Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 967 - Chương 967: Gió Rít Lửa Rực, Tạm Biệt Giang Hồ 3

Chương 967: Gió rít lửa rực, tạm biệt giang hồ 3 Chương 967: Gió rít lửa rực, tạm biệt giang hồ 3

Máu tươi bay ra, cỏ vụn bị gió kiếm xốc lên bay lả tả xuống, cũng chẳng qua là một khoảnh khắc trong nháy mắt.

Bị Lục Đà nhấc trên tay, mọi người lúc này mới có thể nhìn thấy rõ trạng thái của Lâm Thất công tử. Máu tươi trước và cả sau, cánh tay vặn vẹo, rõ ràng là bị thứ gì đó đánh thủng, đánh gãy, sau lưng có cắm tên nỏ, đủ loại vết thương cộng thêm một đao cuối cùng kia, khiến cả cơ thể hắn giờ giống như một cái bao bố bị chà đạp vô số lần.

Thân ảnh màu đen vung ra một đao kinh diễm đó xông vào trong bóng tối của một bên khác, rồi tan vào bên trong, không có thêm động tĩnh nữa, chỗ chém giết bên kia giờ cũng có vẻ yên tĩnh. Thân hình của Lục Đà đứng tại phía trước nhất, cao lớn như tháp sắt, lặng lẽ đặt Lâm Thất xuống.

Đằng xa, Hoàn Nhan Thanh Giác khẽ mở miệng, không nói gì. Những cao thủ trong đám đông đều mỗi người tự giãn mở tay chân, để bản thân điều chỉnh về trạng thái tốt nhất, rất hiển nhiên, sau một đêm suôn sẻ, tình huống ngoài ý muốn vẫn đã xuất hiện trước mắt đám người, lần điều động này, cũng không biết là võ lâm thế gia, cao thủ ở đâu không được bọn họ tính tới, muốn chen ngang một chân trong bóng tối.

Đao pháp của bóng đen xông ra vừa nãy, quả thực đã đạt tới cảnh giới cao siêu, quá không đơn giản, mà tổn thất của bảy tám người trong chớp mắt, rõ ràng cũng bởi vì đối phương đích thực đã phục sẵn cạm bẫy lợi hại.

Tay của Lục Đà đã nâng lên ngay lập tức, ra dấu hiệu chuẩn bị đón địch, hắn cảnh giác nhìn về hướng vừa nãy người vung đao biến mất. Trong đám đông, một hán tử Nữ Chân nằm phục xuống, lắp tên gắn nỏ, lắng nghe tiếng gió trong rừng đêm, một tiếng bịch vang lên, trước mặt hắn phun trào máu tươi, cả người đổ về phía sau.

- Cẩn thận ——

- Nghênh địch ——

Sự tập kích quỷ dị này đánh vỡ sự yên tĩnh trong một lúc cũng quỷ dị không kém, có người gầm thét lao ra, tất cả mọi người xông tới xung quanh, ai nấy đều tìm kiếm yểm hộ. Ngân Bình bị Lý Vãn Liên đó bắt lấy chỗ yếu hại, đánh liên tiếp mấy phát bằng thủ pháp chặn mạch, lúc này toàn thân mềm nhũn, muốn phản kháng nhưng rốt cục vẫn bị lôi trở về. Trong tầm mắt hỗn loạn, cảnh tượng những người này đồng thời thể hiện thân thủ hàng đầu quả thực kinh người, bộ pháp thân hình đắm chìm nhiều năm trong võ đạo, hoặc dã tính trực giác được bồi dưỡng nhiều năm trong trường săn, quân lữ, trong khoảnh khắc thật sự đón địch này đều đã được bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, nàng từ nhỏ luyện tập công phu nội gia chính thống nhất, lúc này càng có thể hiểu được sự đáng sợ của hết thảy mọi thứ trước mắt.

