Tinh hà lưu chuyển, đêm dần dần sâu, trong đại doanh Tương Dương, cuộc thảo luận liên quan đến tin tức Hắc Kỳ ở đất bắc tạm thời đi đến hồi kết. Các tướng lĩnh, phụ tá lục đục ra khỏi quân doanh chính giữa, tản về các nơi trong tiếng nghị luận.
Vài phụ tá như Tôn Cách lúc này vẫn còn trong phòng thảo luận với Nhạc Phi về thế cục hiện tại, Nhạc Ngân Bình dâng trà cho mấy người, ra khỏi phòng trước một bước. Gió nửa đêm thổi nhẹ, nàng hít sâu một hơi, nghĩ tới sức nặng của rất nhiều chuyện thảo luận đêm nay.
Hoa Hạ quân xuất hiện lần nữa, đất bắc long trời lở đất, nghi là tung tích của vị Ninh tiên sinh kia.....và cả hành động mà Nữ Chân rất có thể triển khai. Có lẽ, thật sự sắp đánh nhau nữa rồi.
Nàng không phải vì thế mà sợ hãi, là dưỡng nữ của Nhạc Phi, Nhạc Ngân Bình năm nay mười bốn tuổi. Nàng là hài tử lớn lên trong khói lửa chiến tranh, theo chân phụ thân chứng kiến nhiều thảm kịch binh bại, lưu dân, đào vong, nghĩa mẫu bệnh mất trên đường xuôi nam, gián tiếp cũng vì chó Kim tàn ác, trong lòng nàng có hận ý, từ nhỏ đã theo phụ thân học võ, cũng có căn cơ võ nghệ vững chắc.
Trước đó Nhạc Phi không hy vọng nàng tiếp xúc với chiến trường, nhưng từ năm mười một tuổi, Nhạc Ngân Bình nhỏ xíu đã quen theo quân đội bôn ba, duy trì trật tự trong đám lưu dân, đến mùa hè năm ngoái, sau một lần bất ngờ đụng độ Ngân Bình chính tay giết chết hai tên binh sĩ Nữ Chân với kiếm pháp cao siêu, Nhạc Phi cũng không ngăn cản nàng nữa, bằng lòng để nàng vào trong quân học tập một số thứ.
- Con là con gái của Nhạc gia ta, không may lại học đao thương, hiện tại thời khắc sụp đổ, nếu đã nhất định phải lên chiến trường, ta cũng không ngăn con được. Nhưng con lên chiến trường, đầu tiên phải cẩn thận, đừng có vô duyên vô cớ đã chết rồi, khiến người khác đau lòng.
Ngân Bình từ nhỏ đi theo Nhạc Phi, biết phụ thân trước giờ nghiêm túc đoan chính, duy nhất có lúc nói ra mấy câu này, mới có vẻ dịu dàng hiếm thấy. Nhưng mà, Ngân Bình tuổi hẵng còn trẻ tự nhiên sẽ không truy xét hàm nghĩa trong đó, cảm nhận được sự quan tâm của phụ thân, nàng đã thỏa mãn, đến lúc này, biết được có thể sẽ thật sự khai chiến với chó Kim, trong lòng nàng càng thấy khảng khái vui sướng.
Hít thở mấy hơi không khí tươi mát ngoài cửa, nàng men theo tường doanh trại đi về phía bên mé, đến chỗ rẽ, mới đột nhiên phát hiện bóng người dường như đang nghe trộm ở góc tường không xa đó. Ngân Bình nhíu mày liếc nhìn, đi tới, đó là Nhạc Vân nhỏ hơn nàng hai tuổi.
- Tỷ, ta nghe nói Hoa Hạ quân động thủ ở phía bắc rồi?
Nhạc Vân mười hai tuổi mới vừa bắt đầu phát triển thân thể chưa lâu, còn kém Nhạc Ngân Bình hơn cả một cái đầu, có điều từ nhỏ hắn luyện công tập võ, vô cùng khắc khổ, lúc này nhìn qua là một hài tử khá khỏe mạnh rắn chắc. Nhìn thấy tỷ tỷ đi tới, hai mắt lộ ra ánh sáng lấp lánh trong đêm tối. Nhạc Ngân Bình nhìn về phía doanh trại chính một cái, giơ tay véo tai hắn.
