Trong màn đêm, bóng người và chiến mã chạy vội, xuyên qua rừng cây, đó là một ngọn đồi với tầm nhìn rộng hơn một chút, con đường đất đổ nát trải dài theo sườn đồi, xa xa là một ngôi làng hoang vắng đã trở thành bóng ma.
Thôn làng là gần đây mới hoang phế, tuy đã không còn ai, nhưng vẫn không có quá nhiều dấu vết thời gian tàn phá. Nơi này......đã gần với Đặng Châu. Ngân Bình bị trói trên lưng ngựa phân biệt ra được —— hơn một tháng trước, nàng còn từng theo binh sĩ Bối Ngôi quân tới đây một lần.
Bên tai có tiếng gió lướt qua, đằng xa truyền tới một trận tiếng huyên náo khẽ, đó là giao tranh quy mô nhỏ đang xảy ra. Thiếu nữ bị trói trên lưng ngựa nín thở, trong đội ngựa bên này, có người đưa mắt chú ý đến bóng tối bên đó, không lâu sau, tiếng giao tranh dừng lại.
Nam tử cưỡi ngựa từ đằng xa chạy tới, trong tay đang nâng ngọn đuốc, khi tới gần, giơ tay gỡ hai cái đầu người ngang hông xuống ném vào trong rãnh bùn ven đường. Ngân Bình nhắm mắt lại, nghe thấy người đó nói:
- Hai kẻ lục lâm.
- Đôi phu thê?
Có người như liếc nhìn vào trong rãnh bùn ấy.
- Cẩu nam nữ, chết cùng nhau rồi.
Trên lưng ngựa đằng sau vang lên tiếng giãy giụa ô ô, sau đó tát “bốp” một cái, sau cái tát lại vang lên một tiếng, người trên lưng ngựa đó mắng:
- Ranh con!
Đại khái là Nhạc Vân ra sức vùng vẫy, sau đó bị đánh.
Trong gió đêm, có người cười khinh miệt, đội ngựa bèn tiếp tục đi tới phía trước.
Thôn làng gần tới rồi, Đặng Châu cũng ngày càng gần.
Gần tới Đặng Châu, cũng có nghĩa khả năng nàng và đệ đệ được cứu, đã ngày càng nhỏ......
....................
Đại khái không có ai có thể miêu tả cụ thể chiến tranh là một loại khái niệm như thế nào.
Nếu phải nói khái quát, một câu nói gần với nó nhất, có lẽ nên là “dùng bất cứ thủ đoạn nào”. Từ khi có nhân loại tới nay, bất luận là thủ đoạn và sự việc thế nào, chỉ cần có thể xảy ra thì đều có thể xuất hiện trong chiến tranh. Vũ triều rơi vào khói lửa chiến tranh đã có thời gian mấy năm rồi.
Tương Dương lần nữa đổi chủ vào hai tháng trước, vừa mới trở thành tiền tuyến của chiến tranh. Hiện giờ, giữa mấy vùng đất như Tương Dương, Đặng Châu, Tân Dã vẫn là một khu vực hỗn loạn và hung hiểm.
Dân ngụ cư trước đây ly tán, lưu dân tụ tập, Bối Ngôi quân, quân đội Đại Tề tàn sát ở vùng phụ cận, khiến cho trong vòng mấy trăm dặm chỗ này đều biến thành một mảnh chém giết hỗn loạn.
Trước khi đội quân lớn tụ tập và phản công, đội tuần tra của Ngụy Tề chuyên chặn giết lưu dân —— lưu dân đã đi tới đây đối với bọn họ mà nói trên cơ bản là giết chết bất luận tội —— Bối Ngôi quân phái ra đội ngũ cố hết sức đón lưu dân đi trong sự va chạm đầu tiên.
Tháng trước, vì một đám bách tính, quân đội Ngụy Tề thử đánh một đợt phục kích vào Bối Ngôi quân, sau khi bị đám người Ngưu Cao nhìn thấu tương kế tựu kế tiến hành bao vây ngược lại, sau đó vây điểm đánh viện binh mở rộng chiến quả. Viện binh của Ngụy Tề hợp lực với đội quân đốc chiến của người Kim tàn sát bách tính vây Ngụy cứu Triệu, trận chiến nhỏ này suýt nữa mở rộng, sau đó Bối Ngôi quân hơi chiếm thế thượng phong, khắc chế thu binh, lưu dân bị tàn sát gần nửa.
