Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 969 - Chương 969: Bên Thành Trì Sáng Trăng Xương Mới, Đầu Cầu Xưa Bạn Cũ Quạ Hoang 2

Chương 969: Bên thành trì sáng trăng xương mới, đầu cầu xưa bạn cũ quạ hoang 2 Chương 969: Bên thành trì sáng trăng xương mới, đầu cầu xưa bạn cũ quạ hoang 2

Sắc trời chuyển từ tối sang sáng, sáng rồi tối, khung xe cũ nát đi loảng xoảng trên đường, mang tới sự nghiêng ngả khiến người ta khó chịu nổi, cảnh sắc chung quanh cũng thường xuyên biến hóa. Rừng cây thâm thấp, ruộng đất hoang vu, bãi triều cằn cỗi, cây cầu gãy, thôn hoang vu treo xương khô......Hoàn Nhan Thanh Giác tóc tai bù xù, thần sắc mệt mỏi ở nơi đó nhìn vào tất cả mọi thứ dần xuất hiện rồi rời xa này, khi thỉnh thoảng có chút động tĩnh, hắn bèn vô thức, ẩn nấp đưa mắt qua, sau đó ánh mắt vì thất vọng mà lần nữa trở nên trống rỗng.

Trong lúc xe ngựa chạy nhanh, sự cuồn cuộn trong lòng hắn vẫn chưa dừng lại, cho nên, trong đầu óc tràn ngập cảm xúc rối bời hỗn độn. Tuyệt đại đa số là hoảng sợ, tiếp đó còn có nghi vấn, và cả hoảng sợ thêm nữa đằng sau nghi vấn đó......

Lúc rời khỏi đất bắc, dưới trướng hắn mang theo còn là một nhánh đội ngũ tinh nhuệ rất có thể là ít ỏi trong thiên hạ, trong lòng hắn suy nghĩ, là giết ra một loạt những chiến tích khiến người nam sợ hãi, tốt nhất là sau khi trải qua rèn luyện có thể giết chết kẻ mạnh như Lâm Tông Ngô, cuối cùng dạo đến tây nam, mang về cái đầu của Tâm Ma có thể còn chưa chết —— những thứ này, đều là mục tiêu có thể làm được.

Va chạm đột ngột này quá ư nặng nề, nó đột nhiên xuất hiện bóp vụn hết mọi khả năng. Đêm qua lúc hắn bị người ta đánh xuống ngựa lựa chọn đầu hàng, suy nghĩ trong lòng vẫn có chút khó mà quy nạp. Hắc Kỳ? Ai biết được có phải hay không? Nếu không phải, những người này là ai? Nếu phải, vậy nó có nghĩa là gì......

Tóm lại, rất rõ ràng, hết thảy đều không còn nữa.

Có xuất thân tốt đẹp, bái sư Cốc Thần, thường ngày đều khí thế bừng bừng, cho dù ra ngoài nam hạ, thứ phát vào tay hắn, cũng là vốn liếng tốt nhất. Ai biết được trận chiến đầu tiên đã thất bại —— không chỉ thất bại, còn là toàn quân bị diệt —— cho dù là trong suy nghĩ tốt nhất, điều này cũng sẽ mang tới ảnh hưởng cực lớn đối với tương lai của hắn, nhưng quan trọng nhất là, liệu hắn còn có tương lai không.

Cảnh tượng đội hình đó cuộn trào mãnh liệt tới như hắc thủy, cuốn Lục Đà vào trong đó, một khắc sau bị giết chết trong tiếng nổ rền vang cực lớn thủy chung vẫn phát đi phát lại trong lòng Hoàn Nhan Thanh Giác —— kẻ thành đại sự không cần vì một chút trắc trở mà nhụt chí, nhưng trong lòng mỗi người, đương nhiên cũng có nhận thức bản thân đối với giới hạn năng lực. Bản thân mình so với Lục tiên sinh thì thế nào? Nghi vấn như vậy chỉ cần lướt qua trong đầu, nhìn vào những bóng người xung quanh xe ngựa kia, hắn bèn khó có thể tưởng tượng ra một số khả năng nào đó.

