Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 956 - Chương 956: Ví Như Hưng Suy, Ví Như Thay Thế 2

Chương 956: Ví như hưng suy, ví như thay thế 2 Chương 956: Ví như hưng suy, ví như thay thế 2

Mưa như trút xuống bao trùm lấy những dãy núi nhấp nhô phụ cận Uy Thắng, chém giết trong Thái Cực cung rơi vào hoàn cảnh gay cấn, binh sĩ tấn công sôi sục cả màn mưa, các tướng lĩnh dẫn quân xung phong, từng đợt chiến tuyến tấn công và phòng thủ xem kẽ tới lui trong máu tươi và tàn thi, cảnh tượng vô cùng khốc liệt.

Cơn mưa lớn đột ngột giảm bớt sức công phá của hỏa dược vốn phải nổ tung trong thành, trên khách quan kéo dài thời gian tấn công phòng thủ vốn dự định, mà bởi Hổ Vương đích thân dẫn đội, uy nghiêm từ trước tới nay đã giữ vững chiến tuyến nhấp nhô. Cũng do chiến sự nơi đây chưa ngơi nghỉ, trong thành là một mảnh hỗn loạn càng ngày càng nghiêm trọng.

Một bên của Thiên Cực cung, trong khu vực đã bị quân đội phản nghịch chiếm lĩnh, đàm phán đang tiến hành có lẽ mới là điểm mấu chốt thực sự quyết định tình trạng địa bàn Hổ Vương sau này —— tuy rằng cuộc đàm phán này trên thực tế e rằng đã không thể quyết định được tình trạng của Hổ Vương, đại loạn trong thành, sớm muộn cũng sẽ dẫn đến một phương hướng cố định, mà bên ngoài thành, quân đội do đại tướng quân Vu Ngọc Lân suất lĩnh cũng đã đang trên đường ép tới. Mặc dù bề ngoài có vẻ chỉ là tình trạng hỗn loạn chính trị và cuộc phản công trên địa bàn của Tấn Vương, nhưng tình hình bên trong lại phức tạp hơn nhiều so với ở đây.

- ......Dương Thuận, Phương Tường, Tô Cát, Thẩm An, Thịnh Bản, Thạch Tốn, Tang Anh......Đậu Triệu, Hoàng Đạt, Hoàng Hiểu Bính, Đỗ Uy, Tiền Lâm Trung, Hầu Triệu Lan......

Cơn mưa nặng hạt, kèm theo từng cái tên được liệt kê trong phòng, đến cả thần sắc thờ ơ của ba vị lão nhân ở phía đối diện, Lâu Thư Uyển một thân y phục màu đen cũng chỉ đang bình tĩnh mà trần thuật, trôi chảy và đơn giản, trong tay nàng thậm chí không cầm giấy, rõ ràng những thứ này từ lâu đã xoay chuyển trong lòng vô số lần.

- ......Bởi vì sự ủng hộ của những người này, cuộc phát động ngày hôm nay, cũng không chỉ có một nơi Uy Thắng, lúc này đây, địa bàn của Tấn Vương đã nổi lên ngọn lửa lớn......

- Tấn Vương! Ngươi có biết ban đầu là Tấn Vương thu nhận ngươi!

- Nguyên công, mấy lời này không có nghĩa lý gì. Lúc ta bị nhốt vào nhà lao, ông ở đâu?

- Cho nên ngươi cấu kết Hoa Hạ quân!

Ánh mắt Lâu Thư Uyển lướt qua Nguyên Chiêm Hiệp phía đối diện, không thèm để ý nữa.

- Sau chuyện lần này, Hoa Hạ quân bán cho chúng ta hai trăm khẩu trọng pháo bằng sắt, đưa ra danh sách gián điệp Hoa Hạ quân thâm nhập vào phe ta, đồng thời sau khi hoàn tất giao nhận, sẽ phân tốp rút về tây nam.

