Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 955 - Chương 955: Ví Như Hưng Suy, Ví Như Thay Thế 1

Chương 955: Ví như hưng suy, ví như thay thế 1 Chương 955: Ví như hưng suy, ví như thay thế 1

Chiến đấu và giết chóc, côn bổng đao thương, ác ý ập tới trước mặt như ngàn vạn tên lạc, lúc bắn tới bên cạnh......hầu như không có cảm giác.

Những năm gần đây, đây là thứ hắn trải qua nhiều nhất.

“Bát Tí Long Vương” Sử Tiến, người huyện Hoa Âm Hoa Châu, trưởng tử của Sử thái công Sử gia trang, gia cảnh sung túc, thiếu niên công tử bột, mẫu thân là phụ nhân thuần phác, không khuyên được hắn nên bị tức chết. Sử thái công bất đắc dĩ, chỉ đành mặc hắn học võ. Sau đó, Vương Tiến giáo đầu của tám mươi vạn cấm quân vì phạm án, khi đến Sử gia trang ngủ trọ, thấy tư chất hắn, liền thu hắn làm đồ đệ.

Hắn của lúc đó tuổi trẻ hiệp nghĩa, ý chí hăng hái. Đầu mục của Thiếu Hoa Sơn là Chu Vũ đến Hoa Âm cướp lương, bị Sử Tiến đánh bại, mấy người khuất phục dưới võ nghệ của Sử Tiến, ra sức kết giao, hiệp khách trẻ tuổi say sưa trong vòng lục lâm, theo đuổi nhất là nghĩa khí huynh đệ phóng khoáng đó, sau cũng kết làm bằng hữu với mấy người.

Không lâu sau, chuyện Sử Tiến kết giao sơn phỉ bị tố giác, quan phủ phái binh đến vây bắt, Sử Tiến và đám người Chu Vũ đánh bại quan binh, nhưng cũng không còn chốn dung thân. Đám người Chu Vũ thừa cơ khuyên hắn lên núi nhập bọn, nhưng Sử Tiến không bằng lòng, quay đi Vị Châu nương nhờ sư phụ, trong thời gian này quen biết với Lỗ Trí Thâm, hai người vừa gặp như đã thân, nhưng sau đó Lỗ Trí Thâm giết chết Trịnh Đồ, Sử Tiến cũng bị liên đới chịu truy nã, như thế chỉ đành trốn đi thật xa.

Hắn từ Vị Châu chuyển về Diên Châu, tìm kiếm sư phụ vẫn không có kết quả, một đường đi tới Bắc Kinh, lộ phí dùng hết lại gặp mấy chuyện cướp bóc, Sử Tiến đánh giết mấy tên ác bá, sau một phen trắc trở, thể xác tinh thần cũng đều mệt mỏi, rốt cục vẫn là trở về Thiếu Hoa Sơn, vào rừng làm cướp.

Sau đó gia nhập Lương Sơn, lại tới lúc Lương Sơn sụp đổ......hồi tưởng lại, đã làm sai rất nhiều chuyện, chẳng qua lúc đó không hề hiểu những chuyện ấy là sai.

Trên Lương Sơn, hắn tính tình thẳng thắn hiệp nghĩa đều qua lại thân thiết với nhiều người, nhưng thân nhất là Lỗ Trí Thâm, mà tán thưởng nhất, lại là Lâm Xung gặp nhiều trắc trở nhưng vẫn tiêu sái sạch sẽ. Từ sau khi biết Lâm Xung gặp nạn, hắn hận không thể lập tức đến Đông Kinh, tự tay giết một nhà Cao nha nội. Cũng vì như vậy, sau này Lương Sơn sụp đổ biết được Lâm Xung bị kẻ xấu hãm hại, hắn lòng đầy căm phẫn nhất, ngược lại là cái chết của Lỗ Trí Thâm quan hệ tốt với hắn nhất, Sử Tiến lại chẳng hề canh cánh trong lòng.

Lục lâm cầu sống, ngươi giết ta ta giết ngươi, nếu đã giết tới nhà người khác, đối phương giết ngược lại, đó cũng là lẽ đương nhiên. Cũng chính như thế, đối với kẻ tên Tâm Ma này, hắn ngược lại không có bao nhiêu hận ý, trái lại sau này Hắc Kỳ chống Kim, trong lòng hắn có sự kính trọng.

