cờ quạt, tán lọng, binh khí cho vua quan đi đường có vẻ oai nghiêm) vậy, có người mặc giáp cầm đao, có người nâng hoa phục tươi đẹp, nét mặt nghiêm túc khó tả.

—— Có người sắp được thả ra khỏi nhà lao rồi.

Trong lòng hắn thoáng chốc hiểu ra như vậy, sau đó, lại chán nản nằm xuống.

Mưa lớn bên ngoài càng lúc càng dữ dội, nước đang ngấm vào trong, thật là một sự dày vò dài đằng đẵng, hắn không biết đến lúc nào mới sẽ kết thúc......

Không lâu, đội người đó đến trước cửa nhà lao của Lâu Thư Uyển.

Uy Thắng đã phát động ——

Quân doanh đại quân Trạch Châu, hết thảy đã lạnh lẽo đến mức gần như đông đặc, cách thời điểm chém đầu Vương Sư Đồng chỉ còn một ngày, không ai có thể thả lỏng được. Tôn Kỳ đồng dạng trở về quân doanh trấn giữ, có người đang không ngừng truyền về một số tin tức bất an trong thành, liên quan đến Đại Quang Minh giáo. Tôn Kỳ xem rồi, chỉ có điều án binh bất động:

- Vai hề nhảy nhót, cứ mặc kệ chúng.

Ninh Nghị và Phương Thừa Nghiệp đi ra khỏi sân, một đường xuyên qua đường dài phố chợ của Trạch Châu, tuy rằng cảm giác căng thẳng tràn ngập, nhưng mọi người vẫn đang sinh hoạt như bình thường, trên chợ, cửa tiệm đang mở cửa, gánh hàng nhỏ thỉnh thoảng rao bán, một số người rảnh rỗi tụ tập trong quán trà.

Trong đại lao, Du Hồng Trác nhìn vào sắc trời u ám lọt vào, mơ hồ cảm thấy, chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.

Đại hội anh hùng của Đại Quang Minh giáo được cử hành trên quảng trường của chùa miếu trong thành, cùng với sự tiến triển của sự tình, một đám võ giả lục lâm tiết lộ nội tình rằng Đại Quang Minh giáo cấu kết với Hổ Vương, cố ý hãm hại người lục lâm sau đó ban ơn, cũng đã xuất hiện. Người cầm đầu là một anh hùng kinh qua chiến trận nhiều năm tay cầm Bát Giác Hỗn Đồng Côn.

“Bát Tí Long Vương” Sử Tiến, mấy năm nay, trong chiến trận đối kháng với người Nữ Chân, hắn từng giết ra uy danh hiển hách, cũng là một trong những võ giả khiến người ta kính nể nhất của vùng đất Trung Nguyên hiện giờ. Sau đại biến Xích Phong Sơn, hắn xuất hiện trên hội trường thành Trạch Châu, cũng lập tức khiến nhận thức của rất nhiều người đối với Đại Quang Minh giáo bị lung lay.

“Phật Vương” Lâm Tông Ngô rốt cục cũng đã chính diện đứng ra.

Một trận chiến mạnh nhất của vùng đất Trung Nguyên lúc này, sắp sửa triển khai.

Bình Luận (0)
Comment