Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 960 - Chương 960: Nước Sâu Sóng Ngầm, Hạo Kiếp Bóng Tối 1

Chương 960: Nước sâu sóng ngầm, hạo kiếp bóng tối 1 Chương 960: Nước sâu sóng ngầm, hạo kiếp bóng tối 1

Tháng bảy Vũ Kiến Sóc năm thứ tám, trên mảnh đất Trung Nguyên rộng lớn, Hoàng Hà Trường Giang vẫn lao nhanh như cũ. Khi gió thu về, lá chuyển vàng, hoa dại nở rộ, chúng sinh cũng đang sinh tồn như hoa dại cỏ dại, từ vùng đất Giang Bắc đến sông nước Giang Nam, đều thể hiện ra đủ loại tư thái không giống nhau.

Những ngạn ngữ đã từng áp dụng cho Vũ triều như “Vui vẻ cười nói bờ sông Phần, tạm bợ Tấn Đông Nam......”, giờ đã hoàn toàn chuyển về phía nam sau khi trải qua chiến loạn dài gần mười năm. Qua Trường Giang về bắc, thế cục trị an đã không còn thái bình nữa, một lượng lớn lưu dân từ phía bắc đến tụ tập, sợ hãi không có nơi nương tựa, chờ đợi sự cứu trợ của triều đình. Quân đội là phần chính ở mảnh đất này, phàm là quân đội có thể đánh thắng trận, có lực lượng độc lập phía sau đều đang bận rộn trưng binh.

Bởi thường dân đến phía nam từ đất bắc đa số đều đã nghèo khó khốn cùng, người nhà phải bố trí, hài tử phải ăn cơm, đối với những gia đình vẫn còn người trẻ và trung niên, tòng quân tự nhiên trở thành lối ra duy nhất. Những hán tử này một đường đã từng nhìn thấy sự tàn khốc của máu chảy, sự bị thương của chết oan, hơi huấn luyện thêm chút, chí ít bèn có thể ra trận, bọn họ bán đi bản thân mình, đổi lấy một món tiền đầu tiên cho người nhà định cư Giang Nam, sau đó bỏ lại người nhà lao ra chiến trường. Trong những năm này, không biết đã ấp ủ ra bao nhiêu lời đồn và câu chuyện xúc động lòng người.

Mà những người cầm lấy số tiền do bán đi phụ thân, huynh trưởng đổi lại được để xuôi nam, trên đường có lẽ còn phải trải qua sự bóc lột của tham quan, bang phái lục lâm, lưu manh quấy rối, đến Giang Nam rồi, cũng có đủ loại bài xích của người nam. Một số người đến phía nam tìm người thân, trải qua thập tử nhất sinh tới được điểm đến, có lẽ mới phát hiện những thân thích này cũng không hoàn toàn là người tốt, từng câu chuyện mở đầu bằng “đừng khinh thiếu niên nghèo” cũng nung nấu ngay trong đám văn nhân nghèo kiết hủ lậu đó.

Nếu như Vũ triều vẫn có thể có quốc vận trăm năm, trong tương lai có thể thấy trước, người ta tất sẽ thấy được những câu chuyện đầy nguyện ước tốt đẹp liên tiếp xuất hiện. Trăm trận tướng quân chết, mười năm tráng sĩ về, những người từ khi trưng binh chia cắt với người nhà vẫn có một khắc đoàn tụ, thiếu niên đi tới Giang Nam chịu đủ ánh mắt dè bỉu cuối cùng có thể đứng trên đỉnh cao của triều đường, trở về ngõ nhỏ lúc ấu thơ, hưởng thụ sự trước ngạo mạn sau cung kính của thân tộc, thiếu nữ chịu khổ ở phòng ốc lạnh lẽo nhưng vẫn thuần khiết, cuối cùng sẽ đợi tới tương lai gặp được thiếu niên hào hoa......

Tâm nguyện chất phác tươi đẹp đến thế, lại sao có thể nói bọn họ là mơ mộng hão huyền chứ?

Tương Dương, lúc vào đêm.