- Á, tỷ tỷ, đau đau đau......
Nhạc Vân cũng không né tránh, bị véo đến vẹo đầu vẹo cổ, giơ tay vỗ vào cổ tay Ngân Bình, khẽ nói.
- Còn biết đau à, không phải ngươi không biết kỷ luật quân đội, sao có thể đến gần nơi này.
Thiếu nữ thấp giọng nói.
- Tỷ, ta mới vừa tới thôi, ta tìm cha có việc, á......
- Hừ, ngươi trốn ở đây, có thể cha đã sớm biết rồi, ngươi đợi đó đi......
Nhạc Ngân Bình nói rồi, nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân từ trong phòng truyền tới, lại là phụ thân đã đứng dậy tiễn mọi người ra khỏi cửa —— nàng có lẽ biết phụ thân võ nghệ cao cường, vốn dĩ chính là đệ tử sau cùng của thiên hạ đệ nhất Chu Đồng tông sư, những năm này tâm địa đoan chính thành khẩn, quyết chí tiến lên, càng đạt tới cảnh giới siêu phàm, chẳng qua trên chiến trường những công phu này không được hiển lộ, cũng rất ít nói với người ngoài —— nhưng đứa trẻ Nhạc Vân này chạy tới bên góc tường nghe trộm, há có thể qua được đôi tai của phụ thân.
Quả nhiên, sau khi tiễn đám người Tôn Cách đi, bóng dáng uy nghiêm đó bèn đi tới bên này:
- Nhạc Vân, ta đã nói từ lâu rồi, ngươi không được tùy ý vào quân doanh. Ai cho phép ngươi vào?
- Cha, đệ đệ hắn......
- Ngân Bình, con vừa gặp nó, không biết đầu đuôi, lên tiếng gì chứ!
Phía trước, Nhạc Phi nhíu mày nhìn hai người, giọng điệu hắn bình tĩnh, nhưng lộ ra sự nghiêm khắc, một năm này, Nhạc Bằng Cử ba mươi bốn tuổi, sớm đã phai đi nhiệt huyết và non nớt năm nào, chỉ còn lại trách nhiệm sau khi gánh vác cả một đội quân.
- Nhạc Vân, ta đã nói với ngươi lý do không cho phép ngươi tùy ý vào trong quân doanh, ngươi còn nhớ không?
- Còn nhớ.
Hài tử thân hình vẫn chưa cao lớn ưỡn ngực.
- Cha nói, con dù sao cũng là con trai chủ tướng, thường ngày cho dù khiêm tốn tự giữ mình cỡ nào đi nào, những binh sĩ kia nể mặt cha chung quy sẽ nhân nhượng cho con. Cứ như vậy mãi, sẽ làm hỏng tâm tính của con!
- Hôm nay bọn họ cho ngươi vào đây, đã chứng thực lời ta nói không sai.
- Không phải.
Nhạc Vân ngẩng đầu.
- Hôm nay con thật sự có chuyện quan trọng phải gặp cha.
Ánh mắt Nhạc Phi ngưng lại:
- Ồ? Một đứa bé như ngươi, xem ra vẫn không biết cái gì là quân tình quan trọng rồi?
- Cha, con đã đẩy được tảng đá to đó, người từng nói, chỉ cần đẩy được nó, sẽ để con tòng quân, giờ con đã là người của Bối Ngôi quân rồi, những huynh trưởng trong quân kia mới cho con vào!
Nhạc Ngân Bình chớp mắt, ngạc nhiên nhìn sang Nhạc Vân, thiếu niên nhỏ đứng nghiêm chỉnh, khí thế hiên ngang. Nhạc Phi nhìn hắn, trở nên trầm mặc.