Có điều lúc đó hắn vẫn chưa hiểu chuyện bao nhiêu, Lương Sơn xưa kia khiến hắn không thoải mái, loại không thoải mái này thậm chí hơn cả Thiếu Hoa Sơn, đổ rồi cũng tốt. Hắn bèn nước chảy bèo trôi, một đường nghe ngóng tin tức của Lâm Xung, khiến bản thân an lòng, cho đến khi......gặp được vị lão nhân đó.

Bọn họ nói về Lâm Xung, nói chuyện khác mấy câu, thực ra cũng nói hết sức đơn giản.

- Vậy hơn bảy mươi người chúng ta, ít nhất còn phải lẩn trốn trong thành hai ngày?

- Rất không dễ dàng, nhưng cũng không có cách nào.

......

- Ngươi là đồ đệ của Vương Tiến, cùng đánh một bộ Phục Ma Côn với ta đi.

Lão nhân ở trước mặt hắn, đánh một bộ Phục Ma Côn. Côn pháp đó đơn giản, thậm chí còn đơn giản hơn lúc ban đầu sư phụ Vương Tiến dạy hắn đánh, không có quá nhiều sự chỉ dạy, chỉ là toàn tâm toàn ý đánh chiêu thức ra.

Cho đến khi hắn trèo ra, sống sót từ trong núi thây biển máu đó, bóng dáng đơn giản, không hề chùn bước, đồng dạng với côn pháp đơn giản của lão nhân kia, mới thực sự lên men trong lòng hắn. Chỗ của đạo, dù có ngàn vạn người ta vẫn bước tới, đối với lão nhân mà nói, những hành vi kia có thể đều chẳng có gì lạ kỳ. Tuy nhiên vào lúc đó Sử Tiến mới thật sự cảm nhận được sức mạnh truyền thừa từ trong bộ côn pháp đó.

Nhưng lão nhân đã chết rồi......

Mười năm tiếp theo, người trẻ tuổi ban đầu lột xác trở thành chiến sĩ, xông pha trên chiến trường, tìm kiếm sức mạnh làm việc nghĩa không hề chùn bước kia, đối với hắn mà nói, sống chết đã chẳng còn gì phải lo lắng. Hắn dẫn dắt huynh đệ, từng gặp phải sự tấn công, chiến bại của đại quân người Nữ Chân, gặp phải sự vây quét của các bên Đại Tề, hắn chịu đựng đau đớn và đói khát, cùng tướng sĩ bị kẹt trong thung lũng bị bao vây giữa trận tuyết lớn, mang theo thương thế và đói khát qua ba ngày ba đêm, đó là thời gian hắn cảm thấy hào hùng và hiên ngang nhất. Hắn nhận được sự sùng kính từ những người bên cạnh, trở thành “Long Vương” thật sự.

Tuy nhiên dần dần, bên cạnh bắt đầu thay đổi, sau khi lực lượng lớn mạnh, bên cạnh thả lỏng, những huynh đệ đó, bắt đầu trở nên thay đổi khiến hắn cảm thấy xa lạ. Có người mưu lợi từ vật tư và binh khí trong quân đội, có người đấu đá với bách tính, có người thiên vị huynh đệ, ức hiếp kẻ lương thiện, hơn mười vạn nghĩa quân, trong lúc bừng tỉnh vậy mà biến đổi khiến hắn cảm thấy như trở về lại Lương Sơn.

Hắn cũng từng nỗ lực chỉnh đốn, thậm chí nén đau xuống tay, xử tử huynh đệ cũ đã từng đồng sinh cộng tử. Thân là Long Vương, hắn không thể hoang mang, không thể ngã xuống. Nhưng mà trong đại biến của Xích Phong Sơn loạn trong giặc ngoài, hắn vẫn cảm thấy từng hồi bất lực.

Nếu như Chu tông sư ở đây, ông ta sẽ làm thế nào nhỉ?

Ông ta đương nhiên sẽ không vì chút trắc trở mà lùi lại.

Nhưng mà phía trước nên đi đường nào?

