Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 973 - Chương 973: Duyên Phận Ngươi Ta, Một Hồi Gặp Gỡ 1

Chương 973: Duyên phận ngươi ta, một hồi gặp gỡ 1 Chương 973: Duyên phận ngươi ta, một hồi gặp gỡ 1

Sau khi dùng bữa sáng với người nhà xong, trời đã sáng rỡ, ánh nắng long lanh, là một buổi sáng tốt lành.

Thời gian công việc của Tô Đàn Nhi thường là gấp gáp, sau buổi sáng thư thái dễ chịu, những việc cần xử lý sẽ nối tiếp nhau mà đến. Từ trong nhà đi tới viện số Một tổng tham của trung khu huyện Hòa Đăng đại khái cần mười phút, trên đường Hồng Đề luôn đi theo, Vân Trúc và Cẩm Nhi sẽ cùng bọn họ đồng hành một lúc, sau đó đi tới trường học ở một mé khác —— các nàng là lão sư trong trường, có lúc cũng sẽ tham dự các hoạt động giải trí văn nghệ của Bộ Chính Trị.

Trong mấy thê thiếp của Ninh Nghị, tuổi tác của Hồng Đề tương đối lớn hơn một chút, tính tình tốt, quá khứ e rằng cũng là gian nan nhất. Đàn Nhi kính trọng nàng, tôn trọng gọi nàng là “Hồng Đề tỷ”, Hồng Đề sớm đã được gả vào, theo lệ lại gọi Đàn Nhi là “tỷ tỷ”.

Cách xưng hô như vậy hơi loạn, nhưng quan hệ của hai người trước giờ đều tốt, trên đường đi tới sân viện của tổng tham nếu như không có người ngoài, cũng sẽ một đường trò chuyện qua đó. Nhưng thông thường có người, các phụ tá phải tranh thủ thời gian báo cáo công việc hôm nay thường sẽ đến trước cửa chờ đợi ngay từ lúc bữa sáng, để tiết kiệm thời gian mười phút sau đó —— đa số thời gian việc này sẽ do đại quản gia Hạnh Nhi làm, cũng có một nữ tử đảm nhận công việc thư ký, tên là Văn Nhàn Anh, phụ trách tổng hợp báo cáo những chuyện truyền đạt lên cho Tô Đàn Nhi.

Nhưng hôm nay người theo tới là Quyên Nhi.

Sau khi hai người trò chuyện, trao đổi một chút, Quyên Nhi bèn đi tới một bên khác của núi, xử lý những chuyện khác.

Mấy phút sau, Đàn Nhi và Hồng Đề đến sân của Bộ Tổng Tham Mưu, bắt đầu xử lý công việc của một ngày.

Ba huyện Bố Lai, Hòa Đăng, Tập Sơn, vốn dĩ chỉ là huyện thành nhỏ dân cư cộng lại chưa tới ba vạn, sau khi Hắc Kỳ tới, bao gồm nhân viên các phương diện quân đội, hành chính, kỹ thuật, thương nghiệp và cả gia quyến của họ, cư dân bành trướng đến tận mười sáu vạn người. Tổng tham tuy rằng là tên gọi của Bộ Tổng Tham Mưu, trên thực tế chủ yếu là do đầu não các bộ của Hắc Kỳ hợp thành, nơi này quyết định việc vận hành của cả hệ thống Hắc Kỳ, Đàn Nhi phụ trách vận hành tổng thể hành chính, thương nghiệp, kỹ thuật, tuy rằng chủ yếu trông coi đại cục, nhưng hai năm đầu cũng thực sự bận tối mày tối mặt, sau đó Ninh Nghị chủ trì từ xa thay đổi chế độ, lại bồi dưỡng ra một bộ phận học sinh, như thế mới nhẹ nhõm được hơn một chút, nhưng cũng là không thể buông lỏng.

