Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 959 - Chương 959: Sông Lớn Chảy Về Đông, Tháng Năm Không Chờ Đợi 3

Chương 959: Sông lớn chảy về đông, tháng năm không chờ đợi 3 Chương 959: Sông lớn chảy về đông, tháng năm không chờ đợi 3

Ánh mắt Ninh Nghị đã dần trở nên nghiêm túc, Vương Sư Đồng vung vẩy đôi tay.

- Đây là mấy chục vạn người, mấy chục mạng vạn người đó Ninh tiên sinh, bọn họ chính là mấy chục vạn mạng người trước mắt ngươi, chỉ cần ngươi nhấc tay, bọn họ có thể sẽ qua được Hoàng Hà, qua được Trung Nguyên đi Giang Nam, bọn họ sẽ có thể sống sót. Công đức của mấy chục vạn mạng người, Ninh tiên sinh, Hoa Hạ quân làm những chuyện này, danh tiếng trên thiên hạ tất nhiên cũng to lớn hơn, ngàn vạn người tất sẽ nghe tiếng tìm tới. Cho dù là chuyện giết vua, cũng có thể rửa sạch......

Hắn nói những chuyện này, cắn chặt răng, chậm rãi quỳ xuống, Ninh Nghị đỡ lấy tay hắn, qua một lúc, lại để hắn ngồi xuống.

- Đây là một biện pháp có thể xem xét.

Ninh Nghị cân nhắc một lúc.

- Nhưng mà Vương tướng quân, Điền Hổ bên này phát động, chỉ là giết gà dọa khỉ, Trung Nguyên một khi phát động, người Nữ Chân nhất định cũng sẽ đến, tới lúc đó đổi một chính quyền, những quân nhân Hoa Hạ mai phục kia cũng chắc chắn phải chịu sự thanh tẩy ở quy mô lớn hơn. Người Nữ Chân không giống với Lưu Dự, Lưu Dự giết tới thiên hạ xương trắng chất đống, hắn chung quy vẫn cần có người đứng ở triều đường cho hắn, đại quân người Nữ Chân tới, lại có thể tàn sát từng thành từng thành một......

- Nhưng mà đây đích thực là mấy chục vạn tính mạng đó, Ninh tiên sinh ngươi nói, có gì có thể lớn hơn nó, kiểu gì cũng phải cứu người trước......

- Vấn đề lớn nhất là, một khi Nữ Chân nam hạ, thời cơ nghỉ ngơi cuối cùng của Nam Vũ cũng không còn nữa. Ngươi xem, nếu bọn người Lưu Dự vẫn còn, luôn là một hòn đá mài dao, bọn họ có thể mài cho thanh đao của Nam Vũ càng sắc bén hơn, một khi Nữ Chân nam hạ, chính là thời điểm thử đao, đến lúc đó, ta sợ mấy chục vạn người này cũng không sống được đến mấy năm nữa......

- Nhưng mà, có lẽ người Nữ Chân sẽ không xuất binh thì sao, chỉ cần phạm vi phát động của ngài nhỏ một chút, chúng ta chỉ cần một con đường......

- Rốt cuộc có cách gì điều hòa, ta cũng sẽ cân nhắc tỉ mỉ, Vương tướng quân, cũng xin ngươi cân nhắc tỉ mỉ, rất nhiều lúc, chúng đều không có cách nào......

Gió cuốn đi mây mù sáng sớm, đối thoại của hai người vẫn đang tiếp tục. Một mé khác của thành thị, Du Hồng Trác kéo lê cơ thể bị thương đi trên đường, sau lưng hắn đeo đao, sắc mặt nhợt nhạt, cũng loạng choạng, nhưng bởi trên người có ký hiệu của quân đội, trên đường cũng không có ai cản hắn.

Đi tới một quảng trường nhỏ, hắn ngồi xuống đống người, gần đó đều là tiếng ngáy kiệt sức.

Điên cuồng cả một đêm, Du Hồng Trác dựa vào tường, ánh mắt đờ đẫn đến xuất thần. Từ tối qua rời khỏi nhà giam, hắn cùng một đám tù phạm chém giết mấy trận, sau đó mang theo binh khí, dựa vào một chấp niệm phải đi tìm tứ ca Huống Văn Bách, tìm hắn báo thù.