Được xem như cổ thành trọng trấn của yết hầu Trung Nguyên, lúc này không còn vẻ phồn hoa ban đầu. Từ trên bầu trời nhìn xuống, ngoại trừ bó đuốc trên tường thành bốn mặt của tòa thành cổ nguy nga này, trong thành thị vốn dĩ là nơi tụ cư của đám đông lúc này lại không thấy có bao nhiêu ánh đèn, so với cảnh tượng thành lớn luôn là đèn đuốc liên miên cả đêm không ngủ lúc Vũ triều phồn thịnh, Tương Dương hiện giờ càng giống một làng chài, tiểu trấn xưa kia hơn. Dưới binh phong của người Nữ Chân, tòa thành trì nhiều lần đổi chủ trong mấy năm nay, cũng đã khiến rất nhiều dân cư trú bản địa phải bỏ chạy.

Đương nhiên, sau một tháng thành trì này rơi vào tay quân đội Vũ triều, phụ cận rốt cuộc lại có không ít lưu dân nghe tiếng tới đây tụ tập, trong một khoảng thời gian, nơi này đều sẽ trở thành con đường tốt nhất để xuôi nam ở gần đó.

Quân doanh trải dài ở một mé thành bắc, đâu đâu cũng là phòng ốc, vật tư và doanh trại được dựng lên quá nửa, đội tuần tra từ bên ngoài doanh trại trở về, chiến mã băng băng vào trong giáo trường. Một trận đánh thắng mang đến cho quân đội sĩ khí và sinh cơ hiên ngang, kết hợp với kỷ luật nghiêm khắc của nhánh quân này, ngay cả nhìn từ đằng xa, đều có thể cho người ta cảm giác hướng về phía trước. Trong quân đội của Nam Vũ, đội ngũ có được diện mạo như vậy cực kỳ ít. Trong một doanh trại chính giữa nơi đóng quân, lúc này đèn đuốc sáng trưng, ngựa không ngừng lao băng băng tới cũng nhiều, có nghĩa thành viên nòng cốt trong quân đội lúc này đang tụ tập tới vì một số chuyện nào đó.

Binh sĩ đi ngang qua từ xa đều thấp thỏm và căng thẳng nhìn vào hết thảy.

Cho dù chiến tích công hạ Tương Dương khiến sĩ khí của nhánh quân này phấn chấn, nhưng lo lắng theo đó mà tới cũng không thể tránh được. Sau khi chiếm được thành trì, vật tư hậu phương cuồn cuộn tới, mà các loại thao tác khua chiêng gõ trống tu sửa tường thành, tăng cường phòng ngự của thợ thuyền trong quân đội , cũng chứng minh tòa thành trì đang ở thế đầu sóng ngọn gió này có thể phải chịu sự phản công của quân đội Ngụy Tề hoặc Nữ Chân bất cứ lúc nào. Các cao tầng có nhiệm vụ riêng trong quân đột nhiên tụ tập tới, rất có thể là do địch quân tiền phương có hành động lớn.

Nhưng không lâu sau đó, tin tức mà cao tầng lờ mờ truyền xuống, đồng thời không hề cố ý che dậy, đã hơi đánh tan sự căng thẳng của đám đông.

Phía bắc Trung Nguyên, Hắc Kỳ biến động.

Sau khi trải qua ẩn nấp trong thời gian hai năm, con cự thú chìm sâu dưới mặt nước này rốt cục đã lay động thân thể một chút dưới sự va chạm của dòng chảy ngầm, một chút hành động lần này, khiến cho thế lực một nửa bức tường Trung Nguyên bị lật úp, vị phỉ vương chư hầu mạnh nhất của Ngụy Tề kia, bị hất ngã nhào.

- ......Truy bắt gian tế, thanh tẩy thế lực Hắc Kỳ trong nội bộ là chuyện mà các bên vẫn luôn làm từ hai năm trước, phối hợp với quân đội Nữ Chân, Lưu Dự thậm chí lệnh cho bộ hạ phát động mấy lần đồ sát, nhưng kết quả...... không ai biết được liệu đã giết đúng hay không, cho nên đối với Hắc Kỳ quân, phía bắc từ lâu đã ở thế sợ bóng sợ gió......

Trong doanh trại đèn đuốc sáng trưng, người đang nói là thư sinh trung niên tới từ thế lực của Điền Hổ. Sau khi Tần Tự Nguyên mất, Mật Trinh Tư tạm thời giải thể, một bộ phận di sản trên bề mặt là bị đám người Đồng Quán, Thái Kinh, Lý Cương phân chia hết. Đợi đến sau khi Ninh Nghị giết vua, tàn bộ của Mật Trinh Tư chân chính mới được Khang Hiền kéo lên lần nữa, sau đó thuộc về tỷ đệ Chu Bội, Quân Vũ —— một bộ phận Mật Trinh Tư mà ban đầu Ninh Nghị nắm giữ, phần nhiều thiên về một tuyến lục lâm, mua bán lương thực, hắn tiến hành cải tạo triệt để một bộ phận này, tiếp đó lại có sự tôi luyện của vườn không nhà trống, đối kháng ở Biện Lương, đến sau khi giết Chu Triết tạo phản, những người theo hắn rời khỏi cũng chính là thành viên một bộ phận kiên định nhất trong đó, nhưng suy cho cùng không phải tất cả mọi người đều có thể bị rung động, rất nhiều người trong đó vẫn ở lại, đến bây giờ, đã trở thành cơ quan tình báo hữu dụng nhất dưới tay Vũ triều.