Mà bên cạnh, đám người Cừu Thiên Hải cũng đều ánh mắt vô hồn cụp đầu xuống —— cũng không phải không có người phản kháng, không lâu trước còn có người tự nhận là kiêu hùng lục lâm, yêu cầu đối xử tôn trọng và thân thiện, hắn đi đâu rồi nhỉ?

Ờ, hắn bị lôi xuống một đao chém mất đầu rồi.

Giết người đơn giản cũng không thể nào trấn áp được kiêu hùng lục lâm như đám người Cừu Thiên Hải, thứ khiến bọn họ thật sự trầm mặc, có thể vẫn là một số bóng dáng thỉnh thoảng xuất hiện cạnh xe ngựa kia, bản thân mình chỉ biết được Tham Thiên Đao Đỗ Sát cụt một tay nọ, bọn họ đương nhiên sẽ biết được nhiều hơn. Vào lúc khẽ tỉnh táo và phấn chấn, Hoàn Nhan Thanh Giác cũng từng thấp giọng dò hỏi Cừu Thiên Hải về khả năng thoát thân, đối phương lại chỉ thê lương lắc đầu:

- Đừng nghĩ nữa, Tiểu Vương Gia......người dẫn đội là Bá Đao Lưu Đại Bưu, còn có......Hắc Kỳ......

Lời nói của Cừu Thiên Hải vì trầm thấp mà có vẻ mơ hồ, nhưng danh hiệu Hắc Kỳ, cũng càng khiến người ta sợ hãi.

Mấy năm nay, bản thân nó chính là minh chứng cho một loại sức mạnh nào đó.

Lục Đà đã chết vào ngay giờ phút đầu tiên, Hoàn Nhan Thanh Giác biết, chỉ dựa vào vỏn vẹn mấy người, mười mấy người chạy thoát, cộng thêm mấy “cao thủ” phụ trách liên lạc kia, muốn cứu mình ra từ trong tay đội ngũ Hắc Kỳ này, còn viển vông hơn là cướp thức ăn từ trong miệng hổ. Chẳng qua thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nghĩ, mình bị bắt, vậy quân canh giữ gần Đặng Châu, Tân Dã, tất nhiên sẽ điều động, bọn họ có khi nào, có khả năng nào, vừa khéo tìm tới......Thế nên hắn thỉnh thoảng nhìn xem, thỉnh thoảng nhìn xem, mãi đến khi sắc trời sắp tối, bọn họ đã đi rất xa rất xa rồi, sắp sửa vào trong núi, cơ thể của Hoàn Nhan Thanh Giác run rẩy, không biết chờ đợi ở tương lai sẽ là vận mệnh và cảnh ngộ như thế nào......

....................

Xe lộc cộc, ngựa hí vang.

Dưới bầu trời u ám, có một cơn gió thổi mạnh, cuốn lá và cỏ khô, bay rải rác tán loạn trên bầu trời. Đám người gấp rút lên đường xuyên qua hoang dã, rừng cây, từng tốp từng tốp tiến vào núi non gập ghềnh.

Xe ngựa phải gỡ khung xe xuống, Ninh Nghị đứng trên tảng đá lớn, cầm kính viễn vọng nhìn ra đằng xa. Tây Qua chạy đi lấy nước vừa xé màn thầu vừa đi tới.

Chút nhạc đệm nho nhỏ xảy ra bên ngoài thành Tương Dương đích thực có chút ngoài dự liệu, nhưng cũng không thể ngăn cản bước chân bọn họ trở về. Giết người, bắt người, cứu người, thời gian một đêm đối với đội ngũ dưới trướng Ninh Nghị này mà nói áp lực không được coi là lớn, từ mấy tháng trước, bọn họ đã từng phát sinh mấy lần xung đột với kỵ binh Mông Cổ trên thảo nguyên Ninh Hạ, tuy rằng chương pháp không giống như đối đầu với người lục lâm, nhưng thực lòng mà nói, đối kháng lục lâm, bọn họ ngược lại còn quen thuộc dễ dàng hơn.

