Nắng chiều từ trên trời buông xuống, thân thể to lớn cuốn lên tiếng gió, ống tay áo cà sa cuộn lên trong không trung, đó là một cơn gió giống như lốc xoáy, nổ vang một tiếng trong cuộc đối đầu bất ngờ.
Trong một khắc này, Phật Vương trong lời mọi người thu lại thiện ý, như Kim Cang nổi giận xông lên phía trước, sát ý ác liệt và khí thế lạnh thấu xương, nhìn qua đủ để nghiền nát hết thảy kẻ địch trước mắt, đặc biệt là trong mắt người lục lâm thường xuyên luyện võ, đặt bản thân vào trong cú vung quyền hút sạch hồn phách này, đủ để khiến người ta kinh hồn bạt vía. Không chỉ quyền cước, phần lớn người có mặt sợ rằng chỉ cần tiếp xúc với cơ thể Lâm Tông Ngô, đều có thể bị đụng đến ngũ tạng vỡ nát.
Mà trong một chớp mắt này, Bát Tí Long Vương phía đối diện đã bày ra tư thế chiến thần cũng khiến người ta khiếp sợ. Chữ “Được” với giọng bình tĩnh đó vẫn đang vang vọng, hai thân ảnh đã đột nhiên kéo gần. Chính giữa võ trường, Bát Giác Hỗn Đồng Côn nặng nề giương cao trên không trung, nhấc lên gậy ngàn cân!
Hai tay Lâm Tông Ngô như nắm lấy cả đất trời, vung đập tới.
Khi tiếng ầm đó vang lên, khiến da đầu người ta tê dại.
Sức mạnh kinh khủng lúc võ đạo đỉnh cao toàn lực thi triển ra là thứ mà cho dù phần lớn võ giả tại đây đều chưa từng thấy qua, thậm chí tập võ cả một đời đều khó có thể tưởng tượng, cũng trong giờ khắc này, nó đã xuất hiện trước mắt bọn họ.
Binh khí đã không còn quan trọng trong cuộc quyết đấu ở loại tầng lớp này, thân hình Lâm Tông Ngô băng băng vọt tới, lực đạo giữa quyền cước đá, đập dường như cả ngàn cân, ống tay áo cuộn lên cơn gió, đối mặt với Hỗn Đồng Côn giết người vô số trong chiến trận của Sử Tiến kia, vậy mà không hề có chút yếu thế nào. Thân hình to lớn đó của hắn vốn dĩ mỗi phân mỗi tấc đều là vũ khí, đối mặt với gậy đồng, trong chớp mắt đánh ép tới gần, muốn biến thành tấn công sát sườn Sử Tiến. Mà trong khoảnh khắc tiếp xúc, thân hình hai người di chuyển vòng quanh, Sử Tiến vung gậy như sấm, trong lúc xoay chuyển đập xuống tới tấp, mà thế tấn công của hắn cũng không phải chỉ mỗi vũ khí, một khi Lâm Tông Ngô ép gần, hắn khuỷu tay tiếp quyền, lấy cước tiếp cước, đối diện với sức lực khổng lồ của Lâm Tông Ngô, cũng không hề yếu kém chút nào.
Bụi đất bay lượn, đất đá trên đất bị vỡ tan trong quá trình giẫm đạp, lại bắn tung tóe ra ngoài. Ngoại trừ âm thanh của cuộc quyết đấu này, xung quanh nhất thời yên lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở, nếu như có người quan sát trận chiến của Lữ Lương Sơn mười năm trước, có lẽ có thể phát hiện ra, thế tấn công của Lâm Tông Ngô hiện giờ như sông lớn, như thủy triều, dâng trào sục sôi, liên miên không dứt.
Ống tay áo của hắn cuốn lên cơn gió, thân hình trong lúc vung đập, một quyền một chiêu đẩy tới một quyền một chiêu tiếp theo, gần như vô tận. Trong võ nghệ trên giang hồ, Trung Nguyên có loại võ nghệ Trường Giang Tam Điệp Lãng phỏng theo tự nhiên, thuận thế lớn tiến công, như sông to sóng lớn, đẩy uy lực lên mức cao nhất. Nhưng mà võ nghệ của Lâm Tông Ngô đã hoàn toàn vượt lên khái niệm này, mười năm trước, Hồng Đề lĩnh ngộ triết học của Thái Cực nhập võ đạo, nàng mượn lực đánh lực, giải lực, dung nhập tự thân vào trong tự nhiên, thuận thế tìm kiếm mỗi một sơ hở, trong chiến trận giết người dễ dàng không mất sức, đến lúc tỷ võ, sức mạnh của Lâm Tông Ngô có lớn cỡ nào đi nữa, thủy chung không có cách nào thật sự dùng sức mạnh đánh trúng nàng. Mà đến lúc này, có lẽ là gợi ý từ trận chiến ban đầu đó, sức mạnh của hắn đã đi theo một con đường khác thuộc về hắn.
