Ánh lửa của trường thương đỏ sẫm và đao răng cưa vung ra nổ tung trên bầu trời, ngay sau đó là mấy lần giao thủ liên tiếp, trường thương kia gào thét vung ra đám đông đang xông tới bên cạnh.
Cao Sủng trong Bối Ngôi quân này thân hình tráng kiện, cao lớn, không hề thua kém chút nào so với Lục Đà. Hắn võ nghệ cao cường, trong Bối Ngôi quân chính là mãnh tướng tiên phong hạng nhất, người có thể đối đầu với hắn duy nhất chỉ có Nhạc Phi được Chu Đồng dốc lòng dạy bảo, chẳng qua hắn ở trong quân lữ, danh tiếng trên giang hồ không được nổi trội. Lần này Ngân Bình, Nhạc Vân bị bắt, hảo thủ trong quân nối nhau đuổi theo, hắn cũng là tiên phong xông xáo tích cực.
Chỉ là đuổi chạy giữa các cao thủ không giống với đánh trận, lùng tìm kẻ địch và giáp mặt đối đầu lại là hai chuyện khác nhau, đối phương hơn trăm cao thủ chia thành nhiều nhóm, dẫn theo kẻ theo dõi vòng quanh ở nhiều phương hướng, Cao Sủng cũng chỉ có thể đuổi theo một hướng. Ngày thứ nhất hắn nhiều lần vồ hụt, lòng nóng như lửa đốt, cũng là hắn võ nghệ cao cường, lại đương lúc trai tráng, liên tục lao đi lùng tìm hai ngày hai đêm, tùy tùng thám báo bên cạnh đều không theo nổi nữa, mới tìm được chính chủ của kẻ địch ở phụ cận Đặng Châu.
Nhân lúc sự chú ý của đối phương bị giao tranh ở một mé thu hút, hắn yên lặng lẻn qua, nhưng mà khi đến gần, chung quy vẫn bị Lục Đà phát giác ra trước. Đôi bên vừa mới giao thủ, đã biết đối phương khó dây dưa, Cao Sủng không hề do dự lao sang mặt bên. Đám đông xung quanh cũng đều phản ứng lại, Lâm Thất công tử ban đầu bị đánh bay đó chỉ là mượn quay cuồng giải lực, lúc này mới bò dậy từ trên đất, hán tử cao mập được Nhạc Ngân Bình gọi là “Thái Thủy Đao” Phan Đại Hòa đã phất ra một vệt đao quang, bên cạnh còn có trường côn, câu liêm thương chặn đến!
Cao Sủng bay nhào ra, trường thương đập vỡ đao quang, thân hình vọt giữa trường côn và câu liêm ra ngoài. Những cao thủ này vung lên binh khí mang theo gió, giống như sấm gió gào thét, nhưng Cao Sủng không chút nghĩ ngợi lao ra chính diện, xuyên qua chỉ trong gang tấc, lại là năng lực qua muôn ngàn thử thách trên chiến trường. Thân hình hắn lăn lộn trên đất, lấy thế đứng dậy, phía trước gió thét gào tới, ưng trảo như chớp, xé vào mặt hắn.
Câu liêm thương phía sau cũng gác lên thân thương của hắn, một đạo phi toa (như con thoi) xuyên tới, soạt một tiếng quấn lên, muốn cùng câu liêm đao khóa chặt vào trường thương của hắn!
Phía trước nữa, cao thủ đánh đao sát đất lăn lộn đánh gấp, muốn rút đao chém hai chân hắn!
Cao Sủng lúc này mới vừa đứng dậy, đầu ngửa mạnh về sau, tránh đi song trảo đan xen chỉ trong gang tấc, hai tay nắm thương đoạt lại, cao thủ ưng trảo kia đã móc song trảo vào hai vai hắn, Cao Sủng trợn trừng mắt, hai tay lập tức vùng ra, khiến hán tử trung niên ưng trảo buông bộ giáp da trên vai hắn, rồi nhanh như chớp móc vào khe hở giữa bộ giáp và thắt lưng. Bên dưới, đao đánh dưới đất kia cũng rút khỏi vỏ, chém ngang tới!