Xung đột tương tự như vậy đã không còn lạ trong thời gian gần đây, nhưng sau khi xung đột quy mô lớn suýt nữa bùng phát, đôi bên lại đều đang tạm thời duy trì thái độ kiềm chế tại chỗ này. Bối Ngôi quân vừa thu được thắng lợi lớn, đối phương cũng đã dựng lên thế trận phòng ngự, điều cần làm là tiêu hóa kinh nghiệm có được sau trận thắng lớn, củng cố niềm tin của quân đội.
Quân đội Đại Tề nhát gan sợ chiến, so ra mà nói bọn họ càng thích thú chặn giết lưu dân xuôi nam, giết sạch hết người, cướp đoạt tài vật cuối cùng của họ. Mà chịu dưới áp lực đốc chiến của người Kim, bọn họ cũng chỉ đành giằng co ở nơi này.
Còn về bên phía người Kim, ban đầu nâng đỡ chính quyền Đại Tề, bọn họ cũng từng để lại mấy nhánh đội ngũ tại Trung Nguyên —— nhưng những đội quân này không phải tinh nhuệ, tuy rằng cũng có một ít khai quốc hùng binh Nữ Chân gánh vác, nhưng ở Trung Nguyên mấy năm nay, quan lại địa phương đều nịnh nọt phụ họa, căn bản không ai dám chính diện phản kháng bọn họ, những người này sống an nhàn sung sướng, cũng đã dần hao mòn sĩ khí. Trong thời gian đến Đặng Châu, Tân Dã, tướng lĩnh của quân Kim đốc thúc quân đội Đại Tề ra trận, quân đội Đại Tề lại không ngừng cứu viện, trì hoãn.
Trên một phương hướng lớn, ba lực lượng giằng co ở nơi này, trong khoảng trống của cuộc đối đầu, tình hình lưu dân chịu tàn sát không hề chậm lại chút nào. Dưới kiến nghị của phụ tá Tôn Cách, Bối Ngôi quân phái ra đội ngũ năm ba trăm người chia nhóm lần lượt tuần tra, tiếp ứng những người từ đất bắc xuôi nam, nhìn thấy cảnh tượng thê thảm sau khi thường dân bị tàn sát, cướp bóc trên đường hoặc trong rừng cây, đất hoang, những lão nhân và hài tử bị giết chết, những phụ nhân bị cưỡng bức rồi giết chết đó......sau khi những binh sĩ này trở về, nói tới mấy chuyện này, hận không thể lập tức xông lên chiến trường, ăn thịt uống máu kẻ địch. Những binh sĩ này cũng trở thành người có thể chiến đấu hơn nữa.
Đương nhiên, bởi vì những chuyện này mà hậu phương của Bối Ngôi quân cũng có một số âm thanh bất đồng đang nung nấu. Vì để phòng ngừa gian tế đất bắc vào thành, Bối Ngôi quân quản lý Tương Dương nghiêm ngặt, đa số lưu dân chỉ hơi nghỉ ngơi một chút bèn bị phân luồng xuôi nam, cũng có thư sinh, quan viên phía nam nghe ngóng được rất nhiều chuyện, nhạy bén phát giác ra, Bối Ngôi quân cũng không có năng lực tiếp tục tiến lên phía bắc.
Nếu như Bối Ngôi quân đẩy lên phía bắc với một tư thái kiên quyết hơn, mà không phải mỗi lần chỉ phái ra năm ba trăm người xuất thành, những bách tính chết đi giữa ba nơi Tương Dương, Đặng Châu, Tân Dã có lẽ sẽ có khả năng nhờ đó mà sống sót.
