Huyện Hòa Đăng phần nhiều là nơi ở của các quan viên cao tầng trong Hắc Kỳ quân, do sự trở về của một nhánh đội ngũ nào đó, trên núi dưới núi trong nhất thời có vẻ hơi náo nhiệt, lúc chuyển qua con đường nhỏ sườn núi, bèn có thể nhìn thấy bóng người xông xáo tới tới lui lui, ánh sáng lay động trong đêm nhất thời cũng nhiều lên không ít.
Đi qua con đường nhỏ sườn núi, tiếng người bên đó đã xa dần, sau núi là chỗ phần mộ, một tấm bia lớn màu đen xa xa đứng sừng sững dưới màn đêm, phụ cận có ánh lửa, có người thủ linh. Sau tấm bia lớn, chính là những bia mộ nhỏ dày đặc chi chít kéo dài.
- ......Đại chiến Tiểu Thương Hà, bao gồm Tây Bắc, một tộc Chủng thị......tro cốt, mộ chôn quần áo và di vật của hơn bốn vạn ba ngàn người, liền dựng lên tấm bia này, những người lần lượt qua đời sau đó, chôn ở phía dưới một chút. Mấy năm đầu đánh tới đánh lui với xung quanh, chỉ riêng việc khắc bia mộ đã tốn không ít nhân thủ, sau đó có người nói, người của Hoa Hạ đều là một nhà, cơm còn không có mà ăn, dứt khoát một tấm bia chôn tất cả, để lại tên là được. Ta không đồng ý, bia nhỏ hiện giờ đều cùng một kiểu, thợ thủ công khắc bia tay nghề rèn luyện rất tốt, đến giờ quá nửa đi làm địa lôi rồi......
Hai bóng người đi cùng nhau lên phía trước, vừa đi, Tô Đàn Nhi vừa khe khẽ giới thiệu xung quanh. Ba huyện Hòa Đăng, Ninh Nghị từng đến một lần bốn năm trước, sau đó thì chỉ có mấy lần ngắm từ xa, hiện giờ trước mắt đều là nơi mới, các thứ mới. Đến gần bia kỷ niệm kia, hắn lên trước xem một chút, tay sờ bia đá, bên trên toàn là đường nét và đồ họa thô kệch.
- Chủng gia quân......vốn dĩ là những người ta muốn giữ lại......
Ninh Nghị thở dài một tiếng.
- Đáng tiếc, Chủng Sư Trung, Chủng Sư Đạo, Chủng Liệt......
- Chiết gia thế nào rồi?
Đàn Nhi thấp giọng hỏi.
- ……hùng cứ Tây Bắc.
Ninh Nghị cười cười.
- Chỉ đáng tiếc người sống ở Tây Bắc không nhiều nữa.
Đại chiến ba năm Tiểu Thương Hà, Chủng gia quân hỗ trợ Hoa Hạ quân đối kháng Nữ Chân, cho đến năm Kiến Sóc thứ năm, Từ Bất Thất, Thuật Liệt Tốc nam hạ, cùng lúc với việc tận sức di chuyển cư dân Tây Bắc, Chủng Liệt kiên trì giữ vững Diên Châu không lùi, sau đó thành Diên Châu bị phá, Chủng Liệt bỏ mình, sau đó nữa Tiểu Thương Hà cũng bị đại quân đánh vỡ, Từ Bất Thất chiếm cứ Tây Bắc thử vây chết Hắc Kỳ, nhưng không ngờ Hắc Kỳ xuôi theo mật đạo giết vào Diên Châu, một trận đại chiến, giết hết tinh nhuệ Nữ Chân không tính, Từ Bất Thất cũng bị Ninh Nghị bắt làm tù binh, sau đó chém chết tại đầu thành Diên Châu.
