Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 968 - Chương 968: Bên Thành Trì Sáng Trăng Xương Mới, Đầu Cầu Xưa Bạn Cũ Quạ Hoang 1

Chương 968: Bên thành trì sáng trăng xương mới, đầu cầu xưa bạn cũ quạ hoang 1 Chương 968: Bên thành trì sáng trăng xương mới, đầu cầu xưa bạn cũ quạ hoang 1

Tiếng chân gấp gáp, gió đêm xuyên rừng. Đám người Hoàn Nhan Thanh Giác đang liều mạng chạy trốn về phía trước.

Đủ thứ chuyện xảy ra vào một khắc trước, nhanh chóng và hư ảo, hư ảo đến mức trong nhất thời khiến người ta khó mà hiểu được.

Thời gian hai năm, Hắc Kỳ đã yên lặng lần nữa xuất hiện, không chỉ là phía bắc, đến cả chỗ này, cũng đột ngột xuất hiện ngay trước mắt. Bất luận là Hoàn Nhan Thanh Giác, hay là đám người Lý Vãn Liên, Phan Đại Hòa, Cừu Thiên Hải đang chạy băng băng lên trước đều vô cùng khó tin tính chân thực của chuyện này —— bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Hắc y nhân không ngừng xuyên qua, cuốn tới kia, đồng bạn ngã xuống, cột khói xanh bốc lên cùng tiếng vang cực lớn của đột hỏa thương, thậm chí cả Lục Đà chưa nói hết mấy câu đã gục ngã, đều đang chứng thực sự cường đại của đội ngũ đột nhiên giết ra này.

Nhưng mà......sao lại có đội ngũ như thế được?

Sau khi Chu Đồng hành thích Hoàn Nhan Tông Hàn rồi chết, thành lập nên nhánh tiểu đội tinh nhuệ này dưới sự gợi ý của Cốc Thần Hoàn Nhan Hi Doãn, vốn dĩ là cao thủ cấp bậc tông sư và cả kẻ địch tưởng tượng như Ninh Nghị —— ngay cả khi gặp phải bất cứ kẻ địch nào, bọn họ cũng không đến nỗi chẳng có chút sức lực đánh trả —— nhưng mà sự xuất hiện của đối phương là vượt quá lẽ thường, lại chân thực và tàn khốc, trong tiếng nổ rền vang đó, Lục Đà đã bị đánh ngã, cắt mất đầu......

Cho dù đám người Lý Vãn Liên cũng từng có tưởng tượng và suy tính gặp phải kẻ địch hạng nhất như Tâm Ma, nhưng đến một khắc này, cũng hoàn toàn không còn ý nghĩa nữa.

Những bước chân nhanh chóng dưới chân khiến một đoàn người lao ra khỏi rừng với tốc độ cao, trình độ của cao thủ hạng nhất vẫn còn. Trong rừng cây thưa thớt, thám báo và nhân thủ vòng ngoài được thả ở xa vẫn đang chạy tới, nhưng cũng đã gặp phải tập kích của bên địch, sự bùng nổ bất ngờ của những tiếng la hét, tiếng giao thủ, xen lẫn với tiếng nổ rền vang, tiếng kêu thảm thỉnh thoảng xuất hiện, đồng hành cùng họ bước về phía trước.

Tiểu Nhạc Vân ra sức giãy giụa sớm đã bị một quyền đánh cho đầu óc choáng váng. Một bên khác, Ngân Bình bị Lý Vãn Liên ném lên ngựa lúc này cũng đang mở to mắt nhìn cảnh tượng kỳ dị này, phía sau, bóng người đuổi theo thỉnh thoảng xuất hiện trong tầm mắt, trong nháy mắt tiểu đội hắc y chém giết Lục Đà không hề có ý dừng lại một chút, mà một đường theo phía bên này tràn tới, bên cạnh, phía trước, dường như đều có kẻ địch đuổi theo —— trong lúc chiến mã phi nước đại, Ngân Bình cũng nhìn thấy một con ngựa ô đuổi theo song song cách bên cạnh hơn mười trượng, có lúc xuất hiện, có lúc biến mất, đám người Hoàn Nhan Thanh Giác cũng nhìn thấy thân ảnh đó, giương cung bắn về phía ấy, tuy nhiên trong khu rừng nhỏ lao đi với tốc độ cao, cho dù là thần xạ thủ, tự nhiên cũng không thể bắn trúng đối thủ tại một nơi như vậy.