Không thể lên chiến trường phía trước, hắn còn có thể tạm thời trở lại giang hồ, sau biến loạn của Xích Phong Sơn, gặp ngay Ngạ Quỷ khó khăn xuôi nam, Sử Tiến và thuộc hạ cũ bên cạnh quyết định ra tay giúp đỡ, một đường tới Trạch Châu, lại vừa hay nhìn thấy sự bố trí của Đại Quang Minh giáo. Lòng hắn lo lắng người lục lâm vô tội, thử tìm cách vạch trần từ bên trong, thức tỉnh đám đông, đáng tiếc, tình thế cấp bách, bọn họ chung quy vẫn kém Lâm Tông Ngô một nước cờ.

Long Vương trầm mặc và kiên định chưa từng vì trắc trở mà lung lay, hắn của lúc này đã trải qua đại chiến càng tuyệt vọng hơn, chỉ có điều ban đầu dù có tuyệt vọng, cũng khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, mà giờ chỉ khiến hắn cảm thấy gió tuyết đầy trời mà thôi.

Vậy hắn sẽ, ngược gió tuyết mà lên ——

Rồng có ý chí bất khuất, khi ngàn vạn bóng gậy đó hóa thành ngàn vạn rồng gầm, không ngừng oanh kích trên sóng lớn như dời non lấp biển kia, hệt như quỹ đạo của những người đồng hành trong sự kháng cự mười năm của hắn, bọn họ ngược dòng, va chạm, đột nhiên lại bị nhấn chìm, đứt đoạn trong một thời điểm nào đó. Đây là quỹ đạo của rất nhiều rất nhiều người trong thời loạn, cũng vì như vậy, khi âm thanh đó xuất hiện, Sử Tiến cũng lờ mờ nhìn thấy bản thân mình ——

- Sử Tiến —— Ha ha, bổn tọa thừa nhận, ngươi là võ đạo tông sư chân chính, đệ nhất cao thủ —— gần mười năm nay bổn tọa mới gặp!

Sức mạnh khổng lồ mạnh mẽ tấn công tới, Lâm Tông Ngô đột nhiên tiến vào trong phạm vi gậy đồng, quyền nặng như núi lở, Sử Tiến thình lình thu gậy, khuỷu tay tiếp quyền phong, va đập cực lớn khiến thân hình hắn lập tức trì trệ, hai người tung cước như tiếng sấm, thế quyền của Lâm Tông Ngô chưa dứt, mạnh mẽ vung đập, Sử Tiến đánh, đỡ, xé, dỡ, đầu chùy vung ra tàn bạo, ngực bụng Lâm Tông Ngô thu lại, lên gối, bước chân xông lên, vượt qua! Sử Tiến lại thu, lui về. Đám đông chỉ thấy bóng dáng hai người đang tiến lên, khoảng cách ngày càng gần, mà sau đó khẽ kéo giãn trong một khoảnh khắc, Long Vương vung Bát Giác Hỗn Đồng Côn kia lên đập uỳnh xuống, mà Lâm Tông Ngô lại tiến lên tung quyền!

Máu tươi bắn tung tóe, cơ thể to lớn của Phật Vương chìm xuống đất, phiến đá xung quanh đều nứt ra, một gậy đó trực tiếp vung lên lưng hắn. Mà Sử Tiến, bị một quyền mạnh mẽ đánh bay, như đạn pháo bay xuống đập nát một chiếc ghế đá, cơ thể hắn nằm trong vụn đá đầy đất.

Lâm Tông Ngô chậm rãi, từ từ đứng dậy, sau lưng hắn nứt ra, cà sa trên người bị vỡ thành hai mảnh. Lúc này, nam nhân to béo võ nghệ huyền diệu này giơ tay xé rách cà sa, tùy ý vứt nó lên không trung bên cạnh, ánh mắt trang nghiêm và lạnh lẽo.