Khi công việc giấy tờ báo cáo thông lệ, phức tạp sáng sớm của bên này bắt đầu, Quyên Nhi cũng đã tới Bộ Tình Báo của đầu bên kia. Bộ Tình Báo của Hắc Kỳ vốn dĩ chính là một nhánh của Trúc Ký, đầu tiên kế thừa vết tích của Mật Trinh Tư, sau đó phối hợp với việc vận chuyển của các bộ phận thương nghiệp, tuyên truyền trong Trúc Ký, lúc này đã hoàn toàn độc lập, vẫn liên hệ mật thiết với Bộ Chính Trị và Bộ Thương Nghiệp.

Một mặt, tổng hợp một lượng lớn tin tức liên quan đến bên ngoài: Tình hình của Kim quốc, tình hình của Đại Tề, tình hình của Vũ triều......sau khi sắp xếp sẽ giao một phần cho Bộ Chính Trị, sau đó công khai với quân đội, thông qua lan truyền, thôi diễn, thảo luận để mọi người hiểu được xu hướng thế cục thiên hạ hiện giờ, tình hình nước sôi lửa bỏng các nơi và cả chuyện có thể xảy ra tiếp theo; một phần khác lại giao cho Bộ Thương Nghiệp tiến hành quy nạp vận hành, tìm kiếm cơ hội có thể và vốn liếng đàm phám.

Mà ngoài những thứ này ra, công tác điệp báo cụ thể đương nhiên cũng bao gồm nội bộ Hắc Kỳ quân đối kháng với gian tế Vũ triều, Đại Tề, Kim quốc, dọn dẹp trong nội bộ Hắc Kỳ, vân vân và vân vân. Hiện giờ phụ trách Bộ Tổng Tình Báo là Trần Hải Anh, một trong ba đầu não của Trúc Ký xưa kia, sau khi Quyên Nhi gặp hắn, hành động sớm đã trù hoạch xong cứ thế mà triển khai.

Người phụ trách hành động của huyện Hòa Đăng tên là Trần Hưng, hắn là một trong những đệ tử của Ninh Nghị, vốn say mê học vấn về logic, suy luận, nhân quả mà Ninh Nghị truyền thụ, từng sáng lập “Mặc Hội” trong quân, địa vị ngang với La Nghiệp, sau đó không đi theo con đường nhà phát minh, ngược lại gia nhập vào bộ phận hành động của Bộ Tình Báo. Vừa qua giờ Thìn, hắn nhận được mệnh lệnh, sau đó phân công nhiệm vụ với thủ hạ.

Khi nhánh đội ngũ này xuất phát từ Bộ Tình Báo như huấn luyện thường lệ, người truyền lệnh tới hai nơi Tập Sơn, Bố Lai đã lao băng băng trên đường, không lâu sau, Trác Tiểu Phong phụ trách điệp báo của Tập Sơn, và cả đám người La Nghiệp đảm nhận quân pháp quan trong quân doanh Bố Lai sẽ nhận được mệnh lệnh, cả hành động bèn lần lượt triển khai giữa ba nơi này......

Giờ Tỵ một khắc, cũng tức là chín giờ rưỡi sáng, Tô Đàn Nhi và một nhóm nhân viên vừa họp sáng xong, lúc đi tới chỗ văn phòng làm việc của mình, ngẩng lên nhìn thấy khí cầu bay lơ lửng qua đầu.

....................

Khí cầu nhiệt bay lơ lửng trên bầu trời.

Bên đường lớn dưới núi huyện Hòa Đăng, Trần Lão Nhị mở quán bánh cháo ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai quả khí cầu trên bầu trời, một quả phía đông, một quả phía nam, đang bay theo gió.

