Xuân thu qua đi, hoa tàn hoa nở, thiếu niên tử đệ, già trong giang hồ. Từ những năm Cảnh Hàn tới nay, quang cảnh hơn mười năm rối ren phức tạp, trên mảnh đất Trung Nguyên, người sống tốt không nhiều.
Nhạc Phi ngoài ba mươi tuổi, dần dần đi tới vị trí chủ soái một quân, người ngoài nhìn vào, trên có thái tử chiếu cố, dưới có sĩ khí quân tâm, xứng là hình mẫu của anh hùng hào kiệt thời loạn. Nhưng trên thực tế, một đường này long đong lận đận cũng nhiều không kể xiết, không cần thiết phải nói với người ngoài.
Nữ Chân lần đầu tiên cuốn xuống phía nam, sư phụ Chu Đồng ám sát Niêm Hãn mà chết, đại chiến thủ vệ Biện Lương......đủ mọi thứ chuyện, lật đổ sơn hà Vũ triều, hồi tưởng lại rõ ràng ngay trước mắt, nhưng trên thực tế, cũng đã qua đi thời gian mười năm rồi. Tiểu tướng lĩnh ban đầu tham gia trận chiến của Hạ thôn, sau đó bị cuốn vào đại án giết vua, sau đó nữa, được thái tử giữ lại, khôi phục, thận trọng dè dặt huấn luyện quân đội, đấu đá nội bộ với các quan viên, vì để quân phí dưới trướng sung túc, hắn cũng hợp tác với thế gia đại tộc các nơi, thay người tọa trấn, ra mặt cho người, cứ khó khăn trắc trở vậy mà tới, Bối Ngôi quân mới dần nuôi dưỡng đầy đủ sĩ khí, mài ra sự sắc bén.
Đôi khi nửa đêm mơ về, bản thân sợ rằng cũng sớm không còn là tiểu hiệu úy chính khí lẫm liệt, cương trực công chính năm nào nữa.
Đương nhiên, chính khí lẫm liệt, cương trực công chính, càng giống như vết tích mà sư phụ lưu lại trên đời này hơn......
Rất nhiều người e rằng không rõ, cái gọi là lục lâm, thực ra rất nhỏ. Sư phụ ban đầu là giáo đầu chữ Thiên của Ngự Quyền Quán, danh chấn võ lâm, nhưng trên thế gian này, người thật sự biết rõ tên tuổi không nhiều, mà đối với Vũ triều, giáo đầu chữ Thiên của Ngự Quyền Quán cũng chẳng qua là một giới vũ phu, danh hiệu Chu Đồng này, trong lục lâm như sấm nổ bên tai, nhưng trên đời thực ra cũng không gợi lên được sóng gió quá lớn.
Thật sự khiến cái tên này kinh động thế gian, kỳ thực là người kể chuyện của Trúc Ký.
Những năm này, rất rất nhiều lục lâm võ giả lục tục đến Bối Ngôi quân, yêu cầu tòng quân giết địch, nhắm tới chính tà thanh danh tốt đẹp thiên hạ đệ nhất của sư phụ. Rất nhiều người cũng đều cảm thấy, bản thân kế thừa y bát cuối cùng của sư phụ, cũng kế thừa tính tình của sư phụ —— thật ra cũng đích thực rất giống —— tuy nhiên người ngoài không hề biết, ban đầu sư phụ truyền thụ võ nghệ cho mình, cũng không hề giảng giải bao nhiêu đạo lý cương trực công chính, bản thân là chịu ảnh hưởng từ mẫu thân, nuôi dưỡng nên tính cách tương đối cương trực, sư phụ là vì thấy được tính tình của hắn, cho nên mới nhận hắn làm đệ tử, nhưng có lẽ bởi vì suy nghĩ ban đầu của sư phụ đã thay đổi, nên lúc dạy võ nghệ cho hắn, ngược lại càng nói nhiều về một số đạo lý phức tạp, biến báo hơn (dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc).
Người đời không hiểu sư phụ, cũng không hề hiểu rõ hắn.
Một đường cương trực công chính, làm toàn những việc thiện thuần túy, không giao du với bất cứ đồng liêu thối nát nào, không cần chăm chăm luồn cúi nịnh bợ kiếm tiền, không cần mưu tính nhân tâm, lục đục nội bộ, đấu đá phe cánh, bèn có thể vững ra được một tướng quân giữ mình trong sạch, có thể chống đỡ một nhánh quân đội có thể chiến đấu......vậy đó cũng thật là lời nói mê của những người được sống quá tốt......