Bất luận là tiếng sấm gió khi thi triển bộ pháp, thân hình, hay là kỹ xảo bay lướt như chớp, hoặc là chương pháp xê dịch lộn vòng, đều quả thực thể hiện hết tài năng của nhánh đội ngũ này. Nhạc gia quân từ lúc thành lập đến nay, cũng lần lượt có rất nhiều cao thủ đến đầu quân, nhưng lấy cao thủ hợp thành tinh nhuệ trong quân không hề thông minh, đối với quân đội tạo thành từ nạn dân, nông dân mà nói, huấn luyện nghiêm khắc đơn thuần không thể khiến bọn họ thích ứng chiến trường, duy nhất chỉ để họ bên cạnh lão binh hoặc cường giả lục lâm, mới có thể kích phát ra sức mạnh lớn nhất của quân đội.

Nhưng bất luận cách bố trí như thế có ngu xuẩn hay không, vào một khắc khi sự thực xuất hiện ngay trước mắt, đặc biệt là sau khi trải qua sự tàn sát của hai buổi tối này, Ngân Bình chỉ có thể thừa nhận, một nhánh đội ngũ như vậy đích thực có xu hướng gần với sự tồn tại vô địch trong chiến đấu quy mô nhỏ do mấy trăm người hợp thành.

Anh hùng đột nhiên xuất hiện phía đối diện, đã cho đám người Lục Đà một đòn phủ đầu dữ dội, đích thực cực kỳ không đơn giản, đặc biệt là một thức “Dạ Chiến Bát Phương” của bóng đen xông ra kia, e rằng không hề thua kém gì trình độ thương pháp của phụ thân. Nhưng cho dù như vậy, một khắc này, Ngân Bình vẫn rất muốn hét to ra tiếng, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng rời khỏi. Đương nhiên, tốt nhất là có thể mang theo cả Cao tướng quân.

Bất luận đối phương là anh hùng võ lâm hay quân đội nhóm nhỏ, đều là như thế.

Trăng sao trên chân trời luân chuyển, rót ánh sáng thưa thớt xuống khu rừng, một vài ngọn lửa bên khu rừng vẫn đang cháy, khiến khói bụi bay vào bầu trời đêm. Một khắc này, bóng người đang gào thét đan xen trong rừng, có người ẩn nấp, có người nhanh chóng tiến về phía trước trong sự xê dịch chuyển vòng, cũng có người thân pháp quỷ dị, dán vào đất mà đi như loài nhện đáng sợ, thân hình hầu như hoàn toàn nấp vào trong cỏ dại không cao, đủ để né tránh sự uy hiếp của mũi tên, cùng lúc đó, thần xạ thủ, kẻ am hiểu ám khí trong lục lâm cao thủ của Nữ Chân cũng vừa né tránh vừa đột ngột ra tay, Phi Hoàng Thạch, Thiết Tật Lê*, mũi tên bắn tới tấp, lốp ba lốp bốp bắn vào trong một mảnh tối tăm kia.

*Tật lê là một loại cỏ thuốc, bò lan trên mặt đất, quả có năm gai nhọn chìa ra. Thiết Tật Lê là một thứ vũ khí bằng sắt, hình dáng giống quả tật lê, dùng để chống kẻ địch.

Lục Đà cũng cùng lúc phát lực nhảy ra, có mấy mũi tên đan xen bắn qua chỗ hắn vừa đứng, cỏ bay tứ tung.

- Đột hỏa thương ——

Tiếng thét lớn chấn động khu rừng.

Tuy rằng so sánh giữa hai bên nói ra là có sáng có tối, nhưng trên thực tế, lúc này mọi người vẫn đang ở trong một khu rừng tối tăm. Khi mấy chục cao thủ bên phía Lục Đà đều chuyển động tại bốn phương tám hướng, trong bóng tối như sóng ngầm đột nhiên gầm rú. Cùng với sự xung đột của đám người, một tên xạ thủ Nữ Chân nhanh chóng quấn lấy tên lửa, bắn xoẹt ra, cũng có người cầm lấy ngọn đuốc đã thấm đẫm dầu hỏa, thắp lên rồi ném vào trong bóng tối kia.

