Ngày đầu tiên trong lòng Ngân Bình vẫn còn ôm tâm lý may mắn, nhưng mà đội nhân mã này hai lượt giết sạch thám báo Bối Ngôi quân gặp phải, đến giữa đêm, tướng lĩnh Hứa Loan của Bối Ngôi quân đuổi theo đằng sau bị đối phương phục giết, trong lòng Ngân Bình mới trầm hẳn xuống.
Nàng từ nhỏ được Nhạc Phi dạy dỗ, lúc này đã có thể nhìn ra, nhánh đội ngũ này do cao tầng Nữ Chân đó dẫn dắt, hiển nhiên tự cao tự đại, muốn bằng sức một mình đảo loạn thế cục Tương Dương. Một nơi lớn như vậy, hơn trăm cao thủ bôn tẩu xê dịch, không phải thứ mấy trăm đến ngàn binh sĩ có thể vây khốn được, tốp nhỏ tinh nhuệ dù có thể đuổi kịp lên từ phía sau, nhưng nếu không có hảo thủ như Cao Sủng dẫn đội, cũng khó thu được kết quả gì. Mà muốn điều động đại quân lại càng mạo hiểm, không ai biết được liệu quân đội Đại Tề, Kim quốc có chuẩn bị sẵn sẽ phát động tiến công đối với Tương Dương không.
Đội ngũ này bôn tẩu vòng quanh, đến ngày thứ hai, cuối cùng quay về hướng Đặng Châu. Sau khi thỉnh thoảng gặp được lưu dân, tiếp đó lại gặp được mấy tốp người cứu viện, rồi lần lượt bị đối phương giết chết, từ trong câu chuyện cười đùa của đám người này, Ngân Bình mới biết biến động của Tương Dương đã kinh động lục lâm gần đó, không ít nhân sĩ lục lâm tại Đặng Châu, Tân Dã đều đã lên đường, muốn cứu hai người thân của Nhạc tướng quân về, chỉ có điều đám đông ô hợp bình thường sao có thể địch lại những cao thủ hàng đầu được chuyên môn huấn luyện, hiểu cách phối hợp này, thường chỉ cần hơi tiếp cận một chút đã bị phát giác ra rồi giết ngược lại, còn tin tức, bất luận thế nào cũng không thể truyền đi nổi.
Cũng có hai lần, đối phương tóm lấy người lục lâm bắt được đến trước mặt Ngân Bình và Nhạc Vân, làm nhục một phen rồi mới giết, tiểu Nhạc Vân tức đến mắng nhiếc, Cừu Thiên Hải phụ trách trông chừng hắn tính tình vô cùng tồi tệ, bèn cười ha hả, sau đó đánh đập một trận, coi như trò tiêu khiển trên đường.
Đến đêm khuya này, một đoàn người Lục Đà tiến gần thôn vắng đó, cũng dần tới Đặng Châu. Trên thực tế khoảng cách giữa Tương Dương và Đặng Châu, với cước lực của những người này làm gì cần đến thời gian hai ngày, chẳng qua người Nữ Chân dẫn đầu kia tự cao tự đại, đội người này hiển nhiên không thuộc về sự chỉ huy của quân đội Đặng Châu hay Tân Dã, Lục Đà bắt Ngân Bình và Nhạc Vân chỉ là nổi hứng nhất thời, sau khi bắt được, bọn họ di chuyển đường vòng ở phụ cận, chỉ để dẫn dụ quân giữ thành Tương Dương xuất kích, tiếp đó thông báo cho các nơi Đặng Châu, Tân Dã lựa thời cơ công kích.
Một đường này bôn tẩu không ngừng, đám đông cũng có chút mệt mỏi, đến thôn làng gần đó bèn dừng lại, nhóm lửa lên, ăn chút lương khô. Ngân Bình và Nhạc Vân được thả xuống, lấy mảnh vải nhét trong miệng ra, một hán tử đi tới, đặt hai bát nước trước mặt bọn họ, Nhạc Vân trước đó bị đánh không nhẹ, giờ vẫn đang hồi phục, Nhạc Ngân Bình nhìn hán tử nọ:
- Ngươi không cởi trói hai tay, ta không uống được.
- Vậy thì nằm sấp xuống mà uống.
- Tâm Quyền Lý Cương Dương! Ngươi cũng là người Hán, tại sao......