Điều khiển sức mạnh, kiển soát sức mạnh, tích tụ và bùng phát sức mạnh to lớn đó như nước. Như sóng nước xoáy, lại như sông vỡ bờ, muôn ngàn dòng nước lũ tuôn trào, đối mặt với kẻ thù trước mắt, đụng vào đè xuống không khoan nhượng. Đây là sự hủy diệt cực đại sau khi thích ứng với Thái Cực như nước.
Mà đối mặt với sức mạnh như vậy, tuy rằng Sử Tiến luôn thuộc về kẻ lui về sau trong cuộc đối đầu lượn vòng giữa hai người, nhưng không ai cho rằng hắn ở thế hạ phong, thương bổng vốn dĩ chính là một tấc dài một tấc mạnh, trong thế tiến công như dời non lấp biển của Lâm Tông Ngô, hắn vững vàng kéo khoảng cách của hai người tại khoảng cách cố định, bóng bổng bay múa, đồng dạng không ngừng tấn công về phía kẻ địch với công kích đủ để nát đất vỡ đá.
Nếu như nói quyền cước của Lâm Tông Ngô như biển cả mênh mông, vậy công kích của Sử Tiến chính là ngàn vạn rồng cuốn. Cá chép vượt ngàn dặm, ngược dòng mà hóa rồng, cự long có ý chí bất khuất, trong sự công kích của hắn, ngàn vạn con cự long đó xả thân xông lên, muốn đụng tan kẻ địch, lại giống như ngàn vạn tiếng sấm, oanh kích con nước lớn mênh mông như dời non lấp biển kia, thử mạnh mẽ đập nát sóng lớn ngàn dặm đó.
Võ nghệ của hai người đều đã nhập đạo, lại đều đi con đường đối mặt rung chuyển chính diện. Ngàn người có mặt tại đó dù rằng rất nhiều người tu vi không đủ, lúc này vậy mà cũng có thể mơ hồ nhìn hiểu được ý chí ngang nhiên thể hiện ra trong đó.
Nhiều năm về trước Lâm Tông Ngô đã nói muốn khiêu chiến Chu Đồng, nhưng mà mãi đến khi Chu Đồng hy sinh vì nghĩa lớn, quyết đấu như vậy cũng chưa từng được thực hiện. Sau đó một trận chiến tại Lữ Lương Sơn, người xem không nhiều, kiếm đạo của Lục Hồng Đề, giết người chỉ để cứu người, cực kỳ thiết thực, tuy rằng Lâm Tông Ngô đón đánh chính diện, nhưng từ đầu đến cuối đều chịu ấm ức trong kiếm đạo của Lục Hồng Đề. Mãi đến hôm nay, quyết đấu như thế này xuất hiện trước mắt trăm ngàn người, khiến tâm thần người khuấy động, tráng liệt không thôi. Lâm Tông Ngô đánh đến thông thuận, đột nhiên cất tiếng thét dài, âm thanh này tựa Kim Cang Phạn Âm, trầm mạnh ngân vang, xông thẳng lên trời mây, khuếch tán ra bốn phương tám hướng của võ trường.
Đám đông lờ mờ hiểu rằng đây là một trận chiến được định sẵn sẽ lưu danh sử sách, trong nhất thời, ánh sáng ngập trời đều giống như muốn tụ tập về nơi này.
......
Ninh Nghị nhìn hết thảy những thứ này, ngón tay gõ khẽ vào lan can, thấp giọng nói chuyện, ngữ khí lại có vẻ bình tĩnh trong trận đánh đầy sục sôi đằng xa đó. Giống như tách biệt tại một góc khác của thế giới.