Mấy câu này nói ra, ba người đối diện trong nhất thời đều sửng sốt, lão giả họ Thang đợi một lúc:

- Hai trăm khẩu trọng pháo? Rút thành viên Hoa Hạ quân về?

Người còn lại cũng không nhịn được nói:

- Thành viên Hoa Hạ quân......đều là bọn họ định đoạt......làm sao có thể tin......

Nguyên Chiêm Hiệp lại lắc lắc đầu, trong lúc bừng tỉnh có chút bất lực giễu cợt:

- Chính là vì cái này......

- Không tin thì đã sao! Lần này các nơi phát động, đa phần là thành viên Hoa Hạ quân cầm đầu, bọn họ chủ động rút đi một tốp lớn, chẳng lẽ ba vị còn không hài lòng? Nếu không phải Hổ Vương đầu óc mê muội, ba vị, các người lấy về cho ta hai trăm thiết pháo, sau đó xử lý một tốp người này của bọn họ.

Thần sắc Lâu Thư Uyển lạnh lùng:

- Thêm nữa, Vương Cự Vân và ta có ước định, hôm nay cùng lúc phát động, đại quân đã ép tới lãnh thổ. Nhưng mà Vương Cự Vân người này xảo trá lắm mưu, không thể dễ dàng tin tưởng, ta tin rằng tối qua hắn đã phát động đại quân tấn công biên giới, nhân lúc bên ta nội loạn công thành chiếm đất, ba vị đều có sản nghiệp tại các nơi như Cái Châu, sợ rằng đã nguy khốn......

Nàng nói đến đây, Thang Thuận đột nhiên đập mạnh xuống bàn, ánh mắt hung ác chỉ vào Lâu Thư Uyển:

- Ngươi......

- Thứ rơi vào miệng cọp là không thể lấy về, tuy nhiên nếu lập tức phái người đi, nói không chừng có thể khuyên hắn đàm phán thu binh. Sau khi chuyện này qua đi, bên ta bán cho phía Vương Cự Vân tổng cộng hai mươi vạn thạch lương thực, giao dịch chia làm ba lần, hoàn thành trong vòng một năm, đối phương thanh toán tiền vật, kim thiết, giảm xuống tám phần mười giá thị trường......

- Ngươi còn cấu kết Vương Cự Vân.

- Nguyên công, ta kính trọng ông là một phương hào kiệt, đừng có trong lòng hiểu rõ ngoài mặt còn giả vờ hồ đồ, việc đã đến nước này, cấu kết không có ý nghĩa gì cả, là thời thế tạo thành.

Bên ngoài điện có tiếng sấm xẹt qua, trong cung điện có chút u ám này, một bên là nữ tử thân hình đơn bạc, một bên là ba vị lão giả thần sắc khác nhau nhưng đều có vẻ uy nghiêm, giằng co yên tĩnh phút chốc, chỗ không xa, thương nhân thấp béo cười híp mắt kia lẳng lặng nhìn vào hết thảy những thứ này.

Thời thế tạo thành.

Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại có được trọng lượng hết sức thực tế.

Lâu Thư Uyển mím môi, hít một hơi:

- Hổ Vương là người thế nào, các người còn rõ hơn ta. Hắn nghi kỵ ta, hạ ngục ta, hạ ngục một đám người, hắn sợ rằng đã không còn lý trí rồi!

- Triều đường Tấn Vương, chuyện thế này cũng không phải lần đầu tiên nữa, ngươi muốn giết người, người sẽ phải giữ mạng. Hổ Vương lần này chưa chắc sẽ giết ta, phản hay không, đối với ta mà nói, không phải con đường duy nhất. Nhưng mà hắn muốn đối phó Hắc Kỳ, vậy Hắc Kỳ sẽ đối phó hắn.

- Nếu chỉ là Hắc Kỳ, liều cả cái mạng này ta cũng không bận tâm, nhưng mà vùng đất Trung Nguyên đâu chỉ mỗi Hắc Kỳ, Vương Cự Vân là người như thế nào, Hắc Kỳ móc nối trong đây, hắn há sẽ bỏ qua cơ hội lần này, ngay cả không tính một đám nông dân dưới tay ta, Hổ Vương đối đầu với hai thế lực trên, cũng phải trầy da tróc vẩy.

