Tây Nam nhiều núi.
Trong ngày thu, những ngọn núi xanh vàng xen kẽ trải dài tít tắp trùng điệp dưới ánh nắng rực rỡ, thi thoảng đi qua con đường núi khiến lòng người thư thái, vui vẻ. So với vẻ cằn cỗi của tây bắc, tây nam rực rỡ sắc màu, chẳng qua toàn bộ giao thông kém phát triển hơn so với núi hoang tây bắc.
Giữa núi sông liên tiếp, thỉnh thoảng cũng có tốp năm tốp ba thôn trại, xem ra giữa rừng rậm nguyên sinh, những con đường mòn hiểm trở ẩn trong cỏ dại và đá, một số ít nơi phát triển mới có dịch trạm, đội ngựa phụ trách vận chuyển năm năm tháng tháng bước trên những con đường gập ghềnh này, xuyên qua dãy núi mà dân tộc thiểu số sinh sống, kết nối việc giao thương giữa Trung Nguyên và đất hoang tây nam, đây chính là Trà Mã cổ đạo nguyên thủy*.
*Dịch theo nghĩa đen là con đường trà – ngựa cổ xưa. Là một con đường mòn huyền thoại nằm sâu trong những dãy núi ở Tứ Xuyên, vận chuyển trà và ngựa liên thông Trung Quốc với Tây Tạng tới nay đã hàng nghìn năm tuổi. Đây cũng là con đường thông thương buôn bán cổ nhất nhì châu Á.
Đây là cố hương của Tây Nam Di bao thế hệ.
Cái gọi là Tây Nam Di, họ tự xưng là tộc “Ni”, trong tiếng Hán cổ phát âm là Di (夷), đời sau vì nó có nghĩa xấu là man di mọi rợ, cho nên đổi tên, gọi là tộc Di (彝 - đồng âm nhưng khác nghĩa, đều dịch ra cùng một chữ). Đương nhiên, tại Vũ triều hiện giờ, đối với những người sinh sống tại dãy núi tây nam này, thông thường vẫn sẽ được gọi là Tây Nam Di (夷), bọn họ thân hình cao lớn, mũi cao mắt sâu, màu da cổ đồng, tính tình cường hãn, chính là hậu duệ của Đê Khương cổ đại dời về nam. Giữa từng thôn trại, lúc này vẫn đang phổ biến chế độ nô lệ nghiêm khắc, giữa bọn họ với nhau cũng thường bùng phát chuyện chém giết, trại lớn thôn tính trại nhỏ, không hề hiếm gặp.
Trong hai trăm năm của Vũ triều, đã mở ra thương đạo bên này, cùng mua bán với Đại Lý, cũng luôn tranh đoạt quyền sở hữu một dải Lương Sơn của tộc Di. Mua bán qua lại hai trăm năm khiến một bộ phận người Hán và dân tộc thiểu số tiến vào nơi đây, cũng mở ra một số thị trấn nhỏ nơi người Hán sinh sống hoặc sống trộn lẫn, cũng có một số trọng phạm bị đày vào trong dãy núi hung hiểm này.
Cho đến khi năm Cảnh Hàn qua đi, giữa những năm Kiến Sóc, bên này bùng phát mấy lần tranh chấp lớn lớn nhỏ nhỏ, một mặc Hắc Kỳ lặng lẽ tiến vào nơi đây trong quá trình này, giữa những năm Kiến Sóc thứ ba, thứ tư, một dải Lương Sơn liên tiếp có ba huyện thành nhỏ Bố Lai, Hòa Đăng, Tập Sơn tuyên bố khởi nghĩa —— đều là huyện lệnh đơn phương tuyên bố, mà sau đó quân đội lục tục tiến vào, trấn áp phản kháng.