Người đến ăn ở quán cháo bánh đa phần là thành viên bộ phận hành chính của Hắc Kỳ ở gần đây, tay nghề Trần Lão Nhị không tệ, cho nên khách quen của quán cháo bánh khá nhiều, hôm nay đã qua thời gian bữa sáng, vẫn còn một số người đang ăn uống ở đây, vừa ăn uống, vừa cười nói trò chuyện. Trần Lão Nhị bưng hai bát cháo ra, đặt lên trước một cái bàn, sau đó chống nạnh, ra sức lắc lư cổ:

- Ây dà, đèn Khổng Minh đó......

Thành viên Hắc Kỳ gọi cháo quay đầu nhìn:

- Lão Trần, đó là khí cầu, ngươi cũng không phải lần đầu tiên thấy nữa, còn chưa hiểu à.

- Chính là đèn Khổng Minh mà, lúc nhỏ ta cũng biết làm.

Trần Lão Nhị nhếch môi cười cười.

- Nhưng mà cái này lớn thật đấy, hôm nay sao lại thả lên vậy?

- Chắc là hôm nay thời tiết tốt, thả lên phơi nắng.

Nhân viên hành chính đó cười cười, Trần Lão Nhị cũng cười cười. Giữa chợ phiên xung quanh này người đến người đi, qua một lúc sau, lại có một nhóm người tới:

- Lão Nhị, còn gì ăn không? Tám bát cháo, mười sáu cái bánh, gói lại, có nhiệm vụ.

Đám người đó mặc quân phục màu đen, vũ trang toàn bộ, Trần Lão Nhị gật gật đầu:

- Bánh không còn nhiều, các ngươi sao lại tới giờ này, vẫn còn cháo, các người làm nhiệm vụ thì mang đi thế nào?

- Tìm thứ gì đó đựng vào ấy, ngươi còn cái gì......

Tám người đi vào quán, người dẫn đầu đó tới tra xét.

- Không bằng đưa nồi cho ngươi luôn đi, các ngươi muốn mang đi bao xa......

- Nồi à......ngươi còn cái gì không......

- Chỗ ta có cái gì ngươi còn không biết à......

Trần Lão Nhị nói chuyện, vẫn đang thăm dò đối phương phải đi làm nhiệm vụ gì, đao đã gác lên cổ hắn, mấy người đi tới bên cạnh hắn cũng đã rút đao, có người lấy đi vũ khí sắc bén bên cạnh Trần Lão Nhị.

- Các ngươi......làm, làm gì đó......có phải bắt nhầm rồi không......

Chủ quán cháo bánh trung niên cơ thể đang run rẩy.

- Thu lưới rồi, thừa nhận đi.

Thành viên Hắc Kỳ dẫn đầu kia chỉ chỉ lên trời, thấp giọng nói một câu.

Cơ thể Trần Lão Nhị vẫn đang run rẩy, hệt như thương hộ thật thà bình thường nhất, sau đó “a ——” một tiếng lao lên, hắn muốn thoát khỏi gọng kiềm, cơ thể chỉ vừa mới nhảy lên, ba người xung quanh đã đồng loạt lao tới, ghì chặt hắn xuống đất, một người đột ngột tháo quai hàm của hắn ra.

Mấy nhân viên chính vụ Hắc Kỳ xung quanh nhìn cảnh tượng này:

- Bên nào đấy?

- Huynh đệ, cơ mật.

- Ờ, dù sao không phải Đại Tề thì chính là Vũ triều......

- Tiếc cho một bát cháo ngon......

Đám đông bàn luận xôn xao, trong âm thầm lại có người châu đầu ghé tai:

- Mấy ngày trước mới có chuyện của Điền Hổ, hai ngày trước, nghe nói bên ngoài thành Tương Dương, phá tan một nhóm người của Nữ Chân, lúc này ám vệ thu lưới, ngươi nói xem là chuyện gì?

- ......Không phải là thật đấy chứ.

