Gần tới giờ Thân, bầu trời trong thành dần dần hiện lên một chút sáng sủa, gió chiều cũng ngừng thổi, trong tầm mắt, thành thị này đang dần trở nên yên tĩnh. Ngoài thành Trạch Châu, một nhóm mấy trăm lưu dân đang tuyệt vọng xung phong vào nơi đóng quân của quân đội Tôn Kỳ, bị chém giết quá nửa, khi ánh mặt trời đẩy lùi những đám mây, ánh sáng buông xuống từ bầu trời, trên sườn đốc ngoài thành, binh sĩ đã đang thu dọn chiến trường nhuộm máu đó dưới ánh nắng, đằng xa xa, một bộ phận lưu dân bị chặn bên ngoài thành Trạch Châu, cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Số ít người sống sót bị nối thành chuỗi dài, bắt vào trong thành. Ngoài cửa thành, kẻ săn tin chú ý đến tình hình nhanh chóng ngược xuôi, mô tả cảnh tượng này cho những thường dân đang tụ tập tại các quán trà trong thành.
Các dân đoàn, nghĩa dũng tổ chức tự phát cũng tụ tập, tuần tra ở các nơi, thử góp một phần sức lực trong hỗn loạn có thể sẽ xuất hiện tiếp theo, cùng lúc đó, ở một tầng lớp khác, Lục An Dân và một số thuộc hạ dưới trướng ngược xuôi bôn ba, du thuyết quan viên lúc này đang tham gia vận hành các khâu của Trạch Châu, thử cố hết sức cứu lấy một số người, hòa hoãn vận rủi cầm chắc sẽ đến kia. Đây là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm, nhưng mà chỉ cần quân đội của Tôn Kỳ nắm giữ chỗ này, trong ruộng vẫn còn lúa, bọn họ sao có thể dừng thu hoạch?
Giống như hoạt động của các loài động vật khi thiên tai đến, sau khi phát giác được nguy hiểm, trong phạm vi năng lực nhanh nhạy, con người cũng đều cố gắng hết khả năng chọn lựa kháng cự với đủ mọi hình thức của mình.
Ninh Nghị và Phương Thừa Nghiệp đi trên đường phố, nhìn hết thảy mọi thứ xa xa gần gần này, sự sốt ruột trong lạnh lẽo, sự thấp thỏm sau khi trang hoàng bằng vẻ bình tĩnh của mọi người. Hắc Kỳ thật sự sẽ đến sao? Những Ngạ Quỷ đó liệu sẽ lại gây ra một trận đại loạn trong thành không? Cho dù Tôn Kỳ tướng quân kịp thời trấn áp, rồi sẽ có bao nhiêu người phải chịu ảnh hưởng?
Đám hài tử rượt đuổi chạy nhanh qua khu chợ lộn xộn bẩn thỉu, có thể là phụ nhân của gia trưởng đang quan sát hết mọi thứ ở cánh cửa không xa đó.
- ......Tình hình phía nam, thực ra còn đỡ. Hoàn cảnh của Thổ Phiên gian khổ hơn một chút, tàn bộ của Quách Dược Sư đi tới đó ngươi cũng biết rồi, chúng ta từng có chút xô xát, nhưng bọn họ không dám chọc vào chúng ta. Từ Thổ Phiên đến Tương Nam Miêu Cương, chúng ta tổng cộng có ba cứ điểm, hai năm nay, cải tạo và chỉnh đốn nội bộ là nhiệm vụ trọng đại, trên dưới một lòng là chuyện hết sức quan trọng......ngoài ra, thường ngày ta nhúng tay quá nhiều, tất nhiên có thể phấn chấn sĩ khí, nhưng bên trong muốn phát triển, không thể dựa dẫm vào một người, hy vọng bọn họ có thể thật lòng tán đồng một số cách nghĩ, đầu óc phải hoạt động nhiều hơn một chút, suy nghĩ phải sâu sắc hơn một chút. Tương lai mà bọn họ muốn như thế nào......cho nên, ta tạm thời không xuất hiện nhiều, cũng không hẳn là chuyện xấu......