Những binh sĩ từ Tây Bắc rút xuống đa phần phong trần mệt mỏi, hành trang cũ nát, thân hình gầy gò dưới sự bôn ba ngàn dặm khi cưỡng ép hành quân. Lúc ban đầu, tri phủ gần đó vẫn tổ chức quân đội nhất định thử tiến hành tiêu diệt, sau đó......cũng chẳng có sau đó nữa.
Nhiều quân đội hơn lần lượt kéo tới, nhiều vấn đề hơn tự nhiên cũng lần lượt xảy ra, xô xát với tộc Ni xung quanh, mấy lần đại chiến, sự khó khăn để duy trì thương đạo và xây dựng......
....................
Tiếng gió chợt nổi lên, nàng tỉnh lại từ trong giấc ngủ, bên ngoài cửa sổ có ánh sáng ban mai nhẹ, đường nét lá cây khẽ lay động trong gió, đã là sáng sớm rồi.
Tiếng gà gáy từ xa xa truyền đến.
Trong sân đã có người đi lại, nàng ngồi dậy khoác y phục, hít sâu một hơi, sắp xếp lại suy nghĩ mơ hồ. Nhớ lại giấc mơ đêm qua, lờ mờ là chuyện đã xảy ra mấy năm nay.
Có lẽ là vì trong thời gian này tin tức bên ngoài truyền đến khiến trong núi chấn động, cũng khiến nàng hơi có chút xúc động theo.
Một năm này, nữ nhân tên Tô Đàn Nhi ba mươi bốn tuổi. Bởi vì tài nguyên thiếu thốn, cách nhìn ngoài kia đối với nữ tử phúc hậu là đẹp, nhưng thân hình nàng rõ ràng gầy yếu, sợ rằng không được coi là mỹ nhân. Năm nay tại huyện Hòa Đăng, cảm nhận mà Tô Đàn Nhi để lại cho người ta là kiên quyết và sắc bén. Mặt trái xoan, ánh mắt thẳng thắn có thần, quen mặc váy áo màu đen, cho dù là mưa to gió lớn, cũng có thể xách váy áo lên chạy giữa đường núi gập ghềnh hay vũng bùn, hai năm sau, chiến cục Tây Bắc hạ xuống, tin mất của Ninh Nghị truyền tới, nàng bèn trở thành hắc quả phụ không hơn không kém, đối với hết thảy xung quanh đều có vẻ lạnh lùng nhưng kiên quyết, quy củ định ra tuyệt không thay đổi, trong thời gian này, cho dù là quan viên thảo nghịch tư tưởng “chính thống” nhất quanh đó, cũng không dám phát binh lên Lương Sơn. Hai bên duy trì các cuộc đối đầu ngấm ngầm, đấu đá và phong tỏa về kinh tế, giống như một cuộc chiến tranh lạnh.
Nàng vẫn một mực duy trì loại hình tượng này.
Thức dậy mặc y phục, tiếng người bên ngoài dần vang, xem ra cũng đã bắt đầu bận rộn, đó là mấy đứa hài tử tuổi hơi lớn bị thúc giục rời giường rèn luyện buổi sáng. Cũng có âm thanh cất tiếng chào hỏi, Quyên Nhi không lâu trước vừa trở về bưng một chậu nước đi vào. Tô Đàn Nhi cười cười:
- Ngươi không cần làm những chuyện này.
- Chỉ là tiện tay.
Quyên Nhi nói.
Ba nha hoàn bên người lúc trước, đều là được bồi dưỡng để xử lý chuyện làm ăn trong tay, sau đó cũng đều là cánh tay trái phải đắc lực. Sau khi Ninh Nghị tiếp nhận Mật Trinh Tư, phạm vi các nàng tham gia quá lớn, Đàn Nhi hy vọng Hạnh Nhi, Quyên Nhi cũng có thể được Ninh Nghị nạp làm thiếp thất, tuy là thủ đoạn lung lạc lòng người của nhà đại hộ, nhưng Hạnh Nhi, Quyên Nhi cũng không phải không có chút tình cảm với Ninh Nghị, chỉ có điều Ninh Nghị cũng không tán đồng, sau đó đủ loại sự việc quá nhiều, chuyện này bèn gác lại.