Anh hùng há già bởi giang hồ. Nhiều năm nay, hắn từng có ký ức phong quang, cũng có ký ức tệ hại, hơn mười năm trước, hắn từng thử khiêu chiến Chu Đồng, chưa thể thực hiện, trên thực tế, nếu bấy giờ thật sự để hắn chiến đấu với Chu Đồng, hắn cũng không thật sự nắm chắc. Mười năm nay, hắn được người ta xưng tụng là võ nghệ thiên hạ đệ nhất, nhưng mà một số bóng đen và tiếc nuối thủy chung vẫn tồn tại trong lòng hắn, cho đến một khắc trước mắt này, hắn rốt cục biết được, bản thân đã là thiên hạ đệ nhất chân chính.

Một khắc này, bất kể kẻ địch hắn phải đối mặt là Thánh Công xưa kia, Lưu Đại Bưu, Chu Đồng trước đó, hoặc là nữ tử tên Lục Hồng Đề nọ, hắn đều có được tự tin vô địch.

Hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời, cảm nhận loại tâm thái hoàn toàn khác này, đây là một ngày thật sự thuộc về hắn. Mà thời khắc tương tự, Sử Tiến nằm dưới đất, cảm nhận máu tươi trào ra từ trong miệng, xương cốt gãy vỡ trên người, cảm thấy ánh sáng mặt trời trong nhất thời có chút mờ ảo, điểm cuối mà hắn đều đang chờ đợi bất cứ lúc nào, nếu như nó đến ngay lúc này, không biết tại sao, hắn vẫn sẽ cảm thấy có chút tiếc nuối.

Trong khoảnh khắc xuất thương cuối cùng của Chu tông sư, là một tâm trạng như thế nào nhỉ?

Sức mạnh dâng lên từ trong thâm tâm dường như đang thúc giục hắn đứng dậy, nhưng sự hồi đáp của cơ thể cực kỳ dài đằng đẵng, khoảnh khắc này, tư duy dường như cũng bị kéo dài dằng dặc, Lâm Tông Ngô nhìn về phía hắn, dường như muốn mở miệng nói chuyện, tại một nơi nào đó phía sau, có người ném lên hai đồng tiền.

- ......Có thưởng.

Có lẽ là cảm giác nhanh nhạy đối với ám khí và địa điểm xung quanh, trong tích tắc này, khóe mắt Lâm Tông Ngô quét qua phía bên đó.

Ninh Nghị quay người.

Một tin tức phức tạp nào đó trượt vào trong óc Lâm Tông Ngô, trước tiên gây nên sóng gió trong tiềm thức, gợn sóng to lớn vẫn đang tụ tập, mở rộng với một tốc độ con người không thể biết ở nơi sâu nhất của tư duy.

Trên bề mặt ý thức, cảm giác sắp sửa nghênh đón hàng ngàn ánh mắt nhìn vào vẫn đang dâng lên, chuẩn bị rơi xuống sợi dây thực tế, sóng ngầm mãnh liệt xông lên.

Ánh mặt trời từ trên không chiếu nghiêng xuống, rực rỡ và chói mắt, Lâm Tông Ngô đứng đó, nhìn vào hành lang tầng hai ở tiểu lâu tăng chúng không xa kia, dừng trong một khoảnh khắc. Nam tử mặc y phục màu xanh đang biến mất trong đám người.

- Lâm Ác Thiền hình như nhìn thấy chúng ta rồi.

Một tích tắc này, Lâm Tông Ngô đang cảm nhận cảm xúc phức tạp đó trong lòng, thử đưa hết chúng về chỗ thực tế. Đó là ảo giác hay sự thật......không nên như vậy......nếu thật sự như vậy sẽ xảy ra chuyện gì......hắn muốn lập tức lệnh cho tăng chúng phong tỏa đầu bên ấy, nhưng lý trí dằn suy nghĩ này xuống một chút.

Ninh Nghị bước ra khỏi đám đông, âm thanh cuối cùng chậm rãi và bình thường.

- Nếu hắn tới, cứ giết hắn.

- Vâng.

Những nam nhân lục lâm trên tầng này, đã đưa mắt nhìn sang Lâm Tông Ngô, sau lưng đeo đao, đeo trường thương, đeo thứ dài bọc vải dầu không biết là gì......thần sắc của bọn họ, vóc dáng cao thấp đủ kiểu, ngay trong khoảnh khắc này, sau một trận chiến gần như đặt nên thiên hạ đệ nhất của Lâm Tông Ngô, ánh mắt của họ nhìn qua đó yên lặng và chăm chú, có người nắm lấy trường thương sau lưng, lặng lẽ chống xuống đất, mũi thương trượt ra khỏi bao, có người nghiêng đầu, trên mặt nở một nụ cười với Lâm Tông Ngô, hàm răng trắng bệch đáng sợ. Lâm Tông Ngô cũng đang nhìn bọn họ.