- Vậy lão sư mấy năm nay......
- Lúc không có việc gì thì giảng bài, ngươi trước sau có mấy tốp sư huynh đệ, được tìm tới, cùng ta thảo luận tương lai của Hoa Hạ quân. Có mỗi khẩu hiệu thôi không đủ, cương lĩnh phải chi tiết, lý luận phải chịu được cân nhắc và tính toán. Chuyện “tứ dân”, các ngươi hẳn đã thảo luận qua rất nhiều lượt rồi.
- Dân tộc, dân quyền, dân sinh, dân trí, ta từng nói mấy lần với đám người Triển Ngũ thúc, nhưng dân tộc, dân quyền, dân sinh thì đơn giản hơn một chút, dân trí......trong nhất thời có chút không biết xuống tay từ đâu.
Ninh Nghị quay đầu nhìn hắn, nhíu mày mỉm cười:
- Đầu óc ngươi linh hoạt, đích thực là một con khỉ, có thể nghĩ tới những thứ này đã rất không đơn giản rồi......dân trí là một phương hướng lớn của gốc rễ, liên kết với truy nguyên, với tư tưởng các mặt, đặt ở phía nam, là lấy nó làm điểm mấu chốt, trước tiên phát động truy nguyên, nếu ở phía bắc, đối với dân trí phải thay đổi phương hướng, chúng ta có thể nói, lý giải hai chữ Hoa Hạ, tức là mở ra sáng suốt, cái này suy cho cùng là sự mở đầu.
Phương Thừa Nghiệp ngẫm nghĩ, hắn vẫn còn chút đắn đo, nhưng cuối cùng gật gật đầu:
- Nhưng mà hai năm nay, bọn họ điều tra quá gay gắt, những phương pháp trước kia của Trúc Ký không tiện sử dụng công khai.
- Sau chuyện lần này thì có thể hành động được rồi. Điền Hổ không kiềm chế được nữa, chúng ta cũng đợi rất lâu rồi, vừa hay giết gà dọa khỉ......
Ninh Nghị thấp giọng nói, cười cười:
- Đúng rồi, ngươi lớn lên ở đây nhỉ?
- Qua hai con phố nữa, là căn nhà lúc phụ mẫu còn khỏe mạnh, sau khi phụ mẫu qua đời, ta trở về bán nơi ấy đi rồi. Một mảnh này, trước mười tuổi ta thường lui tới.
Phương Thừa Nghiệp nói, trên mặt vẫn duy trì thần sắc cà lơ phất phơ, chào hỏi với một đại thúc bên đường, sau khi hơi che giấu thân phận cho Ninh Nghị, hai người mới tiếp tục bắt đầu đi.
- Lý Thất thúc mở khách điếm, thường ngày rất chiếu cố đến ta, sau này ta cũng qua đó vài lần, thay ông ấy đánh đuổi bọn lưu manh tới gây sự. Nhưng mà con người ông ấy yếu đuối sợ chuyện, tương lai cho dù có loạn lạc, cũng không ổn để phát triển trọng dụng.
Ninh Nghị vỗ vỗ vai hắn, qua một lúc sau mới nói:
- Có từng nghĩ nơi này nếu trở nên hỗn loạn thì sẽ như thế nào không?
- Từng nghĩ tới......
Phương Thừa Nghiệp trầm mặc một lúc, gật đầu.
- Nhưng so với lúc cha mẹ ta chết, cũng sẽ không thảm hơn đâu nhỉ.
