Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 966 - Chương 966: Gió Rít Lửa Rực, Tạm Biệt Giang Hồ 2

Chương 966: Gió rít lửa rực, tạm biệt giang hồ 2 Chương 966: Gió rít lửa rực, tạm biệt giang hồ 2

Giờ đã đến nửa đêm, màn đêm lẽ ra phải yên tĩnh đã không còn tĩnh lặng, ánh lửa và chém giết bất an phía xa vẫn tiếp tục, trên đỉnh núi nho nhỏ, bóng người mặc trường sam cầm kính viễn vọng dài đang nhìn bốn xung quanh.

- Ở đâu vậy chứ......

Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Phía sau vẫn còn mấy bóng người đang cảnh giới xung quanh, một người ngồi xổm dưới đất, đang giơ tay mò thứ gì trong ngực hắc y nhân đã ngã xuống. Mặt nạ của hắc y nhân đó đã bị lột ra, cơ thể khẽ run rẩy, nhìn vào bóng dáng xuất hiện xung quanh, ánh mắt lại có vẻ hung ác.

Hắc y nhân này vừa mới hồi phục trong suy nghĩ hỗn loạn, hắn tên Ngô Trừng, lần này theo đám người Lục Đà xuôi nam, tuy rằng được cho cảnh giới vòng ngoài, nhưng vốn dĩ cũng là hung nhân tiếng tăm lừng lẫy đất bắc, thân thủ khá tốt. Sau khi đại đội Lục Đà vòng tiến về phía trước, hắn ở phía sau chọn một chỗ cao phòng bị, nhìn thấy trong khu rừng đằng xa có người đánh ra tín hiệu lửa, vừa mới chuẩn bị di chuyển lần nữa, cũng vào lúc này đã gặp phải tập kích.

Kẻ địch đột nhiên xuất hiện phía sau ẩn giấu công phu cao cường, lúc hắn phát hiện, đối phương đã tới sau người, chỉ vỏn vẹn một lần đổi chưởng, sau gáy Ngô Trừng đã bị nắm lấy, đánh cho ngất đi, lúc sau tỉnh lại, mới phát hiện bên cạnh đã xuất hiện tận mấy bóng người. Đầu óc Ngô Trừng vẫn chưa nghĩ rõ ràng, nhưng trong lòng cũng không sợ hãi. Trên giang hồ nhiều kỳ nhân, cho dù hắn bị trúng chiêu, cũng không có nghĩa những người này có thể thu được kết quả gì trước mặt những đồng bạn của mình kia.

Nhánh đội ngũ cao thủ dẫn dắt bởi nguyên soái phủ chấp chưởng lực lượng nửa bức tường đại Kim quốc, do đệ tử của Cốc Thần Hoàn Nhan Hi Doãn dẫn đầu, tuy không nói có thể địch vạn quân trên chiến trường, nhưng bên ngoài chiến trường lại khó có địch thủ. Bản thân Ngô Trừng ở trong đó, có thể hiểu được ý nghĩa của việc tụ tập những cao thủ như mình lại, mục tiêu tương lai của họ, là tương tự với Thiết Tí Bàng Chu Đồng xưa kia, hay hào cường lục lâm như thiên hạ đệ nhất Lâm Tông Ngô hiện giờ. Bản thân một mình tách ra vậy mà bị bắt, quả thực mất hết mặt mũi, nhưng những người lục lâm hôm nay xuất hiện ở chỗ này, căn bản không thể nào hiểu được bọn họ đối diện rốt cuộc là kẻ địch như thế nào.

Gió đêm thổi qua, hắn vẫn chưa thể nhìn ra được lai lịch của những người này, cái người lục soát bên cạnh hắn kia móc ra được lệnh bài duy nhất hắn mang theo người, sau đó cầm đi cho nam nhân mặc trường sam cầm ống tròn kia xem, giọng nói của đối phương trong gió đêm truyền tới, có một số có thể nghe hiểu, một số lại không hiểu cho lắm.

