- Là có chút vấn đề.
Ninh Nghị bứt một cọng cỏ trên đất, rồi nằm xuống:
- Bên phía Vương Sư Đồng kia phải có vài chuẩn bị.
- Ngồi không hưởng lộc?
Tây Qua hỏi một câu, Ninh Nghị cười lắc lắc đầu:
- Ta không đói khát đến vậy, nếu hắn đi vững thì không cần quản hắn, nếu đi không vững, hy vọng có thể giữ lại vài người. Mấy chục vạn người đến cuối cùng, đều sẽ để lại chút gì đó, giờ vẫn khó nói, xem phát triển thế nào đã.
Tây Qua nằm cạnh nhìn hắn, Ninh Nghị và nàng nhìn nhau mấy cái, rồi cười cười:
- Vương Sư Đồng là một người rất thông minh, từ phương bắc xuôi nam, có thể dựa vào một bầu nhiệt huyết mà tụ tập được mấy chục vạn người, đưa đến bên bờ Hoàng Hà, bản thân đã là lợi hại. Nhưng mà, ta không biết......có thể trong một lúc nào đó hắn vẫn đã sụp đổ, một đường này thấy nhiều người chết như vậy, lúc hắn cũng suýt nữa phải chết, có thể trong tiềm thức của hắn, đã biết đây là một con đường chết.
Ninh Nghị nhìn lên bầu trời, lúc này lại cười một cách phức tạp:
- Ai cũng đều có một quá trình như thế, nhiệt huyết bừng bừng, người lại thông minh, có thể qua rất nhiều ải......đi mãi đi mãi phát hiện, có một số chuyện, không phải cứ thông minh và liều cả cái mạng là có thể làm được. Buổi sáng hôm ấy, ta muốn nói với hắn, phải chết rất nhiều người, kết quả tốt nhất là có thể giữ lại mấy vạn. Hắn là người dẫn đầu, nếu có thể tỉnh táo phân tích, gánh vác được tội nghiệt mà người khác không thể gánh vác, sau khi chết mấy chục vạn người thậm chí trăm vạn người, có lẽ có thể có được mấy vạn người có thể chiến đấu, đến cuối cùng, mọi người có thể liên thủ đánh bại Nữ Chân.
Ninh Nghị dừng một lúc, nhìn Tây Qua:
- Nhưng hắn quá thông minh, ta mở lời, hắn liền nhìn được bản chất. Mạng của mấy chục vạn người, cũng quá nặng rồi.
Tây Qua nghe hắn nói chuyện này, trong mắt có ý cười, sau đó miệng chúm chím:
- Gánh vác......tội nghiệt?
- Ta không nhìn nhận bản thân như vậy, không cần lo lắng cho ta.
Ninh Nghị vỗ vỗ đầu nàng.
- Mấy chục vạn người kiếm sống, bất cứ lúc nào đều sẽ có người chết. Nếu thật sự phân tích ra, ai sống ai chết, trong lòng thật không hiểu rõ sao? Người bình thường khó tránh không chịu nổi, một số người không bằng lòng nghĩ tới nó, thực ra nếu như không nghĩ, người chết sẽ càng nhiều, vậy thì người đầu lĩnh này thật sự không đạt tiêu chuẩn nữa.
- Có lẽ hắn lo lắng ngươi để bọn hắn làm tiên phong, tương lai sẽ bỏ mặc bọn hắn.
- Hắn làm gì có lựa chọn, có một phần giúp đỡ nhận trước một phần là được rồi......kỳ thực nếu như hắn có thể thông suốt loại quan hệ giữa tàn khốc và đại thiện này, thì chính là đồng minh tốt nhất của Hắc Kỳ, dốc hết sức ta đều sẽ giúp hắn. Nhưng nếu không hiểu thấu đáo được, vậy thì bỏ đi. Quá khích một chút càng tốt, người thông minh, sợ nhất là cảm thấy bản thân mình có đường lui.
Ninh Nghị gối đầu lên hai tay, nhìn tinh hà lưu chuyển trên bầu trời:
- Thực ra thì, ta chỉ là cảm thấy, mấy năm rồi không được gặp bọn Ninh Hi, lần này trở về rốt cục có thể gặp mặt, có chút không ngủ được.
- Bốn năm.
Tây Qua nói.
- Tiểu Hi vẫn rất nhớ ngươi, nó cũng chăm sóc đệ đệ muội muội rất tốt, không cần lo lắng.