Khoảnh khắc ném ngọn đuốc ra, mũi tên đan xen nhau bắn vào bả vai người đó. Ngọn lửa lướt qua bầu trời đêm, bên cạnh một cái cây nhỏ, kẻ tập kích bắn tên ra đang thu người né tránh, ngọn đuốc bay tới kia chầm chậm chiếu sáng cảnh tượng không xa đó, mấy thân hình lộ ra đường nét trong một thoáng sửng sốt.

- Cẩn thận hỏa khí ——

- Nhìn thấy rồi!

- Bọn chuột nhắt, ra đây ——

Giữa tiếng hô hoán chấn động, đã có người lướt tới xung quanh kẻ địch. Phương thức chiến đấu của những cao thủ lục lâm này đều khác nhau, nhưng cho dù đã có chuẩn bị, cũng không đến nỗi xuất hiện cục diện mới một khoảnh khắc đã tổn thất nhân thủ, người xông vào đầu tiên nhất vừa mới giao thủ đã chuyển gấp thân hình, hô lớn:

- Cẩn thận ——

Tên nỏ đã từ bên cạnh bay lên không trung, sau đó bèn nghe thấy tiếng leng ca leng keng, là binh khí tiếp đón.

Người thứ hai, người thứ ba cũng xông vào lúc đột ngột, đột nhiên có người rống to:

- Trúng kế! Kẻ địch không dễ đối phó!

Huyết quản trên trán Hoàn Nhan Thanh Giác đập nhanh, trong một lúc không hiểu được trúng kế là ý gì, kẻ địch không dễ đối phó lại có thể đến mức độ nào. Bên mình toàn là cao thủ hàng đầu khó khăn lắm mới tụ tập được, đối đầu trong khu rừng này, cho dù đối phương có chút tinh nhuệ, cũng không thể tên nào cũng có thể đánh chứ. Chính vào lúc hét lớn này, có thêm tám chín người xông vào, sau đó là tiếng hét hỗn loạn:

- Mọi người hợp lực......làm thịt bọn chúng ——

- Chết cho ta ——

- Á ——

- Cẩn thận trúng kế ——

Trong tiếng kêu, một người bị chém rách bụng, để đồng bạn kéo lê nhanh chóng rút ra. Lục Đà vốn dĩ muốn tọa trấn chính giữa, lúc này bị bọn họ hét cho cũng không hiểu ra sao, xông gấp vào. Nếu đã kêu hợp lực thịt bọn chúng, vậy thì có cơ hội để đánh, nhưng cẩn thận trúng kế tiếp theo đó là thế nào nữa?

Chỗ không xa, Ngân Bình hoa mắt chóng mặt nhìn hết thảy mọi thứ, cũng đang nghi hoặc.

Bóng dáng của Lục Đà chạy băng băng qua đó!

Sau rừng cây, đánh nhau kịch liệt đập vào mi mắt, đây là một trận hỗn chiến hơn mười thân ảnh, Lục Đà vọt tới, nhắm vào kẻ địch nhìn thấy phía trước nhất chém ngang một đao. Người kia tay cầm đao thép, trên tay kia còn có một tấm khiên, dưới lực lớn chém xuống của Lục Đà, thuận thế bèn bị chém bay ra ngoài. Đồng bạn xung quanh cũng lợi hại, theo sự xuất hiện của Lục Đà, ba cao thủ cũng thuận thế tấn công mạnh mẽ lên trước, đối diện lại thấy bóng người đổi vị trí, có một thanh trường thương, một thanh câu liêm đón lên, muốn chặn sự tiến công của bốn người, trong chớp mắt bèn bị ép đến liên tục lùi về sau.

Trong lòng Lục Đà cũng đã phát giác ra không ổn. Trên giang hồ nói năm đao tháng côn cả đời thương, bảo kiếm giấu theo người. Thương và kiếm đều là dễ học khó tinh, dùng tốt đều là cao thủ, câu liêm càng là binh khí dị hình, muốn dùng tốt cực kỳ khó. Một trường thương một câu liêm này tuy rằng bị đánh đến liên tục thối lui, nhưng vẫn còn có thể chống đỡ dưới sự vây đánh của hắn và ba người còn lại, trong lục lâm có thế nào đều không thể là phường bừa bãi vô danh.

