Tường thành đêm trước hừng đông, ngọn đuốc vẫn đang tỏa ra ánh sáng của nó, trong bóng tối bên ngoài cửa nam Trạch Châu, từng đám lửa kéo dài đằng xa, đám đông tụ tập ở đây cũng đang dần trở nên yên tĩnh.
Một nơi khuất gió dưới tường thành, bộ phận lưu dân đang say ngủ, cũng có một bộ phận duy trì sự tỉnh táo, bảo vệ một nam tử trên người quấn đầy vải băng đang nằm trên đất. Nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, y phục cũ rách, nhuốm rất nhiều vết máu, mái tóc rối bù, ngay cả khi quấn băng cũng có thể lờ mờ thấy được chút máu.
Nam tử vốn muốn không muốn ngủ, nhưng cũng thực sự quá mệt mỏi rồi, lúc dựa trên bờ tường khẽ thiếp đi thì ngã xuống, đám đông không muốn gọi hắn dậy, bèn cứ để hắn ngủ thêm một chút.
Một trận gió gào thét từ đầu thành tới, nam tử mới đột ngột giật mình tỉnh giấc, mở choàng mắt. Hắn tỉnh táo được một chút, cố gắng bò dậy, một nữ tử bên cạnh đi qua đỡ hắn dậy:
- Là lúc nào rồi?
Hắn hỏi.
- Trời sắp sáng rồi.
- Đã nói phải gọi ta dậy mà, ta phải......đúng rồi, nước nóng, ta phải tắm rửa một chút.
Thần sắc của hắn có chút cấp bách.
- Tìm......tìm cho ta một bộ y phục khá hơn một chút, ta thay.
Nam tử trong đám lưu dân này, chính là Vương Sư Đồng được người ta gọi là “Quỷ Vương”.
Trong vết thương nặng do tra tấn, hầu như là được người ta khiêng đi, dìu đỡ mà bôn ba đến tối muộn, rốt cục khi mà lưu dân được vỗ về sau đó mới có cơ hội nghỉ ngơi đôi chút, đến lúc này hắn vẫn không hề dừng lại. Dưới sự căn dặn của hắn, đám đông tìm cho hắn một nhà dân vẫn coi như hoàn chỉnh, nữ tử lưu dân theo sát người chăm sóc thương thế kia thay y phục, lau rửa, sửa sang cho hắn một lúc. Sau khi cởi hết y phục ra, thương thế đầy người kia khiến người ta sợ hãi, nhưng một khắc này, tâm trạng Vương Sư Đồng lại sôi nổi và phấn khích.
Trong lúc sửa sang, lại có người nữa vào, đây là phụ tá Ngôn Hoành cùng bị bắt với Vương Sư Đồng, lúc hắn bị bắt đã trọng thương, do không thích hợp tra tấn nên đám người Tôn Kỳ đã bôi ít thuốc cho hắn. Sau đó Hoa Hạ quân vào đại lao một lần, lại bôi thuốc cho hắn thêm lần nữa, đến hôm nay được cứu ra, tình trạng của Ngôn Hoành ngược lại tốt hơn Vương Sư Đồng không ít.
- Chuẩn bị đi gặp người của Hắc Kỳ?
- Đúng vậy, đã đồng ý rồi.
Vương Sư Đồng mỉm cười.
- Ta vốn cho rằng sẽ chết chắc, thật sự không ngờ tới......thật sự không ngờ tới......
Tiếng cười này của hắn vui vẻ, ngay sau đó cũng có nét đau buồn. Ngôn Hoành có thể hiểu được tư vị trong đó, sau một lúc mới nói:
- Ta đi xem rồi, Trạch Châu đã hoàn toàn ổn định.
- Ừm.
- Những lời đồn đó, nghe nói cũng có khả năng là thật, địa bàn của Hổ Vương, đã hoàn toàn biến đổi.
- Không lạ.
Vương Sư Đồng mím mím môi.
- Hoa Hạ quân……Hoa Hạ quân ra tay, chuyện này căn bản không lạ. Nếu như bọn họ ra tay sớm hơn một chút, có thể chuyện bên bờ Hoàng Hà sẽ không......ha......
Vương Sư Đồng nói tới đây, giơ tay vỗ vào ghế, chuyển tâm trạng đau buồn thành tiếng cười, trong lòng Ngôn Hoành có lẽ cũng có tâm trạng khổ sở tuyệt vọng, lúc này hốc mắt đã đỏ hoe, cùng bật cười. Nữ tử bên cạnh lại không nén được mà bắt đầu rơi lệ, nữ tử vừa khóc, hai nam nhân trong phòng càng cười lớn tiếng hơn, nhưng nước mắt lăn xuống từ trên mặt.