Ninh Nghị nhìn bầu trời, bĩu bĩu môi. Qua một lúc sau, hắn ngồi dậy:
- Nàng nói, mấy năm rồi cảm thấy cha mình đã mất, giờ ta đột nhiên xuất hiện, nó sẽ có cảm giác gì?
- Cũng là ngươi làm quá quyết liệt.
- Sợ mà, tiểu hài tử khó tránh nói lỡ lời.
Hắn ngửa đầu lên, thở dài, khẽ nhíu mày:
- Ta nhớ hơn mười năm trước, lúc chuẩn bị lên kinh, ta nói với Đàn Nhi, chuyến này lên kinh cảm giác không ổn, một khi bắt đầu làm việc, tương lai có thể không kiểm soát được bản thân, sau đó......Nữ Chân, Mông Cổ, những thứ này ngược lại là chuyện nhỏ, bốn năm không thấy được hài tử của mình, chuyện vớ vẩn......
Thấy dáng vẻ nhíu mày, khẽ có lệ khí của hắn, Tây Qua, người bên nhau đã lâu biết được đây là việc phát tiết cảm xúc bình thường của Ninh Nghị bấy lâu nay, nếu có kẻ địch trước mặt, quá nửa phải gặp xui xẻo. Nàng ôm hai đầu gối:
- Nếu như không có những chuyện này, ngươi có ở bên cạnh ta không? Ta là muốn tạo phản đấy.
- Đời người luôn là, ừm, có được có mất.
Lệ khí trên mặt Ninh Nghị phai đi, đứng dậy đi hai bước.
- Tiểu Hi mười ba tuổi, Tiểu Kỵ mười tuổi, Văn Văn tám tuổi, đều nên hiểu chuyện rồi. Tiểu Hà Tiểu Kha năm tuổi, Tiểu Sương Tiểu Ngưng ba tuổi, đều coi như từ khi sinh ra đã chưa từng gặp ta, nghĩ tới đương nhiên là ta tự chuốc lấy, chỉ có điều ít nhiều sẽ có chút tiếc nuối. Hài tử của mình đấy, không biết ta nữa thì làm sao đây.
Tây Qua đứng dậy, ánh mắt trong veo mỉm cười:
- Ngươi trở về gặp bọn chúng, tự nhiên sẽ biết thôi, chúng ta dạy dỗ bọn trẻ rất tốt.
Ninh Nghị ngẫm nghĩ, không nói gì nữa, sự từng trải của hắn ở kiếp trước, cộng thêm thời gian mười sáu năm của kiếp này, công phu bồi dưỡng phẩm chất vốn đã ăn sâu vào xương tủy. Chẳng qua bất luận đối với ai, con cái thủy chung là sự tồn tại đặc biệt nhất. Lúc hắn mới đến Vũ triều chỉ muốn nhàn nhã qua ngày, cho dù khói lửa chiến tranh đốt tới, cũng có thể dời nam cùng người nhà, yên ổn sống hết cuộc đời. Ai biết được sau đó đi trên con đường này, cho dù là hắn, cũng chỉ là đang tung mình trong những con sóng nguy hiểm, đi trên những vách đá của cuồng phong.
Ba năm đại chiến của Tiểu Thương Hà, hắn chỉ từng xuôi nam một lần vào lúc bắt đầu năm thứ hai, gặp mặt mấy người Đàn Nhi, Vân Trúc an cư ở mặt nam, lúc này Hồng Đề đã sinh hạ Ninh Hà, Cẩm Nhi cũng đã sinh một đứa con gái, đặt tên Ninh Kha. Lần đó về nhà, Vân Trúc mang thai, Tây Qua âm thầm qua lại với hắn cũng có mang, sau đó con gái của Vân Trúc đặt tên là Sương, con gái Tây Qua đặt tên là Ngưng. Đại chiến Tiểu Thương Hà kết thúc, hắn ẩn giấu tung tích, chưa từng gặp mặt hai đứa con gái này.
Lúc Hoa Hạ quân xuôi nam, thu nạp và tổ chức không ít quân đội Đại Tề, tinh nhuệ quân đội vốn có lại hao tổn quá nửa, nội bộ kỳ thực cũng rất hỗn loạn và phức tạp. Trong kênh tình báo của Lư Minh Phường ở phía bắc, hắn biết được Hoàn Nhan Hi Doãn theo dõi vô cùng gắt gao, một mặt là sợ hài tử không cẩn thận tiết lộ tin tức, mặt khác, lại sợ Hoàn Nhan Hi Doãn bất chấp tất cả bí quá hóa liều mà thăm dò, liên lụy người nhà, Ninh Nghị lo lắng hết sức, đêm không say giấc, cho đến sau khi giáo dục, thanh trừng vòng thứ nhất kết thúc, Ninh Nghị lại khảo sát nghiêm khắc trạng thái của một bộ phận tướng lĩnh trong quân, chọn lọc bồi dưỡng một nhóm người trẻ tuổi tham gia vào việc vận hành Hoa Hạ quân, mới hơi yên tâm được. Trong thời gian đó, cũng từng có nhiều lần ám sát, đều bị đám người Hồng Đề, Đỗ Sát, Phương Thư Thường hóa giải.