Vốn dĩ, đôi nhi nữ này từ nhỏ đã theo hắn học tập công phu nội gia, căn cơ cực kỳ tốt. Nhạc Phi tính tình cương nghị dũng cảm quyết đoán, vô cùng đoan chính, những năm này, lại thấy quen thảm kịch Trung Nguyên thất thủ, về phương diện giáo dục trong nhà cực kỳ ngay thẳng, hai đứa trẻ từ nhỏ được hun đúc trong loại tâm trạng này, nhắc đến chuyện ra trận giết địch, đều không hề chùn bước.
Sau khi Ngân Bình tòng quân, Nhạc Vân tự nhiên cũng đề ra yêu cầu, Nhạc Phi bèn chỉ một tảng đá to, nói chỉ cần hắn đẩy được nó sẽ cho phép hắn. Sau khi công hạ Tương Dương, Nhạc Vân tới, Nhạc Phi bèn chỉ một tảng đá khác cũng gần như vậy. Hắn nghĩ tuy thân thủ hai đứa trẻ cũng không tệ, nhưng lúc này vẫn chưa tới lúc sử dụng hết sức lực thô kệch, để Nhạc Vân đẩy chứ không phải nhấc tảng cự thạch nào đó lên, cũng vừa hay rèn luyện hắn sử dụng công phu xảo diệu, không hại đến thân thể. Ai biết được đứa trẻ mới mười hai tuổi vậy mà thật sự đã đẩy dịch tảng đá chỉ ở thành Tương Dương này.
Có lẽ ban đầu bản thân sơ ý, chỉ vào tảng đá dễ đẩy quá......
Nhạc Phi trầm mặc hồi lâu, tình cảnh bối rối một lúc. Một lát sau, chỉ thấy hắn ngẩng đầu lên:
- Chuyện này để mai hẵng nói, ngươi đi nghỉ ngơi trước đã, lát nữa để tỷ tỷ đưa ngươi về......Ngân Bình, con đi dạo với ta một lúc.
Nhạc Vân đắc ý:
- Cha, nếu cha có ý gì, có thể chọn ra hai người trong đám tù binh tỷ thí với con, xem thử con có ra chiến trường được không, có giết địch được không. Không được đổi ý đâu đấy!
- ......Nói sau đi.
Nhạc Phi chắp tay sau lưng, quay người rời khỏi, Nhạc Vân lúc này vẫn đang phấn khích, kéo kéo Ngân Bình:
- Tỷ, tỷ phải nói tốt cho ta mấy câu.
- Ngươi còn chưa cao bằng ngựa đấy, nhóc lùn.
Ngân Bình biết chuyện này hai bên khó xử, hiếm thấy nhíu mày nói một câu cay nghiệt, nhưng Nhạc Vân không hề bận tâm, vẫy tay cười ngây ngốc:
- Hi hi.
Nhạc Ngân Bình quay người, đuổi theo phụ thân.
......
Trong quân doanh, rất nhiều binh sĩ đều đã nghỉ ngơi, hai cha con một trước một sau đi dạo, Nhạc Phi chắp hai tay sau lưng, nhìn xéo lên bầu trời phía trước, lại trầm mặc cả đoạn đường. Đợi đến khi gần đến rìa quân doanh, mới dừng bước:
- Nhạc Ngân Bình, chuyện hôm nay con thấy thế nào?
- Người Nữ Chân sao? Nếu bọn họ tới thì đánh thôi.
Nàng thân phận thiếu nữ, nhưng nói lời này lại đơn giản, có điều ánh mắt của Nhạc Phi phía trước không hề cảm thấy thất vọng, thậm chí nhìn nàng một cái có vài phần khen ngợi, cân nhắc một lúc:
- Đúng vậy, nếu như tới tự nhiên chỉ có thể đánh, đáng tiếc, đạo lý đơn giản thế này lại có rất nhiều người lớn đều không hiểu......
Hắn thở dài một tiếng.
- Ngân Bình, những năm này, trong lòng phụ thân có ba người sùng kính kính trọng, con có biết là ba vị nào không?
Thiếu nữ chỉ ngẫm nghĩ:
- Chu Đồng sư công tất là một trong số đó.