Thư sinh trung niên này có đôi mắt nhỏ hẹp dài, hàm râu cá trê nhìn qua giống như sư gia khôn khéo xảo quyệt lại nhát gan —— hoặc có lẽ cũng là ngụy trang thường ngày của hắn —— nhưng lúc này ở trong đại doanh, hắn mới thật sự lộ ra thần sắc nghiêm nghị và đầu óc logic rõ ràng.

- Theo chúng ta được biết, tình hình của triều đường Điền Hổ mặt bắc bắt đầu từ đầu năm nay, đã hết sức căng thẳng. Điền Hổ tuy xuất thân từ hộ săn, nhưng mười mấy năm kinh doanh, đến giờ đã là một vị cường thịnh nhất trong chư vương của Ngụy Tề, đối với việc trong triều đường của mình có gian tế Hắc Kỳ ẩn nấp, hắn cũng là người khó chịu nhịn nhất. Hơn một năm nhẫn nhịn, hắn muốn phát động, chúng ta tính tới phía Hắc Kỳ tất sẽ có phản kháng, cũng từng sắp xếp người dò xét. Hai mươi chín tháng sáu, đôi bên động thủ.

Thư sinh cắm từng ký hiệu một trên bản đồ lớn trước mắt:

- Thế lực Hắc Kỳ liên thủ với Vương Cự Vân, Điền Thực, Vu Ngọc Lân......đồng thời phát động ở các nơi như Phần Dương, Uy Thắng, Tấn Ninh, Cái Châu, Chiêu Đức, Trạch Châu......chỉ có Chiêu Đức không thành công, các nơi còn lại biến đổi trong một đêm, chúng ta xác định Hắc Kỳ là chủ lực móc nối trong chuyện này, nhưng ở Uy Thắng mà chúng ta chú ý nhất, chủ yếu phát động là lực lượng một nhánh của Điền Thực, Vu Ngọc Lân, trong đó còn có sức ảnh hưởng vô hình của Lâu Thư Uyển, sau đó chúng ta xác định, trung tâm hoạch định thật sự của Hắc Kỳ trong hành động lần này là Trạch Châu, dựa vào tình báo của chúng ta, Trạch Châu từng xuất hiện một nhóm đội ngũ nghi là nghịch phỉ Ninh Nghị, mà cao tầng nhất tham dự vào kế hoạch lần này của Hắc Kỳ, biệt hiệu là Hắc Kiếm.

Lúc này trong phòng đã tụ tập rất nhiều người, do Nhạc Phi ở tiền phương dẫn đầu, Vương Quý, Trương Hiến, Ngưu Cao, Lý Đạo, Cao Sủng, Tôn Cách, Vu Bằng, vân vân và vân vân, những người này hoặc là tướng lĩnh trong quân, hoặc là phụ tá, sơ bộ tổ chức thành nòng cốt Bối Ngôi quân hiện giờ, trong một góc không bắt mắt của căn phòng, thậm chí còn có một thiếu nữ mặc quân phục, vóc người nhỏ bé thanh tú, nhưng tuổi tác rõ ràng không lớn, cũng không biết đã được mười sáu chưa, ngang hông có đeo một thanh bảo kiếm, đang hưng phấn và tò mò lắng nghe tất cả.

Thấy thư sinh dừng lại một lúc, Trương Hiến trong đám đông hỏi:

- Hắc Kiếm là gì nữa?