Ninh Nghị nhìn hắn, Phương Thừa Nghiệp khẽ cúi đầu, sau đó lại lộ ra ánh mắt kiên nghị:
- Thực ra, lão sư, mấy ngày này ta cũng từng nghĩ tới, có nên cảnh cáo người bên cạnh, rời khỏi chỗ này sớm một chút —— chỉ có điều tùy ý nghĩ ngợi, đương nhiên sẽ không làm như vậy. Lão sư, nếu bọn họ gặp rắc rối, rốt cuộc có liên quan đến ta không, ta sẽ không nói là không có. Cứ coi như có liên quan là được rồi, bọn họ muốn thái bình, mọi người cũng đều muốn thái bình, Ngạ Quỷ ngoài thành lẽ nào không muốn sống, mà ta là Hắc Kỳ, thì phải đi làm chuyện của ta. Ban đầu theo lão sư giảng bài, Thang Mẫn Kiệt có câu nói có lẽ rất đúng, luôn là cái mông quyết định lập trường, giờ ta cũng nghĩ như vậy, nếu đã chọn chỗ ngồi xuống, lòng dạ đàn bà chỉ sẽ làm hỏng nhiều chuyện hơn.
Ánh mắt Ninh Nghị trở nên bình tĩnh, lại khẽ lắc lắc đầu:
- Cách nghĩ này rất nguy hiểm, cách nói của Thang Mẫn Kiệt không đúng, từ lâu ta đã nói qua rồi, đáng tiếc ban đầu chưa nói được quá thấu đáo. Năm ngoái hắn ra ngoài làm việc, thủ đoạn quá độc ác, đã chịu xử phạt. Không coi kẻ địch là người, có thể hiểu được, không coi bách tính là người, thủ đoạn tàn độc, vậy thì không tốt cho lắm.
- Hắn......
Phương Thừa Nghiệp sửng sốt một lúc, muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ninh Nghị chỉ lắc lắc đầu, không nói cụ thể, một lúc sau, Phương Thừa Nghiệp nói:
- Nhưng mà, há có chân lý đúng sai vạn thế không đổi, chuyện của Trạch Châu, đúng sai của chúng ta, chung quy là khác với bọn họ.
Ninh Nghị lại lắc đầu:
- Không, vừa hay là tương đồng.
Bọn họ vòng ra khỏi khu chợ, đi tới phía trước, chùa miếu của Đại Quang Minh giáo đã gần ngay trước mắt. Hiện tại bên ngoài con hẻm này có tăng chúng, đệ tử của Đại Quang Minh giáo coi giữ, lúc Ninh Nghị và Phương Thừa Nghiệp đi tới, đã có người nghênh đón trước, đón bọn họ vào trong cửa bên.
Đối với bên mình cũng có sắp xếp trong Đại Quang Minh giáo, Phương Thừa Nghiệp tự nhiên không thấy kinh ngạc. So với những thế lực như Ngụy Tề, Hổ Vương trưng binh trắng trợn lúc ban đầu, sau này ít nhiều gì còn có chút hệ thống, loại tổ chức lục lâm thu gom rộng rãi quần hùng không từ chối một ai như Đại Quang Minh giáo này, đáng đời bị thẩm thấu thành cái sàng. Hắn âm thầm hoạt động lâu rồi, mới thật sự hiểu rõ trong Hoa Hạ quân nhiều lần chỉnh đốn sắp xếp rốt cuộc có ý nghĩa lớn thế nào.
Chỉ có điều một đường đi tới trước này, người lục lâm xung quanh bèn nhiều lên, qua khỏi cửa sau của Đại Quang Minh giáo, trên quảng trường của chùa miếu phía trước càng là lục lâm quần hùng tụ tập, phóng mắt nhìn ra xa, sợ là phải có quy mô hơn ngàn người. Người dẫn bọn họ vào đưa hai người lên tăng phòng tầng hai, người tụ tập trên lối đi cũng đều nhường bước cho hai người, bọn họ dừng lại ở một lan can, xung quanh xem ra đều là lục lâm hảo hán hình dung đủ loại, thậm chí có nam có nữ, chẳng qua đặt mình vào trong đó, mới cảm thấy bầu không khí quái dị, sợ rằng đều là các thành viên Hắc Kỳ mà Ninh Nghị dẫn tới.
Hành lang này nằm một góc của võ trường, bên dưới người đã đứng đầy từ lâu, mà ở chính giữa võ trường phía trước kia, hai nhóm người đang đối đầu rõ ràng, bên này giống như sân khấu kịch vậy, có người tới gần, thấp giọng nói với Ninh Nghị.