- Đúng vậy.
Trầm mặc một lúc, Nhạc Phi gật gật đầu.
- Sư phụ cả đời chính trực, phàm là chuyện chính xác, tất sẽ tận tâm tận lực, nhưng cũng chưa bao giờ cổ hủ bộc trực. Người tung hoành một đời, cuối cùng vẫn vì ám sát Niêm Hãn mà chết. Con người sư phụ, chính là đỉnh cao của hiệp nghĩa, đức hạnh cao thượng khiến phụ thân khâm phục, chỉ là con đường khác nhau —— đương nhiên, sư phụ lão nhân gia cuối đời nhận ta làm đồ đệ, truyền thụ cung mã chiến trận, công phu xông trận là chính, có thể đây cũng là một phen tâm tư sau này của người.
- Vị thứ hai......
Ngân Bình trầm tư một lúc.
- Có phải Tông Trạch lão đại nhân không?
Trên mặt Nhạc Phi nở nụ cười:
- Đúng vậy, Tông Trạch Tông lão đại nhân, ta và ngài quen biết không sâu, nhưng mà từ sau mối nhục Tĩnh Bình, ngài ấy một mình trấn thủ Biện Lương, bày mưu tính kế tận tâm lo nghĩ, trước lúc mất hô to “qua sông”, hai chữ này cũng là hy vọng của phụ thân tám năm sau đó, suy nghĩ mong mỏi, chưa lúc nào giảm bớt. Tông lão đại nhân cả đời vì nước vì dân, so với một vị lão đại nhân khác xưa kia cũng không khác mấy......
- Người thứ ba mà phụ thân nói......chẳng lẽ là Lý Cương Lý đại nhân?
Nàng nhìn thấy trên nụ cười phức tạp trên mặt phụ thân.
- Người thứ ba này, có thể nói là một người, cũng có thể nói là hai người......
Trên mặt Nhạc Phi, lộ ra nét mặt tưởng nhớ.
- Ban đầu khi Nữ Chân vẫn chưa nam hạ, đã có rất nhiều người bôn ba dự phòng trong đó, đến sau này Nữ Chân xuống phía nam xâm lược, vị lão đại nhân này và đệ tử của ông ta cũng đã làm rất nhiều chuyện, lần thứ nhất giữ Biện Lương, vườn không nhà trống, duy trì hậu cần, đảm bảo vật tư cho mỗi một nhánh quân, tiền tuyến tuy rằng không thể hiện ra, nhưng công lao của họ trong đó không thể xóa bỏ, thậm chí một trận chiến Hạ thôn, đánh bại đại quân Quách Dược Sư......
Hắn nói tới đây bèn dừng lại, Ngân Bình thông minh, đã biết được hắn đang nói gì rồi.
- Phụ thân đang muốn nói tới, Tả tướng Tần Tự Nguyên, và......Hắc Kỳ Ninh Nghị đó?
- Con cũng biết được không ít chuyện.
- Nữ nhi khi đó vẫn còn nhỏ, nhưng lờ mờ nhớ được, phụ thân từng theo Ninh Nghị kia làm việc. Sau đó người vẫn luôn không ghét Hắc Kỳ, chỉ là chưa từng nhắc tới với người ngoài.
- Sai lầm lớn đã thành, chuyện cũ đã qua, nói nữa cũng vô dụng.
- Chỉ có điều......Ninh Nghị đó vô quân vô phụ (không vua không cha, không theo luân lý Nho gia), thực sự là......
Nhạc Ngân Bình nhíu mày, muốn nói lại thôi. Nhạc Phi liếc nhìn nàng, gật gật đầu:
- Đúng vậy, chuyện này đích thực là sai lầm lớn của hắn. Nhưng mà, những năm này, mỗi lần nhớ tới chuyện xưa kia, duy nhất có Ninh Nghị, thủ đoạn làm việc của Tả tướng phủ ngay ngắn rõ ràng, sự tình rối rắm phức tạp đến tay bọn họ, đều có thể sắp xếp rành mạch, khiến phụ thân khâm phục, lúc Nữ Chân nam hạ lần thứ nhất, nếu không phải bọn họ làm việc ở hậu phương, Tần tướng tổ chức ở Biện Lương, Ninh Nghị một đường vườn không nhà trống, đến lúc khó khăn nhất lại chỉnh tốn tàn binh, phấn chấn sĩ khí, không có sự trì hoãn của Biện Lương, đại thắng ở Hạ thôn, sợ rằng Vũ triều sớm đã mất rồi.