Chớp mắt đã tới bìa rừng, một ngựa của Hoàn Nhan Thanh Giác phi nước đại ra trước, phía trước là một mảnh dốc cỏ dưới đêm trăng, trên bìa rừng bên cạnh phía trước, lại có một thân ảnh màu đen đứng đó, sau lưng đeo trường đao, trong tay có hai thứ, một là nỏ tay đầu ngang, và một cái ống dài màu đen được dựng lên bằng cành cây, nhắm vào đội hình bên này.

Trong khu rừng phía sau, cũng có hắc ý nhân chạy nhanh với tốc độ cao cưỡng ép áp sát tới, “Phật Thủ” Lôi Thanh ấn ra thủ ấn trong khi lao vút, hắn là hung nhân Thiền Tông nổi danh đất bắc, công phu đại thủ ấn dũng mãnh bá đạo, thường có danh xưng thấy tay như thấy phật, nhưng đối phương không hề do dự, phất tay cứng rắn đón lấy, một tiếng binh vang lên, Lôi Thanh đã biết là công phu cứng rắn của Suất Bi Thủ, chiêu thứ hai chiêu thứ ba đã liên tiếp đánh ra, đôi bên nhanh chóng giao thủ, trong chớp mắt đã vút ra mấy trượng.

Phía trước, âm thanh ầm ầm cũng vang lên, sau đó có tiếng hí của chiến mã và âm thanh hỗn loạn.

Lúc này, ngựa phi nước đại và các cao thủ lục tục lao ra khỏi khu rừng nhỏ đó, bên cạnh phía trước hỏa thương bắn ra ầm ầm, một con chiến mã đang chạy với tốc độ cao, máu tươi tuôn trào từ bụng, cả người lẫn ngựa lăn ra ngoài. Hoàn Nhan Thanh Giác bắn một tên về phía người nổ súng ấy, bị đối phương lật người né được, rìa khu rừng, lại có hắc y nhân xông ra.

Cảnh tượng hỗn loạn, đám đông chạy nhanh đâm xuyên vốn đã không có trật tự, cảm quan xa xa gần gần, dường như đâu đâu cũng đều là giao tranh. Lý Vãn Liên dắt theo chiến mã chạy băng băng, muốn xông ra khỏi cánh rừng, thân ảnh màu đen lao vút áp sát tới, rút đao xoẹt một tiếng, Thiên Kiếp Trảo của Lý Vãn Liên bắt tới đầu mặt đối phương, người kia thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, hiển nhiên là nữ tử, đầu nghiêng sang một bên, đao quang bùng nổ, đao chiêu đó sắc bén đột ngột, Lý Vãn Liên trong lòng kinh hãi, cưỡng ép vặn người, kéo lấy dây cương của chiến mã kia, bước chân tung bay điểm liên tục, Uyên Ương Liên Hoàn Thối chụp xuống thân eo đối phương nhanh như chớp.

Chiến mã này vốn chính là quân mã thượng hạng, chỉ mang theo một mình Nhạc Ngân Bình, chạy cực kỳ nhanh, Lý Vãn Liên thấy đao pháp đối phương ác liệt, nhờ vào chiến mã chạy nhanh, chiêu thức dưới chân tàn độc, bèn muốn ép đối phương ra, ai ngờ tốc độ của nữ tử đó không có chút nào giảm bớt, một tiếng hừ lạnh, gần như áp sát vào ả xoẹt xoẹt chém liền lên mấy phát, thân ảnh như ngự gió mà bay, né tránh được sát chiêu của liên hoàn thối trong gang tấc.

Bóng dáng hai người đuổi đánh, chiến mã lao nhanh trong chớp mắt lao ra mười mấy trượng, xung quanh cũng có nhiều thân ảnh xung đột đan xen. Chiến mã đó bị chém trúng hai đao, lăn lộn xuống bãi cỏ, tay áo của Lý Vãn Liên bị chém đứt một đoạn, trên một đường bị chém đến chật vật không chịu nổi, hầu như là chiến mã kéo ả ta lao nhanh lăn lộn, lúc này lại đã nhảy lên, ôm lấy Nhạc Ngân Bình, lộn vài phát dưới đất, kéo theo nàng đứng dậy lùi về sau, đối mặt với nữ tử xách đao tới từ phía trước:

- Nếu ngươi dám tới nữa ta sẽ......