Đương nhiên, dưới sự đại thắng, sóng âm như vậy vẫn chưa được coi là rõ ràng. Đối với những chuyện này, Ngân Bình mới chỉ mười ba mười bốn tuổi cũng vẫn chưa rõ lắm, nhưng chuyện nàng có thể hiểu là, phụ thân sẽ không mà cũng không thể đưa quân ra khỏi Tương Dương để tới cứu hai đứa trẻ nhà mình, thậm chí là bản thân phụ thân, cũng không thể bỏ Tương Dương lúc này để đuổi theo từ phía sau. Sau khi ý thức được thực lực của nhánh đội ngũ bắt mình và Nhạc Vân, đáy lòng Ngân Bình lờ mờ phát giác được, cơ hội cầu sống của hai tỷ đệ sẽ càng mong manh.
Hán tử khổng lồ mặt sẹo ra tay vào hai ngày trước ở thành Tương Dương, chỉ giao đấu ba chiêu với hai tỷ đệ đã đánh ngã được nàng và Nhạc Vân, lúc tỉnh lại thì đã tới bên ngoài thành Tương Dương. Chờ đợi bọn họ, là một đội ngũ nòng cốt ước chừng bốn năm mươi người, các thành viên có Kim có Hán, bắt được tỷ đệ hai người bèn vẫn luôn lao đi đường vòng bên ngoài thành Tương Dương.
Nòng cốt bốn năm mươi người, tách biệt với họ, rõ ràng vẫn còn nhiều người hơn trong những tin tức tình báo không thường xuyên. Lúc này hảo thủ trong Bối Ngôi quân đã xuất thành đuổi theo, quân đội ước chừng cũng đang bố phòng nghiêm ngặt, lúc Ngân Bình vừa tỉnh lại, việc đầu tiên chính là bình tĩnh xác nhận tình hình trước mắt, nhưng mà, sau lần chạm trán với đội ngũ thám báo của Bối Ngôi quân, Ngân Bình mới bắt đầu phát hiện có gì đó không ổn.
Thủ lĩnh của nhánh đội ngũ này là một người Nữ Chân hơn ba mươi tuổi, dẫn dắt mấy chục người, sợ rằng đều được coi như cao thủ hàng đầu trong võ lâm, trong đó võ nghệ cao nhất hiển nhiên là đại hán mặt sẹo trước đó vào thành. Người này mặt mũi hung ác, không nói nhiều, nhưng thủ lĩnh người Kim đó khi đối diện hắn cũng phải gọi một tiếng Lục sư. Ngân Bình kinh nghiệm giang hồ không nhiều, nhưng trong lòng lờ mờ nhớ tới một người, đó là cao thủ cấp tông sư từng tung hoành đất bắc, “Hung Diêm Vương” Lục Đà.
Ban đầu Tâm Ma Ninh Nghị thống lĩnh Mật Trinh Tư, từng trắng trợn thu thập các loại tin tức trên giang hồ. Sau khi Ninh Nghị tạo phản, Mật Trinh Tư bị đánh tan, nhưng rất nhiều thứ vẫn được Thành Quốc công chúa phủ âm thầm lưu giữ lại, sau đó nữa truyền cho thái tử Quân Vũ, là tâm phúc của thái tử, đám người Nhạc Phi, Văn Nhân Bất Nhị tự nhiên cũng có thể tìm đọc, trong quá trình Nhạc Phi tổ chức Bối Ngôi quân, cũng được rất nhiều người lục lâm gia nhập, Ngân Bình giở xem những tư liệu lưu trữ đó, bèn từng nhìn thấy cái tên của Lục Đà.
So sánh với tiếng tăm của những đại tông sư như Phương Lạp, Chu Đồng, Lâm Tông Ngô, võ nghệ của “Hung Diêm Vương” Lục Đà hơi kém hơn chút, cảm giác tồn tại cũng thua kém nhiều, nguyên nhân chủ yếu nằm ở chỗ, hắn không phải thế lực thống lĩnh một phương hoặc cường giả có thân phận độc lập, từ đầu đến cuối, hắn đều chỉ là con chó dưới cửa của Tề gia đại tộc Hà Bắc.
Ban đầu trong mấy thế gia trong lãnh thổ Vũ triều, danh tiếng kinh khủng nhất, sợ rằng phải tính đến Tề gia của Hà Bắc. Trước liên minh Hắc Thủy, thế gia đại tộc của Hà Bắc vẫn còn Vương gia của Vương Kỳ Tùng kìm hãm bọn họ, Hà Đông cũng có Tả gia của Tả Đoan Hữu hô ứng. Sau khi nam đinh trong tộc Vương Kỳ Tùng hầu như chết sạch, nữ quyến rút về nam, Hà Bắc bèn chỉ còn một mình Tề gia lớn nhất.