Không có ai ý thức được cái nhìn của đôi bên vào thời khắc này, bốn phía võ trường, tiếng hoan hô của giáo đồ Đại Quang Minh giáo dâng lên ngập trời, mà một bên, có người xông tới Sử Tiến đang nằm dưới đất. Cùng lúc đó, mọi người nghe thấy tiếng nổ cực lớn truyền tới từ một mé thành trì.

- Chuyện gì vậy......

Tiếng nổ kia thu hút sự chú ý của mọi người qua đó, âm thanh rối loạn đang nung nấu, qua một lúc, nghe thấy có người nói:

- Hắc Kỳ......

Cái tên này như lời nguyền rủa, chảy qua giữa miệng tai mọi người, thế là, cảm xúc đáng sợ cuồn cuộn lao ra.

Đã không có bao nhiêu người quan tâm tới trận chiến vừa nãy nữa, thậm chí ngay cả Lâm Tông Ngô, trong nhất thời cũng không muốn đắm chìm trong cảm xúc lúc nãy, hắn nhìn sang đám người hộ pháp trong giáo ra hiệu, tiếp đó cất tiếng với đám đông xung quanh võ trường:

- Chư vị, không cần căng thẳng, rốt cuộc là chuyện gì, chúng ta đã đi kiểm chứng. Nếu thật sự có đại loạn, ngược lại càng có lợi cho hành động của chúng ta hôm nay, giải cứu Vương nghĩa sĩ......

Hắn ra sức vỗ về tất cả mọi người, thậm chí còn sắp xếp người đi chăm sóc Sử Tiến, khi ánh mắt lần nữa nhìn về tầng hai đó, đám người vừa nãy đã biến mất không thấy đâu. Hắn tìm được Đàm Chính đang tới một bên:

- Dặn huynh đệ giáo chúng chuẩn bị, chắc chắn là Hắc Kỳ.

Ánh mắt hắn hung ác, dừng lại một chút:

- ......Ninh Nghị đến rồi.

Ninh Nghị đến rồi......

Nghe thấy Lâm Tông Ngô nói ra cái tên này, trong lòng Đàm Chính thình lình kinh ngạc. Tiếp đó đè nén cảm xúc:

- Vâng.

Hắn biết, nếu giáo chủ nói là thật, vậy tiếp theo đây có thể sẽ là một tình thế khó khăn nhất mà hắn cần ứng phó trong cả cuộc đời.

Cho dù bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng, cũng bắt buộc phải nâng cao tinh thần lên mức tối đa.

Đây là tâm trạng hắn vào một canh giờ đầu tiên.

Một canh giờ sau, hắn phát hiện bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi......

Dòng nước lũ thực sự, đã va đập đến tất cả mọi người với thế dời non lấp biển!

....................

Trong ngoài thành thị, vô số thông tin đang qua lại.

Giữa khu đất hoang của thành nam Trạch Châu, hơn vạn lưu dân đang nghi hoặc nhìn sự biến động trong quân doanh phía trước: Các binh sĩ đang tụ tập, có người đang lớn tiếng nói những gì đó:

- ......Lâm Xuyên, Cao Bình......Dương thành, Thấm Thủy, Hồ Quan đã phản, An tướng quân, Trần tướng quân xuất binh......chúng ta ủng hộ nữ tướng, những năm nay, là vị nữ Bồ Tát đó quản khu vực thái bình, mới khiến chúng ta no ấm......Điền Hổ chẳng qua là một hộ săn, tự hủy tường thành......đây chính là thư tín liên danh của mười ba vị tướng quân triều đường, lúc này, Uy Thắng đã thất thủ,......Hổ đã bị bắt......

Không lâu sau, trong quân doanh bùng phát lên trận chém giết lẫn nhau, đầu kia của thành trì đằng xa, có cột khói mờ ảo bay lên bầu trời.

