- Khổng Tử không biết thế nào là đúng, ông ta không thể xác định bản thân làm như vậy có đúng không, nhưng ông ta nhiều lần suy nghĩ, cầu thật mà thiết thực, nói nó ra, nói với người khác. Người đời sau sửa sửa chữa chữa, nhưng mà ai có thể nói bản thân mình tuyệt đối chính xác chứ? Không có ai, nhưng bọn họ cũng phổ biến nó sau khi suy nghĩ tường tận. Thánh nhân bất nhân coi bách tính như cỏ rác, trong sự suy nghĩ tường tận này, bọn họ sẽ không vì thiện lương của bản thân mà trong lòng có may mắn, hắn nghiêm túc xem xét tập tính của con người, nghiêm túc suy luận......phía ngược lại kiểu như Sử Tiến, hắn tính cách cương trực, tin huynh đệ, nói nghĩa khí, có thể đối xử chân thành với nhau, có thể phó thác tính mệnh cho người khác, ta vừa tán thưởng vừa kính nể, nhưng mà Xích Phong Sơn lại sụp đổ vì tranh chấp nội bộ.
- Cái gì đúng, cái gì sai, Thừa Nghiệp, lúc chúng ta đang hỏi câu này, thực ra là đang chối từ trách nhiệm của mình. Con người đối diện với thế giới này là rất khó khăn, muốn sống sót rất khó khăn, muốn sống hạnh phúc càng khó khăn hơn, làm một chuyện, ngươi hỏi, ta làm thế này có đúng hay không đây, đúng và sai này, được định đoạt trên kết quả mà ngươi muốn. Nhưng không ai có thể trả lời ngươi —— thế giới biết, nó sẽ cho ngươi một đòn cảnh cáo lúc ngươi làm sai, nhiều thời điểm hơn nữa, con người là đúng sai mỗi thứ một nửa, ngươi có được một thứ, rồi sẽ mất đi một thứ khác.
- Con người chỉ có thể tổng kết quy luật. Đối diện với một chuyện lớn, chúng ta không biết bước tiếp theo của bản thân là đúng hay sai, nhưng chúng ta biết, sai rồi sẽ cực kỳ thê thảm, trong lòng chúng ta sợ hãi. Nếu đã sợ hãi, chúng ta xem đi xem lại phương pháp làm việc của mình, nghĩ đi nghĩ lại ta có bỏ sót gì không, ta có đang trong quá trình tính toán không, thêm vào mong đợi không thiết thực. Loại sợ hãi này sẽ thúc giục ngươi bỏ ra tâm sức nhiều gấp vô số lần người khác, cuối cùng, ngươi thật sự tận sức, đón chờ kết quả đó. Loại cảm giác sợ hãi này, khiến người học được cách chân chính đối diện với thế giới, khiến người ta học được trách nhiệm thật sự.
- Thử suy nghĩ một người bình thường, điều hành một quầy hàng kinh doanh, hắn rất lương thiện, nhìn mọi thứ xung quanh đều vui vẻ, hắn không quan tâm ba cô sáu bà* lấy tiền trong đó, không quan tâm huynh đệ mình ngấm ngầm có lòng riêng. Đến một ngày chuyện làm ăn đổ vỡ, hắn nói, ta chính là một người bình thường, ta lương thiện thì sai sao? Tưởng tượng có một ngày, người này phải điều hành một quốc gia......
*Ba cô trong đó có ni cô, đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà đỡ, bà mo, bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa. Ba cô sáu bà của xã hội cũ thường mượn những loại thân phận này để làm chuyện xấu, cho nên thường dùng “ba cô sáu bà” để chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo.
- Trở lại chuyện gieo mạ, có người hôm nay gieo mạ, chờ đợi số trời cho hắn vụ mùa bội thu hoặc đói khát, hắn biết bản thân không khống chế nổi thời tiết, hắn đã tận sức rồi, yên dạ yên lòng. Cũng có người gieo mạ, hắn cực kỳ sợ hãi đói khát, cho nên hắn đào mương nước, xây hồ đầm, phân tích cẩn thận thời tiết và quy luật hạn hán mỗi một năm, phân tích có lương thực nào có thể sống sót sau tai họa, sau thiên thu trăm đời, có lẽ con người sẽ vì những nỗi sợ này mà không cần sợ hãi thiên tai nữa.