- Chỉ tìm được cái này.

- ......Rất đẹp đấy chứ, nhìn chữ triện này, hình như là phong cách của một nhánh Cốc Thần......cứ giữ trước......

- Được......có thể phải mất chút thời gian tra hỏi hắn.

- Hắn tỉnh rồi? Ồ......các ngươi tránh ra, để ta ra vẻ chút......

Ngô Trừng vẫn không nghe hiểu ý đối phương cho lắm, nam tử mặc trường sam đi tới ngồi xổm xuống, từ trên cao nhìn xuống hắn:

- Này, có thể nói chuyện không? Lão đại các ngươi ở đâu?

- Các ngươi......sắp chết rồi......

Ngô Trừng vui sướng không sợ hãi, trước đó hắn bị đối phương đánh một quyền ngay yết hầu, lúc này miễn cưỡng nói chuyện, giọng nói khàn khàn, nhưng khí tức cay độc vẫn còn.

Các ngươi —— căn bản không biết bản thân chọc phải ai ——

Trong lòng hắn nghĩ như thế. Đối phương bèn nói thêm một câu:

- Vậy trước tiên ngươi phải nói cho ta biết chỗ của lão đại ngươi, ta mới dễ đi chịu chết. Ngươi nói xem?

- Khụ khụ......

Ngô Trừng trên đất lộ ra nụ cười hung tàn, gật gật đầu, ánh mắt hắn nhìn trừng trừng nam tử mặc trường sam này, lại nhân tiện nhìn ngó người xung quanh, rồi quay lại gương mặt của nam tử.

- Đương nhiên, các ngươi muốn tìm chết, cũng sẽ......không......

Ánh trăng rất lớn, cho dù ánh sáng đằng xa loáng thoáng lộ ra xao động, tất cả trên ngọn núi nhỏ này vẫn có vẻ vắng lặng như vậy, mấy người đứng ở đây, một người ngồi xổm đó và cả người nằm dưới đất kia đều đang cười, người nằm kia vừa cười vừa nói từng chữ từng chữ một với giọng khàn khàn, tuy nhiên, khi nói đến câu này, âm điệu nói chuyện đột nhiên xoay chuyển. Nam tử đang nằm như bất thình lình nghĩ tới chuyện gì đó.

Không khí trở nên yên tĩnh.

Mấy người xung quanh đều đang đợi hắn nói chuyện, cảm nhận được sự yên tĩnh này, hơi có chút bối rối, nam tử mặc trường sam ngồi xổm còn giang tay ra, nhưng ánh mắt nghi hoặc cũng không duy trì quá lâu. Bên cạnh, người trước đó lục soát ngồi xổm xuống, nam tử mặc trường sam ngẩng đầu, một khắc này, ánh mắt mọi người đều nghiêm túc.

- ......Ngươi nhận ra ta rồi.

Lẩm bẩm khẽ đến mức như không ai có thể nghe thấy.

Ngô Trừng mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng trong nhất thời không nói ra. Nam tử mặc trường sam cúi đầu nhìn hắn thêm một lúc, sau khi xác định được vài thứ nào đó, hắn đứng dậy, từ cao cao nhìn xuống biến thành quay người.

- Hắn nhận ra ta rồi......

- Các ngươi......

Ngô Trừng chuyển ánh mắt sang người bên cạnh, những người này nhìn sang, lạnh lẽo như đang nhìn một vật chết, bọn họ không hề bận tâm cái sự thực rằng hắn đã “nhận ra” bọn họ, thứ bọn họ bận tậm là hàm nghĩa đằng sau đó. Trong lòng Ngô Trừng vẫn có vẻ hỗn loạn, hắn nghĩ có lẽ cần phải nói mấy câu cứng rắn, nhưng miệng đã thốt ra tiếng:

- Bọn họ ở phía dưới......