Ngân Bình ngửa đầu lên, bèn gọi ra tên người đó, lời vẫn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng bốp vang lên trong màn đêm, đạo cô bên cạnh vung ra một tát, cứng rắn đánh lên mặt Nhạc Ngân Bình. Tu vi võ nghệ, căn cơ của Ngân Bình đều không tệ, nhưng đối diện với một cái tát này vậy mà không hề phát giác được chút nào, miệng thấy ngọt ngọt, trong đầu đã đập lùng bùng. Đạo cô đó lạnh lùng nói:
- Nữ tử phải yên tĩnh, còn nhiều lời nữa, học huynh đệ đó của ngươi, ta rút lưỡi ngươi ra.
Trong mắt Ngân Bình đầy máu, quay đầu liếc nhìn đạo cô, trên mặt đã dần sưng lên. Xung quanh có người cười ha hả:
- Lý Cương Dương, ngươi bị người ta nhận ra rồi đó, quả nhiên là đại danh lừng lẫy.
- Con ranh này cũng coi như kiến thức rộng rãi.
- Ngươi còn biết được ai nữa? Có biết lão phu không, biết hắn không, còn hắn nữa......ha ha, ngươi cứ nói, không cần phải sợ nữ đạo sĩ này.
- Miên Chưởng Cừu Thiên Hải, Ngự Phong Thủ Trịnh Tam, Thái Thủy Đao Phan Đại Hòa......vị đó là Lâm Thất công tử, Phật Thủ Lôi Thanh......bên đó là Hung Diêm Vương Lục Đà......
Bên trong Ngân Bình cũng có một sự mạnh mẽ, nàng nhìn chằm chằm đạo cô đó, từng chữ từng chữ một nói ra thân phận của những người nhận ra, Lục Đà ngồi đằng xa phía đống lửa, chỉ là đang lắng nghe người Nữ Chân dẫn đầu nói chuyện, từ xa nghe thấy Ngân Bình nói tên của hắn, cũng chỉ liếc nhìn về bên này một cái, không có nhiều biểu hiện.
Những người còn lại nghe thấy Ngân Bình điểm danh, có người thần sắc trầm mặc, có người sắc mặt không vui, cũng có kẻ cười ha hả. Những người này suy cho cùng đa phần là người Hán, bất kể làm việc cho người Kim với nguyên nhân gì, chung quy có rất nhiều người không bằng lòng bị người khác gọi tên ra. Đạo cô đó nghe Ngân Bình nói chuyện, trầm mặc không nói lời nào, chẳng qua đợi sau khi nàng từng chữ từng chữ một nói hết, bàn tay xoẹt một tiếng lướt ra, trong không trung chỉ nghe thấy “binh” một tiếng giòn giã, sau đó vang lên mấy tiếng leng keng liên tiếp, nam tử trước đó ngồi một bên nói “không cần sợ nữ đạo sĩ này” thình lình ra tay, đỡ cho Ngân Bình một trận công kích.
Hai người giao thủ nhanh như chớp, Ngân Bình khó mà nhìn được rõ ràng. Sau khi giao thủ, nam tử bên cạnh đó thu hồi đoản đao trong tay áo, cười ha hả nói:
- Tiểu cô nương lần này thảm rồi, ngươi có biết, đạo cô bên cạnh thủ đoạn tàn nhẫn, trước giờ nói được làm được. Lúc nàng ta còn trẻ bị nam nhân phụ bạc, sau đó tìm đến cửa, giết chết cả nhà hắn hơn năm mươi mạng, gà chó không tha, nam nhân phụ bạc nàng ta, hầu như toàn thân đều bị nàng ta xé nát. Thiên Kiếp Trảo Lý Vãn Liên ngươi đều dám đắc tội, ta không cứu nổi ngươi lần thứ hai đâu.
Ở chỗ không xa tiểu Nhạc Vân giãy giụa ngồi dậy:
- Ngoại hiệu của mấy người các ngươi đều khó nghe......