Trong khoảng thời gian này, Đàn Nhi làm quản gia trong Hoa Hạ quân, Hồng Đề phụ trách an toàn của người lớn và trẻ con, hầu như không thể tìm được thời gian đoàn tụ với Ninh Nghị, mấy người Vân Trúc, Cẩm Nhi, Tiểu Thuyền, Tây Qua thỉnh thoảng lén lút ra ngoài, đến chỗ ẩn cư của Ninh Nghị bầu bạn với hắn. Cho dù tâm trí Ninh Nghị kiên định, thỉnh thoảng nửa đêm mơ về, nhớ tới mấy chuyện như bọn trẻ đứa này đứa kia bị ốm, bị thương hoặc sức khỏe yếu ớt khóc quấy, cũng khó tránh khẽ thở dài một hơi.
Thời gian hai năm trôi qua, thế cục trong Hoa Hạ quân đã định. Một năm này, Ninh Nghị và Tây Qua cùng lên phía bắc, từ Thổ Phiên vòng qua Tây Hạ, mà sau đó đến Tây Bắc, từ Trung Nguyên vòng trở về, mới vừa hay gặp được chuyện của Du Hồng Trác, Ngạ Quỷ ở Trạch Châu, đến bây giờ, cách lúc về nhà cũng chưa tới thời gian một tháng, cho dù Hoàn Nhan Hi Doãn thật sự có sắp xếp hành động gì đó, Ninh Nghị cũng đã có phòng bị đầy đủ.
Nếu thế cục Trung Nguyên biến động, Tần Thiệu Khiêm sẽ đảm đương công khai tiếp tục chấp chưởng Hoa Hạ quân, Ninh Nghị đoàn tụ với người nhà, thậm chí thỉnh thoảng xuất hiện, đều đã không hề gì. Nếu người Nữ Chân thật sự muốn vượt trăm núi ngàn sông chạy tới tây nam khai chiến với Hoa Hạ quân, vậy thì đánh với hắn một trận nữa, cũng chẳng có gì đáng nói cả.
Từ khi cùng Nữ Chân khai chiến, cho dù đã kéo dài qua thời gian mấy năm, đối với Ninh Nghị mà nói, đều là chỉ giành giật từng giây từng phút. Vũ triều ục ịch vẫn còn đang chơi trò nghỉ ngơi điều tức gì đó, Ninh Nghị từng lên phía bắc lại đã biết, Mông Cổ nuốt xong Tây Hạ, bèn có thể tìm được tấm ván nhảy tốt nhất, thẳng tiến Trung Nguyên. Tây Bắc lúc này, ngoại trừ đám người Chiết gia dựa vào Nữ Chân vẫn đang nhặt nhạnh vụn nát khôi phục sinh kế, đa số các nơi đã trở thành đất trắng, không còn Tây quân xưa kia, cửa lớn Trung Nguyên trên cơ bản là rộng mở, một khi nhánh đội kỵ mà vốn chưa được hầu hết người Trung Nguyên biết tới hiện giờ bước ra một bước này, Trung Nguyên trong tương lai sẽ trở thành một địa ngục trần gian thực sự.
Ngay cả khi Nữ Chân đối địch với họ, trên một vòng chiến trường tàn khốc này, cũng rất khó có không gian sinh tồn cho kẻ yếu.
- Nghĩ thôi cũng thấy cảm động......
Ninh Nghị lẩm bẩm một tiếng, cùng Tây Qua bước đi trên dốc.
- Sau khi thăm dò ý tứ của người Mông Cổ......
Đang nói chuyện, đằng xa đột nhiên có người tới, ngọn đuốc lắc lư vài cái, là động tác quen thuộc, bóng người ẩn trong bóng tối lại lẻn vào, người đối diện tới là Phương Thư Thường tối nay ở tại một trấn gần đó. Ninh Nghị nhíu mày, nếu không phải là chuyện cần lập tức ứng biến, hắn đại khái cũng sẽ không tới.