Những năm này, cho dù thời gian mười năm đã qua, nếu phải nói đến, một trận chiến ở Hạ thôn ban đầu, một phen trải nghiệm trong ngoài thành Biện Lương, e rằng cũng là một đoạn ký ức kỳ lạ nhất trong lòng hắn. Ninh tiên sinh, người này, khiến hắn nghĩ không thông, cũng nhìn không hiểu nhất, như Nhạc Phi thấy, hắn gian trá nhất, tàn độc nhất, cũng cương trực nhiệt huyết nhất, khoảng thời gian ban đầu đó, vào thời điểm có hắn bày mưu nghĩ kế, người bên dưới làm việc đều cực kỳ dễ dàng, hắn hiểu lòng người nhất, cũng hiểu các loại quy tắc ngầm nhất, nhưng cũng chính là người như vậy, dùng một tư thái ngang ngược nhất mà lật tung bàn.
Trong tưởng tượng sau này của Nhạc Phi, nếu như ban đầu không làm ra quyết định kỳ lạ như vậy, vị Ninh tiên sinh này, vốn nên phò trợ Tần tướng, làm một phen đấu trí đấu dũng kịch liệt với rất nhiều người trong triều.
Nếu như là vậy, Vũ triều có lẽ cũng sẽ không rơi xuống tình thế ngày hôm nay.
Nếu như là vậy, rất rất nhiều người bao gồm thái tử điện hạ, bao gồm cả bản thân mình, cũng sẽ không bước đi gian nan như thế khi duy trì thế cục.
Giờ hắn rốt cuộc đã chết rồi......hay là chưa chết......
Gió đêm gào thét, Nhạc Phi đứng đó, nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi. Rất lâu sau, một giọng nói vẫn còn dừng lại trong ký ức nhiều năm trước, đã vang lên.
- Nhạc......Phi. Làm tướng quân rồi, rất lợi hại đó chứ, Tương Dương đã đánh nhau rồi, ngươi chạy tới đây. Ngươi to gan thật đấy!
Nhạc Phi mở choàng mắt.
....................
Từ đầu kia của rừng đêm tới, tổng cộng có mấy thân ảnh, có người Nhạc Phi quen biết, cũng có người chưa từng quen biết. Nữ tử theo cạnh kia hành tẩu khí độ trầm ổn nghiêm nghị, hẳn là chủ của Bá Đao trang trong lời đồn, lúc ánh mắt nàng nhìn tới, Nhạc Phi cũng liếc nhìn nàng, nhưng sau đó vẫn đưa mắt nhìn sang nam nhân vừa nói chuyện. Ninh Nghị một thân thanh sam, trong lời đồn đã chết từ lâu, nhưng trong lòng Nhạc Phi sớm đã có suy đoán khác, lúc này xác nhận, trong lòng trút được gánh nặng, chẳng qua không biết nên vui mừng, hay là nên thở dài.
- Thế cục Tương Dương có đám người Trương Hiến, Vương Quý tọa trấn, chương pháp Đặng Châu đã loạn, không đáng để lo lắng. Nên, Phi trước tới đây xác nhận chuyện quan trọng hơn.
- Quan trọng hơn. Trên người ngươi vốn đã có vết nhơ, Quân Vũ, Chu Bội bảo vệ ngươi không dễ dàng, ngươi tới gặp mặt ta, tương lai nếu lọt vào tai người khác, các ngươi đều khó làm người.
Mười năm không gặp, Ninh Nghị một thân trường sam ánh mắt lạnh lẽo, nói tới đây, khẽ cười cười.
- Hay là nói ngươi thấy đủ bại hoại của Vũ triều, hiện giờ tính tình đổi khác, muốn bỏ tối theo sáng, đến Hoa Hạ quân?
- Tiên sinh nói đùa rồi, tuy Vũ triều có rất nhiều vấn đề, nhưng vẫn là chính thống của một nước, Phi tuy bất tài, nhưng không dám làm ra chuyện đại nghịch.
Ninh Nghị cười cười:
- Vậy ngươi muốn nói gì với người đại nghịch?
Nhạc Phi trầm mặc một lúc, nhìn nhìn người xung quanh, rồi mới nhấc tay lên:
- Ninh tiên sinh, dời một bước nói chuyện.