Giao thủ trong đêm tối đôi bên đều là cao thủ trong cao thủ, bản thân võ nghệ tinh xảo, động tác cũng thật nhanh nhẹn mau lẹ, cho dù Cao Sủng võ nghệ cao cường, cũng phải rơi vào sát cục trong chớp mắt. Lúc này hắn cầm ngang trường thương một bên, bị câu liêm và phi toa khóa lại, ưng trảo móc nửa người hắn, bên dưới đao đánh đất lăn tới, “Thái Thủy Đao” mé sau chém ngược tới thân trên hắn, sau đó, bèn nghe thấy hắn gầm lên một tiếng, hai tay nâng thân thương nện mạnh xuống!
Tiếng gầm giận dữ rung chuyển bốn phía, sau đó ầm một tiếng vang lên, hán tử ưng trảo kia bị thân trường thương của Cao Sủng đập mạnh lên lưng, cảm thấy lực lớn ập tới như Thái Sơn đè nặng, trước mắt đột nhiên tối sầm, xương cốt nổ tung, tiếp đến là bụi đất chấn động. Đôi bên đánh cận chiến, chính là so nội lực, man lực, Cao Sủng vóc người to lớn, hán tử ưng trảo đó bị hắn giữ chặt nửa thân trên, bèn giống như khỉ con bị vượn khổng lồ ôm lấy, cả người đều đập xuống đất một cách nặng nề, trong này thậm chí còn phải tính thêm trọng lượng của bản thân Cao Sủng. Thái Thủy Đao chém tới từ phía sau bị một cái cúi người này của Cao Sủng né qua, đao đánh đất phía trước không kịp rút tay, soạt một tiếng chém tới cũng không biết đã chém trúng ai, trong bụi đất nổi lên có máu tươi bắn tung tóe.
Tiếng hét lớn của Cao Sủng còn đang vang vọng xung quanh, thân hình đã lần nữa lao ra như mãnh hổ, trường thương kéo lê lắc lư xoắn lại, thoát ra khỏi câu liêm và phi toa, mũi thương màu đỏ sậm đó rít lên, dũng mãnh vung một phát, buộc không gian xung quanh cách xa hơn trượng.
Sau khi đám đông đầu quân cho người Kim, vốn dĩ đã tự cao tự đại, Cao Sủng thình lình giết ra đương nhiên khiến người ta bất ngờ, nhưng mà sát cục đến ngay lập tức của mấy người xung quanh thực sự lợi hại. Những người này cũng cực kỳ có kinh nghiệm giao đấu, ngay phút đầu tiên xông tới, ý nghĩ thứ hai chính là cảm thấy đối phương phải chết, cho dù là Lục Đà, sau khi ép khỏi đối phương thấy xung quanh đông người, cũng không xông vào giữa ngay lập tức. Ai biết được người trẻ tuổi này lại dũng mãnh như vậy, cao thủ ưng trảo kia chìm trong đạo này mấy chục năm, ở đất bắc cũng là hung nhân hạng nhất, vậy mà trong một lần đối đầu đã trúng chiêu của đối phương.
Sát chiêu cứ thế bị phá giải, lúc trường thương đó vung vẩy tới, đám đông cũng vô thức mà sững sờ, chỉ thấy Cao Sủng hồi thương quét ngang, sau đó đâm thẳng tới cao thủ đánh đao nằm trên đất.
Một cái sửng sốt trong thời gian ngắn ngủi, cũng là cực hạn trước mắt, hán tử dưới đất lộn về sau, trường thương đó lại là hư chiêu, lúc này Lục Đà cũng lần nữa xông ra. Trường thương dũng mãnh của Cao Sủng ép ra ba cao thủ, lại quay người đập mạnh Lục Đà, sau đó hét lớn một tiếng lao tới hướng của Nhạc Ngân Bình. Lục Đà hét lớn:
- Bắt hắn lại!
Cao Sủng vung trường thương tới, muốn liều mạng với hắn.