Thư sinh trung niên đó nhíu mày:

- Năm kia dư nghiệt Hắc Kỳ xuôi nam, các nơi như Biến Châu, Tử Châu đều có người rục rịch, muốn cản mũi nhọn của họ, cuối cùng mấy nơi đại loạn, các nơi như Kinh Hồ có mấy thành bị phá, quan viên huyện thành, châu phủ bị bắt đi toàn bộ, tiết độ sứ Thôi Cảnh Văn của Quảng Nam suýt nữa bị giết, người dẫn dắt xuất binh ở Tương Nam chính là Trần Phàm, người quản lý toàn cục các nơi Biến Châu, Tử Châu, biệt hiệu Hắc Kiếm, người này, chính là một trong những thê tử của Ninh Nghị, Bá Đao Lưu Tây Qua dưới trướng Phương Lạp năm xưa.

Mấy năm này, đối với chuyện của Hắc Kỳ, Nam Vũ ngăn cấm nghiêm ngặt, trước mắt trong phòng tuy đều là cao tầng quân đội, nhưng thường ngày tiếp xúc được không nhiều. Nghe tới cái tên Tây Qua này, có người không nhịn được bật cười, cũng có người âm thầm lĩnh hội lợi hại trong đó, sắc mặt nghiêm túc.

Một phen đại loạn ở Kinh Hồ hai năm trước, nói với bên ngoài là lưu dân gây rối, nhưng trên thực tế là Hắc Kỳ nổi giận. Quân đội một dải Kinh Hồ, Quảng Nam ở chếch phía nam, cho dù đối kháng Nữ Chân, Cần Vương lên phía bắc đánh cũng không nhiều, nghe nói Hắc Kỳ ở mặt bắc bị đánh tàn phế, một số đại lão trong triều muốn ngồi không hưởng lợi, vị tướng quân trẻ tuổi tên Trần Phàm đó dẫn theo một nhánh Tây Nam của Hắc Kỳ quân phá liên tiếp mấy thành, đánh bại hai nhánh đại quân mấy vạn người, lại thêm biến cố các nơi như Biến Châu, Từ Châu mới đè xuống sự rục rịch ngóc đầu của Nam Vũ.

Ở đây mọi người đều là quân quan, cho dù không biết Hắc Kiếm, nhưng cũng bước đầu biết được thì ra Hắc Kỳ tại tây nam vẫn còn một nhánh quân đội như vậy, còn có vị tướng lĩnh tên Trần Phàm kia, vốn dĩ chính là nghịch phỉ theo Vĩnh Lạc khởi sự, đệ tử thân truyền của Phương Thất Phật. Vĩnh Lạc triều khởi sự, danh vọng của Phương Lạp mọi người đều biết, huynh đệ hắn Phương Thất Phật mới là văn thao võ lược thật sự, lúc này, đám đông mới thấy được uy lực y bát thân truyền của hắn.

Đương nhiên, đối với người chân chính hiểu được lục lâm, hoặc là thật sự gặp được Trần Phàm mà nói, một trận chiến đấu của hai năm trước kia, mới thực sự khiến người ta chấn động.

Những năm này, hình tượng Trần Phàm thể hiện ra ngoài, thủy chung là hiệp khách dũng lực hơn người nhiều hơn, hình tượng đối nội của hắn rạng rỡ hào sảng, bên ngoài lại là tông sư võ nghệ cao cường. Vĩnh Lạc khởi sự, Phương Thất Phật chỉ để hắn làm tiên phong xung trận trong quân, sau đó hắn dần trưởng thành, thậm chí còn cùng thê tử giết chết Tư Không Nam, chấn động giang hồ. Lúc đi theo Ninh Nghị, trong Tiểu Thương Hà cao thủ tụ tập, nhưng người thật sự có thể áp chế hắn cũng chỉ mỗi mình Lục Hồng Đề, thậm chí Bá Đao Lưu Tây Qua cùng hắn trưởng thành, trên phương diện này rất có khả năng cũng kém hắn một chút, hắn dùng dũng lực thể hiện ra ngoài, từ trước tới giờ, thân phận lúc đi theo Ninh Nghị đa phần cũng chỉ là bảo tiêu.

Không ai có thể ngờ được, hắn lần đầu tiên chấp chưởng quân đội tác chiến, bèn giống như một nồi nước dùng hầm kỹ, mỗi một mục hành quân tác chiến đều không có kẽ hở. Trên chiến trường đối mặt với mấy vạn kẻ địch, thong dong xuất kích với đội ngũ chưa tới một vạn, liên tục đánh bại kẻ địch, trong lúc đó còn công thành đoạt huyện, chuẩn xác ung dung. Đến bây giờ, Hắc Kỳ chiếm cứ mấy nơi, Miêu trại Tương Nam ở cực đông là do hắn trấn thủ, trong thời gian hai năm, không ai dám động.

