Nữ tử mặc hắc y chắp hai tay sau lưng, đứng trên nóc nhà cao cao, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về hết thảy, khi gió thổi tới, tay áo bay lên phần phật. Ngoại trừ gương mặt tròn trịa tương đối nhu hòa làm giảm bớt khí chất lạnh lẽo của nàng, thoạt nhìn, thật sự có cảm giác thần nữ quan sát thế gian.
Từ xa xa, trên tường thành vẫn còn một mảnh chém giết lớn, tên lửa như châu chấu trong bóng đêm, bắn ra rồi rơi xuống.
Tiếng kêu thê lương thỉnh thoảng truyền tới, hỗn loạn lan tràn, có đầu đường đám người kinh hoảng bạt mạng chạy qua, cũng có con hẻm đen kịt yên ắng, thi thể không biết đã chết từ lúc nào ngã xuống đây, đầu người lẻ loi đột ngột xuất hiện trong vũng máu và ánh sang thỉnh thoảng lóe lên.
Con hẻm gần sân viện này, không thấy có bao nhiêu thường dân chạy loạn. Không lâu sau khi đại loạn xảy ra, quân đội trước tiên đã khống chế được cục diện một mảnh ở đây, ra lệnh cưỡng chế tất cả mọi người không được ra khỏi cửa, vì vậy, thường dân phần lớn đều trốn trong nhà, đào hầm ngầm có sẵn, càng là trốn vào lòng đất, chờ đợi chống chọi qua hỗn loạn đột nhiên phát sinh. Đương nhiên, nguyên nhân phức tạp hơn khiến phụ cận trở nên yên tĩnh, không chỉ có từng này.
Người truyền tin thỉnh thoảng tới, xuyên qua ngõ hẻm, biến mất cạnh cửa một nơi nào đó. Vì rất nhiều chuyện sớm đã dự định sẵn, nữ tử không hề vì thế mà dao động, chỉ lặng lẽ quan sát hết thảy của thành thị.
Cảnh tượng hòa bình yếu ớt, đầy quý giá của Trạch Châu đó, đến lúc này rốt cục vẫn phải trôi qua. Tất cả trước mắt, nói là sinh linh đồ thán, cũng không có gì quá đáng. Mỗi một lần kinh hô và kêu thảm xuất hiện trong thành, có thể đều có nghĩa rằng một cuộc đời đã bị đảo lộn, sinh mạng đứt đoạn. Mỗi một nơi ánh lửa dâng lên, đều có những câu chuyện vô cùng thê thảm xảy ra. Nữ tử chỉ đứng nhìn, đợi đến khi có thêm một đội người nữa từ đằng xa tới, nàng mới nhảy từ trên lầu xuống.
Thân hình nhẹ nhàng đạp trên thanh xà gỗ nhô ra giữa nhà, lao tới trượng phu đang đi vào trong sân, nam tử giơ tay đón nàng một cái, đợi những người khác cũng vào cửa, nàng đã đứng vững dưới đất, ánh mắt lại trở về vẻ lạnh lùng. Đối với thủ hạ, Tây Qua trước giờ đều uy nghiêm cao ngạo lạnh nhạt, đám đông đối với nàng vẫn luôn có sự “kính nể”, ví dụ như đám người Phương Thư Thường đi vào sau đó, lúc Tây Qua hạ lệnh luôn đều là vâng vâng dạ dạ, nhưng tình cảm ấm áp trong lòng —— ừm, cái đó cũng không tiện nói ra.
Nhìn thấy trên tay, trên người người trượng phu nhà mình và các thủ hạ khác có chút tro bụi, nàng đứng trong sân, dùng khóe mắt chú ý một chút số người đi vào, lúc sau mới cất tiếng:
- Sao vậy?
- Có con phố bốc cháy, vừa hay đi ngang qua, giúp đỡ cứu người. Không ai bị thương, không cần lo lắng.
- Ừm.