Lục Đà cũng là người tính tình hung hãn, trên người hắn bị thương rất nhiều, lúc đối địch không sợ đau đớn, chỉ là võ nghệ của Cao Sủng chủ yếu là chém giết trên chiến trường, lấy một địch nhiều, đối với trong lúc sinh tử làm thế nào dùng thương thế của mình đổi lấy tính mạng kẻ khác, hắn hiểu rõ nhất. Lục Đà không sợ chém nhau với hắn, nhưng không muốn dùng trọng thương đổi lấy vết thương nhẹ của đối thủ. Lúc này Cao Sủng vung thương dũng mãnh, hệt như thiên thần hạ phàm, trong chớp mắt vậy mà chống đỡ được nhiều cao thủ, tuyệt chiêu như vậy, cứng rắn đẩy ra được khoảng cách bốn năm bước, chỉ có điều trên người hắn trong một lúc cũng bị đâm bị thương vô số, loang lổ vết máu.
Ngân Bình, Nhạc Vân bên đó đang chuẩn bị gọi vị Cao đại ca này nhanh rút. Chỉ nghe ầm vang một tiếng, trường thương của Cao Sủng và đại đao của Lục Đà va mạnh vào nhau, bóng người bay ra một bên khác. Đại thương đó quét một lượt xung quanh, ép lui mấy người, lại đập ra bóng thương đầy trời về phía trước. Cao thủ bên đó đã không nhiều, đám đông phản ứng lại được, hét lớn:
- Hắn muốn chạy!
- Đừng để chó con chạy thoát ——
Hán tử dùng phi toa lúc này cách gần Cao Sủng, một toa bắn tới, binh một tiếng, trường thương của Cao Sủng lập tức vung lên, xoắn lại, mạnh mẽ cuốn lấy phi toa. Lúc này bên phía Lục Đà muốn ngăn cản hắn tháo chạy, đôi bên đều cố sức giằng co, chỉ thấy Cao Sủng vậy mà từ bỏ chạy trốn, thẳng thương đâm tới hán tử dùng phi toa đó! Trong chớp mắt, hán tử kia lại không tin Cao Sủng chịu lún sâu chỗ này, ánh mắt đôi bên nhìn chằm chằm, một khắc sau, trường thương của Cao Sủng xuyên thẳng qua ngực người nọ, xuyên qua khỏi lưng.
Lúc này, bên mé bóng người bay lượn, đạo cô tên gọi Lý Vãn Liên đó ập tới, một trảo bên cạnh bắt lên mặt Cao Sủng, Cao Sủng đang một thương giết chết đối thủ dùng phi toa, đầu khẽ lắc, một tiếng quát to, tay trái hào quyền đập ngang, Lý Vãn Liên một cước đá lên eo Cao Sủng, thân hình bay theo ra ngoài, tránh được nắm đấm của đối phương.
Bên mé lại có người xông lên, chiến đấu với Cao Sủng, Lục Đà hét to một tiếng, cũng bám sát theo, không hề bận tâm thân phận tông sư.
- Hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này ——
- Chó săn đem mạng tới đổi ——
Lúc này Cao Sủng bị một trảo của Lý Vãn Liên làm bị thương, búi tóc bung xõa, nửa mặt đều là máu tươi, nhưng trong tiếng hét giận dữ vẫn uy phong lẫm liệt, trung khí mười phần. Hắn chém giết dũng mãnh, không hề bởi vì không cứu được tỷ đệ Nhạc gia mà ủ rũ, cũng tuyệt đối không vì đột phá vòng vây không thành mà thất vọng, nhưng đối thủ suy cho cùng lợi hại, trong chớp mắt, lại thêm cho hắn mấy vết thương mới.
Đội ngũ người Kim do Lục Đà dẫn đầu này, vốn dĩ hợp thành là để thực hiện các loại nhiệm vụ đặc biệt, lẻn vào, chém đầu, vây giết đủ loại mục tiêu lợi hại. Ban đầu Thiết Tí Bàng Chu Đồng ám sát Hoàn Nhan Tông Hàn, đội ngũ này tự nhiên cũng có ý nghĩ coi cao thủ hạng nhất như Chu Đồng làm kẻ địch tưởng tượng. Cao Sủng lần đầu tiên chiến đấu với kẻ địch như vậy, dù võ nghệ của hắn cao cường, lúc này cũng đã cực kỳ khó thoát thân.