- ......Làm thế nào để một người sống trên đời, hai người sống thế nào, một gia đình, một thôn làng hay thậm chí ngàn vạn người, nên sống như thế nào, những quy tắc nào được xác định, những luật lệ nào được sử dụng, tuân theo những phong tục nào, để hòa bình của ngàn vạn người có thể được lâu dài hơn. Là một phép tính toán phức tạp nhất. Từ khi có nhân loại, tính toán không ngừng được tiến hành, hai ngàn năm trước, trăm nhà đua tiếng, tính toán của Khổng Tử là tiêu biểu nhất.
- Một đời của Khổng Tử, theo đuổi nhân, lễ, lúc đó ông ta không hề được trọng dụng cho lắm, thật ra, nhìn từ hiện tại về quá khứ, thứ ông ta theo đuổi rốt cuộc là cái gì đây, ta cho rằng, đầu tiên ông ta rất nói đạo lý. Thế nào để lấy đức báo oán? Dùng ngay thẳng để báo oán, lấy ân đức để báo đáp ân đức. Đây là cách nói cơ bản của quả báo thiện ác. Trong xã hội thời bấy giờ, ngưỡng mộ nghĩa hiệp, coi trọng báo thù, giết người đền mạng thiếu nợ trả tiền, chính nghĩa rất đơn giản. Ở hậu thế, cái gọi là lấy đức báo oán, thực ra là ngụy quân tử, mà loại người giả bộ thật thà chất phác, kỳ thực là kẻ hại đạo. Tuy nhiên, chỉ nói riêng việc giảng đạo lý của ông ta, thì không thể nói rõ sự theo đuổi của ông ta......
- Trong Luận Ngữ của Khổng Tử, có câu chuyện, Tử Cống chuộc người, Tử Lộ nhận bò. Nước Lỗ có luật rằng, người trong nước nếu gặp đồng bào của mình phải làm nô lệ ở nước khác, chuộc người đó về sẽ được lĩnh thưởng, Tử Cống chuộc người nhưng không nhận thưởng, mà sau đó đến nói với Khổng Tử, bị Khổng Tử mắng một trận, Khổng Tử nói, cứ như vậy, người khác khi ra ngoài sẽ không chuộc người về nữa, Tử Cống trên thực tế là đang hại người.
(Khổng Tử phân tích rằng, Tử Cống không lĩnh thưởng để giữ gìn tiếng tăm, nhưng nước Lỗ người nghèo chiếm đa số, nếu kẻ khác muốn chuộc người mà lĩnh thưởng tất sợ điều tiếng thị phi, cảm thấy mình không bằng Tử Cống; nhưng không lấy tiền thì cuộc sống sẽ khó khăn, thế nên khi cứu người họ sẽ đắn đo lưỡng lự mà không muốn làm nữa).
- Mà Tử Lộ cứu người chết đuối, đối phương tặng hắn con bò, Tử Lộ hoan hỷ nhận lấy, Khổng Tử vô cùng vui mừng: “Người trong nước sau này tất sẽ dũng cảm cứu người.” (Bởi vì họ lĩnh hội được rằng: Hành thiện sẽ có thiện báo).
- Mà ngoài câu chuyện này ra, Khổng Tử lại nói, người thân che chở cho nhau, phụ thân ngươi phạm tội, ngươi phải che giấu cho hắn. Điều này có phù hợp với nhân đức không? Dường như không phù hợp, người bị hại phải làm sao? Khổng Tử lúc đó đề cao hiếu đạo, chúng ta cho rằng hiếu nặng hơn hết thảy, nhưng mà không ngại quay đầu nghĩ xem, xã hội lúc đó, đất rộng người thưa quốc gia phân tán, người phải ăn cơm, phải sinh sống, quan trọng nhất là cái gì? Thực ra là gia đình, vào lúc đó, nếu như đề xướng ngược lại, để mọi thứ đều làm theo công đạo, gia đình sẽ tan vỡ. Muốn duy trì sức sản xuất thời bấy giờ, người thân che chở cho nhau là đạo lý thiết thực nhất, không còn cách nào khác. Rất nhiều câu chuyện và cách nói trong “Luận Ngữ”, xoay quanh mấy điều cốt lõi này, nhưng lại không thống nhất. Nhưng nếu chúng ta bình tâm lại, chỉ cần một trọng tâm thống nhất, chúng ta sẽ phát hiện, đạo lý mà Khổng Tử đã nói, chỉ là để thực sự duy trì sự ổn định và phát triển của xã hội thời đó trên thực chất, đây, là mục tiêu cốt lõi duy nhất. Vào lúc đó, cách nói của ông ta, không có điều nào là không thiết thực cả.