- Tiện nhân.

Ả chưa nói dứt lời, đối phương đã nói xong, đao quang chặt đầu mà tới.

Người của Hắc Kỳ sao có thể quản sự sống chết của người Vũ triều, Lý Vãn Liên vốn dĩ cũng chỉ thử xem, trảo công của ả lợi hại, trước mắt đương nhiên có thể một trảo giết chết Nhạc Ngân Bình, nhưng một khắc sau hai cái đầu đều sẽ phải rơi xuống. Lúc này một cước đá lên lưng Ngân Bình, thân ảnh đã lần nữa từ từ bay ra. Ả vội vàng rút trảo, một phát này vẫn là kéo ra vết máu giữa cổ họng Ngân Bình, đao quang bao phủ tới, Ngân Bình tự nghĩ ắt phải chết, một khắc sau, bèn bị nữ nhân kia túm lấy y phục ném về phía sau.

Phía trước, Lý Vãn Liên đột nhiên bắt tới.

Trong giang hồ lục lâm, kẻ có thể thành cao thủ hạng nhất, nhát gan đương nhiên cũng có, nhưng Lý Vãn Liên tính cách hung ác nham hiểm, lại tàn nhẫn nhất. Ả đá Ngân Bình qua đó, nếu đối phương chém thì cứ chém, nếu phải thu chiêu, vậy tất nhiên sẽ xuất hiện sơ hở, ả cũng là cao thủ thành danh đã lâu, thấy đối phương cũng là nữ tử, lập tức dấy lên tâm tư không thể chịu nhục, sắc mặt lạnh lẽo, Thiên Kiếp Trảo ra hết sát chiêu, xoẹt xoẹt bao trùm lên cả thân trên đối phương.

Nữ tử kia vừa mới ném Nhạc Ngân Bình ra phía sau, dưới sự công kích của Lý Vãn Liên, thân hình rụt về sau một chút, trong một chốc lui liên tục mấy bước, một trảo của Lý Vãn Liên bắt lên vai nàng, soạt một tiếng xé rách cả ống tay áo, trong lòng mới hơi cảm thấy khoan khoái, đang muốn tiếp tục tấn công, hai tay đối phương cũng đã đỡ lên cánh tay ả, Lý Vãn Liên vung trảo bắt lấy, nữ tử kia một quyền đập tan trảo kình của ả, một quyền khác đã vung tới bên hông ả. Dưới sự tấn công mạnh mẽ trong trảo kình của Lý Vãn Liên, đối phương vậy mà ném trường đao đi, trực tiếp dùng quyền pháp tiếp đón.

Trong mắt Lý Vãn Liên hung ác, đột nhiên nghiến chặt răng, vung trảo tấn công mạnh.

Hành tẩu giang hồ, thể lực của nữ tử thủy chung ở thế yếu, nữ tử dùng quyền thành danh thật sự cực ít, chỉ vì quyền pháp mạnh mẽ, không thể phá vỡ phòng thủ nhẹ nhàng giống như trảo công, ám khí, độc dược hoặc rất nhiều binh khí khác, nữ tử dùng quyền, thủy chung không thể chiếm lợi quá lớn. Trước đó trong lúc giao thủ Lý Vãn Liên đã biết đao pháp đối phương lợi hại, gần như đạt tới cảnh giới cao siêu, ả một phen tấn công trước khi đối phương chuẩn bị đầy đủ, dùng hết toàn lực đâu đâu cũng đề phòng đao của đối phương, ai biết được mới chỉ vỏn vẹn mấy chiêu, đối phương vậy mà ném trường đao đi, vung quyền đánh tới, lập tức cảm thấy cực kỳ chịu kỳ thị, trảo ảnh hung ác tấn công, muốn đoạt chỗ yếu hại.

Một khắc sau, thân hình nữ tử kia thấp xuống, mạnh mẽ tung một quyền lên bắp đùi ả.

Một quyền này vừa nhanh mạnh vừa lơ lửng, Lý Vãn Liên vẫn chưa phản ứng lại, đối phương đã cất bước vọt lên lật quyền đập khuỷu tay, thúc mạnh cùi chỏ vào ngực, nữ tử đó sát lại gần, gần như có thể nói là thốc vào mặt, thân hình Lý Vãn Liên lùi về sau, quyền pháp kia như cuồng phong bạo vũ, lốp ba lốp bốp áp xuống ả, ả dựa vào trực giác liên tiếp đón được mấy quyền, một quyền phong đột nhiên đánh úp vào gò má, đầu kêu lên ong ong, cơ thể như sắp sửa bay lên, mặt bên tê dại đau buốt, gò má biến dạng, trong miệng không biết đã bị đánh rớt mấy cái răng.