Ngón tay Lâu Thư Uyển gõ hai cái lên mặt bàn.

- Ba vị, những năm này, ruột thịt Hổ Vương làm điều ngang ngược, là cái dạng gì, các người đều nhìn thấy rõ ràng. Cái gọi là đệ nhất Trung Nguyên lại là cái hạng gì......Hổ Vương lòng mang chí lớn, luôn cho rằng hiện giờ làm trò lá mặt lá trái (giả vờ quy thuận, ứng phó lấy lệ) dưới mắt Nữ Chân, tương lai mới có kế hoạch lớn. Hừ, kế hoạch lớn, nếu hắn không như vậy, hôm nay mọi người không đến nỗi muốn hắn chết!

Nàng nói đến chuyện này, Nguyên Chiêm Hiệp nhíu mày:

- Ngươi chỉ là phường nữ lưu, vậy mà cũng trâng tráo phán xét bừa bãi chí lớn nam nhi! Ngươi muốn làm chó cho người Nữ Chân, cũng không cần phải nói lớn như vậy!

Nữ nhân nhìn hắn:

- Có làm chó hay không ta không biết, có chết hay không ta rất rõ ràng! Hắc Kỳ ba năm kháng Kim, chỉ vì bọn họ lòng mang chí lớn!? Nhưng trong bọn họ, không có một đám thân tộc cưỡng bức dân nữ, gian dâm giết người! Lòng mang chí lớn lại không biết tự xét mình, chỉ có con đường chết!

- Chuyện thế này, ta nhìn ra được, Điền Thực nhìn ra được, một đám người Vu Ngọc Lân đều nhìn ra được. Đi theo Hổ Vương là chết, phản Hổ Vương, tương tự là đối đầu với Nữ Chân, tối thiểu con đường sống cao hơn là đi theo Hổ Vương!

Nàng xòe một tay ra:

- Ngắn thì ba năm, dài thì năm năm, người Nữ Chân có lẽ sẽ gạt bỏ Lưu Dự, đích thân nắm giữ vùng đất Trung Nguyên. Giết Điền Hổ, trước là hai trăm khẩu pháo, liên kết với Hoa Hạ quân, diệt trừ nhân tố nội loạn, sau đó liên thủ với Vương Cự Vân, có không gian và thời gian vãn hồi. Hoặc là ba vị trung với Hổ Vương, không hợp tác với ta diệt trừ nội loại, ta giết chết ba vị, Hoa Hạ quân làm lớn chuyện lên, địa bàn Hổ Vương phân rã nội loạn, Vương Cự Vân thừa cơ thu hoạch hết thảy......

- Ba vị, ta là phận nữ lưu, chỉ muốn sống sót trong thời loạn này, coi nhà ta làm được, đánh trận ta không ổn, cho dù muốn nắm quyền, nam nhân các người cũng không sợ ta. Người Nữ Chân tới rồi, ta lập tức quỳ xuống, ba vị hoặc chiến hoặc hàng, có thể tự mình lựa chọn. Nhưng bất luận chiến cũng được, hàng cũng được, đều phải khiến Nữ Chân coi trọng vài phần mới được......lời đến đây đã hết, mời ba vị trưởng lão cân nhắc.

Lời của nàng nói tới đây, trong tiếng mưa lớn rào rào bên ngoài, trong điện là một mảnh yên tĩnh kỳ dị.

Trên thực tế, thời thế mạnh hơn người, mạnh hơn tất cả mọi thứ. Trong sự trầm mặc này, Thang Thuận khẽ cười đưa mắt nhìn sang vị thương nhân thấp béo bên cạnh đó —— bọn họ sớm đã nhìn thấy người này, chỉ có điều Lâu Thư Uyển không nói, bọn họ cũng chẳng hỏi, đến lúc này, bèn trở thành phương pháp hóa giải ngại ngùng:

- Không biết vị này là......