Đại chiến Tiểu Thương Hà, người Trung Nguyên cho dù phơi thây trăm vạn cũng không đáng để người Nữ Chân bận tâm, nhưng mà trong cuộc chiến đích thân đối đầu với Hắc Kỳ, trước là chiến thần Hoàn Nhan Lâu Thất bỏ mình, sau có đại tướng Từ Bất Thất mất mạng, và cả ngàn vạn tinh nhuệ đã chết kia, mới là nỗi đau lớn nhất mà người Nữ Chân cảm nhận được. Đến nỗi sau trận đại chiến, người Nữ Chân triển khai tàn sát ở Tây Bắc, trước là những thành trấn hương thôn nghiêng về Hoa Hạ quân, hoặc án binh bất động trong chiến tranh, gần như từng tòa thành một bị tàn sát thành đất trắng, tiếp đó lại trắng trợn tuyên truyền rộng rãi mấy luận điệu như “đây đều là do Hắc Kỳ quân hại, các ngươi không phản kháng thì sẽ không đến nỗi này”.
Sau trận tàn sát lớn cuối năm Kiến Sóc thứ sáu, năm thứ bảy, dịch bệnh, nạn đói lan tràn ở Tây Bắc, sau thành thế mấy thành ngàn dặm không bóng người. Ngoại trừ Tây quân cuối cùng được Hắc Kỳ thu nạp và hơn hai vạn cư dân Tây Bắc dời về nam, hiện giờ một mảnh huyết mạch đó, sợ rằng chỉ còn lại mấy tòa thành trì do Chiết gia thống trị.
Ban đầu Hắc Kỳ đi Tây Bắc, một là để hội họp Lữ Lương, hai là hy vọng tìm một chỗ tứ chiến chi địa tương đối khép kín, để dốc sức trui rèn hơn vạn binh sĩ của Võ Thụy Doanh dưới tình huống không chịu quá nhiều ảnh hưởng của bên ngoài mà lại có thể duy trì áp lực cực lớn, sự phát triển sau này bi tráng và thảm liệt, công tội đúng sai, đã khó có thể thảo luận, thứ tích lũy lại, cũng đã là nợ máu ngút trời không thể mô tả tỉ mỉ.
Ninh Nghị nỗi lòng phức tạp, vỗ vào bia mộ cứ thế đi qua, hắn chào binh sĩ thủ linh chỗ không xa một cái, đối phương cũng đáp lại quân lễ.
- ......Người Tây Bắc đã chết bảy tám phần, Trung Nguyên vì tự vệ cũng ngăn cách liên hệ với bên đó, cho nên Tây Hạ đại nạn, người quan tâm cũng không nhiều......những người Mông Cổ kia tàn sát Ngân Châu, giết từng tòa từng tòa thành tới, phía bắc cũng từng có hai lần va chạm với người Nữ Chân, khinh kỵ của bọn họ ngàn dặm qua lại như gió, người Nữ Chân cũng không chiếm hời được bao nhiêu, hiện giờ xem ra, Tây Hạ sắp bị tiêu hóa hết sạch rồi......
- Nghe ra rất lợi hại, nhưng ta vẫn không hiểu, sao ngươi lại coi trọng bọn họ như vậy.
Đàn Nhi ngẫm nghĩ. "Một núi không thể chứa hai hổ, bọn họ đại chiến ở phương bắc, chưa chắc không phải chuyện tốt.
- Chiến tranh sẽ đánh ngã người, cũng sẽ mài giũa người. Bọn họ sẽ đánh ngã người như của Vũ triều, lại mài giữa người như của Kim quốc.
Rừng bia kéo dài phía trước, Ninh Nghị dắt tay Đàn Nhi, cũng một đường thẳng tiến trong ánh sáng đèn lồng.
- Sau khi công chiếm Liêu quốc, chiếm lĩnh Trung Nguyên, một nhóm người cũ của Kim quốc chết rất nhiều. Sau khi mấy người A Cốt Đả, Tông Vọng, Lâu Thất ra đi, một lớp trẻ lên đài, đã bắt đầu có tư duy hưởng lạc, những lão tướng quân kia khổ cả một đời, cũng không bận tâm sự phung phí ngang ngược của tiểu hài tử. Người nghèo chợt giàu, luôn là cái kiểu này, tuy nhiên ngoại địch vẫn còn, sẽ luôn kéo lại một hơi cho bọn họ, Hắc Kỳ, Mông Cổ đều là ngoại địch như vậy.