Sau khi đưa Nhạc Vân về bên cạnh Cao Sủng, Ngân Bình, Ninh Nghị cũng từng đánh giá hai đứa trẻ của Nhạc Phi từ xa một chút, sau đó bắt tù binh bắt đầu rút lui —— cho đến không lâu sau đó quân đội gần Đặng Châu biến động, sau khi hơi thẩm vấn tù binh, Ninh Nghị mới biết, lần ôm thỏ đánh cỏ này, lại xuất hiện một số tình huống ngoài ý muốn, khiến tình cảnh có chút bối rối.

Tiểu Vương Gia không thấy đâu, quân đội gần Đặng Châu hầu như đã phát điên, mã đội bắt đầu liều mạng tán ra bốn phía. Thế nên tốc độ của một đoàn người bèn tăng nhanh thêm, tránh để đấu một trận với quân đội.

- Đã cách xa rồi, sau khi vào núi, quân mã Đặng Châu có lẽ không đến nỗi theo tới nữa.

Phía trước đội ngũ đã liên lạc được với hai thành viên Trúc Ký được sắp xếp dò xét và dẫn đường ở nơi này, Tây Qua vừa nói, vừa đưa một miếng màn thầu đã thêm cọng dưa muối đến bên miệng Ninh Nghị, Ninh Nghị há miệng ăn, bỏ kính viễn vọng xuống.

- Con trai của Hoàn Nhan Tát Cải......đúng là phiền phức.

Ninh Nghị nói rồi, lại không nhịn được cười cười.

- Ngươi nhận thua, vậy chúng ta sẽ thả hắn về lại.

- Đánh Nữ Chân, nói là nói thế thôi, đúng không, ta còn muốn sống yên ổn mấy năm, giờ lại đi bắt Tiểu Vương Gia nhà người ta, Hoàn Nhan Tát Cải là có đại công đối với Nữ Chân, ngộ nhỡ một lúc giận dữ thật sự phát binh tới, làm thế nào đây, có đúng không?

- Quả thực không tốt lắm.

Tây Qua phụ họa.

- Nhưng bắt cũng bắt rồi, lúc này nhận thua, người ta thấy ngươi dễ bắt nạt, còn không lập tức tới đánh.

- Đối diện với hổ không nên chớp mắt.

Ăn màn thầu, gật đầu.

- Vậy bắt cũng đã bắt rồi, nàng xem những người bên cạnh này, nói không chừng còn đánh đập người ta nữa, ấn tượng xấu cũng để lại cả rồi.

Ninh Nghị cười chỉ vào những người xung quanh, sau đó phất phất tay.

- Hay là thế này, chúng ta cứ một đao đâm chết hắn, nhân lúc đêm tối treo người lên đầu thành Tương Dương, đây chính là tội cho Nhạc Phi gánh rồi, há há......đúng rồi, Phương Thư Thường, tìm ngươi đó, ngươi nói xem, có phải ngươi từng đánh đập Tiểu Vương Gia nhà người ta không, ngươi đi xin lỗi.

- Xin lỗi gì chứ?

Phương Thư Thường đang từ xa sải bước tới, lúc này khẽ sửng sốt, sau đó cười nói.

- Tiểu Vương Gia đó à, ai bảo hắn dẫn đầu xông tới chỗ chúng ta bên này, ta đương nhiên phải ngăn hắn lại, hắn xuống ngựa đầu hàng, ta đánh cổ hắn là để đánh ngất hắn, ai biết được hắn ngã xuống đất bị đập trúng đầu, hắn chưa chết sao ta phải xin lỗi......đúng không, hắn chết rồi ta cũng không cần xin lỗi mà.

- Người ta là Tiểu Vương Gia của Nữ Chân, ngươi đánh đập người ta, lại không chịu xin lỗi, vậy chỉ có thể thế này, ngươi lấy thanh đao trên xe đó, là cái thanh của Nhạc gia quân nhặt được trên đường, một đao đâm chết tên Tiểu Vương Gia kia, sau đó tìm người nửa đêm treo lên thành Tương Dương, để Nhạc Phi gánh tội.