Ban đêm có gió thổi tới, cây cỏ trên ngọn núi theo gió lắc lư, mấy bóng người không có quá nhiều thay đổi. Nam tử mặc trường sam chắp hai tay sau lưng, nhìn về phương hướng nào đó trong bóng tối, ngẫm nghĩ một lúc.

- Các ngươi......thật sự muốn giết ta sao.

Người trên đất không trả lời, cũng không cần trả lời.

......

Qua một lúc sau.

- Ngươi tên là gì?

- ......Ngô......ngươi, ngươi thả ta ra......

- ......Lột da ngươi đi tra xét?

- ......Ngô Trừng......

- Đại đội của các ngươi, ở bên phía đã đánh nhau kia?

- ......

Trong khu rừng nhỏ đằng xa, khói lửa đang bốc cháy mờ ảo, một mảnh kia, cuộc chiến đã bắt đầu ——

Trường thương và đao thép va chạm trong rừng cháy lên tia lửa, bóng người chạy như bay chém giết, ngọn lửa bốc cháy trong rừng cây thưa thớt, khói mù trong nhất thời mờ mịt, xung quanh là một mảnh giết chóc và hỗn loạn.

Cừu Thiên Hải sở trường Thông Bối quyền, Lý Cương Dương, Lâm Thất công tử thậm chí cả đám người Lục Đà đều đã tách ra, những cao thủ này lao nhanh vào rừng, triển khai chém giết với người lục lâm tấn công tới. Bọn họ vốn đã thân thủ hàng đầu, trong thời gian dài ở cạnh nhau còn hình thành thói quen hợp tác tương đối tốt đẹp, lúc này chém giết với một số lục lâm võ giả chỉ dựa vào nhiệt huyết tới cứu người trong rừng cây địa hình phức tạp này, thật sự là đâu đâu cũng chiếm thế thượng phong.

Cừu Thiên Hải xông xáo trong ánh lửa lúc sáng lúc tối, nhìn qua hệt như tảng cự thạch được bắn ra trong máy bắn đá, sức mạnh của Thông Bối quyền vốn dĩ sở trường nhất là tập trung lực, dưới quán tính của khinh công tưởng như chạm vào vật là sụp đổ, không ai có thể đỡ được tam quyền lưỡng cước của hắn.

Lâm Thất công tử trong một trận chiến trước đó bị Cao Sủng ép lui để thoát thân, quả thực rất mất mặt, lúc này xông vào đám người, khoái đao toàn lực chém xuống, mỗi một đao đều vô cùng tàn nhẫn. Một hiệp nữ trung niên xoẹt xoẹt vài nhát bị hắn chặt bay hai tay, trượng phu của nàng tới ứng cứu, bị một đao mạnh mẽ của Lâm Thất chặt đứt cổ, một cước đá vào ngực nữ tử đó, tiếp theo lại giết tới võ giả bên cạnh như mãnh hổ.

Càng không nói tới thân thủ của loại chuẩn tông sư như Lục Đà, bóng dáng hắn lượn quanh trong rừng, chỉ cần là kẻ địch, bèn có thể gục ngã chỉ trong một hai chiêu.

Tin tức Ngân Bình, Nhạc Vân bị bắt truyền khắp Đặng Châu, Tân Dã, người lục lâm kết bạn tới lần này cũng có không ít là thế gia đời đời truyền lại, là huynh đệ, phu thê cùng nhau xông pha, trong đám đông có lão giả tóc trắng xóa, cũng có thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh. Nhưng dưới sự nghiền ép của thực lực tuyệt đối, lại không hề có quá nhiều ý nghĩa.

Đằng xa, Ngân Bình bị thủ lĩnh Nữ Chân đó lôi kéo, nhìn vào hết thảy trước mắt, miệng nàng cũng đã bị bịt lại, hoàn toàn không thể hô hoán, nhưng vẫn đang cố gắng muốn phát ra tiếng, trong mắt đã một mảnh đỏ thẫm, sốt ruột đến mức dậm chân.