Ánh mắt Tây Qua không vui, nhưng nàng cũng đã qua cái tuổi sẽ nói rằng “chút chuyện nhỏ này ta căn bản chưa từng lo lắng”, Ninh Nghị mỉm cười:
- Đã ăn tối chưa?
- Ăn rồi.
Ngôn ngữ của nàng đã trở nên ôn hòa, Ninh Nghị gật đầu, chỉ sang đám người Phương Thư Thường bên cạnh:
- Trên đường cứu hỏa, có một tiệm thịt muối, sau khi cứu được nhi tử của hắn dù sao cũng không vội, giật được ít thịt và vò dưa muối ra ngoài, mùi vị không tệ, bỏ tiền ra mua một ít. Để lát nữa ăn khuya.
Hắn nói tới đây, dừng lại một chút, lại hỏi:
- Lát nữa có rảnh không?
Tây Qua nói:
- Để ta làm cho.
Ninh Nghị mỉm cười:
- Chúng ta cùng làm đi.
Tây Qua gật gật đầu, tay nghề nấu nướng của nàng không tốt, cũng rất ít khi cùng ăn cơm với thuộc hạ, có lẽ không liên quan gì đến việc có xem thường người khác hay không. Phụ thân nàng Lưu Đại Bưu qua đời quá sớm, nữ nhi hiếu thắng sớm đã tiếp quản thôn trang, hiểu biết đối với rất nhiều chuyện vẫn luôn cố chấp: Học theo giọng nói cách nói chuyện của phụ thân, học tư thái người lớn làm việc, thân là trang chủ, phải sắp xếp tốt cuộc sống của già trẻ trong trang, còn phải đảm bảo uy nghiêm, trên dưới có trật tự của bản thân.
Trong này rất nhiều chuyện tất cả là dựa vào Lưu Thiên Nam gánh vác, nhưng mà sự quan tâm của thiếu nữ đối với đám người trong trang là không thể nghi ngờ, trong sự tôn ti uy nghiêm như tiểu đại nhân đó, người bên cạnh càng có thể nhìn ra được tình cảm chân thành của nàng. Đến sau này, rất nhiều quy củ là đám đông tự giác duy trì, nữ nhân hiện giờ đã thành thân sinh con tầm mắt đã rộng hơn trước, nhưng những quy củ này, vẫn khắc sâu trong lòng nàng, chưa từng thay đổi.
Hai người chung sống đã lâu, sớm đã hết sức ăn ý, đối với tình hình trong thành, tuy Ninh Nghị chưa từng dò hỏi, nhưng nếu Tây Qua đã nói có thời gian, vậy chứng minh rằng tất cả mọi chuyện vẫn trong trình tự đã dự định, không đến nỗi xuất hiện khả năng đột nhiên có cục diện bất lợi. Hắn và Tây Qua trở về phòng, không lâu sau đó đi lên lầu, nói với Tây Qua chuyện trải qua lúc tỷ võ của Lâm Tông Ngô và Sử Tiến —— kết quả Tây Qua hẳn nhiên đã biết rồi, nhưng quá trình thì chưa chắc.
- ......Nhìn từ kết quả, võ công của hòa thượng đã đạt đến trình độ siêu phàm, sợ rằng còn vượt qua cả Chu Đồng năm xưa, e là hắn thật sự là thiên hạ đệ nhất rồi. Chậc......
Ninh Nghị tán thưởng kèm cả ngưỡng mộ.
- Đánh hay thật......Sử Tiến cũng vậy, có hơi đáng tiếc.
Vẻ mặt Tây Qua hờ hững:
- Nếu so với Lục tỷ tỷ thì cũng chưa chắc.
- Ta sao có thể để Hồng Đề đánh với hắn nữa, Hồng Đề đã là người có hài tử rồi, người có nỗi bận lòng, chung quy vẫn sẽ hạ xuống một bậc.
- Tên ngốc hạng hai như ngươi, sao biết được cảnh giới của cao thủ hàng đầu.
Tây Qua nói hắn một câu, nhưng lại mỉm cười một cách ôn hòa.