Ninh Nghị vỗ vỗ tay, dáng vẻ hào hứng:

- Không sai, ta và Tây Qua đều cảm thấy cách nghĩ này rất tốt.

Phương Thư Thường bật cười, nhìn vào biểu cảm của Tây Qua bên đó:

- Quá đáng lắm rồi, chúng ta cũng là có quen biết với Nhạc tướng quân, như vậy không tốt đâu.

- Có gì mà không tốt, cứu được con trai con gái của hắn, để hắn gánh tội giúp thì có gì không được.

Một trận tối qua chung quy là đánh rất thuận lợi, chiến pháp đối phó với tông sư lục lâm cũng được kiểm nghiệm thực tiễn ở chỗ này, còn cứu được hai con của Nhạc Phi, mọi người kỳ thực đều khá thoải mái. Phương Thư Thường đương nhiên biết Ninh Nghị đây là đang cố ý nói đùa, lúc này ho một tiếng:

- Ta là tới đưa tình báo, vốn dĩ nói là bắt được hai con của Nhạc Phi, đôi bên đều coi như kiềm chế cẩn thận, mà mới chớp mắt, trở thành để mất Tiểu Vương Gia, người của Đặng Châu bên đó phát điên hết rồi, hơn vạn kỵ binh chia thành mấy chục nhóm đang tìm kiếm, buổi trưa đã va chạm với Bối Ngôi quân, lúc này, đoán chừng đã làm ầm ĩ lên.

- ......Lần này phải đánh đến vỡ đầu.

Ninh Nghị gật đầu trầm mặc một lúc, thở ra một hơi.

- Chúng ta đi mau, mặc kệ bọn họ.

- Được.

Phương Thư Thường phất phất tay, bèn có người dắt ngựa tới, Ninh Nghị và Tây Qua trước sau lên ngựa, một đoàn người khởi hành từ đây, đi tới con đường trong núi. Trước lúc hoàn toàn tiến vào dãy núi đó, Ninh Nghị quay đầu nhìn một cái, lưng núi đang nhấn chìm khu vực tương đối rộng mở dưới mảnh trời u ám.

- Lần này, cũng coi như là một sự giúp đỡ lớn đối với vị Nhạc tướng quân đó.

Thường xuyên sinh sống trong núi, lại có võ nghệ cao cường, Tây Qua cưỡi chiến mã di chuyển trong núi này như giẫm lên đất bằng, nhẹ nhàng tới gần. Ninh Nghị gật gật đầu:

- Đúng vậy, một trận thắng lớn là chạy không thoát rồi, trong vòng hai tháng đánh liên tục thắng liên tục, đám người hắn và Quân Vũ trên triều đường Vũ triều cũng sẽ tốt hơn rất nhiều. Chúng ta bắt được vị Tiểu Vương Gia đó, đối với tình hình nội bộ Nữ Chân, đám người Hoàn Nhan Hi Doãn này, cũng có thể hiểu biết được nhiều hơn, lần này cũng coi như thu hoạch không ít.

- Đến lúc đó còn lợi dụng vị Tiểu Vương Gia này, để sau bàn chút điều kiện, làm chút buôn bán với Kim quốc bên đó.

Tây Qua nắm chặt nắm đấm.

Ninh Nghị mỉm cười:

- Đến lúc đó xem thế nào, tóm lại......

Hắn nói.

- ......Về nhà trước đã.

Địa vị của Hoàn Nhan Thanh Giác trong lòng người Nữ Chân quá cao, chính quyền Đại Tề ở Đặng Châu, Tân Dã không gánh nổi tổn thất như vậy, rất có khả năng, quân đội tìm kiếm vẫn đang truy đuổi phía sau. Đối với Ninh Nghị mà nói, tiếp theo đây lại chỉ là hành trình về nhà nhẹ nhàng, thời tiết cuối hạ đầu thu có vẻ u ám, cũng không biết sẽ mưa xuống lúc nào, bôn ba trong núi một hai canh giờ, đội ngũ trước sau gần hai trăm người này mới dừng lại dựng trại đóng quân.