- Sứ giả của Hoa Hạ quân.

Lâu Thư Uyển lạnh lùng nói.

- Chưởng quỹ Đổng Phương Hiến của Trúc Ký, tham kiến ba vị.

Thương nhân thấp béo cười híp mắt lên trước một bước.

- Đại chưởng quỹ, nghe danh đã lâu.

Nghe đến cái tên này, ba vị lão nhân vốn đang vô cùng ngạo mạn trước mặt Lâu Thư Uyển đều cung kính chắp tay trả lễ, một trong mấy chưởng quỹ cao tầng nhất của Trúc Ký, bọn họ đều đã nghe qua cái tên này. Từ sau ba năm của Tiểu Thương Hà, vùng đất Trung Nguyên bất luận là thành viên của thế lực phương nào, khi thật sự gặp được người có địa vị này trong Hoa Hạ quân, sợ rằng đều khó có thể ngạo mạn được.

Những người này, dòng chính của Tâm Ma khi xưa, không phải đơn giản chỉ hai chữ đáng sợ là có thể hình dung được.

- Đại chưởng quỹ.

Nguyên Chiêm Hiệp mở lời:

- Chuyện lần này, đều để Hắc Kỳ chiếm lợi rồi.

- Nguyên công nặng lời rồi.

Đổng Phương Hiến đó cười híp mắt:

- Những chuyện này, chung quy là nghĩ cho các vị, Tấn Vương nói như rồng leo làm như mèo mửa, thành tựu có hạn, đến chỗ này cũng phải dừng bước rồi, các vị thì khác, chỉ cần lập lại trật tự sẽ có tiền đồ rộng lớn. Trúc Ký ta vừa bán hỏa pháo vừa rút đi nhân thủ, nói một câu thật lòng, Nguyên công, lần này Hoa Hạ quân thuần túy là lỗ vốn chỉ được chút danh tiếng.

- Ồ? Làm cho bên ta thành ra như vậy, Hoa Hạ quân ngược lại bị lỗ vốn rồi?

- Nguyên công hiểu lầm, chỉ cần ngài không coi Trúc Ký là kẻ địch, thì sẽ phát hiện ra, trong lần giao dịch này, Hoa Hạ quân chỉ kiếm được chút danh tiếng.

Đổng Phương Hiến mỉm cười, mà sau nụ cười đó cũng thu lại rất nhiều, nghiêm túc nói:

- Lần này lên đất bắc, bà chủ dặn ta chuyển mấy lời cho các vị. Thiên hạ sụp đổ, đại địch của Hoa Hạ chỉ có Nữ Chân, ban đầu tại Tiểu Thương Hà, các vị vì Nữ Chân bức ép, hai ta đương nhiên trở thành thế đối lập, nhưng mà cũng là bất đắc dĩ. Hiện giờ Hoa Hạ quân đã đi tây nam, trong thời gian ngắn sẽ không lên đất bắc nữa, tự nhiên sẽ không có xung đột lợi và hại với các vị. Chúng ta đều là đồng bào người Hán Hoa Hạ, lợi ích trái lại là tương đồng.

- Nữ Chân lấy Trung Nguyên, xây dựng Ngụy Tề, chung quy là kế sách trì hoãn, tạm thời, chỉ chờ trong nước ổn định, có dư lực thôn tính phía nam, tất sẽ không bỏ qua nơi phồn hoa này. Các vị dưới trướng Ngụy Tề, có lẽ có thể làm trò lá mặt lá trái, nếu thật sự để Trung Nguyên vững vàng trong tay người Nữ Chân, thân tộc, người nhà, hảo hữu của các vị sợ rằng khó có ngày tháng an lành nữa, vì vậy, hiện giờ là thời điểm các vị và Nữ Chân tất có xung đột, Hoa Hạ quân càng ở ngay phía sau rồi.