Hai thanh thương này lùi ra vài bước, bèn có trường đao trường kiếm lướt tới, trong sự di chuyển lần nữa địch lại tiến công mạnh mẽ của bốn người, trường thương và câu liêm kia lại bù vào vị trí của đao kiếm trong nháy mắt, đón lấy công kích của mấy người xung quanh.

Mười mấy người giang hồ chém giết khác hẳn với chém giết của binh sĩ, di chuyển, ý thức, phản ứng đều cực kỳ linh hoạt, trong sự bôn tẩu chém giết nhìn như hỗn loạn này cứng rắn chống đỡ được sự tiến công của mười người bên mình, trước mắt cẩn thận quan sát một chút, vậy mà chỉ có bảy người, sự phối hợp và di chuyển giữa bọn họ, ý thức chiếu cố lẫn nhau ăn ý tới cực điểm, đến nỗi bên mình tấn công mạnh mẽ như thế, vậy mà không có chút thu hoạch nào, trước đó sơ ý còn bị đối phương làm bị thương một người.

Đối phương......cũng là cao thủ.

Lục Đà giết chóc tại lục lâm nhiều năm, khoảnh khắc ý thức được điểm không đúng, lông tơ trên người cũng đã dựng đứng. Đao binh song phương va chạm vẫn chỉ là trong chốc lát, đám đông phía sau vẫn đang xông tới, trong mấy chiêu tấn công mạnh mẽ của hắn, bèn có thêm người lao đến, tham gia công kích, bảy người trước mắt trong sự phối hợp và chống đỡ ăn ý đã liên tục lùi về mấy trượng, nhưng nếu không phải kết quả quỷ dị, người bình thường e rằng đều sẽ chỉ cảm thấy đây là một trận chém giết hỗn loạn hoàn toàn bừa bãi. Mà dưới sự công kích của Lục Đà, đối diện tuy rằng đã cảm nhận được áp lực cực lớn, nhưng người dùng đao trong đó đao pháp nhẹ nhàng bay bổng, trong sự chống đỡ chật vật từ đầu đến cuối giữ vững một đường, một kẻ dùng đao khác phía đối diện càng hiển nhiên là trọng tâm, đại đao của hắn dũng mãnh hung bạo, lực bạo phát mạnh, mỗi một đao chém ra tựa như núi lửa phun trào, lửa lớn cháy lan đồng cỏ, cũng là một mình hắn cứng rắn chống đỡ công kích của ba bốn người phe mình, không ngừng giảm nhẹ áp lực cho đồng bạn. Đao pháp này khiến Lục Đà lờ mờ cảm nhận được gì đó, có thứ gì không ổn, đang nảy mầm.

......

Trong rừng một mảnh hỗn loạn.

Không riêng gì cảnh tượng trước mắt, theo sự uy hiếp đột ngột tới này, trên hướng khác của khu rừng, thám báo, nhân viên vòng ngoài được Hoàn Nhan Thanh Giác sắp xếp cũng bị kinh động, đang nhanh chóng tụ tập tới. Bên cạnh Ngân Bình, một người Nữ Chân thổi lên kèn hiệu giết chóc, truyền tín hiệu đi xa xa, sau đó, chỉ thấy trong cánh rừng đằng xa cũng có tín hiệu bay lên, có lẽ là người giải cứu ở một bên khác chạy tới cũng đã bị phát hiện.

Lý Vãn Liên liếm liếm máu tươi trên đầu ngón tay, chỗ không xa, dưới sự vây đánh của đám người Phan Đại Hòa, Cao Sủng cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ, hắn biết có trợ thủ tới sợ rằng là thời cơ tốt nhất, nhưng chém giết liên tục, cũng khó thể tiến thêm. Ngay lúc này, đầu cánh rừng kia mới vừa giao tranh chốc lát, tiếng rống của Lục Đà đã vang lên:

- Đi ——

Tiếng rống này vút cao nôn nóng, thứ để lộ ra, tuyệt đối không phải là tín hiệu khiến người ta yên lòng. Lục Đà thân là người dẫn đầu của một nhánh đội ngũ như vậy, cho dù thật sự gặp phải chuyện lớn, thường cũng chỉ có thể biểu hiện ra sự trầm ổn, chưa ai nghĩ tới, cũng không nghĩ tới được sẽ gặp phải chuyện như vậy, khiến hắn lộ ra tâm trạng nôn nóng thế này.