Ở trong trung khu Hắc Kỳ lâu như vậy, rất nhiều người đều có sức quan sát nhạy bén, từ sau khi huyết chiến Tiểu Thương Hà kết thúc, sự ẩn nấp của Hắc Kỳ quân là mang theo tâm trạng bi phẫn, chủ yếu nhất vẫn là vị sự biến mất của Ninh tiên sinh. Bên ngoài nói hắn chết rồi, nội bộ Hắc Kỳ nói hắn chưa chết, nhưng mà nội bộ sớm đã coi mấy người Tô Đàn Nhi là góa phụ, cũng là sự thực không thể chối cãi.

Liên quan đến chuyện này, nội bộ không triển khai thảo luận là không thể nào, chẳng qua tuy chưa từng gặp lại Ninh tiên sinh, phần lớn người khi đối ngoại vẫn cùng chung chí hướng mà nhận định: Ninh tiên sinh đích thực còn sống. Đây coi như một sự ăn ý mà nội bộ Hắc Kỳ chủ động gìn giữ, hai năm nay, Hắc Kỳ run rẩy cắm rễ trên lời nói dối này, tiến hành một loạt cải cách, chuyển dời của trung khu, phân tán của quyền lực, vân vân và vân vân, dường như hy vọng sau khi cải cách hoàn thành, mọi người sẽ tiếp tục duy trì vận hành dưới trạng thái Ninh tiên sinh không còn.

Cho đến khi lực lượng Điền Hổ bị lật đổ, hành động của Hắc Kỳ bên ngoài cổ vũ nội bộ, tin tức liên quan đến việc Ninh tiên sinh sắp sửa trở về, cũng bắt đầu âm ỷ lưu truyền trong Hoa Hạ quân, lần này, chí sĩ có tri thức coi chuyện này như nguyện vọng tốt đẹp, nhưng trong thời khắc như thế, việc thu lưới của ám vệ, lại hiển nhiên để lộ ra tin tức ý vị sâu xa.

Khí cầu lướt qua bầu trời, quân nhân trong rổ treo dùng kính viễn vọng dò xét huyện thành phía dưới, trong tay đang cầm cờ màu, chuẩn bị phất ra cờ hiệu bất cứ lúc nào.

Bên ngoài một gian viện trên sườn núi, Trần Hưng gõ cửa viện, qua một hồi, có người tới mở cửa ra, đó là một nam tử trung niên trên mặt có sẹo, giữa đôi mày có khí thế anh tuấn uy vũ, nhưng lại mang theo mấy phần văn khí, chỗ không xa có hài tử khoảng bảy tám tuổi đang đứng:

- Cha.

Hài tử đó nhìn thấy Trần Hưng, lên tiếng gọi.

Trần Hưng cười cười:

- Trần Tĩnh, học với Hà bá bá thế nào rồi?

- Đang luyện quyền.

Hài tử tên Trần Tĩnh đó ôm quyền hành lễ, có vẻ vô cùng hiểu chuyện. Trần Hưng và nam tử họ Hà kia đều mỉm cười:

- Trần huynh đệ lúc này nên đang trực ban, sao lại tới đây.

- Đi ngang, tới ngó nó một chút, ngoài ra, có chuyện chính sự nói với Hà huynh.

Nam tử họ Hà kia tên Hà Văn, lúc này khẽ cười, nhíu mày, sau đó giang tay ra:

- Mời vào.

Trần Hưng từ cửa viện đi vào, thẳng tới Trần Tĩnh ở chỗ không xa:

- Đứa trẻ này......

Miệng hắn đang nói, đợi khi đi tới gần, tóm lấy hài tử nhà mình đột nhiên ném mạnh, hành động này đột ngột, Trần Tĩnh “á ——” lên một tiếng, bèn bị Trần Hưng ném ra khỏi tường vây bên cạnh. Hài tử rơi ra bên ngoài, rõ ràng được người ta đón lấy, thân hình Hà Văn khẽ lắc lư, hắn võ nghệ cao cường, khoảnh khắc đó như muốn dùng khinh công cực cao vọt đi, nhưng rốt cục không nhúc nhích, cửa viện bên cạnh lại đóng sầm một tiếng.