Đàn Nhi mỉm cười:
- Nói như vậy, chúng ta yếu một chút ngược lại là tốt rồi.
Ninh Nghị cũng cười cười:
- Vì để bọn họ sa đọa mà chúng ta cũng yếu, vậy kẻ thắng vĩnh viễn sẽ không phải là chúng ta......người Mông Cổ lại không giống với người Nữ Chân, người Nữ Chân khốn cùng, dám liều mạng, nhưng nói trắng ra, là vì một cuộc sống thoải mái. Người Mông Cổ thượng võ, cho rằng dưới bầu trời, đều là bãi săn của Trường Sinh Thiên*, từ sau khi Thiết Mộc Chân dẫn dắt bọn họ tập trung thành một nhóm, tư tưởng đó càng thêm mạnh mẽ, bọn họ chiến đấu......căn bản không phải vì một cuộc sống tốt hơn......
*Vì Mông Cổ coi bầu trời là thần vĩnh hằng, nên gọi là “Trường Sinh Thiên”, là thiên thần tối cao của dân tộc Mông Cổ, tiếng Đột Quyết là Mangu Tangri, tiếng Mông Cổ là Mongke Tangri.
- Vậy vì cái gì?
- Chiến đấu chính là cuộc sống tốt hơn.
Ngữ khí của Ninh Nghị bình thản và chậm rãi.
- Nam nhi trên đời, phải theo đuổi con mồi hung mãnh hơn, phải đánh bại kẻ địch cường đại hơn, phải cướp đoạt châu báu tốt nhất, phải nhìn thấy kẻ yếu than khóc, phải chiếm hữu mỹ nữ......kẻ có thể rong ruổi trên bãi săn này, mới là người mạnh mẽ nhất. Bọn họ coi chiến đấu là bản chất của cuộc sống, cho nên, bọn họ sẽ không dễ dàng dừng lại.
Đàn Nhi trở nên trầm mặc.
- Sau khi Ngân Xuyên Tây Hạ bị phá, dũng khí cả nước đã mất, người Mông Cổ tàn sát Ngân Xuyên, xua tù binh phá những thành khác, chỉ cần hơi có chống cự, giết sạch cả thành, bọn họ say sưa trong quá trình như vậy. Va chạm với người Nữ Chân, đều là khinh kỵ du kích, đánh không lại lập tức chạy, người Nữ Chân cũng không đuổi kịp. Sau khi tiêu hóa xong Tây Hạ, những người này có lẽ sẽ tây tiến, có lẽ vào Trung Nguyên......ta hy vọng không phải vế sau.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi đến trước một bia mộ, Đàn Nhi mới kéo kéo tay Ninh Nghị, Ninh Nghị dừng lại, nhìn chữ trên bia mộ, đặt đèn lồng trong tay sang một bên.
Đây là mộ của Tô Dũ.
Lão nhân qua đời vào hơn hai năm trước.
Là gia gia của Đàn Nhi, trụ cột của Tô gia nhiều năm nay, vị lão nhân này, kỳ thực cũng không có quá nhiều học thức. Lúc ông ta còn trẻ, Tô gia vẫn là tiểu tộc kinh doanh ngành vải, cơ sở của Tô gia bắt đầu từ đời cha chú của ông ta, nhưng thật ra là lớn mạnh mở rộng trong tay Tô Dũ. Lão nhân từng có năm người con, hai người mất sớm, ba người con còn lại tài năng đều bình thường, đến khi Tô Dũ tuổi cao, bèn chỉ đành chọn Tô Đàn Nhi tuổi nhỏ thông tuệ làm người kế nhiệm dự bị để bồi dưỡng.