- Lục tỷ tỷ lớn lên trong chém giết nơi chiến trường, nhân thế tàn khốc, tỷ ấy hiểu rõ nhất, người bình thường sẽ do dự, Lục tỷ tỷ sẽ chỉ mạnh thêm.
- Ta nhớ gần đây nành đáng với nàng ấy lần nào cũng đều hòa nhau. Hồng Đề nói với ta nàng ấy cố gắng hết sức rồi......
Mắt của Tây Qua đã híp lại thành một đường một cách nguy hiểm, nàng nhịn một hồi, cuối cùng ngửa đầu lên vung vẩy mấy nắm đấm:
- Nếu ngươi không phải tướng công của ta, ta ta ta —— ta phải đánh chết ngươi á.
Sau đó là gương mặt dở khóc dở cười:
- Ta cũng là cao thủ hàng đầu! Nhưng mà......Lục tỷ tỷ là đối diện với người bên cạnh luận bàn sẽ càng ngày càng yếu, nếu như liều mạng, ta cũng phải sợ tỷ ấy.
Nếu như là Tây Qua lúc gặp lại Ninh Nghị ở Tiểu Thương Hà ban đầu, sợ rằng sẽ còn vì lời đùa thế này mà gây gổ với Ninh Nghị, rồi thừa cơ đánh hắn. Nàng của lúc này trên thực tế đã không coi loại đùa này là thật nữa rồi, ứng phó cũng theo kiểu đùa giỡn. Qua một lúc, nhà bếp bên dưới đã bắt đầu làm đồ ăn khuya —— chung quy có rất nhiều người phải thức trắng đêm —— hai người lại nhóm lên một đống lửa nhỏ trên lầu chóp, chuẩn bị làm hai bát cơm rang dưa chua thịt muối, trong lúc bận rộn thỉnh thoảng nói chuyện, sự hỗn loạn trong thành thị thay đổi trong một khung cảnh như vậy, qua một hồi, Tây Qua đứng bên cạnh lầu đất nhón chân lên phóng mắt nhìn ra xa:
- Lấy được kho lương phía tây rồi.
- Lương thực chưa chắc đã nhiều như mong muốn. Lâu Thư Uyển phải đau đầu, bên ấy phải có người chết.
- Trạch Châu là thành lớn, bất kể là ai tiếp quản, đều sẽ ổn định. Nhưng lương thực ở Trung Nguyên không nhiều, chỉ có thể đánh trận, vấn đề chỉ là sẽ ra tay với Lý Tế Chi hay Lưu Dự.
- Địa bàn Tấn Vương liên thủ với Vương Cự Vân, đánh Lý Tế Chi khả năng cao hơn, như vậy, bên phía Chúc Bưu có thể nhân cơ hội làm chút chuyện, đôi Vương Sơn Nguyệt và Hỗ Tam Nương cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nếu động tác của Nữ Chân không lớn, Nhạc Phi tương tự cũng sẽ không bỏ qua cơ hội, phía nam cũng phải đánh trận. Ài, Điền Hổ a, hy sinh một mình hắn, tạo phúc cho người thiên hạ.
- ......Là khổ cho người thiên hạ.
Tây Qua nói:
- Đúng vậy.
Ninh Nghị khẽ cười, trên mặt lại là vẻ chua xót. Tây Qua nhíu mày, khuyên bảo:
- Đó cũng là nỗi khổ bọn họ phải chịu, còn có cách gì khác, sớm một chút tốt hơn là muộn một chút.
- Ừm.
Ninh Nghị thêm cơm, càng ủ rũ gật đầu, Tây Qua bèn an ủi thêm mấy câu. Thâm tâm nữ nhân thực ra không mạnh mẽ, nhưng nếu như người bên cạnh chán nản, nàng sẽ thật sự trở nên kiên cường.