Trong khoảng thời gian ba năm đại chiến Tiểu Thương Hà, Hạnh Nhi và một vị quân quan của Hắc Kỳ quân dần nảy sinh tình cảm, cuối cùng ở bên cạnh nhau. Quyên Nhi từ đầu đến cuối trầm mặc, đợi hai năm sau, Ninh Nghị ẩn cư, do Hoàn Nhan Hi Doãn chưa từng từ bỏ tìm kiếm đối với Ninh Nghị, trong phạm vi Lương Sơn, gian tế Kim quốc và nhân viên phản gián điệp của Hắc Kỳ từng có mấy bận giao tranh, đám người Đàn Nhi không thể tùy tiện đến gặp gỡ với Ninh Nghị, trong thời gian này, người bên cạnh Ninh Nghị bầu bạn chính là Quyên Nhi, chăm sóc sinh hoạt thường ngày, xử lý đủ loại chuyện liên lạc tỉ mỉ. Vì chuyện riêng tuy rằng chưa từng nhắc tới quá nhiều, nhưng đại để đôi bên trong lòng cũng đều hiểu rõ.
Một gia đình, vốn dĩ chỉ là thương hộ Giang Ninh, sau khi thành thân, cũng chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, ai biết sau đó cuốn vào chiến tranh, hồi tưởng lại, vậy mà đã lâu tới mười năm. Nửa đầu của mười năm này, Tô Đàn Nhi nhìn Ninh Nghị làm việc, lo lắng cho hắn, nửa năm sau, Tô Đàn Nhi tọa trấn Hòa Đăng, nơm nớp lo sợ mà quan sát ba huyện thành dần đứng vững, bắt đầu phát triển trong bấp bênh. Thỉnh thoảng nửa đêm mơ về, nàng cũng sẽ nghĩ, nếu như ban đầu không có chuyện tạo phản, không có chuyện quản thiên hạ này, có lẽ nàng cũng có thể bầu bạn với trượng phu mình, yên ổn qua từng năm từng năm trong tháng ngày tốt đẹp nhất —— nàng cũng là nữ nhân, cũng sẽ nhớ hán tử nhà mình, sẽ muốn được ôm lấy cơ thể hắn đi vào giấc ngủ mỗi đêm......
Nhưng nàng cũng chưa từng nói ra lần nào.
Những năm này, nàng cũng nhìn thấy những con người chết đi, chịu khổ trong chiến tranh, nỗi sợ hãi khi đối mặt với chiến hỏa, kéo theo cả gia đình chạy nạn, vô cùng khiếp sợ không chịu nổi lấy một ngày......những con người anh dũng kia, đối diện với kẻ địch dũng cảm xông lên trước, hóa thành thi thể ngã xuống trong vũng máu......còn có lúc đầu tiên đến nơi này, vật tư thiếu thốn, nàng cũng chỉ là cùng đám người Hồng Đề, Tây Qua ăn cám nuốt rau rừng......chỉ lo thân mình, có lẽ có thể hoảng sợ sống hết đời, nhưng mà, đối với những thứ này, vậy cũng chỉ có thể mãi trông theo......
Mùa thu đang vào sâu, làn gió ban mai mang theo chút mát lạnh khi ra ngoài. Khoảng sân nho nhỏ, một nhà bọn họ sống ở đây, Hồng Đề đã ra ngoài, đại khái ở không xa ngoài sân, Tiểu Thuyền giúp làm bữa sáng trong nhà bếp, bạn học Nguyên Bảo Nhi chắc vẫn đang ngủ nướng, nữ nhi của nàng ấy, Ninh Kha năm tuổi đã thức giấc, đang háo hức ra vào phòng bếp, giúp đưa củi, lấy đồ, Vân Trúc theo sau cô bé, đề phòng cô bé chạy lung tung vấp ngã.