Đây là lão nhân mà Ninh Nghị kính nể, tuy rằng không phải bậc kinh tài tuyệt diễm như Tần Tự Nguyên, Khang Hiền, nhưng quả thực đã gánh vác cả một gia tộc lớn với sự uy nghiêm và đôn hậu của ông ta. Hồi tưởng hơn mười năm trước, lúc đầu tiên tỉnh lại trong cơ thể này, tuy rằng bản thân không bận tâm thân phận ở rể, nhưng nếu thật sự người của Tô gia liên tục làm khó dễ, sợ rằng bản thân mình cũng sẽ sống rất khó khăn, nhưng trong khoảng thời gian đầu tiên đó, tuy rằng “biết” đứa cháu rể này chỉ là một thư sinh nghèo học thức nông cạn, lão nhân đối với mình, kỳ thực cũng rất chiếu cố.
Lão nhân từ nhỏ đọc sách không nhiều, đối với học thức của đám con cháu ngược lại khá quan tâm, ông ta bỏ ra nhiều sức lực xây dựng thư viện tư thục, thậm chí để nữ hài tử đời thứ ba đời thứ tư trong nhà đều vào đó học vỡ lòng, tuy rằng từ trên xuống dưới thư viện đều có vẻ cực kỳ bình thường, nhưng nỗ lực như vậy, đích thực là con đường chính xác cho sự tích lũy của một gia tộc.
Sau đó Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi gánh vác Tô gia, lão nhân đã không còn quản quá nhiều chuyện, sau vụ án Lương Sơn diệt môn, tâm trạng Tô Dũ sa sút, phó thác hết tất cả mọi chuyện. Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đều hiểu, tuy lão nhân không quản chuyện nữa, nhưng vẫn chờ mong Tô gia chấn hưng và bay cao, sự phát triển sau đó có lẽ như ước nguyện của ông ta, cho đến khi......giết vua tạo phản.
Rất khó để biết lão nhân nhìn nhận những việc này như thế nào. Một gia tộc thương nhân buôn bán vải, tầm mắt của lão nhân cho dù ra khỏi Giang Ninh, sợ rằng cũng không đến được thiên hạ, không có bao nhiêu người biết ông ta nhìn nhận việc giết vua tạo phản của cháu rể thế nào, kỳ thực sức khỏe của lão nhân đã không được tốt lắm, sau khi Đàn Nhi cân nhắc những việc này, còn từng khóc với Ninh Nghị:
- Gia gia sẽ chết trên đường mất......
Nhưng lão nhân đã đến được Lữ Lương sơn một cách ngoan cường.
Mấy năm sau đó, lão nhân lặng lẽ nhìn vào hết thảy những thứ này, từ trầm mặc vậy mà dần trở thành bắt đầu tán đồng. Lúc đó Ninh Nghị công việc bận rộn, thời gian có thể đi thăm Tô Dũ không nhiều, nhưng mỗi lần gặp mặt, hai người nhất định sẽ trò chuyện, đối với mối họa Nữ Chân, sự chống cự của Tiểu Thương Hà, ông ta dần dần cảm thấy tự hào, đối với rất nhiều chuyện mà Ninh Nghị làm, ông ta lần nào cũng đưa ra một số vấn đề của mình, rồi lại yên lặng lắng nghe, nhưng có thể thấy được, ông ta đương nhiên không thể hiểu hết toàn bộ —— suy cho cùng sách ông ta đã đọc không nhiều.
Năm năm trước sắp bắt đầu đại chiến, lão nhân bèn theo đám đông xuôi nam, xoay chuyển đâu chỉ có ngàn dặm, nhưng trong quá trình này, ông ta cũng chưa từng phàn nàn, thậm chí người nhà họ Tô đi cùng nếu có ngôn từ hành vi nào không tốt, ông ta sẽ gọi người đó tới, cầm gậy đánh cho. Trước kia ông ta cảm thấy người hẳn hoi trong Tô gia không ngoài một mình Tô Đàn Nhi, hiện giờ lại tự hào về sự thành tài của đám người Tô Văn Định, Tô Văn Phương, Tô Văn Dục, Tô Nhạn sau khi theo Ninh Nghị.