- Chúng ta không biết hành vi thế nào là đúng, nhưng chúng ta biết thái độ thế nào là đúng đắn nhất. Khổng Tử là đúng, ông ta đề xuất lương thiện lớn nhất có thể thật sự phát huy tác dụng trong điều kiện sống lúc bấy giờ. Thánh nhân bất nhân là đúng, bọn họ cầu thật mà thiết thực, sẽ không đề xuất lương thiện không thể phát huy tác dụng. Loạn An Sử thời Đường, có tướng lĩnh Trương Tuần giữ Tuy Dương, vây thành không có lương thực, hắn trước giết tiểu thiếp cho tướng sĩ ăn, sau để binh sĩ ăn người trong thành, giữ đến cuối cùng, chiến tử sa trường, thậm chí hắn cũng là đúng.
Ninh Nghị dừng một lúc lâu:
- Nhưng mà, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy đúng sai trước mắt, đầu tiên là vì không thể khiến người thiên hạ đọc sách, muốn dạy bọn họ biết những đúng sai phức tạp thế này, không dạy nổi, để bọn họ tính tình dữ dằn, không bằng để bọn họ tính tình mềm yếu, để bọn họ mềm yếu là đúng. Nhưng nếu chúng ta đối diện với chuyện cụ thể, tỉ như người Trạch Châu, tai vạ đến nơi rồi, mắng Nữ Chân, mắng Điền Hổ, mắng Ngạ Quỷ, mắng Hắc Kỳ, mắng loạn thế này, có tác dụng gì không? Ngươi ta có lòng trắc ẩn, vũng nước đục ngày hôm nay, chúng ta không dính vào nữa, bọn họ có thể nào đạt được hạnh phúc trên thực chất không?
Ninh Nghị vỗ vỗ vai Phương Thừa Nghiệp:
- Tương lai mấy năm, thời cuộc sẽ càng lúc càng gian nan, chúng ta không tham dự, Nữ Chân sẽ thật sự nam hạ, thay thế Đại Tề, tiêu diệt Nam Vũ, người Mông Cổ có thể sẽ nam hạ, chúng ta không tham dự, không làm bản thân lớn mạnh, bọn họ có thể sống sót không, thậm chí không nói đến tương lai, hôm nay có khả năng sống sót không? Cái gì là đúng? Tương lai có một ngày, thiên hạ sẽ bình định với một phương thức nào đó, đây là một con đường hẹp, trên con đường này nhất định sẽ đầm đìa máu tươi. Để tốt cho người Trạch Châu, cái gì là đúng, mắng khẳng định là không đúng, hắn cầm đao lên, giết Nữ Chân giết Ngạ Quỷ giết Đại Quang Minh giáo giết Hắc Kỳ, từ đó thiên hạ thái bình, chỉ cần làm được, ta nghển cổ trông chờ. Làm được không?
- Chiến tranh chính là đổi quân (khi đánh cờ, đôi bên cho nhau ăn mất một quân), nhất định sẽ chết rất nhiều người.
Ninh Nghị nói:
- Nhiều năm trước ta giết hoàng đế, bởi vì rất nhiều người khiến ta thấy tán đồng, người thức tỉnh, người vĩ đại đều chết rồi, giết hoàng đế, là bắt đầu của sự không thỏa hiệp. Những năm này bên cạnh ta càng có nhiều người như vậy hơn, mỗi một ngày, ta đều đang nhìn bọn họ đi chết, ta có thể mang lòng trắc ẩn sao? Thừa Nghiệp, ngươi thậm chí không thể để cảm xúc của ngươi quấy nhiễu đến phán đoán của ngươi, mỗi một lần ngươi do dự, dao động, tính toán sai sót, đều sẽ chết thêm vài người.
- Ngươi chỉ có thể tỉnh táo mà xem xét, nhiều lần nhắc nhở bản thân quy luật khách quan thiên địa bất nhân, hắn sẽ không vì sự lương thiện của ngươi mà đối xử tử tế với ngươi, ngươi nghĩ đi nghĩ lại, ta muốn đạt được tương lai này, tương lai mà chết rất nhiều rất nhiều người, liệu đã là tốt nhất chưa. Liệu sau khi chết nhiều người như vậy, thông qua tính toán khách quan không có khuynh hướng, có thể phù hợp với kết quả mang tính xu hướng vạn vật có linh này không......