Những chuyện gian nan sầu khổ trên thế gian khó có thể nói hết thành lời, nhất là sau khi trải qua những tăm tối và tuyệt vọng đó, một khi được thả lỏng, tâm trạng phức tạp lại càng khó diễn tả.
- Đi gặp bọn họ, cầu xin bọn họ giúp đỡ......
- Sẽ giúp thôi, nhất định sẽ giúp......ngươi xem, Lão Ngôn, ta vẫn luôn nói, ông trời sẽ không để chúng ta đi vào đường cùng đâu. Nhất định sẽ cho một con đường, ha ha.......ha ha ha ha......
Hai nam nhân vui vẻ cười lớn trong phòng, sau đó cũng lây sang cho nữ tử bên cạnh kia. Qua một lúc, khi Vương Sư Đồng được người ta dìu đi ra khỏi phòng, chân trời đang chuẩn bị ló ra một tia ánh sáng bạc. Không biết tiếng gà gáy lên ở đâu, lưu dân trên con đường, cạnh đống lửa gần đó nhìn thấy đám người Vương Sư Đồng đi qua, đều đứng dậy chào hỏi hắn, hoặc cũng có kẻ khóc nức nở, Vương Sư Đồng bèn an ủi hắn một câu.
- Không sao rồi, không sao rồi. Chỉ cần ta còn sống, ngày nào có ta......ngày đó cũng có có các người......
Người có thể vẫn đến được Trạch Châu sau trận tan rã, đại đồ sát bên bờ Hoàng Hà đó, phần lớn đã gửi gắm tất cả hy vọng lên người Vương Sư Đồng, nghe thấy hắn nói như vậy, bèn đều vui vẻ, yên ổn.
Một khắc này, bình minh sắp chiếu sáng, đặc biệt là không lâu sau đó, một khoảnh khắc mà Vương Sư Đồng và người kia làm quen với nhau, cảm giác ánh nắng chiếu sáng đã tới đỉnh điểm. Sau đó......
Rơi xuống ——
....................
- ......Bên ngoài ước định là hai mươi chín tháng sáu, trong địa bàn của Tấn Vương, một bộ phận nhân viên Hoa Hạ quân dự định lưu lại sẽ cùng lúc phát động, phối hợp với một nhánh của nội bộ Điền Hổ, lật đổ địa bàn chín châu dưới trướng Điền Hổ. Theo lý thuyết, lúc này, Uy Thắng đã hoàn toàn biến đổi. Vương Cự Vân nam hạ, lấy mấy thành huyện Mạnh, huyện Tức, thế lực vốn có của Điền Hổ, sẽ do đám người Điền Thực, Vu Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển thay thế. Người Nữ Chân có thể phái ra một số quân đội gần đó tạo áp lực với Điền Thực......đây có lẽ chính là hiện trạng sắp tới các ngươi sẽ đối mặt......
- Vậy Hoa Hạ quân......
- Nhân thủ của chúng ta đã bị bại lộ một phần trong chuyện lần này, theo ước định, hẳn sẽ rút về nam, đương nhiên, ta cũng có thể giữ lại một phần giúp ngươi.
- Hoa Hạ quân sẽ không lên phía bắc?
- Thời gian ba năm của Tiểu Thương Hà, Hoa Hạ quân tổn thất rất nhiều người, thời gian hai năm, thực ra không đủ để hồi phục. Nếu nói lên phía bắc, ba bên Nữ Chân, Ngụy Tề, Nam Vũ đều là trạng thái đối địch với chúng ta......đến Trung Nguyên, sẽ chỉ là thêm ba năm khác.
- Ừm......
Gió mát buổi sớm thổi bay sương mù, bầu không khí của con hẻm vẫn nồng nặc mùi khét sau khi khói lửa bị dập tắt. Trước phế tích, kẻ bị thương và thư sinh mặc áo bào nhẹ kia nói mấy lời, sau khi Ninh Nghị giới thiệu tình hình, chú ý tâm trạng của đối phương, khẽ cười.
- Ban đầu ngươi ở phía bắc muốn hành sự, một số thành viên Hắc Kỳ tụ tập bên cạnh ngươi, bọn họ tán thưởng ngươi vũ dũng hiệp nghĩa, khuyên ngươi cùng bọn họ xuôi nam, tham gia vào Hoa Hạ quân. Lúc đó Vương tướng quân ngươi nói, mắt thấy sinh linh đồ thán, sao có thể khoanh tay đứng nhìn, bỏ lại bọn họ mà đi xa, cho dù là chết, cũng phải dẫn theo bọn họ đi tới Giang Nam......cách nghĩ này, ta rất kính nể, Vương tướng quân, giờ vẫn nghĩ thế sao? Nếu như......ta mời ngươi gia nhập Hoa Hạ quân lần nữa, ngươi có bằng lòng không?