Trong quân doanh chính một mé còn lại của thành trì, phút đầu tiên khi Tôn Kỳ nghe thấy tiếng nổ đã mặc giáp cầm kiếm, hắn bước ra khỏi trướng lớn, nhìn thấy phó tướng Trâu Tín sải bước nhanh tới:

- Chuyện gì vậy!?

- Hắc Kỳ đến rồi —— có người phản loạn ——

- Hừ, bản tướng sớm đã liệu được, dắt ngựa tới!

Hỗn loạn đã bắt đầu lan rộng trong quân doanh, tiếp đó lại có người lục tục xông tới báo cáo, binh sĩ dắt theo chiến mã đang sải bước lao nhanh, Tôn Kỳ trong lúc sải bước đột nhiên rút kiếm vung về phía sau, binh khí binh lên một tiếng tấn công vào chủy thủ trong tay phó tướng đang tiếp cận tới.

- Hỏi ngươi có chuyện gì ngươi chỉ nói có người làm loạn, không nói là kẻ nào, bèn biết ngươi có vấn đề! Bắt lại cho ta!

Trâu Tín quay người muốn chạy, một nam tử thân hình cao lớn bên cạnh vung quyền tới, quyền phong đó lướt qua khóe mắt Trâu Tín, cả người hắn đều loạng choạng lùi về sau, khóe mắt chảy máu tươi.

Bản lĩnh chém giết ra từ trên chiến trường, vậy mà suýt nữa mất mạng trong một quyền tiện tay này.

Binh sĩ đó giang tay ra:

- Đại Quang Minh giáo Vương Nan Đà ở đây, ngươi là kẻ nào của Hắc Kỳ?

“Phong Hổ” (hổ điên) Vương Nan Đà, đây là bảo hiểm lớn nhất mà Lâm Tông Ngô sắp xếp tại đây.

Trâu Tín rút trường kiếm ra, đan xen với chủy thủ:

- Tới đi!

Nhưng Vương Nan Đà không qua đó, hắn theo chân Tôn Kỳ, quay người đi khỏi, mấy tên thân vệ còn lại vây tới bên này.

Tôn Kỳ đạp lên vai binh sĩ dắt ngựa kia, khoảnh khắc lên ngựa, rốt cục phát giác ra không nhiều.

Vương Nan Đà cũng đã phản ứng lại.

Hắn đột ngột quát lên, bàn tay to lớn tóm xuống, những năm này, cũng đã không có mấy người có thể tiếp được quyền chưởng của hắn, chỉ cần trong vòng một bước bên cạnh hắn, không ai có thể làm bị thương Tôn Kỳ ——

......

- Tạo phản rồi ——

Âm thanh bi thương thê thảm vang lên trong thành Trạch Châu, hơn vạn quân đội vốn dĩ đóng giữ Trạch Châu dưới sự dẫn dắt của tướng lĩnh Tề Hồng Tu đã xông tới các yếu điểm của thành trì, bắt đầu chém giết.

Phụ cận châu phủ, Lục An Dân lắng nghe tiếng hỗn loạn tới đột ngột rồi dần trở nên mãnh liệt này, còn có chút chần chừ, có người đột nhiên kéo hắn lại.

- Lục tri châu!

Người đó chính là một tiểu lại viết đơn kiện trong châu phủ, Lục An Dân nhớ được hắn, những không nhớ được tên họ hắn.

- Ngươi......

- Trong thành phản loạn, sợ sẽ sinh ra đại họa. Dân chúng còn cần Lục tri châu cứu viện làm yên lòng, không thể chần chừ!

- Ta......làm sao để làm yên lòng......

- Nhân thủ đã đủ, một số vị lão gia có thể gọi được trong thành đang gọi tới rồi, Lục tri châu ngài đi theo ta......

Thư lại đó kéo Lục An Dân đi một bước, Lục An Dân đột nhiên phản ứng lại, đứng yên nơi đó.

- Ngươi......Hắc Kỳ......

- Hắc Kỳ......

Thư lại kia trong mắt sợ hãi, sau đó dùng sức lắc đầu.

- Không, ta là người của Lâu thượng thư......