......
Trên võ trường, cuộc đấu hùng tráng mạnh mẽ vẫn đang tiếp tục, tay áo của Lâm Tông Ngô bị bóng gậy thét gào đập đến nát vụn, máu từ hai cánh tay hắn chảy ra trong cuộc công kích, tí tách nhỏ xuống. Trên vai, trên tay, thái dương của Sử Tiến đều đã bị thương, hắn không hề lay động trầm mặc nghênh đón.
Phía trước, sức mạnh từ song quyền của “Phật Vương” vẫn đang dâng lên, khiến Sử Tiến bị chấn kinh trở nên càng lúc càng mạnh!
- Sử Tiến!
Lâm Tông Ngô quát lớn.
- Ha ha, bổn tọa thừa nhận, ngươi là võ đạo tông sư chân chính, đệ nhất cao thủ —— gần mười năm nay bổn tọa mới gặp!
Âm thanh hào hùng như Kim Cang Nộ Phật, vang vọng trên bầu trời của võ trường ——
......
- ......Nho học phát triển hai ngàn năm, đến chỗ của Tần Tự Nguyên xưa kia, lại đề xuất sửa đổi. Lợi dụng, dẫn dắt dục vọng của con người mà hướng tới lẽ tự nhiên. Lẽ tự nhiên ở đây, kỳ thực cũng là quy luật, nhưng mà dân chúng không hề đọc sách, làm sao để dạy họ biết lẽ tự nhiên đây? Cuối cùng khả năng chỉ có thể dạy họ biết hành vi, chỉ cần dựa vào tầng lớp, từng lớp từng lớp nghiêm ngặt tuân thủ quy củ hơn là được. Đây có lẽ lại là một con đường bất đắc dĩ, nhưng mà, ta đã không bằng lòng đi nữa rồi......
Trên hành lang, Ninh Nghị khẽ nhắm mắt lại.
......
Uy Thắng trong cơn mưa lớn, trong thành vang lên tiếng chuông cảnh báo, hỗn loạn cực lớn, đã đang lan tràn.
Trong hoàng cung nửa bên đã thất thủ, Điền Hổ cầm kiếm rống to với thần tử vốn dĩ tuyệt đối tin tưởng bên ngoài kia:
- Đây là tại sao, đã cho ngươi điều kiện gì ——
......
Phía bắc địa bàn của Điền Hổ, đại quân của nghĩa sư Vương Cự Vân ép tới lãnh thổ.
......
Đại lao Trạch Châu, hai tên bổ khoái chậm rãi đi tới, miệng vẫn đang tán gẫu chuyện nhà, bổ khoái mập quét mắt vào tù phạm trong nhà giam, dừng lại một chút trên người Du Hồng Trác, qua một lúc sau, hắn hừ khẽ, móc chìa khóa mở cửa:
- Hừm hừm, ngày mai chính là ngày tốt rồi, hôm nay để quan gia chăm sóc kỹ càng thêm một hồi......Tiểu Tần, bên kia ồn ào cái gì đó! Xem chừng đừng để bọn chúng gây chuyện!
- Được.
Bổ khoái trẻ tuổi tên Tiểu Tần đáp một tiếng, trong tay hắn vốn đang xách một cái thùng, lúc này đặt xuống cửa nhà lao bên kia, sau đó Du Hồng Trác thấy hắn xoay người, duy trì bước chân tùy ý, đi tới bên này.
Hắn rút một cái dùi đầu hình tam giác bên hông ra.
- Hôm nay tâm tình quan gia không được tốt cho lắm......
- Bàn ca (huynh mập).
- Hửm? Ngươi......
Bổ khoái trẻ tuổi nhắm vào cổ hắn thuận tay đâm vào, sau đó rút ra, máu bắn phụt ra ngoài, bổ khoái mập đứng ở đó, ngây ra giây lát.