Hắn thở dài một tiếng:
- Lúc đó vẫn chưa có mối nhục Tĩnh Bình, không ai có thể tính được, Vũ triều nước lớn thế mạnh chúng ta, vậy mà sẽ bị đánh đến mức độ ngày hôm nay. Trung Nguyên rơi vào tay giặc, dân chúng lưu lạc tứ tán, ngàn vạn người chết......Ngân Bình, đó là sau khi hai nước Kim Vũ khai chiến, phụ thân cảm thấy, là thời khắc có hy vọng nhất, thật sự lợi hại, nếu như không có chuyện sau đó......
Nhạc Ngân Bình không biết nên tiếp lời thế nào, Nhạc Phi hít một hơi thật sâu:
- Nếu không bàn tới hành vi đại nghịch đó của hắn, chỉ bàn đến Biện Lương, Hạ thôn, thậm chí là Hoa Hạ quân, ba năm Tiểu Thương Hà sau này, thủ đoạn làm việc của Ninh Nghị, tất cả thành tựu, gần như không ai có thể sánh được. Ta luyện binh mười năm, công hạ Tương Dương, Hắc Kỳ vừa xuất hiện, đã giết chết Điền Hổ, chỉ bàn về bố cục, phụ thân cũng không bằng được một phần Hắc Kỳ.
Ngân Bình nói:
- Nhưng mà Hắc Kỳ chỉ là mưu mô thủ đoạn......
Nhạc Phi khoát khoát tay:
- Sự tình có ích thì phải thừa nhận. Hắc Kỳ chính diện kháng cự Nữ Chân ba năm ở Tiểu Thương Hà, đánh bại đâu chỉ trăm vạn quân Ngụy Tề. Vi phụ hiện giờ lấy được Tương Dương, nhưng vẫn đang lo lắng Nữ Chân xuất binh liệu có thể thắng không, cách biệt chính là cách biệt.
Hắn ngẩng đầu nhìn về cờ xí đang bay phấp phới trong gió đêm ở chỗ không xa.
- Bối Ngôi quân......Ngân Bình, ban đầu hắn phản bội, từng có một đoạn đối thoại với vi phụ, nói tặng ta cái tên cho một đội quân.
- Tên......
Nhạc Ngân Bình mở to mắt, không nhịn được lên tiếng. Nhạc Phi cười rồi gật đầu.
- Đúng vậy, Bối Ngôi......hắn nói, có nghĩa là người gánh núi mà đi, cũng có nghĩa quân đội phải gánh vác sức nặng tựa núi cao. Ta nghĩ, trên núi dưới quỷ, lưng gánh núi non, đem mệnh giúp nước, thân này thành quỷ......những năm này, vi phụ vẫn luôn lo lắng, quân đội này không xứng với cái tên đó.
- ......
Thiếu nữ nhíu mày, suy nghĩ những chuyện đã nói, những năm qua, Nhạc Phi thường nói với người nhà về ý nghĩa và sức nặng của cái tên đó, Ngân Bình tự nhiên sớm đã quen thuộc, chỉ là đến tận hôm nay, mới nghe được phụ thân nói tới nguyên do trong này, trong lòng tự nhiên có chấn động lớn, qua một lúc sau mới nói:
- Cha, vậy người nói những điều này......
Câu này hỏi ra, vẻ mặt của phụ thân phía trước bèn có vẻ kỳ quái, hắn do dự một lúc:
- Thực ra, chỗ lợi hại nhất của Ninh Nghị, trước giờ đều không phải trên chiến trường, trù hoạch, dùng người, lo rất nhiều chuyện ở hậu phương mới là chỗ lợi hại thật sự của hắn, chiến trận tiếp địch chân chính, rất nhiều lúc, đều là đạo nhỏ......