Chỉ là chém giết dũng mãnh của cao thủ gần với cấp bậc tông sư như vậy, cũng khiến đám đông âm thầm kinh hãi. Bọn họ đầu quân Kim quốc, tự nhiên chẳng phải vì lý tưởng, vinh quang hay bảo vệ nước nhà gì, tuy trong lúc động thủ có ra sức, nhưng khi liều mạng ít nhiều vẫn có chút do dự, nghĩ rằng tốt nhất là không cần bỏ mạng mình vào đó, cứ như vậy, trong nhất thời để lại trên người Cao Sủng đều là vết thương nhẹ, hắn thân hình to lớn, sau chốc lát tuy rằng thương thế khắp người nhìn có vẻ thê thảm, nhưng sức mạnh múa thương chưa từng yếu đi.
Lúc này, bìa rừng không xa lại truyền tới âm thanh biến cố, đại khái cũng là người lục lâm đuổi tới, phát sinh giao tranh với cao thủ vòng ngoài. Cao Sủng hét lớn một tiếng:
- Nhạc tiểu thư, Nhạc công tử ở đây, truyền tin đi, Nhạc tiểu thư, Nhạc công tử ở đây ——
Tiếng hét này truyền đi xa xa, trong khu rừng cũng có động tĩnh, đột nhiên một bóng người xuất hiện trên đồng cỏ không xa, người đó tay cầm đoản kiếm, quát rằng:
- Nghĩa sĩ, ta tới giúp ngươi!
Thanh âm trong trẻo, vậy mà là một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn mặc y phục dạ hành.
Cạnh đống lửa bên này, Nhạc Ngân Bình cất giọng hét lớn:
- Đi ——
Sau đó bèn bị Lý Vãn Liên bên cạnh đánh ngã xuống đất. Trong đám đông, Cao Sủng cũng hét lớn:
- Đi mau!
Lúc này hắn đã thành huyết nhân, râu tóc dựng ngược, trường thương thét gào đâm tới đột ngột, quát lớn:
- Kẻ nào cản ta phải chết ——
Đã bày ra tư thế liều mạng quyết liệt hơn. Thiếu nữ đối diện lại chỉ nghênh đón tới:
- Ta giúp ngươi giết chó Kim......
Lời này vừa thốt ra, bên cạnh có bóng người lướt tới, bóng dáng “Thái Thủy Đao” Phan Đại Hòa bay vọt lên, một đao chém đầu thiếu nữ kia.
Trường thương thương thế hung bạo, như dung nham lao thẳng tới Phan Đại Hòa, Phan Đại Hòa lướt đi, cười lớn:
- Là nhân tình ngươi không được!
Hắn khá đắc ý, lúc này lại không dám một mình chặn Cao Sủng, một cái nhích người, mới thấy phía trước đối phương xông tới chỉ còn mỗi mình Lâm Thất công tử. Lục Đà gầm lớn phía sau:
- Giữ hắn lại!
Nhưng Lâm Thất sao dám đối đầu với Cao Sủng, do dự một chút, bèn bị Cao Sủng ép ra.
Mang theo máu tươi khắp người, Cao Sủng lao vào bụi cỏ trước mặt, một đám người truy sát tới ở đằng sau, Cao Sủng vừa đánh vừa chạy, bước chân không ngừng, trong chớp mắt người trúng thêm ba đao, đã xông tới bìa cánh rừng đó.
Bên này đám người vẫn phải canh chừng hai người Ngân Bình và Nhạc Vân, không dám ngang ngược truy đuổi. Mấy người đó giết mãi vào trong rừng, tiếng giao tranh lại lan ra rất xa, mới có người quay lại. Trong chiến đấu, bậc tông sư, chuẩn tông sư thế này, nếu không muốn liều mạng, bị đối phương nhìn ra điểm yếu, chung quy khó có thể giữ được người. Ban đầu Ninh Nghị không muốn tùy tiện ra tay với Lâm Tông Ngô, cũng là vì lý do đó.
Cao Sủng thân mang trọng thương, đánh mãi vào rừng cây, nhưng rốt cục vẫn là bị thương trốn xa. Lúc này đối phương sức lực chưa cạn, nếu đám đông chia nhỏ đuổi theo, có lẽ ngược lại bị đối phương liều mạng giết chết, có chuyện quan trọng trong người, Lục Đà cũng không bằng lòng phí một buổi tối để giết cao thủ này, cuối cùng vẫn là quay trở lại.