Trong ánh đèn u ám, người trong nhà giam gần đó sững sờ nhìn bổ khoái mập kia ôm lấy cổ, cơ thể lùi về sau hai bước dựa vào cái cột trong nhà giam rồi cuối cùng trượt xuống, cơ thể co quắp, máu chảy đầy đất, trong mắt tựa như là thần sắc không thể tin được.
- Xin lỗi, ta là người tốt.
Tiểu Tần nói một câu như vậy, sau đó nhìn sang phòng giam bên cạnh.
- Hoa Hạ quân làm việc, mọi người vui lòng phối hợp, tạm thời đừng nên ồn ào......
- ......Cảm tạ phối hợp.
......
- ......Xem xét từ góc độ hiện thực thuần túy, có thể biến đại chúng vốn chỉ có thể chấp nhận những hành vi đúng và sai đơn giản thành cơ bản chấp nhận sự khai sáng của logic đúng và sai không......có lẽ là có khả năng......
Ninh Nghị nói những lời này, mở mắt ra.
- ......Yêu cầu cơ bản nhất trong này, thực ra là thay đổi của điều kiện vật chất, khi học thuyết truy nguyên phát triển vượt bậc, khiến tất cả mọi người trong cả quốc gia đều có cơ hội đọc sách, là bước đầu tiên. Sau khi thực hiện được tất cả mọi người đều đọc sách, ngay sau đó là cải tiến đối với hệ thống văn hóa ưu tú. Trong hai nghìn năm phát triển của chúng ta, hầu hết mọi người đều không thể đọc sách, đó là một thực tế khách quan không thể thay đổi, vì vậy hình thành nên một hệ thống văn hóa chỉ theo đuổi những điểm cao mà không theo đuổi phổ cập, đây là điều cần phải cải tạo.
Hắn nhìn Phương Thừa Nghiệp có chút mê hoặc nhưng lại có vẻ hưng phấn, cả thần thái, lại có chút mệt mỏi và hoang mang.
- Thử nghĩ có một ngày, tất cả người của thiên hạ này, đều có thể đọc sách biết chữ. Có thể đưa ra tiếng nói của họ đối với chuyện của quốc gia này, có thể đưa ra đánh giá của họ đối với việc của quốc gia và quan viên đã làm. Vậy thì điều đầu tiên bọn họ cần đảm bảo, là bọn họ hiểu đủ về quy luật thiên địa bất nhân này, bọn họ có thể hiểu được điều gì là lâu dài, lòng tốt có thể thật sự đạt đến......đây là mục tiêu bọn họ bắt buộc phải đạt được và bài tập bắt buộc phải hoàn thành.
- Chúng ta đối mặt với vách núi, không biết bước tiếp theo có đúng đắn không, nhưng chúng ta biết, nếu đi sai sẽ rơi xuống, nói sai lời sẽ có hậu quả, cho nên chúng ta tìm tòi tận lực quy luật khách quan......bởi vì nỗi sợ đối với đúng sai, khiến chúng ta nghiêm túc, trong loại nghiêm túc này, chúng ta có thể tìm thấy thái độ đúng đắn thật sự.
Hắn nhìn về phía trước.
- Nho gia đã sử dụng thời gian hai ngàn năm. Nếu như có thể phát triển truy nguyên, phổ cập đọc sách, chúng ta có lẽ có thể sử dụng thời gian mấy trăm năm, hoàn thành khai sáng......một đời này của ta và ngươi, nếu có thể đặt nền móng, vậy thì đủ để thấy an ủi rồi.
Tỷ võ trên võ trường, phân ra thắng bại.
Ninh Nghị nhìn phía bên kia, rất lâu, thở dài một tiếng, thò tay vào trong ngực, móc ra hai đồng tiền, ném ra xa.
- Có thưởng.
Ngay vào khoảnh khắc hắn ném tiền đồng ra này, Lâm Tông Ngô phúc chí tâm linh*, nhìn về phía bên đây.
*Khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.
Tiếng nổ ầm ầm truyền tới từ chỗ xa của thành thị.
- A......đến giờ rồi......
Ninh Nghị quay người, rời khỏi đám đông. Một khắc này, hỗn loạn to lớn của Trạch Châu đã kéo tấm màn mở đầu.