Vương Sư Đồng rõ ràng đang nghĩ về chuyện khác, ánh mắt hắn phức tạp, xoay chuyển một hồi:
- Nhưng mà......bọn họ nhiều người như vậy, Ninh tiên sinh......
- Hửm?
- Ninh tiên sinh, ta là đến, xin lương thực cho bọn họ......
Vương Sư Đồng cân nhắc một lúc, cuối cùng nói ra câu này, Ninh Nghị gật gật đầu:
- Cái này ta hiểu, cũng đã có sắp xếp từ sớm, lương thực tồn kho của Trạch Châu sẽ có một phần ba thuộc về bên ngươi, tổng cộng gần vạn thạch, chắc có thể giải quyết tình hình cấp bách. Xe cộ có thể sử dụng trong thành đã đang điều động, có thể tự các ngươi cũng phải phụ trách một chút.
- ......Vậy Ninh tiên sinh, tiếp theo các người có thể đi đâu?
- Các ngươi muốn đi tới đâu?
- Ta muốn dẫn bọn họ qua Hoàng Hà.
Vương Sư Đồng nhìn Ninh Nghị rồi nói:
- Đi Giang Nam.
Ninh Nghị hơi mở miệng, trầm mặc một lúc:
- Ta......cá nhân ta cảm thấy, khả năng không lớn.
Khung cảnh trở nên yên tĩnh, Vương Sư Đồng há miệng, trong nhất thời rốt cục cũng không lên tiếng, mãi đến lâu sau đó:
- Ninh tiến sinh, bọn họ thật sự......rất đáng thương......
Giọng nói của hắn bay trong gió, Ninh Nghị không nói gì, Vương Sư Đồng nhớ lại những thảm kịch kia, tiếp đó nói:
- Trước đây bọn họ còn có một phần gia sản, cơ nghiệp, từ lúc xuôi nam, chẳng còn gì nữa cả, một đường tới đây, kẻ chết đói, kẻ bị giết chết không biết có bao nhiêu người, ta dẫn theo bọn họ, không biết nên đi thế nào, nương tử và nữ nhi của ta đều chết trên đường rồi, bọn họ nói chúng ta đồ thành......mấy chục vạn người đó, một đường chao đảo, vỏ cây đều sẽ ăn hết, bọn họ......có kẻ bắt đầu ăn tiểu hài tử, Ninh tiên sinh, ta không biết nói chuyện......
- ......Bọn họ chỉ muốn sống mà thôi, chỉ cần có một con đường sống......nhưng ông trời không cho con đường sống nữa, châu chấu, hạn hán......có cả lũ lụt......
Hắn nói tới đây, ngữ khí trở nên nghẹn ngào, xoa xoa đầu.
- Ta dẫn theo bọn họ, khó khăn lắm mới tới được bên bờ Hoàng Hà, lại có Điền Hổ, Tôn Kỳ, nếu không phải Hoa Hạ quân ra tay, bọn họ thật sự sẽ chết sạch, chết đói chết cóng. Ninh tiên sinh, ta biết các người là người tốt, là người tốt thật sự, mấy năm ban đầu kia, người khác đều quỳ xuống cả, chỉ có các người đều đang thật sự kháng Kim......
Ninh Nghị nhẹ nhàng vỗ vai hắn:
- Mọi người đều là vùng vẫy giành sự sống.
- Không qua được Hoàng Hà bọn họ đều sẽ chết, Ninh tiên sinh, ngươi đi xem thử bọn họ, đã thành cái dạng gì rồi. Một vạn thạch lương là rất nhiều, nhưng người không chỉ có số bên ngoài thành kia, bên Hoàng Hà rất nhiều người đều đã chết, nhưng ít nhất vẫn còn hai ba chục vạn người sống sót, Ninh tiên sinh, nếu như bọn họ không qua được Hoàng Hà còn có thể ở đâu?
- Có lẽ có thể sắp xếp bọn họ phân tán vào địa bàn của các thế lực?
- Hành khất không qua nổi mùa đông.
Vương Sư Đồng lắc đầu.
- Thời kỳ thái bình còn đỡ hơn chút, những tháng năm này, Vương Cự Vân, Điền Hổ, Lý Tế Chi, tất cả mọi người đều không dư dả, xin ăn không sống nổi, đều sẽ chết ở nơi này.