Nhưng mà chùa miếu của Đại Quang Minh giáo đã bị san bằng, quân đội chém giết mấy lượt gần đấy, sau đó châm một ngọn lửa lớn, thiêu đốt nơi đó thành đất trống, không biết có bao nhiêu người lục lâm đã chết trong trận hỏa hoạn. Ngọn lửa còn ảnh hưởng tới đường xá và phòng ốc xung quanh, Du Hồng Trác không tìm được Huống Văn Bách, chỉ đành ở đó tham gia cứu hỏa.

Một buổi tối như vậy, hắn lang thang trong thành, nhìn thấy quá nhiều thảm kịch và thê lương, ban đầu vẫn chưa cảm thấy có gì, nhưng nhìn mãi nhìn mãi, bèn đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Những nhà dân bị cháy rụi, kẻ vô tội bị giết trên phố chợ kia, những thường dân chết đi trong quá trình quân đội tấn công, những hài tử đang ngồi ngây ngốc giữa vũng máu vì người thân đã không còn......

- Này, là ngươi hả?

Tiếng nói từ bên cạnh truyền tới:

- Tên tiểu tử khó chơi trong nhà lao!

Nghiêng đầu qua, Du Hồng Trác tỉ mỉ phân biệt, mới phát hiện đại hán bên cạnh chính là hán tử bị giam phía đối hiện trong nhà lao, hán tử này từng bảo hắn động thủ, cho bạn tù bị trọng thương kia một sự giải thoát, nhưng Du Hồng Trác cuối cùng không làm vậy, hai bên xảy ra cãi vã.

Du Hồng Trác trở nên cảnh giác, nhưng đối phương không có tâm tư đánh nhau:

- Tối qua thấy ngươi giết người rồi, ngươi khá lắm, khúc mắc giữa lão tử với ngươi xóa bỏ hết, thế nào?

Du Hồng Trác không nói gì, xem như ngầm đồng ý. Đối phương rõ ràng cũng kiệt sức, nhưng vẫn còn chút tinh thần, cất tiếng nói:

- Ha ha, sảng khoái, lâu lắm rồi không sảng khoái như vậy. Huynh đệ ngươi tên gì, ta tên Thường Quân, bọn ta quyết định đi tây nam gia nhập Hắc Kỳ, ngươi có đi không?

- Hắc Kỳ......

Du Hồng Trác lặp lại một câu.

- Hắc Kỳ thì là người tốt sao?

- Hắc Kỳ đương nhiên là người tốt, làm gì, ngươi có ý kiến với Hắc Kỳ à?

Du Hồng Trác nhìn lên bầu trời, trầm mặc hồi lâu:

- Ta nhìn không ra......

Đúng vậy, hắn nhìn không ra. Một khắc này, trong lòng đột nhiên nổi lên tiếng nói của Huống Văn Bách, thế đạo thế này, ai là người tốt đây? Đám người đại ca nói hành hiệp trượng nghĩa, trên thực tế lại vơ vét của cải cho Vương Cự Vân, Đại Quang Minh giáo đạo mạo nghiêm trang, thực tế lại bẩn thỉu vô sỉ, Huống Văn Bách nói, thế đạo này, sau lưng ai chẳng có người. Hắc Kỳ? Hắc Kỳ có được xem là người tốt không? Rõ ràng là nhiều người vô tội như vậy đã chết.

Những người đó tính thế nào?

Một khắc này, hắn đột nhiên chẳng muốn đi đâu hết, hắn không muốn biến thành người đằng sau cũng có người, kiểu gì cũng phải có một con đường dành cho những người vô tội kia. Hiệp khách, cái gọi là hiệp, chẳng phải chính là như vậy sao? Hắn nhớ tới phu phụ Triệu tiên sinh Hắc Phong Song Sát, hắn có đầy một bụng nghi ngờ muốn hỏi Triệu tiên sinh đó, nhưng mà Triệu tiên sinh đã không thấy đâu nữa.

—— Con đường giang hồ phải tự mình đi.

....................

Lại là một buổi sáng ánh nắng rạng rỡ, Du Hồng Trác đeo song đao của hắn, rời khỏi thành Trạch Châu đang dần dần khôi phục trật tự, bắt đầu từ ngày hôm nay, trên giang hồ có con đường thuộc về hắn. Con đường này là vô vàn gập ghềnh và gian khổ, gió bụi sấm chớp ngập trời, nhưng hắn nắm chặt thanh đao trong tay, và không bao giờ bỏ cuộc kể từ đó.

Lại là một hoàng hôn mưa xối xả, một mảnh lầy lội, Vương Sư Đồng điều khiển xe ngựa, đi trên đường, trước sau là vô số đám người lo sợ không yên, xa xa không nhìn thấy được điểm cuối:

- Ha ha ha ha......ha ha ha ha......