Trần Hưng quay người lại, giang hai tay, thở ra một hơi:

- Ngươi xem, ta không mang binh khí.

Trên mặt Hà Văn vẫn còn nụ cười khẽ, hắn giơ tay phải, mở ra, bên trên là một quả Thiết Tật Lê có gai:

- Vừa nãy ta có thể đánh trúng Tiểu Tĩnh.

Qua một lúc, thở dài một tiếng.

- Mấy ngày trước ta đã có lo nghĩ, vừa nãy nhìn thấy khí cầu, càng có chút nghi ngờ......ngươi để Tiểu Tĩnh ở chỗ ta, thì ra là để ta sao nhãng.

Trần Hưng chắp chắp tay:

- Hai ta có giao tình quá mệnh (tin cậy, có thể chết vì đối phương), nhưng mà đạo bất đồng, ta không thể tùy tiện bỏ qua cho ngươi, vẫn mong hiểu cho.

Hà Văn đó cười cười, hai tay chắp sau lưng, đi vào trong viện:

- Mấy năm trước ta đã cảm thấy, một bộ này của Ninh Lập Hằng quá suy nghĩ hão huyền, không thể thành công. Giờ đây vẫn cho là như vậy, cho dù truy nguyên thật sự có thể thay đổi sức sản xuất, có thể khiến người thiên hạ đều có sách đọc, tiếp theo cũng tất nhiên khó có thể thành sự. Người người đều có thể nói chuyện, đều muốn nói chuyện, cả thiên hạ đều là người đọc sách, ai sẽ đi cày ruộng? Ai sẽ bằng lòng làm nghề nghiệp thấp hèn? Các ngươi đi quá nóng vội, sẽ không thành sự được.

- Nếu không đi làm, thì sẽ phải trở lại thiên hạ Vũ triều ban đầu rồi. Hoặc là, đi tới thiên hạ Kim quốc, Ngũ Hồ loạn Hoa*, Hán thất tiêu vong, chẳng lẽ sẽ tốt à?

*Ngũ Hồ loạn Hoa: gồm có Hung Nô, Yết, Tiên Ti, Đê, Khương. Thời Tây Tấn, triều Tấn thống nhất Trung Quốc, đóng đô tại Lạc Dương; Ngũ Hồ cư ngụ tại phía bắc và tây biên thùy, đối với vương triều Tấn, vị trí ở thế bao vây nửa bên trên. Do Tấn triều hủ bại, quan lại tham ô tàn độc, gây cuộc nội loạn bát Vương tranh giành xâu xé; thừa dịp năm dân tộc Hồ rầm rộ khởi binh, sử gọi là Ngũ Hồ loạn Hoa, mở đầu cho thời đại hỗn loạn mệnh danh Ngũ Hồ Thập Lục Quốc.

- Ngàn năm mới ra đời, duy nhất Nho thuật có thể thành đại nghiệp, không phải không có đạo lý. Ba năm tại Hòa Đăng, ta thấy Ninh tiên sinh dùng “Tứ dân” định “Nhân quyền”, dùng thương nghiệp, khế ước, tham lam để thúc đẩy truy nguyên, dùng truy nguyên tạo ra cơ sở dân trí, nhìn thì tốt đẹp, thực tế chỉ có khung xương đơn giản, chưa có máu thịt. Hơn nữa, đạo lý truy nguyên cần trí tuệ, cần người có lòng lười biếng, nếu phát triển, sẽ có xung đột với cái gọi là “tứ dân”. Con đường này, các ngươi khó mà đi thông được.

Hắn lắc lắc đầu.

- Không đi thông được.