- Giúp đỡ các vị lớn mạnh, chính là để chúng ta tranh thủ thời gian và không gian, mà bên ta ở nơi gian khổ trời nam, nhiều chuyện bất tiện, xây dựng quan hệ tốt với các vị, bên ta cũng vừa hay có thể cùng các vị đôi bên lấy thứ mình cần, cùng nhau trở nên lớn mạnh. Chúng ta đều là con dân Hoa Hạ, vào thời điểm nguy khốn thiên hạ sụp đổ sinh linh đồ thán này, càng cần sát cánh đồng lòng, cùng chống lại Nữ Chân. Lần này diệt trừ Điền Hổ cho các vị, hy vọng chư vị có thể quét sạch loạn trong, lập lại trật tự, hy vọng hai bên chúng ta có thể cùng bỏ qua hiềm nghi trước đây, có hợp tác tốt đẹp lần thứ nhất, mới sẽ có cơ sở cho lần hợp tác tiếp theo. Thiên hạ này, không gian sinh tồn của người Hán quá nhỏ, có thể làm bằng hữu, vẫn tốt hơn làm kẻ địch.

Đổng Phương Hiến nghiêm túc nói hết mấy lời này, ba vị lão nhân trầm mặc một lúc, Thang Thuận nói:

- Tuy rằng như vậy, Hoa Hạ quân các người, danh tiếng kiếm được này thật sự không nhỏ......

- So với kháng Kim, chung quy cũng không lớn.

Đây chỉ là giết thêm một tên hoàng đế nữa mà thôi, đích thực không lớn......có điều nghe thấy cách nói của Đổng Phương Hiến, ba người lại cảm thấy không thể phản bác. Nguyên Chiêm Hiệp trầm giọng nói:

- Hoa Hạ quân thật sự có thành ý?

Đổng Phương Hiến nghiêm túc:

- Nguyên công minh giám, Hoa Hạ quân hiện giờ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Nữ Chân, cho dù không sợ Nữ Chân, tạm thời cũng chỉ có thể lựa chọn ở khuất trời nam, bên ta trong thời gian ngắn sẽ không lên phương bắc nữa. Ba năm kháng Kim, mười mấy vạn người hy sinh, danh tiếng của Hoa Hạ quân tại Trung Nguyên tích lũy không dễ, danh tiếng thế này, ngài có từng nhìn thấy muốn tùy ý chà đạp? Giết Điền Hổ, là bởi vì Điền Hổ muốn động đến phe ta, chúng ta cũng đang muốn nói với tất cả mọi người, Hoa Hạ quân không cho phép khinh thường. Nếu đã có danh tiếng, chúng ta muốn mở thương lộ, muốn giao thương qua lại, như vậy mới có thể bổ sung cho nhau, đôi bên được lợi, Nguyên công, chuyện làm ăn đầu tiên của chúng ta, là làm cho thiên hạ xem, ngài có thấy ai tự đập biển hiệu của mình không? Đập nát danh tiếng, chọc tức các người một chút, chúng ta càng khó có cơ hội bổ sung lẫn nhau với Trung Nguyên nữa, tất cả mọi người đều sợ Hoa Hạ quân, thì có thể được lợi lộc gì?

- Nhưng mà......trong ba năm đó, bên ta chung quy đã giúp Nữ Chân, giết không ít người của các người......

- Ài! Xem Nguyên công nói kìa.

Đổng Phương Hiến cười lớn phất tay.

- Tiểu hài tử mới luận đúng sai, người trưởng thành chỉ nói được mất!

Lời này nói một cách khảng khái, khiến người thức tỉnh.

- Chỉ cần tương lai có cơ hội hợp tác, có thể kề vai sát cánh, cùng chống lại Nữ Chân, những hiểu lầm trước kia đều có thể xóa bỏ! Muốn gỡ bỏ hiểu lầm, luôn phải có người bước ra bước đầu tiên, chư công, Hoa Hạ quân đã bước ra bước đầu tiên rồi.

- Ôi!