Hắn nói tới đây, vẻ mặt phiền muộn, lại không nói gì thêm nữa. Ngân Bình sững sờ chốc lát, rồi cười phụt một tiếng:
- Phụ thân, nữ nhi......nữ nhi biết rồi, nhất định sẽ giúp người khuyên nhủ đệ đệ......
- Ầy, chuyện ta nói cũng không phải......
- Phụt ——
Ngân Bình che miệng, một lúc sau, vẻ mặt mới cố gắng trở nên nghiêm túc. Nhạc Phi nhìn nàng, trong mắt có bối rối, có khó xử, cũng có áy náy, một lúc sau, hắn dời mắt đi, vậy mà cũng bật cười:
- Khà khà.....ha ha ha ha......ha ha ha ha ha ha......
Tiếng cười theo nội lực truyền đến trong đêm, nhất thời áp chế bốn phía tĩnh mịch, giống như tiếng vang cực lớn trong thung lũng trống trải. Qua một lúc sau, tiếng cười dừng lại, trên mặt vị tướng quân hơn ba mươi tuổi, luôn giữ thân cực kỳ ngay thẳng này cũng đang có thần sắc phức tạp:
- Nếu đã để con lên chiến trường, vi phụ vốn không nên nói những chuyện này. Chỉ là......hài tử mười hai tuổi, vẫn chưa biết bảo vệ mình, để nó chọn thêm một lần đi. Nếu như tuổi tác lớn hơn một chút......nam nhi vốn cũng nên ra trận giết địch......
- Vâng, nữ nhi biết rồi.
Ngân Bình nén cười.
- Nữ nhi sẽ hết sức khuyên nó, chỉ có điều......Nhạc Vân nó ngây ngô cố chấp, nữ nhi cũng không chắc thật sự có thể thuyết phục được nó.
- Đi đi.
Không muốn làm xấu mặt trước mặt nữ nhi thêm nữa, Nhạc Phi phất phất tay, sau khi Ngân Bình rời khỏi, hắn đứng yên tại đó, nhìn về một mảnh bóng tối bên ngoài quân doanh, rất lâu rất lâu sau vẫn không nói gì. Hài tử nhỏ tuổi coi chiến tranh như trò trẻ con, đối với người trưởng thành mà nói, lại có ý nghĩa hoàn toàn khác. Nhạc Bằng Cử ba mươi bốn tuổi, đối ngoại cường thế khôn khéo, đối nội cứng rắn nghiêm túc, nhưng trong lòng chung quy cũng có một số chuyện băn khoăn.
Nếu như có thể có miệng lưỡi như Ninh Nghị, giờ có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều nhỉ. Lòng hắn nghĩ vậy.
......
Buổi tối lúc sau đó, Ngân Bình tìm được Nhạc Vân vẫn đang ngồi điều tức giả vờ trấn tĩnh trong doanh trại của phụ thân, hai người cùng ra khỏi quân doanh, chuẩn bị quay về nơi ở tạm thời bên ngoài doanh trại. Nhạc Vân dò hỏi tỷ tỷ về tiến triển sự việc, Ngân Bình lại cau mày, cân nhắc nên làm thế nào mới có thể kéo lại tiểu tử cố chấp này một lúc.
Tường thành Tương Dương lúc này, trong mấy lần chiến đấu đã đổ sập một đoạn, việc tu bổ vẫn đang tiếp tục. Để thuận tiện giám sát, căn nhà mấy người Nhạc Vân tạm ở bên một mé tường thành. Thợ thuyền tu bổ tường thành đã nghỉ ngơi, trên đường không có quá nhiều ánh sáng. Để tiểu Nhạc Vân xách đèn lồng, hai người nói chuyện câu được câu chăng. Đang đi về phía trước, có một bóng người từ phía trước đi tới.