- Lâu thượng thư......Lâu hộ bộ?

Trong hệ thống Điền Hổ tuy Lâu Thư Uyển bị gọi đùa là nữ tể tướng, chức trách trên thực tế chính là hộ bộ thượng thư.

- Nàng ta bị hạ ngục rồi......

Thư lại nhìn hắn, qua một lúc sau:

- Hổ Vương có lẽ đã bị chém đầu......

......

Trong đại lao, tiếng người và tiếng bước chân tràn tới nhà giam ở chỗ trung tâm nhất, ngục tốt mở cửa phòng giam, thả nam tử bị thương khắp người trong đó ra, theo sau đại phu cũng tới, mang theo đủ loại thuốc trị thương, băng gạc. Nam tử nhìn bọn họ:

- Ngươi......

- Không kịp giải thích nữa, Hổ Vương sụp đổ, quân đội Trạch Châu đại phản loạn, nạn dân sợ rằng sẽ xông vào thành Trạch Châu. Hoa Hạ quân Tần Lộ phụng mệnh giải cứu Vương tướng quân, khống chế cục diện nạn dân của Trạch Châu.

- Ngươi là…… Hoa Hạ quân ……

Ngục tốt gật đầu, hắn lắng nghe âm thanh mơ hồ bên ngoài:

- Hy vọng có thể cố gắng kiểm soát cục diện, không khiến Trạch Châu hủy trong chốc lát.

......

Tại một mảnh sân nhỏ trong thành, Lý Sư Sư đi ra, lắng nghe sự hỗn loạn cực lớn bên ngoài đó, nhìn sang lão nhân đang sửa bánh xe bên cạnh sân viện:

- Hoàng bá, bên ngoài thế nào rồi?

- Tạo phản rồi nhỉ.

Lão Hoàng đó chỉ khẽ ngẩng đầu, trả lời rõ ràng.

- Ồ.

Lý Sư Sư nhìn thái độ của ông ta, trong lòng hiểu được một số thứ, qua một lúc sau:

- Lư đại ca và Yến Thanh huynh đệ thì sao? Cũng ra ngoài rồi?

- Ừm.

Lão Hoàng cầm một cây dùi trong tay, cạy mạnh phần nhô ra trên bánh xe, rồi thổi một cái:

- Bọn họ đi quân doanh rồi.

Một lúc sau, bổ sung thêm:

- Hình như là đi giết một tướng quân.

Tuy rằng rất nhiều chuyện phải giấu vị nữ tử lương thiện thanh khiết cao nhã này, nhưng có một số tin tức có thể tiết lộ ra được, lão nhân cũng hiếm khi tiết lộ một chút......

....................

Uy Thắng, mưa lớn xối xả.

Chiến đấu trong hoàng thành vẫn đang tiếp tục, Lâu Thư Uyển bước qua quảng trường dưới sự che ô của người bên cạnh, nàng một thân y phục màu đen đơn giản, nhưng vệ sĩ sau lưng đã xếp thành hàng dài. Đi cùng nàng còn có một người trung niên xem cách ăn mặc như thương nhân, thân hình thấp béo, mặt nở nụ cười, cũng có người che ô cho thương nhân thấp béo này.

Bên ngoài gian phòng đối diện quảng trường, binh sĩ bảo vệ một vòng, trong gian phòng trong đó, ba lão giả rõ ràng có địa vị tôn quý đang uống trà ở chỗ này, nhìn thấy Lâu Thư Uyển tới, đều đứng cả dậy, khuôn mặt có vẻ giận dữ.

- Lâu Thư Uyển! Ngươi vậy mà dám mưu nghịch!

Có người lớn tiếng quát, đập tay xuống bàn, đây có lẽ cũng là đang phát tiết sự giận dữ khi bọn họ bị cưỡng ép mời tới.

Lâu Thư Uyển đi thẳng tới, chắp tay:

- Nguyên công, Thang công, Liêu công, thời gian có hạn, đừng quanh co vòng vèo nữa.

Nàng nói:

- Chúng ta bàn về hiện trạng đi.

Ngoài điện, mưa đen như mực, che khuất cả bầu trời.

Bình Luận (0)
Comment