Ngay trong tiếng rống lớn này, có hai người xông qua, một người trong đó chỉ mới khẽ nhảy lên trên cỏ, bước chân vẫn chưa rơi xuống, phía trước hắn, có một đạo đao quang dâng lên.

Đao phong và bóng người đan xen, cơ thể rơi xuống đất lăn lộn, đầu người đã bay vọt lên trời, thân ảnh xuất đao lần này khá cao gầy, một tay cầm đao, nhưng một bên chỉ có tay áo đang bay nhẹ nhàng phất phơ trong gió, một khắc hắn xuất hiện, lại có tiếng hét lớn trong chém giết:

- Đi ——

Mà khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng một tay này, trong lòng Hoàn Nhan Thanh Giác, cũng không biết tại sao, đột nhiên bật ra cái tên đó.

—— “Tham Thiên Đao”, Đỗ Sát.

Cùng lúc này, sóng máu cuồn cuộn, binh phong lan tràn đẩy ra ——

......

Ngay trước khoảnh khắc ấy, trong lòng Lục Đà cũng đã dâng lên ký ức của nhiều năm trước.

Khi đó sóng âm Vũ triều bắc phạt tăng vọt, mặt nam vừa hay có Phương Lạp khởi sự, Tề gia của phái chủ hòa không có cơ hội làm ngơ, bên trên sử dụng quan hệ, đưa ra không ít sự giúp đỡ cho một nhánh Phương Lạp, Lục Đà lúc đó cũng theo hắn xuôi nam, vào trong quân của Phương Lạp, gia nhập dưới trướng người lục lâm tên Bao Đạo Ất.

Bao Đạo Ất trong quân Thánh Công địa vị không thấp, nhưng cũng có không ít kẻ địch, Bá Đao xưa kia là một trong số đó, sau đó Tâm Ma Ninh Nghị cơ hội ngẫu nhiên chém chết Bao Đạo Ất, Bá Đao Doanh bảo vệ cho hắn, nghe nói còn thành toàn cho nhân duyên của Ninh Nghị với Bá Đao trang chủ Lưu Tây Qua.

Với võ nghệ của Ninh Nghị kia, tự nhiên không thể nào thật sự chém chết Bao Đạo Ất, chân tướng sự việc khó tìm, nhưng đối với Lục Đà mà nói, cũng không hề quan tâm. Chẳng qua lúc đó trong Bá Đao Doanh rất nhiều cao thủ, Lục Đà đầu quân dưới trướng Bao Đạo Ất, đối với một bộ phận kẻ địch cũng từng tìm hiểu qua, đó là mấy đệ tử do đao đạo vô song Lưu Đại Bưu trước kia dạy dỗ ra, phong cách đao pháp khác nhau, nhưng đều có sở trường.

Hai người trong đám người trước mắt này, kẻ có đao pháp nhẹ nhàng bay bổng đối trận phòng ngự với mình, mơ hồ chính là “Vũ Đao” Tiền Lạc Ninh kia, còn về vị bạo liệt hung ác còn lại, dường như chính là vết tích của “Tẫn Ác Đao” trong truyền thuyết.

Bá Đao Doanh......

Ba chữ này dâng lên trong lòng, khiến hắn trong nhất thời hét ra:

- Đi ——

Nhưng cũng đã muộn.

Ngay cùng lúc hắn gầm lên, trong rừng có người phất tay.