- Nếu nói như vậy, lần biến loạn này của thế lực Điền Hổ, có khả năng là Ninh Nghị chủ đạo?

Thấy đám đông hoặc nghị luận, hoặc trầm tư, phụ tá Tôn Cách cất tiếng dò hỏi một câu.

Thư sinh đó lắc lắc đầu:

- Lúc này không dám kết luận, hai năm nay, tin tức Ninh Nghị chưa chết thỉnh thoảng xuất hiện, đa số là Hắc Kỳ cố tình bày nghi trận. Lần này bọn họ phát động ở mặt bắc, diệt trừ Điền Hổ, cũng có ý thị uy, do đó muốn cố ý dẫn dụ người ta suy nghĩ xa xôi cũng chưa biết chừng. Bởi vì lần đại loạn này, chúng ta tìm được một số móc nối bên trong, người khơi nên rắc rối, nghi là thành viên Hắc Kỳ, nhưng bọn họ đều có quan hệ với cả hai bên Vương Cự Vân, Điền Thực, trong nhất thời xem ra không thể nào nhúc nhích.

Thư sinh dừng lại:

- Ba ngày sau đại biến lần này, thân tộc Điền Hổ hoành hành ở đất bắc ban đầu —— ngoại trừ một nhánh Điền Thực, đều đã bị bắt giữ hạ ngục, một bộ phận chống đối bị chém đầu tại chỗ. Lúc ta nhấc mình xuôi nam từ Uy Thắng, việc tiếp nhận của một nhánh Điền Thực đã gần xong, bọn họ sớm có sự chuẩn bị, đối với đa số thế lực của thân tộc, tùy tùng, bợ đỡ của một nhánh Điền Hổ ban đầu đều là tàn sát đẫm máu một cách mạnh mẽ, kẻ vỗ tay tỏ ý vui mừng bên ngoài rất nhiều, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ ổn định được.

- Điền Hổ vốn dĩ thần phục Nữ Chân, Vương Cự Vân lại khởi binh kháng Kim, Hắc Kỳ càng là đinh trong mắt gai trong thịt của Kim quốc.

Tôn Cách nói.

- Hiện giờ ba bên liên thủ, thái độ của Nữ Chân thế nào?

- Lúc ta xuôi nam, Nữ Chân đã phái người khiển trách Điền Thực —— nghe nói Điền Thực đã dâng sớ xưng tội, nói với bên ngoài sẽ ổn định cục diện với tốc độ nhanh nhất, không để thế cục rung chuyển, liên lụy dân sinh.

- Hắn đây là muốn trì hoãn, một khi cục diện ổn định, dẹp sạch họa trong, thực lực của đám người Điền Thực sẽ còn mạnh hơn khi Điền Hổ vẫn còn. Mà thế lực của hắn ở chỗ nhiều núi, Nữ Chân không dễ đánh hạ, chỉ cần quy phục trên danh nghĩa, rất có thể sẽ mắt nhắm mắt mở......tính toán này ngược lại cũng tốt.

Tôn Cách phân tích rồi dừng lại một chút.

- Nhưng mà, bên trong Nữ Chân cũng có kẻ am hiểu phòng bị, bọn họ sẽ để Trung Nguyên có được cơ hội thế này sao?

Căn phòng trở nên yên lặng, trong lòng đám đông kỳ thực đều đã nghĩ tới: Nếu như Nữ Chân xuất binh, làm thế nào?

Đối với đám người Nam Vũ mà nói, đây là vấn đề thực sự thiết thân cũng như mỗi ngày đều đang chịu đựng, phái chủ hòa trên triều đường cũng vì đó mà tới. Chúng ta đánh Tương Dương, nếu như Nữ Chân xuất binh, làm thế nào? Chúng ta bày ra tư thế tấn công, nếu như Nữ Chân xuất binh, làm thế nào? Hôm nay tiếng động khi đi đường của chúng ta quá lớn, nếu như Nữ Chân xuất binh, làm thế nào? Có cách nghĩ tất nhiên là quá không có chí khí, nhưng rất nhiều lúc, đây đều là uy hiếp thiết thực.

Nếu như nói đám người công hạ Tương Dương vẫn có thể may mắn, vậy hành động lần này của Hắc Kỳ, hiển nhiên lại là một tín hiệu nhạy cảm.