- Sao vậy?
- Xảy ra một số chuyện.
Phương Thư Thường quay đầu chỉ về đằng xa, chỗ xa nhất trong bóng đêm, mơ hồ có ánh sáng nhỏ bé biến hóa.
- Đánh nhau rồi à?
Tây Qua nhíu mày.
- Bối Ngôi quân ban đêm đột kích Đặng Châu?
- Không phải, quân trấn giữ Đặng Châu xuất ra một nhóm người, người lục lâm cũng xuất ra một tốp, nhân mã mỗi bên đều có. Nghe nói trong đêm hai ngày trước, có võ giả người Kim vào Tương Dương, bắt đi hai con của Nhạc tướng quân ra khỏi thành, Bối Ngôi quân cũng phái đi cao thủ truy kích, hai bên giao đấu mấy lần, trì hoãn tốc độ của đội ngũ người Kim đó, tin tức giờ đã truyền tới Đặng Châu, Tân Dã bên này, có người tới cứu, có người tới đón, hiện giờ rất nhiều người đã lao vào đánh nhau, đoán chừng không lâu nữa sẽ ảnh hưởng tới bên này. Chúng ta tốt nhất vẫn nên di chuyển trước.
- Nhạc tướng quân......con cái của Nhạc Phi, là Ngân Bình và Nhạc Vân.
Ninh Nghị nhớ lại, ngẫm nghĩ.
- Quân đội vẫn chưa đuổi tới sao, hai bên đụng nhau sẽ là một trận đại chiến.
- Nghe nói bên phía Nữ Chân kia là cao thủ, tổng cộng hơn trăm người, chuyên vì giết người chém đầu mà đến. Nhạc tướng quân rất cẩn thận, chưa từng mạo hiểm tiến vào, cao thủ đi trước dường như cũng vẫn luôn không bắt được vị trí của họ, chỉ là truy đuổi đến mức phải đi một số đường vòng. Những người Nữ Chân này còn giết chết một tham tướng lạc đàn trong Bối Ngôi quân, mang theo đầu người thị uy, tự cao tự đại. Đặng Châu Tân Dã hiện giờ tuy rằng loạn, nhưng một số người lục lâm vẫn giết ra, muốn cứu đôi nhi nữ này của Nhạc tướng quân. Ngươi xem......
Tây Qua liếc nhìn Ninh Nghị:
- Vị Nhạc tướng quân này từng đi theo ngươi, ít nhiều cũng có chút tình nghĩa hương hỏa (tình nghĩa thề ước, đồng minh), hay là, giúp đỡ một chút?
- Hắn là đệ tử của Chu Đồng, tính tình cương trực, có chuyện giết vua, đôi bên rất khó gặp mặt. Những năm này, Bối Ngôi quân của hắn cũng coi như khá ra dáng rồi, nếu thật sự bị hắn nhắm trúng, sợ là khó qua được Tương Dương......
Ninh Nghị nhíu mày, nói xong mấy lời này, nhấc nhấc ngón tay.
- Bỏ đi, tận sức một chút vậy, những người này nếu vì chặt đầu mà đến, sau này cũng khó tránh có xung đột với các ngươi, trước khi chọc tới Bối Ngôi quân, chúng ta nhanh chóng vòng đi.
Phương Thư Thường gật gật đầu, Tây Qua mỉm cười, bóng dáng nàng xoẹt một tiếng đi ra khỏi bên cạnh Ninh Nghị, chớp mắt đã ngoài hai trượng, tiện tay cầm lấy áo choàng đen cạnh đống lửa khoác lên người, đến cạnh một thân cây lớn tung người lên ngựa, siết lấy dây cương:
- Ta dẫn đội.
Trên lưng ngựa, nữ kỵ sĩ hiên ngang cười cười, nhanh gọn dứt khoát, Ninh Nghị có hơi đắn đo:
- Ây dà, nàng......
- Ngươi yên tâm.
Hắc mã phi nước đại, nàng giơ tay lên, đầu ngón tay phun ra ánh sáng, sau đó pháo hoa bay lên.
Gió thu hiu hiu, sóng cả dâng trào, không lâu sau đó, trong rừng cây, từng bóng người đập tan sóng biển, bắt đầu lan tràn và tụ tập cùng một hướng.
Ninh Nghị cũng cưỡi lên ngựa, cùng với Phương Thư Thường lao vút lan ra theo những hình bóng đó. Phía trước, một mảnh giết chóc hỗn loạn đã triển khai trong màn đêm......