Trong lúc bên này đối thoại, đằng xa lại có tiếng đánh nhau truyền tới, càng gần tới Đặng Châu, người lục lâm tới ngăn chặn cũng ngày càng nhiều. Đội hình ở đằng xa lần này nghe ra không nhỏ, người vòng ngoài được đưa ra tuy rằng cũng là cao thủ, nhưng vẫn có mấy bóng dáng lao tới bên này, hiển nhiên là bị đống lửa nhóm lên thu hút. Đám đông bên này lại không bị lay động, Cừu Thiên Hải thân hình không cao, mập mập tròn tròn đó đứng dậy, cử động chân tay một chút, nói:
- Ta đi làm nóng khí huyết một chút.
Trong nháy mắt, xuyên qua đám người, đón lấy mấy bóng dáng xông tới trong màn đêm.
Bóng người giao tranh lắc lư như ma quỷ đằng xa, công phu Thông Bối quyền và Đàm thối, Miên chưởng của Cừu Thiên Hải mạnh mẽ, trong chớp mắt đánh chết ba người trong bốn người xông tới, người còn lại vung vẩy trường đao, trạng thái như điên cuồng, đuổi theo chém xuống Cừu Thiên Hải, nhưng làm thế nào cũng không chém trúng.
Đuổi đánh như kiểu trêu chọc này tới gần bên đống lửa, trong tiếng nói cười bàn luận của đám đông, chỉ thấy người vung đao bị Cừu Thiên Hải đùa giỡn kia toàn thân đầy máu, đao pháp của hắn trên một thành một đất có lẽ cũng được coi là khá, nhưng trước mặt đám người Cừu Thiên Hải thì căn bản không là gì. Giết tới chỗ gần, thở hổn hển như trâu, đột nhiên nhìn thấy Ngân Bình và Nhạc Vân bên cạnh đó, nam tử sửng sốt một chút, lên tiếng hô to:
- Có phải tiểu thư và công tử của Nhạc tướng quân không! Có phải ——
Ngân Bình và Nhạc Vân hét lớn:
- Cẩn thận ——
Sau lưng nam tử đó, thân hình Cừu Thiên Hải đột ngột dâng lên, cơ thể ngũ đoản của hắn vốn dĩ nhìn đã tròn vo, một khắc này trong bóng tối xem ra lại giống như cao gấp đôi, quyền kình bắt đầu từ bên trái, sang phải, rồi đi hết cơ thể, sức mạnh các chi tập hợp qua lưng thành một chùm, đây là tuyệt thức “Ma Vân Kích Thiên” trong Bạch Viên Thông Bối quyền, hắn võ nghệ cao cường, một quyền này đánh ra, sự tàn ác và chỗ tuyệt diệu trong đó, đến cả Ngân Bình, Nhạc Vân đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ nghe thấy ầm một tiếng trầm đục, nam tử nọ còn chưa nói xong, máu tươi trong miệng phun ra ngập trời, cả người đều bị đánh bay ra ngoài hai trượng, cứ thế mà chết.
- Hay!
Lập tức có người cao giọng ca ngợi.
Chính là cái gọi ngoài ngành xem náo nhiệt, trong ngành xem phương pháp. Đám đông cũng đều thân mang tuyệt kỹ, lúc này không nhịn được lên tiếng đánh giá, tán thưởng mấy câu, có người nói:
- Công lực của Lão Cừu lại tinh tiến.
Có người nói:
- Một chiêu Thông Bối quyền này, lực đi toàn thân, phát tại một điểm, quả nhiên là tuyệt. Lão Cừu, cách phát lực này của ngươi khá lắm, lúc nào đó chúng ta giúp một tay?
Cừu Thiên Hải lộ ra một thân tuyệt học, đắc ý trở về trong tiếng tán thưởng ngợi khen không dứt, trên đất bên này, Ngân Bình và Nhạc Vân nhìn vào hán tử đã chết kia, nghiến chặt răng. Nhạc Vân đột nhiên bật cười:
- Ha ha ha ha, có gì mà ghê gớm!
Hài tử mười hai tuổi vỡ giọng còn non nớt, lời nói ra lúc này trong một đống đánh giá cực kỳ chói tai, nhưng đám đông không muốn hạ thấp mình, giờ cũng sẽ không thật sự tranh luận với hắn. Có lão giả luyện côn pháp liếc nhìn Nhạc Vân, cất cao giọng nói:
- Phụ thân ngươi tự nhiên có bản lĩnh lợi hại hơn nhiều, có cơ hội, lão phu cũng muốn lĩnh giáo một phen.