Một tên đao khách Nữ Chân xông tới xa nhất lăn mình một cái bay nhào, mới vừa đứng dậy, có hai bóng người vồ tới, một người bắt đao thép trên tay hắn, người còn lại quấn từ sau lưng lên, chụp vào mặt đao khách Nữ Chân này từ phía sau, ấn cơ thể hắn từ trên xuống dưới xuống đất. Đao khách Nữ Chân này bị bắt, mặt bị ấn xuống, tay trái vẫn có thể hoạt động thuận thế rút dao găm từ bên hông ra muốn phản kích, nhưng bị nam tử ấn hắn xuống một gối chặn lại, đoản đao liên tục và mạnh mẽ kéo hai lần giữa cổ họng đao khách Nữ Chân này.

Máu tươi sền sệt trào ra, đây chỉ là xung đột trong chớp mắt, càng nhiều bóng người lao tới, một thân ảnh từ mặt bên đến, trường đao chĩa vào Lục Đà, sát khí cuộn trào mãnh liệt.

......

Lúc trận chém giết này tiến tới, rồi đẩy ngược ra, chưa có ai muốn đi, người phía sau đã tiếp nối lên phía trước.

Khi Lục Đà rút ra từ trong cuộc đấu dữ dội, nhìn thấy đao pháp của thân ảnh màu đen đối trận với Lục Đà, cũng vẫn chưa có ai thật sự muốn đi.

Mười mấy người xông vào, trong chớp mắt đã bị giết chết sáu người, những người còn lại đoàn kết hiệp đồng bay lùi, nhưng cũng chỉ là lờ mờ cảm thấy không ổn.

Tất cả phát triển quả thực quá nhanh, từ một đầu của chiến trường kia bị quỷ dị cuốn vào đám bảy tám người của Lâm Thất, đến đám đông xông vào tiên phong, phía sau đuổi tới, rồi đến Lục Đà đột ngột rút ra, chiến tuyến đẩy ngược, vẫn chỉ là thời gian một chốc, đối với một trận chiến tranh mà nói, đây có lẽ vẫn chỉ là giao phong mang tính thăm dò vừa mới bắt đầu.

Một khắc này, rất nhiều người đều đã xông lên phong tuyến, hoặc đã bắt đầu giao thủ với bên địch. Cừu Thiên Hải tụ lực xông xáo, một thức Thông Bối Quyền đập tới đao khách cụt một tay xuất hiện đầu tiên, đang đối kháng với hai người đó. Đao khách cụt một tay kia bình đạm thu người chém một nhát, sát khí gọt tới trán Cừu Thiên Hải, hắn đột ngột phát lực xoay chuyển, tránh được một đao này, bên cảnh có ba thân ảnh giết ra. Công phu Bạch Viên Thông Tí quyền và Đàm thối đánh ra tàn ảnh xung quanh, vừa giao tranh, bịch bịch bịch bịch đánh lùi ba người.

Võ nghệ của đôi bên, nhiều nhất cũng là ngang nhau, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy có thể đánh.

Trong đám đông có người gầm lên:

- Đây là......Bá Đao!

Rất nhiều người cũng chỉ là hơi sững sờ một chút, phân tâm suy nghĩ đó là gì, dường như khá quen tai.

Sau đó, có người hét ra

- Hắc Kỳ.

- Đi ——

Tiếng rống lớn của Lục Đà bắt đầu trở nên chân thực, không khí trong đêm tối đều bắt đầu bùng nổ! Có người hét lớn:

- Đi thôi ——

Máu tươi nở rộ trong không trung, đầu người bay lên, có người vấp ngã, có người lộn nhào. Tơ máu đang xung đột, bay lên, trong chớp mắt, Lục Đà đã rơi về phía sau, hắn cũng đã biết là khoảnh khắc ngươi chết ta sống, ra sức chém giết thử cứu lấy một số người, Lý Vãn Liên kéo Ngân Bình muốn chạy, Ngân Bình ra sức vùng vẫy, nhưng rốt cục vẫn bị kéo đi xa.