Nhìn thấy Đàn Nhi từ trong phòng đi ra, Tiểu Ninh Kha “a” lên một tiếng, sau đó chạy đi tìm cái chậu, đến cạnh chum nước trong nhà bếp cố hết sức bắt đầu múc nước, Vân Trúc khổ não theo sau:
- Làm gì đó làm gì đó......
- Đại nương dậy rồi, lấy nước cho đại nương rửa mặt.
Một gáo nước “ào” đổ vào trong chậu rửa mặt, Vân Trúc ngồi xổm bên cạnh, có chút phiền não quay đầu nhìn Đàn Nhi, Đàn Nhi vội vàng đi tới:
- Tiểu Kha đúng là hiểu chuyện, nhưng đại nương đã rửa mặt xong rồi......
- A? Rửa rồi......
Tiểu Ninh Kha đứng tại đó hai tay đang cầm gáo, chớp mắt nhìn nàng.
- Ừm, nhưng đại nương cần một cốc nước ấm đánh răng.
- Ồ!
Bé gái nhỏ vội vàng gật đầu, tiếp đó lại là đám người Vân Trúc hoảng hốt nhìn cô bé bối rối chạm vào nồi nước sôi kia.
Mấy đứa trẻ trong nhà tính tình khác nhau, nhưng phải kể đến đứa bé của Cẩm Nhi này hồn nhiên được yêu thích nhất, cũng kỳ lạ nhất. Con bé đối với việc gì cũng sốt sắng, từ lúc biết chuyện đã không thể ngồi yên. Thấy có người khát phải giúp lấy nước, thấy có người đói phải chia một nửa bát cơm, chim rơi ra khỏi tổ, con bé ở dưới gốc cây sốt ruột đến mức nhảy qua nhảy lại, ngay cả ốc sên bò lên phía trước, nó cũng không nhịn nổi mà muốn giúp một tay. Vì chuyện này mà Cẩm Nhi buồn phiền mãi không thôi, nói tương lai con bé là số nha hoàn. Đám đông bèn trêu chọc, nói không chừng lúc nhỏ Cẩm Nhi cũng là dáng vẻ như thế, chẳng qua Cẩm Nhi đa phần sẽ suy nghĩ một lúc rồi làm mặt ghét bỏ mà phủ nhận.
Cứ vậy ồn ào một trận, sau khi rửa ráy thì rời khỏi sân, chân trời đã lộ ra ánh sáng, cây ngân hạnh vàng đung đưa trong gió sớm. Không xa là Hồng Đề tỷ đang quan sát một đám trẻ con rèn luyện buổi sáng, mười mấy hài tử lớn lớn nhỏ nhỏ, chạy dọc theo đài quan sát dưới chân núi trước mặt, mấy đứa Ninh Hi, Ninh Kỵ nhà mình cũng trong số đó, Ninh Hà tuổi nhỏ hơn lại đang nhảy nhót bên cạnh làm mấy động tác giãn cơ đơn giản.
Thời khắc sáng sớm yên tĩnh, huyện Hòa Đăng nằm trong núi đã thức giấc, tầng tầng lớp lớp phòng ốc so le trên sườn núi, trong rừng cây và bên dòng suối, do có sự tham dự của quân nhân, quy mô rèn luyện buổi sáng ở một mé chân núi thanh thế có vẻ to lớn, thỉnh thoảng có tiếng ca khẳng khái truyền đến.
Trong ba huyện thành Bố Lai, Hòa Đăng, Tập Sơn, Hòa Đăng là trung khu hành chính. Dọc theo chân núi xuống dưới, trung tâm tổ chức của Hắc Kỳ —— hoặc là nói thế lực của Ninh Nghị —— đều tụ tập ở đây, Bộ Tổng Tham Mưu phụ trách tầng bậc chiến lược, phụ trách trù tính toàn cục, do Trúc Ký biến đổi mà thành, phụ trách vấn đề tư tưởng đối nội là Bộ Tổng Chính Trị, phụ trách tình báo gián điệp, thâm nhập, truyền đạt đủ loại tin tức đối ngoại là Bộ Tổng Tình Báo, một bên khác, có Bộ Thương Nghiệp, Bộ Công Trình, cộng thêm Bộ Quân độc lập với Bố Lai, coi như tổ chức thành sáu bộ quan trọng nhất Hắc Kỳ hiện tại.