Bóng người đó cao lớn, lúc đi gần tới, Ngân Bình đang nói chuyện mới dừng lại, người tới thân hình vạm vỡ, khi hắn tiến về phía trước, tầm vóc dường như vẫn đang phát triển —— từ vô hại trở thành nguy hiểm, đây là tượng trưng của khí thế mà cao thủ lục lâm thể hiện ra, không phải cao thủ chân chính thậm chí còn không thể che giấu đến mức độ như vậy.
- Hai vị là tiểu tướng quân của Nhạc gia nhỉ......
Thân hình đó tiến lại gần, chỉ thấy ánh lửa chiếu rọi tới, hiện ra một gương mặt đen đầy vết sẹo.
Ngân Bình nắm lấy bả vai Nhạc Vân:
- Ngươi là ai?
Trong một bước chân, hán tử khổng lồ đã vươn tay bắt tới.
Trong tay Ngân Bình, thanh kiếm nhẹ bay như lụa trắng ra khỏi vỏ, đồng cầm lấy pháo hoa lệnh tiễn mở nắp ra, bên cạnh, Nhạc Vân mười hai tuổi ấn thân xuống nặng như núi, hét lớn một tiếng, tung ra một quyền mạnh mẽ. Hai người có thể nói là một nhánh đích truyền của Chu Đồng, cho dù là thiếu nữ hài đồng, cũng không phải hảo thủ lục lâm bình thường có thể địch được. Nhưng mà trong một khoảnh khắc này, bàn tay to lớn của hán tử khổng lồ da đen nọ như ấn lớn phủ trời, ôm trọn sấm gió, đè xuống!
—— Không lâu sau, tiếng cảnh báo vang lớn, có người toàn thân bê bết máu xông vào doanh trại, báo tin cho Nhạc Phi: Có cao thủ Ngụy Tề hoặc Nữ Chân vào thành, bắt Ngân Bình và Nhạc Vân đi, xông ra khỏi tường thành.
Qua thêm một lúc nữa, mấy người Cao Sủng, Ngưu Cao dẫn theo hảo thủ trong quân, nhanh chóng đuổi theo ——
......
Việc có rất nhiều, nói từng chuyện một.
Từ sau khi chuyện của Trạch Châu kết thúc, Ninh Nghị và đám người Tây Qua một đường xuôi nam, đã đang đi trên đường về nhà. Cả đường này, hai người dẫn theo một đám hộ vệ như Phương Thư Thường theo sau, có lúc đồng hành, có lúc tách ra, mỗi ngày dò la dân sinh, tình trạng, các kiểu tình báo dọc đường, vừa đi vừa nghỉ, qua Hoàng Hà, qua Biện Lương, dần dần, đến phụ cận Đặng Châu, Tân Dã, cách Tương Dương cũng không xa nữa.
Ninh Nghị không muốn đường đột tiến vào địa bàn của Bối Ngôi quân, có ý định đi vòng. Cả đường này hắn trông có vẻ nhàn nhã, trên thực tế cũng có rất nhiều chuyện phải làm, những mưu tính cần thiết phải suy nghĩ, một buổi tối của trung tuần tháng bảy, phu thê hai người đánh xe ngựa cắm trại dã ngoại, Ninh Nghị suy nghĩ sự tình đến nửa đêm, ngủ không sâu giấc, bèn lặng lẽ ra ngoài hóng gió, ngồi trên đồng cỏ đống lửa dần tắt chưa lâu, Tây Qua cũng đi tới.
- Hai ngày nay ngươi nghỉ ngơi không tốt, là lo lắng Nữ Chân hay lo lắng về Vương Sư Đồng?
- Nàng ngược lại cũng biết ta đang lo lắng về Vương Sư Đồng.
Ninh Nghị cười cười.
- Mấy ngày này, ngươi bố trí không ít thứ cho hắn, sao có thể giấu được ta.
Tây Qua duỗi thẳng hai chân, vươn tay nắm lấy mũi chân, gập người, duỗi mình trên đồng cỏ, Ninh Nghị giơ tay vuốt tóc nàng.
- Là có chút vấn đề.
Hắn nói.