Đám đông hắc y ở bên kia xông ra, trong chém giết vẫn là tiết tấu vụt chạy, xuất đao, tránh né. Cho dù là đối đầu với cao thủ như Lục Đà, cũng tuyệt đối không tùy ý dừng lại, thường là luân phiên lên trước, đồng loạt tiến công, phía sau xông lên trước, chỉ tiến hành chém giết nhanh chóng trong giây lát rồi nhảy về phía sau thân cây hoặc tảng đá to chờ đợi đồng bạn lên, hoặc dùng cung nỏ đối kháng kẻ địch. Nhánh đội ngũ dưới trướng Hoàn Nhan Thanh Giác này nói ra cũng coi như là cao thủ có phối hợp, nhưng nếu so với kẻ địch đến đột ngột trước mắt mà nói, trình độ phối hợp hoàn toàn trở thành trò cười, thường là một hai cao thủ cậy vào võ nghệ cao cường ham chiến không đi, một khắc sau bèn bị năm ba người đồng loạt vây tới, chém chết tại chỗ.

Sóng đen đẩy tới —— đặc biệt là khi đối diện với mấy chục cao thủ —— nhanh chóng đến mức khiến người ta khó có phản ứng kịp, nhưng chung quy không thể nào lập tức đuổi đến đám người Lý Vãn Liên, Lục Đà chém giết ở phía sau một lúc, mấy người Phan Đại Hòa bên đó cũng đã bỏ Cao Sủng rời đi, Cao Sủng cầm thương muốn đuổi theo, nhưng lúc này đầu óc quay cuồng một chốc, hắn chém giết tới lúc này, cũng đã dần kiệt sức.

Lục Đà chạy nhanh qua đó, Cao Sủng hít sâu một hơi, bên người là từng bóng dáng lướt qua.

Đám người Hoàn Nhan Thanh Giác vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, hắn quay đầu nhìn một cái, gắn tên lắp nỏ, hét lớn:

- Lục sư phụ nhanh một chút ——

Lục Đà rống lên:

- Bọn chúng không giữ được ta!

Đối với câu nói này của Lục Đà, những người khác không hề nghi ngờ, cao thủ đến bậc này võ nghệ siêu phàm tiềm lực khổng lồ, hệt như Cao Sủng vậy, nếu không phải mục tiêu kiềm chế, hoặc chém giết đến lực kiệt, thì cực kỳ khó giết, suy cho cùng nếu bọn họ thật sự muốn chạy trốn, tuấn mã bình thường đều không đuổi theo được, tên nỏ bình thường cũng tuyệt đôi không dễ dàng trí mạng. Ngay trong chốc lát lúc Lục Đà rống lớn, lại có mấy hắc y nhân từ cạnh bên phía trước tới, roi dài, dây sắt, thương thép thậm chí cả lưới đánh cá, thử ngăn hắn lại, Lục Đà chỉ là bị chặn một chút, bèn nhanh chóng chuyển dịch phương hướng.

Hai tấm khiên sắt chắn ngay phía trước.

Lục Đà hổ gầm chạy băng băng, cứng rắn đẩy bay một kẻ cả người cả khiên ra ngoài, bóng dáng hắn chuyển ngoặt vọt sang một bên khác, lúc này, hai đạo phi toa làm bằng sắt bay xuyên tới, đan xen chặn đứng một hướng của hắn, âm thanh cực lớn vang lên.

Ầm ầm ầm ầm rầm rầm rầm rầm ——

Khói bụi bốc lên, ánh lửa giao thoa, đám người nỗ lực hết sức ngăn cản chỉ hạn chế hướng chạy của Lục Đà, hơn mười ống sắt dài nhắm vào hắn mà bắn đạn dược.

Thân hình Lục Đà chấn động tận mấy cái, bước chân lảo đảo, một chân đột nhiên khụy xuống một chút, hắc y nhân cuốn qua vị trí của hắn, có người nắm được tóc hắn, một đao chém đi đầu hắn, bước chân không dừng lại.

Rất nhiều người trợn tròn mắt, sửng sốt một lúc. Bọn họ biết, Lục Đà vậy là đã chết.

Đây là ngày tàn của giang hồ.

......

Đám đông của Hắc Kỳ, vẫn đang tràn tới.

Bình Luận (0)
Comment