Đương nhiên, ba huyện Bố Lai, Hòa Đăng, Tập Sơn liên hợp, cũng không phải là tổng thể diện mạo của Hắc Kỳ quân hiện tại, bên ngoài ba huyện, chỗ đóng quân chân chính của Hắc Kỳ, chính là bộ Đạt Ương chỗ giao giới với Thổ Phiên và Đại Lý, bộ lạc này trước đây có giao tình với Bá Đao Lưu Đại Bưu, chỗ mà bọn họ ở trông coi một mảnh mỏ sắt, duy trì thông thương vụn vặt nhiều năm với bên ngoài. Những năm này, nhân khẩu của bộ Đạt Ương thưa thớt, thường chịu áp chế của những bộ lạc Thổ Phiên còn lại, Hắc Kỳ xuôi nam, tiếp nhận một lượng lớn lão binh và cả tinh nhuệ, tinh binh trải qua cải tạo tư tưởng đóng giữ ở đây, một mặt uy hiếp Đại Lý, một mặt khác, cũng từng có mấy lần va chạm với bộ lạc Thổ Phiên, và cả tàn bộ Oán quân Quách Dược Sư đầu quân cho phiên vương Thổ Phiên.
Vị trí của ba huyện Bố, Hòa, Tập, một mặt là để ngăn cách những bộ đội đầu hàng sau đại chiến Tiểu Thương Hà đó, để bọn họ không đến nỗi tạo thành ảnh hưởng đối với nội bộ Hắc Kỳ quân trước khi tiếp nhận đủ cải tạo tư tưởng, một mặt khác, huyện Tập Sơn được xây dựng dọc theo sông nằm ở đầu mối then chốt về giao dịch của Đại Lý và Vũ triều. Một lượng lớn binh trữ, huấn luyện ở Bố Lai, Hòa Đăng là trung tâm chính trị, Tập Sơn chính là đầu mối then chốt về thương nghiệp.
Đại Lý là một quốc gia tương đối ôn hòa và trung thực, quanh năm thân cận Vũ triều, cực kỳ phản cảm đối với kẻ phản nghịch giết vua như Hắc Kỳ, bọn họ là không bằng lòng thông thương với Hắc Kỳ. Nhưng mà Hắc Kỳ thâm nhập vào Đại Lý, trước tiên xuống tay với bộ phận tầng lớp quý tộc Đại Lý, hoặc là đủ loại thế lực bên cạnh, sơn trại, mã phỉ, tài nguyên dùng để giao dịch, chính là thiết pháo hoặc hỏa khí.
Thương nhân trục lợi, dùng bất cứ thủ đoạn nào, kỳ thực ba huyện Đạt Ương, Bố và Tập đều ở thế tài nguyên thiếu thốn, nhóm hành thương được Ninh Nghị dạy dỗ ra này phát rồ, cái gì cũng bán. Chính quyền Đại Lý lúc này yếu ớt, Đoàn thị đang tại vị trên thực tế không sánh được với Cao gia ngoại thích nắm giữ thực quyền, Hắc Kỳ tìm đến hoàng thân quốc thích thế yếu của Đoàn gia, hoặc kẻ bại hoại của Cao gia, ký kết đủ loại khế ước trên giấy tờ trước. Đợi sau khi bắt đầu thông thương, hoàng tộc phát hiện, nổi giận, sứ giả Hắc Kỳ đã không bận tâm tới hoàng quyền nữa.
- Chúng ta chỉ nhận khế ước.