Trần Hưng trầm mặc một lúc, chắp chắp tay:

- Hà huynh sớm đã có cách nghĩ thông suốt như thế, sao không nói sớm? Cục chính trị bên kia không phải không thể chấp nhận thảo luận như vậy, chuyện mà chúng ta làm, vốn đã là chuyện khai thiên lập địa, có vấn đề, có thể hợp mưu hợp sức cùng giải quyết nó.

Hà Văn cười lớn:

- Không phải không thể chấp nhận thảo luận như vậy, trò cười! Chẳng qua là thu nhận người có ý kiến khác, nhốt lại, sau khi tìm được cách phản bác mới thả người ra mà thôi......

Hắn cười một hồi, lại lắc đầu.

- Thẳng thắn mà nói, Ninh Lập Hằng kỳ tài ngút trời, Hà Văn ta tự thẹn không bằng, chỉ xem một mục truy nguyên, mà hiệu suất làm giấy đã hơn trước kia mười lần, đích thực là hành động vĩ đại khai thiên lập địa, nhân quyền mà hắn đàm luận, triển vọng khiến người người đều thành quân tử, cũng khiến người ta ngưỡng mộ trong lòng. Nếu hắn là Nho sư, ta sẽ nương nhờ sau hắn, làm một tiểu tốt, mở ra vạn thế thái bình. Thế nhưng......chuyện hắn làm, nếu tương hợp với Nho thuật mới có khả năng thông suốt, từ sau khi hắn giết vua, bèn không thể nào tính toán trước nữa......

- Hiện giờ, người có hiểu biết duy nhất chỉ có hủy diệt Hắc Kỳ, hấp thu cách nghĩ trong này, mới có thể chấn hưng lại Vũ triều, mở ra thái bình vạn thế chưa từng có......

Hắn nói rồi, lắc đầu thất thần một lúc, sau đó nhìn sang Trần Hưng, ánh mắt lại trở nên nghiêm trọng:

- Các ngươi hôm nay thu lưới, lẽ nào Ninh Lập Hằng đó......thật sự chưa chết?

Trần Hưng chắp tay:

- Vẫn mong Hà huynh thúc thủ, tránh tạo ra thương vong không đáng có. Nếu tiên sinh chưa chết, với tài học của Hà huynh, ta nghĩ tất nhiên có thể gặp được tiên sinh, trần thuật từng suy nghĩ một trong lòng.

Hà Văn chắp hai tay sau lưng, nhìn Trần Hưng, ánh mắt đó dần lạnh lùng, không nhìn ra quá nhiều cảm xúc. Trần Hưng biết, người này văn võ song toàn, luận võ nghệ kiến thức, bản thân khá bội phục hắn, trên chiến trường hai người từng có ân tình cứu mạng, tuy rằng khi phát giác ra Hà Văn có liên hệ mật thiết phức tạp với Vũ triều, Trần Hưng từng khá chấn kinh, nhưng lúc này, hắn vẫn hy vọng chuyện này có thể giải quyết tương đối hòa bình.

Hắn cũng không phải cảm thấy Hà Văn có thể chạy thoát, tuy nhiên cao thủ văn võ song toàn thế này, nếu thật sự liều mạng, đám người mình và thủ hạ, sợ rằng khó có thể nương tay, chỉ có thể giết chết hắn.

Ngoài viện, một đội người ai nấy cầm binh khí, cung nỏ, yên lặng bao vây lên......

Cùng lúc đó, trên con đường nhỏ một mé khác của chân núi, bùng nổ trận chém giết ngắn ngủi.

Việc dọn dẹp của Hòa Đăng vẫn đang tiến hành, lúc hành động ở Tập Sơn bắt đầu dưới sự dẫn dắt của Trác Tiểu Phong, thì đã gần tới giờ Ngọ, việc triển khai dọn dẹp ở Bố Lai là giờ Ngọ hai khắc. Hành động lớn lớn nhỏ nhỏ, có cái yên ắng lặng lẽ, có cái dẫn tới sự vây xem ở quy mô nhỏ, sau đó lại tiêu trừ trong đám đông.