Phu thê hai người cứ nương tựa vào nhau như vậy, trong lòng Tây Qua kỳ thực cũng hiểu, nói được mấy câu, Ninh Nghị đưa bát cơm rang tới, nàng mới nói:
- Nghe nói ngươi nói với Phương Thừa Nghiệp về đạo lý thiên địa bất nhân kia rồi.
Hai người ngồi xuống trên nửa đoạn tường rìa lầu đất, Ninh Nghị gật đầu:
- Người bình thường cầu đúng sai, trên bản chất mà nói, là đang chối từ trách nhiệm. Phương Thừa Nghiệp đã bắt đầu chủ đạo hành động của một vùng, đã có thể nói với hắn cái này được rồi.
- Sau chuyện của Thanh Mẫn Kiệt, ngươi đều nói chuyện rất cẩn thận.
Những thứ này đều là tán gẫu, không cần phải nghiêm túc, Ninh Nghị ăn hai miếng cơm rang, nhìn về đằng xa mới cất tiếng:
- Bản thân chủ nghĩa tồn tại......là chân lý cho sự phát triển thực tế, nhưng tổn hại của nó rất lớn, đối với rất nhiều người mà nói, một khi thật sự hiểu được nó, rất dễ dẫn tới nhân sinh quan sụp đổ. Vốn dĩ đây nên là lĩnh vực sau khi có căn cơ thâm hậu mới để người khác tiếp xúc, nhưng chúng ta đã không còn cách nào nữa. Người phải lãnh đạo và quyết định sự tình không thể ngây thơ, một phút sai lầm chết một người, xem sóng lớn đãi cát thôi (chọn lọc, thử thách trong đấu tranh kịch liệt).
- Thang Mẫn Kiệt có phải có chút đáng tiếc rồi không.
- Ban đầu giảng bài cho một đám người, hắn nhạy bén nhất, bàn tới đúng sai đầu tiên, hắn nói đúng sai có thể đến ngay từ việc bản thân là ai, nói một hồi lý lẽ, sau khi ta nghe hiểu nói rằng ngươi đây là chủ nghĩa thực dụng, không đúng lắm. Hắn đều là tự mình ngộ ra được. Sau đó ta nói với bọn họ chủ nghĩa tồn tại —— quy tắc hành sự thiên địa bất nhân, vạn vật có linh, có lẽ hắn......cũng là người đầu tiên hiểu được. Sau đó, hắn càng yêu quý người mình, đối với kẻ không liên quan đến bản thân thì đều không phải người nữa.
- Cho nên ta suy xét cẩn thận, bèn phái hắn đến Kim quốc.
Ninh Nghị dừng lại:
- Còn về Phương Thừa Nghiệp, ta đang cân nhắc để hắn hợp tác với Vương Sư Đồng......hoặc là đi gặp gỡ Sử Tiến......
Đêm vẫn rất dài, quang ảnh trong thành thị lững lờ, phu thê hai người ngồi trên lầu chóp nhìn hết thảy những thứ này, nói những chuyện rất tàn khốc. Nhưng mà nhân gian tàn khốc này, nếu không thể đi hiểu tất cả về nó, thì sao có thể khiến nó thật sự tốt lên chứ. Hai người một đường tới đây, vòng qua Tây Hạ, lại đến Tây Bắc, nhìn thấy tử địa thật sự và những con người đáng thương đói đến mức chỉ còn trơ xương, nhưng chiến tranh tới rồi, kẻ địch tới rồi. Hết thảy những thứ này, há sẽ vì sự lương thiện, giận dữ thậm chí là điên cuồng của một người mà thay đổi?
Con người chỉ có thể cẩn thận tỉ mỉ tìm đường, mà để bản thân không đến nỗi biến thành kẻ điên, cũng chỉ có thể dựa dẫm vào nhau, đôi bên cùng gắng gượng chống đỡ trong tình huống như vậy.