Âm thanh gõ vào lan can của Ninh Nghị đơn điệu và nhẹ nhàng, đến đây, lời nói khẽ dừng lại.
- Sau thời Xuân Thu, phạm vi của quốc gia rộng mở, dần dần phát triển, một quốc gia đã không còn là một thành một đất nữa. Tuy rằng con người dùng Luận Ngữ trị thiên hạ, nhưng lấy ngay thẳng báo oán lại từ từ nhạt dần, Tử Cống chuộc người Tử Lộ nhận bò không còn được khởi xướng, đến đời Đường, sự tồn tại của quốc gia được tăng cường thêm một bước, người thân che chở cho nhau cũng bị giới hạn phạm vi, mưu phản mưu nghịch không được che giấu. Chúng ta nói, lấy đức báo oán thật sự hợp đạo lý sao? Nếu như mọi người đều nói lấy đức báo oán, có một ngày ngươi muốn báo thù, chẳng phải sẽ bị mọi người ngăn cản? Nhưng mà trên ý nghĩa thực chất, quốc gia càng ngày càng lớn, người của một nơi đến một nơi khác, ngươi không hiểu về người bên cạnh, hắn nói báo thù, ngươi làm sao để kiểm chứng? Nếu tất cả mọi người đều tính tình cương trực, lấy ngay thẳng báo oán, xã hội ngược lại có thể sẽ hăng quá hóa dở, tan rã trên thực tế. Cho nên khi quốc gia có ngàn vạn người dân, khi quan viên, chấp pháp không thể nào luôn đúng lúc, vậy nhược hóa tính tình dân chúng trở thành con đường lâu dài trên thực chất.
- Xuân Thu Chiến Quốc, Tần Hán Tấn Đường, cho đến bây giờ, hai ngàn năm phát triển, Nho gia đời đời cải tiến, không ngừng sửa đổi, là vì lễ sao? Là vì nhân sao? Vì đức? Thực ra đều chỉ vì sự tiếp diễn của quốc gia trên thực chất, lợi ích thực chất mà con người có được nhiều nhất. Nhưng mà, luận về đúng và sai, Thừa Nghiệp, ngươi nói bọn họ đúng hay không đúng đây?
Phương Thừa Nghiệp nhíu mày, lúc này lại không biết nên trả lời thế nào.
Ninh Nghị nhìn vào cuộc đấu trên võ trường:
- Hai ngàn năm rồi, ngàn tỷ người sống rồi chết, bất cứ quốc gia nào, chỉ là hai trăm năm kéo dài. Luận về đúng sai, Thừa Nghiệp, phương pháp luận đúng sai của thánh nhân, không giống với ngụy quân tử.
Hắn khe khẽ thở dài:
- Người đời đều bằng lòng tin vào phán định đúng và sai, người bình thường đối diện chuyện này, hỏi một câu cái gì là đúng cái gì là sai, tin rằng làm theo cái đúng nhất định sẽ tốt. Tỉ dụ như nông vụ lúc nào, chúng ta cắm mạ vào ngày giờ tốt nhất, chuyện còn lại để cho ý trời, đơn giản rõ ràng, phải không?
Ninh Nghị cười cười:
- Hai ngàn năm trước, Khổng Tử và một đám người —— có lẽ cũng là người bình thường như chúng ta, thảo luận làm thế nào để sinh sống, có thể sống, có thể sống một cách tốt nhất. Hai ngàn năm nay, con người sửa sửa chữa chữa, đến giờ quốc gia có thể kéo dài hơn hai trăm năm, chúng ta có thể có sự phồn hoa như Vũ triều ban đầu mà kia, đến điểm cuối rồi sao? Điểm cuối của chúng ta là khiến quốc gia thiên thu trăm đời, không ngừng tiếp diễn, phải tìm kiếm phương pháp, để người của mỗi một đời đều có thể hạnh phúc, còn về điểm cuối này, chúng ta tìm kiếm phương pháp để ngàn vạn người cùng chung sống, chỉ có thể nói, chúng ta tính ra một con đường hẹp, rất hẹp rất hẹp, nhưng nó không phải đáp án. Nếu như luận đúng sai theo yêu cầu, chúng ta là sai.