Cùng lúc với La Nghiệp dẫn dắt binh sĩ triển khai hành động đối với quân doanh Bố Lai, Tô Đàn Nhi và Lục Hồng Đề đang ở cùng một chỗ ăn bữa trưa đơn giản, tuy rằng thời tiết đã mát dần, nhưng trong sân vẫn có tiếng ve kêu trầm thấp vang lên, tiết tấu đơn điệu và chậm rãi.

Sau bữa trưa, có đại biểu của hai nhánh thương đội được dẫn tới, gặp mặt Đàn Nhi, thảo luận vấn đề hai chuyện làm ăn. Tin tức Hắc Kỳ lật đổ thế lực Điền Hồ đã gợi lên sóng gió ở các nơi, đến mức ý định của các loại buôn bán thời gian gần đây trở nên tấp nập.

Giờ Thân ba khắc, khoảng bốn giờ rưỡi chiều, lúc Tô Đàn Nhi đang vùi đầu lật giở sổ sách, Quyên Nhi từ bên ngoài đi vào, đặt một bản tình báo lên một góc bàn.

Đàn Nhi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Quyên Nhi khẽ gật đầu, sau đó quay người đi ra. Đàn Nhi nhìn bản tình báo trên góc kia, để hai tay lên đùi, nhìn một lúc, sau đó mới ngồi lên trước, cúi đầu tiếp tục xem sổ sách.

Năm giờ mở họp, quan viên và thư ký các bộ tới, liệt kê tổng kết chuyện trong ngày hôm nay —— điều này có nghĩa việc hôm nay rất thuận lợi, nếu không cuộc họp này có thể đến đêm mới mở. Sau khi họp xong, vẫn chưa tới giờ cơm, Đàn Nhi trở về phòng, tiếp tục xem sổ sách, làm ghi chép và quy hoạch, lại viết thêm một số thứ, không biết tại sao, bên ngoài rất yên tĩnh, trời dần dần tối, thường ngày Hồng Đề sẽ vào gọi nàng ăn cơm, nhưng hôm nay không có, lúc trời tối hoàn toàn, còn có tiếng ve kêu vang, có người cầm ngọn đèn dầu đi vào, đặt lên bàn.

Đàn Nhi cúi đầu tiếp tục viết chữ, ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, yên lặng thắp sáng nơi một tấc vuông của bàn sách đó, nàng cứ viết, cứ viết, không biết đến lúc nào, bút lông trong tay mới đột nhiên dừng lại, sau đó cây bút kia hạ xuống, tiếp tục viết vài chữ, tay bắt đầu run rẩy, nước mắt tí tách rơi trên giấy, nàng nhấc tay lên, căng căng mắt.

Trên chiếc ghế không xa, có người đang nhìn nàng.

- Này, Tô......Đàn Nhi......

Nam nhân thấp giọng cất tiếng, không biết tại sao, đó giống như lần đầu gặp mặt của bọn họ trong gian nhà kia rất nhiều năm về trước, lần đó, đôi bên đều vô cùng lịch sự, cũng cực kỳ xa lạ, lần này, lại có chút không giống:

- Chào nàng a......

Hắn nói ra những lời không thường thấy trong thời buổi này.

Đàn Nhi cúi đầu, không nhìn qua bên đó:

- Ninh Lập Hằng ……tướng công......

Nàng nói:

- Chào ngươi a.......

Lúc này, ánh sao bên ngoài cũng đã nổi lên. Buổi tối của huyện thành nhỏ, ánh đèn lay động, mọi người vẫn đang đi lại bên ngoài, cùng nhau trò chuyện, chào hỏi, giống như một buổi tối bình thường không có chuyện gì đặc biệt xảy ra......

Cứ vậy, mà yên bình.

Bình Luận (0)
Comment