Nhưng tuổi tác của lão nhân suy cho cùng đã quá lớn, sau khi đến Hòa Đăng bèn mất đi năng lực hành động, người cũng trở nên lúc tỉnh táo lúc mơ hồ. Năm Kiến Sóc thứ năm, Ninh Nghị đến Hòa Đăng, lão nhân đang trong trạng thái vô tri vô giác, không còn trao đổi với Ninh Nghị, đó là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ. Đến đầu xuân năm Kiến Sóc thứ sáu, tình trạng sức khỏe của lão nhân rốt cục bắt đầu xấu đi, có một buổi sáng, ông ta trở nên tỉnh táo, hỏi thăm mọi người về tình hình chiến sự của Tiểu Thương Hà, đám người Ninh Nghị có phải đã khải hoàn trở về không, lúc này đại chiến Tiểu Thương Hà đang trong giai đoạn thảm liệt nhất, đám đông không biết nên nói những gì, sau khi Đàn Nhi, Văn Phương tới, mới nói đầu đuôi gốc ngọn cả tình hình cho lão nhân biết.
Lão nhân qua đời vào đúng ngày này, lúc tỉnh táo cuối cùng, ông ta đều nói mấy câu động viên với người trẻ tuổi thành tài bên cạnh và hài tử của Tô gia, cuối cùng khi muốn Đàn Nhi chuyển lời cho Ninh Nghị, suy nghĩ đã mơ hồ, Tô Đàn Nhi sau đó cũng viết những lời này vào trong thư gửi cho Ninh Nghị.
- ......Ta và phụ thân con......định hôn ước cho hai đứa, là trong một khu rừng......con vẫn còn nhỏ, đi đường, ngã một cái......rất nhiều người đều tới, Tô gia......Ninh gia......lúc đó Tố Vân vẫn còn, bệnh đã rất lâu, trang điểm rồi, mới ra ngoài......trong rừng cây, giàn nho, rất nhiều người......
Ký ức của lão nhân, dường như dừng lại lâu dài tại cánh rừng của hơn ba mươi năm trước, đó là khu rừng của Tô gia, lúc đó Giang Ninh vẫn yên bình, nãi nãi của Đàn Nhi Khang Tố Vân vẫn tại thế, mọi người đều trẻ tuổi, lão nhân nhớ lại rất lâu, ánh sáng trong mắt dần tắt, chỉ vào lúc cuối cùng nắm lấy tay Đàn Nhi, lúc Đàn Nhi ghé qua, nghe thấy lão nhân thấp giọng nói:
- ......Trụ cột của thiên hạ......
Đại khái là muốn Ninh Nghị làm trụ cột của thiên hạ.
Đàn Nhi cũng viết vào thư gửi qua cho hắn.
- Lúc gia gia đi, có lẽ rất hài lòng. Trước đây trong lòng người lo nghĩ, đại khái là người trong nhà không thể thành tài, hiện giờ Văn Định Văn Phương vừa thành gia vừa thành tài, hài tử đọc sách cũng hiểu chuyện, mấy năm cuối cùng này, gia gia thật ra rất vui mừng. Hai năm ở Hòa Đăng, sức khỏe người không tốt, luôn dặn dò ta, không được nói với ngươi, người liều mạng không cần lo nghĩ trong nhà. Có mấy lần người nói với bọn Văn Phương, từ nam tới bắc lại từ bắc tới nam, người mới coi như nhìn được thiên hạ, trước kia mang theo hàng đi tới đi lui, cái đó đều là giả, cho nên, cũng không cần đau buồn vì gia gia.
Bọn họ bày mấy thứ tế phẩm tượng trưng trước mộ, gió đêm nhè nhẹ thổi qua, hai người ngồi xuống trước phần mộ, nhìn vào cảnh tượng mộ bia kéo dài bên dưới. Hơn mười năm nay, những lão nhân tiếp nối nhau đi rồi, đâu chỉ có mỗi Tô Dũ. Tần Tự Nguyên, Tiền Hy Văn, Khang Hiền......dần dần già nua rời đi, người trẻ tuổi không nên rời đi cũng ra đi từng tốp từng tốp lớn. Ninh Nghị nắm tay Đàn Nhi, nhấc lên rồi đặt xuống.