Ả vẫn chưa từng biết, có nữ nhân có thể ra quyền như vậy.

Đám người Hoàn Nhan Thanh Giác trên đồng cỏ vẫn đang lao nhanh tháo chạy, hắn có thể nhìn thấy chỗ không xa có ánh lửa sáng lên, người mai phục trong bụi cỏ đứng dậy, bắn đột hỏa thương về phía bọn họ, giao tranh và truy đuổi đã cuốn tới, từ phía sau và cả mặt bên, phía trước.

“Phật Thủ” Lôi Thanh và hắc y nhân trẻ tuổi đánh Suất Bi Thủ kia một đường đánh nhau chết sống, đối phương tuy cũng là công phu cứng rắn, nhưng chung quy kém một chút hỏa hầu, bị Lôi Thanh ấn hai chưởng lên người, nhưng hai chưởng này tuy rằng đánh trúng, người trẻ tuổi cũng không hề bị thương nặng. Lôi Thanh là lão giang hồ, vừa đánh lên đã biết không đúng, đối phương một thân ngạnh công, trên người cũng là Kim Chung Tráo hoành luyện của Thập tam thái bảo. Vẫn còn đang nghĩ làm thế nào phá giải, một đao quang nhẹ nhàng phía trước đã chém tới lên người hắn, huyết quang phun mạnh.

“Vũ Đao” Tiền Lạc Ninh vừa giết ra, Lôi Thanh lập tức bị thương, hắn rống lên một tiếng điên cuồng như thú dữ, lao về phía trước chém giết, Tiền Lạc Ninh một đường nhẹ nhàng bám theo, đao quang như giòi trong xương, trong chớp mắt bèn chém ra thêm tận mấy huyết quang nữa, xung quanh có đồng bạn của Lôi Thanh tới, hắc y nhân trẻ tuổi kia đột ngột xông lên, đánh lui đối phương.

Xa xa gần gần, ánh lửa, tiếng gầm vang thỉnh thoảng xuất hiện, hiện giờ khi đội quân lớn của Lục Đà đã đều đã hao tổn, mỗi một hắc y nhân xuất hiện trong màn đêm đều sẽ tạo cho đối phương áp lực tâm lý cực lớn. Cừu Thiên Hải từ xa xa nhìn thấy Lý Vãn Liên bị một nữ tử đánh cho liên tục bại lui, đồng bạn Hồng Sơn thử đi ngăn cản nữ tử đó, quyền pháp của đối phương gấp rút như sấm chớp, một mặt truy đuổi Lý Vãn Liên, một mặt vậy mà quyền đánh cước đá đánh cho Hồng Sơn ngã lộn nhào. Chỉ riêng một tay quyền pháp này, đủ để cân nhắc thân thủ của nữ tử kia, hắn đã biết được lợi hại, chỉ nhanh chóng chạy trốn, bên cạnh lại có một thân ảnh lao nhanh tới, thân ảnh đó chỉ có một cánh tay, chậm rãi kéo gần khoảng cách với hắn, đao quang bổ chém xuống.

Một đao chặt đầu đơn giản, sử ra trong tay của Tham Thiên Đao Đỗ Sát, bèn là sát chiêu khiến người ta nghẹt thở. Cừu Thiên Hải “A ——“ sử ra tuyệt chiêu, Thông Bối quyền, Đàm thối liên tiếp xuất hiện, trong nháy mắt hầu như đánh thành ba đầu sáu tay, ép đối phương ra, né được đao này. Một khắc sau, thân ảnh của Đỗ Sát lại đến gần, lại là một đao chặt đầu bổ xuống ——