Nơi không xa, khói bay nghi ngút, đột nhiên có một trận gió rít gào, trường thương màu đỏ sậm lao về phía phòng ngự yếu nhất trong cục diện hỗn loạn này, trong nháy mắt chỉ còn cách đó hai trượng. Ngân Bình gắng sức hét lên “ô ——” một tiếng, gần như nhảy cẫng lên. Người mượn khói mù và ánh lửa xông tới chính là Cao Sủng, nhưng phía trước, cũng có mấy bóng người xuất hiện. Một đám cao thủ như Trịnh Tam, Phan Đại Hòa, Lôi Thanh sớm đã chặn phía trước, muốn cản Cao Sủng lại.

Muốn đối phó cao thủ lục lâm cấp bậc như Lục Đà, Cừu Thiên Hải, rừng cây chưa từng là hoàn cảnh phục kích lý tưởng gì, nhưng mà muốn cứu Ngân Bình, Nhạc Vân, đây cũng có thể là nơi đục nước béo cò duy nhất. Cao Sủng tập kết những người lục lâm này, yêu cầu đối với bọn họ vốn dĩ chỉ là tập kích quấy nhiễu, đốt lửa tạo khói, nhưng khi đám người Lục Đà đích thân ra mặt, một trận tàn sát vẫn xuất hiện mà không thể nào tránh khỏi.

Cao Sủng lao ra từ trong chỗ tối giống như mãnh hổ liều mạng, lao thẳng tới vị trí của Ngân Bình trong tiếng thét cuồng nộ, lực đạo của trường thương đỏ sẫm kia dũng mãnh như sấm động, trong sự tấn công gần như không cần mạng sống, trong thời gian giây lát, đám người Phan Đại Hòa hầu như có chút không thể ngăn trở. Mắt thấy hắn từng bước từng bước tiến tới, thủ lĩnh Nữ Chân đó cười ha hả:

- Được, lợi hại, nếu ngươi không đầu hàng, dám tiến lên trước một bước nữa, ta sẽ giết Nhạc Ngân Bình này!

- Vậy ngươi cứ giết ——

Cao Sủng quát lớn, trường thương nện mạnh vào đao của Phan Đại Hòa, cứng rắn đập hắn bay ra ngoài hơn trượng. Thủ lĩnh Nữ Chân đó cười lớn:

- Thông minh! Vậy thì trả Nhạc Ngân Bình cho ngươi ——

Trong tiếng cười lớn này, thủ lĩnh Nữ Chân làm một chuyện mà không ai có thể tính tới, hắn tóm lấy lưng Ngân Bình, hai tay ném mạnh nàng về phía Cao Sủng, Cao Sủng đang xông thẳng tới trợn tròn mắt, mũi thương tránh phía trước ra, dùng lực đâm sang xung quanh, cùng lúc đó, mấy cao thủ đối diện bao gồm cả Thiên Kiếp Trảo Lý Vãn Liên đều nhất loạt bay ra.

Sát ý nồng nặc, Cao Sủng vẫn chưa tiếp xúc được với Nhạc Ngân Bình, sát chiêu xung quanh đã đưa tới, hắn đột ngột dừng bước, một tay bắt lấy dây thừng trước người Ngân Bình, vòng nhanh, bay lùi, mấy đạo sát chiêu rơi xuống, trong tích tắc máu tươi bắn tung tóe. Trong thời gian nháy mắt, thân hình Cao Sủng và Ngân Bình lùi gấp ra khoảng cách hai ba trượng, quăng bay khỏi mặt đất rồi bước nhanh xông lên, trên người không biết lại chịu bao nhiêu vết thương.

Phan Đại Hòa bay người tới, bị Cao Sủng ép lui trong lúc vội vã, tiếp đó là thân hình của Lý Vãn Liên như ma quỷ, tiến đột ngột lui bất thình lình, đổi một trảo với Cao Sủng, xé ra mấy vết máu trên vai hắn. Ngân Bình vừa chạm đất, dây thừng trên chân tay đã được Cao Sủng tháo gỡ, nàng nhặt lấy một thanh trường kiếm trên đất, kiếm pháp bay bổng dốc toàn lực thi triển muốn bảo vệ bên người Cao Sủng, nhưng có vẻ vẫn bất lực.