Ninh Nghị ngẫm nghĩ:
- Nhưng mà qua Hoàng Hà cũng không phải là cách, bên đó vẫn là địa bàn của Lưu Dự, đặc biệt......đề phòng bị Nam Vũ, thật sự phụ trách bên đó còn có hai nhánh quân đội Nữ Chân, hai ba chục vạn người, qua Hoàng Hà rồi cũng là một con đường chết, ngươi từng nghĩ tới chưa?
Vương Sư Đồng gật gật đầu:
- Nhưng mà ở lại chỗ này, cũng sẽ chết.
- ......Chí ít ngươi sẽ trông coi bọn họ.
Ninh Nghị dừng lại một chút, nhìn hắn.
- Đây là một chuyện......rất khó khăn, nhưng không có con đường khác, nếu như ngươi cũng bỏ mặc, vậy thì không ai có thể quản bọn họ nữa. Ba mươi vạn người, ta cho rằng......ở bên này vẫn có thể tạo chỗ đứng, trồng trọt cũng được đánh bắt cũng tốt, ăn quả rừng gặm vỏ cây, bọn họ ở lại bên này nhất định sẽ an toàn hơn qua Hoàng Hà. Nếu cần, Hắc Kỳ sẽ cố hết sức hỗ trợ các người.
- Hỗ trợ......cái gì?
- Đao thương, thậm chí là thiết pháo, hỗ trợ các người đứng vững, tự vũ trang cho mình, sống sót hết sức có thể. Mặt nam, dưới sự ủng hộ của thái tử, mấy vị tướng quân do Nhạc Phi cầm đầu đã bắt đầu lên phía bắc, chỉ cần đợi bọn họ có một ngày mở thông con đường này, các ngươi mới có thể bình an qua đó.
- Nhưng mà, Hắc Kỳ......không thể giúp đỡ sao?
- Hắc Kỳ có thể giúp đỡ.
Ninh Nghị thở dài.
- Nhưng trong thời gian gần chúng ta không thể lên phía bắc, chỉ vì cứu người mà tất cả mọi người đều chết ở Trung Nguyên, ta không thể đưa ra quyết định như vậy, nhưng ta đảm bảo, chỉ cần có thể, ta sẽ cố gắng hết sức chi viện ngươi cắm rễ và xuôi nam.
Vương Sư Đồng trầm mặc hồi lâu:
- Bọn họ đều sẽ chết......
- Hửm?
- Mấy chục vạn người......cắm rễ ở đây, bọn họ trước kia thậm chí đều chưa từng đi lính đánh trận, Ninh tiên sinh, ngươi không biết, một trận ở bên bờ Hoàng Hà đó, bọn họ đã chết như thế nào. Cắm rễ ở đây, tất cả mọi người đều sẽ coi bọn họ là đinh trong mắt gai trong thịt, đều sẽ chết ở nơi này.
- Vương tướng quân, thứ cho ta nói thẳng, trên một thế giới thế này, không có biện pháp nào có thể sống sót mà không chiến đấu. Sẽ chết rất nhiều người, những người còn lại đều sẽ được tôi luyện thành chiến sĩ, những người như vậy càng nhiều, có một ngày khả năng đánh bại Nữ Chân của chúng ta sẽ càng lớn, như vậy mới có thể thật sự giải quyết vấn đề.
- Nhưng rất nhiều người sẽ chết, các người......chúng ta không thể giương mắt nhìn bọn họ chết.
Hắn vốn muốn chỉ Ninh Nghị, cuối cùng vẫn đổi thành “chúng ta”, qua một lúc sau, khẽ nói:
- Ninh tiên sinh, ta có một suy nghĩ......
- Ngươi nói xem thử.
- Ngươi xem thành Trạch Châu, địa bàn của Điền Hổ, ngươi......ngài sắp xếp nhiều người như vậy, các ngươi vừa phát động, chỗ này đã đảo lộn rồi. Ban đầu nói Hoa Hạ quân lưu lại rất nhiều người, mọi người đều vẫn bán tin bán nghi, hiện giờ sẽ không nghi ngờ nữa, Ninh tiên sinh, nếu chỗ này sắp xếp nhiều người như vậy, trên địa bàn của Lưu Dự, cũng phải có người đúng không. Có thể nào......có thể nào phát động bọn họ, Ninh tiên sinh, Lưu Dự kém xa bọn người Điền Hổ, chỉ cần ngươi phát động, Trung Nguyên nhất định sẽ biến đổi, ngươi có thể nào, cân nhắc......