- Sử Tiến biết được kế hoạch cấu kết của Đại Quang Minh giáo và nội bộ Hổ Vương, dẫn theo quần hào của Xích Phong Sơn tới, vừa nãy đã vạch trần sự tình trước mặt mọi người. Cứu Vương Sư Đồng là giả, Đại Quang Minh giáo muốn mượn cơ hội này khiến đám đông quy tâm là thật, hơn nữa, có lẽ còn sẽ khiến đám đông rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm......có điều, bên phía nội bộ Sử anh hùng có vấn đề, người tiết lộ tin tức vừa nãy tìm tới đã lật khẩu cung, nói là bị đám người Sử Tiến ép buộc......
Nói xong những chuyện này, giới thiệu một lượt, người đó lùi về sau một bước, trong lòng Phương Thừa Nghiệp lại dấy lên nỗi nghi hoặc, không nén được thấp giọng nói:
- Lão sư......
Ninh Nghị nhìn về phía trước, vỗ vỗ vai hắn:
- Thị phi đúng sai của thế gian này, là có chân lý vạn thế không đổi, chân lý này có hai điều, lý giải được chúng, trên cơ bản bèn có thể hiểu được hết thảy đúng sai của thế gian.
Tuy hắn chưa từng nhìn Phương Thừa Nghiệp, nhưng lời đang nói cũng chưa từng dừng lại, bình tĩnh và ôn hòa:
- Điều thứ nhất trong hai điều chân lý, gọi là thiên địa bất nhân, ý của nó là, tất cả sự vật chi phối thế giới chúng ta, là quy luật khách quan không thể thay đổi, trên thế giới này, chỉ cần phù hợp quy luật, việc gì cũng đều có thể xảy ra, nó sẽ không vì sự mong đợi của chúng ta mà có bất cứ sự thay đổi nào. Tính toán của nó giống hệt như số học, là nghiêm ngặt, không phải hàm hồ và ba phải.
- Mà chân lý thứ hai tạo nên thước đo đúng sai, là sinh mệnh đều có thiên hướng riêng của nó, chúng ta tạm gọi là, vạn vật có linh. Thế giới rất khổ, ngươi có thể căm hờn thế giới này, nhưng có một điểm là không thể thay đổi: Chỉ cần là người, đều sẽ cảm thấy ấm áp vì những thứ tốt đẹp kia, cảm nhận được hạnh phúc và thỏa mãn, ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ, nhìn thấy những điều tích cực, ngươi sẽ có cảm xúc tích cực. Vạn vật đều có thiên hướng, cho nên, đây là điều thứ hai, chân lý không thể nào thay đổi. Khi ngươi lý giải được hai điều này, hết thảy đều chỉ là tính toán.
Tiếp đó, lời nói của Ninh Nghị trở nên chậm rãi, dường như muốn nhấn mạnh:
- Một sinh mệnh có khuynh hướng, sống trong một thế giới không có khuynh hướng, hiểu các quy tắc cơ bản của thế giới này, hiểu các thuộc tính cơ bản của con người, sau đó thực hiện các tính toán, cuối cùng đạt được một kết quả tích cực và ấm áp, thỏa mãn xu hướng của chúng ta nhiều nhất có thể là cách sử dụng trí tuệ cao quý nhất của con người. Nhưng sở dĩ nhấn mạnh hai điều này, là bởi vì chúng ta phải nhìn cho rõ, kết quả phải là tích cực, mà quá trình tính toán, phải lạnh lùng và nghiêm ngặt. Tách ra khỏi hai thứ này đều là sai, phù hợp với hai điểm này mới là đúng.
Hầu như đều thấp giọng, từng chữ từng chữ một nói hết mấy lời này, Ninh Nghị giơ tay lên, chỉ về võ trường phía trước:
- Ngươi xem, vạn vật có linh, cho nên mỗi một người đều đang đấu tranh cho những gì họ cảm thấy là phương hướng tốt. Bọn họ dùng trí tuệ của mình, suy diễn sự phát triển của thế giới này, sau đó làm những chuyện cho rằng sẽ trở nên tốt hơn, nhưng mà thiên địa bất nhân, tính toán có chính xác không, không có bất cứ quan hệ gì với việc ngươi có lương thiện, có sục sôi chí khí, có ôm lấy mục tiêu vĩ đại hay không. Nếu như sai rồi, quả đắng nhất định sẽ tới.