Sau đó một đoàn người khởi hành về phía trước, nhưng đằng sau chung quy vẫn bị cái đuôi bám dính, khó mà thoát khỏi. Bọn họ đi vội hai ngày, lúc này mới thật sự bị tóm được dấu vết, Ngân Bình bị trói trên ngựa, trong lòng cuối cùng có chút hy vọng, nhưng qua một lúc, lại thấy nghi hoặc, bên này cách Đặng Châu có lẽ chỉ có hai canh giờ đi đường, đối phương lại vẫn không đi tới thành trì, đối với người lục lâm theo dõi phía sau, Lục Đà và thủ lĩnh Nữ Chân kia cũng không hề sốt ruột, hơn nữa nhìn thần sắc thủ lĩnh Nữ Chân đó và Lục Đà lúc thỉnh thoảng nói chuyện, trong mơ hồ......như có chút đắc ý.
Cứ vậy đi được nửa canh giờ, đã là nửa đêm, phía sau bèn có người lục lâm đuổi tới gần. Những người này tới có chút lẻ tẻ lác đác, chỉ có dũng khí, chém giết trong bóng đêm kéo dài một khoảng thời gian, nhưng không ai có thể tới gần, thủ lĩnh Nữ Chân và Lục Đà căn bản chưa từng ra tay. Nhạc Vân hãy còn giãy giụa cãi nhau ầm ĩ trên lưng ngựa, Ngân Bình tuy rằng sưng nửa bên mặt, nhưng vẫn luôn lặng lẽ nhìn dáng vẻ của thủ lĩnh Nữ Chân kia, đối phương trong bóng tối cũng chú ý đến ánh mắt thiếu nữ, ở bên đó cười cười, dùng tiếng Hán không trôi chảy khẽ nói:
- Nhạc cô nương cao nhã thuần khiết, rất thông minh.
Nhạc Ngân Bình chỉ có thể ú ớ hai tiếng, Lục Đà liếc nhìn nàng, thủ lĩnh Nữ Chân đó quay đầu ngựa, đi chậm rãi về phía Ngân Bình.
- Chúng ta xoay vòng hai ngày giữa Tương Dương và Đặng Châu, tự nhiên là có âm mưu. Lệnh tôn Nhạc tướng quân, đúng là giữ được bình tĩnh, hắn sợ chúng ta có bẫy, tuy rằng cũng từng xuất binh, nhưng không hề có chút lỗ mãng, chúng ta chưa từng chiếm được chút lợi ích nào, thực sự có chút không cam tâm......
Thủ lĩnh Nữ Chân nói ra câu này, nhưng không có chút cảm giác không cam tâm gì, chỉ nghe hắn nói:
- Hắn phải lo cho đại cục, xuất binh không thể nhanh chóng, bên đó khó mà chu toàn được cục diện Đặng Châu, Tân Dã. Trong một ngày này, rất nhiều người giang hồ xung quanh Đặng Châu ra tay muốn giải cứu cô nương, thiết nghĩ Nhạc cô nương rất cảm động nhỉ? Chỉ là tin tức hai vị bị bắt tại sao lại truyền đi nhanh như thế, cô nương và rất nhiều hảo hán này, e rằng chưa từng nghĩ tới.
Trong lòng Nhạc Ngân Bình trầm xuống, thủ lĩnh đó mỉm cười:
- Tự nhiên là có công lao của ta, nếu bọn họ thật sự có thể cứu Nhạc cô nương đi, Nhạc cô nương và tiểu tướng quân ngược lại cũng không cần cảm ơn tại hạ.
Lúc này đám đông đi lên ngọn núi nhỏ kia, xa xa vẫn còn tiếng chém giết truyền tới, ánh lửa thắp lên do chém giết cũng đang lay động nơi chân trời. Sắc mặt thủ lĩnh Nữ Chân đó hơi lạnh lẽo:
- Lệnh tôn có thể lấy được Tương Dương, rất lợi hại. Trong triều đường tuy rằng làm ầm lên phải lập tức lấy lại Tương Dương, nhưng đám phế vật Đại Tề là không thể chiến đấu. Ngày tháng ôn nhu mấy năm ở mặt nam, binh lính Nữ Chân ta để ở đây cũng không được như trước nữa. Bọn họ đều đáng chết, nhưng nếu ta đã tới rồi, coi như san sẻ âu lo một chút.