Cao Sủng bảo vệ nàng lùi về sau, đám đông lại tiến tới. Thủ lĩnh Nữ Chân đó mỉm cười, chậm rãi cất tiếng:

- Nhìn đi, ta đưa ngươi thứ ngươi cần, ngươi đưa đi được không?

Lắc lắc đầu.

- Không những không đưa đi được, bản thân ngươi cũng phải chết ở chỗ này, sau khi ngươi chết, Ngân Bình cô nương......chung quy cũng không đi nổi nữa.

Tiếng chém giết xung quanh rừng cây đã không nhiều, theo kế hoạch kẻ tháo chạy đã chạy mất, chưa chạy được bèn bị đám người Lục Đà giết chết gần hết rồi. Không xa đó, một thiếu niên bị đánh đến mặt mũi đầy máu, bị Lâm Thất kéo lên về phía trước, sau đó một đao chém lên lưng hắn, Lục Đà cũng chém chết một lão giả võ nghệ cao cường tại chỗ. Bên mé một tảng đá khổng lồ trong rừng, Cao Sủng và Ngân Bình dừng bước, Ngân Bình lấy mảnh vải trong miệng ra, khàn giọng hét lớn:

- Các ngươi mau chạy —— mau chạy —— Cao tướng quân mau chạy đi......

Cao Sủng dựng ngang trường thương, trên người hắn đã dày đặc vết thương, ánh mắt nhìn sang xung quanh, cũng đã có chút yếu ớt, nhưng không hề có ý muốn đi.

- Các ngươi không chạy nổi đâu.

Thủ lĩnh Nữ Chân đó từ bên kia đi tới, một lúc sau lại nói:

- Tranh đấu một đêm, cũng là có duyên, các hạ võ dũng ta đã biết, rất khâm phục. Ta chính là Hoàn Nhan Thanh Giác, con trai của Yến Vương Đại Kim Hoàn Nhan Tát Cải, gia sư chính là Cốc Thần Hoàn Nhan Hi Doãn, không biết liệu có may mắn biết cao tính đại danh của tráng sĩ không.

Đằng xa rừng cây lại có bóng người bay tới:

- Cao tướng quân giữ vững, chúng ta không đi nữa, tới đây giúp ngươi!

Phục kích trong rừng cây này, Cao Sủng hiểu những người lục lâm ở đây khó địch lại được cao thủ dưới trướng đối phương, dặn dò bọn họ sau khi phóng hỏa tập kích quấy rối phải tháo chạy, lúc này lại vẫn có người chạy trở về.

Sau đó là âm thanh của chém giết và kêu thảm.

Hoàn Nhan Thanh Giác đó giang tay ra:

- Ta biết tráng sĩ dũng mãnh, nhưng Đại Kim Quốc ta quân lâm thiên hạ, cầu tài như khát nước. Hôm nay nếu tráng sĩ bằng lòng đầu hàng phe ta, ta có thể làm chủ, thả Ngân Bình cô nương về —— hai nước giao tranh, ngươi chết ta sống, nhưng ít nhất, tráng sĩ có thể để cốt nhục của Nhạc tướng quân bớt chết đi một người ——

- Cao tướng quân, hôm nay ngươi chạy rồi bọn họ sẽ không giết ta, ngươi không chạy chúng ta đều phải chết ở chỗ này......

Bên cạnh Cao Sủng, Ngân Bình thấp giọng và sốt ruột nói.

Trong rừng cây, thỉnh thoảng vẫn có người bị tìm ra trong bóng tối, rồi ngã xuống. Cao Sủng nhìn bốn xung quanh, trong cột khói và ánh lửa, hắn biết bản thân không quay về được nữa.