- Hoặc là làm theo ước định, hoặc là cùng chết.
Bên phía Đại Lý đương nhiên sẽ không chịu uy hiếp, nhưng Hắc Kỳ lúc này cũng là đang vùng vẫy trên mũi đao. Bách chiến tinh nhuệ vừa rút khỏi tiền tuyến Tiểu Thương Hà đột nhập vào trong lãnh thổ Đại Lý, đồng thời, đội quân hành động thâm nhập vào trong thành Đại Lý phát động tập kích, dưới tình huống trở tay không kịp, đã bắt giữ bảy tên tông thân tử đệ Đoàn thị và Cao gia, du thuyết các mặt cũng đã triển khai từ lâu.
Quan hệ lợi hại trong làm ăn vẫn là phụ, tuy nhiên Hắc Kỳ chống đỡ Nữ Chân, vừa mới từ phía bắc rút xuống, không nhận khế ước, Hắc Kỳ phải chết, vậy chính là ngọc đá cùng vỡ.
Phần ước định này cuối cùng đạt thành một cách gian nan, Hắc Kỳ phóng thích con tin một cách nguyên vẹn, lui binh, nộp tiền bồi thường cho mỗi phần thương vong của Đại Lý, đưa ra lời xin lỗi, đồng thời, không truy cứu thêm về tổn thất nhân viên bên mình. Nhờ thế đổi lấy Đại Lý mắt nhắm mắt mở cho giao thương biên giới Tập Sơn, đồng thời cũng ngầm chấp nhận quy củ chỉ nhận khế ước.
Có được lỗ hổng đầu tiên, tiếp theo đó tuy rằng vẫn khó khăn, nhưng chung quy đã có một con đường ra. Tuy Đại Lý không có lòng dạ nào chọc vào đám kẻ điên đến từ đất bắc này, nhưng có thể kìm kẹp người trong nước, trên nguyên tắc không cho phép bọn họ tiếp tục qua lại buôn bán với Hắc Kỳ, nhưng mà, một quốc gia có thể bị ngoại thích nắm giữ triều chính, vậy thì đối với địa phương sao có thể có được sự ước thúc mạnh mẽ.
Hai trăm năm nay, tuy rằng Đại Lý và Vũ triều vẫn luôn có giao thương biên giới, nhưng quyền chủ động của những mậu dịch này từ đầu đến cuối đều nắm chặt trong tay Vũ triều, thậm chí nước Đại Lý dâng tấu lên Vũ triều, thỉnh cầu sắc phong hàm tước “Quốc vương Đại Lý”, đều từng nhiều lần bị Vũ triều từ chối. Trong tình huống như vậy, sư nhiều cháo ít, giao thương biên giới không thể thỏa mãn lợi ích của tất cả mọi người, nhưng có ai không muốn sống ngày tháng tốt lành chứ? Dưới sự du thuyết của Hắc Kỳ, không ít người kỳ thực đều đã động tâm.
Cùng lúc qua lại với Đại Lý, việc thâm nhập vào một phương Vũ triều, cũng đều đang tiến hành mỗi giờ mỗi khắc. Người Vũ triều có lẽ thà rằng chết đói cũng không muốn buôn bán với Hắc Kỳ, nhưng mà đối diện với kẻ địch mạnh Nữ Chân, ai lại không có ý thức hoạn nạn khốn khó?
Sự thất thủ của Trung Nguyên, khiến một bộ phận quân đội đã thu được lợi ích dưới nguy cơ cực lớn, những quân đội này vàng thau lẫn lộn, đến nỗi hỏa khí mà thái tử phủ sản xuất trước tiên chỉ có thể cung cấp cho những đội quân trực hệ như Bối Ngôi quân, Hàn Thế Trung, dưới tình huống như vậy, hỏa khí của Hắc Kỳ quân chiến đấu ba năm với người Nữ Chân tại Tiểu Thương Hà, là thứ có sức hấp dẫn nhất đối với bọn họ.