Ninh Nghị nhíu mày, nhìn Nhạc Phi, Nhạc Phi trên một cánh tay hơi dùng sức, cắm trường thương trong tay xuống đất bùn, sau đó nghiêm mặt nói:
- Ta biết chuyện này làm khó cho người, nhưng chuyện hôm nay tại hạ nói đến, thực sự không tiện để quá nhiều người nghe thấy, nếu tiên sinh nghi ngờ, có thể sai người trói chân tay của Phi, hoặc nếu có cách khác, cứ việc dùng ra. Chỉ cầu tiên sinh dời một bước, nói mấy câu.
Nhạc Phi nói xong, xung quanh vẫn có chút trầm mặc, Tây Qua bên cạnh đã bước ra:
- Ta phải đi theo, những cái khác không cần thiết.
Ninh Nghị liếc nhìn nàng, sau đó nhìn sang Nhạc Phi:
- Cứ vậy đi.
Nhạc Phi ngẫm nghĩ, gật gật đầu.
Đối với ý định hôm nay tới của Nhạc Phi, người xung quanh bao gồm cả Ninh Nghị cũng đều có chút nghi hoặc, lúc này tự nhiên cũng lo lắng đối phương bắt chước sư phụ hắn, muốn không tiếc thân mình ám sát Ninh Nghị. Nhưng bản thân Ninh Nghị võ nghệ cũng không yếu, lúc này có Tây Qua bên cạnh, nếu còn sợ hãi một Nhạc Phi không mang thương, vậy thì nói không thông rồi. Sau khi hai bên gật đầu, Ninh Nghị nhấc tay để người xung quanh dừng lại, Tây Qua đi tới bên cạnh, Ninh Nghị và Nhạc Phi cũng cùng đi theo. Cứ vậy đi khỏi rừng một khoảng cách khá xa, mắt thấy đã đến cạnh bờ suối, Ninh Nghị mới cất tiếng.
- Có chuyện gì, đại khái có thể nói rồi chứ.
Tây Qua đứng giữa ngăn cách hai người, Nhạc Phi nghiêng đầu, chắp chắp tay:
- Trong khoảng thời gian làm việc dưới tay Ninh tiên sinh xưa kia, Phi nhận được lợi ích không nhỏ, sau đó tiên sinh làm ra chuyện như thế, tuy Phi không tán đồng, nhưng nghe được sự tích của tiên sinh ở Tây Bắc, thân là nam nhi nhà Hán, vẫn kính phục trong lòng, tiên sinh nhận của ta một lạy.
Nhạc Phi trước giờ đều là tính tình nghiêm túc như vậy, lúc này đến hơn ba mươi tuổi, trên người đã có uy nghiêm, nhưng lúc khom người, vẫn có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng ý tứ thành khẩn đó, Ninh Nghị cười cười:
- Theo bài bản, ngươi bái ta xong lẽ nào muốn đánh với ta một trận?
Ninh Nghị thái độ bình thản, Nhạc Phi cũng cười cười:
- Phi nào dám.
- Coi như ngươi tự biết mình, ngươi không phải đối thủ của ta.
- Chuyện tiên sinh giết vua, đại nghịch bất đạo, Nhạc Phi tuyệt đối không tán đồng.
Nhạc Phi nghiêm mặt nói.
- Nhưng ngoài điều đó ra, cũng tuyệt không đến mức phải lấy mạng tiên sinh hay không đội trời chung với tiên sinh, chuyện thế này nói với người ngoài có lẽ khó lý giải, nhưng trong lòng ta, tiên sinh đích thực là người đáng kính. Chẳng qua đạo bất đồng, tương lai nếu có một ngày thật sự phải đối trận sát phạt, Phi cũng tuyệt đối sẽ không nương tay.
- Có thể hiểu được.
Ninh Nghị gật gật đầu.
- Vậy ngươi tới tìm ta, rốt cuộc là vì chuyện quan trọng gì? Chỉ để xác nhận ta chưa chết? Hình như cũng không quan trọng đến vậy nhỉ.
- Thái tử điện hạ rất mong nhớ tiên sinh.
Nhạc Phi nói.
Ninh Nghị sững sờ:
- ......Vậy thì thế nào?