......

Trên ngọn núi nhỏ, gió đêm thổi tới lay động vạt áo dài. Ninh Nghị chắp hai tay sau lưng đứng đó, nhìn xuống rừng cây đằng xa bên dưới, mấy bóng người đang đứng, lạnh lẽo như muốn ngưng kết màn đêm này.

Ngô Trừng nói mấy lời, trong lòng vẫn đang hỗn loạn. Hắn vẫn không thể làm rõ thân phận của những người này —— hoặc là nói, hắn đã rõ rồi, nhưng căn bản không thể hiểu được sự thực trước mắt, bọn họ tới đây có một số mục đích lớn, nhưng chưa từng nghĩ tới, sẽ gặp phải......cục diện gần như hoang đường đến độ không chân thực như vậy.

Giống như bọn họ đào một cái hố muốn bắt thỏ, lúc vui mừng hớn hở đi lấy thỏ, lại dường như trong một thoáng bất ngờ nhìn thấy gấu.

- ......Các ngươi......thật sự là muốn giết ta à......

......

- Thế nào? Hàng một người, đổi một người!

- Đi mau......

Đây là Ngân Bình đang nói.

Cao Sủng nhắm mắt lại, rồi mở ra:

- ......Giết tên nào, hay tên đó.

Người bên cạnh không thể nghe rõ lời lẩm bẩm của hắn, một khắc sau, hắn gầm lớn:

- Đi ——

Hồng thương thẳng tiến về phía trước!

Đằng xa, nữ nhân trung niên mất đi hai cánh tay đang chậm rãi nhúc nhích trên đất, máu lệ trong mắt tuôn chảy, tiếng khóc nghẹn ngào cũng gần như khiến người ta không nghe thấy nữa. Trượng phu của nàng đã mất đầu, thi thể ngã xuống ngay chỗ không xa đó. Lâm Thất xách đao đi tới, một chân đạp trên eo nàng, giơ đao lên đâm xuống từ sau lưng.

Máu tươi chảy thành từng mảnh trên đất, thấm vào cỏ dại xung quanh.

Đồng bạn của hắn Bàng Nguyên đi cách đó không xa, nhìn thấy một nữ tử trên chân trúng đao mà ngồi tựa dưới cây, đây đại khái là cô nương mãi nghệ giang hồ, tuổi tác ngoài hai mươi, đã bị dọa tới ngây ngốc, nhìn thấy hắn tới, cơ thể run bần bật, khóc nghẹn không thành tiếng. Bàng Nguyên liếm liếm môi, đi qua đó.

Phía sau thân cây, có bóng người xuất hiện, Bàng Nguyên phản ứng nhanh chóng, ngay lập tức chém ra một kiếm, đối phương cũng xuất một đao. Cơ thể của Bàng Nguyên chao đảo, hắn bất động ngay tại chỗ. Tâm Quyền Lý Cương Dương lập tức phát hiện có gì đó không ổn, trong chớp mắt bay lướt qua khoảng cách mấy trượng, xông tới bóng tối kia, trong một khoảnh khắc sáng tối đan xen, hắn gầm lên một tiếng, sau đó thân hình hắn giống như bị thứ gì đó quấn lấy, trong chớp mắt, hắn bị văng ra xa mấy trượng trong không gian tương đối tăm tối kia, như bị cự thú kéo vào trong đó, trong thân ảnh lờ mờ, có vô số thứ xuyên qua.

Trong đường nét của bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hắn đập “binh” lên một cái cây, cơ thể không còn phản ứng.

Chém giết bên này đã bắt đầu được một lúc, trong chém giết của Cao Sủng, Nhạc Ngân Bình vung kiếm muốn chạy, bóng dáng của Lý Vãn Liên đã xông qua Cao Sủng như ma quỷ, Thiên Kiếp Trảo soạt xé xuống một miếng máu thịt trên người Cao Sủng, tiếng cười của nữ nhân như quạ đêm, mạnh mẽ chụp lấy cổ tay Ngân Bình, lại một cước đá lên ngực Cao Sủng, tóm lấy Ngân Bình bay lướt ra ngoài.