- Cho nên, thiên địa bất nhân coi vạn vật như chó cỏ, thánh nhân bất nhân coi bách tính như rơm rác. Để thực sự đạt được chính diện tích cực trên thực chất, buông xuống tất cả đạo đức giả, tất cả may mắn, tất cả tính toán đã thực hiện, là điều gần nhất mà chúng ta có thể đến được với điều đúng đắn. Cho nên, ngươi có thể tính toán một chút, Trạch Châu hiện giờ, liệu những người lương thiện vô tội này có thể đạt đến điều tốt và tích cực cuối cùng không......
......
Thiên địa bất nhân, nhưng vạn vật có linh.
......
Cho nên mỗi một người, đều đang nỗ lực cho thứ mà họ cho là phương hướng chính xác.
Trên võ trường, Sử Tiến cầm côn đứng đó, hắn thân hình cao lớn, khí thế hiên ngang, đội trời đạp đất. Trong một vòng giao tranh miệng lưỡi vừa nãy, đám người của Xích Phong Sơn không ngờ tới sự phản bội của kẻ mật báo kia, vậy mà lột hết y phục tại chỗ giữa võ trường, lộ ra vết thương đầy người, khiến cho bọn họ sau đó trở nên cực kỳ bị động.
Nhưng Sử Tiến khẽ nhắm mắt, không hề bị lay động.
Sau trận đại chiến ám sát Niêm Hãn cùng Chu Đồng đó, hắn may mắn thoát chết, từ đó bước vào các trận chiến đấu không ngừng với người Nữ Chân, cho dù trong hoàn cảnh mấy năm trước thiên hạ vây quét Hắc Kỳ, Xích Phong Sơn cũng cũng là một nhánh nghĩa quân tuyên bố chiến đấu oanh liệt nhất với người Nữ Chân, từ đó hắn tích lũy được vô vàn danh vọng.
Nhưng điều khiến hắn đi đến bước này, không phải là một tầng hư danh đó, kể từ sau thân truyền của Chu Đồng vào đêm cuối cùng, hắn đã xông pha chiến trận gần mười năm, võ nghệ và ý chí từ lâu đã vững như bàn thạch. Ngoại trừ Xích Phong Sơn sụp đổ do tranh chấp nội bộ và những huynh đệ vô tội đã chết đi kia còn khiến hắn dao động, trên đời này chẳng còn thứ gì có thể phá vỡ phòng tuyến tâm lý của hắn nữa.
Mười năm sa trường, từ võ nhập đạo, khoảnh khắc này trên võ đạo, hắn đã là đại tông sư chân chính, danh xứng với thực.
Nếu như Chu tông sư ở đây, ông ta sẽ thế nào nhỉ?
Lâm Tông Ngô đã đi xuống võ trường.
- ......Tuy rằng trong này có rất nhiều hiểu lầm, nhưng bổn tọa kính trọng ngưỡng mộ Sử anh hùng đã lâu......tình hình hôm nay phức tạp, Sử anh hùng xem ra sẽ không tin tưởng bổn tọa, nhưng nhiều người thế này, bổn tọa cũng không thể bọn họ rời đi như vậy......vậy hai ta cứ quyết định theo quy củ lục lâm và công phu trong tay.
Lâm Tông Ngô giơ tay lên, cũng có khí thế và cảm giác áp bức nắm giữ sấm gió.
- Một! Chọi một!
Cửu Văn Long tuổi trẻ hiệp nghĩa, hiện giờ là Long Vương đội trời đạp đất mở choàng mắt ra. Một khắc đó, như có ánh chớp lóe qua.
......
- Được.
......
Trên võ trường, sấm gió đột ngột va chạm vào nhau, quyết đấu vượt qua giới hạn của võ giả đã bắt đầu ——