Trong hai trăm người này, có tiểu đội đặc chủng theo Ninh Nghị lên đất bắc, cũng có một tốp nhân viên Hắc Kỳ mai phục rút đi đầu tiên từ địa bàn Điền Hổ, đương nhiên, cũng có mấy tên tù binh bị bắt đi đó —— Ninh Nghị cũng chưa từng xuất hiện trước mặt đám người Hoàn Nhan Thanh Giác, ngược lại thường xuyên giao lưu với những người ẩn nấp rồi rút đi kia. Những người này ẩn nấp trong triều đường Điền Hổ hai ba năm, rất nhiều thậm chí đều đã làm quan viên, cấp bậc không thấp, thậm chí kích động lần phản loạn này, có một lượng lớn thực tiễn và cả kinh nghiệm lãnh đạo, ngay cả trong Trúc Ký cũng được gọi là tinh nhuệ, đối với tình hình của bọn họ, Ninh Nghị tự nhiên khá quan tâm.

Con đường rút về nam một đường suôn sẻ, đám đông cũng rất vui mừng, một cuộc trò chuyện này có liên quan từ thế cục của Điền Hổ đến sức mạnh của Nữ Chân rồi đến tình trạng của Nam Vũ, lại đến thế cục Tương Dương lần này, trời nam đất bắc trò chuyện đến nửa đêm mới tản đi. Ninh Nghị trở về lều vải, Tây Qua không ra ngoài đi tuần, lúc này đang dùng tay nghề vụng về của nàng vá một chiếc tất rách dưới ánh đèn mờ ảo trong lều, Ninh Nghị nhìn đến nhíu mày, bèn muốn qua giúp đỡ, ngay lúc đó, một âm thanh bất ngờ vang lên trong bóng đêm.

Trước là đằng xa có một ít động tĩnh đánh nhau, sau đó, một âm thanh to rõ vang vọng rừng núi.

- Ninh tiên sinh! Cố nhân từ xa tới cầu kiến, mong có thể bớt chút thời gian gặp mặt ——

Âm thanh này phát ra từ nội lực, sau khi rơi xuống, xung quanh vẫn đều là tiếng vang vọng “bớt chút thời gian gặp mặt”, “gặp mặt”. Tây Qua nhíu mày:

- Rất lợi hại......kẻ địch nào?

Nàng nhìn sang Ninh Nghị.

Đây hoàn toàn là tiếng vang ngoài dự liệu, làm sao cũng không nên, không thể xảy ra ở đây, Ninh Nghị trầm mặc một lúc.

- ......Nhạc Phi.

Hắn nói ra cái tên này, ngẫm nghĩ:

- Làm càn!

- Hắn hẳn không biết ngươi ở đây. Lừa ngươi đấy.

Tây Qua nói.

Ninh Nghị đương nhiên cũng có thể hiểu, sắc mặt hắn âm trầm, ngón tay gõ vào đầu gối, qua một lúc sau, hít sâu một hơi.

Hắn chậm rãi, lắc lắc đầu.

- Bỏ đi......

....................

Gió đêm nức nở thổi qua đỉnh đầu, phía trước có võ giả đang cảnh giác. Trời sắp sửa mưa, Nhạc Phi hai tay cầm thương, đứng tại đó, lặng lẽ chờ đợi sự hồi đáp của đối diện.

Đến một chuyến này, có chút kích động, người bên cạnh nhìn vào, sẽ là một quyết định không nên có.

Nhưng mà người thành đại sự, không cần thiết đâu đâu cũng đều giống người khác.

Ví như Chu Đồng nhấc trường thương lên, muốn đi ám sát Niêm Hãn. Một khắc này, Nhạc Bằng Cử tập kích bất ngờ mấy trăm dặm, nhắm mắt lại, chờ đợi sự xuất hiện của một khả năng nào đó.

Nếu như......Ninh tiên sinh vẫn còn sống......

Ngoại trừ tiếng gió, khu rừng xa xa gần gần, đều đang trầm mặc.

Bình Luận (0)
Comment