Lúc này, miệng mũi của Lý Vãn Liên đều đang chảy máu, trong lúc chạy nhanh, Hồng Sơn thân hình cao lớn bên cạnh vung vẩy song quyền thử chặn nữ tử kia lại, nhưng thân hình bộ pháp của nữ tử kia mau lẹ, trong chớp mắt đôi bên qua lại chuyển hai ba vòng, trong quyền vung vẩy của Hồng Sơn, một quyền đánh lên ngực hắn. Quyền pháp nội gia lực thấu ngũ tạng, sau một quyền này, chỗ tiếp theo trúng quyền chính là mạn sườn, mặt, đỉnh đầu, nữ tử một tay nắm lấy tai hắn, kéo hắn xoay nửa vòng, đồng thời một cước đạp gãy đầu gối hắn, né tránh phản kích, một cước đá mạnh dưới háng, tiếp đó là lên gối thúc vào mặt, công kích liên hoàn này nhanh mạnh như một xâu pháo, nữ tử mượn thế lao cực lớn nện đầu Hồng Sơn xuống đất, trong lúc thân hình quay cuồng, lần nữa lao tới chỗ Lý Vạn Liên.

Lý Vãn Liên lúc này chật vật mà hung ác, trong miệng toàn là máu tươi, vẫn cứ hét lớn, thấy nữ tử xông tới, vung trảo chống đỡ, trong chớp mắt phá vỡ phòng ngự, bị đối phương bắt lấy yết hầu đẩy thẳng vào thân cây, rầm một tiếng, cái cây đó vốn dĩ không lớn, lúc này mạnh mẽ lay động một chút. Một khắc sau, hai quyền đánh lên mặt Lý Vãn Liên, ả vung trảo chặn lại, trên ngực bị trúng một quyền nữa, sau đó là bụng dưới, ngực, bụng dưới, bên mặt, ả vẫn còn muốn chạy, cung tiễn bộ* của đối phương đã kẹp vào giữa hai chân ả, hai quyền đánh lên sống mũi ả, Lý Vãn Liên lớn tiếng khàn giọng gào thét, vung trảo tấn công lần nữa, nữ tử bắt lấy ngón tay ả ta, hai tay đè mạnh xuống dưới, tiếng rắc rắc vang lên rõ rệt, đồng loạt phế hết song trảo của ả, ngay sau đó, lại là khuỷu tay tấn công, quyền mạnh đánh xuống.

*Cung tiễn bộ là một thế võ cơ bản, gọi là cung tiễn bộ vì hình dáng tựa như cánh cung đang giương lên, sẵn sàng bắn, hay còn có tên gọi thông dụng là đinh tấn.

Tiểu Kim Cang Liên Quyền này ban đầu là do Lưu Đại Bưu sáng tạo, vừa mau lẹ vừa không thiếu dũng mãnh, cái cây to bằng miệng bát kia không ngừng lay động, bịch bịch bịch vang lên rất nhiều lần, cuối cùng vẫn bị gãy, cành lá mắc thi thể Lý Vãn Liên vào giữa. Tây Qua từ nhỏ đối địch chưa bao giờ mềm lòng, lúc này tức giận nữ tử đó dùng cước pháp tàn độc muốn phá hoại chuyện sinh nở của mình, nên cứ thế giết chết ả. Sau đó rút đao dắt ngựa đuổi lên phía trước.

Màn đêm như nước, máu tươi lan tràn ra ngoài, Ngân Bình đứng tại đồng cỏ đó, nhìn cảnh tượng đuổi giết cả một đường, cũng nhìn thấy cảnh tượng Lý Vãn Liên một đường đều lộ ra võ nghệ cao cường bị đối phương nhẹ nhàng đánh giết. Qua một lúc sau, có hắc y nhân tới gỡ dây thừng ra cho nàng, rút miếng vải chặn trong miệng ra, nàng vẫn có chút chưa phản ứng lại được, chần chừ một lúc rồi nói:

- Cứu đệ đệ ta, các người cứu đệ đệ ta......

Trong khu rừng, Cao Sủng xách theo trường thương một đường tiến về phía trước, thỉnh thoảng vẫn sẽ nhìn thấy bóng dáng hắc y nhân, hắn đánh giá đối phương, đối phương cũng đánh giá hắn, không lâu sau, hắn rời khỏi cánh rừng, nhìn thấy Nhạc Ngân Bình dưới ánh trăng đó, hắc y nhân đang tập kết, có người đưa thuốc trị thương cho hắn, phía trước mảnh dốc cỏ, giữa con dốc cằn cỗi và cánh đồng phía xa, chém giết đã tiến vào hồi kết......

....................

Sau nửa đêm, Hồng Vân Pha, ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt, quân đội đang tập kết.