Bởi vậy đến nay, dưới nguyên tắc phong tỏa Hắc Kỳ, một lượng lớn đội mã buôn lậu được mắt nhắm mắt mở đã xuất hiện, những đội ngũ này dựa theo ước định mang đến thứ mà Tập Sơn chỉ định, đổi lấy một số thiết pháo, đạn dược đi kèm, một đường bôn ba về đến vị trí của quân đội, quân đội trên nguyên tắc chỉ thua mua thiết pháo, không hỏi lai lịch, trên thực tế sao có thể không ngấm ngầm bảo vệ lợi ích của bản thân?
Mậu dịch hai chiều này, tại thời điểm bắt đầu cực kỳ khó khăn, rất nhiều tinh nhuệ Hắc Kỳ đã hy sinh trong đó, cũng giống như những người đã chết đi trong hành động Đại Lý vậy, Hắc Kỳ không thể báo thù, ngay cả Tô Đàn Nhi, cũng chỉ có thể đến trước linh vị người chết để quỳ bái. Trong thời gian gần năm năm, Tập Sơn dần xây dựng nên uy tín “khế ước cao hơn hết thảy”, một hai năm này, mới thực sự đứng vững, khuếch tán sức ảnh hưởng ra ngoài, trở thành cứ điểm nòng cốt hô ứng từ xa với Đạt Ương của Tần Thiệu Khiêm tọa trấn và Lam Hoàn Đồng do Trần Phàm trấn giữ.
Thời gian năm năm, Tô Đàn Nhi tọa trấn Hòa Đăng, không chỉ trải qua mỗi vấn đề thương đạo, tuy rằng Ninh Nghị điều khiển từ xa đã giải quyết rất nhiều vấn đề vĩ mô, nhưng mà việc lập kế hoạch trên chi tiết, đã đủ hao hết tâm lực của một người. Người chung sống, vận hành các bộ phận mới, qua lại với người địa phương, đàm phám với tộc Ni, trù hoạch đủ loại xây dựng. Thời gian năm năm, Đàn Nhi và rất nhiều người bên cạnh chưa từng dừng lại, nàng đã có hơn ba năm chưa được gặp trượng phu của mình rồi.
Chuyện của Điền Hổ đất bắc mấy ngày trước truyền về, gợi lên sóng gió ở các nơi Bố Lai, Hòa Đăng, Tập Sơn, từ sau khi Ninh Nghị “nghi là” đã chết, Hắc Kỳ yên tĩnh mất hai năm, tuy rằng việc xây dựng tư tưởng trong quân đội vẫn luôn tiến hành, nhưng người trong lòng nghi kỵ, hoặc ôm một bụng khó chịu, từ đầu đến cuối không ít. Lần này Hắc Kỳ ra tay, nhẹ nhàng lật đổ Điền Hổ, tất cả mọi người đều vì thế cảm thấy vinh hạnh, cũng có một bộ phận người hiểu ra, tin mất của Ninh tiên sinh là thật hay giả, có lẽ cũng sắp sửa được tiết lộ......
Đàn Nhi đương nhiên là biết được nhiều hơn.
Nàng đứng trên núi nhìn xuống, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đó là thành thị nhỏ tràn đầy sức sống, đủ loại lá cây vàng rực tung bay, chim nhỏ hót ríu rít trên bầu trời.
Lúc bọn họ quen biết, nàng mười tám tuổi, cho rằng bản thân đã trưởng thành, trong lòng đã già, đối đãi với hắn bằng thái độ đầy lễ phép, chưa từng nghĩ tới, sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Năm năm lo lắng hết lòng ở Hòa Đăng, nàng chưa từng phàn nàn điều gì, chẳng qua trong lòng nghĩ tới, sẽ có hơi thở dài.
Ngươi sắp trở về rồi, ta lại không còn xinh xắn.
Phụ mất thời gian tươi đẹp......