Ngôn Hoành thấy hắn đột nhiên ngửa lên trời cười lớn, nhưng tiếng cười đó thê lương, không có bất cứ sự vui vẻ nào:

- Tướng quân, làm sao vậy?

- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi......

- Cái gì......

- Không có bất cứ người nào bận tâm đến chúng ta! Trước giờ không có bất cứ ai bận tâm đến chúng ta!

Vương Sư Đồng hét lớn, hai mắt đã đỏ ngầu.

- Tôn Kỳ, Điền Hổ, Vương Cự Vân, Lưu Dự, ha ha ha ha......Tâm Ma Ninh Nghị, trước giờ chưa từng có ai bận tâm những người như chúng ta, ngươi cho rằng hắn có lòng tốt, hắn chẳng qua là lợi dụng, hắn rõ ràng có cách, nhưng hắn nhìn chúng ta đi chết......hắn chỉ muốn chúng ta ở đây giết, giết, giết, giết đến người còn lại cuối cùng, hắn tới đây thu hoạch! Ngươi cho rằng hắn đến là để cứu chúng ta, hắn chỉ là đến......giết gà dọa khỉ, hắn không đến vì chúng ta......ngươi nhìn những người này, hắn rõ ràng có cách......

Ngôn Hoành nhìn hắn, Vương Sư Đồng đứng dậy khỏi xe.

- Thiên hạ này đều là kẻ ác! Cho nên các ngươi là Ngạ Quỷ!

Người xung quanh đều kinh ngạc nhìn hắn, Vương Sư Đồng trong mưa lắc lắc đầu.

- Nhưng không sao, chỉ cần có ta......nhất định sẽ trông chừng các ngươi......chỉ cần có ta......

Chỉ cần có ta......

Hắn lặp lại câu nói này, trong lòng là nỗi đau vô số người đã chết thê thảm. Từ đó, nơi đây chỉ còn lại Ngạ Quỷ thật sự......

Một đoàn người của Ninh Nghị và Tây Qua rời khỏi Trạch Châu, bắt đầu xuôi nam. Trong quá trình này, hắn lại tính toán mấy lần khả năng đám người Vương Sư Đồng rút về nam, nhưng cuối cùng không thể tìm được biện pháp, trạng thái tinh thần lúc sau cùng của Vương Sư Đồng khiến hắn có chút lo lắng, trong chuyện đại sự, Ninh Nghị đương nhiên lòng dạ sắt đá, nhưng nếu thật sự có thể, hắn thực sự cũng không ngại làm chút việc thiện.

Nếu như Vương Sư Đồng thân là người lãnh đạo thật sự xảy ra vấn đề, vậy thì nếu có thể, hắn cũng sẽ hy vọng có con đường thứ hai có thể đi.

Lúc này, tin tức gian tế Hắc Kỳ rốt cục đã giơ nanh vuốt lần nữa trong nội loạn của thế lực Tấn Vương, đã truyền tới bốn phương tám hướng của thiên hạ này.

Mà một đôi phu thê dẫn theo hài tử, vừa từ Trạch Châu trở về Ốc Châu. Lúc này Mục Dịch đã định cư tại Ốc Châu có gia đình thê nhi, là một bổ khoái nha môn nhỏ bé trong thành Ốc Châu, một nhà bọn họ lần này đi tới Trạch Châu, mua một ít đồ, hài tử Mục An Bình suýt bị ngựa phi húc bay tại đầu đường, một hiệp sĩ đang bị truy sát đã cứu lấy hài tử một mạng. Mục Dịch vốn muốn báo đáp, nhưng đối diện rất có thế lực, không lâu sau đó, quân đội của Trạch Châu cũng đuổi kịp tới, cuối cùng coi hiệp sĩ nọ như loạn phỉ bắt vào trong ngục.

Mục Dịch lén lút đi lại, nhưng chung quy là không có quan hệ, nên không có cách nào. Trong lúc này, hắn phát giác được bầu không khí của Trạch Châu không ổn, rốt cục dẫn theo thê nhi rời khỏi trước một bước, không lâu sau, Trạch Châu bèn xảy ra biến loạn quy mô lớn.

Trên đường, thê tử đều đang oán trách hắn, nàng nói, nếu vị hiệp sĩ kia thật sự xảy ra chuyện gì, trong lòng ta cả đời đều không được yên ổn.