Thiên tổng Lý Tập Hạng nhìn vào thần sắc xung quanh, đang mỉm cười chắp tay, nói chuyện với một nam tử y phục gọn ghẽ bên cạnh:

- Trì anh hùng, ngươi xem, chuyện mà Tiểu Vương Gia giao cho bên này đã làm ổn thỏa, lúc này sắc trời đã tối, Tiểu Vương Gia vẫn còn bên ngoài, hạ quan rất lo lắng, không biết liệu chúng ta có nên đi đón ngài không.

Nam tử y phục gọn ghẽ kia tên Trì Vĩ Trạch, lúc này có chút không kiên nhẫn nhìn ra xa:

- Bên cạnh Tiểu Vương Gia rất nhiều cao thủ, thiên tổng đại nhân chỉ cần làm tốt chuyện của mình, chuyện không nên quản thì đừng quản nhiều.

- Đương nhiên, đương nhiên, tại hạ cũng là quan tâm......quan tâm.

Lý thiên tổng đó cười bồi một tiếng.

Nhìn thấy nụ cười của đối phương, Trì Vĩ Trạch nghĩ tới lợi ích trước đó mà mình lấy được, nhíu nhíu mày:

- Thực ra điều Lý đại nhân nói cũng không phải không có lý, chẳng qua hành động của Tiểu Vương Gia đêm nay vốn chính là xem thời cơ mà hành sự, ngài cụ thể đang ở đâu, tại hạ cũng không biết. Nhưng mà, nếu chuyện bên này đã làm ổn thỏa, ta nghĩ chúng ta không ngại đi tới phía tây nam một chút, một mặt xem thử có cá lọt lưới hay không, mặt khác, nếu thật sự gặp được Tiểu Vương Gia, cũng tiện xem thử, lão nhân gia người có sai sử gì không, có chỗ nào dùng tới chúng ta không, cũng là chuyện tốt.

Hắn nói như vậy, đối phương lẽ nào còn không hiểu ý, liên tục gật đầu. Lần này đội ngũ tập kết một đám cao thủ xuôi nam, kẻ tin tức nhạy bén bèn có thể biết được tính quan trọng của Hoàn Nhan Thanh Giác. Hắn là nhi tử của quốc tướng Kim quốc xưa kia Hoàn Nhan Tát Cải, sau khi Hoàn Nhan Tát Cải chết được phong làm Yến quốc công, Hoàn Nhan Thanh Giác này chính là Tiểu Vương Gia, loại quan viên phương nam như Lý Tập Hạng, thường ngày nhìn thấy quan viên Nữ Chân chỉ có thể nịnh bợ, trước mắt nếu có thể lọt vào mắt Tiểu Vương Gia, vậy thật sự là một bước lên trời, quan trường bớt phấn đấu hai mươi năm.

Hai người cứ vậy bàn bạc, thống lĩnh hơn ngàn tinh binh tiến tới phía tây nam, sau đó qua không bao lâu, có một tên thám báo dưới trướng Hoàn Nhan Thanh Giác vô cùng thảm hại chạy tới.

Một tên, rồi sau là một tên nữa. Không lâu sau, hai nhánh tinh nhuệ ngàn người bên ngoài thành Đặng Châu một trước một sau, phi nhanh về hướng tây nam, lúc nhìn thấy mảnh thảo nguyên đó, bọn họ bèn dần dần, nhìn thấy thi thể......

Đó là từng vị cao thủ lục lâm thành danh đã lâu, hoặc dũng sĩ xuất chúng trong người Nữ Chân, trước đó bọn họ từng có nhiều ngày nấn ná trong thành Đặng Châu, một bộ phận cao thủ từng để lộ thân thủ trước mặt binh sĩ tinh nhuệ, mà giờ, bọn họ từng người một, đều đã chết rồi.

Rừng hoang vắng lặng, có tiếng quạ kêu. Hắc Kỳ đột nhiên ập tới, giết chết hơn trăm cao thủ lục lâm do một tông sư dẫn đội, mà sau đó biến mất không thấy tông tích.

Không có Hoàn Nhan Thanh Giác.

Trong đêm này, bao gồm hai vị thiên tổng, và cả mười mấy người lục lâm may mắn sống sót đều ngơ ngác. Tiểu Vương Gia dẫn theo một nhánh đội ngũ lợi hại nhất xuống, trong chớp mắt, Tiểu Vương Gia không còn.

Chuyện này, ai có thể nói rõ được đây?

Bình Luận (0)
Comment