- Có lúc nghĩ, ban đầu nếu tiên sinh không đến nỗi kích động như thế, sau loạn Tĩnh Bình, đương kim thiên tử kế vị, con nối dõi chỉ có mình thái tử điện hạ hiện giờ, tiên sinh, có ngài phò trợ thái tử điện hạ, Vũ triều rút kinh nghiệm xương máu, sau làm cách tân, phục hưng sẽ có hy vọng. Đó chính là phúc của vạn dân thiên hạ.
Mấy câu này của Nhạc Phi gọn gàng dứt khoát, không có chút quanh co lòng vòng, Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn hắn:
- Sau đó thì sao?
- Liệu rằng còn có khả năng, thái tử điện hạ kế vị, tiên sinh trở lại, Hắc Kỳ trở lại.
Ánh mắt Ninh Nghị như điện, nhìn vào Nhạc Phi, Nhạc Phi cũng chỉ bình tĩnh nhìn sang, hai người đều đã là người ở địa vị cao, có một số chuyện nghe ra hão huyền, nhưng lúc này nếu đã mở lời, vậy chẳng có gì là lời nói xúc động, mà là kết quả sau khi nghĩ sâu tính kỹ.
Ninh Nghị sau đó cười cười:
- Sau khi giết chết hoàng đế? Ngươi muốn ta sau này không được chết tử tế à?
Nhạc Phi lắc lắc đầu:
- Thái tử điện hạ kế vị làm vua, rất nhiều chuyện đều sẽ có cách nói. Chuyện đương nhiên rất khó, nhưng cũng không phải không có chút khả năng nào. Nữ Chân thế lớn, lúc đặc biệt tự có chuyện đặc biệt, chỉ cần thiên hạ này có thể yên bình, Ninh tiên sinh sau này làm quyền thần, làm quốc sư, cũng là chuyện nhỏ......
- Sau khi thiên hạ bình định phản công trả thù ngược, trong nhà ta cũng xét nhà diệt tộc......còn sống được không đây?
- Có thể đổi quốc hiệu.
Suối nước chảy xuôi, gió đêm gào thét, âm thanh của hai người bên bờ đều không lớn, nhưng nếu như người ngoài nghe được, e rằng đều là mấy lời sẽ dọa chết người. Nói đến câu cuối cùng này, càng là cực kỳ giật gân dọa người, trái luân thường đạo lý, Ninh Nghị cũng có chút giật mình. Hắn cũng không phải thấy lạ vì câu nói này, mà thấy lạ vì người nói ra câu này, vậy mà là người tướng lĩnh tên Nhạc Phi bên cạnh, nhưng ánh mắt đối phương bình tĩnh, không có chút mê muội, hiển nhiên đối với những chuyện này, hắn cũng rất nghiêm túc.
- ......Cục diện của các ngươi đã tệ đến mức độ này rồi?
- Đại trượng phu tinh trung báo quốc, đơn giản là da ngựa bọc thây.
Ánh mắt Nhạc Phi nghiêm nghị.
- Nhưng mà cả ngày chỉ nghĩ đến cái chết thì có tác dụng gì. Nữ Chân thế lớn, Phi tất nhiên không sợ chết, nhưng cũng sợ vạn nhất, không chiến thắng được, Giang Nam sẽ sinh linh đồ thán chẳng khác Trung Nguyên. Tuy rằng tiên sinh......làm ra những chuyện đó, nhưng hiện giờ đích thực có một tia cơ hội sống, tiên sinh quyết định thế nào, sau khi quyết định sẽ xử lý thế nào, ta nghĩ không rõ lắm, nhưng trước đó ta nghĩ, chỉ cần tiên sinh vẫn còn sống, hôm nay có thể chuyển lời tới đây, bèn đã tận sức.
Nhạc Phi chắp tay khom người:
- Như tiên sinh đã nói, chuyện này cực kỳ khó, nhưng ai biết được, tương lai thiên hạ liệu có vì những lời này mà có thể xoay chuyển hay không chứ.
Trời âm u rất lâu, có lẽ sắp có mưa xuống, cuộc trò chuyện mé rừng cây, bên khe suối, không để cho bất cứ ai ngoài ba người được biết. Lý do Nhạc Phi một phen tập kích bất ngờ chạy tới, lúc này tự nhiên cũng đã rõ ràng, trong tình thế đại chiến Tương Dương khẩn cấp như vậy, hắn mạo hiểm tương lai có thể bị vạch tội bị liên đới, một đường chạy tới đây, cũng không vì lợi ích và quan hệ nhỏ bé, cho dù nhi nữ của hắn được Ninh Nghị cứu sống, lúc này cũng không nằm trong suy tính của hắn.