Dưới sự vây đánh của đám người Phan Đại Hòa, Cao Sủng quay người muốn đuổi, nhưng chung quy bị níu giữ lại, sau lưng trúng thêm một quyền. Mà một mé kia ở đằng xa, cảnh ngộ của Lý Cương Dương thu hút phản ứng nhanh chóng, hai võ giả xông qua trước, sau đó là năm người bao gồm cả Lâm Thất, đâm thẳng vào giữa mảnh rừng vẫn chưa được ánh lửa soi sáng kia từ các hướng khác nhau.

Có người quát lên dữ dội, dưới sức ép của nội lực, âm thanh như sấm truyền:

- Ai ——

Sau đó bèn là:

- Á ——

- Cẩn thận ——

Bóng người đan xen trong đêm tối, một khắc sau, tên nỏ bay lên, giống như vô số chim đêm hoảng sợ bay ra khỏi rừng, âm thanh xé gió được kích thích bởi nội lực thông suốt tới cực hạn giữa chân, chưởng, đao của những cao thủ này giống như ống bễ phồng lên, có tiếng vang lớn đập vào thân cây khiến người ta sợ hãi, một khắc sau, lại là âm thanh như tiếng sấm.

Ầm ——

Ầm ầm ầm ầm rầm rầm rầm rầm ——

Cao Sủng thân đầy vết máu vẫn đang chém giết nhìn qua bên đó, Hoàn Nhan Thanh Giác nhìn qua bên đó, Lục Đà cũng đã lao gấp qua bên đó, các cao thủ của cả khu rừng đều đang nhìn qua bên đó ——

Tiếng vang dữ dội giống như đột nhiên dừng lại.

Lục Đà đã lao tới gần, trong bóng tối, có bóng người điên cuồng xông ra, đó là Lâm Thất công tử, trong thân hình hắn có rất nhiều chỗ vặn vẹo, giống như bị nổ tung vậy, sau lưng đang cắm một mũi tên, tốc độ chạy vẫn cực kỳ nhanh, Lục Đà vồ một phát tới trước ngực hắn, trong bóng tối phía sau, một thân hình màu đen khác đang lao nhanh ra, hệt như báo săn đang săn mồi, xông thẳng tới con mồi Lâm Thất đang tháo chạy này.

Thân ảnh màu đen không hề cao lớn, trong chớp mắt, Lục Đà tóm được Lâm Thất nhấc hắn lên, bóng đen đó cũng rút ngắn khoảng cách trong nháy mắt. Một khắc này Lục Đà muốn giơ chân lên đá, thân ảnh màu đen lao xuống kia rút đao, đao quang tăng vọt kề sát đất bay lên, soạt một tiếng như muốn ăn mòn và nuốt chửng tất cả trước mắt.

Đây là một thức đao pháp bình thường nhất thông thường nhất trên giang hồ —— Dạ Chiến Bát Phương. Chính là chiêu thức xông giết chém chân khi bị người bao vây bốn phương tám hướng, phóng thu lập tức trong chớp mắt! Bóng dáng của Lục Đà lùi về sau nửa trượng vào một khắc đó như kỳ tích, thân ảnh màu đen xông vào rừng cây ở một mé khác, giống như ảo ảnh chưa từng xuất hiện. Máu trên eo Lâm Thất bị Lục Đà nhấc trong tay tuôn ra như thác, ngay lúc đó, hắn bị một đao quang trong tay bóng tối đó chém lên từ phía sau, lưng và xương sống cứ thế bị chém đứt.

Yên tĩnh đến mức như khoảnh khắc sắp nghẹt thở. Trong phương hướng của bóng tối, có ác ý đáng sợ đang trào ra ——

Bình Luận (0)
Comment