Hắn chỉ về ánh sáng phía trước:
- Nếu thành Tương Dương các người tạm thời muốn lấy đi, vậy trước khi vương sư Đại Kim ta nam hạ, chúng ta tự nhiên phải canh giữ thật tốt một tuyến Tương Dương, Đặng Châu. Như vậy, rất nhiều phường sâu bọ cần phải dọn dẹp một phen, nếu không tương lai quân đội các người lên bắc, vẫn còn chưa đánh trận, cửa thành Đặng Châu, Tân Dã đã mở rồi, vậy sẽ thành trò cười mất. Cho nên, ta tung ra tin tức của các ngươi, lại tiện tay quét dọn một phen, hiện giờ thứ ngươi nhìn thấy, chính là ánh lửa lúc bọn chuột bọ này bị tàn sát.
Thủ lĩnh Nữ Chân dừng lại:
- Gia sư Hi Doãn công, rất tán thưởng cách nghĩ của vị Tâm Ma Ninh tiên sinh đó, cái gọi là người giang hồ các ngươi, đều là đám ô hợp thành sự không đủ. Nếu bọn chúng nấp trong chỗ tối, khi thủ thành, muốn bại sự là vẫn còn có ích một chút, nhưng nếu xuất hiện trước mặt người, muốn thành sự, vậy sẽ thành trò cười rồi. Năm đó Tâm Ma làm loạn lục lâm, giết chết bọn họ từng tốp từng tốp một, bọn họ vẫn không biết tự kiểm điểm, lúc này vừa bị xách động, đã hùng hổ chạy ra. Nhạc cô nương, tại hạ chỉ phái đi mấy người trong đó, bọn họ có bao nhiêu người, lợi hại nhất là nhóm nào, ta đều biết một cách rõ ràng, ngươi nói, bọn họ không đáng chết? Vậy ai đáng chết?
Trong ánh lửa, tàn sát một cách thảm thiết đang xảy ra ở đằng xa.
Quân đội Đại Tề tinh nhuệ nhất Đặng Châu, dưới sự thúc giục của quân lệnh, phái ra một nhóm nhỏ, vây hơn trăm hảo hán lục lâm vào một khe núi, sau đó, bắt đầu phóng hỏa đốt núi.
Người lục lâm tháo chạy về bốn phương tám hướng, cuối cùng vẫn là bị lửa lớn vây khốn, lần lần bị lửa thiêu sống đến chết, cũng có người muốn xông ra khỏi lửa lớn, rồi bị thiêu cháy thành than trong tiếng kêu thảm thiết như ác quỷ. Hai nhánh đội ngàn người, lần lượt phụ trách hai nhánh đội ngũ lục lâm lớn nhất. Nhiều người nữa, hoặc tàn sát, hoặc tháo chạy, cũng có một bộ phận, gặp được Cao Sủng cả người đều bị thương, và cả mấy thám báo Bối Ngôi quân đuổi tới, được tập hợp lại.
Cao Sủng chỉ hơi băng bó vết thương, bèn dẫn theo bọn họ đuổi theo lên. Bọn họ lúc này cũng hiểu, đám người Lục Đà dẫn theo hai đứa trẻ Nhạc gia di chuyển lung tung xung quanh, là mang theo mồi nhử muốn câu cá, nhưng cho dù cá không cắn câu, qua đêm nay, bọn họ tiến vào trong thành Đặng Châu, nếu muốn cứu hai đứa trẻ ra nữa, đã gần như không thể rồi. Đối phương không uy hiếp được Nhạc tướng quân, bên đó rất có thể sẽ gửi đi đầu hai đứa trẻ, hoặc là giống như đối phó với tông thất Vũ triều, áp giải họ lên đất bắc, đó mới là sống không bằng chết thật sự.
Đám người Lục Đà đi xuống ngọn núi nhỏ đó không lâu, Cao Sủng dẫn dắt đội ngũ triển khai chặn giết tới đối phương trong một mảnh rừng nhỏ.
So sánh cao thủ đôi bên, khai chiến trong địa hình phức tạp này không phải là lựa chọn lý tưởng. Nhưng việc đã tới nước này, nếu muốn thừa nước đục thả câu, đây có lẽ chính là chọn lựa duy nhất.
Cùng thời khắc, bóng dáng của Ninh Nghị đã xuất hiện trên ngọn núi nhỏ mà đám người Lục Đà vừa mới đi qua......