Vân Trung Phủ Kim quốc, một nam tử tướng mạo nhu hòa, hào hoa phong nhã vừa tới nơi này, gặp gỡ với thành viên Hoa Hạ quân Lư Minh Phường đang tiến hành công việc ở đây, hắn tên Thang Mẫn Kiệt, lúc còn ở tây nam làm sai một số chuyện, tiếp đó bị điều tới mặt bắc, trước kia Lư Minh Phường và hắn cũng có chút duyên gặp gỡ, biết được người này chính là học trò của Ninh tiên sinh, làm việc khá có tài cán.

- Ta muốn học tiếng Nữ Chân một thời gian đã, sau đó tiếp xúc công việc cụ thể, như này có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Thang Mẫn Kiệt làm người thực tế, tính cách cực kỳ nhã nhặn, Lư Minh Phường cũng thở phào nhẹ nhõm, kẻ bản lĩnh cao cường trong những người học tập với Ninh tiên sinh có rất nhiều, nhưng rất nhiều người tính khí ngang tàng, Lư Minh Phường chỉ sợ hắn vừa tới đã muốn làm loạn.

Xem ra là một người dễ gần......mấy ngày sau, Thang Mẫn Kiệt tính tình ôn hòa để lại hảo cảm rất lớn cho Lư Minh Phường, lúc này, tin tức biến động của Hắc Kỳ phía nam truyền tới, hai người lại được một phen phấn chấn.

- Cũng phải làm được loại chuyện lớn như thế mới được......

Thang Mẫn Kiệt cảm thán, Lư Minh Phường cũng gật đầu hưởng ứng.

Lúc này Lư Minh Phường vẫn chưa thể nhìn thấu, trong mắt vị cộng sự trẻ tuổi đối diện này rốt cuộc đã lóe lên ánh sáng như thế nào, tự nhiên cũng không thể dự đoán ra, trong mấy năm sau đó, vị thành viên Hắc Kỳ biệt danh “Thằng Hề” này tới đây sẽ gieo xuống vô vàn tội ác và gió tanh mưa máu trong lãnh thổ Nữ Chân......

Trong địa bàn Tấn Vương, cái đêm Điền Hổ xông ra khỏi Uy Thắng rồi bị bắt về đó, Lâu Thư Uyển đến thiên lao xem hắn.

- ......Đồ đê tiện nhà ngươi! Đê tiện! Còn hợp tác được với kẻ thù giết cha! Ta nguyền rủa đồ đê tiện này xuống địa ngục cũng không được yên ổn, ta đợi ngươi ——

Trong lúc Điền Hổ ngoác miệng mắng lớn, Lâu Thư Uyển chỉ lặng lẽ nhìn hắn, đột nhiên, Điền Hổ dường như ý thức được gì đó.

- Không đúng......ngươi, đồ đê tiện nhà ngươi, ngươi thích hắn! Ngươi thích Ninh Nghị! Ha ha! Ha ha ha ha! Mấy năm này, tất cả mọi việc ngươi đều học theo hắn! Ta hiểu rồi —— đê tiện chính là đê tiện! Ngươi thích hắn! Cả đời này của ngươi đã không được yên ổn rồi, không cần xuống địa ngục nữa......ha ha ha ha ——

Hắn vẫn đang mắng trong lúc cười lớn, Lâu Thư Uyển đã quay người đi, cất bước rời khỏi.

- Cắt lưỡi hắn.

Nàng nói.

Điền Hổ bị cắt lưỡi, có điều ý nghĩa của hành động này không lớn, bởi vì không lâu sau đó, Điền Hổ đã bị bí mật xử quyết chôn cất, nói với bên ngoài là chết bất đắc kỳ tử. Vị vương giả may mắn sống qua mười mấy năm trong bụi bặm của loạn thế này, cuối cùng cũng đi tới điểm cuối.

Không lâu, một đoàn người của Ninh Nghị đến bên bờ Hoàng Hà. Đang là cuối hạ đầu thu, những ngọn đồi xanh mướt hai bên sông ẩn hiện, nước sông chảy ào ào, ngút ngàn chân trời. Lúc này, thời gian cách từ lúc Ninh Nghị đến thế giới này đã qua được mười sáu năm, từ sau khi Tần Tự Nguyên mất, Ninh Nghị giận dữ giết vua trên Kim điện, cũng đã qua chín năm đằng đẵng.

Mùa thu năm Kiến Sóc thứ tám này, người ra đi đã đi mãi, những người còn sống vẫn chỉ có thể không ngừng tiến tới dọc theo phương hướng của riêng mình.

Núi xanh như cũ vẫn còn đó, lại qua bao độ ánh chiều tà.

Bình Luận (0)
Comment