Không biết lúc nào, trong điện có người thở dài, trầm mặc sau đó lại tiếp diễn trong giây lát.

- ......Thực ra ban đầu Hổ Vương khư khư cố chấp muốn hàng Kim......là ta đã khuyên can, chung quy......hình thế mạnh hơn người......

Thanh âm và lời nói này, nghe ra cũng không có quá nhiều ý nghĩa, nó dần dần chìm lấp và tiêu tán trong mưa to ngập trời.

Trong mưa lớn, binh sĩ cuộn trào mãnh liệt.

Chùy phá khổng lồ đập vào cổng thành.

Trường đao lật bay qua đầu người.

Vô số bước chân, tướng lĩnh dẫn đội giết qua đám đông.

Chém giết trên tường thành, người rơi qua tường dài đá xanh cao cao, cao cao.

Vương giả đã từng là thợ săn đang lao nhanh trong gầm thét.

Vô số, vô số những giọt mưa.

Thành thị chém giết.

Thành thị sụp đổ.

Thành thị điên cuồng.

Hỗn loạn như vậy, vẫn đang lan ra với hình thức vừa tương tự nhưng cũng bất đồng, hầu như bao trùm cả địa bàn của Tấn Vương.

Trạch Châu, có người đang tháo chạy, hắn xõa tóc, cả người đều nhuốm máu tươi, xông qua thành trì cực lớn đã rơi vào hỗn loạn.

- Hổ Vương bị chém đầu rồi ——

- Điền Trạch Vân mưu nghịch ——

- Tất cả lương dân không được ra đường, kẻ vi phạm giết chết bất luận tội —— mọi người nghe rõ đây, tất cả lương dân không được ra đường, kẻ vi phạm giết chết bất luận tội. Chỉ cần ở trong nhà, thì có thể được bình an ——

- Ngạ Quỷ! Ngạ Quỷ vào thành rồi ——

Vô số loại tiếng hò hét hỗn loạn, ánh lửa đã dâng lên ngập trời, khói mù thẳng lên trời cao.

Lâm Tông Ngô nét mặt âm trầm, đã cùng đám người Đàm Chính dẫn theo một lượng lớn nhân sĩ lục lâm ra khỏi chùa miếu, đang bố trí sắp xếp xung quanh.

Sau đó, Lâm Tông Ngô nhìn thấy Vương Nan Đà lao nhanh tới, hắn rõ ràng đã đại chiến một trận với người, sau đó bị thương:

- Hắc Kỳ, Tôn Kỳ......

Lâm Tông Ngô đã lờ mờ ý thức được gì đó.

- Tôn Kỳ chết rồi.

Vương Nan Đà nói xong câu này, nhưng vẫn chưa ngừng lại.

- Quân đội, quân đội đang tới......

Lâm Tông Ngô nghiến chặt răng, ánh mắt trở nên hung ác cực điểm. Khoảnh khắc này, hắn lại nghĩ tới thân ảnh đã nhìn thấy không lâu trước đó.

Quay đầu nhìn, Đàm Chính vẫn đang nghiêm túc sắp xếp nhân thủ, không ngừng phát ra mệnh mệnh, bố trí bố phòng, hoặc là đến đại lao giải cứu nghĩa sĩ.

Gót sắt quân mã đạp phá đường dài, dâng trào tới:

- Phụng lệnh Diêm tướng quân, tru sát phản nghịch Ma Ni giáo, phàm là kẻ phỉ lục lâm tụ tập nơi này, trên người có mang binh khí, nếu không chịu đầu hàng, giết chết bất luận tội ——

Đây chỉ là một mảnh vòng xoáy nho nhỏ, nho nhỏ trong thành trì hỗn loạn, trong một khắc này, lục lâm quần hùng vẫn chưa làm bất cứ chuyện gì, thì đã bị cuốn vào trong đó. Thành trì đầy ắp cơ hội, bèn biến thành một mảnh chiến trường tử địa.

Một biển khói lửa, trải rộng ra trong thành trì vào đêm......

Bình Luận (0)
Comment