Đêm dần dần vào khuya, hỗn loạn trong thành Trạch Châu cuối cùng bắt đầu đi vào ổn định, chỉ có tiếng khóc trong đêm vẫn không ngừng truyền tới, hai người dựa vào nhau trên lầu chóp, chợp mắt một lúc, Tây Qua khẽ giọng lẩm bẩm trong đêm tối:
- Ta vốn cho rằng, ngươi sẽ giết Lâm Ác Thiền, buổi chiều ngươi đích thân đi, ta có chút lo lắng.
Ninh Nghị khẽ vỗ vào vai nàng:
- Hắn là tên nhát gan, nhưng suy cho cùng rất lợi hại, trong tình huống đó nếu chủ động giết hắn, cơ hội hắn chạy thoát quá cao, sau này vẫn sẽ rất phiền phức.
Qua một lúc sau, lại nói:
- Ta vốn nghĩ, nếu như hắn thật sự tới giết ta, thì sẽ không tiếc giá nào giữ hắn lại, hắn không tới, cũng coi như chuyện tốt vậy......sợ chết người, tạm thời mà nói không đáng, ngoài ra cũng sợ hắn chết rồi Ma Ni giáo sẽ thay người.
Tây Qua dụi dụi vào ngực hắn:
- Ừm. Vương Dần thúc thúc.
- Ây......ha ha.
Ninh Nghị khẽ bật cười, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm sâu thẳm chỉ có vài vì sao lấp lánh.
- Ài, thiên hạ đệ nhất......thực ra ta cũng thật sự rất ngưỡng mộ......
Sắc trời lưu chuyển, một đêm này dần dần qua đi, lúc rạng sáng, nước bốc hơi từ thành trì bị thiêu đốt biến thành sương mù trong không khí. Khi tia sáng trắng đầu tiên lộ ra phía chân trời, sương trắng bồng bềnh phiêu đãng, Ninh Nghị đi xuống sân, men theo con đường và ruộng dốc xuống dưới, bên đường trước là sân viện hoàn chỉnh, không lâu sau là cảnh đổ nát thê lương của ngọn lửa, chiến loạn sau khi tàn phá bừa bãi, con người cả một đêm sợ hãi không yên trong hỗn loạn và cứu viện, có người mới đi ngủ, cũng có người đã không thể ngủ được nữa. Bên đường đang có từng hàng thi thể xếp ngay đấy, có một số bị thiêu chết, có một số trúng đao kiếm, bọn họ nằm đó, trên người đắp tấm vải xám trắng hoặc cháy vàng, người nhà nam có nữ có canh giữ bên cạnh đa phần đã khóc hết nước mắt, một số ít người vẫn có thể khóc than vài tiếng, cũng có ít càng ít người đang kéo lê thân xác mệt mỏi bôn ba, can thiệp, vỗ về đám đông —— những người này đều là cư dân tự phát, có năng lực hơn một chút, bọn họ có lẽ cũng đã mất đi người nhà, nhưng vẫn đang nỗ lực cho một tương lai mù mịt.
Có hài tử mất đi người nhà, không ai có thể quan tâm được nữa đang đứng lẻ loi bên đường, ánh mắt đờ đẫn nhìn về hết thảy.
Binh sĩ trong quân đội dùng đao thương trấn áp tất cả cư dân trong thành thị có thể vì tâm trạng kích động mà tìm người ta liều mạng, một đường tiến lên phía trước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nổi lên hỗn loạn quy mô nhỏ, đó là binh sĩ đánh ngã trượng phu đã mất đi vợ con, hoặc nữ tử phát điên vì mất đi người nhà, sau đó bịt miệng họ lại, dùng dây thừng trói sang một bên, người đang khóc gào thê lương trong sự vùng vẫy.
Một mé thành thị, gần ngàn Ngạ Quỷ vốn dĩ gây ra một trận náo loạn lớn lối vào Trạch Châu, nhưng lúc này đã ổn định dưới sự ước thúc hai tầng của quân đội và Quỷ Vương. Vương Sư Đồng được người dắt đi xuyên qua ngõ hẻm của Trạch Châu, không lâu sau đó, gặp được Tâm Ma trong truyền thuyết bên cạnh một mảnh phế tích.