Tôn Cách đứng dậy, đi lên phía trước, chỉ vào bản đồ kia, vẽ một vòng xuống tây nam:

- Hiện giờ Hắc Kỳ ở đây. Tuy có đại chiến ba năm Tiểu Thương Hà, nhưng sau khi rút vào, nơi mà bọn họ chiếm cứ đa phần ác liệt. Hai năm này, Vũ triều của chúng ta hết sức phong tỏa, không giao thương với họ, người của Đại Lý, Lưu Dự cũng là tư thái bài xích và phong tỏa, Tây Bắc đã thành đất trống, không còn mấy người nữa, đại chiến Tây Hạ hầu như cả nước bị diệt, xung quanh Hắc Kỳ đâu đâu cũng là thế khó. Cho nên cách hai năm sau, bọn họ cầu một lối ra.

- Điền Hổ nhịn hai năm, cũng không nhịn nổi nữa, rốt cục ra tay, coi như lao vào tay Hắc Kỳ. Mảnh đất này, giữa có đám người Điền Thực, Vu Ngọc Lân muốn phản, bên ngoài có Vương Cự Vân nhìn chằm chằm như hổ đói, hai bên một lần đối đầu, hắn là bị Hắc Kỳ đè bẹp, thua cũng không oan. Bố cục của Hắc Kỳ cũng lớn, một lần lôi kéo hai nhánh lực lượng Tấn Vương, Vương Cự Vân, con đường ở Trung Nguyên này, hắn coi như mở thông được rồi. Chúng ta đều biết bản lĩnh làm ăn của Ninh Nghị, chỉ cần đối diện có người hợp tác, đoạn giữa......Lưu Dự không đáng sợ, nói thực lòng, với bố trí của Hắc Kỳ, nếu lúc này họ muốn giết Lưu Dự, e rằng đều sẽ không phí bao nhiêu sức lực......

Tôn Cách vẽ một vòng trên địa bàn của Tấn Vương:

- Ở chỗ này của Điền Hổ, người duy trì dân sinh là một nữ nhân, tên Lâu Thư Uyển, nàng ta là một trong những người làm ăn sớm nhất với trại Thanh Mộc Lữ Lương sơn, và cả Tiểu Thương Hà, dưới tay Điền Hổ, cũng chú trọng quan hệ với các bên nhất, một mảnh này hiện giờ tại sao là nơi thái bình nhất của Trung Nguyên, là bởi cho dù sau khi Tiểu Thương Hà bị tiêu diệt, bọn họ vẫn luôn duy trì giao thương với Kim quốc, những năm đầu bọn họ còn muốn tiếp nhận muối đá của Tây Hạ. Một khi Hắc Kỳ quân kết nối với nơi này, chuyển mình một cái hắn sẽ có thể vươn tay tới thiên hạ Kim quốc, bọn họ sẽ có thể đi được bất cứ đâu.

- Bối Ngôi quân chúng ta hiện giờ còn chưa đáng để lo, một khi Hắc Kỳ phá cục, Nữ Chân sẽ phải đau đầu.

Tôn Cách nhìn vào bản đồ.

- Nhưng loại chuyện đánh cờ thế này, cũng không phải ngươi đi rồi, người khác sẽ chờ đợi. Mưu tính của Hắc Kỳ, trên bề mặt ta đều có thể nhìn được tới đây, người Nữ Chân rốt cuộc có để hắn như ý không, chư vị, cái này khó nói rồi......

Trong lúc Tôn Cách nói chuyện, đám đông tại đó có người ánh mắt hờ hững, có người cau mày trầm tư, cũng có người —— như đám Cao Sủng, đều đã bật cười một cách hung ác:

- Vậy sẽ có đánh trận rồi.

Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều có thể nghĩ tới. Một khi người Nữ Chân thật sự xuất binh, tuyệt đối sẽ không chỉ san bằng một đất Tấn đã chịu bỏ qua. Những năm này, mỗi một lần Nữ Chân nam hạ, đều là một lần hạo kiếp khiến long trời lở đất, sinh linh đồ thán, Tiểu Thương Hà năm đó đã mang tới cho Nam Vũ cơ hội nghỉ ngơi tu dưỡng sáu bảy năm, cho dù có chiến đấu ở quy mô lớn, cũng căn bản không thể so sánh được với sự tàn khốc “dò núi khuấy biển” của đám người Ngột Truật khi đó.

Hiện giờ tin tức truyền tới, đám đông cũng đều ý thức được chuyện này: Có lẽ, thiên hạ lại đang ở bên bờ một lần hạo kiếp mới rồi......

Bình Luận (0)
Comment