Nhạc Phi thân là đệ tử sau cùng của Thiết Tí Bàng Chu Đồng, võ nghệ cao cường trên giang hồ đã được đồn đại từ lâu, lão nhân nói như vậy, đám đông đa số đều gật đầu. Nhạc Vân lại vẫn đang cười:
- Có gì mà ghê gớm, chiến trận chém giết, những cao thủ các ngươi, có thể địch lại được mấy người? Trong Bối Ngôi quân ta, thứ coi trọng nhất không phải là đám hề giang hồ mãi võ các ngươi, mà là hán tử xông trận chém giết, đối đầu kẻ địch không sợ chết không sợ rơi đầu. Các ngươi đánh quyền đẹp thì được cái rắm gì, các ngươi làm chó cho người Kim ——
Lời này của hắn vừa nói ra, đám đông lập tức biến sắc. Trên thực tế, những người Hán đã đầu quân Kim quốc này nếu nói vẫn còn thứ gì đó có thể kiêu ngạo, chẳng qua chính là kỹ nghệ trên tay mình. Nếu Nhạc Vân nói võ nghệ của bọn họ không bằng Nhạc Bằng Cử, không bằng Chu Đồng, trong lòng họ sẽ không có chút phản bác nào, duy nhất mấy lời mắng võ nghệ của bọn họ tồi tệ, mới là vả mặt thật sự. Có người một tát đánh ngã Nhạc Vân:
- Trẻ nhỏ vô tri, còn dám nói xằng bậy nữa, lão tử lột da lóc xương ngươi!
Trong miệng Nhạc Vân toàn là máu, nằm dưới đất bật cười:
- Ha ha ha ha, khặc khặc......nhìn thấy chưa, tiểu gia đối mặt với đám chó hoang các ngươi, không hề sợ rơi đầu. Lột da lóc xương ta? Gia gia ngươi Nhạc Vân năm nay vừa mới mười hai, ngươi tới lóc, ta có một câu cầu xin kêu đau nào, thì không phải là nam nhân. Nếu không ta là gia gia ngươi. Có muốn tới không! Tới đi —— a —— a a a a......trống bùn thay người làm trống, a a a......trống......
Đám đông bắt Ngân Bình và Nhạc Vân tới, tự nhiên không thể giết chết bọn họ bây giờ, sau này bất kể là dùng để uy hiếp Nhạc Phi hay tế cờ trên chiến trận đều có tác dụng lớn. Cừu Thiên Hải nét mặt âm trầm bước tới, nhét vải vào trong miệng Nhạc Vân, đứa trẻ này vẫn giãy giụa không ngừng, lặp lại từng lần một với Cừu Thiên Hải “các ngươi làm chó cho người Kim......chó, chó, chó......” Cho dù âm thanh đã biến dạng, đám đông tự nhiên cũng có thể phân biệt ra được, trong nhất thời cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Chính vào lúc này, đầu kia đống lửa, thân hình Lục Đà bay vọt lên, sức ép của gió khiến đống lửa đột ngột hạ xuống, trong không trung có người hét to:
- Ai ——
Một mé khác có người đột nhiên phát ra tiếng, âm thanh như tiếng sấm động:
- Ha ha! Các ngươi làm chó cho người Kim ——
Trong bóng đêm đột nhiên lao ra, là một thanh trường thương đỏ sẫm bạo liệt và bá đạo, nó xuất hiện tại một mé của trại, vậy mà đã lặng lẽ tiến tới chỗ gần, đợi đến khi bị phát hiện, mới thình lình nổi lên. Cao thủ Lâm Thất ở gần đó kịp thời phát hiện, vội vã giao thủ, cả cơ thể cuộn vào bị đánh bay đi. Trường thương đó như chém xuống sóng biển, xuyên người mà tới, lao thẳng đến vị trí của Nhạc Ngân Bình và Nhạc Vân, đồng thời, bóng dáng của Lục Đà xông qua đống lửa, lao tới như ma thần, vung tay nhấc lên thanh đao nặng có răng cưa sau lưng.
Hai bóng người đâm sầm vào nhau, một đao một thương, đối đầu trong màn đêm, nổ ra ánh lửa nặng nề như tiếng sấm.
Đệ nhất cao thủ trong Bối Ngôi quân, Cao Sủng, lúc này cuối cùng đã giết tới ——