Nhờ vào địa lợi, Tề gia ưa chuộng nhất qua lại làm ăn với Liêu quốc, là phái chủ hòa kiên định. Cũng chính vì vậy, ban đầu có quý nhân Liêu quốc thất thủ ở Giang Ninh, Tề gia từng phái Lục Đà giải cứu, nhân tiện phái người ám sát Tần Tự Nguyên sắp sửa nổi dậy, nếu không phải lúc đó Lục Đà phụ trách nhiệm vụ giải cứu, Tần Tự Nguyên và Ninh Nghị vừa hay gặp gỡ nếu gặp phải kẻ hung ác như Lục Đà, e rằng cũng khó may mắn.
Sau khi Liêu quốc bị tiêu diệt, Tề gia như cũ vẫn là phái chủ hòa, đồng thời phát sinh liên hệ với người Kim sớm nhất, đến sau này người Kim chiếm lĩnh Trung Nguyên, Tề gia bèn đầu quân cho Kim quốc, sau lưng nâng đỡ Bình Đông tướng quân Lý Tế Chi. Trong cả quá trình này, Lục Đà thủy chung là dựa vào Tề gia hành sự, võ nghệ của hắn có lẽ có chút thua kém so với Lâm Tông Ngô uy danh hiển hách hiện giờ, nhưng trong lục lâm cũng là địch thủ hiếm có, trong Bối Ngôi quân ngoại trừ phụ thân, có lẽ chỉ có tiên phong Cao Sủng có thể đối chọi với hắn.
So đấu trong quân trận, ý nghĩa của cao thủ chỉ là trở thành tướng lĩnh, ngưng kết quân tâm, nhưng sự đuổi chạy của hai nhánh đội ngũ này lại là một chuyện khác. Trong ngày đầu tiên nhánh đội ngũ này từng bị thám báo chặn đứng hai lần, thám báo trong quân đều là tinh nhuệ, nhưng trước mặt những cao thủ này lại khó có người chống đỡ được mấy hiệp, Lục Đà đều chưa đích thân ra tay, người đưa qua đó đã đuổi theo, giết chết những thám báo kia.
Ngân Bình có thể nhìn ra, đạo cô trung niên cưỡi cùng một ngựa, phụ trách trông chừng nàng thân hình cao gầy mảnh khảnh, bàn tay và ngón tay khô cứng như sắt rèn, ẩn hiện màu xanh, đó là tượng trưng cho trảo công đã đạt tới cảnh giới siêu phàm. Nam nhân trung niên phụ trách canh chừng Nhạc Vân phía sau mặt trắng nhẵn nhụi, tướng ngũ đoản, thân hình như trái bóng, lúc xuống ngựa đi bộ lại như chân không chạm đất, đây là biểu hiện của công phu miên nhu cực sâu trong Thập tam thái bảo, căn cứ vào thông tin của Mật Trinh Tư, dường như chính là kẻ ác Cừu Thiên Hải từng ẩn nấp ở Sơn Đông, công phu Bạch Viên Thông Tí, Miên chưởng, bật chân cực kỳ cao, những năm đầu bởi giết một nhà sư tỷ, mai danh ẩn tích trong lục lâm, đến nay Kim quốc lật đổ Trung Nguyên, hắn rốt cục lại xuất hiện.
Ngoại trừ hai người này, trong đám người vẫn có kẻ khinh công xuất sắc, có cao thủ của Đường thủ, Ngũ Tàng quyền, có hảo thủ côn pháp, có hung nhân võ đạo mà một chiêu một thức đã dung nhập dễ dàng, cho dù là người Nữ Chân trong đó, ai nấy cũng đều thân thủ nhanh nhẹn, tiễn pháp cao siêu, rất rõ ràng những người này chính là đội ngũ tinh nhuệ mà người Nữ Chân dốc sức vơ vét tạo ra.
Dù cho trong Bối Ngôi quân rất nhiều cao thủ, muốn một lần tụ tập được nhiều hảo thủ thế này cũng không hề dễ dàng.