Một khắc này, hắn chỉ vì một hy vọng mong manh nào đó, lưu lại một phần vạn khả năng kia.
Tương lai còn dài, một cuộc trò chuyện có thể thai nghén ra khả năng thế nào trong tương lai, lúc này vẫn không ai biết tới, hai người sau đó lại trò chuyện một lúc, Nhạc Phi mới nhắc tới chuyện của Ngân Bình và Nhạc Vân, lại nói tình hình gần đây của mấy người Quân Vũ và Chu Bội, Lý Tần, Văn Nhân Bất Nhị, bởi lo lắng chiến cục của Tương Dương, Nhạc Phi sau đó cáo từ rời khỏi, cả đêm lao nhanh về chiến trường Tương Dương.
Sau khi Nhạc Phi đi khỏi, Tây Qua theo Ninh Nghị đi trở về. Nàng là phái tạo phản kiên định, tự nhiên sẽ không có bất cứ thỏa hiệp nào với Vũ triều, chẳng qua vừa nãy không nói gì mà thôi, đến lúc này, nói mấy câu với Ninh Nghị, thử dò hỏi, Ninh Nghị mới lắc lắc đầu.
- Quan hệ trong quá khứ, tương lai chưa chắc không có lúc lôi ra tính sổ, hắn là có lòng tốt, có thể nhìn thấy một phần vạn khả năng trong này, vứt lại Tương Dương chạy tới đây, đã rất không đơn giản. Chẳng có hắn có nói một câu, rất thú vị.
Ninh Nghị lắc lắc đầu.
Tây Qua nhíu mày hỏi:
- Câu nói gì?
- Sau đó hắn nói tới Quân Vũ, nói, điện hạ kỳ tài ngút trời......làm gì có kỳ tài ngút trời gì chứ, đứa trẻ đó, trong hoàng thất cũng coi như thông minh, hiểu phải suy nghĩ mọi chuyện, cũng từng gặp qua rất nhiều chuyện thê thảm mà người thường không gặp được, có sự trưởng thành. Nhưng nếu so với kỳ tài ngút trời chân chính, vậy thì thua kém quá xa rồi. Kỳ tài ngút trời, Nhạc Phi phải, nàng, Trần Phàm phải, bên cạnh chúng ta đều vậy, tư chất của Quân Vũ, rất nhiều phương diện đều không sánh được.
- Có điều trong hoàng thất, cũng coi như khá rồi.
Tây Qua ngẫm nghĩ.
- Đúng vậy, chúng ta coi hắn như sinh ra là phải làm hoàng đế, hoàng đế, lại phần lớn bình thường, cho dù có nỗ lực học tập, cũng chẳng qua tư chất vừa khá, vậy tương lai làm thế nào?
Ninh Nghị lắc đầu.
- Để kỳ tài ngút trời chân chính làm hoàng đế, đây mới là lối ra.
Hắn nói rồi, xuyên qua khu rừng, gió đang nức nở trên chỗ đóng quân, không lâu sau đó, rốt cục cũng mưa xuống. Lúc này, Bối Ngôi quân của Tương Dương và quân đội của Đặng Châu có lẽ đang giằng co, hoặc có lẽ cũng đã bắt đầu xung đột.
Lúc này, Nhạc Phi đang cưỡi ngựa, lao như bay trên đồng cỏ trong mưa.
Không lâu sau, Tiểu Vương Gia dẫn tới trận hỗn loạn cực lớn này bị xe ngựa nát lắc lư kéo lấy, theo Ninh Nghị bước lên con đường trở về tây nam.
Đại chiến lần thứ hai của Tương Dương đã bắt đầu, cánh cửa địa ngục cứ thế mở ra, nửa tháng sau, Bối Ngôi quân lần nữa đánh vỡ liên quân Đại Tề và Kim quốc dưới thành Tương Dương, diệt địch mấy vạn, đặt vững uy danh của Bối Ngôi quân.
Đồng thời, tin tức Hắc Kỳ xuất hiện lần nữa, cũng đã truyền khắp đại giang nam bắc, trên mảnh đất nhao nhao hỗn loạn này, các anh hùng bèn sắp sửa gợi lên một vòng sôi nổi tiếp theo.
Tây nam yên bình, Ninh Nghị đã gần tới nhà.